ZingTruyen.Store

De Nhat Hoan Kho


Trở về viện của Khang Hy, ngài đã chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy hai người quay lại liền biết nhất định đã có chuyện, lập tức cho bọn họ vào.

Dận Chân thuật lại đơn giản những lời Vượng Tài đã nói, sắc mặt Khang Hy trong nháy mắt trầm xuống, bàn tay nắm tay vịn nổi lên gân xanh.

Một đám súc sinh kia! Thực sự cái gì cũng không để ý!

Nếu việc phá đê bị dân chúng tin là thật, cho dù ngài có miễn địa tô thêm một trăm năm, có tu thêm một trăm con đê nữa cũng không thể vãn hồi được dân tâm, không nhận được sự tín nhiệm của bách tính!

Dận Tộ thấy vậy liền đem chuyện mình bảo Vượng Tài lại viết ra một 'kịch bản' cũng nói ra, lại bảo: "Nhi tử nghĩ qua, những chuyện như lời đồn đại này, ngài càng coi là thật nó sẽ trở thành sự thật, vậy nên nếu người đi bắt, đi quản, đi cấm, không chừng những kẻ bán tín bán nghi cũng sẽ tin là thật rồi."

"Mà phương pháp của nhi tử lại trái ngược, dựa theo lời đồn cơ sở mà chi tiết nó lên, biên ra một câu chuyện càng giống như sự thật ra, đợi đến sau này có chút 'người thông minh' nào đó đứng ra lật tẩy việc này, những lời đồn trước kia cũng tự nhiên sẽ sụp đổ."

Thấy sắc mặt Khang Hy đã dễ nhìn hơn, Dận Tộ lại cười nói: "Hoàng a mã không cần quá lo lắng, đáng ăn mừng chính là khi đó nhi tử dù sao cũng ở trên thuyền —— nếu lời đồn nói do Thái tử hoặc Đại ca cho nổ đê trái lại sẽ không dễ làm."

Đợi Dận Tộ và Dận Chân xin cáo lui! Vài phần sắc ấm trên mặt Dận Chân hoàn toàn lạnh đến triệt để, âm trầm nói: "Xem ra cơ sở ngầm của bọn họ còn không chỉ có mấy người như vậy! Trẫm thật không biết bên người trẫm đã bị đâm thành cái sàng từ bao giờ! Tiếp tục tra cho trẫm!"

"Dạ."

——

Sau nửa canh giờ, trong viện của Thái tử Dận Nhưng thong thả vang lên từng tràng tiến bản trượng va chạm vào da thịt, bất quá thanh âm kêu thảm đều bị ngăn chặn trong cổ họng, tất cả đều chỉ còn tiếng rên rỉ uất nghẹn. Dận Nhưng mũ mão chỉnh tề ngồi trên ghế thái sư rộng lớn, lạnh lùng nhìn không nói một lời.

Tuy rằng đã bị tận lực kéo dài, thế nhưng sau lưỡng khắc những người thụ hình vẫn lục tục im bặt không còn tiếng động, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập không khí.

Dận Nhưng lạnh lùng nhìn về phía Lương Cửu Công, nói: "Đêm đã khuya, cô đã có thể trở về nghỉ ngơi sao?"

Lương Cửu Công cười nói: "Đây là tự nhiên, điện hạ, thỉnh."

Dận Nhưng chậm rãi đứng lên, chậm rãi nói: "Nhân hữu vong thiết giả, ý kỳ lân chi tử. Thị kỳ hành bộ thiết thiết dã, nhan sắc thiết thiết dã, ngôn ngữ thiết thiết dã, động tác thái độ, vô vi nhi bất thiết thiết dã[1]... Hôm nay Dận Nhưng chính là hài tử lân gia ấy, phụ tử tương nghi đến tận đây đã khiến người đau triệt nội tâm, lãnh tận xương tủy..."

Lương Cửu Công thần sắc bất biến, vãn cung kính như trước nói: "Những lời của Thái tử điện hạ, lão nô sẽ nhất nhất chuyển cáo lại cho Vạn tuế gia."

