ZingTruyen.Store

Dam Phong Nguyet Vo Tinh Dao Bi Tap Bi

Hạ Lan Hi lên án một trận, vốn tưởng rằng Tống Huyền Cơ lại dùng hai chữ "bình tĩnh" đuổi y đi, không ngờ mặt mày lãnh đạm quanh năm của Tống Huyền Cơ lại hơi giật giật: "Ở đâu?”

Dù vẫn chỉ có hai chữ, nhưng ít ra lần này không phải là "bình tĩnh"!

Hạ Lan Hi định giơ cánh tay bị thương lên cho Tống Huyền Cơ xem, nhưng phát hiện mình không nhấc nổi. Đành phải dùng tay còn lại chỉ vào chỗ bị thương: "Ở đây."

Tống Huyền Cơ đọc một chú thuật chữa thương, nhanh chóng nối lại cánh tay gãy của Hạ Lan Hi. Chẳng mấy chốc cơn đau biến mất, chỉ là xương vừa nối còn hơi cứng, tạm thời chưa thể dùng sức mạnh.

Ngay khi Tống Huyền Cơ xuất hiện, Trường Tôn Sách vừa bám chặt lên kết giới đến mức sốt ruột đã thả lỏng, ngồi xuống đất. Hắn nhớ lời dặn của Hạ Lan Hi, lòng bàn tay khép lại bên miệng nói:"Tống Tầm, Hạ Lan Hi nhờ ta chuyển lời rằng ngươi nhất định phải đến giúp y, y sợ một mình sẽ không đánh nổi. Có ngươi ở đây, y cảm thấy mình mạnh mẽ hơn hẳn."

Hạ Lan Hi: "..." Ta đang nằm trong lòng Tống Huyền Cơ đây, ngươi còn cần chuyển lời làm gì, Tránh Tị Hiềm Chân Quân?

Sau khi truyền lời, Trường Tôn Sách không chút che giấu bật cười khẩy: "Chỉ thế mà đã mạnh mẽ hơn sao? Ta thực không biết nên mô tả sắc mặt vừa rồi của ngươi thế nào."

Hạ Lan Hi ôm chặt [Bắc Trạc Thiên Quyền], để Tống Huyền Cơ bế thẳng về phía kết giới. Từ lúc xuất hiện đến giờ, Tống Huyền Cơ dường như chưa hề liếc mắt nhìn Quỷ Thập Tam một lần.

Quỷ Thập Tam thấy hai thiếu niên Vô Tình Đạo không chút đề phòng lại dám để lộ hoàn toàn lưng mình trước mặt hắn thì cười lạnh: "Đây chính là thái độ của thiên chi kiêu tử sao? Quả nhiên khiến người ta không vui.”

Mông Trưởng Tôn Sách còn chưa ngồi nóng, đột nhiên trông thấy hàng chục bóng vuốt đen từ xa cuộn tới như mưa tên, nhắm thẳng vào lưng Tống Huyền Cơ, tựa hồ ngay giây tiếp theo sẽ xuyên thủng ngực hắn. Thế nhưng Tống Huyền Cơ vẫn như không hề hay biết, ôm Hạ Lan Hi bước tới, vững vàng như thường.

Trường Tôn Sách hét lớn: "Cẩn thận——!"

Trước đây hắn thường trách các đệ tử Vô Tình Đạo chỉ nói "cẩn thận" mà không chỉ rõ phải cẩn thận cái gì. Giờ hắn mới hiểu — hóa ra là không kịp nói!

Tống Huyền Cơ chẳng mảy may bận tâm đến lời nhắc nhở của Trường Tôn Sách, bước chân vẫn không dừng, chỉ khẽ thốt ra bốn chữ: "Pháp tướng thiên địa."

Chữ "địa" vừa dứt, một luồng ánh sáng xanh băng bất ngờ bừng lên lao thẳng lên trời, hòa vào dòng chữ "Hạ Lan Hi" trên bầu trời, chỉ trong nháy mắt đã làm sáng rực cả tòa tháp Lãng Phong.

