Danmei Khoai Xuyen Edit Cong Luoc Tra Cong Kia
Nghe nói anh trai của người yêu tôi thầm mến tôi
Chương 3
Edit : Động Bàng Geii
..o0o..
Tạ Hà còn chưa đến trước mặt Chu Diệc Triết, thì đã bị người khác đụng phải, rượu trên khay cũng không cẩn thận hắt lên người của đối phương, cậu vội vàng xin lỗi không ngừng, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."Người mới tới là một người thanh niên có bộ dáng khá lỗ mảng, ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Tạ Hà lại lộ ra sự dâm tà, ngay lúc đó liền có một người trẻ tuổi khác cũng đi tới, người này đi cùng với người thanh niên kia, hắn tiến đến chặn đường lui của Tạ Hà, dùng sức nặng của toàn thân đè lên vai cậu, cười lạnh: "Em trai, cậu có biết bộ đồ này của Đinh ca có giá trị bao nhiêu hay không hả? Một cậu xin lỗi là có thể bỏ qua sao?"Tạ Hà quả thật rất muốn cười, hai người này vừa tiến tới đã trắng trợn nhìn cậu bằng ánh mắt dâm tà không kiêng dè gì, trên mặt chỉ thiếu điều viết thêm bốn chữ 'sắc dục huân tâm' nữa mà thôi, loại nhà giàu cặn bã này Tạ Hà cũng đã gặp qua vô số lần, chính là coi trời bằng vung, cái gì cũng dám làm, cậu ở trong này lượn qua lượn lại nãy giờ, sớm đã bị họ nhìn trúng, nhưng mà không sao cả, đây cũng là một cơ hội tốt... Tạ Hà tính toán trong đầu, trên mặt lại lộ ra biểu tình lo lắng sợ hãi, thấp giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý..."Nhìn đôi con ngươi đen láy toát lên vẻ hoang mang và luống cuống của Tạ Hà, hai bọn họ chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, hận không thể đè người này ra làm ngay tại chỗ. Bọn họ cũng chẳng phải là lần đầu tiên làm cái loại chuyện cưỡng gian này, đương nhiên rất có kinh nghiệm, liếc mắt nhìn nhau một cái, người thanh niên bị va phải làm bộ như khoan dung nói: "Bỏ đi, cậu ấy cũng đâu phải cố ý... A Kiện, đừng gây khó dễ cho người ta."A Kiện nở một nụ cười: "Đinh ca, anh lúc nào cũng tốt bụng như vậy cả..." Hắn ôm lấy bả vai của Tạ Hà, nâng ly rượu trên tay của mình đến bên môi cậu: "Coi như hôm nay bọn tôi bỏ qua cho cậu, nhưng chỉ xin lỗi suông thôi thì cũng đâu có được, phải có lòng một chút chứ đúng không? Cậu uống hết ly rượu này, chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này, thế nào?"Tạ Hà lộ ra biểu tình khó xử, ly rượu kia vừa nhìn liền biết có nồng độ rất cao.Sắc mặt của người được gọi là Đinh ca kia liền lạnh xuống, thâm trầm nói: "Sao vậy, một ly rượu cũng không chịu uống? Vậy cậu muốn bồi thường quần áo cho tôi có đúng không, cũng không có mắc lắm đâu, chỉ hơn hai vạn mà thôi."Tạ Hà hơi giãy dụa, tựa như một con thú nhỏ đáng thương mặc cho người khác chèn ép. Đinh ca và A Kiện càng nhìn tâm càng ngứa, nếu không phải ở đây nhiều người nhiều mắt như vậy, bọn hắn đã trực tiếp tưới ly rượu này lên người của cậu rồi.Một lát sau, Tạ Hà rốt cuộc cũng chậm chạp vươn tay ra nhận, cậu cắn răng uống cạn ly rượu ấy, lập tức bị sặc đến nửa ngày, trên mặt cũng lộ ra một mảnh đỏ ửng: "Thật xin lỗi, mong các anh bỏ qua cho tôi."