[Đam] Phong Nguyệt Vô Tình Đạo - Bỉ Tạp Bỉ
Chương 38
Chương 38 Chương 38Đối với đệ tử của Vô Tình Đạo, việc "có cứng" rõ ràng không phải là chuyện tốt, bởi đó là dấu hiệu cho thấy họ chưa đoạn tuyệt tình dục, tâm đạo chưa vững.Hạ Lan Hi cảm thấy vô cùng xấu hổ trước phản ứng của cơ thể mình. Nhưng nghĩ lại, ngay cả Tống Huyền Cơ thiên tài được Vô Tình Đạo lựa chọn còn có thể cứng được, thì việc thỉnh thoảng y cứng lên chắc cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc học... đúng không?Tống Huyền Cơ không hề phản ứng gì trước chuyện Hạ Lan Hi có phản ứng, khiến Hạ Lan Hi tưởng rằng chủ đề đáng xấu hổ này đã qua. Vì vậy, y bắt đầu chọn pháp khí cho mình.Chọn được một nửa, đột nhiên y nghe thấy Tống Huyền Cơ hỏi: “Bao nhiêu phần?”Hạ Lan Hi ngơ ngác: “Gì cơ?”Tống Huyền Cơ:“Bao nhiêu phần cứng?”Hạ Lan Hi: “...”Tật xấu của Tống Huyền Cơ là kiểu “im thì thôi, nói câu nào là gây sốc”, đời này liệu có sửa được không, có sửa được không!Thấy Hạ Lan Hi có vẻ không hiểu, Tống Huyền Cơ còn giải thích cặn kẽ hơn: “Nếu như hôm ở Phong Nguyệt Bảo Hạp, ngươi đạt 10 phần cứng, thì vừa rồi khi xem xuân cung đồ, ngươi được mấy phần?”Câu hỏi của Tống Huyền Cơ đã đủ hoang đường, nhưng điều kỳ lạ hơn là Hạ Lan Hi thực sự nghiêm túc nghĩ về câu hỏi này: “Chắc... một, một hai phần gì đó.”Tống Huyền Cơ gật đầu “Ồ” một tiếng, không nói gì thêm.Hạ Lan Hi thấy bộ dạng bình thản của hắn mà tự dưng cảm thấy khó chịu, không nhịn được mà hỏi lại: “Còn ngươi? Ngươi hoàn toàn không có phản ứng gì thật sao?”Tống Huyền Cơ:“Ừ.”Hạ Lan Hi:“Thật hả? Ta không hiểu nổi ngươi nữa rồi.”Y có thể chứng minh Tống Huyền Cơ có thể có phản ứng. Xuân cung đồ vừa rồi mê hoặc như vậy, chẳng lẽ Tống Huyền Cơ thực sự không chút xao động?Tống Huyền Cơ: “Ta càng không hiểu tại sao ngươi lại có phản ứng trước hai người xa lạ.”Hạ Lan Hi á khẩu, đành buông xuôi: “Vì đạo tâm của ta không vững bằng ngươi, được chưa? Nhưng mà ngươi cũng rất khả nghi đấy, tự nhiên hỏi ta ‘bao nhiêu phần cứng’ làm gì?”Tống Huyền Cơ:“Nhiệm vụ câu dài hôm nay chưa hoàn thành, ta dùng cho đủ số.”“...”Hạ Lan Hi cảm giác nếu tiếp tục nói chuyện với Tống Huyền Cơ, y sẽ phát điên ngay tại chỗ. Y nhắm mắt, thở ra một hơi thật sâu để đè nén cơn tức, rồi nói với vẻ mặt chết lặng: “Là ta không nên hỏi.”Dứt lời, Hạ Lan Hi lập tức ngậm chặt miệng, thầm quyết tâm rằng nếu còn chủ động nói chuyện với Tống Huyền Cơ, thì y không xứng làm đệ tử Vô Tình Đạo nữa.Nếu Tống Huyền Cơ hiểu rõ bản tính của y, hẳn sẽ biết nếu y im lặng cả buổi thì chỉ có thể là đang học hoặc đang giận.Hạ Lan Hi ngồi trên ghế, giữ vẻ mặt lạnh lùng, chờ mãi mới thấy Tống Huyền Cơ mở miệng hỏi:“Chọn xong chưa?”