Giữa luồng sáng rực rỡ, một thanh niên mặc đồng phục Vô Tình Đạo bất ngờ xuất hiện sau lưng Tống Huyền Cơ. Hai người có bóng dáng cực kỳ tương tự, tựa như được âm dương chia cắt, quay lưng mà bước.

Thanh niên có dung mạo tuấn mỹ, thần thái lạnh lùng, đầu đeo trâm vàng tua rua, từ linh khí hóa thành linh thể chạm tới màn trời. Hàng loạt vuốt quỷ dưới chân hắn tựa phù du giữa đất trời, hạt cát chìm vào biển cả. Trong nháy mắt, tất cả tan thành tro bụi.

Hạ Lan Hi nằm trong vòng tay Tống Huyền Cơ, ngơ ngác nhìn hình ảnh thanh niên ấy — đây là lần đầu tiên y thấy một chiếc trâm tua rua vàng to như vậy!

Khoan đã, đây chẳng phải là [Pháp Tướng Học] chỉ được học sau năm thứ mười nhập tông sao? Làm sao Tống Huyền Cơ biết được cái này?

Tốt thôi, tốt lắm, không ngờ Tống Huyền Cơ lại lén luyện trước suốt bao năm.

Chuyện này mà để Bạch Quan Ninh biết, e rằng Bạch Quan Ninh sẽ phát điên mất.

Với sự bảo vệ của pháp tướng, Tống Huyền Cơ đưa Hạ Lan Hi an toàn vào trong kết giới:"Ở đây đợi, ta đi xử lý.”

Nói xong, [Vong Xuyên Tam Đồ] lặng lẽ rút khỏi vỏ, vẽ nên một vệt sáng lạnh lẽo. Thiếu niên nắm chặt thanh kiếm trong tay, từng bước, từng bước chậm rãi tiến về phía Quỷ Thập Tam. Pháp tướng băng lam khổng lồ đi theo, một kiếm chém xuống một phân thân khác của Quỷ Thập Tam.

[Vong Xuyên Tam Đồ] nhẹ nhàng bổ xuống, thân kiếm hóa thành dòng nước Vong Xuyên, âm thanh kiếm ngân vang vọng khắp màn trời.

Cuối cùng Quỷ Thập Tam cũng thu lại vẻ lười biếng đáng ghét của mình, từ hư không triệu hồi một thanh huyết kiếm, phản công về phía [Vong Xuyên Tam Đồ].

Khi hai thanh kiếm va chạm, ánh máu và ánh băng lập tức chia tầng sáu của tháp Lãng Phong thành hai nửa đỏ và xanh. Trong ánh sáng xanh nhạt bao phủ, kết giới lặng lẽ xuất hiện một vết nứt.

Bên trong kết giới, Hạ Lan Hi vẫn giữ nguyên tư thế bị Tống Huyền Cơ đặt xuống, hai tay ôm lấy [Bắc Trạc Thiên Quyền], khoanh chân ngồi bên cạnh Trường Tôn Sách.

Một Tống Huyền Cơ phiên bản thiếu niên bằng xương thịt, và một Tống Huyền Cơ phiên bản thanh niên bằng linh thể, y nhìn đến hoa cả mắt, chỉ hận mình không có thêm con mắt thứ ba!

Bên cạnh Trường Tôn Sách, ngoài Hạ Lan Hi còn có cả Tạ Tử Mặc vừa bị Tống Huyền Cơ tiện tay quật ngã.

Lỗ máu trên trán Tạ Tử Mặc thật kinh khủng, máu hòa lẫn với não. Dù luôn tự nhận mình là nam nhi chân chính, Trường Tôn Sách cũng không chịu nổi, vội vàng lùi xa vài bước. Hắn nhích lại gần Hạ Lan Hi, lần đầu tiên trong đời được chạm mắt nhìn thần kiếm ở cự ly gần như vậy, ánh mắt nhìn [Bắc Trạc Thiên Quyền] tràn đầy ngưỡng vọng: " Có phải thanh kiếm này oai phong hơn [Vong Xuyên Tam Đồ] không? Hạ Lan Hi, ta thấy ngươi thật sự tiền đồ rộng mở!"

