ZingTruyen.Store

Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải II

Chương 8: Lại Gặp Lương Loan

XiaoYing0820

当天晚上算是一个比较完美的结局,杨好看到了那批军火,特别兴奋,玩了半天,但是没敢要。苏万他们把尸体的碎片归整了一下,就按照原来计划掩埋了。苏万还买了香火点上。回头苏万请那帮人在万龙洲吃了顿鲍鱼,刷卡刷了一万多,于是黎簇决定那五百块暂时不考虑还了。

Tối hôm đó coi như là một kết cục khá hoàn hảo, Dương Hảo thấy lô vũ khí đó, đặc biệt hưng phấn, chơi nửa ngày, nhưng không dám đòi. Tô Vạn và mọi người gom các mảnh vỡ của thi thể lại, rồi chôn cất theo kế hoạch ban đầu. Tô Vạn còn mua hương hoa thắp lên. Sau đó Tô Vạn mời nhóm người kia đi ăn bào ngư ở Vạn Long Châu một bữa, quẹt thẻ hết hơn một vạn tệ, vì thế Lê Thốc quyết định tạm thời không nghĩ đến việc trả lại năm trăm tệ kia nữa.

和杨好分别之后,苏万就对黎簇说:"杨好这人有黑社老大的潜质,一般混混拿把真枪肯定就满世界炫耀泡妞去了,肯定几天就会被发现,指不定我们都会暴露。杨好显然明白,这把枪要完全属于他,放我们保险最安全的。"

Sau khi chia tay Dương Hảo, Tô Vạn nói với Lê Thốc: "Dương Hảo người này có tiềm chất của đại ca xã hội đen, tay anh chị bình thường có súng thật chắc chắn sẽ đi khoe khắp nơi để tán gái, chắc chắn vài ngày sẽ bị phát hiện, có khi cả chúng ta cũng sẽ bị lộ. Dương Hảo rõ ràng hiểu, khẩu súng này muốn hoàn toàn thuộc về anh ta, cất ở chỗ chúng ta là an toàn nhất."

黎簇完全没听进去,他回来之后,暴风雨一般地发生了太多的事情,这些事情完全没有逻辑,但是本身又有必然的联系,他觉得,他肯定陷入某个阴谋之中。

Lê Thốc hoàn toàn không nghe lọt tai, sau khi trở về, quá nhiều chuyện đã xảy ra như một cơn bão táp, những chuyện này hoàn toàn không có logic, nhưng bản thân lại có mối liên hệ tất yếu, cậu cảm thấy, mình chắc chắn đã rơi vào một âm mưu nào đó.

现如今,如果自己再傻x下去,很可能最后连怎么死的都不知道。他决定想办法去弄清楚,如果弄不清楚,他决定一定一定报警听警察叔叔的了,什么钱都不要了。

Hiện giờ, nếu mình còn ngu ngốc tiếp tục, rất có khả năng cuối cùng ngay cả chết như thế nào cũng không biết. Cậu quyết định tìm cách làm rõ, nếu không làm rõ được, cậu nhất định, nhất định sẽ báo cảnh sát nghe lời các chú cảnh sát, không cần tiền bạc gì nữa.

黎簇和苏万分别,当天晚上他做了一晚上噩梦,第二天早上,他就到医院去找梁湾。这件事情很大程度上是梁湾促成的,这个女人肯定知道些什么。原本已经不想再和这一切有任何联系,现在他走投无路,只能从唯一的线索查起。结果到了医院一问,梁湾休年假去了。

Lê Thốc chia tay Tô Vạn, tối hôm đó cậu gặp ác mộng suốt đêm, sáng hôm sau, cậu đến bệnh viện tìm Lương Loan. Chuyện này phần lớn là do Lương Loan thúc đẩy, người phụ nữ này chắc chắn biết một điều gì đó. Vốn dĩ đã không muốn có bất kỳ liên hệ nào với tất cả những chuyện này nữa, bây giờ cậu đường cùng, chỉ có thể bắt đầu điều tra từ manh mối duy nhất. Kết quả đến bệnh viện hỏi, Lương Loan đã đi nghỉ phép năm.

他一路找到梁湾的家里,敲开她家门的时候,梁湾一脸惊讶。她穿着一身短装,热裤露着两条修长白皙的美腿,上身只穿了一件背心,是的,只有背心。

Cậu tìm đến tận nhà Lương Loan, khi gõ cửa nhà cô, Lương Loan vẻ mặt ngạc nhiên. Cô mặc một bộ đồ ngắn, quần soóc nóng bỏng lộ ra đôi chân dài miên man trắng nõn, nửa trên chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, vâng, chỉ là áo ba lỗ.