Ánh mắt của Đinh ca lộ ra một tia mừng thầm, cười nói: "Thôi được rồi, cậu đi đi."A Kiện buông lỏng tay trên bả vai Tạ Hà, bọn họ xoay người rời đi tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Tạ Hà vội vàng chạy đến một góc, trong nháy mắt, liền cảm thấy hơi men cuồn cuộn dâng trào lên, đầu óc cũng choáng váng, lảo đảo bước chân rời khỏi sảnh.【 Tạ Hà : duy trì tỉnh táo cho tôi. 】【444: vâng! 】Tạ Hà bỗng nhiên cảm thấy có một dòng nước mát lạnh chảy ngang qua đầu mình, sương mù trước mắt cũng giống như bị phủi đi sạch hết, ba cái trò mèo này làm sao có thể làm khó được cậu chứ, nếu là cái đứa nhỏ Triệu Thanh khờ khạo kia thì cậu ta rất có thể sẽ uống sạch ly rượu đó mà không mảy may nghi ngờ một chút nào, nhưng cậu thì không. Tên A Kiện này đã sớm hạ thuốc vào trong rượu, chờ cậu sơ sẩy một cái là ra tay, đương nhiên một màn này đều rơi vào trong mắt của Chu Diệc Triết, tuy Triệu Thanh không biết Chu Diệc Triết, nhưng Chu Diệc Triết hiển nhiên biết Triệu Thanh là ai a, cho dù Triệu Thanh ở trong mắt của y cũng chẳng khác gì người qua đường là mấy, nhưng chuyện như vậy xảy ra dưới mí mắt của y, tuy xuất phát từ bảo vệ tôn nghiêm của gia tộc nhưng cũng không thể để người yêu của em trai mình bị chà đạp bởi cái đám rác rưởi này, mặc dù chuyện này đúng thật là vô bổ nhưng y chắc chắn phải xen vào.【444: ngài có cần em vô hiệu hoá dược hiệu không?】【 Tạ Hà : không cần, đổi cho tôi một liều thuốc cao cấp hơn nữa đi, dùng ở trên người ngay bây giờ luôn, sau đó câm miệng lại. 】【444: Σ( °△°|||)︴liều thuốc cao cấp hơn giá trị 200 kinh nghiệm, đã sử dụng! 】 kí chủ đại đại có ý gì đây! Liều thuốc cao cấp mà cửa hàng bán cực kì hung tàn a! Chẳng lẽ nó nghe lầm rồi, không lẽ kí chủ đại đại có tố chất làm thụ ư? Nhưng vừa bị hăm doạ như vậy, nó cũng không dám lắm miệng nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.Cái mà A Kiện đưa cho Tạ Hà uống chỉ là mê dược bình thường, loại này chỉ có khả năng thúc đẩy dục vọng, tăng thêm một chút tình thú mà thôi, căn bản không có gì lợi hại cả, cho dù Chu Diệc Triết có ra tay giúp đỡ thì nhiều lắm cũng chỉ giúp cậu làm nguội đi, sẽ không tự mình ra trận giúp cậu cho đến chót. Nhưng liều thuốc cao cấp kia đương nhiên khác hoàn toàn, hiệu quả rõ rệt hơn rất nhiều... Dù Chu Diệc Triết không muốn làm đi chăng nữa thì cũng đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng thoát thân ra.Triệu Thanh là người yêu của Chu Diệc An, lấy tính cách của Chu Diệc Triết, y tuyệt đối sẽ khinh thường việc ra tay với Triệu Thanh, cho nên Tạ Hà tuyệt đối phải dùng đến loại thủ đoạn tàn bạo này, vừa có thể đột phá mối quan hệ của hai người, lại còn có thể xoát cả độ hảo cảm, lần này cậu cũng đã cân nhắc rất kỹ lưỡng rồi mới đưa ra phương án này. Nhưng... Thật ra trong lòng cậu cũng không được tự nhiên cho lắm, tuy rằng bản thân cậu không có khái niệm trinh tiết, nhưng chủ động làm thụ vẫn là lần đầu tiên, lấy tính cách cao ngạo của cậu trước giờ, cậu làm sao có thể nói chuyện này với 444 đây?Dược hiệu hung mãnh đã bắt đầu xâm nhập, bây giờ Tạ Hà rất tỉnh táo, cho nên cũng cảm nhận được sự biến hoá của cơ thể, hai chân của cậu mềm nhũn đứng không vững, chỉ có thể miễn cưỡng dựa lên tường mới đứng được. Cậu khó khăn đi về phía trước, Đinh Minh và A Kiện cũng theo cậu rời khỏi sảnh, bọn họ canh thời gian, quả nhiên vừa đi ra liền phát hiện con mồi đang bị dược hiệu dày vò ở phía trước, hai bọn họ lập tức sáng mắt, một trái một phải kẹp Tạ Hà ở giữa.