Hạ Lan Hi liếc qua [Tải Tinh Nguyệt] đang cố gắng duy trì kết giới, hơi ngập ngừng đáp: "Đây là kiếm bản mệnh của Hoán Trần Chân Quân.”

Trường Tôn Sách chỉnh lại: "Chỉ từng là thôi, giờ Hoán Trần Chân Quân đã bỏ kiếm rồi."

Hạ Lan Hi im lặng, ánh mắt dõi theo bóng dáng thiếu niên Tống Huyền Cơ.

"Ta biết ngươi muốn nói gì." Trường Tôn Sách vừa chú tâm vào chiến trường, vừa mở miệng nói: "Nhưng đó là Hoán Trần Chân Quân, đệ nhất thiên hạ, làm sao có chuyện gì xảy ra với ngài ấy được? Chắc chắn ngài ấy đã tìm được một thanh kiếm còn tốt hơn…”

“A!"

Trường Tôn Sách đột ngột biến sắc, trong mắt hiện lên nỗi sợ hãi quen thuộc. Hắn mím chặt đôi môi tái nhợt, run rẩy, rồi đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.

Hạ Lan Hi: "Trường Tôn Sách lại phun máu nữa rồi!"

Mồ hôi lạnh Trường Tôn Sách chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch: "Kiếm áp… kiếm áp lại trở về rồi."

Hạ Lan Hi không cảm thấy gì, ngơ ngác hỏi: "Cái gì cơ?”

Trường Tôn Sách: "Đau… đau quá…"

Hạ Lan Hi kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy những thanh thần kiếm treo lơ lửng trên Hồ Đúc Kiếm bỗng nhiên lại phát sáng lần nữa! Bắt đầu từ một thanh kiếm màu vàng nhạt đối diện với họ, từng thanh từng thanh lần lượt được thắp sáng, kiếm áp tựa như gợn sóng từ trung tâm hồ lan rộng ra.

Ngay cả Tống Huyền Cơ, đối mặt với sức ép từ những thần kiếm thượng cổ cũng không tránh khỏi chậm lại đôi chút lúc cầm kiếm.

Quỷ Thập Tam nhìn những thanh thần kiếm khôi phục sức mạnh, có chút ngạc nhiên, bật cười: "Nhanh như vậy sao? Xem ra ‘Đại nhân’ quả thật rất ưu ái ngươi."

Sau khi giằng co với Tống Huyền Cơ trong chốc lát mà không rơi vào thế yếu, Quỷ Thập Tam bỗng chủ động kết thúc thế cân bằng: "Được rồi, bản tọa không có thời gian chơi đùa với ngươi.”

Nói xong Quỷ Thập Tam cầm huyết kiếm, bất ngờ xoay người, chiếc áo choàng như làn sương máu lướt nhanh qua không trung, lao thẳng về phía Hồ Đúc Kiếm.

Hạ Lan Hi bỗng có linh cảm chẳng lành, không có Tạ Tử Mặc làm "vật tế", Quỷ Thập Tam vốn không thể tiếp cận tượng thần của Cực Lạc Chân Quân. Vậy hành động hiện tại của hắn là vì điều gì?

Hạ Lan Hi vô thức nhìn về phía Tạ Tử Mặc "hôn mê", chợt nghĩ đến điều gì đó, vươn tay chạm vào mi tâm của hắn, lòng lập tức trĩu nặng.

Hạ Lan Hi khẽ nói: "…Nguy rồi.”

Trường Tôn Sách trong tình trạng bị ép phải tiết kiệm từng lời, vừa hộc máu vừa hỏi: "Sao?"

