ZingTruyen.Store

Dang Edit Nhat Ki Bay Muu Cua Dai Than Moc Nhi Khai Hoa

Nhật kí bày mưu của đại thần

Tác giả: Mộc Nhĩ Khai Hoa

Editor: Tịch Ngữ

Nguồn edit: https://tichngulau.wordpress.com/

Chương 1.

Nếu có người hỏi mùa hè nào là mùa hè đẹp nhất?

Phần lớn bộ phận học sinh lớp 12 đều sẽ trả lời rằng mùa hè sau khi thi đại học.

Đối với Tô Dao mà nói, thi đậu vào Z đại – trường đại học đứng đầu Hoa Hạ chính là đặc biệt thế đó.

Tô Dao mở thư thông báo trúng tuyển từ Z đại gửi đến, bên trong ngoại trừ thư thông báo trúng tuyển, còn có một quyển sổ tay sinh viên mới và sổ tay đón sinh viên mới do khoa máy tính gửi.

Tô Dao lật ra xem, thuận tay xin vào nhóm đón sinh viên mới của khoa máy tính ghi trên trang đầu của cuốn sổ.

Tô Dao gõ biệt danh là 'Bé thỏ trắng ăn cà rốt', lúc Tô Dao vào nhóm trong nhóm chỉ có 20 người, Tô Dao lễ phép gửi lời chào: [Hi~~]

Ta là đại sư huynh: [Chào mừng sư muội ~]

Tiêu Mộc: [Cuối cùng cũng có một sư muội đến.]

Ngộ đẹp zai nhất thế giới: [Phụt... Tôi phát hiện cái gì thế này???]

Ngộ đẹp zai nhất thế giới: [@Sói xám ăn bé thỏ trắng.]

Ngộ đẹp zai nhất thế giới: [Cố Rối Loạn! Tôi nói sao cậu lại len lén sửa tên!!]

Ngộ đẹp zai nhất thế giới: [Tiểu sư muội chưa lộ diện cậu đã bắt đầu xuống tay, quả thật là ý đồ đáng chết.]

Sói xám ăn bé thỏ trắng: [...]

Sói xám ăn bé thỏ trắng: [Ngày hôm qua, tôi chơi trò chơi thua, bọn họ đổi.]

Ngộ đẹp zai nhất thế giới: [Ý đồ đáng chết.]

Tạ Vũ: [Ý đồ đáng chết.]

Tiêu Mộc: [Ý đồ đáng chết.]

Ta là đại sư huynh: [Ý đồ đáng chết.]

...

Ta là đại sư tỷ: [Tiểu sư muội, quy tắc thứ nhất của Z đại chính là phòng cháy, phòng trộm, phòng sư huynh...]

Ngộ đẹp zai nhất thế giới: [Bọn anh là đám người độc thân muôn đời không cần đề phòng đâu, đề phòng cái tên Cố Rối Loạn kia kìa!!!]

Ta là đại sư huynh: [Đúng ó, đúng ó. Cố Rối Loạn hại toàn bộ nam sinh trong trường thành 'quý sờ tộc độc thân', các em gái đều bị cậu ta 'nuôi' mắt thành ra kén chọn ghê gớm. Rõ ràng anh đây cũng thuộc dạng trai đẹp ấy chứ!]

Ta là đại sư tỷ: [Các người chính là ghen ăn tức ở.]

Ngộ đẹp zai nhất thế giới: [Tiểu sư muội ơi? Còn ở đó hay không?]

Ngộ đẹp zai nhất thế giới: [Hê nhô tiểu sư muội...]

Ta là đại sư huynh: [Chắc chắn là do mấy người dọa tiểu sư muội đáng yêu bỏ chạy, trả tiểu sư muội lại đây cho ông!!!!]

Ngộ đẹp zai nhất thế giới: [@Sói xám ăn bé thỏ trắng đổi tên đê.]

Ta là đại sư huynh: [Đổi tên, đổi tên...]

Bộ trưởng đại nhân: [Đổi tên...]

...

Tô Dao 'ngoi lên' làm xáo trộn nhóm chat xong liền phủi mông logout, bởi vì Tô Kỳ trở về.

Tô Kỳ là em gái của Tô Dao, nhỏ hơn Tô Dao hai tuổi, đang là học sinh lớp 10.

"Chị, nghe nói chị nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi hả?" Người chưa tới mà âm thanh đã truyền đến.

"Ừ, vừa nhận được."

Tô Kỳ cầm quyển sổ tay đón sinh viên mới ở trên bàn lật xem: "Úi, anh đẹp trai này dáng dấp không tệ hén."Tô Kỳ chỉ vào chính giữa ảnh chụp: "Có thể ở trong ảnh tập thể hơn mười người bị em liếc mắt chọn trúng, tuyệt đối là hàng cao cấp."

Tô Kỳ nhìn ảnh tuyên truyền của khoa máy tính, bởi vì ảnh bị nén nên chất lượng cũng không cao, chỉ mơ hồ nhìn ra được khí chất siêu việt, nổi bật giữa đám đông.

Tô Dao không chút nể mặt liếc con em: "Chỉ biết ngắm trai đẹp."

Tô Kỳ nghe vậy kinh ngạc nói: "Không ngắm trai đẹp chẳng lẽ đi ngắm gái? Chị à, suy nghĩ này của chị rất là nguy hiểm đấy!" Sau đó, cô nhóc bị Tô Dao không thể nhịn được nữa.jpg nhét trở về phòng.

Cuối cùng lỗ tai cũng được yên tĩnh...

Nhóm chat đón sinh viên mới trên QQ hiển thị có 99+ tin nhắn.

Còn có mấy lời mời kết bạn từ thành viên trong nhóm, Tô Dao thêm bạn toàn bộ.

Sau khi Tô Dao vừa thêm bạn xong, khung chat nhảy ra một tin nhắn.

Tạ Vũ: [Học muội, em là học sinh trường trung học Thiển Thủy à?]

Bé thỏ trắng ăn cà rốt: [Đúng ạ.]

Tạ Vũ: [Anh cũng vậy nè. Về sau sư huynh bảo kê cho em.]

Tô Dao trả lời bằng biểu cảm láu lỉnh.

Z đại có thành tích là trường đại học đứng đầu ở Hoa Hạ, mỗi năm những học sinh thi đậu vào Z đại sẽ được lưu danh trên bảng vinh dự của trường trung học Thiển Thủy. Năm đó, Tạ Vũ là trạng nguyên khoa tự nhiên của tỉnh, cũng là trạng nguyên khoa tự nhiên duy nhất trong nhiều năm qua ở trung học Thiển Thủy.