Đôi mắt của Tạ Hà bị che lấp bởi một tầng hơi nước, dùng ánh mắt mê man nhìn hai người: "Các anh... Làm sao lại..."Đinh Minh bị Tạ Hà làm cho cương cứng, vốn chỉ nghĩ mặt hàng này coi bộ cũng không tồi, không ngờ rằng sau khi bị dược hiệu thúc đẩy ra dục vọng, lại là một báu vật! Hắn sờ sờ khuôn mặt của Tạ Hà, cười tà ác: "Anh thấy cậu hình như không được thoải mái, để anh mang cậu đi nghỉ ngơi một chút."A Kiện nuốt nước miếng, phun nhiệt bên tai cậu: "Bọn anh nhất định sẽ làm cho cậu thật thoải mái."Trong đôi mắt mê man của Tạ Hà cũng dần dần hiện lên một tia sợ hãi, cậu có ngốc đi chăng nữa cũng ý thức được đây là chuyện gì, trong mắt loé ra một tia thanh minh, dùng hết sức đẩy hai người kia ra: "Các người tránh ra!" Sau đó xoay người muốn bỏ trốn, kết quả đi chưa được hai bước lại té lăn trên đất.Đinh Minh và A Kiện cũng đã biết trước kết quả, không nhanh không chậm đi đến chỗ của cậu, chia nhau hai bả vai của Tạ Hà khiên lên, kéo cậu vào căn phòng mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn từ trước.Tạ Hà một đường giãy dụa, nhưng đều không có tác dụng gì.Mắt thấy sắp bị kéo vào, cửa cũng sắp đóng, trong mắt Tạ Hà liền lộ ra tuyệt vọng, đúng lúc này, thân ảnh của Chu Diệc Triết liền xuất hiện ở phía xa xa, mà hiện tại cậu đã không còn ý thức để nhận ra đó là ai, chỉ biết làm theo bản năng, dùng hết sức lực kêu lên, "Cứu mạng!" Âm thanh của cậu thật yếu ớt, nhưng cũng đủ để lọt vào tai Chu Diệc Triết.Tầm mắt lạnh lẽo của Chu Diệc Triết nhìn qua, đi nhanh về phía đó.Đinh Minh cũng nhìn thấy Chu Diệc Triết, cảm thấy ngực chợt lạnh, đùi cũng phát run, hắn chỉ là một tên nhà giàu vô dụng, nhưng Chu Diệc Triết thì khác, y đã có địa vị ngang hàng với cả ông già nhà hắn rồi, ở trước mặt Chu Diệc Triết, hắn cái gì cũng kém hơn một bậc, mà hiện tại còn bị y phát hiện ra loại chuyện này, trong lòng quả thực rất lúng túng."Chu, Chu tổng chào ngài..." Đinh Minh xấu hổ cười.A Kiện lại càng không dám vượt mặt, nhà của hắn còn chưa so được với nhà của Đinh Minh, nếu không hắn cũng chẳng làm tay sai cho Đinh Minh làm gì.Tạ Hà mặc kệ người tới là ai, liều mạng giãy dụa, "Cứu..." Nói được một chữ đã bị A Kiện bịt kín miệng, "Ô ô..."Chu Diệc Triết hờ hững nhìn lướt qua người Tạ Hà, lạnh lùng nhìn A Kiện, "Buông cậu ta ra.""Cái này... Cái này..." A Kiện không biết làm sao, nhìn về phía Đinh Minh.Mặc dù Đinh Minh có hơi sợ Chu Diệc Triết thiệt, nhưng cũng chỉ là hơi e ngại mà thôi, bây giờ Chu Diệc Triết còn muốn xen vào chuyện của hắn, thì hình như không được thoả đáng cho lắm, y cũng đâu phải ông già nhà mình, hắn miễn cưỡng cười nói: "Chu