Dao Loa Luu Thuy Vo Khuc Vo Giai
Tấm Cám – câu chuyện gắn liền với tuổi thơ của biết bao trẻ nhỏ,là khởi đầu cho sự hình thành nhân cách và tình cảm. Các cô gái, ai ai cũng mong ước trở thành Tấm, cô gái hiền dịu, đáng thương, hết lần này đến lần khác bị Cám hãm hại, chia cắt tình yêu của nàng và hoàng tử. Ừ thì đáng thương thật. Nhưng có ai đã từng nghĩ lại xem Cám có thật sự đáng ghét không? Có ai đã từng thương cảm cho nàng, cô gái tội nghiệp với trái tim yêu nóng bỏng, vì say đắm hình bóng của chàng trai ấy mà chấp nhận hi sinh tất cả để ở bên chàng chưa ???
- Tại sao... tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Tại sao vậy hả?
Tiếng thét của nàng vang vọng bốn phương, mang theo bao đau đớn và tuyệt vọng. Nước mắt như pha lê lăn dài trên má đào rồi rơi xuống vỡ tan tành như lòng nàng ngay lúc này. Gào thét khiến cổ họng nàng đau rát, khô khan, vùng vẫy khiến cơ thể nàng đau đớn, vết thương chằng chịt ngang dọc trên da thịt, lục phũ ngũ tạng như đảo lộn bên trong... Cũng đau lắm, nhưng nào có bằng vết thương đang âm ỉ trong trái tim nàng.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ nàng khóc, nàng gào thét vì roi da, vì những hành hạ xác thịt kia, nhưng, sẽ không ai biết được những thứ đó đối với nàng từ lâu đã không còn đáng sợ nữa rồi; thứ đau đớn nhất hiện tại chính là chàng, chính là thái độ tàn ác, lạnh lùng mà chàng ban tặng. Nó khiến trái tim nàng như bị bóp nghẹt, khó thở; tình yêu nàng dành cho chàng, cái tình yêu chân thành, thuần khiết mà nàng nâng niu trân quý bị chàng dẫm nát một cách đáng thương. Nàng tự hỏi liệu những gì nàng hi sinh bấy lâu vẫn chưa đủ , vẫn chưa thể khiến chàng ngoái nhìn nàng một lần, hay là rung động chút ít. Nàng tự nghĩ liệu là do chàng quá yêu nàng ấy, vì chàng lạnh lùng, tàn nhẫn hay là vì nàng quá ngu ngốc tự đâm đầu vào yêu điên dại mà chưa một lần nghĩ đến trong tim chàng chưa từng có nàng.
Hahaha. Nàng bậc cười thê lương, giọng nàng thật lệch lạc và chua chát mang hương vị cay đắng nồng đậm. Nàng hát, khúc hát yêu thích tự tạo " Yêu chàng, ta yêu bằng cả con tim, yêu bằng niềm tin và hi vọng. Chàng biết, chắc chắn biết nhưng lại nhẫn tâm chà đạp... nhẫn tâm vứt bỏ tình yêu kia..." Giọng đanh và khô khốc. Bài hát này chàng thích, hôm nay nàng định hát cho chàng nghe nhưng không kịp. Vốn đã tập rất nhiều lần, đã rất thuần thục vậy mà giờ đây khi nàng cất tiếng tất cả lại sai hoàn toàn, sai cao độ, sai cường độ và sai cả lời.
Đêm nay chàng hành huyết nàng, không chặt đầu, không lăng trì, nhưng hình phạt chàng dành cho nàng lại khiến nàng đau đớn hơn ngàn lần. Chàng giết nàng, chính tay giết nàng bằng chính lưỡi dao nàng tặng. Tại sao vậy? Chàng biết rõ tình yêu nàng dành cho chàng đã đi vào máu thịt, chàng vẫn cố tình làm vậy, vẫn cố tình giết chết nó. Chàng làm vậy có thấy tàn nhẫn lắm không? Chàng giết nàng có từng thấy đau lòng chút nào không? Có không?
Hôm nay nàng chết , tất cả mọi người đều nghĩ nàng thật đáng đời, chỉ vì uy danh hoàng quí phi mà giết người không ghê tay, ai ai cũng chỉ trích nàng ác độc, ai cũng xót thương cho nàng ấy, chưa từng có ai nghĩ cho nàng, cũng chưa từng ai bênh vực nàng; chỉ mình nàng, một mình nàng chống chọi, một mình nàng đối mặt tất cả. Nàng cô đơn và lẻ loi, yếu ớt như ngọn đèn trước bão, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt. Cũng đúng thôi, nàng rất đáng bị như vậy. Nàng đáng tội chết lắm vì đã yêu chàng mù quáng, không biết tốt xấu như vậy.
Giây phút chàng đưa dao đến trái tim, nàng biết tất cả đã kết thúc thật rồi. Nàng nhắm mắt, buông tay, một giọt lệ trào khỏi mi mắt. Nàng từ bỏ rồi, nàng từ bỏ thật rồi.
