Dan Xac Quan Gia Cua Trinh Tieu Thu
Tầm mờ sáng Trịnh Đan Ny đã đánh thức Trần Kha dậy, cả hai cùng nhau sắp xếp những vật dụng cần thiết để mang theo sau đó bắt đầu khởi hành đến biển Bắc Hải.Hải Nam là một trong những nơi được mệnh danh với tên gọi thiên đường du lịch diễm lệ, nơi có bờ biển xanh mát gắn liền với các loại hình dịch vụ đa dạng. Từ lâu Trịnh Đan Ny ước mong sẽ cùng ba mẹ cô đến đây để nghĩ mát nhưng chưa kịp thực hiện nguyện vọng, ba mẹ đã rời xa cô mãi mãi. Cô thầm ước nếu ba mẹ còn sống có thể hôm nay đã cùng cô và Trần Kha trải nghiệm chuyến du lịch này ắt hẳn sẽ rất vui và ngập tràn hạnh phúc.“Em đang nghĩ gì thế Ny Ny? Sao lại im lặng như vậy?” – Trần Kha đang lái xe chợt nhìn sang thấy vẻ mặt Trịnh Đan Ny có chút trầm ngâm liền lo lắng hỏi“Không có gì. Em chỉ nghĩ nếu ba mẹ em còn sống, chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch như một gia đình.”Trần Kha đưa tay vuốt nhẹ lên má Trịnh Đan Ny“ Ba mẹ em sẽ rất vui khi biết em luôn nghĩ đến họ như vậy. Ny Ny của Kha đừng buồn nữa, có Kha ở đây sẽ thay thế ba mẹ chăm sóc cho em.”Trịnh Đan Ny gật đầu rồi mỉm cười với chị, cô biết chị có thể giúp cô không cảm thấy đơn độc, chị có thể lo cho cô chu toàn mọi thứ. Khi đến Bắc Hải cô sẽ cố gắng tạo nên thật nhiều điều ngọt ngào và hạnh phúc cho cả hai để sau này những điều ấy trở thành những kỉ niệm đẹp của hai người.Mất nhiều giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng đã đến nơi. Trần Kha ghé vào khu resort - khách sạn gần đó để cả hai cùng cất đồ. Sau đó làm thủ tục nhận phòng đâu vào đấy Trịnh Đan Ny liền kéo Trần Kha ra biển, cô là đang rất háo hức muốn ngắm biển cùng vs chị.“Kha, bỏ giày ra đi…Đến đây, nước mát lắm.” – Trịnh Đan Ny ngoắt tay Trần KhaDõi mắt theo em đang chạy chân trần trên biển, nhìn hình dáng của em lúc này hệt như một đứa trẻ lần đầu được ba mẹ dẫn ra biển chơi.Trần Kha nhìn Trịnh Đan Ny lòng chất chứa một nỗi yêu thương khôn tả, em ấy bây giờ còn đẹp hơn cả khi đang ngủ, bị nụ cười và những hành động đáng yêu của em hút hồn khiến cô đứng nghệt mặt ra mà không nghe thấy em gọi.“Kha….Chị sao thế? Ra đây với em.” – Trịnh Đan Ny chạy đến bên Trần Kha kéo tay chị ra xa“Em nghịch quá Ny Ny, chạy nhanh như thế nước bắn tung tóe kìa.”“Kha chẳng biết gì hết. Đã đến đây không nên chỉ ngắm biển mà còn phải cảm thụ với biển nữa…em là đang gần gũi với thiên nhiên đó.” – Trịnh Đan Ny vui vẻ nóiTrần Kha chỉ nhìn Trịnh Đan Ny mĩm cười, thật ra từ nhỏ cô từng có khoảng thời gian sống ở Bắc Hải cùng ba mẹ, nhưng sau khi ba mất vì quá đau buồn mẹ đã dẫn cô lên Quảng Đông lập nghiệp. Cô cũng không biết tại sao khi nghe Trịnh Đan Ny bảo muốn đi biển cô liền đề ra nơi này để đến, cho đến giờ Bắc Hải vẫn là quê hương đau thương của cô. Tất cả mọi ngóc ngách đường hẻm, những con phố ngõ cụt cô đều thuộc lòng tới mức có thể nhắm mắt mà vẫn đi được và biển cũng vậy, nó đối với cô không hề xa lạ ngược lại rất thân quen. Biển và cô đã cùng nhau gắn bó trong những năm tháng tuổi thơ nhưng biển cũng chính là kẻ đã cướp đi sinh mạng của ba cô…vì vậy mà mỗi khi đến đây lòng cô lại nhói đau khi nhớ đến buổi chiều buồn bi thương năm đó.Trịnh Đan Ny để ý từ khi ra biển Trần Kha có gì đó khác thường, chị không còn vui như trước, nét mặt khá ưu sầu và đôi mắt luôn nhìn ở nơi nào đó xa xăm….“Kha à, chị sao vậy? Tại sao lại không vui?”“Ny Ny nói gì thế, Kha có không vui sao?”