tổng, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn với cậu ta một chút thôi." Tuy rằng thái độ nhún nhường, nhưng cũng không có ý tứ muốn buông tay, hắn cũng không ngờ sức hấp dẫn của Tạ Hà lại lớn đến như vậy, nếu chỉ là cái mặt hàng bình thường, khẳng định bây giờ hắn sẽ nể mặt mũi của Chu Diệc Triết mà buông tay, nhưng lúc này hắn thực sự có chút luyến tiếc.Bây giờ Chu Diệc Triết mới nhìn thẳng vào hắn, tầm mắt mang theo một tia lãnh ý, lại có điểm giễu cợt, chậm rãi nói: "Vốn kẻ không biết không có tội, không muốn truy cứu với các cậu, nhưng hiện tại... Dám động vào người của tôi, các cậu phải cho tôi một lời giải thích hợp lý đấy.""Cái gì?!" Đinh Minh và A Kiện sợ hãi kêu lên, sắc mặt đều tái nhợt, đây là người của Chu Diệc Triết sao? Người của Chu Diệc Triết sẽ đi làm phục vụ ư? Bẫy chết bọn họ! Sợ hãi cực điểm rốt cuộc cũng lấn áp sắc dục.Không đợi cho Chu Diệc Triết mở miệng lần nữa, A Kiện đã lập tức buông Tạ Hà ra, sợ hãi lùi về sau vài bước, "Tôi, tôi không biết..."Sắc mặt của Đinh Minh cũng cực kỳ khó xem, vốn Chu Diệc Triết không có tư cách gì để quản chuyện này, nhưng nếu đây là người của Chu Diệc Triết, lại hoàn toàn không giống nhau, chỉ sợ ông già nhà hắn cũng muốn đánh chết hắn: "Cái này... Bọn tôi... Xác thực không biết chuyện này. Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."Khoé miệng Chu Diệc Triết có hơi cong lên một chút, thản nhiên nói: "Giờ tôi muốn đưa cậu ấy đi, chuyện này, vẫn là mời Đinh tổng đến cho tôi một lời giải thích đi."Mặt mày Đinh Minh đều xám như tro tàn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Diệc Triết mang Tạ Hà rời đi.Tạ Hà thật sự đi không nổi, cả người đều dán lên người Chu Diệc Triết, cậu cảm thấy cơ thể mình khô nóng đến khó chịu, chỉ muốn kề cận với người đàn ông này thêm một chút, hấp thụ cảm giác mát mẻ trên người y.Chu Diệc Triết lạnh lùng nhìn Tạ Hà, không hề lưu tình mà ném cậu xuống giường của khách sạn. Đây chính là người mà em trai y yêu mến, quả đúng là một tên ngốc ngu xuẩn hết chỗ nói, người khác tuỳ tiện đưa cái gì cũng dám uống. Thằng nhãi Đinh gia ấy chơi bời rất quá phận, nếu hôm nay y không đi theo họ, bảo đảm ngày mai Triệu Thanh tỉnh lại sẽ muốn chết đi.Tạ Hà mất đi cảm giác mát mẻ, thần trí càng lúc không rõ ràng, mới đầu chỉ đưa tay lên cởi quần áo của mình ra, cần cổ như ẩn như hiện cũng lộ ra, da thịt trắng nõn, phía trên còn có chút màu hồng phấn, toàn thân mỹ lệ tản ra hương vị mê người. Lông mi buông xuống, nước mắt chực trào trên khoé mi, muốn rơi lại không thể rơi được, trong cổ họng còn tràn ra một tiếng than nhẹ, nghe vào tai, lại khiến cho lòng người hơi dập dờn.