成熟女人的曲线让黎簇愣了一下:我擦,心猿意马,不行,我现在没功夫想这些。

Đường cong của người phụ nữ trưởng thành khiến Lê Thốc sững sờ một chút: Mẹ kiếp, lòng như vượn ý như ngựa, không được, bây giờ mình không có thời gian nghĩ đến những chuyện này.

"你来干吗?"梁湾松开扶着门的手,让他进来,"逃课可不好。"

"Cậu đến làm gì?" Lương Loan buông tay đang đỡ cửa ra, để cậu vào, "Trốn học là không tốt đâu."

"我有事找你。"黎簇进去,就看到梁湾大咧咧地往沙发上一躺,立即觉得自己的眼睛不知道往哪儿放。

"Tôi có chuyện tìm cô." Lê Thốc đi vào, liền thấy Lương Loan nằm dài trên ghế sô pha một cách phóng khoáng, lập tức cảm thấy mắt mình không biết đặt vào đâu.

"说,什么事?该不是问我要那五百块钱吧。"

"Nói đi, chuyện gì? Không lẽ là đòi tôi năm trăm tệ kia chứ."

"不是,不过你要还我也行。"黎簇坐得远远的,心说:如果报警,自己的资产就只剩这五百了。

"Không phải, nhưng cô muốn trả tôi cũng được." Lê Thốc ngồi cách xa, thầm nghĩ: Nếu báo cảnh sát, tài sản của mình chỉ còn lại năm trăm tệ này thôi.

梁湾瞟了他一眼:"干吗坐那么远,怕我吃了你啊?"

Lương Loan liếc nhìn cậu: "Sao ngồi xa thế, sợ tôi ăn thịt cậu à?"

"我们又不太熟,我就问几个问题,问完我就走了。"黎簇道。

"Chúng ta cũng không thân lắm, tôi chỉ hỏi vài câu, hỏi xong tôi sẽ đi ngay." Lê Thốc nói.

梁湾叹了口气,拿起指甲油给自己涂起来:"吓,和我摆起龙门阵了。怎么,和我吃过顿饭就以为是我前男友了?你这种态度我可不配合你。

Lương Loan thở dài, lấy sơn móng tay ra tự sơn: "Hù, bày ra trận địa với tôi rồi đấy. Sao, ăn với tôi một bữa cơm liền nghĩ mình là bạn trai cũ của tôi à? Thái độ này tôi không hợp tác với cậu đâu."

黎簇知道这女是嘴巴上不饶人的,没有必要和她在嘴皮上多磨工夫,也不多说,转身就脱掉了自己的上衣。

Lê Thốc biết người phụ nữ này miệng mồm không tha người, không cần thiết phải tốn nhiều công sức đấu khẩu với cô ta, cũng không nói nhiều, quay người cởi áo sơ mi của mình ra.

梁湾吓了一跳,坐起来:"你干吗?老娘抽你了。"

Lương Loan giật mình, ngồi dậy: "Cậu làm gì vậy? Bà đây tát cậu đấy."

黎簇转身从自己的包里把那只"七指怪手"拿了出来,然后转身把那只怪手和自己背后的图案放在一起。

Lê Thốc quay người lấy bàn tay quái dị bảy ngón đó ra khỏi túi của mình, rồi quay lưng đặt bàn tay quái dị đó cùng với hình xăm phía sau lưng mình lại gần nhau.

"有点人道主义精神的话,你就配合一下我这个可怜人。"黎簇说道,"小弟我快被你前男友的老板整死了。"

"Nếu có chút tinh thần nhân đạo, cô hãy hợp tác với người đáng thương này một chút." Lê Thốc nói, "Tiểu đệ tôi sắp bị ông chủ của bạn trai cũ cô chỉnh chết rồi."

粱湾皱起眉头,仔细看了看黎簇的背和那东西,就道:"你想知道什么?"

Lương Loan nhíu mày, nhìn kỹ lưng Lê Thốc và thứ đó, rồi nói: "Cậu muốn biết gì?"

黎簇道:"我想知道你知道的关于这件事情的一切,你和王盟说过一些什么,他告诉过你什么,一切的信息我都要知道。"

Lê Thốc nói: "Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện cô biết về chuyện này, cô đã nói gì với Vương Minh, anh ta đã nói gì với cô, tôi muốn biết tất cả thông tin."

