[ĐANG BETA/ĐM] AI CŨNG CÓ THỂ LÀ HOÀNG ĐẾ, CÒN TA CHỈ MUỐN LÀM HOÀNG HẬU
Chương 104
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng Mỗi lần Hàn Trực rời đi, Lan Dịch Hoan đều đích thân ra ngoài tiễn đối phương. Đến lúc về thì cờ nhìn thấy một hạ nhân mang theo một chiếc rương đi vào.Lan Dịch Hoan hỏi: "Nó từ đâu ra?"Hạ nhân nhìn thấy hắn liền vội vàng hành lễ, nói: "Điện hạ, là Lâm Hoa Cung gửi đến. Nô tài đang định mang đến cho Trịnh công công kiểm tra trước."Đây cũng là quy tắc mà Lan Dịch Trăn đặt ra khi Lan Dịch Hoan vừa dọn khỏi Đông Cung. Tất cả những thứ mà người ngoài gửi đến đều phải được kiểm tra trước mới có thể giao cho Lan Dịch Hoan.Lan Dịch Hoan nghe được hai chữ "Lâm Hoa Cung", sắc mặt trầm xuống, nói: "Không cần mang vào, đặt ở đây đi, mở ra xem.""Vâng."Chiếc rương được mở ra, bên trong không phải châu báu ngọc bích mà là vài bộ xiêm y được gấp gọn gàng.Lan Dịch Hoan nhấc một ống tay áo lên xem, nhìn thoáng qua đường may tinh xảo kia, liền biết Tề Quý phi tự mình làm cho hắn.Sau khi biết được chân tướng thật sự về thân thế của Lan Dịch Hoan, cả hai vẫn chưa gặp lại nhau.Lan Dịch Hoan cũng không chờ mong Tề Quý phi sẽ xin lỗi hắn, bởi vì hắn tin rằng trong lòng cả hai đều biết là điều đó không cần thiết.Mối quan hệ giữa hai mẹ con họ khác với tình huống giữa Thích Hoàng hậu và Lan Dịch Trăn. Giữa hai người có quá nhiều xa cách, thống khổ và tổn thương, không có thứ gì có thể lấp đầy. Hai chữ tình cảm, trái lại càng thêm hoang đường và châm chọc.Cho nên mấy ngày nay Tề Quý phi thực sự đã tự tay may những bộ quần áo này cho Lan Dịch Hoan rồi gửi qua đây——Lan Dịch Hoan từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ được mặc bất kỳ bộ quần áo nào do mẹ mình may.Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cho đến hôm nay hắn còn có thể nhìn thấy những thứ này. Hắn ngơ ngẩn, trong nháy mắt đó, trong lòng hắn thấy buồn bã.Thật ra ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã là một đứa trẻ cực kỳ mềm lòng và không mang thù. Hắn sẽ dễ dàng tha thứ cho những tổn thương mà người khác đã gây ra cho mình.Thậm chí nếu lúc này Lan Dịch Hoan thật sự là thiếu niên mười tám tuổi đã chịu đựng nhiều năm lạnh nhạt kia, sau khi biết được đây là hiểu lầm, rất có khả năng sẽ từ từ thử giải hoà với Tề Quý phi.Nhưng sau khi trải qua cái chết, Lan Dịch Hoan biết rằng hòa giải hay tha thứ là điều không bao giờ có thể.Hắn vẫn còn nhớ cảm giác chết đi trong cô độc và tuyệt vọng. Hắn cảm nhận được tứ chi trở nên vô lực, hơi thở dần trở nên khó khăn, không còn nhìn thấy rõ đồ vật trước mắt nữa. Sinh mệnh vẫn cứ trôi đi, mà sự lạnh lẽo này, như băng tuyết thấm vào xương cốt, mãi mãi không thể hoà tan.Cho nên mỗi lần nhìn thấy Tề Quý phi, hắn chỉ thấy lạnh.Vì vậy, vấn đề không phải là liệu hắn có sẵn sàng tha thứ hay không, mà đơn giản là hắn không thể làm được điều đó, cả về thể xác lẫn tinh thần.Hắn không thể mở miệng dùng ác ngôn ác ngữ để chửi rủa một nữ nhân chỉ có hai bàn tay trắng, bị thân nhân lừa gạt và lợi dụng. Nhưng hắn cũng không thể nào mẫu từ tử hiếu, đoàn viên mỹ mãn.Nhẹ buông tay, chất liệu vải mịn như nước, là lụa Vân Ti mà từ nhỏ hắn thích mặc nhất, lập tức từ từ trượt xuống, một lần nữa chồng chất trong rương.Lan Dịch Hoan nhìn chiếc rương, sửng sốt một lúc. Những hạ nhân bên cạnh không dám nói gì.Một lúc lâu sau, có tiếng "bốp" vang lên, là Lan Dịch Hoan đóng nắp lại."Sau khi trận sóng gió mấy ngày nay qua đi, hãy trả nó về Lâm Hoa Cung."Hắn nhẹ giọng phân phó, dứt lời liền quay người đi, chỉ thấy thời tiết hôm nay thật đẹp, tầng mây lơ lửng trên bầu trời, những bức tường cung điện màu đỏ thẫm uốn lượn xung quanh, gió thổi từ mọi nơi thổi qua hoa lá tạo nên tiếng xào xạc, làm đình viện càng thêm yên tĩnh hơn.Chỉ có thể nói: "Chạng vạng hàng ngỗng trắng bay xa, hoa cúc vàng trải khắp mặt đất. Chuyện thiên hạ u sầu phiền muộn, đừng hỏi về chuyến đi đã qua."