Dận Nhưng đối với lời của lão như không nghe thấy, tiếp tục nói: "... Xét tận căn bản đều chỉ vì Dận Nhưng ta mắc phải tội 'có lẽ có' kia —— Hoàng a mã vì người có lợi nhất trong chuyện này là Dận Nhưng mà định tội ta, thế nhưng đến hôm nay đến tột cùng người đang được lợi nhất là ai? Nếu nói việc này ai được hưởng lợi liền định tội người đó, như vậy Dận Tộ, Dận Đề, Dận Chân, Dận Chỉ, Dận Tự... có người nào chạy thoát được? Dùng lý gì chỉ hoài nghi một mình Dận Nhưng ta?"

Nói xong cũng không liếc nhìn đám người ở nơi này, xoay lưng chậm rãi vào phòng, lại chậm rãi đóng cửa lại đem mọi người cách ly bên ngoài.

Sáng sớm, Dận Tộ biết được việc đã phát sinh buổi tối từ miệng Dận Chân, lơ đễnh nhún nhún vai nói: "Hoàng a mã chính là cái tính tình này, bản thân khó chịu liền cũng muốn người khác khó chịu theo mới hài lòng —— bất quá nghe xong những lời Thái tử nói, chỉ sợ Hoàng a mã càng không ngủ được."

Thái tử lần này là muốn đem chuyện quấy đục nha! Đem tất cả mọi người đều cuốn vào, như vậy hắn tất nhiên không còn quá chói mắt.

Dận Chân thản nhiên nói: "Hoàng a mã đối với hắn... rốt cuộc vẫn là bất đồng."

Dận Nhưng của kiếp trước, bởi vì không có sự tồn tại của Dận Tộ nên tính tình so với kiếp này còn phải ác liệt, xa hoa dâm dật, tham lam thô bạo, ngay cả những Vương công đại thần khi đó cũng có không ít người bị ẩu đả quất roi, những việc khác càng là không nói.

Đã là như vậy nhưng Khang Hy trước sau vẫn sủng nịch dung túng, mãi đến sau dù không thể nhịn được nữa cũng phải trải qua trò khôi hài hai lần lập rồi lại phế.

Giống nhau cũng được, khác biệt cũng được, Dận Tộ lười suy nghĩ, dù soa đi nữa những nếu Dận Nhưng muốn dựa vào những lời này chân chính đã động Khang Hy, không thể nghi ngờ chính là người si nói mộng.

Lại đem bản thảo Vượng Tài đã thức suốt đêm viết ra giao cho Dận Chân, nói: "Tứ ca, việc này liền liền nhờ vào ngươi, ngươi biết đấy, ta nghĩ kế còn tạm được, muốn ta an bày người làm việc đây tuyệt đối là ý kiến hồ đồ."

Dận Chân gật đầu, thu kịch bản, tự đi tìm người an bày.

——

Mấy ngày còn lại, mặt ngoài nhìn không khác gì với những ngày trước đây, thế nhưng những lời đồn dân gian lại càng truyền càng hung hãn, trong lúc hỗn loạn này bởi vì phiên bản của Vượng Tài càng thêm 'tỉ mỉ xác thực' vậy nên dần dần đã chiếm được vị thế chủ đạo, rất có xu hướng 'nhất thống thiên hạ'.

Đồng dạng, theo việc 'phá đê' truyền ra, hai nhân vật chính là Dận Tộ và Dận Chân ở trong dân gian Tô Châu đã gần như là danh từ đại biểu cho cái xấu, mà uy vọng của Khang Hy và triều đình cũng xuống tới cực điểm.

"Vượng Tài, đem bộ y phục thể diện nhất của gia mang ra, hôm nay gia phải lên đài hát tuồng rồi!"

Vượng Tài ngốc ngơ nhìn Dận Tộ, nói: "Gia, ngài nào có bộ y phục nào không thể diện chứ? Nếu không, mặc triều phục Quận vương nhé?"

Gã nô tài không thú vị này!

Dận Tộ thở dài nói: "Vậy liền đem bộ y phục thoạt nhìn đáng tiền nhất của gia ra đây, còn có các loại đồ chơi khác đều phải chuẩn bị đầy đủ."

Y từ trước đến giờ không thích đeo cái gì ngọc bội túi thơm, thế nhưng lần này lại ngoại lệ —— người dựa y trang phật dựa kim trang, lúc này y chuẩn bị trước dùng xiêm y hù người.

Cửa hàng bán guồng quay của Dận Tộ mở tại con đường phồn hoa nhất Tô Châu, con đường rộng rãi phồn hoa trước giờ hiện tại lại có vẻ chen chúc bất kham —— bởi vì người ở trên đường thực sự nhiều lắm.