Hạ Lan Hi chống đất bằng Bắc Trạc Thiên Quyền, đứng dậy nói: "Đây không phải là thân thể của Tạ Tử Mặc. Tạ Tử Mặc đã chết rồi."

Nói cách khác, Tạ Tử Mặc đã hoàn thành hiến tế từ lâu. Hắn cam tâm dâng hiến máu thịt và linh hồn của mình, chỉ để Quỷ Thập Tam dệt nên một bộ huyết y mới, có thể tiếp cận Cực Lạc Chân Quân.

Còn "Tạ Tử Mặc" mà bọn họ thấy, chỉ là mồi nhử Quỷ Thập Tam dùng để đánh lạc hướng và thu hút sự chú ý của họ.

…Không kịp rồi, y không kịp, Tống Huyền Cơ cũng không kịp.

Hạ Lan Hi dứt khoát đưa ra phán đoán, nhưng không nhịn được buột miệng: "Đừng để hắn đến gần Hồ Đúc Kiếm!"

Tống Huyền Cơ lập tức đuổi theo, nhưng áp lực từ thanh kiếm khổng lồ đã làm chậm bước chân hắn.

Chớp mắt, Quỷ Thập Tam đã lướt đến trung tâm của Hồ Đúc Kiếm. Gương mặt không có ngũ quan của hắn thản nhiên đối diện với biển lửa rực cháy: "Khi sống chỉ biết chạy theo mười một vị ca ca ăn chơi, khi chết còn phải dựa vào sự bảo vệ của hậu bối. Ngươi thật sự không thấy xấu hổ sao, Tiểu Cực Lạc?”

Một tia lửa nổ "đốp" lên, giống như pháo của đám trẻ nghịch ngợm ngày Tết.

Quỷ Thập Tam cười nhạt: "Bản tọa mang theo đệ tử của ngươi đến gặp ngươi, không mở ‘cửa’ đón sao?"

Tựa hồ cảm nhận được hơi thở của Tạ Tử Mặc, một luồng sức mạnh từ trung tâm xoáy nước tràn ra, như có đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm tò mò "vén" xoáy nước lên. Tượng thần của Cực Lạc Chân Quân hiện ra trước mắt Quỷ Thập Tam.

Đó là một thiếu niên chừng mười một mười hai tuổi, tròn trĩnh đáng yêu, miệng cười tươi rói, đôi tay trắng nõn cầm một xiên kẹo hồ lô ăn dở.

Khóe miệng vô hình của Quỷ Thập Tam nhếch lên. Đầu ngón tay hắn vẽ ra một vệt chất lỏng đỏ thẫm, hướng về phía tượng thần của Cực Lạc Chân Quân mà lao tới—

Tí tách.

Một giọt nhỏ rơi xuống xiên kẹo hồ lô của Cực Lạc Chân Quân. Nhưng đó không phải chất nhầy của Quỷ Thập Tam, mà là một giọt nước trong vắt như ngọc bích.

Từ xiên kẹo hồ lô, giọt nước nhanh chóng lan ra toàn bộ tượng thần, hình thành một lớp màng nước mỏng manh tựa như chỉ cần một hơi thở cũng sẽ tan vỡ, nhẹ nhàng bao bọc lấy cơ thể tròn trĩnh nhỏ nhắn của Cực Lạc Chân Quân.

Khóe miệng Quỷ Thập Tam bỗng nhiên cứng đờ.

Cùng lúc đó, trên không trung Hồ Đúc Kiếm, một thanh kiếm lớn với hoa văn sóng nước hiện lên—đó là kiếm bản mệnh Thanh Bình Lạc của Nghi Ách Chân Quân, do Phù Tự Tiên Quân lưu truyền lại.

Hạ Lan Hi nhìn thấy bóng dáng Nghi Ách Chân Quân xuất hiện ở lối vào tầng sáu, gần như mừng đến rơi nước mắt.

Cuối cùng, các viện trưởng cuối cùng cũng không đến muộn!

