ZingTruyen.Store

Dan Xac Quan Gia Cua Trinh Tieu Thu

Trần Kha nhìn lên đồng hồ, kim ngắn chỉ gần đến số năm cùng với kim dài chỉ số mười…Biết mặt trời sắp sửa mọc, cô vội vàng gọi Trịnh Đan Ny dậy rồi nắm tay em chạy lên nơi cao nhất ở bệnh viện để đón chào ánh sáng đầu tiên của ngày mới. Và đây cũng là điều Trịnh Đan Ny muốn làm với chị, ngắm bình minh buổi sớm mai sau khi thức giấc…

“Ny Ny, em có lạnh không?” – Trần Kha ôm em vào lòng

“Em không lạnh. Kha a, bao giờ mặt trời mọc?”

“Sắp rồi, vài phút nữa thôi em sẽ thấy ở phía kia bừng sáng một khoảng trời.” – Trần Kha chỉ tay về hướng đông…

“Kha, có biết tại sao em muốn cùng Kha ngắm bình minh không?”

“Tại sao?”

“Vì em muốn lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất của chúng ta, em muốn Kha sẽ ghi nhớ mãi.”

“Trứng Hấp của Kha nghĩ thật nhiều. Đối với Kha ở bên em đã là khoảnh khắc đẹp nhất rồi, không  cần phải làm gì cả.”– Trần Kha cạ trán mình vào trán em nói…

“Kha có còn nhớ hôm qua Kha hứa gì với em không?”

“Kha hứa sẽ đáp ứng hết mọi thảy những điều em muốn Kha làm.”

“Uhm. Vậy bây giờ Kha sẽ chấp nhận điều em muốn chứ?”

“Tất nhiên rồi. Thế Trứng Hấp muốn Kha làm gì cho em nào?” – Trần Kha vui vẻ nhận lời

<< Kính cong…kính cong >>

Tiếng chuông đồng hồ của thành phố vang lên điểm đúng 5h, mặt trời từ hướng đông bắt đầu lộ diện sau những tòa nhà cao ốc biên kia thay cho mặt trăng đêm qua đã một mình nằm trọn trong bóng tối. Những tia nắng sớm soi rọi sáng cả một nền đất nơi cả hai đang đứng đối diện nhìn nhau…những tia nắng ấy len lõi đi xuyên qua cơ thể hai người, phía dưới chân của cô và chị đã thấm đẫm một vùng ánh sáng, cái thứ ánh sáng mang chút sắc vàng nhẹ nhàng, mang chút sắc trắng lung linh, mang cả chút sắc hồng ấm áp và một chút sắc xanh của cả bầu trời đang bừng tỏa phía trên cao.

Trịnh Đan Ny nhìn Trần Kha môi lắp bắp trong làn nước đọng trên mi mắt nói…

“Chúng tay…chia tay đi.”

Những âm thanh bắt đầu rộn lên từ mọi phía xung quanh, bắt đầu là khe khẽ sau đó là rì rầm…sự chuyển biến âm thanh ngày một lớn hơn khiến Trần Kha không còn nghe rõ những gì Trịnh Đan Ny nói, tai lùng bùng miệng mỉm cười hỏi lại…

“Ny Ny a, em nói gì?”

“Em nói chúng ta chia tay đi.”

“Tại sao?”

“Vì…em không thể chỉ hạnh phúc mình em, em còn có ông, còn có công ty. Em không thể bỏ mặc tất cả để ích kĩ giữ Kha bên cạnh…”

Trần Kha không nói lời nào, bây giờ thì cô đã hiểu tại sao đêm qua Trịnh Đan Ny lại lạ lùng đến vậy, bây giờ thì cô đã hiểu giấc mơ đêm qua không phải chỉ đơn thuần là một giấc mơ…

“Kha, em yêu Kha nhưng mọi người, ông, dì và cả công ty đang cần em.” – Trịnh Đan Ny tiếp tục nói trong nước mắt

Ngập ngừng một lúc lâu Trần Kha đáp…

“Kha… hiểu rồi.” –  Nhẹ mỉm cười, là nụ cười giả tạo nhất cô từng mang trong mình…

Trịnh Đan Ny nhìn thấy nụ cười ấy nhất thời ngẩn ngơ, rồi lát sau cũng nở một nụ cười nhẹ như bâng đáp trả

“Kha a~… sau này nếu em trở lại, nếu lúc đó Kha vẫn còn yêu em…chúng ta hãy đến với nhau có được không?”