Mặc kệ là thời đại nào đều sẽ có việc khách hàng đi tìm thương gia bất lượng gây phiền phức, thế nhưng phương thức tìm phiền phức của những người hôm nay có chút đặc biệt, bởi vì bọn họ không phải xông thẳng tới cửa dùng sức gõ vang, lớn tiếng gọi 'Mau mở cửa', mà là đứng ở bên ngoài, ồn ào bắt đối phương phải 'Đóng cửa'.

Dận Tộ đi hơi trễ, lúc y đến nơi quan sai đã tới đang giơ mộc bản và đại đao xua đuổi mọi người, chỉ cần trốn chậm là sẽ bị trúng một gậy thật nặng.

"Không đi liền hung hăng đánh cho ta!" Tri phủ Tô Châu Đồng Chính Nhã dang ngồi trong cổ kiệu bên cạnh, lạnh lùng nói: "Nếu có ai dám phản kháng, đánh chết không luận!"

Hắn hiện tại cũng là tức giận đến cực điểm, lúc đó những người này kích động nháo sự tuy rằng hắn không trực tiếp tham dự nhưng cũng ngầm cho phép, thế nhưng hiện tại ngọn lửa này đã thiêu đến trên đầu của hắn, những người này không chỉ không thay hắn lo lắng trái lại còn đem toàn lực làm lớn chuyện, khiến hắn căn bản là không thể xuống đài.

"Đánh chết không luận a?" Bên ngoài cổ kiệu chợt truyền đến một thanh âm dễ nghe, trong lười biếng mang theo vài phần trào phúng: "Nếu không phải bổn vương rất quen thuộc với thanh âm của ngài còn thật không nhận ra đâu, mấy hôm trước vị quan phụ mẫu ở trước mặt Hoàng a mã còn luôn mồm lo lắng sinh kế của bách tính, hôm nay lại hóa thân thành Diêm la vương rồi... Thế nào, hôm nay những người trên đường đã không phải con dân mà đại nhân trì hạ sao? Có lẽ, thậm chí còn không phải bách tính Đại Thanh?"

Đổng Chính Nhã run lên một cái, cuống quýt xốc mành đi ra, lập tức nhìn thấy một thân bạch y trên người Dận Tộ, đối phương đang nhàn nhã tựa lên càng của một chiếc xe ngựa, đôi môi mỏng đóng mở nói những lời cay nghiệt nhưng vẫn đẹp đến như vậy.

"Hạ quan thỉnh...""Miễn." Dận Tộ không nhịn được vung tay lên: "Đổng đại nhân không bằng trước hết cho ta biết, ngươi khắp đường cái hô đánh hô giết rốt cuộc là đang làm gì đó?"

Đổng Chính Nhã trề môi một cái, không dám nói 'Ta làm gì chẳng lẽ ngươi còn không biết', chỉ ấp úng nói: "Hạ quan trừng trị một đám điêu dân..."

"Ồ, trừng tri điêu dân nha?" Dận Tộ cười nói: "Gia sao lại cảm thấy ngươi là đang ngại thanh danh của gia chưa đủ thối, kêu ca không đủ nhiều, muốn giúp ta ngồi vững thêm vài món huyết án đâu?"

"Không, không không, hạ quan không dám..." Đổng Chính Nhã luôn miệng nói, lại vội vàng phân phó nô tài: "Còn không mau bảo bọn hắn dừng tay!"

Dận Tộ liếc y một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: "Bổn vương còn thật không biết, trên thiên hạ này còn có chuyện gì Đổng đại nhân không dám làm chứ!"

Đổng Chính Nhã đang muốn nói chuyện thế nhưng Dận Tộ cũng không thèm để ý đến hắn nữa, nói với Vượng Tài: "Gọi bọn họ đi đắp một cái đài cao, gia muốn hát hý khúc rồi đây!"

Nếu đã nói đắp đài cao, tốt nhất là chắp mấy cái bàn lớn lại trước cửa căn tiệm, sau đó lại lấy vài thớt satanh trải lên, lại dọn thêm một loạt ghế thái sư, thoạt nhìn qua còn rất giống nha.

Dận Tộ lại hướng về phía Đổng Chính Nhã, nói: "Đổng đại nhân không phải nói muốn cho Bổn vương đứng ra giải thích cho dân chúng sao? Gia hiện tại đã tới rồi không phải sao? Thỉnh cầu Đổng đại nhân mau triệu tập bọn họ lại thôi!"