*Hàn Trực làm theo lời của Lan Dịch Hoan và gửi thư đi. Ngay sau đó, Hiến Vương nhận được hồi âm, hẹn gặp Lan Dịch Hoan ở một quán rượu bên ngoài.Lan Dịch Hoan kiếp trước không có nhiều giao thoa với vị Hoàng thúc này. Sau khi nhận được lời mời, hắn vốn muốn một mình đến đó để xem Hiến Vương định làm gì, nhưng Lan Dịch Trăn lại không yên lòng, nhất quyết muốn đi cùng hắn.Mặc dù hai người đã có quan hệ tình nhân, nhưng vào lúc này, Lan Dịch Hoan vẫn không khỏi làm ầm ĩ phản đối Lan Dịch Trăn như một đứa trẻ cảm thấy phiền vì người lớn trong nhà quản này quản kia."Huynh đi theo ta làm gì? Ta cũng không phải đứa nhóc ba tuổi! Nếu huynh đi cùng ta thì màn diễn lần này của chúng ta là uổng công rồi, Hiến Vương cũng sẽ không nói gì với ta."Lan Dịch Hoan cầm phần áo trên vai Lan Dịch Trăn mà lắc, nói: "Nhị ca, huynh không cần đi theo, huynh có nghe không!!!"Lan Dịch Trăn nhìn hắn tức giận giậm chân thì không khỏi bật cười, trở tay ôm Lan Dịch Hoan, nói: "Được rồi, đừng lắc nữa, đệ lắc nữa là ta hôn mê thật đó. Ta cũng đâu nói là cứ vậy mà đi.""Là sao?"Lan Dịch Hoan đoán: "Huynh muốn dịch dung?""Ta sợ hắn chuẩn bị Hông Môn Yến, thật sự có chút không yên tâm. Lỡ như hắn biết quan hệ của hai chúng ta, muốn trói đệ lại để uy hiếp ta, vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?"Lan Dịch Trăn rất biết cách khiến trái tim của Lan Dịch Hoan rung động. Y nhéo chóp mũi hắn, cười nói: "Ca ca đi làm thị vệ cho đệ được chứ? Đệ bảo ta đứng ta không dám ngồi, đệ bảo ta bưng trà ta không dám gắp thức ăn."Lan Dịch Hoan thật sự không nhịn được cười trước lời nói của y: "Ha ha ha, được được, như vậy thì ta đồng ý. Huynh nhanh cải trang đi!"Ở đây có không ít ám vệ của Lan Dịch Trăn, việc dịch dung thay đổi dung mạo cho y không phải là khó, chỉ khó ở việc che đi khí chất tôn quý sinh ra đã có của Lan Dịch Trăn.Lan Dịch Trăn ngồi đó, sai một ám vệ thành thạo dịch dung thay đổi diện mạo cho mình. Lan Dịch Hoan sờ cằm nhìn một lúc, lắc đầu nói: "Không được."Ám vệ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Điện hạ, là tiểu nhân sơ sót. Xin Điện hạ nói rõ không được ở đâu."Lan Dịch Hoan tùy tay kéo đối phương lên, nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Đứng dậy đi, không phải ngươi làm sai cái gì, mà là huynh ấy như thế này, ngươi không cảm thấy vẫn có chút quá đẹp sao?"Lan Dịch Trăn nói: "Ta nghĩ không sao đâu. Điều họ chú ý trong việc dịch dung là không đẹp cũng không xấu, cho dù có bị ném vào đám đông cũng không thể nhận ra, như vậy mới không dễ bị người cẩn thận đáng giá, nhìn ra manh mối.""Ta hiểu, ta hiểu hết."Lan Dịch Hoan nói: "Nhưng huynh thì khác đó ca ca, huynh quá có khí chất. Đến, ra tay tàn nhẫn chút nữa đi."Lan Dịch Trăn: "..."Lan Dịch Hoan cuối cùng cũng không giấu được hưng phấn muốn thử, xắn tay áo lên: "Cho nên, để ta tới!"Hắn dùng một trái nâng cằm Lan Dịch Trăn lên, tay còn lại định chạm vào mặt y. Lan Dịch Trăn "Này" một tiếng, bắt lấy tay Lan Dịch Hoan.Y cười như không cười: "Đệ định làm gì?"Lan Dịch Hoan chớp chớp mắt.Lan Dịch Trăn nhéo mặt Lan Dịch Hoan, nói: "Đừng nháo, đã cải trang xong rồi."Lan Dịch Hoan thuận thế dựa mặt mình vào bàn tay Lan Dịch Trăn, cọ cọ, không nói lời nào nhìn Lan Dịch Trăn. Lan Dịch Trăn: "..."Y ho khan một tiếng, rồi lại tiếp tục ho khan tiếng nữa. Sau đó y quay đầu lại nói với ám vệ đang đứng cúi đầu giả chết bên cạnh: "Đem tất cả đồ dùng vừa rồi đến cho Thất gia."Ám vệ: "..."Liền biết Thái tử chiều chuộng Thất Điện hạ vô cùng, cho nên vừa rồi Lan Dịch Hoan mở miệng, những đồ dùng kia căn bản vẫn chưa cất lại!Lan Dịch Hoan được như ý nguyện, thừa dịp ám vệ quay người lấy đồ thì hôn Lan Dịch Trăn một cái. Sau đó hắn cầm chiếc bút vẽ lông mày qua, vẽ cho Lan Dịch Trăn đôi lông mày chữ bát*.*Lông mày chữ bát: Lông mày chữ Bát là tướng mày có đuổi rủ xuống, giống chữ Bát (八) trong Hán tự. Là kiểu lông mày như bé mèo này nè, có trong máy nên mình lấy làm minh hoạ luôn:))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store