[ĐANG EDIT] QUỐC VƯƠNG CÚI ĐẦU - Bạch Nhật Mộng Dương
👑 Chương 3 👑: Đồ ngốc
Editor: Vee
Vừa bước ra khỏi sân bay, Khương Nghi từ xa đã thấy một thanh niên cao ráo mặc áo thun trắng đang giơ tấm bảng ghi "Xưởng làm việc Tần Cơ".
Cô vẫy tay, nở nụ cười gọi to: "Chử Kỳ!"
Người thanh niên kia cũng trông thấy cô, thu bảng lại rồi chạy nhanh về phía Khương Nghi, bắt tay chào hỏi với nụ cười rạng rỡ: "Lâu quá không gặp, luật sư Khương."
Chử Kỳ có vẻ ngoài điển trai sáng sủa, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, khi cười còn để lộ tám chiếc răng đều tăm tắp, nhìn vô cùng hoạt bát, dễ gần.
"Gọi tôi là Khương Nghi là được rồi." Cô bị nụ cười ấy lây sang, khóe miệng cũng cong lên theo.
Chu Kỳ thoải mái sửa lại cách xưng hô: "Ok, Khương Nghi, hoan nghênh cô đến Tân Thị nhé! Đi máy bay chắc cũng mệt rồi ha? Tôi đưa cô đến chỗ ở trước nhé. Ngoài cô ra còn có hai tình nguyện viên nữa, một nam một nữ, thêm năm người trong xưởng, tối nay mình tụ họp ăn uống nha!"
Hai người quen biết nhau từ hai năm trước trong một chuyến công tác, Chử Kỳ nhỏ hơn cô hai tuổi, vốn học nghệ thuật, sau đó lại lấy bằng thạc sĩ tài chính. Đáp lời kêu gọi khởi nghiệp của nhà nước, vừa ra trường đã tự mở công ty, làm ăn rất khá.
Xưởng "Tần Cơ" do Chử Kỳ sáng lập đến nay cũng đã được vài năm. Từ năm ngoái, anh ấy bắt đầu tìm kiếm nhà đầu tư cho dự án văn hóa kết hợp du lịch địa phương và nghề mộc. Mà Khương Nghi thì tình cờ chính là luật sư đại diện phía đầu tư.
Cô đã hỗ trợ khách hàng hoàn tất vòng gọi vốn thiên thần cho xưởng Tần Cơ, và sau đó nhận được một món quà nhỏ từ Chử Kỳ – một chiếc ghế gỗ lắp ráp thủ công theo kiểu mộng chốt.
Lúc ngồi lắp, Khương Nghi thấy món này cũng thú vị nên chụp hình thành phẩm gửi cho Chử Kỳ.
Kết quả, anh ấy gần như nhắn lại ngay lập tức: "Luật sư Khương giỏi thật, có khiếu làm nghề này nha."
Sau đó Chử Kỳ còn gửi thêm nhiều món đồ gỗ nhỏ cho cô, dần dà hai người cũng thân thiết hơn, trở thành bạn bè.
Chiếc xe anh ấy lái là một con Hummer H2 màu xám bạc, thân xe kim loại sắc lạnh, các đường nét góc cạnh cứng cáp, nhìn rất hợp với phong cách mạnh mẽ của chủ xe.
Xe vừa nổ máy, Chử Kỳ vừa lái vừa trò chuyện: "Tân Thị khác hẳn Kinh Thị ha?"
Khương Nghi ngồi ở ghế phụ, tầm mắt dõi theo cảnh quan mang đậm nét dân tộc bên ngoài cửa sổ.
Khác với những tòa nhà chọc trời san sát ở Kinh Thị, nhà cửa ở đây chủ yếu là hai ba tầng thấp, càng tiến vào khu phố cổ thì càng thấy rõ đặc trưng, mái bằng nâu đỏ, bệ cửa sổ sơn trắng hoặc đỏ cam, tường nhà treo đầy chậu cây hoặc những tấm thảm dệt thủ công với hoa văn tinh xảo.
"Khác nhiều lắm, mà tôi lại thích Tân Thị hơn." Cô cười đáp.
Chử Kỳ nhướng mày: "Sao vậy?"
"Vì mới mẻ, ít người, yên tĩnh."
Anh ấy bật cười sang sảng: "Nhiều người cũng nghĩ vậy đó. Mấy năm nay không ít dân thành phố lớn đến đây du lịch hay làm tình nguyện, chủ yếu để trốn khỏi áp lực đô thị."