Vậy nên đám quan sai vừa rồi nỗ lực xua tan đám đông lại phải bắt đầu tụ tập người lại, ước chừng quen tay hay việc, bọn họ rất nhanh đã kéo được đám đông tụ lại trước sân khấu người của Dận Tộ dựng lên. Những người đã từng mua guồng quay mới đứng bên trái, không mua đứng bên phải.

Đợi khi bọn họ đã đứng ngay ngắn, Dận Tộ mới mang theo Vượng Tài đạp lên bậc thang vừa được tạo ra, dung mạo cùng khí chất của y vốn đã rất có thể hù người, hiện tại lại tận lực ăn mặc loại y phục vừa nhìn đã biết người thường không thể chạm tay tới. Hơn nữa, bách tính bị đám sai nha xung quanh nhìn chằm chằm, vậy nên trong lúc y lên sân khấu phía dưới không còn ai dám lên tiếng, chỉ có thể mở to mắt nhìn chờ nghe y nói.

Bách tính thời đại này quả là đủ thành thật! dù cho bị người ta kích động đến nháo sự vẫn luôn nơm nớp lo sợ, giữ vững khuôn phép.

Dận Tộ thầm cảm thán một tiếng, miệng nói: "Guồng quay tơ kiểu mới kia là do ta làm, cửa tiệm sau lưng cũng là do ta mở, ta biết các ngươi rất bất mãn thế nhưng không biết lý do vì sao, vừa lúc các ngươi cũng muốn nói chuyện với ta nên ta liền tới đây. Các ngươi có quá nhiều người, mồm năm miệng mười ồn ào ta cũng nghe không rõ, vậy nên hai bên liền phái một đại biểu lên đây nói cho ta biết hai chuyện, một là vì sao các ngươi lại bất mãn, hai là các ngươi rốt cuộc muốn gì. Nếu như có người cảm thấy vấn đề của bọn họ không thẻ đại biểu cho chính mình, như vậy chờ bọn họ nói xong có thể tự mình giơ tay lên nói, bất quá tốt nhất hãy mau một chút, kiên trì của ta chỉ là hữu hạn."

Y biết dưới tình huống như vậy trước hết phải lớn tiếng dọa người, tiền binh hậu lễ, vậy nên y vừa lên sân khấu liền bưng lên bộ dáng cao cao tại thượng, nửa điểm cũng không chừa lại khoảng trống để người khác lên tiếng.

Nói xong liền ngồi lên ghế thái sư, không nhanh không chậm uống trà.

Một lát sau, hai bên đều tự cử một người ra, đều là lão nhân có bộ râu mép dày rậm.

Dận Tộ nhìn về phía người đại biểu của nhóm bên trái, những người này đều đã mua guồng quay tơ kiểu mới, hỏi: "Ta nhớ rõ trong tiệm có quy củ, đồ vật không hài lòng có thể trả lại, nếu các ngươi đã không lui hàng vì sao còn muốn đến nháo sự?"

Lão nhân kia sớm đã có chuẩn bị, nói: "Guồng quay tơ tuy tốt thế nhưng hiện tại giá tơ sống dâng lên, hơn nữa có tiền cũng không mua được, mà sợi bông căn bản không thể bán ra, giá cả thấp rồi lại thấp. Cứ theo đà này chúng tiểu nhân rất nhanh sẽ không thể kiếm tiền được nữa, như vậy một nhà già trẻ làm sao có thể sống qua?"

Dận Tộ lại hỏi: "Các ngươi muốn như thế nào?"

Lão giả chần chờ một chút, nói: "Chúng ta hy vọng ngài có thể đóng cửa tiệm bán guồng quay, không nên bán thứ đó nữa."

Dận Tộ xoa xoa thái dương, nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi nói hiện tại tiền kiếm được ít hơn —— hôm nay một cuộn sợi bông có bán được nửa giá so với trước kia?"

"... Có."

"Như vậy thời gian nguyên bản dùng để se một cuộn sợi, hôm nay có thể se bao nhiêu cuộn?"

Lão giả có chút chột dạ cúi đầu: "... Hai mươi cuộn."

Dận Tộ bình tĩnh nhìn lão, thản nhiên nói: "Nói cách khác, vật gia bán cho ngươi có thể giúp ngươi kiếm được gấp mười số tiền, ngươi còn muốn đến đập cửa hàng của gia?"