Cho đến hiện tại, nhiều thầy cô lên lớp vẫn nhắc mãi về cậu học trò này. Mỗi năm trường tổ chức các hoạt động lớn, trong bài phát biểu người lãnh đạo nhắc lại những thời gian lịch sử huy hoàng của năm xưa, đều sẽ nói đến vị trạng nguyên khoa tự nhiên duy nhất này.

Bởi vậy ở trung học Thiển Thủy, các bạn học sinh luôn luôn xem Tạ Vũ là đại thần tôn kính, có thể nói rất ít học sinh trường Thiển Thủy không biết Tạ Vũ.

Lần đầu tiên cùng đại thần trong truyền thuyết đáp lời, đáy lòng Tô Dao cực kì kích động, không nhịn được muốn suy nghĩ cẩn thận đắn đo một phen để trả lời. Vừa thể hiện bản thân sùng bái đạo thần lại không ra vẻ ninh nọt, vừa có thể kéo gần khoảng cách với đại thần lại có vẻ rụt rè...

Biểu hiện ra chính là Tô Dao trả lời tin nhắn cực kì chậm.

Làm một đại thần khoa máy tính, tốc độ gửi tin nhắn của Tạ Vũ cực nhanh.

Tạ Vũ: [Học muội ơi, em tên gì?]

Tạ Vũ: [Nhà anh ở thành phố A khu XX, học muội nhà em ở đâu nạ?]

Tạ Vũ: [Cuối tháng 8 mấy em mới khai giảng hửm?]

...

Tạ Vũ: [Học muội ơi, em còn ở đó không?]

Trong lúc Tô Dao còn đang lọ mọ chọn từ đặt câu biên soạn tin nhắn đầu tiên, Tạ Vũ không ngừng gửi tin nhắn ùn ùn qua đây.

Tô Dao không khỏi cảm thấy lúng túng, tốc độ gửi tin nhắn của đại thần đúng là trình độ cấp thần... Tô Dao đành phải xóa toàn bộ tin nhắn đang soạn, trả lời lại bằng ba dấu chấm.

Bé thỏ trắng ăn cà rốt: [...]

Tạ Vũ: [Học muội về rồi à? Chúng ta tiếp tục trò chuyện nhé?]

Bé thỏ trắng ăn cà rốt: [...]

Tạ Vũ ở đầu bên kia điện thoại gãi gãi đầu: [Học muội, cái này là cài tự động trả lời hả?]

Bé thỏ trắng ăn cà rốt: [...]

Nhắn xong mới bổ sung: [Không phải đâu ạ.]

Lần này đến lượt Tạ Vũ đáp bằng: [...]

Mặc dù lúc đầu hai người nói chuyện phiếm hết sức kỳ lạ, nhưng càng trò chuyện về sau càng hợp rơ. Tô Dao và Tạ Vũ trao đổi phương thức liên lạc với nhau, hai người còn hẹn cùng đến trường.

Từ thành phố A đến Đế Đô chỉ mất bốn tiếng ngồi tàu cao tốc đường sắt, vì có Tạ Vũ giúp đỡ nên Tô Dao từ chối cha Tô đề nghị muốn đưa cô lên Đế Đô.

Khoảng 10h sáng, hai người từ thành phố A xuất phát, buổi chiều liền tới Đế Đô.

Khoa máy tính Tô Dao học ở khu phía tây của Z đại, xe trường đến nhà ga đón sinh viên mới chỉ chở đến khu phía đông Z đại. Song, khu đông và tây của Z đại cách nhau không xa, vả lại mỗi ngày vào thời gian cố định cũng có xe trường chạy qua lại giữa hai khu.

Hai người vừa xuống xe ở trạm khu phía đông, điện thoại của Tạ Vũ reo lên, người gọi tới là Viên Bác bạn cùng phòng của anh.

Trong điện thoại Viên Bác nói cậu ta ăn hư bụng, đang nằm ở bệnh viện khu phía đông của trường, chờ Tạ Vũ đến chuộc thân.

Tạ Vũ cầm điện thoại không biết nên làm thế nào, anh đã hứa dẫn Tô Dao đi báo danh từ sớm. Tô Dao tin tưởng nên mới cùng anh đến trường, hơn nữa còn không có gia trưởng đi theo.

Tình huống bên Viên Bác cũng có vẻ rất nghiêm trọng, dùng cách nói của Viên Bác chính là 'dốc hết hơi thở cuối cùng gọi điện cho anh trước khi chết'. Hiện tại trong ký túc xá chỉ có Viên Bác và anh đến trường sớm, anh không thể thấy chết mà không cứu.

Trong lúc Tạ Vũ đang kiếm cách giải quyết, Cố Trạch lù lù xuất hiện trong tầm mắt anh.

Tạ Vũ nhìn Cố Trạch như thấy cứu tinh, hăng hái vẫy tay ngoắc anh lại: "Cố Trạch, Cố Trạch Cố Trạch..."

Cố Trạch vừa từ thư viện đi ra, trên tay cầm quyển sách, nghe tiếng Tạ Vũ mới nhàn nhạt liếc mắt qua.

Nắng hè rực rỡ xuyên thấu qua tán cây ngô đồng thành từng luồng sáng nhỏ chiếu trên người anh, Cố Trạch sải bước không nhanh không chậm đi về phía Tạ Vũ.

Trạm xe người đến người đi, nhưng Cố Trạch giống như là trời sinh thể chất hấp dẫn ánh mắt người khác, người qua đường xung quanh anh toàn bộ biến thành cảnh nền mơ hồ. Con ngươi của Tô Dao không tự giác được di chuyển theo thân ảnh của Cố Trạch.

Chờ thấy anh nhíu mày, Tô Dao mới ý thức bản thân nhìn chằm chằm người ta.

Mặt mo không khỏi đỏ bừng.

Tô Dao chột dạ quay đầu sang chỗ khác, phát hiện xung quanh cũng có những tầm mắt len lén quan sát Cố Trạch, vì thế trong lòng cô cảm thấy cân bằng nhiều hơn.

Quả nhiên, yêu thích cái đẹp là bản chất của con người, chẳng có gì phải chột dạ.

Thế là Tô Dao lại vòng vo chuyển tầm mắt trở về, ánh mắt hào phóng tự nhiên quang minh chánh đại... rơi trên người Cố Trạch và Tạ Vũ.

Cố Trạch đứng trước mặt Tạ Vũ, cách Tô Dao vài bước: "Không phải tháng 9 ông mới về trường à?"

