ZingTruyen.Store

dành cho ai tìm thấy

Chap 47

thuhuong2455

Protected: 4.1 – Trốn tìm – Trên đường giải oan

Tại văn phòng công tố viên Seok Jae Hee thuộc Văn phòng Công tố Quận Trung tâm Seoul, công việc chuẩn bị cho phiên tòa đang diễn ra sôi nổi. Điều này xảy ra trước phiên xét xử lần thứ 5 của vụ án chống lại Kim Young Hee, người đã ở Mỹ hơn 10 năm và đã rửa quốc tịch để trở về hoạt động tại Hàn Quốc và Lee Cheol Jin, người liên lạc của cô ta. Phiên xử dự kiến sẽ kết thúc sớm vì Kim Young Hee, nhân vật chủ chốt của vụ án, đã qua đời trong quá trình bị bắt giữ.
Vì cần phải dần xác định hình phạt cho Lee Cheol Jin, công tố viên Seok trầm ngâm nhìn đống tài liệu trên bàn. Quyết định của công tố viên có ảnh hưởng rất lớn đến bản án. Nguyên tắc đơn giản chỉ là phải xác định rõ tội danh và trừng phạt tội phạm theo mức độ phạm tội. Tuy nhiên việc tuân theo nguyên tắc này không hề dễ dàng.
Khi ông đang kiểm tra các vụ án tiền lệ, một tiếng gõ cửa vang lên, Trưởng phòng Kim bước vào.
"Đây là những tài liệu mà anh đã nói đến."
Trưởng phòng Kim bàn giao các vụ án ở nước ngoài mà công tố viên Seok đã yêu cầu rồi hỏi liệu ông đã nghe về chúng chưa. Lúc này ông ta mới ngước mắt lên nhìn Trưởng phòng Kim. Anh ta đến gần hơn một chút và thì thầm.
"Trên đường đến đây tôi đã gặp Park Gye Jang bộ phận an ninh công cộng. Anh có biết đặc vụ NIS đã cùng điều tra với chúng ta lần trước không? Hình như người đó đang bị truy nã."
"Tội danh của anh ta là gì vậy?"
"Có vẻ như anh ta đã qua lại với một nhân viên tình báo Nga. Có lẽ là tội tiết lộ bí mật quốc gia."
Công tố viên Seok cũng biết Kwon Taek Joo. Họ đã hợp tác vài tháng trước liên quan đến cuộc điều tra về nhóm của Kim Young Hee. Nhưng vì hai người chỉ gặp nhau vài lần nên không có cơ sở để đánh giá nhân cách, lòng yêu nước hay sự chính trực của 'Kwon Taek Joo' cũng như các mối quan hệ cá nhân. Tuy nhiên ông ta vẫn không thể hiểu được vì sao sau khi đích thân bắt giữ Kim Young Hee và đồng bọn, bản thân anh ta lại bị truy đuổi vì tội làm rò rỉ bí mật quốc gia.
"Nói cho tôi biết thêm đi."
"Tôi cũng không nghe rõ lắm... Kim Young Hee đã bị bắt giữ tại Busan và Kwon Taek Joo ngay lập tức xuất cảnh sang Nga. Anh ta đã nộp đơn xin nghỉ sinh nhật mẹ cho NIS, và sau đó thậm chí còn ngụy trang danh tính của mình. Nhưng việc có lệnh truy nã cho thấy chắc chắn có bằng chứng về việc anh ta làm việc gián điệp cho Nga đúng không?"
Nghĩ lại thì Công tố viên Seok chưa bao giờ gặp Kwon Taek Joo sau khi vụ án kết thúc. Tất cả các tài liệu cần thiết đều được nhận trực tiếp từ NIS.
Vốn dĩ đương sự trong những vụ án an ninh thường là những nhân vật ngoài dự kiến. Kwon Taek Joo cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, Công tố viên Seok lại càng tò mò và nghi ngờ hơn về bí mật quốc gia gì mà anh ta đã rao bán một cách vội vàng như vậy.
