[ĐANG EDIT] QUỐC VƯƠNG CÚI ĐẦU - Bạch Nhật Mộng Dương
👑 Chương 14 👑: Là anh
Editor: Vee
Cảm giác say không dễ chịu chút nào. Dù đã chìm vào cơn mê, Khương Nghi vẫn không thể ngủ yên.
Cô nhắm mắt, đầu óc choáng váng, suy nghĩ ngắt quãng, những mảnh ký ức hỗn độn như một chiếc TV nhiễu sóng bật trong não, cứ quay đi quay lại những hình ảnh không theo trật tự.
Một lúc sau, Khương Nghi cố sức mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trên xe, bị một người đàn ông ôm chặt trong lòng.
Anh ôm cô rất chặt, cánh tay vòng ngang eo, siết chắc chắn đến mức có thể nâng đỡ toàn bộ cơ thể cô.
Trong đầu cô như đặc quánh lại, cố vận động một lúc lâu vẫn không nhớ nổi ai đã đưa mình lên xe.
Men rượu vẫn chưa tan, khiến cô chẳng còn sức ngồi thẳng.
Trần Thư Hoài cúi đầu, thấy người trong ngực khẽ mở mắt.
Mái tóc đen dài hơi rối, mí mắt sụp xuống, trong đôi mắt mờ men say ánh lên chút vụn sáng. Lông mày cô nhíu chặt, đôi môi khẽ mím.
Rồi anh nghe thấy giọng nói yếu ớt, rõ ràng là hoảng hốt: "...Đây là đâu vậy?"
Khương Nghi cuống quýt tìm túi, định lấy điện thoại gọi cho La Thước.
Trần Thư Hoài giữ lấy bàn tay đang lục tung của cô.
"Là anh."
Giọng nói trầm ổn, thanh lạnh vang bên tai, là giọng nói quen thuộc.
Khương Nghi ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác.
Cô nhìn thấy cằm dưới góc cạnh trắng trẻo của anh, môi mỏng nhàn nhạt, tầm mắt hơi nâng lên, đối diện là đôi mắt đen sâu hút.
Quả thật là Trần Thư Hoài.
Sự cảnh giác trong ánh mắt cô lập tức tan biến, cả người như bị rút hết sức, mềm nhũn dựa lên vai anh, lại khép mắt lần nữa.
"Là anh à... anh ôm em làm gì?"
Trần Thư Hoài không buông tay, hỏi ngược lại: "Em nhìn lại em xem, giờ còn ngồi nổi không?"
Khương Nghi thực sự không còn bao nhiêu sức, nói chuyện cũng chỉ là lẩm bẩm khe khẽ: "Còn không phải tại anh, tối nay đặt em ở đó, ai cũng xếp hàng mời rượu..."
Trần Thư Hoài buồn cười: "Ai cũng thấy rõ là anh đang chắn rượu giúp em, em lại không chịu."
Xe lướt qua gờ giảm tốc, thân xe khẽ rung.
Cơ thể Khương Nghi trượt nhẹ, trán tựa vào hõm cổ anh, mái tóc mềm lướt qua tai anh.
"...Anh mà uống thay phần em thì 18 chai rượu trên bàn, chắc có 10 chai phải đổ vào bụng anh."
Trần Thư Hoài khựng một giây, rồi bật cười: "Em không cần lo nhiều thế, anh tự biết giới hạn."
Trong lòng Khương Nghi cũng biết anh là có lòng tốt, nhắm mắt lí nhí một câu: "Được rồi, cảm ơn anh."
Trần Thư Hoài nghiêng đầu nhìn ra cảnh phố đêm hoa lệ ngoài cửa xe, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Anh không cần em cảm ơn. Chỉ cần em hiểu ý anh là đủ."
Người trong ngực hồi lâu không đáp lại.
Anh cúi đầu thấy hàng mi cô buông xuống, hơi thở đều đều, lồng ngực phập phồng.
...Ngủ rồi.
Anh vẫn nhớ hồi Khương Nghi mới đi làm, cô rất ghét mấy bữa rượu xã giao, suốt ngày than phiền với anh.
Không biết từ khi nào, cô đã không còn nhắc đến nữa. Cũng không biết từ khi nào, cô đã có thể thành thục hạ ly thấp hơn một chút khi cụng rượu, lời nói khách sáo dễ như bỡn.
Chẳng lẽ cô không biết chỉ cần nhắc đến tên anh trước mặt những người kia, ly rượu của cô sẽ mãi được đặt ở vị trí cao nhất sao?
Trần Thư Hoài vén mái tóc rối bên má cô ra sau tai, lộ ra gương mặt ngủ yên tĩnh đẹp không sao tả nổi.
Anh biết rõ, Khương Nghi hiểu tất cả.
Nhưng cô không muốn cáo mượn oai hùm. Thà mình cố chịu cũng chẳng muốn đi nương nhờ danh tiếng của anh.
Trên đời này, anh chưa từng thấy ai cố chấp hơn cô.
Điện thoại bất ngờ rung lên. Là thư ký Phương gửi email.