Lão giả rụt cổ lại: "Thật sự là... là... sống không nổi nữa..."

Dận Tộ cười lạnh một tiếng, không lại để ý đến lão, đứng dậy đi tới trước nhóm người bên trái, thản nhiên nói: "Yêu cầu của các ngươi ta đã biết, ta hiện tại có thể đáp ứng các ngươi!"

Những người bên dưới vừa hiện lên sắc mặt vui mừng Dận Tộ đã lạnh lùng nói: "Những người đang ngồi ở đây, có một tính một, lập tức đến chỗ chưởng quỹ đăng ký công văn lui hàng. Ta chịu thiệt một chút, guồng quay tơ các ngươi mua ta liền dùng giá gốc thu hồi, một văn tiền hao tổn cũng không cần các ngươi chịu. Đối với việc này các ngươi hãy nhớ cho kỹ, gia lập tức liền đóng cửa... sẽ không bao giờ lại bán ra một guồng quay tơ nào tại thành Tô Châu này nữa! Bắt đầu đi!"

Chưởng quỹ cửa hàng cũng lập tức đứng dậy, nói: "Muốn trả hàng hãy tới đây đăng ký! Nhanh lên!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không chịu tiến lên trước.

Dận Tộ lạnh lùng nói: "Nếu bọn họ đã khiêm nhượng, như vậy liền thỉnh từng người một lên!"

Đám tiểu nhị nghe vậy liền tiến tới mời người, bất quá đám người kia lại tránh giống như tránh rắn, nhìn thấy tiểu nhị liền muốn trốn. Bọn tiểu nhị khó khăn lắm mới kéo được một người, không ngờ vừa lôi được vài bước người nọ đã thất thanh hô to: "Ta không lùi hàng! Ta không lùi hàng!"

Tiểu nhị thả hắn, lại túm một người khác, còn chưa kịp nắm người nọ đã gấp giọng nói: "Ta cũng không trả hàng!"

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu "Không lùi hàng" liên miên bất tuyệt, lộn xộn rối loạn, khiến cho tiểu nhị cũng không biết người nào muốn lui người nào không lui, đang lúc đau đầu chợt nghe một tiếng xoảng truyền đến, mọi người lại càng hoảng sợ. Theo tiếng động nhìn lại, hóa ra Dận Tộ đã ném vỡ cái tách trên tay, mặt lạnh như nước đứng dậy.

"Không phải đã nói bởi vì nó mà sống không nổi nữa sao? Thế nào một người cũng không chịu trả hàng?" Dận Tộ lạnh lùng nói: "Ta thấy các ngươi chính là lòng tham không đáy! Một lòng muốn độc chiếm chỗ tốt mới đúng!"

"Guồng quay tơ của gia có thể giúp các ngươi tiết kiệm hơn hai mươi lần thời gian, cho dù tơ sống cung ứng không đủ nhưng cũng có thể khiến các ngươi kiếm được số bạc gấp mười lần bình thường. Hơn nữa số thời gian dư thừa ra đủ cho các ngươi làm không ít việc? Vậy lại có thể đổi về bao nhiêu tiền?" Dận Tộ nói: "Trong số các ngươi, ai thực sự là bởi vì mua guồng quay tơ của gia mà sống không nổi nữa mau đứng ra nói cho gia biết, ngươi rốt cuộc là sống không nổi như thế nào!"

Ánh mắt của y nhất nhất đảo qua nhóm người dưới lầu, y nhìn đến đâu, đừng nói ra mặt, ngay cả người ngẩng đầu cũng không có.

Dận Tộ không nói lời nào, bọn họ ngay cả thở mạnh cũng không dám, một lát sau Dận Tộ nhàn nhạt hỏi: "Gia lại hỏi các ngươi một lần, còn muốn cửa tiệm của gia đóng cửa không?"

Dưới sân không một tiếng động.

Dận Tộ quát lớn: "Nói!"

Dưới sân truyền đến thanh âm khe khẽ: "... Không cần."

Sau đó lại lớn lên: "Không cần!"




Dận Tộ ừ một tiếng, lại hỏi: "Còn có yêu cầu khác hay không?"

"... Đã không có."

Dận Tộ cũng không thèm hỏi lại, quay đầu nhìn về phía lão giả bên kia, thần sắc so với lúc nãy hòa hoãn hơn rất nhiều, nói: "Các ngươi có yêu cầu gì?"

