ZingTruyen.Store

Đánh Mất Em

Chương 19 Nắm lấy hạnh phúc trước mắt

Beatitudo_ND_04

Lục Nguyên cố tình trêu tôi, khiến tôi thẹn quá hóa giận, đẩy mạnh anh ra, định rời đi.

Nhưng anh nhanh hơn tôi một bước, nắm lấy tay kéo lại, khiến tôi ngã nhào nằm hẳn trên người anh.

Mặt tôi bị đập lên ngực anh có chút đau, muốn giãy giụa đứng dậy nhưng không được, vì anh đã vòng tay ôm chặt ép sát tôi vào người.

Tôi không vui định ngước mặt lên trừng mắt với anh, nhưng vừa ngẩng đầu lại bị anh lấy tay ép xuống, trò này không vui chút nào, tôi tức giận lên tiếng, nhưng lại bị anh giành nói trước.

- Mộc Nhiên, anh yêu em, chúng ta kết hôn đi.

Tôi ngẩn người luôn, sự tức giận hoàn toàn biến mất thay vào đó là có chút hoang mang. Anh đây là đang tỏ tình sao, hơn nữa, yêu đương còn chưa mà đã muốn kết hôn luôn rồi.

Tôi ngơ ngẩn không biết đáp lời thế nào, bất ngờ quá, chưa kịp chuẩn bị mà. Nhưng cũng không thể cứ im lặng. Thế là tôi ngập ngừng nói ra suy nghĩ của bản thân.

- Anh không thấy nói vậy có chút nhanh sao? Chúng ta chỉ mới vừa gặp lại thôi mà.

Giọng Lục Nguyên trầm ấm rất nhanh liền vang lên.

- Không nhanh chút nào? Anh đợi ngày này từ rất lâu rồi. Anh không muốn đợi nữa, còn đợi nữa thì em sẽ chạy mất.

Tôi kinh ngạc với mấy lời này, sao có cảm giác vô cùng ngọt ngào. Chỉ là, vẫn có chút vướng mắc.

- Tuy chúng ta quen nhau từ lâu, nhưng chỉ mới gặp lại, hiện tại không còn giống lúc trước, em không còn hiểu rõ anh, anh cũng thế. Tình cảm cũng vậy, anh sao có thể chắc chắn vẫn như lúc trước.

Lục Nguyên lập tức đáp lời.

- Anh có thay đổi, nhưng tình cảm thì không, anh vẫn như lúc trước, thích em, muốn bảo vệ em cả đời. Nếu em lo lắng chúng ta đã thay đổi, cũng không sao, chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu lại.

Tôi cuối cũng vẫn bị anh thuyết phục. Tôi cũng có tình cảm với anh, vậy tại sao lại không thử chứ.

- Được, vậy chúng ta hẹn hò trước. Còn kết hôn thì tính sau được không?

Lục Nguyên nghe thế liền thở phào đáp.

- Được.

Nói xong anh hôn xuống đỉnh đầu của tôi, ngọt ngào, hạnh phúc, vui vẻ.

Đây chính là khởi đầu mới cho chúng tôi.

...

Ngày tháng hẹn hò ngọt ngào, vui vẻ, khiến tối chỉ muốn đắm chìm mãi trong tình yêu của Lục Nguyên.

Anh thật sự đã chứng minh những lời anh nói với tôi lúc trước là không sai. Mọi thứ đèu có thể thay đổi nhưng tình yêu của anh thì không.

Sau khi hẹn hò cùng anh, tôi cũng phát hiện ra một số bí mật.

Thì ra tiểu thuyết không lừa chúng ta, những sự việc bất ngờ và tình cờ, đều là có người cố ý sắp xếp ổn thỏa từ trước.

Việc tôi được cử sang làm cấp dưới của anh, không phải là ngẫu nhiên, mà là do Lục Nguyên đề nghị với công ty.

Hơn nữa chuyện tôi chia tay với Thiên Minh anh cũng đã biết trước lúc chúng tôi gặp lại ở văn phòng. Thế mà khi ấy, anh vẫn tỏ ra không biết gì, khi nghe tôi nói chia tay còn tỏ ra bất ngờ.

Còn một việc còn ly kì hơn, chính là căn hộ tôi cho rằng được công ty cấp lại chính là nhà của anh. Căn hộ đó đều là tài sản riêng của Lục Nguyên, anh cố tình sắp xếp cho tôi, còn mình thì chọn căn đối diện. Quá là xảo trá.

Khi tôi biết mọi chuyện, có hỏi anh tại sao lại làm thế, thì anh liền đáp.

- Sợ em chạy mất.

Ngay từ đầu tôi cũng đâu có ý định chạy, còn hiện tại dù muốn chạy thì cũng không kịp nữa rồi.

À còn nữa, con số 3710 mà anh nói là bí mật đó. Hôm trước tôi vô tình thấy trên một cuốn sách cũ của anh cũng ghi con số này. Thế là tôi lại nổi hứng tò mò, nằng nặc bắt anh khai ra, thậm chí là đe dọa không nói thì chia tay. Cuối cùng anh cũng khuất phục mà nói.

- Là số ngày không gặp được em. Anh mong nó chỉ dừng lại ở 3710, bởi vì không muốn phải xa em thêm một ngày nào nữa.

Sau đó trong bữa tiệc họp mặt bạn bè, Lục Nguyên vui vẻ mà uống say. Khi ấy, anh đã nói tôi nghe một bí mật nữa.

Từ lúc anh rời đi vào 10 năm trước cho đến hiện tại, anh chưa từng quên tôi, cũng luôn dõi theo tôi từ xa.

Ngay cả tôi cùng Thiên Minh quen nhau thế nào, chia tay ra sao anh cũng rõ, chỉ là anh vẫn như vờ không biết.

Tôi lúc đó thật sự bất ngờ, thì ra trước giờ không hề bỏ rơi tôi.

Ngay cả lần tôi xém bị đuối nước, anh ấy vậy đã xuất hiện trong lúc tôi nằm bệnh viện, chỉ có tôi là không biết gì.

Đoạn tình cảm thời thơ ấu, cứ cho là dễ có được cũng dễ tan biến. Nhưng không, nó để lại trong lòng chúng tôi đến tận bây giờ và có lẽ đến tận cuối đời.

Tôi đã từng chôn giấu nó đi, quên nó đi một khoảng thời gian. Còn anh thì vẫn luôn luôn nhớ.

Đến khi gặp lại, hạt giống tiềm tàng lại bắt đầu trỗi dậy, rung động, thổn thức, thích, yêu.

Mọi loại cảm xúc khiến chúng tôi tiến về phía nhau. Có lẽ, lần này tôi đã tìm thấy tình yêu đích thực, tìm lại được chàng trai có thể cùng tôi nắm tay đến cuối đời.

....

Sau hơn một năm hẹn hò, anh một lần nữa tỏ tình với tôi.

Lần này anh chuẩn bị rất kĩ, nến hoa, nhạc, nhẫn đều có đủ, đâu giống lần trước cầu hôn con gái người ta trên giường.

Lần này tôi chẳng có lý do gì để từ chối, thật ra đợi thêm một thời gian mà anh không có hành động gì, không khéo tôi sẽ là người cầu hôn anh rồi đấy.

Chúng tôi cứ thế bước sang một trang mới, chuẩn bị tiến vào hôn nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store