ZingTruyen.Store

David Tennant S Roles Relationships

Tác giả: Jessica682
Tóm tắt: Roderick đã luôn nghĩ Donald là của mình kể từ khi còn nhỏ.
...
Roderick có một tuổi thơ gần như hoàn hảo, với một người mẹ quan tâm, một người cha chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi và một người anh trai lúc nào cũng ở bên cạnh.

"Anh ơi, anh có yêu em không?" Đây là câu hỏi mà Roderick sáu tuổi thích hỏi Donald nhất. 

"Tất nhiên là anh yêu em rồi, Roderick." Donald sẽ luôn bỏ món đồ chơi trên tay xuống, dùng đôi bàn tay nhỏ xíu ôm lấy em trai và nghiêm túc trả lời.

Roderick sẽ vui sướng mà hôn má Donald và chạy tới chỗ mẹ để khoe rằng anh trai thích mình nhất. Bà Peterson rất hạnh phúc với mối quan hệ giữa hai con trai mình và chẳng thể ngừng cười được.

Bà cũng sẽ dùng cánh tay thúc vào người ông Peterson, ông lúc nào cũng quá tập trung vào công việc, nhắc ông ấy để ý đến các con. Tuy nhiên, ông Peterson luôn chỉ xoa đầu hai đứa nhỏ qua loa và tiếp tục cuộc gọi về công việc của mình.

Tuy nhiên khi lớn lên, Roderick nhận ra dù Donald yêu mình, tình yêu này không phải là độc nhất. Anh trai gã yêu quá nhiều thứ, anh yêu vị gia sư đã truyền dạy kiến thức cho họ, cặp đôi hàng xóm hay cho họ bánh qui, yêu cô bé chơi cùng họ ở công viên, thậm chí anh còn yêu luôn con mèo hoang vô tình xâm nhập khu vườn của nhà.

Roderick chôn giấu nỗi thất vọng và sự bực tức trong lòng. Gã không phải là người duy nhất nhận được nụ cười như ánh mặt trời sớm mai của anh trai. Gã không hề đặc biệt trong tim Donald...

Roderick đã thử rất nhiều cách để giành sự chú ý độc nhất của anh mình. Gã trở nên hiếu thắng và luôn hoàn thành tốt mọi thứ mà cha gã yêu cầu. Gã sẽ luôn khoe khoang những lời khen mình nhận được từ cha cho Donald nghe, hy vọng Donald sẽ chú ý tới mình, ngay cả khi anh trai gã chỉ xem gã như đối thủ. Roderick cảm thấy thế là xứng đáng. Nhưng Donald chỉ luôn bất lực mỉm cười và thừa nhận những thành tựu của gã rồi quay về phòng. Roderick chẳng thể hiểu tại sao...

Gã bắt đầu miễn cưỡng thừa nhận mình đang cố gắng để Donald chú ý đến, nhưng hắn tiếp tục nỗ lực gấp đôi để Donald sống với cái danh kẻ thất bại hết lần này đến lần khác. Điều này đã trở thành hình phạt dành cho anh trai gã.

Khi cả hai 19 tuổi, Roderick được nhận vào trường âm nhạc danh tiếng, trong khi Donald, người anh trai "không có động lực" theo lời của ông Donald, thì chọn cách tham gia bài kiểm tra sư phạm dành cho công việc ngõ cụt là một giáo viên.

Một tháng trước khi cả hai rời nhà và tách nhau ra, Roderick có cơ hội chỉ huy một buổi hòa nhạc lớn trong thành phố. Đây là buổi hoàn nhạc đầu tiên của gã, và Roderick để dành hàng ghế V.I.P cho tất cả các thành viên trong gia đình. Gã không thể chờ đến lúc Donald đứng dậy vỗ tay cho màn chỉ huy tuyệt vời của mình.

Vào đêm trước buổi hòa nhạc, Roderick giả vờ lạnh lùng và bước vào phòng của Donald.

"Đừng quên buổi hoàn nhạc ngày mai đấy. Tôi không muốn cha lại càu nhàu anh vì đến trễ một sự kiện quan trọng vậy đâu." Roderick không muốn cho anh mình biết gã trông chờ anh đến dự đến mức nào.

"Anh không quên mà. Đi nghỉ đi, Roderick." Donald đóng cuốn giáo án dày cộm trước mặt mình lại. Sau khi nghe tiếng cửa đóng, anh tuyệt vọng thả mình lên giường.