【Sếp, đây là hồ sơ của Vương Sơn. Từ năm kia làm việc tại chứng khoán AS, hơn mười năm qua từng dính nhiều scandal nơi công sở, nhưng cuối cùng đều chìm xuồng. Hiện tại, 5 công ty niêm yết tại Hồng Kông dưới tập đoàn chúng ta đều do AS làm đại lý phát hành, và Vương Sơn đều có tên trong các dự án.】
Trần Thư Hoài đọc xong báo cáo thư ký Phương tổng hợp, bèn gọi điện.
Anh hạ thấp giọng để không đánh thức người trong lòng.
Thư ký Phương có rất nhiều nguồn tin, đương nhiên cũng nghe phong thanh chuyện Vương Sơn quấy rối Khương Nghi.
Dù Trần Thư Hoài không nói trắng ra, nhưng anh ta lập tức hiểu ngay sếp nhà mình muốn hiệu ứng gì.
Tập đoàn mẹ của AS Securities là AS Group, một tập đoàn tài chính lâu đời đặt trụ sở tại Phố Wall. Còn Tập đoàn Trần thị xuất thân từ Bắc Mỹ, vươn tay ra cả tài chính, bất động sản lẫn sản xuất, là khách hàng trọng yếu bậc nhất của họ.
Nói trắng ra chỉ cần Trần Thư Hoài không vừa mắt kiểu tóc của Vương Sơn, AS Securities cũng phải ngoan ngoãn mà xử lý người này theo ý anh.
Thậm chí chỉ cần tin Trần thị "điểm mặt" được lan truyền, Vương Sơn cũng khỏi cần mong có chân trong ngành nữa.
-
Khi Khương Nghi tỉnh lại, xe đã dừng trong gara.
Ghế lái trống không, chú Trịnh tài xế đã rời đi, còn cánh tay Trần Thư Hoài vẫn ôm eo cô. Tay kia đang lướt qua từng email tiếng Anh chưa đọc trên điện thoại.
Đèn trong xe được chỉnh mờ nhất, ánh sáng từ màn hình điện thoại cũng giảm đến gần như tối hẳn. Ánh sáng yếu ớt ấy vẽ lên khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của người đàn ông.
Có lẽ vì công việc quá nhiều, ánh mắt anh lạnh lẽo, khí thế áp đảo.
"Về rồi à?" Khương Nghi cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, rượu cũng tan kha khá: "Giờ mấy giờ rồi?"
Trần Thư Hoài rời mắt khỏi điện thoại, thấy cô còn nguyên vẻ buồn ngủ, nói: "Hai rưỡi."
Từ nơi ăn tối về đây mất khoảng một tiếng.
Nghĩa là vào gara xong cô lại ngủ thêm hơn một tiếng nữa trong lòng anh.
Khương Nghi đột nhiên nhận ra với quan hệ hiện tại của hai người, tư thế này thật không ổn, liền vội ngồi dậy: "Xin lỗi... sao anh không gọi em dậy?"
Trần Thư Hoài cất điện thoại, nhàn nhạt nói: "Vì anh muốn ngồi trên xe đọc mail."
Khương Nghi cứng họng. Thấy anh mở cửa xuống xe, cô cũng lặng lẽ đi theo.
Cô không biết mình có ảo giác không, từ sau khi ly hôn chính thức, ngưỡng chịu đựng của Trần Thư Hoài với cô bỗng tăng cao hơn hẳn.
Có nói móc cũng không sầm mặt, thậm chí còn chu đáo.
Thực ra gia giáo Trần Thư Hoài rất tốt. Dù trong xương cốt có ngạo khí, nhưng bình thường cư xử vẫn luôn đúng mực.
Chỉ là lúc yêu, Khương Nghi từng mê muội anh đến mức quen miệng nịnh nọt, dỗ dành. Thế là nuôi anh thành một cậu công tử có thói quen "áp chế" bạn gái trong nhà.
Có lẽ chính vì đã lùi một bước, quan hệ giữa họ mới trở về khoảng cách vừa đủ.
Khương Nghi trầm mặc xách túi theo sau anh, đi lên tầng hai của biệt thự.
Do mải cúi đầu suy nghĩ, Khương Nghi không để ý Trần Thư Hoài bất ngờ dừng bước rồi xoay người lại, khiến cô đâm sầm vào lồng ngực anh.
Cô giật mình, vai bị người đàn ông phía trước đỡ lấy.
Nghe thấy anh nói: "Em sao vẫn giống y như hồi cấp ba vậy?"
Khương Nghi ngẩng đầu đầy bất ngờ, mà Trần Thư Hoài cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Hàng mi dài, từng sợi rõ ràng như được cắt tỉa khéo léo, nửa che đi ánh mắt anh khiến Khương Nghi khó lòng đoán được ẩn ý trong câu nói kia.
"...Hình như em vẫn còn hơi say." Giọng cô hơi khựng lại: "Em đi ngủ trước đây, anh cũng nghỉ sớm nhé."