"Đúng ghê. Như tụi tôi làm luật sư nè, mỗi ngày phải cãi nhau với cả chục cái miệng, muốn phát bệnh sợ người luôn á, chỉ muốn trốn vào chỗ nào không có ai mà ở."
Khương Nghi thở dài bất lực.
Chử Kỳ bị lời cô nói chọc cười, ánh mắt cũng sáng lên, khóe mắt liếc qua đôi tay trắng mịn của Khương Nghi, đột nhiên khựng lại.
Nhẫn cưới... không đeo nữa rồi.
Anh ấy nuốt nước bọt, giả vờ hỏi một cách hờ hững: "Lần này cô nghỉ phép, chồng cô không đi cùng à?"
Khương Nghi khựng lại vài giây, vô thức sờ lên ngón áp út trống trơn. Tối qua cô vừa nói thẳng với Trần Thư Hoài, sau đó tháo nhẫn cưới ra luôn.
"Anh ấy bận."
"Đi một mình mới vui. Giờ con gái đi chơi là thích solo rồi, không thích dắt theo bạn trai đâu."
Chử Kỳ nhanh chóng lướt qua chủ đề nhạy cảm, giúp cô tránh khỏi lúng túng.
Tuy xưởng Tần Cơ có thuê một khu nhà sân vườn cho nhân viên và tình nguyện viên ở ghép, nhưng Khương Nghi không quen ở chung với người lạ nên tự bỏ tiền thuê một căn homestay cao cấp gần đó.
Chu Kỳ đưa cô tới nơi, còn cẩn thận giới thiệu vài quán đặc sản gần đó, dặn nếu rảnh có thể đi ăn thử, rồi mới lái xe rời đi.
Chủ homestay là một cô gái trạc tuổi Khương Nghi, rất nhiệt tình, quê ở Tứ Xuyên, vì mê môi trường sống của Tân Thị mà chuyển đến đây mở homestay.
Cô ấy giúp Khương Nghi làm thủ tục xong còn mang lên một đĩa trái cây và trà bạc hà mát lạnh.
Bao năm qua Khương Nghi làm việc điên cuồng, tích góp cũng được kha khá, nên lần này đặt luôn căn tốt nhất: dạng thông tầng, tầng một là phòng khách và quầy café, tầng hai là phòng ngủ và phòng thay đồ nhỏ xinh.
Trang trí mang đậm sắc màu dân tộc, tường treo thảm thêu và đĩa sứ vẽ tay. Đệm và tiện nghi không sang bằng khách sạn hạng sang, nhưng với cô cũng đã là rất ổn.
Tối qua cãi nhau với Trần Thư Hoài một trận, cô gần như thức trắng đêm. Dù có chợp mắt trên máy bay được chút ít nhưng vẫn chưa hồi lại tinh thần. Cô tắm xong, thổi khô tóc, định đánh một giấc thì...
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
"Ai đấy?"
Cô hỏi hai lần, vẫn không ai trả lời.
Cánh cửa homestay theo phong cách bản địa, là kiểu cửa gỗ hai cánh cũ với chốt khóa đơn giản. Cô thử nhìn qua khe nhưng không thấy gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, dưới nhà vẫn có chủ nhà trông coi, chắc cũng chẳng nguy hiểm gì.
Cô khoác thêm chiếc áo len mỏng rồi mở chốt đẩy cửa ra.
Ban đầu cô cúi đầu nhìn xuống, thấy đôi giày trước mắt sao mà quen thế, hình như trước đây cô cũng từng mua cho Trần Thư Hoài một đôi y chang như vậy.
Ánh mắt Khương Nghi chậm rãi dời lên trên.
Chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất nửa khuôn mặt người kia, chỉ để lộ chiếc cằm trắng nõn, góc cạnh sắc sảo.
Tim Khương Nghi bất chợt lỡ nhịp một nhịp, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Đối phương mấp máy môi, nói ra một câu: "Nhận ra rồi à?"
Khương Nghi lập tức định đóng cửa lại, nhưng bị Trần Thư Hoài dùng một tay chống lấy, anh nghiến răng nghiến lợi: "Em còn chưa tỉnh rượu à? Bao giờ học được cái trò uống rượu thế hả? Bỏ tay ra, nghe thấy chưa?"
"Liên quan gì đến anh." Cô giữ chặt lấy cánh cửa, cứng rắn hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
"Không phải em muốn bàn chuyện ly hôn à?"