Donald không thể biết được từ khi nào quan hệ giữa anh và Roderick lại khó chịu đến thế. Anh im lặng chịu đựng những lời nói lạnh lùng của cha mình hết lần này đến lần khác. Tính cách hiền lành của anh làm anh không nguyện ý tranh cãi với người thân của mình. Anh lấy ra chiếc mề đay một nửa với bức ảnh trong túi quần.

Hơn nữa, anh yêu Roderick nhiều như thế...

Buồi hòa nhạc bắt đầu lúc 8 giờ tối. Lúc sáng ông Peterson đã dẫn Roderick ra ngoài cắt tóc, chỉ còn mỗi bà Peterson và Donald ở nhà, người không có ý định chuẩn bị cho bài kiểm tra phân loại của mình. Khi Donald ném cuốn tài liệu xuống sàn lần thứ ba, bà Petrson yên bình xoa đầu con trai mình. Người mẹ dịu dàng lúc nào cũng bất đồng với lối giáo dục khắt khe của chồng mình. Trong mắt bà, cả Roderick lẫn Donald đều giỏi như nhau.

"Vẫn còn sớm mà. Sao con không ra ngoài đi chơi một chút. Con có thể đi thẳng đến chỗ buổi hòa nhạc gặp cả nhà sau cũng được." Donald biết ơn gật đầu và chuẩn bị ra ngoài uống tách trà để tĩnh tâm lại.

Nhưng khi ngồi trong một nhà hàng bán trà chiều tĩnh lặng, Donald vẫn còn vò đầu bứt tóc. Anh đang mặc bộ com lê dành cho buổi hòa nhạc, và ngay cả khi chưa đeo cà vạt thì bộ đồ bó sát này vẫn làm anh rấm rứt không yên. Anh bắt đầu nhớ tới chiếc áo len mềm mại của mình.

"Donald? Trời ơi, em gần như không nhận ra anh luôn đấy." Mary vỗ vai anh từ đằng sau.

"Anh thay đổi phong cách à? Trông đẹp đấy như không hợp anh lắm." Cô nàng nhìn Donald một lượt từ trên xuống dưới.

"Chào, Mary. Lâu rồi không gặp." Donald có chút ngại ngùng. Mary là người anh thầm thích hồi còn học cấp hai. Dù mối tình ấy không kéo dài được bao lâu, nhưng Mary là người hiểu được anh và cứ khăng khăng cả hai có thể làm bạn tốt.

"Anh đang lo chuyện gì à?" Cô nắm lấy tay anh, và Donald chỉ có thể khô khốc cười và cúi đầu. Anh biết dù cho mình cố gắng che giấu chuyện gì thì cũng bại lộ cả thôi. Mary luôn có thể nhìn ra anh đang giấu điều gì sau nụ cười chỉ với một cái liếc mắt.

Khi thấy Donald không trả lời, Mary suy nghĩ một lát và quyết định dẫn chàng trai đang lo âu ra ngoài thư giãn.

"Mary?" Donald không hiểu gì bị cô gái kéo ra khỏi nhà hàng. 

"Bạn em Jessica đang mở tiệc ở nhà cổ, và em cần một người bạn nam đi cùng." Mary có ý nháy mắt với anh.

"Nhưng anh..." Donald muốn từ chối nhưng bị ngón tay Mary bịt lại trước khi kịp nói  hết câu.

"Chỉ nửa tiếng thôi, rồi anh có thể rời đi mà, thôi nào! Chăng cách nào làm tâm trí anh thanh tĩnh hơn tiệc tùng đâu, và anh có thể quên hết moi chuyện tồi tệ ở nhà."

Donald nhìn đồng hồ. Bây giờ mới chỉ 15 giờ 20. Còn khoảng năm tiếng nữa mới tới buổi hoà nhạc của Roderick.  Anh có chút muốn đi, nếu anh muốn uống để thư giãn, thì chỉ cần nửa tiếng thôi...

Nhưng Mary đã quên cảnh báo Donald rằng tiệc của bạn cô có thể hơi điên loạn một chút. Lúc Donald chuếnh choáng vì tiếng nhạc ầm ĩ, mùi nước hoa cay nồng và năm ly rượu whiskey, thì ý niệm nửa tiếng của anh đã trôi vào dĩ vãng. Khi anh nhìn đồng hồ lần nữa, lúc đó anh đang bị một cô gái tóc nâu mang kính đè xuống giường trong phòng khách và hôn cổ anh. Nếu không phải vì cơn đau làm trí óc anh thanh tỉnh đôi chút thì anh chẳng để ý đến chiếc đồng hồ chỉ 19 giờ 50 phút.

