ZingTruyen.Store

Đệ tam Thế Chiến: Phần 1: Binh chủng Tăng-Thiết giáp: Quyển 2

Chương 131: Trận Dunkirk-Phần 1: Lệnh hoãn binh (5).

Soviet_Katri

Ôi giời ơi là giời đất ơi!!! Thế mà lại thế!!! Suýt tí nữa là ngỏm thật rồi!!!

Tôi thốt lên:

-Oh mein Gott!!! Các cậu... Vậy bác sĩ có bảo tôi làm sao không?

Leon đáp lại:

-Thưa Tham mưu, bác sĩ bảo cậu không bị làm sao cả. Cái áo chống đạn đã hấp thụ hết chấn động khi cậu ngã xuống. Nói chung chỉ là chấn động sọ não nhẹ và chấn thương 1 chút phần mềm. Đến chiều là đỡ.

Tôi thở dài, lắc đầu:

-Thôi, thế là may rồi. Tôi mà gãy tay chân, không tham gia vào chiến dịch đợt này thì các cậu cứ liệu hồn với Sư đoàn trưởng, cả với Chính ủy nữa!

Khi nghe thấy tôi nhắc đến Sư đoàn trưởng, cả lũ bắt đầu vã mồ hôi. Nhưng khi nghe thấy chữ Chính ủy, thì cả bọn liền tái mặt, run cầm cập, trông già đi cả chục tuổi. Hai tay họ ôm chặt đũng quần.

Chắc là tại huyền thoại của bà chằn này quá cháy. Nào là bắn vỡ ấm chén của 1 tên lính cần vụ khi hắn lên cơn muốn sàm sỡ cô (Hắn đã ngỏm vì quá đau, mà cũng mất máu quá nhiều). Hay thẳng tay tiễn 12 thằng lính Nato bị tóm sống khi biết rằng những người lính Warsaw bị đơn vị bọn chúng bắt được đều bị bọn chúng giết hại dã man. Nói thẳng, ai mà bị cô ta ngắm trúng, thì chỉ có 2 kết cục: 1 là chết, 2 là thành thái giám🐡

Nhìn bọn họ sợ sệt thế, tôi cũng thấy mình làm hơi quá. Mà giờ phát cơm sắp tới rồi. Thế là tôi tháo cầu vai và biển tên, đưa cho Leon:

-Này, Leon, cầm lấy. Cậu đem món này đi để lãnh giùm tôi phần cơm trưa. Chứ giờ tôi đã như này rồi thì tôi làm sao đi lĩnh cơm nữa?

Leon cùng mọi người đứng dậy, và đưa tay chào:

-Đã rõ!

Rồi cả đám rời đi. Nhưng tôi gọi với:

-Này, Leon!

Cậu ta ngoái đầu lại. Tôi nói tiếp:

-Này nhá! Cấm các cậu sờ đến phần ăn của tôi, rõ chưa! Tôi mà thấy mất miếng nào thì các cậu liệu hồn!!! Cái tội ăn cắp trà Lipton của tôi, tôi chưa xử đâu!!!

Cậu ta đáp lại:

-Tuân... Tuân lệnh!...

Rồi tất cả dần rời đi.

Tôi ngồi thẫn thờ, nhìn xung quanh.

Trời thật đẹp, và thật bình yên.

***

5 giờ chiều.

Mặt trời đang dần lặn.

Bầu trời dần tối.

Tôi cũng chuẩn bị màn gối, và nghỉ ngơi, để lúc tấn công sẽ không bị mệt.
....

12 giờ đêm.

Союз нерушимый республики свободный...

Tiếng báo thức vang lên giữa đêm.

Tôi thức dậy.

Ahhh!!! Đau thế!!!

Cái cằm của tôi đau khủng khiếp. Cái đầu tôi cũng hơi chếch choáng. Dư chấn từ phát sáng nay vẫn còn.

Tôi mở bình nước, đổ nước tạt vào mặt.

Tôi tỉnh hẳn, rồi dậy, thu xếp màn gối, bỏ vào trong balo.

Rồi tôi đi ra ngoài, vươn vai, mặc quần áo dã chiến, và tới lều của nhóc Muller.