Hai người đối đầu qua khe cửa chỉ vài giây, cuối cùng Khương Nghi buông tay trước.
Trần Thư Hoài sải bước vào phòng, khóa cửa lại, không hài lòng nói: "Cái loại khóa cửa này phòng được ai? Anh mà muốn vào thì đạp một cái là tung."
Khương Nghi lười để ý đến anh, khoanh tay ngồi xuống sofa, đổi sang hỏi: "Anh tìm thấy em bằng cách nào?"
"La Thước nói em uống say ở sân bay, gửi hành trình cho anh." Giọng anh lạnh đi vài phần: "Em một mình tới nơi xa như vậy, anh nhắn cho em cả đống tin cũng không thèm trả lời, không thì anh tới cái chỗ heo hút rừng rú này làm gì?"
Khương Nghi cười nhạt: "Em đi thẩm định dự án từng lái xe tới nơi bốn năm tiếng không có lấy một bóng người, chết ở đó cũng chẳng ai phát hiện. Khi đó sao không thấy anh nói câu nào tương tự?"
Trần Thư Hoài sững người: "Khi nào? Em chưa từng nói với anh."
"Anh từng thật lòng muốn nghe chưa?"
Cô chẳng muốn đôi co mấy chuyện lặt vặt, liền hỏi thẳng: "Vậy anh có ý kiến gì về điều khoản ly hôn?"
So với việc lo cho an nguy của cô, Khương Nghi càng tin rằng mục đích anh đến đây chỉ là muốn đối mặt bàn bạc chuyện ly hôn cho dứt điểm.
Cô cụp mắt xuống, thấy Trần Thư Hoài đã ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện, khóe mắt lại không kìm được liếc sang anh.
Mấy năm nay, phong cách ăn mặc của Trần Thư Hoài đã khác xa khi còn ở tuổi đôi mươi, toàn là đồ may đo cao cấp. Hôm nay anh ăn mặc như thế này, lại khiến cô chợt có ảo giác như đang nhìn thấy Trần Thư Hoài năm mười tám tuổi.
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của cô, Trần Thư Hoài ngẩng lên, hai ánh mắt chạm nhau, Khương Nghi lập tức quay đi.
"Anh xem bản thảo rồi, em muốn mang cả hai con mèo đi?"
Cô nhìn anh như thể đang nghe chuyện nực cười: "Anh đâu có chăm sóc chúng bao nhiêu, giữ lại làm gì?"
Trần Thư Hoài cãi: "Ai nói anh không chăm? Lúc chúng bị cảm hay nấm da, chẳng phải anh là người lo hết à?"
"Nhưng hai năm nay anh có đâu, mèo cũng cần được ở bên cạnh người, anh thừa biết điều đó."
"Ít nhất phải để lại một con, em không có lý do gì để ôm hết cả hai." Anh nói lạnh tanh: "Đổi lại, nhà ở Kinh Thị và New York anh cho em hết. Tám nghìn tệ đổi lấy tám mươi triệu đô, em tự cân nhắc đi."
Khương Nghi sững người, không tin nổi vào tai mình: "Anh bị ngu hả Trần Thư Hoài?"
Dù hai căn nhà là tài sản hôn nhân, nhưng đó là thành quả bao năm anh vất vả gây dựng. Những năm đó, anh còn trẻ lại muốn chứng tỏ bản thân, áp lực đè nặng ra sao, cô đều biết rõ.
Vậy mà anh lại tùy tiện đem cho như vậy?
Trần Thư Hoài gập iPad lại, đặt mạnh xuống bàn, tiếng kim loại va vào kính vang khá lớn: "Rốt cuộc có bàn nữa không?"
Khương Nghi không nhịn được, tiện tay chụp lấy chiếc gối ném thẳng vào gương mặt trắng trẻo điển trai của anh, rồi giận dữ bước lên lầu.
Sau lưng lại vang lên giọng nói khiến cô càng thêm bốc hỏa: "Em cũng đàm phán với khách hàng kiểu nhảy dựng như vậy à?"
Cô quát lớn: "Em chưa từng thấy khách hàng nào thấy vợ không đòi tài sản mà vẫn không chịu ký vào giấy!"
Trần Thư Hoài đứng dưới tầng, đôi mắt đen như mực dõi theo bóng lưng cô khuất dần khỏi tầm mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em mới là đồ ngốc ấy."
Khương Nghi ngồi trên giường, cố lấy lại bình tĩnh.