Quỷ Thập Tam lạnh lùng nhìn Thanh Bình Lạc, chậm rãi nói: "Đông Phương Ký Minh?"

Nghi Ách Chân Quân liếc qua, xác nhận ba đệ tử tạm thời không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm: "Huyền Cơ, Thời Vũ, đưa Kinh Lược ra ngoài trước, chỗ này có ta.”

Tống Huyền Cơ liếc qua Hồ Đúc Kiếm, không ham chiến mà khẽ búng ngón tay. Vong Xuyên Tam Đồ dần biến mất trong không trung.

Rời khỏi tầng sáu, không chỉ Trường Tôn Sách đang thoi thóp mà ngay cả Tống Huyền Cơ cũng nhẹ nhõm thấy rõ.

Ba người trở về tầng bốn, những người còn lại đều cầm vũ khí mới nhận được đứng canh giữ ở lối vào. Thấy bọn họ, tất cả đồng loạt ùa lên.

Thượng Quan Thận: "Sư tôn ta đến kịp không? Các ngươi có bị thương không?"

Chúc Như Sương: "Thời Vũ, Huyền Cơ, các ngươi ổn cả chứ? Ở tầng bốn mà chúng ta còn cảm nhận được linh lực chấn động cực lớn—Trường Tôn Kinh Lược?"

Bạch Quan Ninh: "Sao Hạ Lan Thời Vũ lấy được Bắc Trạc Thiên Quyền? Sao Bắc Trạc Thiên Quyền nhận một thiếu niên vừa nhập học không lâu làm kiếm chủ kia chứ?"

Hạ Lan Hi: "Kịp kịp, không không!"

Tống Huyền Cơ: "Ừ."

Trường Tôn Sách: "Hạ Lan Hi chỉ tùy tiện đưa tay ra, Bắc Trạc Thiên Quyền liền thuộc về y—ta còn sống đây.”

Bạch Quan Ninh còn muốn hỏi cho kỹ nhưng bị Chúc Như Sương ngăn lại: "Ba người họ đã rất mệt rồi, có gì ra khỏi tháp hẵng nói."

Sáu người tiếp tục hướng lên mặt đất. Hạ Lan Hi nhớ ra mình vẫn chưa cho Tống Huyền Cơ xem Bắc Trạc Thiên Quyền vừa lấy được, bèn cố ý triệu kiếm ra, giơ cao trước mặt Tống Huyền Cơ: "Đúng rồi Tống Tầm, cho ngươi xem, ta lỡ tay lấy được thanh kiếm này."

Tống Huyền Cơ hờ hững cụp mắt: "Thấy rồi.”

Trường Tôn Sách không khỏi ngạc nhiên: "Lạ thật, ta nhớ Hạ Lan Hi trước đây thân với Chúc Vân hơn, sao giờ lại gần gũi với Tống Tầm?"

Bạch Quan Ninh đứng bên nghe vậy, thuận miệng nói: "Thông thường, ta sẽ cho rằng Hạ Lan Thời Vũ thích Tống Huyền Cơ, nhưng…"

Trường Tôn Sách cả kinh suýt nữa lại phun máu: "—Cái gì?! Người tu đạo vô tình mà cũng có thể thích người khác sao?!”

"Ngươi để ta nói hết chữ ‘nhưng’ đã." Bạch Quan Ninh bực bội đáp, "Nhưng ngươi có thấy nhẫn trên tay trái của họ không? Lưu Tự Vi Mộng không phản ứng, chứng tỏ họ không động lòng."

Trường Tôn Sách càng khó hiểu: "Vậy là sao?"

Pháp khí của viện Hợp Hoan Đạo tuyệt đối không sai, vì thế Bạch Quan Ninh khẳng định: "Vậy nên, họ chỉ là bạn bè. Tình bạn của người tu Vô Tình Đạo là như vậy."

Trường Tôn Sách vỡ lẽ: "À à, ra là vậy!”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store