"Có sư muội muốn đến, tui đi cùng em ấy lên luôn." Tạ Vũ chỉ chỉ Tô Dao rồi nói tiếp: "Bạn cùng phòng của tui nằm viện rồi, tui qua xem nó thế nào, ông giúp tui dẫn em ấy đi báo danh nhé."

Cố Trạch nghe vậy nhìn về phía Tô Dao, Tô Dao mặc áo thun trắng kết hợp với quần sooc jean đang ngồi trên va li để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, thấy Cố Trạch nhìn qua thì khẽ mỉm cười với anh.

Bốn mắt nhìn nhau...

Cố Trạch trước thu hồi tầm mắt, nói với Tạ Vũ: "Ông biết rõ tôi không thích việc đón sinh viên mới mà."

Dĩ nhiên là Tạ Vũ biết, Cố Trạch với tư cách là hội trưởng hội học sinh kiêm ông chủ không trách nhiệm, hoạt động khác cậu ấy còn có thể miễn cưỡng phối hợp một chút nhưng đối với việc đón sinh viên mới thì cực kì bài xích. Bởi vì Cố Trạch vừa xuất hiện, trên cơ bản các em gái đều hướng về phía Cố Trạch, quấn quít lấy cậu ấy không ngừng hỏi này hỏi kia, quá đáng nhất là muốn đi vệ sinh cũng bắt Cố Trạch dẫn đường.

Cố Trạch được mở mang kiến thức một lần... sau đó không dám có lần sau.

Chẳng qua Tạ Vũ là người hết sức bao che khuyết điểm: "Yên tâm, sư muội của tui không phải hạng người nông cạn đâu."

"Vậy thì càng nguy hiểm." Cố Trạch nói tiếp: "So với vẻ đẹp bên ngoài, tôi rõ ràng rất có nội hàm."

Tạ Vũ đập một quyền vào vai Cố Trạch: "Bớt lắm mồm đê, sư muội của tui liền nhờ ông đấy, tui mà không đi qua thì có nước chờ nhặt xác thằng bạn cùng phòng thôi."

Tạ Vũ nói xong vẫn không yên lòng uy hiếp: "Tui nói cho ông biết, ông đừng có quậy sư muội của tui nhá, bằng không tui là người đầu tiên không tha cho ông."

Cố Trạch nhướng mày: "Những lời này ông phải nói với cô sư muội của ông í." Ngưng một chút lại bổ sung: "Vả lại, ông có đánh lại tôi đâu mà thách?"

Tạ Vũ: "..."

Trong hoàn cảnh ép buộc, Tạ Vũ vẫn dẫn Cố Trạch đến bên cạnh Tô Dao: "Tô Dao, đây là Cố Trạch bạn học của anh, giờ anh có chút việc, anh nhờ cậu ấy dẫn em đi báo danh nhé."

Tô Dao gật đầu, nhìn về phía Cố Trạch nói: "Làm phiền anh."

Cố Trạch gật đầu: "Ừ, có chút phiền."

Tô Dao: "..."

Cũng may chờ không bao lâu xe trường liền tới.

Cố Trạch đưa sách cho Tô Dao cầm, bản thân lại xách rương hành lý lớn của cô.

Hết chương 1

Nhật kí bày mưu của đại thần

Tác giả: Mộc Nhĩ Khai Hoa

Editor: Tịch Ngữ

Nguồn edit: https://tichngulau.wordpress.com/

Chương 2

Hôm nay là ngày đầu tiên sinh viên mới báo danh nhập học, bên trong hội trường có rất nhiều người.

Chủ nhiệm lớp các khoa mạnh ai nấy chiếm cứ một vị trí trong hội trường, trên bàn đặt bảng viết tên khoa của mình, thành viên hội học sinh ở bên cạnh giúp đỡ phân phát đồ vật, dẫn mọi người chụp ảnh nhận thẻ sinh viên.

Khoa máy tính của Tô Dao nằm ở góc nhỏ bên phải hội trường, có vài phụ huynh đang nói chuyện với chủ nhiệm lớp, sinh viên mới thì được các sư huynh hướng dẫn làm giấy tờ.

Cố Trạch kéo va li Tô Dao đi ở phía trước, Tô Dao đi ở đằng sau, hai người một trước một sau đi tới chỗ báo danh của khoa máy tính.

Tào Dụ đang phát chìa khóa phòng ký túc xá cho sinh viên mới, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Trạch, giật mình hỏi: "Cố Trạch? Ông tới đây làm gì thế?" Từ trước tới nay, không phải Cố Trạch luôn mặc kệ chuyện đón sinh viên mới sao?

"Dẫn học muội tới báo danh." Cố Trạch đáp, kêu Tô Dao lấy thư thông báo trúng tuyển ra.

Tô Dao cầm các giấy tờ chứng nhận ra, Cố Trạch nhận lấy rồi bắt tay giúp cô xử lý thủ tục, tiếp đó đưa cô đi chụp ảnh.

Thấy Tô Dao đi vào phòng chụp hình, 'ông tám' Tào Dụ đụng đụng bả vai Cố Trạch, cười nham nhở nói: "Học muội rất xinh nhể!" Lại có chút ganh tị trêu: "Trước kia ai nói không bao giờ tham gia đón sinh viên mới thế nhở? Hóa ra người ta ghét chê các em học muội trước không xinh đẹp, âm thầm bắt được một đại mĩ nữ. Cố Trạch, ông giỏi lắm!"

"Tôi được người nhờ vả." Cố Trạch đáp, ghét bỏ hất cánh tay Tào Dụ khoát trên vai mình xuống: "Đừng có nghĩ rằng ai cũng giống như ông."

"Vậy kế tiếp ông đừng có xía vào, nhường cơ hội cho tui đi! Để tui đưa học muội về ký túc xá cho." Tào Dụ tiếp tục bò lên.

Cố Trạch nhàn nhạt quét mắt nhìn Tào Dụ: "Được người nhờ vả, hết lòng làm việc."

Đúng lúc Tô Dao chụp ảnh xong đi ra, Cố Trạch một tay xách chăn và các vật dụng sinh hoạt mà Tô Dao vừa nhận, tay còn lại kéo va li, nói: "Đi thôi!"

Cố Trạch xách đồ đi phía trước, Tô Dao nhìn hai tay trống trơn mà mắc cỡ, chạy lên trước nói với Cố Trạch: "Em xách chăn giúp anh."

"Khỏi cần nhé." Cố Trạch trả lời, mắt liếc nhìn tay chân nhỏ bé của cô: "Tôi không thích bị cản trở."