Ánh mắt của Chu Diệc Triết hơi thay đổi một chút, đáng chết, y vậy mà lại có phản ứng.Tạ Hà mơ mơ màng màng nhìn người trước mặt mình, cậu hiện tại rất muốn có người tới ôm cậu, an ủi cậu, không muốn bỏ qua một chút an ủi, theo bản năng mà chậm chạp bò về phía Chu Diệc Triết, thế nhưng Chu Diệc Triết lại xoay người bỏ đi, ánh mắt Tạ Hà hiện lên tuyệt vọng, cúi đầu... Cậu cảm thấy cơ thể của mình sắp bị thiêu cháy chết đến nơi rồi.Thời gian cứ như vậy trôi qua thật khó khăn, một lát sau, bỗng nhiên có một chậu nước lạnh giội lên người cậu, làm cho Tạ Hà thoáng cái liền giật mình.Vừa nãy Chu Diệc Triết ra ngoài gọi điện thoại, kết quả không liên hệ được với Chu Diệc An, đành phải mang theo một chậu nước lạnh trở về, rốt cuộc vẫn không thể bỏ mặc Tạ Hà như vậy mà không quản.Nước lạnh đổ xuống khiến cho Tạ Hà gần như đã tỉnh táo lại phần nào, trong mắt cũng khôi phục lại một tia lý trí, cậu nhìn người đàn ông hết sức xa lạ ở đối diện, khuôn mặt bị nhiễm một tầng hồng sắc tràn đầy tình dục nhưng cũng hiện lên một tia quật cường, phức tạp mà mê người, cậu khàn khàn giọng nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi, anh, anh đi đi..."Cậu gần như đã dùng hết sức lực của mình để nói ra câu này, nói xong rồi cũng đột nhiên cuộn mình lại, hơi hơi run rẩy, nước lạnh theo hai bên má chảy xuống, quần áo đều ướt đẫm, dính sát ở trên người, hiện rõ từng đường cong duyên dáng, giống như một mỹ nhân ngư trôi theo trong dòng nước bị vớt lên.Chu Diệc Triết cảm thấy mình cũng đã giúp đỡ hết lòng, thu lại tâm tình chuẩn bị rời đi, nhưng lúc vừa bước tới trước cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu lại nhìn lướt qua người nằm trên giường, vừa nhìn thấy bước chân liền dừng lại.Thanh niên nằm ở trên giường giang hai tay ôm chặt lấy chính mình, gắt gao cắn chặt môi dưới, bởi vì quá dùng sức, máu tươi liền theo khoé miệng chảy ra, tựa như một bông hoa trà đang chậm rãi nở rộ, cậu cố gắng dùng hết khả năng để chống cự lại, không muốn luồn cúi trước bản năng, cấm dục và tình dục đan xen trên người cậu, hỗn loạn đến vặn vẹo.Tựa như một khắc kia, thân thể yếu ớt đó sẽ vì đấu tranh kịch liệt mà bị xé rách thành hàng trăm mảnh nhỏ, khốc liệt nhưng lại mang theo mị hoặc.Chu Diệc Triết không tự chủ được quay trở về, vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm lên trán của Tạ Hà, vừa mới chạm vào liền nhận thấy cơ thể cậu nóng đến lợi hại, ánh mắt hờ hững kia rốt cuộc cũng toát lên một tia lo lắng, y ôm lấy Tạ Hà, vén những lọn tóc rối trước trán của cậu lên, thanh âm không khỏi mềm đi một chút: "Cậu còn chịu được không? Nếu không tôi đưa cậu đi bệnh viện.""Không..." Tạ Hà cắn môi... khó chịu rên rỉ, "Tôi không sao...""Sắc mặt cậu nhìn không được tốt lắm." Chu Diệc Triết ôm cậu, trấn an vỗ nhẹ lưng cậu. Người trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, tựa hồ muốn đem sự rung động ấy xâm nhập vào lòng y, y bỗng nhiên có một chút không muốn buông tay ra.Đôi con ngươi quật cường của Tạ Hà nhìn về phía y, bên trong đè nén khát vọng sâu thẳm, "Anh, đi đi."Mắt và miệng mang lời cự tuyệt, nhưng thân thể lại không chịu được mà hướng về phía Chu Diệc Triết dán tới, ngón tay gắt gao nắm chặt đến trắng bệch.Mỗi một tế bào trên cơ thể cậu đều như muốn nói : rất muốn, rất muốn, nhưng lại -—— Không thể.Chu Diệc Triết chăm chú nhìn khuôn mặt của đối phương, tầm mắt dừng lại ở đôi môi hồng nhuận khép hờ kia, bỗng nhiên rất muốn thử xem hương vị của nó như thế nào, nhất định là rất ngọt ngào... Hầu kết của y nhúc nhích một chút, suy nghĩ trong đầu tựa như dây cung đã đứt đoạn, cúi đầu xuống hôn lên............................ [(╥﹏╥) cua đồng khốn nạn! Thôi thì mấy thím tự bổ não 2 vạn từ đi.]Chu Diệc Triết nhìn thoáng qua thanh niên đang nằm trên giường, y chán nản nhu nhu mi tâm ( vùng giữa hai lông mày ). Trên người thanh niên đều là dấu vết sau hoan ái, giờ phút này đang ngủ thật say ở trên giường, khuôn mặt hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, mặt mày giãn nở, yên tĩnh đến xinh đẹp. Nhưng Chu Diệc Triết biết đây chỉ là biểu hiện giả dối thôi, chờ cho cậu tỉnh lại rồi, y sẽ không còn được nhìn thấy một màn yên tĩnh xinh đẹp như vậy nữa.Y thở dài, sao y lại có thể mất đi lý trí như vậy được? Cũng không nhớ rõ rốt cuộc bản thân đã làm bao nhiêu lần, mới có thể biến cậu ấy thành cái bộ dạng này.Nếu là người nào đó thì cũng đành đi, nhưng lại cố tình là người yêu của đứa em trai không một chút triển vọng của mình. Tuy rằng chướng mắt người đàn bà tham tiền Tống Như Di kia, nhưng y cũng không chán ghét đứa em cùng cha khác mẹ này cho lắm, tuy càng lớn càng không đáng yêu, nhưng trước đây khi còn bé, nó đều luôn bám theo phía sau y... Thái độ làm người cũng không tệ, đối với y cũng xem như tôn trọng.Hiện giờ y lại đi ngủ với Triệu Thanh, cho dù là Chu Diệc Triết cũng cảm thấy hơi khó xử.Càng khó xử hơn là, y nhớ lại hết thảy dư vị của tối qua, âm thanh rên rỉ của Triệu Thanh, thật khiến cho người khác phải động lòng, biểu tình khóc lóc mê man dưới thân y, khuôn mặt khờ dại ngượng ngùng lại bởi vì mê dược mà lộ ra biểu tình rất dâm đãng... Còn có hương vị khi vào sâu bên trong cái động nhỏ cực nóng kia nữa... Đến hiện tại, y không ngờ mình lại không hối hận một chút nào.Chu Diệc Triết ý thức được, đây là một suy nghĩ rất nguy hiểm.Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh gãy sự trầm tư của Chu Diệc Triết, y vừa nhìn, là điện thoại của Chu Diệc An, lông mày càng nhíu chặt.Ngày hôm qua y gọi cho Chu Diệc An, thật sự rất hi vọng hắn có thể bắt máy, nhưng hiện tại... Tiếng chuông điện thoại chấp nhất vang bên tai, Chu Diệc Triết không muốn đánh thức Triệu Thanh, cầm điện thoại đi ra ngoài nghe."A lô.""Anh, hôm qua anh tìm em có việc gì sao?" Giọng nói của Chu Diệc An có chút mệt mỏi, "Ngày hôm qua phòng triển lãm có hoạt động, không thể mang theo điện thoại được."Chu Diệc Triết cầm điện thoại, một lát sau, dùng ngữ khí thoải mái nhất nói: "Không có gì, lỡ tay ấn nhầm thôi.""À, vậy em không làm phiền anh nữa." Chu Diệc An vội vàng cúp máy, hôm qua Triệu Thanh không về nhà cả một đêm, hắn thật sự rất lo lắng. Triệu Thanh chưa bao giờ tuỳ tiện qua đêm ở bên ngoài, hơn nữa, không phải đã nói buổi tối có chuyện muốn nói với hắn sao?Chu Diệc Triết trở về phòng, chợt nghe thấy tiếng điện thoại trong túi quần tây dưới đất của Triệu Thanh vang lên, y lấy ra nhìn, quả nhiên là điện thoại của Chu Diệc An, y không chút do dự chuyển sang chế độ im lặng.【444: kí chủ đại đại, ngài tỉnh rồi? 