Một tiếng gõ cửa lại vang lên. Vì không có hẹn trước với ai cả nên Công tố viên Seok nhìn trưởng phòng Kim với sự hoài nghi. Trưởng phòng Kim nhún vai như thể không biết đó là ai.
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra sau khi được chấp thuận. "Xin chào", khuôn mặt của người đứng ngoài cửa trông khá quen mắt. Có lẽ vì đang nói về Kwon Taek Joo nên Công tố viên Seok nhớ rất rõ, đó là Yoon Jong Woo, đàn em thường đi cùng Kwon Taek Joo.
"À vâng. Xin chào. Nhưng sao cậu lại đến đây..."
"Chắc anh đang bận rộn chuẩn bị cho phiên tòa, nhưng em mạo hiểm đến đây vì có vài điều muốn hỏi."
"Vậy à? Vào đi."
Dù được mời vào những Yoon Jong Woo vẫn tiếp tục do dự bên ngoài cửa. Công tố viên Seok liếc nhìn Trưởng phòng Kim với vẻ mặt bối rối, dường như Yoon Jong Woo muốn nói chuyện riêng tư.
Công tố viên Seok ngay lập tức đứng dậy và mặc áo khoác. Vẫn còn một núi công việc phải làm nhưng ông không thể đuổi đi một người vừa đến thăm.
"Tôi sẽ quay lại trong vòng 30 phút."
Sau khi thông báo cho Trưởng phòng Kim, Công tố viên Seok rời văn phòng cùng với Yoon Jong Woo.

Hai người bước vào một quán cà phê gần văn phòng công tố. Đã khá muộn vào buổi sáng nên có rất ít người. Mặc dù vậy, Yoon Jong Woo vẫn quyết định chọn một chỗ ngồi ở phía trong. Thái độ rất cảnh giác với xung quanh của cậu ấy làm Công tố viên Seok thêm tò mò về lý do cậu ấy tìm đến. Ông vừa uống nước vừa hỏi trước.
"Bây giờ hãy nói cho tôi biết. Có chuyện gì thế?"
"Em nghe nói rằng Kim Young Hee đã tự sát."
Công tố viên Seok nghiêng đầu trước những lời đầu tiên của Yoon Jong Woo. Kim Young Hee qua đời chưa đầy ba tháng trước. Người chịu trách nhiệm điều tra như Yoon Jong Woo không thể không biết điều này. Tuy vậy ông vẫn bình tĩnh gật đầu tự hỏi lý do vì sao cậu ấy lại đề cập đến chuyện cũ.
"Vâng. Cậu cũng biết là cô ta đã chết trong quá trình bị bắt. Khi Cảnh sát biển đến bến phà thì cô ta đã chết rồi."
"Dựa vào đâu để kết luận cái chết của Kim Young Hee là tự sát ạ?"
"Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy Kim Young Hee đã dùng sức đánh vào răng hàm bên trái của mình ngay trước khi chết, trong chiếc răng hàm đó có Cyanide. Có lẽ họ đã bỏ Cyanide vào răng để tự sát phòng khi kế hoạch thất bại."
"Vậy còn khăn tay?"
"Khăn tay?"
"Kwon Taek Joo nói anh ấy đã nhét khăn tay vào miệng Kim Young Hee để ngăn hành vi tự làm hại bản thân. Trên cánh tay phải của cô ta có vết thương do đạn bắn nên nó gần như không thể sử dụng, và cánh tay trái của cô ta thì bị bẻ ra sau và bị trói vào lan can, vì vậy cô ta sẽ khó để tự mình rút chiếc khăn tay ra khỏi miệng. Miệng cô ta cũng bị kẹt chặt nên chắc không cắn được răng hàm đâu ạ."
"Chúng tôi không nhận được bất kỳ báo cáo nào về việc có khăn tay được tìm thấy tại hiện trường."
