Chương 93
Chương 93: Mặt dày
"Ngươi chính là Tiểu Phạn đúng không?" Giọng điệu Mặc Tử Lam bỗng hòa ái dễ gần, tha thiết mong chờ.
Mặc Thiều lặng lẽ nắm chặt tay, trong nháy mắt, cậu thật sự rất muốn trực tiếp bẻ cổ tên đàn ông đối diện.
Thiếu niên cười nhạt một tiếng, thần sắc hờ hững: "Ngươi đang nói gì vậy?"
"Nói thật, khi nghĩ đến loại khả năng này, ta quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Nhưng dung mạo ngươi xác thực rất giống chúng ta." Mặc Tử Lam đổi tư thế ngồi, vẫn như cũ cười híp mắt nhìn thiếu niên. Khác biệt chính là, cặp mắt kia hiển nhiên nhiều thêm cảm xúc phức tạp, "Caesar mang đi một hộp An 6592 từ Viện SR. Ta đoán không lầm thì hắn hẳn là đem nó chuyển cho ngươi đúng không?"
Mặc Thiều trong lòng lộp bộp, đối diện ánh mắt giảo hoạt của tên "Gia chủ Mặc gia" này, cậu tựa hồ càng ưa thích "Vạn năm lão nhị" tính khí táo bạo trước kia hơn.
Cảm giác buồn nôn như lỡ nuốt phải ruồi, làm cậu đứng ngồi không yên.
Lúc trước cậu đánh giá quá thấp Mặc Tử Lam.
"Đậu moá! Tên khốn nạn kia thế mà là một thế thân, hại ta mất dấu hắn!" Đột nhiên tiếng la hét của Thi Nhân từ cửa sổ vọng vào. Tỉnh bơ tiến đến ngồi đối diện Mặc Phạn càu nhàu, một lúc sau lập tức giật mình, phản ứng, nghi ngờ nhìn về phía Mặc Thiều, "Hắn sao lại ở đây?"
Mặc Thiều trầm mặc liếc hắn, hướng đối phương vẫy tay. Chờ kiếm linh tóc đỏ đi đến bên cạnh mình ngồi xuống, mới nhẹ nhàng thả hai chữ: "Đàm phán."
Tình cảnh ngay lúc này, cũng miễn cưỡng gọi là đàm phán.
"Hả?" Thi nhân vò đầu, nghiêng người đánh giá Mặc Phạn, rồi lại nhìn về phía lão hồ ly Mặc Tử Lam mỉm cười xảo trá. Có chút không thích ứng kịp, "Ta nhìn bộ dáng của hắn, cứ thấy là lạ?"
"Đây đại khái là bộ dạng chân thật nhất của hắn."
"Vậy trước kia..." Đều là ngụy trang? Kia giả bộ không khỏi cũng quá siêu đi!
Bởi vì bầu không khí quá mức nặng nề mà kiềm chế, Thi Nhân oán trách vài câu cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chờ phản ứng của Mặc Phạn.
"Đồ vật xác thực trong tay ta." Thiếu niên không nhanh không chậm mở miệng. Phát hiện đáy mắt nam nhân rõ ràng hiện lên vẻ vui mừng, lại nói, "Nhưng thật đáng tiếc, ta cũng chưa dùng tới nó."
"Làm sao có thể..."
"Nếu ngươi là người tạo ra An 6592 thì hẳn phải biết, sau khi sử dụng qua Thuốc Biến Hình sẽ có tác dụng phụ gì." Bất luận là thứ thuốc gì, đều sẽ nhất định có tác dụng phụ. Nhất là thứ đồ nghịch thiên như Thuốc Biến Hình.
Mặc Tử Lam trầm mặc mím môi, trên mặt rõ ràng viết hai chữ xạo sự. Híp mắt chăm chú nhìn thiếu niên.
"Ngươi không tin?" Mặc Phạn nhếch miệng bỡn cợt, đem lúc linh lực áp chế nãy giờ phóng xuất ra. Cỗ linh lực khiến không khí cả căn phòng bắt đầu vặn vẹo.
Mặc Tử Lam kinh ngạc phát hiện, mày kiếm anh tuấn cùng một đôi mắt tím thanh lãnh sáng long lanh của đối phương. Chúng không mang theo một chút tình cảm nhìn chăm chú hắn.
Hắn và Hách Lan đều là điển hình tóc đen mắt đen, cho nên... Là hắn sai lầm rồi sao?