“Vậy tại sao không cười? Lúc trước Kha bảo khi vui Kha sẽ cười mà. Hiện tại là Kha không cười, một chút cũng không.”Trần Kha thu tầm mắt nhìn về Trịnh Đan Ny, cô đột nhiên cảm thấy bản thân có lỗi với em. Đã nói sẽ cùng em đến đây tạo nhiều kỉ niệm cho hai đứa, sẽ khiến em vui thế mà lại để nỗi buồn riêng len lỏi vào lòng…“Kha xin lỗi.”Trịnh Đan Ny biết Trần Kha đang có tâm sự riêng nhưng không muốn nói ra, chị là luôn như vậy nhưng cô cũng không trách chị. Chỉ cần đúng lúc, đúng thời điểm tức khắc chị sẽ nói với cô còn bây giờ là nên giúp chị tạm quên nỗi buồn trong lòng.“Vậy thì Kha phải cười lên em mới tha lỗi cho Kha.” – Trịnh Đan Ny đưa tay lên kéo hai mép miệng của Trần Kha tạo thành một đường cong nụ cười.“Kha cười rồi nè…híhí. Ny Ny a~ ra đây.”Trần Kha kéo Trịnh Đan Ny ra khỏi bờ, dùng hai tay hất tung bọt biển vào người em khiến em tức giận mà rượt đuổi cô chạy khắp trên bãi cát. Sau khi đuổi nhau chán chê, Trịnh Đan Ny bắt đầu trổ tài hội họa…cô dùng một thanh cây gãy vuốt nhọn đầu cây rồi vẽ lên nền cát một trái tim bao quanh hai cái tên…“Trịnh Đan Ny yêu Trần Kha.” – Trần Kha nhìn dòng chữ đọc lớn“Kha thấy em vẽ đẹp không?”“Ny Ny của Kha thật khéo tay, còn có cái gì bên cạnh dòng chữ thế kia?”“Đó là con cún, sau này chúng ta sẽ nuôi cún. Nó là con của chúng ta.”Trần Kha bật cười trước nét vẽ nguệch ngoạc của Trịnh Đan Ny. “Là cún sao? Vậy mà nãy giờ Kha cứ tưởng là mèo.”“Rõ ràng là cún mà, mắt Kha không được tốt. Kha là nên đi khám mắt thì hơn.” – Trịnh Đan Ny giận dỗi nói“Ây… Chắc là do mỹ quan của Kha kém không thể cảm nhận được tuyệt tác của em.” – Trần Kha ra sức vỗ vềThấy Trịnh Đan Ny vẫn chưa hết giận Trần Kha bèn nghĩ cách khiến em bỏ qua cho cô….“Ny Ny, ngay mi mắt em dính gì nè. Nhắm lại đi Kha thổi ra cho.”“Dính cái gì?” – Trịnh Đan Ny ngây thơ đưa tay chạm thử mắt mình“Đừng đụng, cứ nhắm lại đi Kha thổi là hết ngay.”Nghe lời Trần Kha, Trịnh Đan Ny liền nhắm mắt lại. Thừa lúc Trịnh Đan Ny l không hay biết gì cô hôn cái chóc lên môi em rồi nhanh chân chạy đi. Cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi khác chạm vào môi mình Trịnh Đan Ny mới bất ngờ mở mắt ra, lúc này cô mới hay mình đã bị Trần Kha gạt nhưng mà hành động của chị làm cô rất vui. Tuy nhiên vẫn là phải bắt người kia lại để xử phạt vì cái tội lừa đảo cộng thêm việc chưa có sự xin phép của chủ nhân đã dám tùy tiện hành quyết.“Yaaa, Trần Kha…chị đứng lại đó cho em. Dám gạt em hả???”