Trần Kha gật đầu, miệng lại vẽ lên môi một nụ cười nhưng hai hốc mắt sớm đã mang một màu đỏ lựng, những dòng nước trong khóe mi không kềm chế được cũng nghẹn ngào tuôn rơi…

“Em sẽ đi Mỹ cùng ông và Từ San. Em sẽ sống mà không có Kha bên cạnh. Kha à, hãy ở lại sống thật tốt và tìm một người có thể đem lại hạnh phúc cho Kha.”

(Tới Kha tìm cái dãy đành đạch lên í hả?)

Trần Kha liên tục gật đầu, cô bắt đầu khóc thành tiếng…những tiếng nấc như xé nát tâm can người đối diện… Trịnh Đan Ny cũng không thể chịu được nỗi đau xé lòng này, cô ngã khụy cong gối ngồi xuống nền đất lạnh, khóc thật to, tay không ngừng níu chặt phía bên trái của lồng ngực , miệng tiếp tục nói ra những lời bản thân không hề muốn nói…

“Kha ngốc lắm, lại chân thật và tốt bụng như vậy sẽ gặp nhiều người xấu. Kha đừng dễ tin người, sau này có lấy ai cũng phải cho em biết. Có biết không hả?”

“Uhm. Kha…sẽ đưa người đó…đến gặp em.” – Trần Kha vừa nói vừa khóc sướt mướt…

“Vậy là em yên tâm rồi.” Ngừng một chút, hít một hơi thật sâu Trịnh Đan Ny  nói câu cuối “ Kha à, Em…yêu chị.” Nói rồi  bước ngang qua người chị, cô không thể trụ lại thêm được nữa. Đau quá, thật sự rất đau.

Trong cái khoảnh khắc em cất bước khẽ lướt qua là dường như cô biết em đã đi qua đời cô mất rồi, cô đã thật sự mất em rồi.

[…]

Người con gái ấy đã ra đi, để lại cho cô những mất mát trống trải không ai có thể lấp đầy, cho dù năm tháng là bao lâu, khoảng cách nước Mỹ là bao xa thì ở nơi này cô vẫn vẹn nguyên yêu thương em, trong lòng vẫn luôn nuôi giữ một tia hi vọng cho dù là rất mong manh, là rất chông chênh nhưng hình bóng của em vẫn ở đó, không  cách nào quên được, không cách nào đoạn tuyệt được. Mỗi khi nhớ em cô đều lấy điện thoại ra ngắm hình em, nhớ làm sao giọng nói khàn khàn đặc trưng “Kha a~…”, nhớ làm sao đôi mắt biết cười mỗi khi ghen tuông sắc lẽm nhìn cô, nhớ làm sao nụ cười tỏa nắng như ánh ban mai rực rỡ như soi sáng cả tâm hồn và nhớ làm sao lời yêu ngọt ngào em hay nói “Em yêu Kha”…

Nhiều đêm dài nước mắt lã chã rơi xuống theo từng dấu chân cô, cứ như thế ngày này qua tháng nọ hàng đêm rong ruổi một mình đến những nơi đầy ắp kỉ niệm của hai người…tính đến đêm nay em ấy đã đi gần một năm rồi…

<<Want a romance like the old times, Want to slow dance when it's show time

… Just me and you, and that slow jam that we both like >>

Tiếng nhạc chuông của bài Really  reo lên, Trần Kha dừng bước rẽ vào một góc phố nghe máy…

“Trần Kha, chị đang ở đâu?” – Từ Ái lo lắng hỏi

“Chị đang đi dạo thôi.”