"Theo ta được biết, Mặc Tử Lam tiên sinh vô cùng chán ghét đối với đứa con thứ của mình. Sau khi thành công soán vị về, mệnh lệnh đầu tiên là đem con mình trục xuất khỏi Duy Zya Thành, đến dãy núi thánh địa. Một đứa trẻ bốn tuổi, ẻ loi một mình, làm sao có thể tại Tử Vong Chi Địa kia mà sống sót chứ?"
Thiếu niên hững hờ nói, từ đầu đến cuối thần sắc đạm mạc. Phảng phất đứa trẻ trong lời y cùng mình không chút liên hệ.
"Ngài cứ yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói cho những người khác. Cũng như ngài lời ngài đã chắc chắn, dù ta nói thì cũng không có ai tin tưởng. Vì hổ dữ không ăn thịt con mà đúng không?"
Mặc tử lam mặt xám như tro mím môi, tấm kia không mất khuôn mặt anh tuấn xuất thần nhìn qua thiếu niên, không có ai biết hắn phải chăng hối hận, hối hận mình ngày xưa kết thân sinh xương bên trong tàn nhẫn.
"Ngươi là Caesar phái tới?" Hồi lâu, nam nhân hỏi.
Thiếu niên cười như không cười ôm lấy khóe miệng: "Ngài quên một điểm, là ta từ Caesar người dưới tay, cứu được ngài tính mệnh. "
"Hắn là hạng người gì, ta bích ngươi rõ ràng hơn. " một cái vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, thậm chí có thể để muội muội của mình đi câu dẫn hắn cái này "Lão nam nhân. "
"Giữa các ngươi ân oán gút mắc, ta không hứng thú. Ta chỉ là cuồng chiến dong binh đoàn một viên mà thôi. "
"Hắn ủy thác các ngươi làm cái gì?"
"Cuồng chiến đi ra chưa bán cố chủ tin tức tiền lệ. "
"Mọi thứ luôn có ngoại lệ. "
"A... Mặc tử lam tiên sinh, có người hay không đã từng đã nói với ngươi, quá mức tự tin người, thường thường đều không có kết cục tốt. "
Nam nhân có chút nhíu mày, chủ đề lại quay lại nguyên điểm: "Ta dù sao cũng là phụ thân của ngươi. "
"Vậy ngài không khỏi cũng quá không biết xấu hổ. " thiếu niên da trong lúc cười không cười trả lời.
Sắc mặt Mặc Tử Lam cứng lại, mắt thấy cũng chưa chắc là thật. Những lời này là châm ngôn từ lúc mới thành lập SR đã có, chúng được viết ở trong phòng thí nghiệm như mộtlời răn. Là một trong các nhà sáng lập kiêm thành viên cổ thụ, hắn chứng kiến SR quật khởi cùng phồn vinh.tựa như một khối đá quý, đang phát ra hào quang chói sáng chọc người thèm muốn.
"Việc ta vứt bỏ ngươi là có nỗi khổ tâm." Nam nhân chật vật mở miệng.
Mặc Phạn khoanh hai tay, trầm mặc chờ đợi hắn nói tiếp.
Có một số người, giới hạn của họ luôn luôn có thể không ngừng đổi mới. Cứ vài phút sẽ cho người ta "Kinh ngạc."
"Năm năm trước, Hách Lan bị Caesar·Ross dụ dỗ cố ý tiếp cận ta, chui vào Mặc gia là vì hai chuyện."
"Mặc Thiều này, ta có cảm giác..."
"Ngậm miệng.", Mặc Thiều cũng không quay đầu lại húc cho Thi Nhân một cái khuỷu tay. Sau khi lhát hiện mình bị Mặc Tử Lam lừa thảm, sắc mặt của cậu vẫn âm u như cũ.
"Tám trăm năm trước, nhóm dị năng giả đầu tiên từ thánh địa, tổ tiên Mặc gia chính là một thành viên trong đó. Lúc ấy, dị năng giả tuyên bố với bên ngoài rằng dị năng thức tỉnh là kết quả do Trời Ban. Do Gen của một số người ưu tú, nhưng trên thực tế cũng không phải vậy. Bí mật của dị năng được giấu ở trong Chén T, do Thánh điện kỵ sĩ đoàn bảo vệ.
Nhân loại đối với thứ tốt che che giấu giấu, chỉ có kẻ ngu mới lấy ra chia sẻ cùng người khác. Mười hai tên dị năng giả lúc ban sơ, vì để tránh cho vở kịch nội đấu tự giết lẫn nhau, đã đem Chén Thánh giấu ở một cái địa phương bí ẩn. Sau đó họ vẽ lại địa điểm ấy trên một tấm bản đồ..."