Lão giả cười khổ nói: "Guồng quay tơ của quý tiệm là đồ tốt, thế nhưng mỗi ngày chỉ bán ra mấy đài như vậy, chúng ta dùng guồng quay tơ kiểu cũ, đừng nói quá chậm ngay cả thành phẩm cũng không tốt, hiện tại tơ bông đã bị ép giá, mỗi cuộn đều mất đi không ít tiền..."

Dận Tộ gật đầu, nói: "Ta đã biết."

Y vỗ vỗ tay, người hầu tiến lên phía trước nói: "Gia."

"Đem bản vẽ của guồng quay tơ phát cho mỗi thợ mộc trong tiệm một phần." Thanh âm của y hơi đề cao, nói: "Nếu trong các ngươi có người biết làm nghề mộc hoặc nhận thức người biết làm nghề mộc, bảo bọn họ đến đây lĩnh bản vẽ, gia ngay cả tiền giấy bút cũng không thu của bọn họ."

Lão giả không dám tin tưởng trợn to mắt: "Đây... đây..."

Loại vật này không phải nên là trấn điếm chi bảo sao? Không phải là cây rụng tiền sao? Thế nào... tùy tùy tiện tiện lấy ra như vậy?

Người dưới đài đứng gần nghe bọn họ nói vậy nhất thời ồn ào lên, thanh âm xôn xao chậm rãi khuếch tán ra khắp nơi, không bao lâu sao có một người lớn gan đứng gậy: "Ta chính là thợ mộc, có thể lấy được cái kia... sao..."

Chưởng quỹ không nói hai lời, lập tức lấy ra một xấp bản vẽ cho hắn, đặn dò: "Nếu có chỗ nào xem không hiểu đều có thể tới hỏi, cũng có thể đến xem thợ mộc trong tiệm chúng ta làm như thế nào... đều không cần bạc. Ồ đúng rồi, nếu tay nghề của ngươi không tệ, hoan nghênh ngươi đến tiệm của ta làm thủ công, một tháng tiền công một lượng bạc."

Người nọ có chút không dám tin tưởng nhìn bản vẽ trong tay, liên tục ứng thanh, thiên ân vạn tạ rời đi.

Trong đám đông có không ít người lục tục rời đi, lần lượt lãnh bản vẽ, bọn họ lúc này mới tin tưởng hóa ra những lời Dận Tộ nói đều là thật.

Lão giả rung giọng nói: "Ngài.. ngài đây là..."

Dận Tộ lần nữa đứng dậy, mọi người dưới đài đều biết y muốn nói chuyện vậy nên liền an tĩnh lại, Dận Tộ cười khổ một tiếng, nói: "Những người đang ngồi đây tuy rằng có lẽ không bao nhiêu người biết chữ, thế nhưng ta tin tưởng hẳn là đều biết tính sổ. Thuê, có thể tính toán xem số sợi mà các ngươi se ra mà chúng ta yêu cầu có đủ để mua một guồng quay tơ kiểu cũ hay không? Lấy cũ đổi mới, không ngại cũng có thể tính xem số bạc các ngươi đưa có đủ mua nữa cái guồng quay hay không? Đừng nói những guồng quay cũ các ngươi nộp lên, các ngươi nghĩ sau khi có guồng quay mới rồi những thứ kia còn đáng giá sao? Chúng nó hiện tại đều chất đống trong phòng củi, thậm chí còn bị chẻ ra làm củi đốt từ lâu, nếu không tin có thể tự mình đi xem"

"Các ngươi cũng có thể tính toán một chút, nếu ta không bán guồng quay tơ mà tìm người đến làm công, hiện tại lại có thể kiếm nhiều ít bạc?"

Người phía dưới bắt đầu bàn bàn tán, thậm chí có xu thế càng lúc càng rộn ràng, Dận Tộ vỗ tay một chút, thị vệ bên cạnh liền đồng thanh rống lên khiến đám người đều an tĩnh lại, y cất cao giọng, nói: "Có phải cảm thấy ta khờ hay không, cũng không biết ta là mưu cầu thứ gì?"

"Đúng vậy, ta mưu cầu thứ gì đâu?" Trong yên tĩnh, thanh âm của Dận Tộ lớn dần, truyền vào trong tai mọi người: "Nếu vì lợi, từng đống bạc tránh ta không kiếm, nếu vì danh, các ngươi ai biết ta là người phương nào? Vậy ta rốt cuộc mưu cầu thứ gì?"