" Đêm ấy chàng giết nàng, đêm ấy nàng rời đi..."
Đêm ấy trăng tròn vành vạnh, một thân thiếu nữ đỏ rực dưới gốc đào, hoa rơi kín mặt, che tuyệt vọng, bi thương.
"Đêm ấy nàng ngừng yêu..."
---------------------------------------------------------------------------------
Cảm hứng từ MV mới của Chipu " Anh ơi ở lại"
- Tại sao... tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Tại sao vậy hả?
Tiếng thét của nàng vang vọng bốn phương, mang theo bao đau đớn và tuyệt vọng. Nước mắt như pha lê lăn dài trên má đào rồi rơi xuống vỡ tan tành như lòng nàng ngay lúc này. Gào thét khiến cổ họng nàng đau rát, khô khan, vùng vẫy khiến cơ thể nàng đau đớn, vết thương chằng chịt ngang dọc trên da thịt, lục phũ ngũ tạng như đảo lộn bên trong... Cũng đau lắm, nhưng nào có bằng vết thương đang âm ỉ trong trái tim nàng.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ nàng khóc, nàng gào thét vì roi da, vì những hành hạ xác thịt kia, nhưng, sẽ không ai biết được những thứ đó đối với nàng từ lâu đã không còn đáng sợ nữa rồi; thứ đau đớn nhất hiện tại chính là chàng, chính là thái độ tàn ác, lạnh lùng mà chàng ban tặng. Nó khiến trái tim nàng như bị bóp nghẹt, khó thở; tình yêu nàng dành cho chàng, cái tình yêu chân thành, thuần khiết mà nàng nâng niu trân quý bị chàng dẫm nát một cách đáng thương. Nàng tự hỏi liệu những gì nàng hi sinh bấy lâu vẫn chưa đủ , vẫn chưa thể khiến chàng ngoái nhìn nàng một lần, hay là rung động chút ít. Nàng tự nghĩ liệu là do chàng quá yêu nàng ấy, vì chàng lạnh lùng, tàn nhẫn hay là vì nàng quá ngu ngốc tự đâm đầu vào yêu điên dại mà chưa một lần nghĩ đến trong tim chàng chưa từng có nàng.
Hahaha. Nàng bậc cười thê lương, giọng nàng thật lệch lạc và chua chát mang hương vị cay đắng nồng đậm. Nàng hát, khúc hát yêu thích tự tạo " Yêu chàng, ta yêu bằng cả con tim, yêu bằng niềm tin và hi vọng. Chàng biết, chắc chắn biết nhưng lại nhẫn tâm chà đạp... nhẫn tâm vứt bỏ tình yêu kia..." Giọng đanh và khô khốc. Bài hát này chàng thích, hôm nay nàng định hát cho chàng nghe nhưng không kịp. Vốn đã tập rất nhiều lần, đã rất thuần thục vậy mà giờ đây khi nàng cất tiếng tất cả lại sai hoàn toàn, sai cao độ, sai cường độ và sai cả lời.
Đêm nay chàng hành huyết nàng, không chặt đầu, không lăng trì, nhưng hình phạt chàng dành cho nàng lại khiến nàng đau đớn hơn ngàn lần. Chàng giết nàng, chính tay giết nàng bằng chính lưỡi dao nàng tặng. Tại sao vậy? Chàng biết rõ tình yêu nàng dành cho chàng đã đi vào máu thịt, chàng vẫn cố tình làm vậy, vẫn cố tình giết chết nó. Chàng làm vậy có thấy tàn nhẫn lắm không? Chàng giết nàng có từng thấy đau lòng chút nào không? Có không?
Hôm nay nàng chết , tất cả mọi người đều nghĩ nàng thật đáng đời, chỉ vì uy danh hoàng quí phi mà giết người không ghê tay, ai ai cũng chỉ trích nàng ác độc, ai cũng xót thương cho nàng ấy, chưa từng có ai nghĩ cho nàng, cũng chưa từng ai bênh vực nàng; chỉ mình nàng, một mình nàng chống chọi, một mình nàng đối mặt tất cả. Nàng cô đơn và lẻ loi, yếu ớt như ngọn đèn trước bão, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt. Cũng đúng thôi, nàng rất đáng bị như vậy. Nàng đáng tội chết lắm vì đã yêu chàng mù quáng, không biết tốt xấu như vậy.
Giây phút chàng đưa dao đến trái tim, nàng biết tất cả đã kết thúc thật rồi. Nàng nhắm mắt, buông tay, một giọt lệ trào khỏi mi mắt. Nàng từ bỏ rồi, nàng từ bỏ thật rồi.
" Đêm ấy chàng giết nàng, đêm ấy nàng rời đi..."
Đêm ấy trăng tròn vành vạnh, một thân thiếu nữ đỏ rực dưới gốc đào, hoa rơi kín mặt, che tuyệt vọng, bi thương.
"Đêm ấy nàng ngừng yêu..."
---------------------------------------------------------------------------------
Cảm hứng từ MV mới của Chipu " Anh ơi ở lại"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store