Mặc Thiều nghe vậy đột nhiên nhớ tới "Di Thất Thần Tích!"
"Tổng cộng chia thành mười hai tấm bản đồ. Mười hai tên dị năng giả mỗi người cầm một tấm, nhưng --
"Năm trăm năm trước, tổ tiên Mặc gia ra đời một vị Thánh giai
Dị năng giả. Hắn đã tiêu hủy đi mười một phần bản đồ khác, duy chỉ còn tấm của Mặc gia kia nguyên vẹn. Đương nhiên, hắn làm rất bí ẩn, chuyện này ngay từ đầu ai cũng không có phát hiện."
Đại khái bởi vì những gì hắn làm này là xúc phạm đến thiên đạo. Từ đó về sau, Mặc gia liền sau không bằng trước, bắt đầu xuống dốc.
Chén Thánh trong truyền thuyết theo thời gian trôi qua, dần dần chìm vào cát bụi thời gian.
"Chén Thánh đến tột cùng cất giấu bí mật gì?" Thiếu niên trầm ngâm chỉ chốc lát, trầm giọng hỏi.
Mặc Tử Lam hoảng hốt lắc đầu: "Đây là câu đố ta nghiên cứu cả một đời cũng không thể phá giải. Ngay lúc đó, vì sao Thánh điện kỵ sĩ đoàn muốn đem Chén Thánh giấu đi? Tại sao ba trăm năm dài đằng đẵng trước khi Thánh Giai Dị năng giả Mặc gia xuất hiện, lại không có ai đi tìm Chén Thánh?"
Hắn thậm chí hoài nghi tới vị tổ tiên Mặc gia sở dĩ có thể đột phá trở thành Thánh Giai Dị năng giả đầu tiên, có phải là bởi vì hắn đã từng len lén đi tìm bí mật của Chén Thánh?
Năm Mặc Tử Lam bốn tuổi, bị giám định ra là người bình thường không có chút linh lực nào tăng thêm. Từ nhỏ mưa dầm thấm đất, hắn cực độ không cam tâm, từ lâu đã có một loại mãnh liệt dụ hoặc, mong muốn đào móc ra bí mật đã ngủ say tám trăm năm kia!
"Caesar·Ross gia nhập SR vào sáu trước. Hắn là thanh niên rất có thiên phú và cả dã tâm bừng bừng, cùng năng lực bất phàm." Cho dù Mặc Tử Lam đã từng cực lực phản đối, vẫn không thể nào ngăn cản việc Caesar gia nhập. Dù sao hắn cũng không phải người duy nhất nắm cổ phần SR.
"Caesar muốn có quyền khống chế SR tuyệt đối, thế cho nên hắn đã để mắt tới cổ phần trong tay của ta." Một trong hai mục đích mà Hách Lan chui vào Mặc gia chính là đánh cắp cổ phần từ tay Mặc Tử Lam. Đáng tiếc, thẳng đến trước khi cô rời đi đều không có thành công. Ngược lại để Vương Nhã Lệ thừa lúc vắng mà vào, cuối cùng cho Mặc Thiều nhặt được tiện nghi.
"Chuyện thứ hai, hắn cần xác định trong tay Mặc gia thật sự có tấm bản đồ kia không." Hách Lan đem chuyện này làm được không tệ, nhưng lại gặp phải nan đề. Bản đồ bị tổ tiên Mặc gia thiết hạ cấm chế, không phải bản tộc trực hệ, căn bản không có cách mở ra được.
"Bản đồ đâu?" Thiếu niên biết rõ còn cố hỏi.
Mặc Thiều và Thi Nhân liếc nhau một cái rồi nhìn về phía Mặc Tử Lam. Chuẩn bị nghe đối phương tiếp tục chém gió.
Mặc Tử Lam thần giật mình: "Không tìm thấy."
Hứ, vậy mà bảo không chém gió, thật không thể tưởng tượng nổi.
Thấy đối phương khóe miệng mím chặt, mặt viết rõ ràng hai chữ không tin. Ông ta tiếp tục nói: "Hai tháng trước, có một cỗ thế lực thần bí để mắt tới ta. Mục đích của đối phương rất rõ ràng, chính tấm bản đồ truyền thừa của Mặc gia. T tương kế tựu kế, ban đầu định đem một cái dỏm giảo cho đối phương, nhưng ở giữa bị động tay chân, chính phẩm... Tung tích không rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store