... Vậy là nãy giờ y giữ bộ mặt này mà Tống Huyền Cơ lại tưởng y đang suy nghĩ xem chọn pháp khí nào ư?!Hạ Lan Hi cảm thấy khó thở, lạnh lùng đáp:“Ta không chọn nữa.”Tống Huyền Cơ không hiểu:“Tại sao?”Hạ Lan Hi ấm ức, đập bàn đứng dậy:
“ Tống Tầm! Nếu ngươi vẫn coi nói chuyện dài với ta chỉ là nhiệm vụ, thì từ nay về sau không cần nói nữa! Ta không cần! Hủy nhiệm vụ, hủy luôn!”Tống Huyền Cơ nhìn y, mày hơi nhíu lại: “Ngươi đang giận?”Hạ Lan Hi vốn chỉ hơi giận một chút, nhưng bị Tống Huyền Cơ hỏi vậy lại thấy càng thêm tủi thân, đến nỗi khóe mắt không kìm được mà đỏ lên: “Ngươi căn bản không thích nói chuyện với ta, trước giờ đều là do ta ép ngươi, ngươi mới miễn cưỡng nói vài câu…”Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Lan Hi mơ hồ thấy được bốn chữ "tay chân luống cuống" trên người Tống Huyền Cơ. Hắn im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Không phải.”
Ngươi xem, ngươi xem, ngay cả an ủi cũng chỉ nói vỏn vẹn hai chữ đơn giản!Hạ Lan Hi tức đến không có chỗ phát tiết, muốn làm một màn "phất tay áo bỏ đi, đóng sầm cửa thật mạnh". Nhưng vừa mới đi được hai bước, giọng của Tống Huyền Cơ đã vang lên phía sau:“Hạ Lan Hi.”Đa phần Tống Huyền Cơ đều gọi y bằng chữ, rất hiếm khi gọi cả tên. Hạ Lan Hi chợt thấy lo lắng, liệu có phải y đã giận quá đà hay không, dù gì Tống Huyền Cơ cũng không làm gì sai. Y đành miễn cưỡng bồi thêm một câu: “Ta về tiên xá của mình trước, gày mai cũng không đến Mê Tân Độ cùng ngươi nữa, nhưng vẫn sẽ ngồi cùng ngươi.”Tống Huyền Cơ:“Ngươi…”Câu nói của Tống Huyền Cơ còn chưa dứt, Hạ Lan Hi bỗng nghe thấy phía sau vang lên một loạt âm thanh “vút vút” nhanh như chớp. Y theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy vài sợi tơ mảnh như tằm nhả, óng ánh như pha lê, lao tới quấn chặt lấy eo mình, rồi bất ngờ kéo mạnh một cái—Hạ Lan Hi không kịp phản ứng, loạng choạng nhào về phía trước, không kịp rút Tải Tinh Nguyệt ra cắt đứt tơ, đâm đầu ngã thẳng vào lòng Tống Huyền Cơ.Tống Huyền Cơ đỡ y đứng vững, hỏi:“Không sao chứ?”Hạ Lan Hi nhận ra trên eo của Tống Huyền Cơ cũng bị quấn bởi những sợi tơ giống hệt trên người mình. Tơ quấn chặt hai người lại với nhau, chiều dài chỉ tầm một cánh tay. Một khi họ vượt quá khoảng cách này, sẽ lập tức bị tơ kéo lại gần.Hạ Lan Hi ngạc nhiên đến mức quên cả giận:“Cái này là gì vậy?!”Tống Huyền Cơ liếc qua quyển sách hướng dẫn sử dụng pháp khí trên bàn: “Xuân Tình Kén, pháp khí cấp thấp của Hợp Hoan Đạo.”Hạ Lan Hi:“Nó có tác dụng gì? Kích hoạt kiểu gì?”Tống Huyền Cơ:“Không rõ.”Hạ Lan Hi nghi hoặc: “Ngươi không rõ? Trong Thái Hoa Tông còn có thứ ngươi không hiểu ngoài Đan Dược Học sao?”Tống Huyền Cơ mặt không đổi sắc: “Nhiều lắm, ví dụ như ta không hiểu tại sao ngươi lại giận. Ta chưa bao giờ không thích nói chuyện với ngươi.”Hạ Lan Hi sững người, tơ trên eo lại càng siết chặt hơn.Tống Huyền Cơ, ngươi không thể giải thích tử tế được sao? Cứ phải chọn đúng thời điểm căng thẳng thế này mà nói những lời dễ khiến người ta phân tâm!Hai người không còn thời gian nhiều lời, vì trong chốc lát, số lượng tơ tăng lên đáng kể. Tựa như có một con tằm khổng lồ vô hình đang lấy hai người làm trung tâm, điên cuồng nhả tơ dệt kén.Không lâu sau, dưới chân Hạ Lan Hi không còn là mặt đất, trần nhà trên đầu cũng biến mất, khắp nơi chỉ còn lại một màu trắng mờ mịt.Xuân Tình Kén đã hoàn toàn hoàn chỉnh, nhốt cả hai vào một không gian nhỏ hẹp, đến đứng thẳng cũng khó.Cả không gian chỉ bằng kích thước một chiếc giường, may mà không gây cảm giác ngột ngạt. Tơ kén bên dưới mềm mại, giống như nệm êm.Hạ Lan Hi và Tống Huyền Cơ mỗi người ngồi một đầu kén, nhìn nhau, tựa hông vào nhau.Hạ Lan Hi:“Chúng ta có chết không?”Tống Huyền Cơ:“Thứ này vô hại.”Hạ Lan Hi:“Ra ngoài bằng cách nào?”Tống Huyền Cơ: “Phá mạnh là được, nhưng dù gì đây cũng là pháp khí của Phi Nguyệt chân quân.”Phá mạnh đồng nghĩa với việc sẽ hủy Xuân Tình Kén. Bọn họ không thể làm hỏng pháp khí của viện trưởng.
Hạ Lan Hi cáu kỉnh:“Hiểu rồi, vậy cứ chờ chết ở đây đi.”Tống Huyền Cơ suy nghĩ một lúc, nói:
“Pháp khí cấp thấp thường có giới hạn thời gian, tối đa chỉ khoảng ba canh giờ.”Hạ Lan Hi: “Nhận lời lành của ngươi.”Tống Huyền Cơ ngập ngừng, dường như có chút do dự: “Còn giận à?”Hạ Lan Hi ngồi khoanh chân, khoanh tay trước ngực, quay đầu đi không thèm nhìn.Tống Huyền Cơ: “…”Hạ Lan Hi lén quan sát biểu cảm của Tống Huyền Cơ, thấy đạo hữu của mình ngồi nghiêm túc, hàng mi dài rũ xuống, gương mặt hoàn mỹ như ngọc chưa được mài giũa, chẳng có chút cảm xúc nào, càng không giống kiểu người biết dỗ dành.Hạ Lan Hi thở dài trong lòng.Thôi thôi, chỉ là chuyện cỏn con, chẳng đáng để giận Tống Huyền Cơ.Nếu Tống Huyền Cơ đã nói chưa từng không thích nói chuyện với y, thì mau chóng làm hòa đi!Hạ Lan Hi định mở miệng, nhưng Tống Huyền Cơ lại hành động trước: “Hạ Lan Hi.”Hạ Lan Hi nhìn qua.Tống Huyền Cơ lấy cây trâm vàng tua rua trên đầu xuống, giơ trước mặt y:“Muốn chơi không?”Hạ Lan Hi lập tức mở to mắt, đôi đồng tử phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ trâm.Thấy câu trả lời trên gương mặt y, Tống Huyền Cơ đặt cây trâm vào tay y:“Cho ngươi chơi.”Hạ Lan Hi cúi đầu nhìn cây trâm nằm im trong lòng bàn tay Tống Huyền Cơ, hỏi:“Ngươi nghiêm túc chứ?”Tống Huyền Cơ gật đầu:“Ừ. Đừng giận nữa.”Hạ Lan Hi nuốt khan, chầm chậm đưa tay ra nhận lấy cây trâm tua rua mà y đã thầm ao ước từ lâu.
