Dang Chuan Bi Ket Hon Voi Ke Thu Chung Toi Bong Cung Nhau Song Lai Lam Tri Lac
Người dịch + beta: 一个陌生人。———Một đám học sinh trung học đầu óc quay cuồng, nhìn nhau trong mơ màng, phản ứng chậm chạp như bộ não còn chưa khởi động lại sau cơn say.Đổng Minh Ân vò rối tóc, thắc mắc nhìn Trịnh Bằng Khinh: "Đại ca, sao mày lại thức trắng đêm? Mày có uống đâu mà?"Vừa hỏi xong thì từ hướng phòng vệ sinh đột nhiên vang lên một tiếng "Keng" chói tai. Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía đó, chỉ thấy Cẩu Tân Đậu đang vịn vào chiếc tủ ở bên cạnh nhưng không thể giữ thăng bằng, còn vô ý đẩy rơi một bình hoa thủy tinh xuống đất. Mà bản thân cậu ta cũng chao đảo, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống sàn nhà.Cẩu Tân Đậu dứt khoát nằm luôn dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng chưa tỉnh rượu: "Tao đang ở đâu, đầu tao đau quá… đau muốn chết luôn!"Mọi người: "…" Bọn này cũng đau đầu muốn chết đây này, ai rảnh quan tâm mày.Đổng Minh Ân chỉ liếc qua cậu ta một cái rồi lại quay sang nhìn Trịnh Bằng Khinh: "Đại ca, đêm qua mày làm gì thế?"Cẩu Tân Đậu: "!!!" Tao đã liều mạng hi sinh bản thân để đánh lạc hướng giúp mày rồi, tại sao mày vẫn ngây thơ dâng mình cho sói ăn vậy?Hai thằng con trai, ở chung một phòng, suốt một đêm không ngủ, một người thì sáng sủa rạng rỡ, một người thì mắt thâm quầng như bị hút khô tinh khí thì còn có thể làm gì nữa chứ?Nhìn vẻ ngây thơ chân chất của Đổng Minh Ân, học sinh dốt như Cẩu Tân Đậu lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của câu "tự làm tự chịu". Cậu ta run rẩy nhìn về phía Trịnh Bằng Khinh, quả nhiên thấy sắc mặt hắn lập tức đen sì, cả người toát ra sát khí ngùn ngụt, rõ ràng đã chạm đến ranh giới bùng nổ."Rầm!" Một nắm đấm giáng thẳng lên cánh cửa, phát ra tiếng động vang dội khiến cả đám giật bắn mình. Cẩu Tân Đậu không đành lòng, cúi đầu lẩm bẩm cầu nguyện cho Đổng Minh Ân, mong cậu ra đi thanh thản. Giữa bầu không khí căng thẳng, Trịnh Bằng Khinh nghiến răng nghiến lợi, đầy oán giận nói: "Còn có thể làm gì nữa hả? Bố ngồi giải toán cả đêm!” Mọi người: "…"Cẩu Tân Đậu: "…???"Đổng Minh Ân chân thành khâm phục: “Không hổ là đại ca, vừa thi xong đã thức trắng đêm học bài.”Lâu Tinh Quang vô cùng hổ thẹn: “Đại ca có ý chí kiên cường quá!”Chu Đạo Tháp lẩm bẩm: “Không sánh kịp, không sánh kịp…”Ngay cả mấy người lớp trọng điểm cũng sững sờ. Hứa Dao mơ màng, theo bản năng vỗ tay hai cái: “Bái phục, bái phục.”Giang Đình Tuấn cũng gật đầu theo: “Rất đáng nể.”Phó Nghi Phi và Phan Khải Bác cùng giơ ngón tay cái: “…Tự thấy hổ thẹn.”Lâm Khiển cố nhịn cười, nhắc nhở bọn họ: “Thức đêm học bài có hại cho sức khỏe. Tốt nhất chúng mày nên ngủ sớm dậy sớm, duy trì trạng thái tinh thần tốt thì hiệu quả học tập sẽ cao hơn.”Nói xong, anh xoay người đẩy Trịnh Bằng Khinh vào phòng: “Anh mau đi ngủ bù đi, quầng mắt thâm xệ xuống thành chó Shar Pei (*) rồi kìa.”(*) Chó Shar Pei:
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store