ZingTruyen.Store

Đạo Mộ Bút Ký - Sa Hải II

Chương 12: Ngôi Nhà Nông Dân Kỳ Quái

XiaoYing0820

出门之后,黎簇发现自己不记得来时的路线了,问路也没有用,谁也不会告诉你一棵被指甲刻过的树在哪里,何况已经半夜了。

Ra khỏi quán net, Lê Thốc phát hiện mình không nhớ đường đến lúc nãy nữa, hỏi đường cũng vô ích, ai mà lại đi chỉ cho bạn một cái cây bị móng tay khắc lên ở đâu, huống hồ đã nửa đêm rồi.

只能按照记忆慢慢往回找,四点多的时候,黎簇终于找到了那个胡同。在胡同口听了听,里面一片安静,似乎事情已经平息了。

Chỉ có thể dựa theo trí nhớ từ từ tìm lại, hơn bốn giờ sáng, Lê Thốc cuối cùng cũng tìm thấy con hẻm đó. Cậu đứng ở cửa hẻm lắng nghe, bên trong im lặng như tờ, dường như mọi chuyện đã lắng xuống.

黎簇小心翼翼地摸进去,一路到底,四点的月亮比之前的位置更高,月光更明亮,他能看清楚里面一切都没有变化。

Lê Thốc cẩn thận mò vào, đi thẳng đến cuối, trăng bốn giờ sáng cao hơn vị trí trước đó, ánh trăng càng sáng hơn, cậu có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong đều không thay đổi.

被他侵扰的那个邻居的门也紧闭着,看不出刚才风波。他来到胡同尽头的铁门前,立即就发现,门没有锁。

Cửa nhà hàng xóm bị cậu quấy rầy cũng đóng chặt, không thấy dấu vết của sóng gió vừa rồi. Cậu đi đến trước cổng sắt ở cuối hẻm, lập tức phát hiện, cửa không khóa.

牛x,他心说,这娘儿们真有一套。一想不对,这门里面有人,她再有一套也很危险。

Ngầu vãi, cậu thầm nghĩ, con mụ này đúng là có mánh. Nghĩ lại không đúng, bên trong cánh cửa này có người, cô ấy dù có mánh đến mấy cũng rất nguy hiểm.

黎簇把耳朵贴在门板上,仔细去听,又趴下来,想看能否通过门和地面之间的缝隙看到一点里面的情况,哪怕是看到点光也好。

Lê Thốc áp tai vào cánh cửa, lắng nghe kỹ, lại bò xuống, muốn xem có thể nhìn thấy một chút tình hình bên trong qua khe hở giữa cửa và mặt đất không, dù chỉ là thấy một chút ánh sáng cũng được.

没有一丝灯光。

Không có một chút ánh sáng nào.

他爬起来想了想,心一横,猫腰就推开铁门,爬进了院子里。

Cậu đứng dậy suy nghĩ một chút, cắn răng, cúi người đẩy cổng sắt ra, bò vào sân.

这是一个干净到无法理解的院子,没有任何东西,如果是一个荒废的地方,至少会看到一些废弃物,但是没有,干净得让人害怕。

Đây là một sân nhà sạch sẽ đến mức không thể hiểu nổi, không có bất kỳ thứ gì, nếu là một nơi hoang phế, ít nhất cũng sẽ thấy một số vật phế thải, nhưng không có, sạch sẽ đến đáng sợ.

这也就等于,黎簇完全没有遮挡,他爬进院子之后,如果院子里有人,他就是一个纯粹的傻瓜。

Điều này cũng có nghĩa là, Lê Thốc hoàn toàn không có chỗ che chắn, sau khi cậu bò vào sân, nếu trong sân có người, cậu là một thằng ngốc thuần túy.

他觉得在一个什么都没有的院子里不需要爬了,于是站了起来。这个时候,他看到院子里并不是什么都没有,院墙上靠着很多的板子,这些板子的样子和墙壁很像,黑灯瞎火的以为是墙没整利索。

Cậu cảm thấy trong một sân nhà không có gì thì không cần phải bò nữa, vì vậy đứng thẳng lên. Lúc này, cậu thấy trong sân không phải là không có gì, trên tường rào dựa rất nhiều tấm ván, những tấm ván này trông rất giống bức tường, trong bóng đêm lại cứ tưởng là tường chưa hoàn thiện.