】【 Tạ Hà: ừm. 】【444: kí chủ đại đại quả nhiên thật lợi hại, một đêm liền xoát lên 35 độ hảo cảm, hiện tại hảo cảm của Chu Diệc Triết đối với ngài là 35! 】【 Tạ Hà : nằm trong dự kiến.】【444: dạ?】【Tạ Hà : 99% đàn ông đều là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, ngủ sảng khoái một đêm liền sinh ra hảo cảm là chuyện rất bình thường, y cũng đâu có yêu thương gì tôi, dừng lại ở 35 điểm hảo cảm, ý chí của Chu Diệc Triết này cũng coi như không tồi rồi. 】【444 bừng tỉnh đại ngộ: a. . . . . . Vậy 1% còn lại thì sao ạ? 】【 Tạ Hà : đàn ông nửa người dưới không dùng được. 】【444: cái kia. . . . . . Y thì thích rồi, nhưng còn ngài thì sao. . . . . . QAQ】 hu hu hu kí chủ đại đại hi sinh thật lớn a.【 Tạ Hà : tôi chỉ có một chút khó chịu. 】【444: cái gì a? 】【Tạ Hà : lần đầu tiên ở dưới lại gặp phải hàng to xài dai như vậy, về sau chỉ sợ khó thoả mãn : )】【444: . . . . . . . . . . . . . . . . . . 】【 Tạ Hà còn chưa hết thèm thuồng mà cảm khái thêm một câu: Chu Diệc Triết rất có phong thái hùng mãnh như tôi năm đó, tôi thích.】【444: . . . . . . . . . . . . . . . . . . 】【444: vậy bây giờ ngài đã có tính toán gì chưa. . . . . . ? 】【 Tạ Hà : rèn sắt khi còn nóng. Cũng là lần đầu tiên hảo cảm dễ dàng xoát như vậy, cơ hội tốt như thế đương nhiên không thể buông tha được. 】Tạ Hà chậm rãi mở to mắt, cậu tựa như còn chưa rõ ràng tình huống hiện tại, đôi mắt ướt sũng giống nai con.Cậu giật giật thân mình, cảm thấy cả người đều đau nhức, đau đớn làm ý thức của cậu dần dần trở lại, ánh mắt từ từ biến thành kinh hoàng, cậu quay đầu nhìn về phía người đàn ông xa lạ ở bên kia giường, máu trên mặt như bị rút đi, tái nhợt một mảnh."Cậu tỉnh rồi." Chu Diệc Triết cẩn thận quan sát biểu tình trên khuôn mặt của thanh niên, bộ dáng yếu ớt bất lực kia khiến cho đáy lòng y mềm đi một chút, dù sao cũng là lỗi của y. Y vươn tay ra, muốn sờ đầu của cậu ấy, nhưng lại bị đối phương tránh đi...Tạ Hà hốt hoảng nghiêng đầu, trong ánh mắt mê man còn mang theo sự khiếp đảm, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Diệc Triết như một con nhím xù lông, thật giống như đang nhìn cái gì đó rất ghê gớm vậy[1].[1] nguyên gốc 洪水猛兽 (dịch là : con mãnh thú và dòng nước lũ ) thường ví von với tai hoạ ghê gớm.Đuôi lông mày của Chu Diệc Triết nhếch lên, không nghĩ tới thanh niên này cũng có một mặt tính cách như thế, so với y dự đoán còn kiên cường hơn rất nhiều."Đây là thái độ của cậu đối với ân nhân cứu mạng mình sao?" Chu Diệc Triết nhẹ giọng cười, ánh mắt mang theo hứng thú.【444: đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +5】Tạ Hà cắn môi dưới, cậu nhớ ra rồi, người tối qua kê đơn cậu quả thật là người khác, sau đó lại có một người nữa xuất hiện cứu cậu ra... Sau đó nữa, hình như là tự cậu chủ động quấn quít lấy người ta? Bị tạt nước lạnh cũng không chịu buông tha? Cậu cố gắng nhớ lại, trên mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ, cảm giác xấu hổ và lúng túng biến ảo thay phiên nhau, cực kì phức tạp.Chu Diệc Triết cũng không gấp, chờ Tạ Hà từ từ nhớ lại.Cuối cùng Tạ Hà không chịu được cũng phải thừa nhận, Chu Diệc Triết nói là sự thật, Chu Diệc Triết quả thật là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu nên cảm ơn y mới đúng, nhưng ngẫm lại sự tình phát sinh sau đó, hai từ cảm ơn này nói như thế nào cũng không thành lời, chật vật dời đi tầm mắt.Tâm tư của đối phương gần như đã viết toàn bộ lên mặt, Chu Diệc Triết bỗng nhiên có ý niệm muốn trêu chọc người thanh niên này, muốn nhìn thấy thật nhiều biểu tình phong phú khác trên khuôn mặt của cậu... Loại xúc động này quả thật rất mới lạ đối với y."Tôi chẳng những vì cậu đắc tội với người ta, còn lãng phí thể lực và thời gian của mình đến như vậy, không nghĩ tới lại cứu phải một tên bạch nhãn lang[2]." Ngữ khí của Chu Diệc Triết rất lãnh đạm, "Được rồi, coi như hôm qua cái gì cũng chưa phát sinh đi."[2] nguyên gốc '白眼狼' (dịch là 'sói mắt trắng') ám chỉ những kẻ vô ơn.Tạ Hà phẫn nộ ngẩng đầu lên, cái gì mà lãng phí thời gian và thể lực chứ! Ai muốn anh lãng phí thời gian và thể lực hả! Nhưng khi đối diện với tầm mắt bình tĩnh của Chu Diệc Triết, sự xem thường nhàn nhạt kia tựa như một lời trào phúng trong im lặng đối với cậu, mà hành vi của bản thân cậu ngày hôm qua lại giống như một cái bạt tai tự tát lên mặt của cậu vậy, thật nóng rát. Một hồi sau, Tạ Hà cúi đầu, gần như là từ bên trong kẽ răng, phun ra một câu không lưu loát, "Cảm ơn anh."Thực sự là ngay thẳng khiến cho người khác muốn bắt nạt a, bên môi của Chu Diệc Triết cũng hiện lên ý cười, đứa em trai của y xem ra cũng thật có mắt nhìn, có thể đào ra được một bảo bối như vậy, y thật có chút ghen tị.Lại nhớ tới đứa em trai mình, ý cười bên môi của Chu Diệc Triết liền biến mất.Nói như thế nào thì chuyện này cũng là một sai lầm."Căn phòng này tôi thuê một tuần, cậu có thể an tâm ở đây, chờ khoẻ lại rồi hãy trở về." Chu Diệc Triết nói, y cân nhắc rất tỉ mỉ, nếu cứ để Triệu Thanh trở về như vậy, Chu Diệc An nhất định sẽ phát điên."Tôi không cần!" Tâm tình của Tạ Hà khi đối mặt với Chu Diệc Triết rất phức tạp, cậu biết người đàn ông này là ân nhân cứu mạng mình, nhưng cậu lại không thể chấp nhận được chuyện y làm với mình sau đó, hơn nữa trong lòng còn có cảm giác rất hổ thẹn và áy náy với Chu Diệc An, giờ phút nào như đang dày vò nội tâm cậu."Tôi không có hứng thú với cậu, làm như vậy chỉ là xuất phát từ suy nghĩ làm người tốt thì phải làm đến cùng, cảm xúc hiện tại của cậu không ổn định, chờ cậu tỉnh táo lại rồi hãy đưa ra quyết định sau." Chu Diệc Triết nói xong liền đứng dậy, y còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, hơn nữa chỉ cần y ở đây, Tạ Hà cũng sẽ không có cách nào nghỉ ngơi thật tốt.Tạ Hà cắn môi không nói gì.Chu Diệc Triết đi tới trước cửa, chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại chăm chú nhìn Tạ Hà: "Cậu không muốn biết tên của tôi sao?"Tạ Hà không chút do dự nghiêng đầu sang chỗ khác, ngữ khí lạnh nhạt, "Không muốn."【444: đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +10】Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store