Khuôn mặt của Yoon Jong Woo đanh lại. Khuôn mặt của Công tố viên Seok cũng trở nên nghiêm túc. Như Yoon Jong Woo đã nói, nếu Kim Young Hee không thể cử động tự nguyện và bị bịt miệng, và nếu cô ta còn sống cho đến khi Kwon Taek Joo ở lại trên phà, thì cô ấy đã cố tự tử như thế nào và khi nào? Thông tin đó không hề được thể hiện trong đoạn phim CCTV thu được từ hiện trường.
Chỉ có một khả năng duy nhất để suy luận, đó là sự tồn tại của bên thứ ba. Trong khoảng thời gian Kwon Taek Joo đuổi theo Lee Cheol Jin cho đến khi cảnh sát biển đến, vẫn còn một khoảng thời gian trống nhỏ. Chỉ vài phút thôi nhưng cũng đủ thời gian đưa Kim Young Hee vào chỗ chết. Tất nhiên đây chỉ là một giả thuyết và cần phải có chứng cứ để xác minh trước khi rút ra kết luận rõ ràng. Điều này cũng đề cập đến việc cần phải xác định rằng Kim Young Hee không có khả năng tự tử dưới những biện pháp chắc chắn của Kwon Taek Joo.
"Vậy nên bây giờ ý của cậu là có khả năng Kim Young Hee đã bị sát hại sao?"
"Em nghĩ chúng ta cần kiểm tra lại một lần nữa. Chiếc khăn tay biến mất một cách bất ngờ, Kim Young Hee đã chết ngay trước khi bị bắt và thực tế là những gì cô ta đánh cắp là dữ liệu tuyệt mật không thể truy cập trừ khi đó là một quan chức cấp cao... Em cảm thấy hơi bối rối."
"Tài liệu đó được cung cấp cho Kim Young Hee bởi một sĩ quan quân đội có mối quan hệ với cô ta, ý cậu là vậy à? Anh ta cũng đã nhận được lệnh triệu tập và nhảy lầu tự sát nên không thể có được lời thú tội. Xét đến việc cả hai đều là gián điệp thì hành động cố gắng tự tử sau khi thất bại trong tác chiến cũng không phải là không thể hiểu được."
"Ừm... vậy anh đã thấy chiếc nhẫn đó chưa?"
"Cậu đang nói về chiếc nhẫn nào vậy?"
"Kim Young Hee không phải đang đeo nhẫn sao?"
"Không. Cũng không có báo cáo nào về việc đó."
Cho dù đó là chiếc khăn tay hay chiếc nhẫn thì đó cũng là một câu chuyện mà Công tố viên Seok hoàn toàn không biết. Phiên tòa diễn ra mà không có những yếu tố như vậy ngay từ đầu. Nếu những lời của Yoon Jong Woo là sự thật thì những phiên xét xử cho đến thời điểm này đều là vô ích.
"Vậy ý của cậu là..."
"Nếu có ai đó thao túng vụ này thì sao ạ?"
"Thao túng ư? Ý cậu là bị cáo đã bị buộc tội sai sao?"
"Không ạ. Không phải vậy mà là có thể còn những người liên quan khác trong vụ án. Tuyên bố của sĩ quan quân đội đã chết rằng anh ta không liên quan gì đến hoạt động có thể là sự thật. Có thể có ai đó đã đánh cắp bí mật từ Kim Young Hee."
Yoon Jong Woo liên tục ám chỉ về những khả năng mới. Chính xác là gần với thuyết âm mưu. Công tố viên Seok cũng nghĩ rằng thời điểm của vụ án này là rất tinh tế. Kim Young Hee đã che giấu danh tính của mình trong nhiều năm, đột nhiên lại cố gắng tiếp cận một cách quá vội vàng. Chỉ hai tháng sau khi cuộc điều tra chính thức bắt đầu thì một sĩ quan quân đội bị nghi ngờ có nội gián với cô ta đã tự sát, và cô ta cũng đưa ra một lựa chọn cực đoan. Ngoại trừ Lee Cheol Jin thì tất cả các nhân vật chủ chốt trong vụ án đều đã bốc hơi.
