Chương 16 Đột nhập
Hôm nay vẫn chưa phải đi làm nên tôi liền kéo Lục Nguyên ra ngoài chơi.
Tôi đưa anh đến những nơi lúc nhỏ chúng tôi từng đến, tiện thể ba tôi vừa gọi họ đã về nhà, thế là tôi lại đưa anh ghé qua thăm ba mẹ.
Ba mẹ tôi thấy Lục Nguyên thì vui vẻ vô cùng, chúng tôi ở lại ăn trưa cùng họ rồi mới rời đi.
Điểm đến tiếp theo là trường trung học lúc trước cả hai từng học.
Khi đó anh cũng được mệnh danh là nam thần của trường, vừa học giỏi lại đẹp trai lạnh lùng.
Mấy cô gái nhỏ thích anh rất nhiều, họ thường xuyên đưa thư, đồ ăn tặng cho Lục Nguyên. Vậy mà anh lại chưa bao giờ để mắt tới ai, lúc nào cũng làm ra cái bộ mặt lạnh lùng, không muốn ai lại gần.
Nhưng càng như vậy lại càng thu hút hơn, giống cái kiểu mà càng không có được thì càng thấy nó đáng giá ấy.
Tôi lúc đó cũng thích anh, là cái kiểu sao ta, khó nói quá, chắc là vì cùng lớn lên với anh từ nhỏ nên liền thích. Còn cái thứ gọi là tình yêu thì chắc chưa đến mức đó.
Có lần tôi hỏi anh.
- Được nhiều cô gái xinh đẹp tỏ tình như vậy, anh thật sự không để mắt tới người nào sao?
Anh nghe vậy liền nhả ra ra chữ.
- Không có.
Không biết sau đó anh ấy lại nghĩ cái gì mà tiếp tục lên tiếng.
- Cũng có để ý một người, nhưng cô ấy không có tỏ tình với anh?
Hai mắt tôi sáng rực kinh ngạc khi nghe anh nói thế, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Tôi khi ấy không biết bản thân tại sao lại như thế, nhưng rất nhanh chóng gạt qua một bên, tò mò hỏi.
- Là ai thế?
Lục Nguyên nhìn tôi ý vị sâu xa đáp.
- Là em.
Tô ngơ mặt ra đó, tim đập loạn xạ, mặt cũng đỏ lên vì xấu hổ. Bỗng lúc này anh cười phá lên, cốc vào đầu tôi một cái, rồi nói.
- Còn không nhanh thì sẽ không kịp về ăn bánh táo nữa đâu.
Tôi bừng tỉnh nhìn chàng trai phía trước đang nhìn tôi cười, lại nghe anh nhắc tới bánh táo, tôi liền quên mất chuyện vừa rồi, vội vàng đi theo về nhà. Bởi vì bánh táo là món tôi thích nhất, nhưng cửa tiệm bán bánh đó chỉ mở mỗi một ngày trong tuần, hơn nữa còn rất nhanh liền bán hết, tôi còn chậm trễ thì thực sự sẽ không kịp mua.
Trở lại với thực tại, tôi quay qua nhìn Lục Nguyên, lời lúc đó của anh liệu là thật hay chỉ là trêu đùa?
Tôi cứ ngơ ngẩn nhìn, lúc này Lục Nguyên quay lại nói với tôi.
- Có muốn ăn bánh táo không?
Tôi bừng tỉnh thoát khỏi đống suy nghĩ, vui vẻ đáp lại anh.
- Muốn.
Thế là chúng tôi cùng đến tiệm bánh đó. Cắn một miếng, hương vị vẫn giống như lúc trước.
Đã rất lâu rồi tôi không ăn nó, là kể từ lúc Lục Nguyên rời đi.
Cửa tiệm cũng không còn như lúc trước mở bán một tuần một lần, mà ngày nào cũng sẽ mở bán.