Tô Dao: "..." Sức lực lớn thì giỏi lắm à ( ̄^ ̄)...

***

Ký túc xá ở Z đại đều là một phòng bốn người, trên là giường dưới là bàn.

Lúc Tô Dao đến còn có ba giường trống, Tô Dao chọn giường ngủ dựa sát cửa sổ.

Tô Dao mở điều hòa ký túc xá, đứng dưới điều hòa không khí lạnh đập vào mặt, Tô Dao thở phào một hơi, sau đó lấy khăn lông từ trong va li ra chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh.

"Để tôi làm cho." Cố Trạch đi tới, cầm lấy khăn lông từ tay Tô Dao: "Em đi tắm dội trước đi."

"À?" Tô Dao hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Cố Trạch, tắm dội cái quễ gì?

Ánh mắt Cố Trạch rơi vào sau lưng Tô Dao, đầu hơi cúi xuống, môi mỏng khẽ mở: "Áo lót ren màu xanh da trời." Nói xong còn thuận tiện phê bình một câu: "Kiểu dáng có chút xấu."

Hơi thở nam tính mạnh mẽ tập kích khiến sau lưng Tô Dao cứng đờ, chờ nghe Cố Trạch nói xong, cô cảm thấy mặt mình đỏ không thua gì trái cà chua rồi.

Hôm nay, Tô Dao mặc áo thun trắng, bình thường sẽ không sao nhưng ra mồ hôi nhiều thì 'lộ hàng'. Tô Dao chạy tới chạy lui cả ngày, người đổ rất nhiều mồ hôi, 'hàng' đã lộ từ lâu.

Tô Dao ngày ngày ở nhà thổi điều hòa cho nên mặc cũng thoải mái, cô sớm quên việc ra nhiều mồ hôi thì áo sẽ trong suốt.

Tô Dao mở va li lấy quần áo, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm, cô hận không thể đào cái hố trong phòng tắm chui vào đó ở luôn.

Trời đất ơi! Thật là mất mặt quá đi!!

Chờ Tô Dao cợ tới cọ lui đi ra, Cố Trạch đã giúp cô chỉnh lý đồ đạc xong xuôi.

"Đưa điện thoại di động đây." Cố Trạch hướng về cô vươn tay.

Ngắn ngủi vài giờ ở chung, Tô Dao đã hoàn toàn không dám nói 'vì sao' với Cố Trạch, bởi vì hỏi xong người ăn mệt luôn là cô.

Vì vậy, Tô Dao cái gì cũng không hỏi, ngoan ngoãn móc điện thoại 'dâng lên' cho Cố Trạch.

Nhóm chat đón sinh viên mới hôm nay vô cùng náo nhiệt, ban nãy Tô Dao vừa vào xem một chút còn để lại lời nhắn.

Lúc Cố Trạch nhận lấy điện thoại, di động còn ở dừng ở giao diện QQ, Cố Trạch liếc mắt liền nhìn thấy nick name 'Bé thỏ trắng ăn cà rốt' của Tô Dao. À còn thêm tin nhắn cô vừa để lại.

Bé thỏ trắng ăn cà rốt: Em đã tới trường, gặp được một anh cực kì đẹp trai nhưng miệng thật độc.

Cố Trạch nhướng mày liếc Tô Dao một cái.

Hiện giờ Tô Dao giống như bé cưng láu lỉnh đứng nghiêm chờ chỉ thị tiếp theo từ anh. Cố Trạch xem mà cảm thấy buồn cười nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi, ung dung lưu số mình vào điện thoại Tô Dao rồi bấm gọi qua máy mình để lấy số.

"Em nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đủ rồi thì gọi điện cho tôi." Cố Trạch suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Lát nữa tôi dẫn em đi văn phòng kinh doanh của trường làm lại sim điện thoại, ừm còn nạp tiền vào thẻ sinh viên nữa."

Tô Dao gật đầu, khách sáo nói: "Ngày hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, ngày khác em mời anh ăn cơm nhé!"

Cố Trạch nghe vậy nhìn Tô Dao, đáy mắt mang theo vài phần trêu tức: "Người muốn mời tôi ăn cơm xếp hàng dài từ nơi này đến tận khu phía đông đấy." Dừng một chút lại nói: "Hôm nay để tôi mời em ăn cơm, tôi nghĩ có lẽ tôi chẳng cần xếp hàng đâu."

Lần thứ hai bị ghét bỏ, Tô Dao căm uất nghĩ bộ dạng đẹp trai thì ngon lắm hở???

Sau đó, Tô Dao trơ mắt nhìn Cố Trạch vui sướng đi xa, tức giận ghê cơ!!!

Nhớ lại thời học cấp 3, chị đây cũng có không ít người theo đuổi, xếp hàng dài cỡ hai vòng sân thể dục ấy chứ, giờ phút này lại bị người khinh bỉ...

Cố Trạch đi rồi, Tô Dao nằm trên giường siết chặt quả đấm rồi buông, siết chặt rồi buông, khóe mắt vô tình liếc đến quần áo vừa thay ra, tâm trạng lập tức tuột không phanh, ảo não vùi đầu vào trong gối.

Trời ạ! Thật mất mặt!

Tô Dao xấu hổ và giận dữ gửi tin nhắn cho Tô Kỳ.

Tô Dao: "Vì cái qué gì mà hôm nay chị mặc áo thun trắng!!! Còn ra nhiều mồ hôi! Còn bị người ta nhìn thấy màu áo lót!!!" Quan trọng nhất là Cố Trạch còn chê kiểu dáng áo lót của cô xấu!!!! Đây tuyệt đối là sỉ nhục tôn nghiêm thục nữ có truy cầu, có phẩm vị!!!

Đương nhiên, những lời này cô sẽ không nói cho Tô Kỳ biết.

Tô Kỳ: "Chị ơi, em dám khẳng định chị gặp anh trai đẹp!"

Tô Dao có chút kinh ngạc: "Sao em biết được?"

Tô Kỳ gửi một cái biểu cảm quả nhiên là thế, mới giải thích: "Nếu không phải chị sẽ dùng cái giọng điệu xấu hổ và giẫn dữ này, cũng sẽ không tìm lí do lí vẹo gì cho bản thân. Thay vào đó chị sẽ nói, trời ạ, hôm nay chị gặp một tên lưu manh bỉ ổi không biết xấu hổ, gã ta xem màu sắc áo lót của chị!!!"

Tô Dao: "Ngẫm lại một chút, cảm thấy em nói rất có lý..."