黎簇靠到板子边上,摸了一下,才发现这些不是板子,而是镜子的背面,墙壁上靠满了大镜子。抬头就看到这些镜子的上沿高出了墙壁,心中忽然一惊,心说:刚才看到的鬼脸该不是自己吧。

Lê Thốc dựa vào cạnh tấm ván, chạm vào một cái, mới phát hiện những thứ này không phải là ván, mà là mặt sau của gương, trên tường dựa đầy gương lớn. Ngẩng đầu lên thì thấy mép trên của những chiếc gương này cao hơn bức tường, trong lòng đột nhiên giật mình, thầm nghĩ: khuôn mặt ma quái vừa rồi thấy chẳng lẽ là mình sao.

娘希匹。这些墙壁顶上全是镜子吗?

Mẹ kiếp. Trên đỉnh những bức tường này toàn là gương sao?

他试图翻开一面镜子照一下,但是太重了,绝对翻不动。他看了看刚才自己可能爬的位置,心中继续暗骂,看来是错不了了,刚才看到的是自己的脸。

Cậu cố gắng lật một chiếc gương để soi, nhưng quá nặng, tuyệt đối không lật được. Cậu nhìn lại vị trí mình có thể đã trèo lên lúc nãy, trong lòng tiếp tục nguyền rủa, xem ra không sai rồi, thứ vừa thấy là mặt của mình.

麻x,自己什么时候长得那么丑了。

Mẹ kiếp, mình khi nào lại trở nên xấu xí như vậy.

不管这些,转身继续往里看,屋子的正门也开着,里面一片漆黑。"不要。"他又暗骂了一声,镜子,自己开着的门,在恐怖片里,这真是非常非常不好的兆头。

Không quan tâm đến những thứ này, quay người tiếp tục nhìn vào bên trong, cửa chính của ngôi nhà cũng mở, bên trong tối om. "Không được." Cậu lại thầm mắng một tiếng, gương, cửa mở sẵn, trong phim kinh dị, đây thực sự là điềm báo vô cùng vô cùng không tốt.

偷偷摸摸地挪到门边上,黎簇仔细听了听,里面没有声音,一点点声音都没有。不可能这么安静,除非真的是没有人。他吸了口气,觉得如果里面有人,在这么安静的环境下,他都能听到那人的心跳声了。

Rón rén đi đến cạnh cửa, Lê Thốc lắng nghe kỹ, bên trong không có tiếng động, không một chút tiếng động nào. Không thể yên tĩnh như vậy, trừ khi thực sự là không có người. Cậu hít một hơi, cảm thấy nếu bên trong có người, trong môi trường yên tĩnh như vậy, cậu đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của người đó rồi.

哈利路亚。肯定没有人。

Ha-lê-lu-gia. Chắc chắn không có người.

他闪进了屋子,里头当真是一片漆黑,什么都看不见,外面的月光只能照到门前的一部分,其他地方似乎是全遮挡全封闭的,一点光都不透。

Cậu thoắt vào trong nhà, bên trong thực sự tối đen, không nhìn thấy gì, ánh trăng bên ngoài chỉ chiếu được một phần nhỏ trước cửa, những nơi khác dường như đều bị che chắn và bịt kín hoàn toàn, không lọt một chút ánh sáng nào.

黎簇扫了一眼四周,看到在角落里,有一点奇怪的白光在闪动。他贴墙向着白光靠近几分,发现那是一部手机,好像是梁湾的。捡起来打开,手机屏幕已经碎掉了,但还亮着。

Lê Thốc quét mắt nhìn xung quanh, thấy ở góc tường, có một chút ánh sáng trắng kỳ lạ đang nhấp nháy. Cậu áp sát tường đi về phía ánh sáng trắng đó, phát hiện đó là một chiếc điện thoại di động, hình như là của Lương Loan. Nhặt lên mở ra, màn hình điện thoại đã bị vỡ, nhưng vẫn sáng.

他翻转手机,照了照室内,一下看到在他的身边,竟然还蹲着一个人,也正借着手机的光看着他。

Cậu xoay điện thoại lại, chiếu sáng bên trong phòng, lập tức nhìn thấy bên cạnh cậu, lại đang ngồi xổm một người, cũng đang mượn ánh sáng điện thoại nhìn cậu.