Nó giống hệt chủ nhân của nó: sáng chói, lạnh lùng và sắc bén. Nhưng khi nắm trong tay, y nhận ra nó không lạnh như y nghĩ. Chỉ cần siết chặt hơn, giữ lâu hơn, nó sẽ trở nên ấm áp, nóng hổi, đúng như y mong đợi.Mắt Hạ Lan Hi sáng rỡ, cười hỏi: “Tống Tầm, Tống Tầm, sao ngươi biết ta luôn muốn chơi thứ này?”Tống Huyền Cơ nhàn nhạt đáp: “Ngươi biết sở thích, ngày sinh của ta, sao ta lại không biết ngươi hứng thú với nó.”Hạ Lan Hi bật cười:“Vậy ta có thể đặt tên cho nó không?”Tống Huyền Cơ:“Tùy ngươi.”Hạ Lan Hi như một con linh thú nhỏ mới được món đồ chơi yêu thích, cẩn thận nâng niu cây trâm của Tống Huyền Cơ, chẳng rời tay.Vì Tống Huyền Cơ xưa nay luôn cư xử điềm tĩnh, nên Hạ Lan Hi chưa từng thấy cây trâm vàng rung lắc mạnh như vậy.Thế là Hạ Lan Hi thử lắc cây trâm tua rua vàng nhiều lần với tốc độ tay khác nhau, thấy vẫn chưa đủ, y lại muốn Tống Huyền Cơ đeo lại cây trâm, vì y muốn nhìn cây trâm lắc lư bên hai má của Tống Huyền Cơ.Nhưng Tống Huyền Cơ không cần suy nghĩ mà từ chối ngay: “Không.”Hạ Lan Hi thất vọng a một tiếng:“Tại sao?”
Tống Huyền Cơ đáp: “Nếu lần này đồng ý với ngươi, lần sau sẽ không biết lấy gì dỗ ngươi nữa.”“Vậy thì sau này ta sẽ không giận dỗi với ngươi nữa.” Trong chiếc kén tình nhỏ hẹp, Hạ Lan Hi vừa dùng tay vừa dùng chân trèo vào lòng Tống Huyền Cơ: “Đeo đi mà, đeo đi mà, Tống Tầm, ngươi đeo cho ta xem đi...”Hạ Lan Hi cố gắng ngồi thẳng người, định cài lại cây trâm lên tóc Tống Huyền Cơ, nhưng lại bị đối phương giữ eo, dễ dàng ấn ngã xuống.Hạ Lan Hi thuận theo tư thế này ngoan ngoãn nằm xuống, đầu vừa hay gối lên đùi của Tống Huyền Cơ.“Còn lâu mới đến giờ phá kén.” Tống Huyền Cơ cụp mắt nhìn y: “Ngủ một lát đi.”Hạ Lan Hi ngẩng lên nhìn thẳng vào Tống Huyền Cơ, chớp mắt: “Ta còn chưa chơi chán, không ngủ được.”Tống Huyền Cơ: “Vậy ta đọc Cửu Châu Sử.”“…Ngươi ngàn lần đừng đọc.” Hạ Lan Hi lật người trong lòng Tống Huyền Cơ, tiện tay cài cây trâm tua rua lên tóc mình. Y nằm tựa trên đùi Tống Huyền Cơ, nói: “Tống Tầm, ngươi dạy ta cách cãi nhau đi. Tại sao ta luôn nói không lại ngươi? Ngươi có bí quyết gì không?”Tống Huyền Cơ: “…”
…
Hoàng hôn buông xuống, trời dần tối. Kén Xuân Tình lặng lẽ nhả tơ, từng vòng, từng lớp, cẩn thận che giấu thế giới bí mật, những rung động non nớt của hai thiếu niên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store