Nhưng Trần Thư Hoài không buông tay.
Anh gọi tên cô bằng giọng trầm thấp: "Khương Nghi."
Hai chữ ấy như lướt nhẹ qua đầu lưỡi anh, mang theo hơi rượu nồng ấm, chạm vào tai cô, xuyên thẳng vào tim.
Khương Nghi vô thức dời mắt, nhưng vẫn cảm nhận được anh đang cúi người sát lại.
Cô biết tối nay anh cũng uống không ít, có lẽ cũng đã hơi mất kiểm soát.
Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, hơi thở quấn vào nhau, trong không khí đầy ắp mùi rượu nồng say.
Trần Thư Hoài siết eo cô, ép cô vào tường, gần như cắn lấy môi cô, bá đạo chiếm đoạt từng chút hô hấp, càn quét khoang miệng.
Cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, lý trí bị rượu đánh gục, trong khi cảm giác cơ thể lại bị đẩy lên đỉnh điểm.
Môi anh mềm một cách bất ngờ, chóp mũi cao thẳng lướt qua má cô lúc hôn. Tay anh bám chặt lấy eo cô, mạnh mẽ đến mức khiến cô gần như không nhúc nhích nổi.
Khương Nghi gần như phản xạ chống tay lên ngực anh. Dưới lòng bàn tay là cơ bắp rắn chắc, cách lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể.
Cô vô tình hất rơi kẹp cà vạt kim loại, chiếc cà vạt họa tiết paisley sẫm màu lướt qua ngực cô, lành lạnh, mềm mại, khiến người run rẩy.
Cô rất chắc chắn cả hai đều đã quá say. Nếu không đã chẳng hôn nhau thế này sau khi ly hôn.
Nhưng cô lại quá quen thuộc với cơ thể người đàn ông này, nhớ rõ nhiệt độ da, cảm giác da thịt, sức mạnh cơ bắp... Những thứ đó chẳng liên quan đến lý trí hay tình cảm, mà là bản năng thuần túy, là trí nhớ cơ thể, nguy hiểm nhưng không thể trốn tránh.
Nên khi Trần Thư Hoài bắt đầu chạm đến những nơi nhạy cảm, Khương Nghi cố gắng quay mặt đi, khó khăn đẩy anh ra.
"Đủ rồi..." Lần hiếm hoi cô không dám nhìn anh, ánh mắt hoảng loạn dừng trên bức tranh treo tường, rồi dời sang bình hoa trong góc.
"Sao vậy?" Anh hỏi.
Còn sao được nữa?
Khương Nghi nhìn anh: "Quan hệ hiện giờ của chúng ta, làm vậy là không thích hợp."
Trần Thư Hoài lặng lẽ nhìn cô vài giây, giọng nói trầm ổn vang lên: "Tối nay anh đưa em về nhà, chẳng lẽ em không nên làm gì đó để đáp lại à?"
Khương Nghi: "......Hôm khác em mời anh ăn cơm."
"Anh muốn ăn ngay bây giờ."
Ánh mắt Trần Thư Hoài vốn luôn lạnh nhạt và kiềm chế, lúc này lại trần trụi không giấu diếm, như đang bày hết suy nghĩ với cô.
Tay anh đặt sau lưng cô, đầu ngón tay kéo lấy dây kéo đằng sau váy.
Động tác không vội vã, nhịp nhàng thong thả.
Tiếng khóa kéo vang lên trong đêm, kéo dài và rõ ràng như một chiếc đồng hồ đếm ngược, cho cô thêm thời gian để từ chối.
Nhưng tiếng động đó rơi vào tai Khương Nghi lại như một khúc nhạc dụ hoặc, gõ từng tiếng vào lý trí của cô, lay động ý chí.
Người trưởng thành có nhu cầu là chuyện bình thường. Huống chi bọn họ từng là vợ chồng, quá quen thuộc thân thể nhau. Bây giờ lại uống say, đêm sâu gió lạnh, dục vọng trỗi dậy cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp.
Trong đầu cô liên tục hiện ra đủ loại lý do, không biết là đang biện hộ cho hành động quá giới hạn của Trần Thư Hoài, hay đang tìm lý do cho việc mình không thể đẩy anh ra.
Dây kéo bị kéo xuống hoàn toàn, chiếc váy ôm sát thân thể bỗng trở nên lỏng lẻo, trượt hờ trên người cô.
Vải vóc mất đi sự kìm hãm, lớp lý trí cuối cùng cũng sụp đổ. Không khí mát lạnh chạm lên làn da, khiến cô bắt đầu khao khát được ôm ấp.
Gương mặt điển trai của người đàn ông trước mắt gần trong gang tấc.
Khương Nghi cuối cùng cũng buông bỏ việc phản kháng chủ động, chuyển sang mặc kệ.
Trần Thư Hoài đưa tay đặt lên gáy cô.
Sự im lặng của cô chính là câu trả lời.
Anh đưa tay tìm đến chiếc móc khóa hai ngón sau lưng Khương Nghi.
2223 words
20.12.2025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store