“Lại lang thang nữa à…Kha có biết khuya như vậy một mình đi sẽ nguy hiểm lắm không?”

“Em đừng lo, Kha dạo quanh một lát sẽ về thôi.”

“Vậy chị nhớ về sớm nhé. Em lo cho chị lắm đó.”

Phía bên kia cúp máy, Trần Kha mỉm cười bước lên xe rồi xoay ngược vô lăng cho xe vòng lại. Ngày nào cũng thế, đã gần một năm rồi không đêm nào Từ Ái không gọi cho cô, từ khiTrịnh Đan Ny  rời đi Từ Ái như hiểu hết thảy những nỗi đau và sự cô đơn của cô, cô ấy đến bên cô ân cần sẻ chia và chăm sóc cho cô hết mực. Tuy cô biết Từ Ái vẫn luôn chờ đợi cô nhưng cô là khôngthể đáp nhận tấm chân tình của cô ấy, cho dù chẳng còn Trịnh Đan Ny bên cạnh thì Trần Kha vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với Từ Ái, chưa dừng ở đó cô còn thẳng thừng từ chối và muốn cô ấy chỉ xem cô như những người bạn tốt.

Về phía Từ Ái tuy nghe Trần Kha nói ra những lời không muốn nghe nhưng vẫn gật đầu chấp nhận, cô yêu Trần Kha nhưng cô cũng biết Trần Kha chỉ luôn xem cô là một người em gái, thứ tình cảm cô dành cho chị sẽ chẳng bao giờ được chị đáp trả, nghe có chút đau lòng nhưng cô không hối hận vì đã đem trọn con tim cho chị. Giờ phút này cô chỉ cần chị sống vui vẻ, đừng quá đau buồn là đủ…còn cô hiện tại cũng đã buông bỏ đi phần nào tình cảm mù quáng đó, đã bắt đầu hiểu ra có những người suốt cuộc đời mình vẫn không thể có được dù cho bản thân cố gắng đến đâu. Tình cảm là không thể gượng ép, nó là điều tự nhiên và thiêng liêng nhất mà ta không thể nào lí giải được.

------------

Trên đường lái xe trở về nhà, Trần Kha mãi mê nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Từ Ái, cũng nhiều lần cô tự trách tại sao bản thân lại yêu Trịnh Đan Ny quá nhiều để rồi không thể yêu thêm một ai khác, tại sao có thể lại khiến một người con gái như Từ Ái chịu thương tổn sâu sắc như thế…Mãi miết vào suy tư khiến Trần Kha không tập trung vào việc lái xe, bất ngờ phía bên kia đường xuất hiện một chiếc Lexus từ trong hẻm đi ra bất giác làm Trần Kha lệch tay lái, bánh xe chao đảo đâm sầm vào gốc cây bên vệ đường…Cú va chạm làm trán cô đập mạnh vào thành xe, khi ngã ra sau tìm điểm tựa Trần Kha chỉ kịp nghe loáng thoáng đâu đó có người gọi cô…rồi lúc sau một mảng đen tối bao trùm lấy mọi thứ…

“Này, cô ơi…cô gì đó ơi…tỉnh lại đi.” – Người thanh niên sợ hãi gọi

“Đem cô ta về nhà mau, đừng để sự việc lọt ra ngoài.” – Giọng nói của một cô gái vang lên

Đêm hôm đó một chiếc xe mang hiệu Lexus biển số xxx hướng từ Quảng Đông đi thẳng về Hồ Nam…trong xe có ba người, một tài xế, một cô gái trẻ và một người bị thương bất tỉnh không hay biết gì. Cũng kể từ đêm đó, Từ Ái không còn gặp được Trần Kha dù cô đã ra sức cho người tìm kiếm và cái tên Trần Kha dường như đã biến mất hoàn toàn ngay sau đó, tuyệt nhiên như chưa từng tồn tại…

__________

Không ngược gì mấy đâu😆

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store