Tuy nhiên cho dù có khó khăn đến đâu đi nữa thì ngay bây giờ đó cũng chỉ là một tưởng tượng không có thực thể, như thể một cái gì đó đã xảy ra mà không có bằng chứng vật lý.
"Đúng vậy, dù sự thật là duy nhất nhưng mỗi người có mối quan hệ và góc nhìn khác nhau nên có thể xuất hiện hàng chục, hàng trăm giả thuyết khác nhau. Chuyện chiếc khăn tay hay chiếc nhẫn biến mất khỏi hiện trường suy cho cùng cũng chỉ là lập luận một chiều của một người nào đó. Nếu cậu cần sự giúp đỡ của tôi thì hãy đến với bằng chứng rõ ràng hơn. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ trong khả năng của mình."
Công tố viên Seok vạch ra một ranh giới rõ ràng. Trong phiên tòa xét xử Lee Cheol Jin sẽ diễn ra trong vài ngày tới, trước đó nếu Yoon Jong Woo đưa ra bằng chứng thuyết phục thì tất cả thời gian và công sức cho đến nay đều là lãng phí nhưng Công tố viên Seok vẫn sẽ làm sáng tỏ sự thật. Nhưng nếu không thì ông không bao giờ có thể đồng ý.
Yoon Jong Woo gật đầu như thể đã hiểu, khuôn mặt cậu ấy cũng uể oải không mấy vui vẻ.
"Nếu không còn gì để nói nữa thì tôi sẽ đi trước."
Công tố viên Seok ngay lập tức đứng dậy. Yoon Jong Woo nhanh chóng đứng dậy theo và gật đầu. Vì lý do nào đó, Công tố viên Seok im lặng gật đầu chào Yoon Jong Woo rồi sải bước về phía cậu ta thay vì phía cửa ra vào. Ông ta đi ngang qua Yoon Jong Woo, người đang nhìn theo một cách nghi ngờ, và đi đến chiếc ghế phía sau cậu ấy. Một người đàn ông đội mũ trùm đầu đang ngồi ở đó. Anh ta cúi đầu và hầu như không nhìn thấy mặt nhưng Công tố viên Seok vẫn bắt chuyện không chút do dự .
"Tôi nghe nói rằng một lệnh truy nã đã được ban hành cách đây không lâu. Tôi chưa nhận được yêu cầu hợp tác chính thức nên lần này tôi sẽ bỏ qua. Nhưng lần sau chúng ta gặp nhau thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt giữ cậu. Cá nhân tôi hy vọng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra."
Công tố viên Seok cảnh báo bằng một giọng nói nhỏ và trầm. Không có phản hồi từ người đàn ông. Công tố viên Seok nhìn xuống người đàn ông một lúc rồi quay lưng đi và rời khỏi quán cà phê.
Yoon Jong Woo ngồi phịch xuống ghế.
"Tiền bối ơi, hình như anh bị phát hiện rồi."
Yoon Jong Woo vừa nói vừa quay đầu nhìn lại. Người đàn ông đang ngồi quay lưng lại với cậu ấy không ai khác chính là Kwon Taek Joo. Mặc dù Công tố viên Seok đã sớm nhận ra anh nhưng ông đã từ chối bắt giữ anh. Như thể Công tố viên Seok đồng ý với những câu hỏi của Yoon Jong Woo, hay chính xác là câu hỏi của Kwon Taek Joo. Miễn là bằng chứng vật lý được đảm bảo, ngài Công tố viên sẽ luôn hành động theo tiêu chuẩn.
Tất nhiên bất kể là yêu cầu của ai thì Kwon Taek Joo vẫn cần có bằng chứng để chứng minh sự vô tội của mình.
"Trước tiên cậu quay về trụ sở đi. Sẽ không có gì tốt đẹp nếu cậu cứ quanh quẩn với một người có lệnh truy nã như tôi."
"Tiền bối thì sao? Nếu bị phát hiện bất ngờ..."
Anh tát nhẹ vào khuôn mặt nhợt nhạt của Yoon Jong Woo. Máu lưu thông nhanh khiến cả khuôn mặt nóng bừng. Yoon Jong Woo cắn chặt hàm hét lên "Ahhhh." khi cảm nhận bàn tay của Kwon Taek Joo đặt lên mặt mình.
"Hãy lo cho mình đi, tôi sẽ tự tìm cách sống theo cách của tôi."
Kwon Taek Joo nắm chặt gáy của đàn em chăm chỉ rồi an ủi nhưng Yoon Jong Woo vẫn ủ rủ không ngừng.

Mẹ của Kwon Taek Joo đứng ở bồn rửa mặt với vẻ mặt hoang mang. Cơm trong nồi đã bị nhão. Bà đã thất thần mấy tiếng đồng hồ khi nấu cơm với suy nghĩ cho con trai ăn.
Bà chợt bừng tĩnh rồi lại di chuyển tay một cách máy móc. Sau đó cùng với nhiều suy nghĩ miên man, bà vội vã chạy vào phòng khách.
Chiếc điện thoại đang được sạc vừa có một tin nhắn đến. Tay bà run rẩy kiểm tra tin nhắn vừa nhận được. Tuy nhiên đó là thư rác, không phải liên hệ mà bà chờ đợi từ lâu. Hơn ba tháng trời, bà không biết đứa con trai duy nhất của mình còn sống hay đã chết.
Bà nản lòng trong chốc lát rồi bỗng dưng thả lỏng người rồi đứng bật dậy. Bà nhanh chóng lấy ngẫu nhiên một chiếc áo khoác và vội vã rời khỏi nhà. Mỗi bàn chân của bà mang hai chiếc giày từ hai đôi khác nhau.
Bà đi lướt qua mà không nghe tiếng chào hỏi của hàng xóm. Bà thậm chí còn không nhận ra có ai đó đang theo dõi mình.
Một lúc sau, nơi mà mẹ của Kwon Taek Joo đến là một đồn cảnh sát gần đó. Cảnh sát tỏ ra bối rối ngay khi bà xuất hiện. Một cảnh sát tuần tra đang theo dõi tình hình ở gần đó tiến đến gần.
"Các anh đã tìm thấy con trai của tôi chưa?"
Mẹ của Kwon Taek Joo tuyệt vọng nắm lấy cánh tay viên cảnh sát. Anh ta chỉ cười nhạt trước tình huống cứ lặp đi lặp lại này rồi bảo "Hãy ngồi xuống đây một chút" và dẫn bà đến một chiếc bàn gần đó. Một viên cảnh sát khác đang theo dõi câu chuyện cũng mang đến một cốc nước ấm.
Tuy nhiên, mẹ của Kwon Taek Joo vẫn duối ánh mắt đầy tuyệt vọng lần lượt nhìn hai người họ với vẻ hoang mang và không ngừng lẩm bẩm.
"Các anh đã tìm thấy con trai của tôi chưa?"
"À, về điều đó... chúng tôi cũng đang nỗ lực. Tuy nhiên như tôi đã nói lần trước, trong trường hợp người trưởng thành biến mất mà không liên lạc, chúng tôi thường tập trung vào khía cạnh tự ý rời đi hơn là bị mất tích. Nhất là khi cậu con trai bác..."
"Nó không phải như vậy! Nó đã gọi mỗi ngày. Dù có chuyện gì xảy ra, dù muộn, tôi luôn trả lời. Nó không phải loại người biến mất không một lời như thế đâu!"
"Vâng, tất nhiên là vậy. Nhưng mà bác ơi, con trai của bác không nói bất cứ điều gì thành thật với bác cả. Trung tâm cộng đồng nơi con trai bác đang làm việc nói rằng không có nhân viên nào như vậy và thậm chí sau khi tìm kiếm trong danh sách các quan chức địa phương thì cũng không có ai có tên giống như vậy. Bác cũng đã thấy điều này mà đúng không?"
Viên cảnh sát thuyết phục một cách bình tĩnh nhưng mẹ của Kwon Taek Joo liên tục phủ nhận rằng điều đó không bao giờ có thể xảy ra.