Tô Dao nằm trên giường đến năm giờ chiều, trong thời gian đó Tạ Vũ có gọi điện đến nói bệnh tình của bạn cùng phòng anh ta hơi nghiêm trọng, hôm khác sẽ mời cô ăn cơm để xin lỗi, kêu cô có việc thì tìm Cố Trạch.

Tô Dao nghĩ vì sao Tạ Vũ không gọi điện sớm hơn, nếu vậy cô có thể hùng hồn đứng trước mặt Cố Trạch nói 'BÂY GIỜ ANH CŨNG PHẢI XẾP HÀNG ĐẤY NHÉ!'

Tô Dao nằm trong phòng ngủ, đói bụng đến nỗi ngực dán vào lưng, không cam tâm tình nguyện gọi điện thoại cho Cố Trạch.

"Nghỉ ngơi đủ rồi à?" Giọng nói từ tính của Cố Trạch từ điện thoại truyền đến.

"Dạ, em đói bụng rồi ạ." Tô Dao đáng thương nói lắp bắp.

Trong điện thoại, Cố Trạch cười khẽ: "Xuống lầu đi."

Tô Dao ngồi dậy sửa soạn bản thân một chút, cầm ví tiền chạy xuống, Cố Trạch đã đứng chờ dưới lầu.

Cố Trạch đã thay bộ quần áo khác, dáng người cao ráo, đến gần một chút còn có thể ngửi thấy hơi thở sạch sẽ mát mẻ sau khi tắm."

"Hôm nay, chúng ta ăn ở căn tin của trường. Tôi sẽ chỉ em cách nạp tiền cho thẻ sinh viên."

Tô Dao gật đầu.

Trước căn tin có vài cái máy tự phục vụ nạp tiền cho sinh viên, Cố Trạch làm mẫu cho Tô Dao xem, trực tiếp nạp năm trăm đồng.

Tô Dao hậu tri hậu giác phát hiện: "Ấy chết, sao có thể dùng tiền của anh? Đưa thẻ của anh đây, em nạp trả lại cho."

*Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.

"Không cần đâu. Từ trước tới nay, thẻ của tôi xài không hết tiền." Cố Trạch chẳng hề quan tâm nói.

Tô Dao không mang theo nhiều tiền mặt, cô nắm ví ngượng ngùng nói: "Chờ lát nữa về ký túc xá, em lấy tiền trả cho anh."

"Không cần đâu." Cố Trạch trả lời: "Coi như bồi thường vì tôi độc miệng đi."

Độc miệng hử? Sao nghe quen tai thế nhỉ?

Sau đó, Tô Dao mới sực nhớ, này không phải những gì cô nhắn lại trong nhóm chat đón sinh viên mới sao? Cô nghĩ rằng dùng 'áo khoác nhỏ' che giấu rất an toàn cho nên nói chuyện cũng không kiêng nể gì cả, đã vậy 'áo khoác'còn cấp tốc rớt xuống!!!

Tô Dao đỏ mặt 囧囧 trả lời: "Đó là em nói đùa thôi, hihi ~"

Tô Dao cẩn thận nhìn lén Cố Trạch nhưng mặt anh không một chút biểu cảm, cô không nhìn ra anh có tức giận hay không.

"Tôi không có nói giỡn." Giọng nói Cố Trạch vẫn thản nhiên không có bao nhiêu cảm xúc: "Không cần trả tiền cho tôi, trong trường học tiền mặt xài không hết."

Nhìn vẻ mặt ảo não không biết làm sao của Tô Dao, Cố Trạch tốt bụng gợi ý: "Nếu em cảm thấy băn khoăn... có thể mua bữa sáng cho tôi."

"À?" Nội dung vở kịch phát triển quá nhanh, Tô Dao đã chạy theo không kịp.

"Không mua thì thôi."

"Em mua."

Tô Dao vốn chột dạ nên chả dám có cảm xúc phản kháng khi đối mặt với chèn ép của Cố Trạch, cầm lấy thẻ nạp thêm hai trăm đồng, sau đó đi theo Cố Trạch vào căn tin.

Căn tin của Z đại bán thức ăn hết sức rẻ, Tô Dao mua ba món ăn tốn không tới năm đồng, rau dưa bảy xu, trứng gà bảy xu, những món ăn khác giá một đồng đến một đồng rưỡi, chỉ có món thịt mới đắt một chút, ba đồng!!

Tiếp đó Tô Dao nghĩ, Cố Trạch nạp cho cô năm trăm đồng, bữa sáng hời hơn bữa ăn chính. Bánh bao ba xu, sữa đậu nành năm xu, mua bánh hết một đồng có thể ăn no bể bụng, cô phải mua bao nhiêu bữa sáng mới trả hết năm trăm đồng cho Cố Trạch???

Đột nhiên, cô rất muốn khóc!

Tô Dao âm thầm rơi lệ ở trong lòng, mặt ngoài vẫn phải giữ vững mỉm cười...

Biểu tình trên mặt Tô Dao thực sự quá mức sinh động, Cố Trạch không nhịn được nhìn thêm vài lần, tốt bụng nói: "Ngoại trừ bữa sáng, bình thường cũng không phải không thể cùng nhau ăn cơm."

Tô Dao nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Thật vậy chăng?"

Nếu bình thường cùng nhau ăn cơm nhiều thêm vài lần, mỗi bữa Cố Trạch ăn nhiều một chút thì thời gian mua bữa sáng của mình sẽ rút ngắn rất nhiều.

Cố Trạch bị đôi mắt long lanh của Tô Dao nhìn chằm chằm, hiếm khi anh có chút bối rối dời tầm mắt: "Ừ, lúc nào rãnh tôi gọi điện thoại cho em."

Tô Dao lập tức vui mừng phấn khởi đáp: "Em nhất định gọi là đến, kêu là có mặt."

Vừa dứt lời, Tô Dao mới phát hiện có chút không thích hợp, nói giống như là mình thèm khát muốn được cùng anh ta ăn cơm í, cô tuyệt đối không hề có loại suy nghĩ này...

Vì vậy, ngày đầu tiên của cuộc sống đại học, Tô Dao lưu lạc thành nhân viên giao cơm.

Mỗi buổi sáng, Tô Dao cần cù bò dậy đi mua bữa sáng cho Cố Trạch, sau đó đứng dưới lầu ký túc xá nam gọi điện thoại va chờ anh xuống lấy.