黎簇的第一反应就是反手一拳,拳头直接打到边上那入的脸上。他本来以为无论对方是人是鬼,这一拳下去也至少能让他缩一下脖子。但是他没有想到,一拳头挥出去之后,伴随着砰的一声,他面前的整个空间都开始晃动起来,同时,拳头一阵剧痛。

Phản ứng đầu tiên của Lê Thốc là tung cú đấm ngược, cú đấm trực tiếp đánh vào mặt người bên cạnh. Cậu vốn nghĩ bất kể đối phương là người hay ma, cú đấm này xuống ít nhất cũng làm đối phương rụt cổ lại. Nhưng cậu không ngờ, sau khi cú đấm vung ra, kèm theo một tiếng bộp, toàn bộ không gian trước mặt cậu bắt đầu rung chuyển, đồng thời, nắm đấm đau nhói.

黎簇本能地缩回拳头,仔细一看才发现,原来他打中的又是一面镜子。镜子中的自己拿着个手机,随着镜面的震动,自己的脸部不停地扭曲着。

Lê Thốc theo bản năng rụt nắm đấm lại, nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra cậu đánh trúng lại là một tấm gương nữa. Hình ảnh cậu trong gương đang cầm một chiếc điện thoại, theo sự rung động của mặt gương, khuôn mặt của cậu không ngừng biến dạng.

镜子就靠在墙边,离他非常非常近。他长出了口气,心说:我操你个祖宗,谁他妈把镜子摆在这种地方,这地方是个镜子仓库吗?

Tấm gương dựa sát vào tường, rất rất gần cậu. Cậu thở dài một hơi, thầm nghĩ: Tổ sư nhà mày, ai mẹ kiếp lại đặt gương ở chỗ này, nơi này là kho chứa gương sao?

黎簇揉了揉自已剧痛的指骨,拿手机四处一照,就发现不对,这个房间里的四周似乎放满了这样的镜子。他拿着手机沿着墙壁依次照过去,发现这些镜子大小不一,但是有些用白布遮着,有些上面有厚厚的一层灰尘。所以他刚进来的时候,并没有看到发光的手机屏幕被镜子反射出无数个点。而边上被他打中的镜子,上面的灰尘已经被人擦掉了。

Lê Thốc xoa xoa khớp ngón tay đang đau nhói của mình, dùng điện thoại chiếu xung quanh, liền phát hiện không đúng, xung quanh căn phòng này dường như đặt đầy những tấm gương như vậy. Cậu cầm điện thoại lần lượt chiếu dọc theo bức tường, phát hiện những tấm gương này kích thước khác nhau, nhưng có tấm được che bằng vải trắng, có tấm phủ một lớp bụi dày. Vì vậy khi cậu vừa bước vào, đã không nhìn thấy màn hình điện thoại phát sáng phản chiếu vô số điểm sáng từ gương. Còn tấm gương bị cậu đấm trúng ở bên cạnh, lớp bụi phía trên đã bị người ta lau sạch.

从手机落地的位置以及到镜子的距离来看,显然那镜子的灰尘是梁湾擦的,黎簇深吸了一口气,觉得情况应该是这样,梁湾可能是蹭掉了上面的灰尘,定睛一看,就看到了自己的脸,也和他—样吓了一跳,于是就顺手把手机砸过去,然后跑掉了。

Từ vị trí điện thoại rơi và khoảng cách đến gương mà nói, rõ ràng lớp bụi trên gương là do Lương Loan lau, Lê Thốc hít một hơi thật sâu, cảm thấy tình hình nên là như thế này, Lương Loan có thể đã lau đi lớp bụi phía trên, nhìn kỹ một cái, liền thấy mặt mình, cũng giống như cậu bị giật mình, vì vậy liền tiện tay ném điện thoại qua, rồi bỏ chạy.

跑哪儿去了呢?

Chạy đi đâu rồi?

在屋子里转了一圈,黎簇发现有一条楼梯通向二楼。但是这个楼梯上堆满了杂物,只留下了一条特别小的过道可以让他通过。他用手机照了照楼梯上的灰尘,发现已经有人一路走上去的痕迹。

Đi vòng quanh trong nhà một vòng, Lê Thốc phát hiện có một cầu thang dẫn lên lầu hai. Nhưng cầu thang này chất đầy đồ đạc lộn xộn, chỉ chừa lại một lối đi rất nhỏ để cậu có thể đi qua. Cậu dùng điện thoại chiếu vào lớp bụi trên cầu thang, phát hiện có dấu vết của người đã đi lên.