“Đố em đuổi kịp Kha đó…”“Em mà bắt được Kha thì biết tay em…”“Kha ở đây nè, đến đây…đến đây Ny Ny.” – Trần Kha mè nheo Trịnh Đan Ny“Yaaa, thẳng nam Trần Kha kia…” – Trịnh Đan Ny tức tối đuổi theo Trần Kha“Trứng Hấp lai heo, em rề rà quá đó.”“A…”Bất chợt Trịnh Đan Ny la lên một tiếng khiến Trần Kha lo sợ vội chạy đến xem em bị gì, vừa đến nơi người kia lập tức đứng dậy như không có gì đánh túi bụi vào lưng cô.“Yaaa, Trịnh Đan Ny…em dám lừa Kha hả?”“Ai bảo Kha lừa em trước, chúng ta như vậy là huề.”“Không nói với em nữa, Kha về phòng đây.”“Khoan đã, em tính lại thì vẫn chưa huề được. Khi nãy Kha còn tùy tiện hôn em, bây giờ Kha phải đền bù cho em.”“Đền bù hả? Vậy giờ em hôn Kha lại là xong rồi đó.” – Trần Kha cười gian tà“Đồ cáo già, tính dụ em nữa hả…em đẹp chứ không có dễ bị dụ đâu nha.” – Trịnh Đan Ny tự tin nói“Vậy giờ em muốn Kha làm gì cho em?”“Cõng em đi. Từ đây về phòng không được bỏ em xuống.”
Ngậm ngùi cõng cô gái nhỏ trên lưng, Trần Kha bước từng bước nặng nề đi trên cát. Trịnh Đan Ny ở phía sau tâm tình hưng phấn, tay ngọ nguậy chọc phá Lisa…“Tóc Kha mềm quá, lại còn thơm nữa.” - Trịnh Đan Ny nắm vài lọn tóc của chị đưa lên chóp mũi mình chà chà và ngửi mùi thơm đặc trưng chỉ có chị mới có.“Ny Ny nghịch quá, làm rối tóc của Kha bây giờ.”“Kha a~ … hát cho em nghe đi.”“Em muốn nghe bài gì?”“Bài gì cũng được, bài nào Kha thích thì hát đi.”“Vậy Kha hát bài Tôi Đã Có Người Yêu cho Ny Ny nghe nha.”“Có bài hát tên như vậy sao? Nghe lạ thế…”“Bài hát do Kha tự sáng tác nên tên bài hát cũng là Kha tự đặt.”“Vậy Kha hát lẹ đi.”[ Tôi đã có người yêu… người yêu… người yêu…Người yêu tôi là em… là em… là em…. ]“Yaaa, Kha hát kiểu gì vậy??? Có nhiêu đó lặp lại hoài.”“Thì Kha chỉ biết hát nhiêu đó à…mà bài hát cũng có nhiêu vậy thôi!”“Bài này mà tung ra chắc được xứng danh trên hạng mục những bài hát thảm họa của Kpop quá!!!”“ehee…Bài này là của riêng Kha ai cho tung ra mà tung, Kha chỉ hát để người ta biết Kha đã có người yêu và người yêu của Kha là em.”“Uhm. Vậy chỉ được hát cho em nghe bài này thôi đó. Sau này không được hát cho ai khác nghe.” – Trịnh Đan Ny ôm Cổ Trần Kha chặt hơn…“Tuân lệnh lão bà.”Trên bãi cát vàng mịn có dấu chân của một người đang cõng một người hằn dài theo một đường thẳng không nhất định. Con đường của họ đi trong tương lai cũng thế, có thể sẽ có những ngã rẽ, có thể sẽ có những chông gai đang chực chờ ở phía trước… nhưng chỉ cần biết ở hiện tại hai người luôn đi cùng nhau, luôn sát cánh bên nhau là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store