梁湾看着黎簇,忽然就道:"郡你应该去一趟杭州。"

Lương Loan nhìn Lê Thốc, đột nhiên nói: "Cậu nên đi Hàng Châu một chuyến."

"杭州?为什么?"黎簇吃惊地道。

"Hàng Châu? Tại sao?" Lê Thốc kinh ngạc nói.

"我也一直在犹豫要不要去一次,如果你想弄清楚这件事情,杭州才是关键。"梁湾拿出自己的手机,翻了翻,找出一条短信,"这是他们铺子的地址,王盟告诉过我,那儿是他们的大本营。我实在不知道其他的了,不过如果你想去调查一下,你肯定得去这个地方。"

"Tôi cũng đã luôn do dự có nên đi một lần hay không, nếu cậu muốn làm rõ chuyện này, Hàng Châu mới là mấu chốt." Lương Loan lấy điện thoại di động của mình ra, lật xem, tìm ra một tin nhắn, "Đây là địa chỉ tiệm của họ, Vương Minh đã nói với tôi, đó là đại bản doanh của họ. Tôi thực sự không biết gì khác nữa, nhưng nếu cậu muốn đi điều tra, cậu nhất định phải đến nơi này."

登上杭州的飞机之后,黎簇有点拘束。这种感觉很奇怪,一来是因为梁湾帮他付了机票钱,他看到梁湾打电话订机票的样子,觉得好帅。

Sau khi lên máy bay đi Hàng Châu, Lê Thốc có chút gò bó. Cảm giác này rất kỳ lạ, một phần là vì Lương Loan đã trả tiền vé máy bay cho cậu, cậu thấy dáng vẻ Lương Loan gọi điện thoại đặt vé máy bay, cảm thấy rất ngầu.

未成年人看成年人做任何事情都有一种卑微感,这种卑微感让黎簇觉得无所适从,毕竟他还是很喜欢梁湾这样的女孩的。可是年龄的差距太大,让他越来越不敢想。

Người chưa thành niên nhìn người trưởng thành làm bất cứ việc gì cũng có một cảm giác thấp kém, cảm giác thấp kém này khiến Lê Thốc cảm thấy lúng túng, dù sao cậu vẫn rất thích cô gái như Lương Loan. Nhưng khoảng cách tuổi tác quá lớn, khiến cậu càng ngày càng không dám nghĩ.

另外就是一种恐惧,他的身上只有几十块钱,要去一个陌生的城市,这和去沙漠不同。在沙漠里他担心的是自己的小命,但是去到杭州,如果粱湾不管他了,他难道要一路乞讨回来?

Mặt khác là một loại sợ hãi, trên người cậu chỉ có mấy chục tệ, phải đi đến một thành phố xa lạ, điều này khác với đi sa mạc. Ở sa mạc cậu lo lắng là mạng sống của mình, nhưng đi đến Hàng Châu, nếu Lương Loan bỏ mặc cậu, chẳng lẽ cậu phải ăn xin suốt đường về?

虽然他的这种心思梁湾一眼就看穿了,还对他说:"放心吧,姐姐养你,以后赚钱了记得孝敬姐姐。"但是他心里还是很不安,梁湾这个女人太情绪化,万一哪天自己说错了一句话,估计她摔门就走,自己兜里的三十四块两毛八到那时候就是自己保命的资本。妈的,每到这种时候就想快点长大算了。

Mặc dù Lương Loan nhìn thấu tâm tư này của cậu, còn nói với cậu: "Yên tâm đi, chị nuôi cậu, sau này kiếm được tiền nhớ hiếu kính chị đấy." Nhưng trong lòng cậu vẫn rất bất an, người phụ nữ Lương Loan này quá cảm tính, nhỡ đâu có ngày mình lỡ lời một câu, có lẽ cô ấy sẽ đùng đùng bỏ đi, ba mươi tư tệ hai hào tám trong túi mình lúc đó chính là vốn liếng cứu mạng của mình. Mẹ kiếp, mỗi khi đến lúc này lại muốn mau chóng lớn lên cho xong.

"你紧张什么?"梁湾看他脸色阴晴不定,"这该不是你第一次坐飞机吧。"

"Cậu căng thẳng gì vậy?" Lương Loan thấy sắc mặt cậu lúc trắng lúc xanh, "Đây không phải là lần đầu cậu đi máy bay đấy chứ."

"不是,当然不是,经常飞。"黎簇道,心里想着上一次和吴邪飞的时候,"我有理由紧张,你要理解我。"

"Không phải, tất nhiên không phải, bay thường xuyên." Lê Thốc nói, trong lòng nghĩ đến lần bay cùng Ngô Tà trước đây, "Tôi có lý do để căng thẳng, cô phải hiểu cho tôi."