Vào trong, vẫn tối om. Âu cũng là chuyện bình thường. Hôm nay tôi buộc phải dậy sớm mà.

Tôi bật đèn lên. Ánh sáng bao trùm cả chiếc lều. Stefan thấy chói chang, liền bật dậy. Thằng nhóc ngơ ngác, nhưng khi thấy tôi đứng ở cửa lều, liền hỏi:

-Anh Vlad à?

Tôi đáp lại thằng bé:

-Ừm.

-Em tưởng anh còn ngủ tiếp chứ?

-Không, nhóc ạ. Trước khi tới đây, anh đã nhận được mật lệnh của Sư đoàn trưởng, lệnh rằng đẩy giờ tiến công sớm hơn 1 tiếng.

Thằng bé ngạc nhiên, hỏi tôi:

-Mật lệnh?

Tôi gật đầu:

-Đúng thế.

-Vậy bên nào ra lệnh thế ạ? Là Quân đoàn, Tập đoàn hay Phương diện quân?

Tôi lắc đầu, hướng ra phía ngoài:

-Tất cả đều sai, nhóc ạ. Là Stavka ra lệnh vào hôm qua.

Muller nghe tới đây, rời giường rồi rửa mặt.

Tôi hỏi Muller:

-Muller này. Em biết còi hiệu ở đâu không?

Thằng bé đáp:

-Nút còi ở trên bàn, anh ạ.

Rồi tôi đến bàn làm việc. Trên đó có để bộ điều khiển còi tín hiệu. Tôi ấn nút tập trung chuẩn bị.

Kéo sau đó là những tiếng còi ầm ĩ rung động cả trời đất.

Những chiếc lều của lính Sư đoàn dần bật sáng. Tôi cảm thấy những tiếng chửi ầm ĩ của mấy anh lính vì Muller nhấn chuông gọi họ dậy sớm.

Tội họ thật. Nhưng tìm mấy lão trên Stavka mà chửi ý! Tôi vô tội!!!😭
...

2 giờ 50 phút.

Tôi lên xe, trèo vào phía bên trong.

Thiết bị đã bật sẵn, nhưng màn hình vẫn chưa bật. Thôi kệ, chẳng sao cả. Tí nữa bật sau.

Tôi mở điện đài, gạt nút toàn quân, rồi bắt đầu phổ biến kế hoạch:

-Toàn quân chú ý! Nhiệm vụ của chúng ta là!... Reng reng reng!!!

Tiếng chuông của điện đài cắt lời tôi. Tôi nhíu mày. Thế quái nào? Ai gọi mình giờ này?

Tôi tắt chế độ phát toàn quân, rồi nhấc máy:

-Alua? Ai đó?

Có tiếng đáp lại tôi:

-Alua, Vladinov phải không?

Tôi đáp lại:

-Vâng!

Anh Pugachov trả lời:

-Bên Stavka có mật lệnh khẩn cấp!

Tôi không hiểu

-Mật lệnh khẩn cấp?

-Ừ, rất khẩn cấp!

-Nội dung là gì?

-Yêu cầu hoãn binh, không xuất quân. Mật lệnh này kéo dài đến khi có lệnh mới!

-Rõ!

Rụp!

Điện đài dập máy.

Tôi mở lại điện đài, phát toàn quân:

-Toàn quân nghe rõ! Lệnh mới nhất của Stavka: Tạm ngừng tiến quân, sẵn sàng đến khi có lệnh mới!

Rồi tôi dập điện đài.

Và tôi thầm chửi: "Chết tiệt! Chết tiệt thật! Tại sao không tấn công? Tại sao lại tạm dừng? Đây rõ ràng là cơ hội vàng mà? Chuyện gì đây? Các ông đang nghĩ cái quái gì thế, Stavka???"

Tôi thở dài, cam chịu...

Còn tiếp...

------------------

Phần của tác giả:

Hallo!

Tôi trở lại roài đây!

Ka kha kha kha kha!

Đám Nato sắp bị chơi 1 vố lớn rồi!

Tất cả bọn nó bị lừa bởi 1 ả đàn bà, nghe hay thật!

                                                 Tác giả.
                                            Soviet_Katri.

                                             

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store