Donald gần như nhảy dựng lên và suýt đẩy cô gái xuống sàn.

"Xin lỗi, Tina!" Anh không chắc đó có phải tên cô ấy không, nhưng anh không quan tâm. Donald cầm áo khoác và loạng choạng ra ngoài.

Sau khi vào chiếc taxi ngồi và bình tĩnh được năm phút, Donald nhìn vào dấu son trên chiếc khoác ngoài và áo sơ mi nhăn nhúm và kêu tài xế quay đầu lại và về nhà. Khi Donald quay về, anh nhốt mình trong phòng. Bỏ lỡ buổi hòa nhạc của Roderick đã đủ tệ rồi, anh chẳng muốn nghe cha mình mắng mỏ nữa.

Mặt khác, Roderick đang rất giận dữ. Donald không hề xuất hiện trong buổi hòa nhạc dài hai tiếng. Ông Peterson đã không ngừng khen ngợi con trai mình kể từ khi gã bước xuống bục. Ông dường như không để ý rằng người con trai của mình không có mặt. Sau buổi hòa nhạc, đáng ra gã phải tham dự tiệc rượu, mà theo lời ông Peterson nói là một cơ hội cho Roderick làm quen với nhiều "bạn" hơn, nhưng Roderick bảo rằng mình đang không khỏe nên gã muốn về sớm, để cha mẹ mình về sau.

Khi Roderick về nhà, gã nghiến răng nghiến lợi dộng từng tiếng lên cửa phòng Donald.

"Roderick?" Cha không về với em à?" Donald mở cửa he hé. Roderick im lặng lắc đầu rồi giận dữ vươn tay ra đẩy cửa vào, đụng trúng mũi Donald. Trong khoảnh khắc đó, mọi câu từ gã muốn hỏi Donald đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Người anh trai trước mặt hắn mắt đỏ bừng, cổ áo thì mở toang, và có một dấu hôn tím thẫm trên cần cổ trắng của anh.

"Anh thực sự...Roderick! Em làm gì thế!" Donald còn chưa nói hết câu xin lỗi thì người em trai đã mạnh bạo nắm lấy cổ áo anh và đẩy vào phòng.

"Là ai!" Roderick gầm lên và dựa sát vào má Donald. Anh không chỉ không ngồi trên hàng ghế khán giả để vỗ tay cho gã mà anh còn để người khác chạm vào thứ vốn dĩ chỉ nên thuộc về gã.

"Hả?" 

Donald không hiểu câu hỏi của Roderick. Em trai giờ đang ở rất gần anh, anh phải cố gắng bám vào tường để tránh đụng chạm cơ thể với Roderick. Nhưng trong mắt gã, Donald đang từ chối và lảng tránh. Gã đã chán ngấy với Donald khi anh không cho gã trọn vẹn tình yêu của mình.

Roderick luôn có được thứ mình muốn, và vì Donald từ chối nên gã sẽ ép anh chỉ yêu mỗi bản thân mình. Gã nắm lấy đôi bàn tay đang đặt trên ngực anh, giam hai cổ tay đang vùng vẫy bằng tay trái và ép chúng sát lên tường phía trên đầu Donald.

"Đau...Roderick!" Cơn đau nhức vì bị siết cơ làm anh cau mày nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng không thể vùng ra khỏi xiềng xích của Roderick. Donald tuyệt vọng nhận ra rằng dù em trai có vóc người giống hệt, lại mạnh hơn mình nhiều. Giờ anh chỉ có thể trừng người em trai đang lên cơn vô cớ này.

Nhưng dưới mắt Roderick, trong căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng, đôi mắt ẩm ướt của Donald sáng lên một cách vô tội hệt như một chú hươu trong rừng rậm, và gã không kìm được mà hôn anh.

Donald kinh hoàng quay mặt đi. Không hẳn chỉ vì hành động của em trai, mà còn vì phản ứng cơ thể của chính anh. Khi đôi môi mềm đó chạm vào mi mắt anh, hạ bộ anh khó phát hiện mà giần giật, và quần của anh vì chưa thay ra đột nhiên chật chội trong lúc này. Roderick mỉm cười và dùng chân mình tách cặp đùi đang ép sát lại với nhau ra, và mạnh bạo đẩy chúng lên.

"Mmn.." Donald không kìm được mà rên nhẹ, và dương vật bán cương của anh càng cứng hơn nữa chỉ với chút kích thích nhỏ. Roderick nhéo má anh trai bằng bàn tay còn lại và xoay mặt anh lại nhìn vào gã.