"Chắc là có gì đó nhầm lẫn. Chắc chắn là đã có chuyện xấu rồi. Chúng ta có thể theo dõi vị trí của điện thoại mà. Không biết chừng giờ này điện thoại lại mở lại rồi. Nhanh lên, làm thử đi. Nhanh lên!"
"Bác ơi, xin hãy bình tĩnh. Trước hết, hãy uống nước đi đã..."
"Anh nói sẽ tìm con trai tôi mà! Mau tìm đi! Tìm con trai tôi đi."
Nước trong ly sóng sánh ra ngoài cùng với sự kích động. Viên cảnh sát nắm lấy cả hai cánh tay bà để tránh những tổn thương ngoài ý muốn nhưng mẹ của Kwon Taek Joo vẫn tiếp tục cử động điên cuồng. Các nhân viên cảnh sát đang chống cự bị đẩy ra và họ bị móng tay cào xước đến bị thương.
Một viên cảnh sát cấp cao nhìn cảnh tượng một cách không hài lòng rồi anh ta tiến đến gần. Anh ta sau đó tự tin đưa ra một tấm giấy in cho mẹ của Kwon Taek Joo, người vẫn đang rất hoảng loạn.
"Bác ơi, nhìn này. Phải con trai bác không ạ?"
Mẹ của Kwon Taek Joo vô tình nhìn vào tờ giấy ảnh rồi mở to mắt. Bà hất tay viên cảnh sát đang giữ mình và chộp lấy bản in trong tích tắc. Điều kiện in không tốt lắm nhưng đó chắc chắn là ảnh của Kwon Taek Joo. Bà gật đầu mấy lần.
"Đúng rồi, con trai tôi. Anh tìm ra nó rồi à?"
"Đó là lý do tại sao anh ta mất liên lạc. Con trai của bác, anh ta là tội phạm bị truy nã."
"...Gì cơ?"
"Bác không hiểu sao? Tôi muốn nói rằng Kwon Taek Joo không phải là người bị bắt bởi những người xấu, mà là chính anh ta đã thực hiện những hành động xấu xa và sau đó chạy trốn. Làm sao mà tìm được người đã quyết tâm biến mất chứ?"
Những lời nói cuối anh ta gần như tự nói với chính mình.
Mẹ của Kwon Taek Joo đứng ngây ra và lắc đầu. Đôi mắt lơ đãng chớp liên hồi.
"Làm gì có chuyện đó..."
"Vâng. Con bác không phải là người như vậy, mọi người đều nói thế. Nhưng dù sao thì con trai bác cũng đang bị truy đuổi vì phạm tội nghiêm trọng. Bác không cần phải bảo chúng tôi tìm anh ta mà bác phải trực tiếp tìm và mang anh ta đến đây. Nếu anh ta có liên lạc với bác, xin hãy bảo anh ra đầu hàng và tự thú nhé."
Viên cảnh sát nói một tràn không có cơ hội để chặn lại. Mẹ của Kwon Taek Joo hoàn toàn mất hết hồn vía như thể vừa bị đánh bom. Bà chỉ thỉnh thoảng rên rỉ lặp đi lặp lại "Không thể nào như vậy được".
Một lúc lâu sau bà mới có thể quay lưng và bước đi. Ánh mắt lo lắng của những người xung quanh dõi theo. Không lâu sau, bà ngã gục xuống sàn trước khi kịp ra khỏi cửa.
"Bác ơi!"
"Trời ơi, gọi 119 đi!"
"Cậu đang nhìn cái gì vậy? Nhanh qua bên này đi!"
Những viên cảnh sát hoang mang hét lên vội vàng. Ai đó đã gọi 119 và một số người khiêng mẹ của Kwon Taek Joo đến một chiếc ghế dài. Họ thấm ướt khăn tay rồi đắp lên trán, xoa bóp nhanh tay chân để khí huyết lưu thông. Mười phút sau thì xe cấp cứu đến.