"Đầu năm nay, tháng giêng chưa dứt, thiên hàn địa đống, Hoàng thượng bởi vì lòng hoài bách tính, cảm thương Hoài thủy mấy năm liên tục vỡ đê quyết ý khởi hành xuôi nam kiểm tra hà đạo, chủ trì phương lược xét an dân tâm... ngài lại mưu cầu thứ gì?"

"Hoàng thượng chỉ dụ các bộ Hộ, Công, Binh đem tất cả cung ứng thánh giá trong tuần du đều do kinh thành chuẩn bị, nghiêm cấm quan viên trên đường mượn danh nghênh thánh trưng dụng bá tánh, tùy tùng và quan viên không được hoành hành sinh sự, bách tính không cần dẫn tị... Ngài lại mưu cầu thứ gì chứ?"

"Hoàng thượng chỉ dùng một chiếc thuyền, ngày đêm kiêm trình, không kể vất vả tuần tra đề điều nam diện Hoàng Hà, trên đường đi tra ra vô số đê đập lậu thủy, trừng phạt quan viên thủy đạo hơn mười... Ngài lại mưu cầu cái gì?"

"Chuyến nam tuần này, Hoàng thượng còn điều mười vạn thạch lương thực vận chuyển bằng đường thủy, đóng tại Cao Bưu, đề phòng khi có ngoài ý muốn liền phân cho các châu huyện mỗi nơi một vạn, giảm giá bán lương thực bình ổn nhân tâm. Miễn tất cả thuế cho các tỉnh Giang Tô, An Huy từ năm Khang Hy ba mươi bốn đến năm Khang Hy ba mươi sáu, ngay cả thuế đinh và thế lương thực phụ như đậu ngô đều không lấy. Miễn hai huyện Hoài Dương, Cửu Châu thuế ruộng và thuế đường sông vào năm Khang Hy thứ ba mươi bảy hơn mười chín vạn lượng bạc, thuế gạo muối mười một vạn. Cùng năm còn miễn cho mười hai châu Phượng Dương.Phủ Thọ nộp lương thực và tiền thuế sông ngòi thủy lợi. Muối khóa Chiết Giang miễn chinh ba vạn một nghìn ba trăm lượng... Ngài rốt cuộc mưu cầu thứ gì?"

Theo những lời này, thanh âm vốn còn bị áp chế của y lại dẫn rõ ràng lên, việc này các bách tính chưa từng nghe nói qua, bọn họ chưa bao giờ ngờ đến, hóa ra Khang Hy trong lúc bọn họ không hay biết gì đã làm nhiều chuyện đến như vậy.

Thanh âm Dận Tộ dâng cao, gằn từng chữ: "Không phải hỏi ta mưu đồ gì sao? Hoàng a mã mưu đồ gì, Ái Tân Giác La Dận Tộ ta cũng mưu đồ thứ đó!"

Mấy chữ Ái Tân Giác La Dận Tộ phảng phất như quả bom nặng ký, đem cả đám người nổ vang.

Dận Tộ lần này vô cùng kiên trì, đợi khi thanh âm bên dưới đều dần thấp xuống mới lên tiếng, ngữ điệu cực kỳ bất đắc dĩ: "Bổn vương làm ra guồng quay tơ xong, tự cho có thể cải thiện dân sinh, chưa lo lắng quá nhiều đã mang ra phổ biến khắp Giang Nam, khiến các vị gặp phải khó khăn là Bổn vương có chỗ không phải, thế nhưng nể tình Bổn vương cũng không có gì ác ý, hy vọng chư vị đa đa lượng giải. Nếu như trong số bách tính tại đây, có người nào thật sự vì guồng quay tơ đến nỗi gia cảnh khốn đốn, phía nha môn nhiều ngày nay vẫn luôn chiêu mộ dân phu dọn ứ tu đê, tiền công còn không trở ngại, có thể đi thử xem. Nếu không thể đảm nhiệm được việc này, Bổn vương có mua một khối đất hoang cách đây năm mươi dặm, phàm là nguyện ý xuống đất làm việc, Bổn vương tuyệt đối không để cho mọi người đói bụng."