Tạ Vũ và Cố Trạch ở cùng một tầng, không tránh khỏi gặp mặt mấy lần, lần nào Tạ Vũ cũng tỏ vẻ vô cùng đau đớn đồng thời tuyên bố muốn dần Cố Trạch một trận.

Những lời này là Tạ Vũ ở trước mặt Tô Dao và Cố Trạch làm trò nói giỡn. Cố Trạch cười như không cười nhìn Tạ Vũ, Tạ Vũ hơi co rúm lại, cho rằng cậu ta muốn nói mình đánh không lại cậu ta.

Ai ngờ Cố Trạch nhìn Tô Dao nói: "Về sau em đừng đưa cơm nữa."

"Không sao ạ, em đưa được mà." Tô Dao nhìn qua Tạ Vũ, hết sức chân thành nói: "Sư huynh, đây là em tự nguyện làm, thật á!"

Tạ Vũ nghe vậy càng thêm vô cùng đau đơn.

Cố Trạch nhận lấy bữa sáng: "Lần sau không cần đưa tới, tôi và em đi căn tin ăn."

"Cái gì?" Tô Dao lại phản ứng không kịp.

"Tôi sợ khó giữ được tính mạng."

"Ồ!"

Sau đó, kiếp sống 'nhân viên giao cơm' của Tô Dao biến thành kiếp sống mỗi buổi sáng theo Cố Trạch hẹn ăn cơm.

Đi ăn chung với Cố Trạch có chỗ tốt là sắc đẹp thay được cho cơm, chỉ nhìn giá trị nhan sắc của anh có thể ăn thêm vài cái bánh bao, ăn thêm một chén cháo; chỗ xấu chính là Tô Dao đón nhận hơn phân nửa ánh mắt của cả căn tin.

Loại này tình huống giằng co hai ngày, Tô Dao cảm thấy hệ tiêu hóa của mình rối loạn.

Hết chương 2

Nhật kí bày mưu của đại thần

Tác giả: Mộc Nhĩ Khai Hoa

Editor: Tịch Ngữ

Nguồn edit: https://tichngulau.wordpress.com/

Chương 3

May mắn là mấy ngày sau, Tạ Vũ và Tiêu Mộc cũng gia nhập vào đội ngũ ăn cơm chung, hai người giúp cô phân tán ánh mắt của mọi người rất nhiều. Cuối cùng Tô Dao không còn lo lắng 'hưởng thụ' các loại ánh mắt của mọi người khiến hệ tiêu hóa rối loạn.

Tiêu Mộc là bạn cùng phòng của Cố Trạch. Anh, Cố Trạch và Tạ Vũ có danh hiệu là Tam Giác Sắt của khoa máy tính, mối quan hệ của ba người vô cùng tốt.

Hiện tại, phía sau Tam Giác Sắt có một cái đuôi nhỏ, mọi người hết sức tò mò về thân phận của Tô Dao.

Không bao lâu sau, có lời đồn nói Tô Dao là em gái Cố Trạch. Mặc kệ lời đồn như thế nào truyền ra, quần chúng ăn dưa rất hài lòng với tin đồn này, hơn nữa còn nhanh chóng truyền tin tức đi khắp nơi.

Kế đó, Tô Dao phát hiện mỗi ngày bản thân nhận được rất nhiều thư và quà tặng làm cho tủ nhận đồ của cô chất đầy. Mỗi lần Tô Dao mở tủ nhận đồ, đồ đạc bên trong đều tràn ra.

*Tủ nhận đồ:

Ngay từ lúc đầu, Tô Dao còn hưng phấn, thậm chí huấn luyện quân sự giày vò tinh thần và thể xác mệt chết đi sống lại vẫn thấy vui sướng, gấp gáp trở về ký túc xá mở quà.

Rất nhanh, Tô Dao phát hiện toàn bộ những món quà đó không phải dành cho cô, đều là nhờ cô đưa cho Cố Trạch. Cái tặng cho cô chỉ là hàng tặng kèm.

Liên tục vài lần như vậy, Tô Dao hoàn toàn bị đả kích chả còn éo gì hưng phấn. Về sau, ngay cả liếc nhìn một cái cô cũng lười, tỉnh rụi đem quà tặng nhét vào túi ném cho Cố Trạch.

Cố Trạch cũng lười xem, cầm túi đồ ném cho Tạ Vũ và Tiêu Mộc xử lý.

---------

Z đại có tổng cộng năm khuôn viên, sinh viên chưa tốt nghiệp tập trung chủ yếu ở hai khuôn viên phía đông và tây, phía đông là khuôn viên chính, phía tây thì tập trung phần lớn sinh viên bách khoa của trường ví dụ như khoa máy tính, khoa công nghệ thông tin, khoa kiến trúc, khoa vật lý...

Điều này khiến cho tổng số nữ sinh cả khu phía tây rất ít.

Dựa theo truyền thống huấn luyện quân sự khu phía tây, toàn bộ nữ sinh phía tây bị kéo ra xếp thành một đội hình. Tô Dao bị lựa chọn làm đội hình tiên phong.

Tô Dao cao 1m68, da trắng mặt xinh cộng thêm chân dài đứng ở đội ngũ phía trước rất dễ thấy, đặc biệt là cái khu thưa thớt nữ sinh. Tô Dao tồn tại như một bức phong cảnh đẹp, có rất nhiều người lén lút hỏi thăm về Tô Dao.

Dần dần, quà nhét trong tủ nhận đồ của Tô Dao từ nữ sinh đổi thành nam sinh.

Chẳng qua Tô Dao hoàn toàn không biết chuyện này, hễ thấy hư hư thực thực thư tình hoặc quà tặng linh tinh là vơ hết vào túi, chờ khi nào gặp thì vất cho Cố Trạch.

Cố Trạch cũng không thèm xem nhưng Cố Trạch là nam sinh, nữ sinh tặng quà cho Cố Trạch phần lớn đều mua đồ mà con trai thích, màu sắc phong bì đựng thư thông thường cũng không phải màu hồng phấn. Thế nhưng hôm nay Cố Trạch để ý đồ vật trong túi rất là hường phấn, vừa nhìn là biết mua cho con gái.

Tô Dao thấy vẻ mặt khác thường của Cố Trạch, tò mò đang muốn nhìn thì Cố Trạch buộc túi đồ lại: "Không có gì."

Chờ Tô Dao đi xa, Cố Trạch quyết đoán cầm túi quà ném vào thùng rác.

Vì vậy, bức thư tình đại học đầu tiên của Tô Dao cứ như vậy đứt gánh giữa đường.