"理解理解。"梁湾看了看他的背,"但你也别太夸张,引起空姐注意把你拽下去。"

"Hiểu, hiểu." Lương Loan nhìn lưng cậu, "Nhưng cậu cũng đừng quá khoa trương, gây chú ý để tiếp viên hàng không kéo cậu xuống."

黎簇"啊"了一声,心说之前被骗上飞机比现在还紧张,也不见得其他人提醒他还有这种危险。

Lê Thốc "à" một tiếng, thầm nghĩ lần trước bị lừa lên máy bay còn căng thẳng hơn bây giờ, cũng không thấy người khác nhắc nhở cậu còn có nguy hiểm này.

你说,你的箱子有没有过安检?"梁湾翻着飞机上的杂志问道,"要是他们看到箱子里有只手会不会把箱子扣下来?"

"Nói xem, vali của cậu có qua kiểm tra an ninh không?" Lương Loan lật xem tạp chí trên máy bay hỏi, "Nếu họ thấy trong vali có một bàn tay có bị giữ lại không?"

"我怎么知道。"黎簇道,"他们不会拆开箱子看吧?"

"Tôi làm sao mà biết." Lê Thốc nói, "Họ sẽ không mở vali ra xem chứ?"

"现在都是x光扫描的,不用开箱,土老帽。"

"Bây giờ đều là quét tia X, không cần mở vali đâu, đồ nhà quê."

"啊?"黎簇被她说得担心起来了,如果行李安检员发现行李里有一只断手,那事情就大条了。她干吗要提醒自己,提醒了自己不是更紧张吗?

"À?" Lê Thốc bị cô nói đến lo lắng, nếu nhân viên kiểm tra an ninh hành lý phát hiện trong hành lý có một bàn tay bị đứt, thì chuyện sẽ lớn rồi. Cô ấy nhắc nhở mình làm gì, nhắc nhở mình chẳng phải càng căng thẳng hơn sao?

但是他看了一眼梁湾,发现她拿着杂志看的那一页,是一则房产广告?她看似在聚精会神地看着,但目光却是散的。

Nhưng cậu liếc nhìn Lương Loan, phát hiện trang cô ấy đang xem trên tạp chí, là một mẩu quảng cáo bất động sản? Cô ấy có vẻ đang chăm chú nhìn, nhưng ánh mắt lại vẩn vơ.

她也很紧张,黎簇立即意识到,原来她啰嗦这些,是因为她也很紧张。

Cô ấy cũng rất căng thẳng, Lê Thốc lập tức nhận ra, hóa ra cô ấy lải nhải những chuyện này, là vì cô ấy cũng rất căng thẳng.

是啊,设身处地地想一想,即使是一个梁湾那么泼的女人,遇到这种事情也理应感觉到害怕,普通人对这种事情应该是避之不及的。

Đúng vậy, đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, ngay cả một người phụ nữ ngang bướng như Lương Loan, gặp phải chuyện như thế này cũng nên cảm thấy sợ hãi, người bình thường đối với chuyện này lẽ ra phải tránh xa mới phải.

如今她还出钱带自己去找这件事情的源头,黎簇忽然有些感激。又或者说,这个女人,在这件事情里,也有必须要了断的事情吗?

Bây giờ cô ấy còn bỏ tiền đưa mình đi tìm nguồn gốc của chuyện này, Lê Thốc đột nhiên có chút cảm kích. Hay nói cách khác, người phụ nữ này, trong chuyện này, cũng có chuyện cần phải giải quyết sao?

飞机在下午三点多降落到杭州,他们没有入住宾馆,而是直接打车往一个叫西泠印社的地方。

Máy bay hạ cánh xuống Hàng Châu vào khoảng ba giờ chiều, họ không thuê khách sạn, mà trực tiếp bắt taxi đi đến một nơi gọi là Tây Lãnh Ấn Xã.

梁湾坐在车里看着窗外,从下飞机开始她就没有说一句话。

Lương Loan ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc xuống máy bay cô ấy không nói một lời nào.

黎簇忽然感觉到不妙,他意识到自己一直以为是梁湾陪他来这里寻找答案,但是,现在看来,也许正好相反。

Lê Thốc đột nhiên cảm thấy không ổn, cậu nhận ra mình vẫn luôn nghĩ là Lương Loan đi cùng cậu đến đây để tìm câu trả lời, nhưng, bây giờ xem ra, có lẽ hoàn toàn ngược lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store