Giữa lúc bầu không khí bởi vì những lời này của Dận Tộ dần hòa hoãn xuống, càng lúc càng có nhiều ánh mắt tò mò đặt lên người y. Dận Tộ cười cười, biết những người này đã bắt đầu cảm thấy y không giống với kẻ cùng hung cực ác trong lời đồn, tự giễu nói: "Nhìn tình huống, chư vị hẳn đều biết Dận Tộ là người phương nào, nghĩ lại cũng phải, hôm trước bổn vương tình cờ xem qua một quyển thoại bản, bên trong phần diễn của Dận Tộ ta còn rất lớn, nói vậy các vị hẳn cũng có xem."

"Thoại bản kia viết đến rất tốt, thiếu chút nữa ngay cả bổn vương cũng tin là thật rồi! Bất quá đáng tiếc, ngay cả bản thân bổn vương cũng không biết mật thất trong phủ Tứ ca là ở nơi nào, càng không biết bổn vương và Tứ ca khi nào trò chuyện ở mật thất, lại còn bị người khác nghe ngóng một chữ không bỏ sót!" Y phảng phất nghĩ đến một thứ gì đó rất hài hước, cười vang một trận mới nói: "Càng thú vị hơn chính là, trong thoại bản còn viết Bổn vương có thể bơi lội trong nước sông tháng hai một ngày một đêm cũng không chết đuối... Bổn vương thế mới biết, nguyên lai thủy tính của ta lại tốt đến như vậy đâu! Ha ha!"

Lời này vừa nói ra, phía dưới đầu cười vang, thậm chí có người tiếp lời: "Những người này quả thực đầy miệng nói bậy! Đừng nói là nước tháng hai, cho dù là hiện tại xuống nước, cứ ngâm thử một ngày một đêm xem có chết đuối không!"

"..."

Sau khi biểu diễn cái gọi là 'diễn thuyết' từ hậu thế cho dân chúng ở thời đại này, Dận Tộ lại nói đùa vài câu sau đó phân phó mọi người tản ra, bản thân chạy vào trong tiệm uống trà —— tại thời đại không có loa phóng thanh này, muốn nói chuyện trước đám đông tuyệt đối là chịu tội.

Vừa vào cửa đã thấy Dận Chân ngồi sẵn, gặp y vào nhân tiện nói: "Hoàng a mã quyết định đi tế lăng của Minh Thái Tổ(Chu Nguyên Chương)."

Dận Tộ sửng sốt, nói: "Ý của Tứ ca là..."

Dận Chân nói: "Chuyện nổ đê bị truyền đi khiến uy vọng của triều đình bị đả kích quá lớn, Hoàng a mã cần làm chút chuyện vãn hồi dân tâm."

Dận Tộ cau mày nói: "Bọn họ lan truyền lời đồn này, lẽ nào lại vì ép Hoàng a mã đi tế lăng? Cái này cũng là không thể nào nói nổi đi?"

Dận Chân nói: "Nếu không phải, ngươi có giải thích gì tốt hơn sao?"

———–

1/ Nhân hữu vong thiết giả, ý kỳ lân chi tử. Thị kỳ hành bộ thiết thiết dã, nhan sắc thiết thiết dã, ngôn ngữ thiết thiết dã, động tác thái độ, vô vi nhi bất thiết thiết dã: Đây là nguyên văn tiếng Hán, dịch ra một phần là dài dòng một phần là không giữ được cái vẻ 'nguy hiểm' cho Dận Nhưng nên mình giữ nguyên, nghĩa của đoạn này chính là

'Có người đã đánh mất một cây búa. Hắn hoài nghi là hài tử nhà hàng xóm trộm liền âm thầm chú ý hài tử kia. Hắn xem tư thế bước đi của hài tử, rất giống kẻ trộm búa; quan sát biểu tình của hài tử, cũng giống kẻ trộm búa; nghe cách nói chuyện của hài tử, càng giống kẻ trộm búa.'

Phía sau còn một đoạn, nghĩa nôm na là, sau này người kia tìm lại được búa, lại nhìn hài tử nhà hàng xóm liền không còn thấy giống kẻ trộm nữa. Ý nghĩa tổng quát là nói, khi lòng người đã có hoài nghi, nhìn cái gì cũng thấy giống, tương đương với câu 'Thổi gió bắt bóng' của mình.

Dận Nhưng nói những lời này là biểu thị mình không làm chuyện tạc đê nhưng lại bị Khang Hy hiểu lầm, ngài hiểu lầm rồi liền cảm thấy những chuyện xấu xa cái gì cũng do hắn, thật ra lại không phải.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store