Mỗi ngày đi làm tôi đều đi ngang qua đây, nhưng chỉ nhìn qua một lát rồi rời đi, chứ chưa ghé lại mua lần nào. Không ngờ sau 10 năm mà hương vị vẫn như cũ. Chỉ là có vài thứ vẫn sẽ thay đổi.
Mua thêm vài cái rồi chúng tôi về nhà, à lúc nãy có đi ngang qua siêu thị mua đồ, nên lúc xuống xe Lục Nguyên phải xách một đống đồ giúp.
Đang định bấm mật khẩu thì đột nhiên cảm thấy hơi lạ, tôi thử vặn nắm cửa, vậy mà liền mở ra, tôi kinh ngạc quay qua hỏi Lục Nguyên.
- Nãy anh quên đóng cửa à?
Lục Nguyên nhìn tôi rồi lại nhìn cánh cửa đáp.
- Anh có đóng.
Lúc này tôi thấy lo lắng một chút, nếu vậy không phải là có trộm đột nhập đấy chứ.
Lục Nguyên cũng có cùng suy nghĩ liền kéo tôi ra phía sau anh, nhẹ nhàng nói.
Em đi phía sau anh, anh vào trước, xem có chuyện gì.
Tôi vâng lời gật đầu, thế là Lục Nguyên dẩy nhẹ cánh cửa đi vào, lúc này tôi cũng đi theo sau, bỗng điện trong nhà sáng lên, sau đó xuất hiện một người ở phòng khách mà tôi.
Lúc nhìn rõ mặt liền nhận ra là ai, tôi ngạc nhiên lên tiếng.
- Thiên Minh? Sao anh lại ở đây?
Anh ấy không nói gì, lúc này tôi mới nhớ ra là mình chưa đổi mật khẩu nhà, thì cũng tại cái tính hay quên nên sau chia tay tôi vẫn chưa có đổi.
Cũng chẳng nghĩ anh ta sẽ đột nhập vào nhà tôi thế này.
Tôi bước lên phía trước Lục Nguyên, tiến đến gần Thiên Minh nghi hoặc hỏi.
- Anh thường xuyên đến đây lắm sao?
Thiên Minh nghe thế có hơi chột dạ mà cúi người.
Thấy vậy tôi liền biết mình đoán đúng, bảo sao lúc vừa về nhà lại thấy nhà sạch sẽ như vậy, tôi đi hơn 10 tháng mà đến cái bàn lúc về cũng không có bụi, đúng là kì lạ.
Nhưng giờ Thiên Minh xuất hiện thì tôi hiểu rồi, có điều tôi không vui chút nào.
Chưa đợi tôi lên tiếng, thì Lục Nguyên dường như cũng đã hiểu ra vấn đề liền cất giọng.
- Anh không biết đột nhập vào nhà người khác khi họ không có ở nhà là phạm pháp à?
Tôi nghe thế liền tán thành rồi bồi thêm một câu.
- Đúng vậy, mặc dù anh có biết mật khẩu thì cũng không nên làm thế.
Tôi nói xong còn vui vẻ nhìn qua Lục Nguyên, nhưng bất chợt nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của anh liền rụt lại quay về. Không biết ông anh này tại sao lại tức giận rồi.
Thiên Minh bị buộc tội thì có chút bối rối, vội vàng lên tiếng giải thích.
- Không phải thế, Mộc Nhiên anh chỉ muốn gặp em nên mới đến đợi.
Tôi nghe vậy có chút ngạc Nhiên, cũng đúng anh ta đâu biết tôi đến thành phố khác làm việc, chỉ từ khi gặp lại lần Tuyết Đình đến gây sự thì anh ta mới biết tôi ở thành phố đó, cũng chỉ là trùng hợp mới gặp lại.
Nhìn Thiên Minh như thế chắc cũng là không có ý gì xấu, tôi cũng không chấp nhặt mà bỏ qua.
- Được rồi, nhưng mà anh tìm tôi có việc gì chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store