***

Ngày cuối cùng huấn luyện quân sự chính là nghi thức duyệt binh, hai khu sinh viên sẽ tụ tập lại tiến hành duyệt binh.

Bởi vì khu phía đông là khu chính, các bạn học khu phía tây phải chạy bộ sang sân thể dục khu phía tây. Đội hình nữ sinh đi ở phía trước, Tô Dao lấy tư cách là người dẫn đầu đội hình đương nhiên sẽ chạy ở hàng ngũ đầu tiên.

Chờ Tô Dao vừa chạy vừa hô lớn khẩu hiệu "một... hai...ba...bốn, một... hai...ba...bốn" dẫn đội ngũ tới, các bạn học khu phía đông đang nghỉ ngơi ở trên sân thể dục.

Đều nói Z đại có mười phần sắc đẹp thì khu phía đông chiếm hết bảy phần.

Khu phía đông tập trung phần lớn người đẹp của trường như khoa nhân văn, khoa nghệ thuật, khoa kinh tế... Bởi vậy các nữ sinh ở khu phía đông luôn có cảm giác bản thân cao thượng, ưu việt hơn khi đứng trước mặt các nữ sinh khu phía tây.

Sau khi nhóm Tô Dao chạy đến, lập tức có đội ngũ đi qua đòi so tài nghệ với các cô.

Bình thường, trong giờ nghỉ ngơi giữa các đội hình sẽ so ca hát, nhảy múa, mọi người đã quen dần với việc này... nhưng các cô vừa từ khu phía tây chạy sang nơi này, chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức, ai mà hăng hái cho nổi.

Đối phương mặc kệ các cô có hứng thú hay không, liền chủ động bước lên phía trước nhảy một điệu nhảy đường phố , động tác tự nhiên lưu loát, bước lướt, trồng cây chuối, xoay vòng... Rất nhiều động tác cần kỹ thuật cao, chỉ trong chốc lát đã nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt.

Nữ sinh kia nhảy xong cũng không rời đi, mà đứng phía trước đội ngũ, giở giọng khiêu khích: "Đến lượt mấy người đấy."

Trong đội ngũ chả có ma nào đáp lại cô ta. Hôm nay năm giờ mọi người đã dậy chạy tập thể dục, chạy xong chỉ còn nửa tiếng để ăn sáng và sửa soạn, sau đó ngựa không ngừng vó hô to khẩu hiệu chạy tới khu phía đông. Hiện tại bọn họ đã sớm kiệt sức, nếu không phải huấn luyện viên còn nhìn, bọn họ nằm vật trên bãi cỏ giả xác chết rồi.

Trong đội ngũ không ai lên tiếng, huấn luyện viên chỉ vào Tô Dao: "Tô Dao, tiến lên. Cho bọn họ kiến thức một chút về phong thái của nữ sinh khu phía tây chúng ta."

Tô Dao chỉ vào mình: "Em ạ?"

Huấn luyện viên gật đầu: "Chính là em, lên đi!"

Tô Dao đứng dậy, đội ngũ khu phía tây cũng lục tục chạy tới. Mặc dù bọn họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhìn Tô Dao đứng lên, mọi người cực kỳ hưng phấn, vỗ tay thật to để ủng hộ.

Tô Dao căng da đầu đứng ở đằng trước đội ngũ nói: "Bạn nhảy múa, vậy tôi sẽ ca hát."

Tô Dao hắng giọng một cái, hát bài 'gửi thanh xuân – Vương Phi'.

Giọng nói Tô Dao rất tốt, có chút mát lạnh, rất thích hợp hát những bài hát của Vương Phi. Đặc biệt là mùa hè khô nóng, giọng hát của Tô Dao tựa như dòng suối trong veo ở sa mạc, khiến cho người nghe có cảm giác mát mẻ và thoải mái.

Lúc Tô Dao hát, sân thể dục vô cùng yên tĩnh, thậm chí một tiếng nghị luận cũng không có, chờ Tô Dao hát xong, huấn luyện viên dẫn đầu vỗ tay, tiếp theo sau là tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Thời khắc quan trọng, các bạn nam sinh khu phía tây hết sức nể mặt, chờ Tô Dao hát xong, một người bắt đầu những người khác liền cùng nhau hô to tên Tô Dao, toàn bộ sân thể dục luôn vang: "Tô Dao, Tô Dao..."

Tô Dao hoàn toàn không biết chính mình vừa hát một bài hát, tên mình liền nổi tiếng khắp trường.

Bởi vì nữ sinh ở khu phía tây rất ít, đặc biệt là con gái đẹp càng ít nên luôn bị khu phía đông đè đầu. Lần này khu phía tây thật vất vả mới có mĩ nữ chất lượng cao, bọn nam sinh khu phía tây đều dốc hết sức mình tuyên truyền, nói trong nói ngoài đều có ý khoe khoang 'ông đây cũng được nở mặt nở mày rồi đấy!'

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Tô Dao được các bạn khu phía tây đẩy lên bảng hoa hậu giảng đường, ngay cả người có tiếng tăm từ lâu như Hứa Như cũng bị cô đè ép một đầu.

Trước kia, nam sinh khu đông và khu tây đối thoại đều là: "Khu tây chúng mày thật đáng thương, khắp nơi đều là một đám đực rựa không nói, hiếm lắm mới có một giống cái, ấy vậy mà toàn cmn cay con mắt."

Tuy rằng nam sinh khu tây rất muốn dỗi trở lại nhưng nghĩ lại người ta nói cũng rất có lý, chỉ đành nuốt trôi cơn tức này thôi.

Hiện tại, nam sinh khu tây đã có thể cãi lại bọn khu đông.

Nam sinh khu đông nói: "Khoa nghệ thuật bọn này có Đương Hâm, khoa nhân văn có Hứa Như, khoa kinh tế có Trương Ngưng, khoa quản lý có Lý Nghiên..."

Nam sinh khu tây nói: "Nhưng bọn tao có hoa hậu giảng đường nhá!"

Khu đông bọn mày có nhiều gái đẹp thật đấy nhưng chúng mày không có hoa hậu giảng đường nà...

Sau đó nam sinh khu đông phun một ngụm máu.

Trong khoảng thời gian này, các câu lạc bộ bắt đầu tuyển thành viên mới.

Khu tây ít nữ sinh, rất nhiều câu lạc bộ đều là miếu hòa thượng, phần lớn các câu lạc bộ khu tây sẽ bật đèn xanh cho các nữ sinh. Mỗi ngày Tô Dao từ căn tin đi ra sẽ có rất nhiều sư huynh nhiệt tình giới thiệu câu lạc bộ của mình với cô, muốn kéo cô vào nhóm.