黎簇心说:这个女人其实胆子相当的大,这里除了她的脚印之外,没有看到其他任何人的脚印,她的高跟鞋的印子还是十分容易辨认出来的,但是只有上去的脚印,没有下来的。难道她还在楼上吗?为什么她丢了手机之后没有把手机捡起来呢?

Lê Thốc thầm nghĩ: Người phụ nữ này thực ra rất can đảm, nơi này ngoài dấu chân của cô ấy ra, không thấy bất kỳ dấu chân nào khác, dấu giày cao gót của cô ấy vẫn rất dễ nhận ra, nhưng chỉ có dấu chân đi lên, không có dấu chân đi xuống. Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn ở trên lầu sao? Tại sao sau khi làm rơi điện thoại cô ấy lại không nhặt lên?

黎簇看了看手机,又看了看这满是镜子的屋子,屋里只有一个地方与其他地方不同,那就是在一根柱子旁边放着一张小桌,小桌上应该摆满了一些东西,用布盖着。

Lê Thốc nhìn điện thoại, lại nhìn căn nhà đầy gương này, trong nhà chỉ có một nơi khác biệt so với những nơi khác, đó là bên cạnh một cái cột có đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn nhỏ lẽ ra phải bày đầy đồ, được phủ bằng một tấm vải.

黎簇走过去,看了看布上的灰尘。小桌四周有很多脚印,可见梁湾也过来看过,但没有把布掀开,布上仍然是满满的一层灰。显然梁湾并没有在这个房间里做更多的停留。

Lê Thốc đi qua, nhìn lớp bụi trên tấm vải. Xung quanh bàn nhỏ có rất nhiều dấu chân, có thể thấy Lương Loan cũng đã đi qua xem, nhưng không vén tấm vải lên, trên tấm vải vẫn còn một lớp bụi dày đặc. Rõ ràng Lương Loan đã không nán lại lâu trong căn phòng này.

黎簇开始天人交战,梁湾很可能就在楼上,也许吓蒙了,所以她什么都听不见。也许这个楼很高,如果她在三楼的话,就算没有吓蒙也不会察觉下面的变化。如果她是因为害怕,被镜子惊吓之后直接跑到楼上去了,那现在恐怕已经尿裤子了吧。

Lê Thốc bắt đầu giằng xé nội tâm, Lương Loan rất có thể đang ở trên lầu, có lẽ bị dọa đến mất hồn, nên cô ấy không nghe thấy gì cả. Có lẽ tòa nhà này rất cao, nếu cô ấy ở tầng ba, dù không bị dọa đến mất hồn cũng sẽ không nhận ra sự thay đổi bên dưới. Nếu cô ấy vì sợ hãi, sau khi bị gương làm giật mình liền chạy thẳng lên lầu, thì bây giờ e rằng đã tè ra quần rồi.

黎簇仔细想了想,比对了各种情况,还是觉得先找到梁湾再说。如果她真吓死了也不好交代。

Lê Thốc suy nghĩ kỹ, so sánh các tình huống, vẫn cảm thấy nên tìm thấy Lương Loan trước đã. Nếu cô ấy thực sự bị dọa chết thì cũng khó ăn nói.

于是他轻轻地走上楼。二楼有三个房间,但是门都是锁着的,而且铁门锁得非常紧,上面全是蛛蛛网。看样子梁湾也并没有碰过这些东西,上面的污垢丝毫未损。他继续往上走,一直到三楼。三楼只有一个房间,门开着,沿着楼梯上来之后,只看到地上梁湾的脚印一路走向房间的一个角落。

Vì vậy cậu nhẹ nhàng bước lên lầu. Lầu hai có ba phòng, nhưng cửa đều bị khóa, hơn nữa khóa rất chặt, trên đó toàn là mạng nhện. Xem ra Lương Loan cũng không hề chạm vào những thứ này, bụi bẩn phía trên không hề bị suy suyển. Cậu tiếp tục đi lên, thẳng đến lầu ba. Lầu ba chỉ có một phòng, cửa mở, đi dọc theo cầu thang lên, chỉ thấy dấu chân của Lương Loan trên sàn nhà đi thẳng đến một góc phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store