Bản dự thảo ly hôn cô gửi cho Trần Thư Hoài là nhờ bạn bên bộ phận tố tụng trong văn phòng luật chuẩn bị, điều khoản cô tự thấy là rất công bằng.
Xuất thân hai người vốn khác biệt, ngày cưới Trần Thư Hoài không yêu cầu ký hợp đồng tiền hôn nhân, mà Khương Nghi cũng không chủ động đề cập. Vậy nên trong thỏa thuận, cô chỉ nêu rõ phần tài sản hôn nhân mình muốn giữ.
Tiền cô tự kiếm thì vẫn là của cô, khoản tiết kiệm chung trong tài khoản liên danh chia theo tỷ lệ ba - bảy, cô chỉ lấy ba phần. Dù phần lớn số tiền đó là do ba mẹ anh vung tay trợ cấp cho cuộc sống của hai người.
Còn lại, những khoản đầu tư, cổ phiếu, bất động sản trong và ngoài nước được mua trong thời kỳ hôn nhân - về lý là tài sản chung - nhưng trên thực tế đều là do Trần Thư Hoài kiếm được. Cô không có ý định đòi hỏi gì.
Nhưng hai con mèo là tuyệt đối không thể nhường. Không. Bao. Giờ.
Cuộc thương lượng ly hôn đầu tiên thất bại.
Gần bảy giờ tối, sắp đến giờ tụ họp.
Khương Nghi thay một chiếc váy rồi xuống lầu, thấy Trần Thư Hoài vẫn ngồi ở sofa chơi điện thoại, chẳng có vẻ gì là định rời đi, bèn hỏi: "Anh định đi đâu? Không có công việc gì à?"
Trần Thư Hoài ngẩng đầu: "Lần này về Kinh Thị vốn định nghỉ phép, đưa em đi Monaco. Chắc lại không xem mail thư ký gửi đúng không?"
Hai tháng trước, Khương Nghi đã chuyển toàn bộ mail liên quan đến Trần Thư Hoài sang mục thư rác, đúng là hoàn toàn không biết vụ này.
Thấy nét mặt cô thoáng lúng túng, Trần Thư Hoài nhíu mày, không vui: "Em chặn anh luôn rồi à?"
Khương Nghi vội điều chỉnh nét mặt, chữa lại: "Đâu có, dạo gần đây bận dự án quá nên không kịp check mail cá nhân. Tối nay em có buổi tụ họp, anh có muốn đi cùng không?"
-
Bữa tiệc được tổ chức trong sân nhỏ của xưởng Tần Cơ.
Trong sân trồng vài cây kim tiền, hai bên tường dựng kệ gỗ cao ngang hông, đặt đầy chậu gốm trồng các loại cây xanh. Những chậu xương rồng, hương thảo, cây cao su... chen chúc nhau, tạo nên một góc xanh rì rào sức sống.
Góc sân có một chiếc bàn tròn phủ thảm dệt, trên đặt một bệ tròn bằng đất nung, ở giữa là tháp hương Nepal hình nón đang cháy chậm, làn khói mang theo mùi thơm trầm tĩnh lan khắp không gian, trong ánh chiều tà gợi nên cảm giác yên tĩnh tách biệt khỏi thế gian.
Khương Nghi bước vào sân, ánh mắt lập tức bị bức tường phía Nam thu hút.
Trên bức tường đó trưng bày các sản phẩm thủ công mẫu do xưởng sản xuất, từ mô hình bàn ghế gỗ mini đến các món đồ chơi kết hợp kỹ thuật mộng chốt và bánh răng gỗ, tất cả đều do các thành viên của xưởng Tần Cơ chế tác. Ở góc phải dưới nhiều món, cô đều thấy ghi tên Chử Kỳ.
Với một người từng vùi đầu đọc sách nhiều năm rồi lao thẳng vào thị trường đầu tư như cô, những món đồ gắn liền với nghệ thuật và thủ công thế này, mang đến cho cô một sức hấp dẫn hoàn toàn xa lạ.
"Khương Nghi, cô đến rồi!"
Chử Kỳ từ phía sau một cánh cửa bước ra, nhiệt tình chào hỏi. Nhưng ánh mắt anh ấy nhanh chóng dừng lại trên người đàn ông cao lớn đứng sau cô.
Người đàn ông đó ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào anh ấy. Chử Kỳ lập tức cảm nhận được một tia dò xét vừa lạnh lùng vừa gắt gao.
2649 words
09.12.2025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store