Mẹ của Kwon Taek Joo được đưa vào xe cứu thương trong tình trạng bất tỉnh. Một viên cảnh sát tuần tra đã quyết định đồng hành đến bệnh viện thay vì người bảo hộ không có mặt. Xe cấp cứu bật đèn cảnh báo vội vã rời khỏi đồn cảnh sát.
Cho đến khi tiếng còi inh ỏi xa dần, có một người vẫn đứng yên ở đó. Đó là Kwon Taek Joo. Vì lo lắng cho mẹ nên anh đã đi lang thang trước nhà đúng lúc bà bước ra khỏi nhà. Việc lệnh truy nã được ban hành đồng nghĩa những người gần gũi nhất định sẽ bị theo dõi, vì vậy Kwon Taek Joo chỉ định nhìn mẹ anh từ xa rồi sẽ rời đi.
Mẹ anh là một người không thể yên giấc vì lo lắng cho con trai nên anh cũng không mong đợi bà đang có một cuộc sống tốt. Anh không bao giờ có thể nghĩ rằng mình sẽ chứng kiến bà được khiêng đi trên cáng cứu thương. Kwon Taek Joo cảm thấy phẫn uất khi đành bất lực đứng nhìn dù anh không phạm tội gì cả.
Kwon Taek Joo kéo vành mũ xuống sâu hơn. Nắm đấm của anh trắng bệch trong những bước chân vội vã. Lại thêm một lý do để nhanh chóng tìm ra sự thật.

Kwon Taek Joo ngay lập tức đến phòng máy tính. Anh đi đến góc xa nhất và truy cập vào trò chơi bắn súng mà Yoon Jong Woo yêu thích. Khi anh đăng nhập bằng ID của Yoon Jong Woo, một tin nhắn xuất hiện. Nó được gửi bởi Yoon Jong Woo thông qua một ID khác. Kwon Taek Joo kiểm tra nội dung rồi xoá nó ngay lập tức. Chưa đầy 5 phút sau khi bước vào, anh rời khỏi phòng máy.
Nơi Kwon Taek Joo xuất hiện trở lại là ga tàu điện ngầm. Anh đi giữa đám đông hành khách đang lũ lượt xuống ga rồi rời khỏi đoàn người. Anh tiến bước qua hành lang thấp của ga và rồi bắt đầu đi bộ trong một đường hầm nhỏ ít người qua lại. Những người vô gia cư đang ngồi tập trung lại nói chuyện huyên thuyên không quan tâm đến người lạ dọc con đường nhỏ. Kwon Taek Joo thận trọng đi ngang qua họ và dừng lại trước một người đàn ông đang nằm nghiêng trên mảnh báo giấy.
Trên ghế của người đàn ông có một vỏ hộp nước tăng lực Bacchus đã sờn cũ. Trong hộp chỉ có vài đồng xu. Ngay khi nhận thấy một xấp tiền được rút ra từ Kwon Taek Joo, ông ta ngồi bật dậy rồi giật lấy số tiền anh định bỏ vào hộp và công khai đếm nó.
Ngay sau đó, người đàn ông trao lại chiếc túi đen mà ông ta đang cầm trong tay. Kwon Taek Joo im lặng nhận lấy và người đàn ông lại nằm xuống như thể ông ta đã hoàn thành công việc kinh doanh của mình.
Kwon Taek Joo mở túi và kiểm tra từng món đồ. Bên trong là một chiếc điện thoại, nước sâm cùng với một góc tờ báo với những ghi chú nhỏ trên đó. Kwon Taek Joo vừa đi vừa mở nắp chai hồng sâm uống hết một hơi. Một chiếc thẻ nhớ được kín đáo gắn vào bên trong nắp chai. Anh tháo thẻ nhớ ra và lắp nó vào khe cắm của điện thoại di động và kiểm tra dữ liệu được lưu trữ trên thẻ. Tất cả các thông tin cần thiết đều được sắp xếp ngay trước mặt anh. Kwon Taek Joo bỏ điện thoại vào túi quần rồi vội vã ra khỏi đường hầm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store