"Cô ta có yêu anh nhiều như em yêu anh không?" Roderick nhiệt tình miết môi anh. Trong lúc đó tâm trí Donald đang cố gắng đè nén thứ cảm xúc trong đầu anh gào  thét "Trả lời em ấy đi!"

"Không ai yêu anh nhiều như em, Donald." 

Những ngón tay của gã ép đôi môi đang khép chặt mở ra một độ cong tuyệt hảo. Roderick không tốn thời gian để xông vào bên trong khoang miệng vẫn còn mùi rượu whiskey. Gã mút lấy bờ lưỡi mềm và liếm lớp niêm mạc, mặc cho người bên dưới mình cứ vặn vẹo cự tuyệt. Roderick vẫn cảm nhận được dương vật đã cương cứng hoàn toàn của Donald đang cạ vào đùi trong mình. 

"Ta...không thể..." Donald hết hơi sau nụ hôn và chỉ yếu ớt thốt ra được hai từ phản đối rời rạc khi Roderick kéo khóa quần anh xuống. 

"Tất nhiên là hai ta có thể rồi." Gã dụ dỗ anh trai, dùng những ngón tay điêu luyện xoa nắn dương vật của anh trai đã hoàn toàn lộ ra trong không khí.

"Anh hai..."Roderick lầm bầm, áp sát gần hơn nữa vào dấu hôn trên cổ anh.

"Sao cô ta dám để lại dấu trên người anh." Gã gặm da anh trước rồi cắn mạnh xuống cho đến khi gã cảm nhận được máu trên đầu lưỡi mình.

Donald há to miệng như chẳng có âm thanh nào vuột ra. Tay của Roderick đang kịch liệt xoa dương vật của anh, và với sự kích thích đau đớn thế này, anh run rẩy và bắn ra lần đầu tiên.

Roderick không cho anh thời gian nghỉ mà dùng những ngón tay thon dài dính nhớp tinh dịch nhẹ nhàng chui vào lỗ hậu khít chặt, đầu ngón tay cứ nhấn mạnh vào vách tường đang co rút, với ngón tay thứ hai đi vào, cơ thể Donald hoàn toàn mềm nhũn. Roderick thả lỏng phần cổ tay đã bị chèn ép đến bầm tím ra nhấc chân phải đang run rẩy của anh lên, để lộ ra lỗ hậu màu hồng ngoài không khí và để ngón tay đi vào sâu hơn.

Khu vực nhạy cảm bị những đầu móng tay tròn gãi ngứa, Donald phải vươn tay ôm cổ Roderick để tránh bản thân ngã sấp mặt xuống sàn. Dương vật trước mặt anh lại cứng lên lần nữa. Nhưng Roderick nghĩ mình đã kiềm nén quá lâu, gã dùng hai nhón tay cứ liên tục nhấn vào quy đầu nhạy cảm, tàn ác bóp ra từng giọt dịch thể ra khỏi cơ thể Donald.

"Anh...anh không đứng...được nữa..." Doanld khóc lóc nói.

"Vậy thì lên giường anh đi, Donald." Roderick thương cảm mà bỏ ngón tay ra và vỗ vào lỗ hậu ướt sũng của anh trai.

Donald ngoan ngoãn quỳ trên giường, lỗ hậu đóng mở như mời gọi dương vật dài và thô của Roderick đi vào trong không gian mềm mại và ấm áp bên trong. Roderick cũng tuân theo bản năng và đâm mạnh vào phần sâu nhất trong cơ thể anh. Gã cúi người xuống liếm phần cổ cong lên của Donald, liên tiếp kích thích vào vết thương mà mình đã cắn ra, và chuyển động của gã nhanh và quyết liệt.

Donald dần dần ứa nước mắt và anh quyết định từ bỏ lý trí. Anh bắt đầu phản ứng lại với từng cú thúc, co rút lỗ hậu để làm vừa lòng người nằm trên.

"Anh là của em, Donald." Roderick liên tục thì thầm bên tai anh, như thể muốn khắc sâu chúng vào đầu anh giống như gã đang đâm sâu và nguời anh lúc này.

Sau khi Donald rên rỉ và bắn ra lần thứ hai, Roderick rút ra, xoay người anh lại và xoa nắn hai lần rồi bắn lên bụng anh.

"Anh ơi, anh có yêu em không?" Riderick hôn lên những giọt nước mắt của Donald.

Donald chật vật nâng đôi tay tê cứng lên và ôm lấy gã.

"Tất nhiên là anh yêu em rồi, Roderick."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store