Tô Dao là sinh viên mới, tràn ngập tò mò đối với mọi thứ. Có đôi lúc cảm thấy hứng thú sẽ trò chuyện vài câu với người khác, ai đưa tờ rơi cũng nhận lấy hết.

Cố Trạch bình tĩnh đi sau lưng cô, Tô Dao lấy tờ rơi của câu lạc bộ cờ vây, Cố Trạch mở miệng nói: "Câu lạc bộ cờ vây là miếu hòa thượng, em xác định muốn làm một cành hoa trong miếu hòa thượng à?"

Câu lạc bộ hán phong xã: "Em không phát hiện trong hán phong xã ngoại trừ những anh chàng cẩu thả thì chính là khủng long hử? Xã trưởng của hán phong xã làm người rất ghen tị, cô ta ghét nhất những nữ sinh có bề ngoài xinh đẹp hơn mình."

Anime club: "Cái này Tạ Vũ có kinh nghiệm. Năm ngoái, anime club triển lãm, Tạ Vũ lộ ngực lộ chân nhét bánh bao mặc bikini hai mảnh còn bị Tiêu Mộc chụp hình, ừm... Chính là ảnh đen trong truyền thuyết."

Dàn hợp xướng: "Bọn họ muốn luyện lượng hô hấp, đến cuối tuần là bắt buộc tổ chức huấn luyện dã ngoại, không tham gia sẽ bị sút khỏi nhóm."

...

Tô Dao cầm ra một tờ đơn tuyên truyền, Cố Trạch sẽ bình luận một câu, một xấp tờ rơi trong tay bây giờ chỉ còn mỗi tờ đơn của câu lạc bộ phát thanh.

Tô Dao cầm tờ đơn cuối cùng đưa ra, Cố Trạch rốt cuộc cũng gật đầu: "Cái này không tệ, thành viên của câu lạc bộ này có giá trị nhan sắc cao lắm đấy."

Với tư cách là một thành viên của hiệp hội nhan sắc giá trị cao, Tô Dao nghe vậy liền dứt khoát điền thông tin xin gia nhập vào đơn của câu lạc bộ phát thanh.

Tạ Vũ đứng ở ngoài nhìn từ đầu tới cuối, cả quá trình đều không thể nói xen vào, chờ anh có cơ hội nói thì Tô Dao đã bị Cố Trạch dụ vào tròng.

Sau khi Tô Dao nộp đơn xong, Cố Trạch nở nụ cười và nói: "Chào mừng thành viên mới."

"Ơ?"

Cố Trạch cười nói: "Về sau tôi sẽ là xã trưởng của em."

Tô Dao: ". . ."

Câu lạc bộ phát thanh có tổng cộng chín người, ba người phát thanh, ba người biên tập, một xã trưởng là Cố Trạch, một xã phó là Tiêu Mộc, người còn lại là tổng phụ trách kiêm bộ tuyên truyền của Z đại– thầy Lô.

Đại bản doanh của câu lạc bộ phát thanh ở khu đông, sau khi lừa gạt Tô Dao vào CLB, Cố Trạch dẫn cô đi qua phòng thu âm ở khu đông để ghi âm thử.

Điều kiện âm sắc của Tô Dao rất tốt, đọc chữ rõ ràng, nên có tâm trạng nên tạm dừng cô đều nắm giữ khá vững. Thầy Lô nhìn mà cười thành đóa hoa, khen Tô Dao không dứt miệng, vỗ tay quyết định giao cho Tô Dao phụ trách phát thanh vào ngày thứ sáu.

Dựa theo sắp xếp lúc đầu của CLB phát thanh thì Trương Ngưng phụ trách phát thanh ngày thứ hai, Bành Dương phụ trách thứ ba và thứ năm, Hoàng Linh phụ trách thứ tư và thứ sáu, mỗi một người phát thanh sẽ có một biên tập viên riêng.

Học kỳ này, Hoàng Linh bước vào đại học năm thứ ba, việc học bề bộn cho nên cô dự định chỉ phụ trách ngày thứ tư, ngày thứ sáu liền thiếu người.

Chờ Tô Dao được giao nhiệm vụ, Tiêu Mộc dũng cảm đứng ra nói: "Lý Thụy đã quen giọng nói của Hoàng Linh, để cậu ta tiếp tục làm biên tập cho Hoàng Linh là được rồi, bản thảo của Tô Dao để tôi phụ trách cho."

Cố Trạch nghe vậy, lạnh nhạt liếc Tiêu Mộc.

"Sao hả? Tôi không làm, chẳng lẽ để xã trưởng như cậu làm?"

Cố Trạch kéo ghế ngồi xuống: "Ngày mai tiếp tục chiêu thành viên mới, tuyển một người đáng tin cậy vào đây." Cố Trạch nhấn mạnh mấy chữ 'Đáng tin cậy', rõ ràng là không tin tưởng Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc cũng dọn cái ghế ra, ngồi xuống: "Được rồi. Ngày mai tôi tự mình đi tuyển, nhất định sẽ tìm ra một người... ĐÁNG TIN CẬY."

Tiêu Mộc đích thân ra trận đương nhiên sẽ có hiệu quả, ngày hôm sau, Tiêu Mộc dẫn Lê Mộc tới trước mặt Tô Dao: "Đàn em này, thấy sao? Có vừa lòng với anh chàng biên tập này hem?"

Lê Mộc là đại tài tử nổi tiếng ở khoa văn học, có rất nhiều tác phẩm từng được đăng ở các tòa báo chí có tiếng, tập san của trường cũng là do cậu ta phụ trách.

Đương nhiên, mấy thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là... Lê Mộc không chỉ có tài mà còn có SẮC.

Ở Z đại, nơi đầm rồng hang hổ, đại thần chạy khắp nơi trên đất, bắt một cái trạng nguyên còn chẳng bằng nhìn giá trị nhan sắc thực tế hơn nhiều.

Nghe nói có rất nhiều người vì yêu thích tài hoa của Lê Mộc mà chú ý anh ta, cuối cùng một đám đều biến thành fan nhan sắc của anh ta.

Đây chính là nguyên nhân Lê Mộc nổi tiếng hơn mấy tài tử khác của khoa văn học.

Nhìn Tô Dao và Lê Mộc ở trong góc phòng trò chuyện vui vẻ, Tiêu Mộc khiêu khích liếc Cố Trạch.

Cố Trạch lạnh lùng quăng cho anh ta một câu: "Ngây thơ."

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store