Dam My Xuyen Nhanh Nghe Dong Vai Phan Dien
Cà phê có độc, Mạc Doãn cảm nhận được điều đó.Ở thế giới trước, Hạ Huyên đã đỡ cho hắn một dao, giờ thì hết nợ rồi.
Cũng đến lúc kết thúc chuyện này thôi.Thế giới đó giờ chẳng còn lý do gì để ở lại nữa, nếu cứ tiếp tục, có khi mọi thứ lại diễn ra theo cái kết viên mãn hòa bình... Không lẽ lại biến thành cái thứ gọi là "tình yêu" sao?Mạc Doãn rùng mình, bật dậy khỏi sofa. Cái cảm giác chóng mặt quen thuộc khi tinh thần tách rời khỏi thể xác lại kéo đến, lần này còn dữ dội hơn trước. Hắn đứng yên mất một lúc mới bình thường trở lại."Điều phối viên thân mến! Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ!" Đúng lúc này giọng nói của hệ thống vang lên."Tao xong nhiệm vụ rồi á?""Đúng vậy! "Thế giới nhỏ đã vận hành hoàn tất, chúc mừng anh, đây là lần thứ nhất anh hoàn thành nhiệm vụ.""Thế mở nhật ký công việc ra cho tao xem nào.""Xin lỗi, quyền hạn của tôi không đủ, mở không được.""Quyền hạn không đủ? Vậy ai đủ?""Xin lỗi, quyền hạn của tôi không đủ."Tốt lắm, lại bắt đầu vòng lặp vô tận rồi.Mạc Doãn không buồn đôi co với hệ thống nữa, vừa bước ra ngoài vừa nhanh chóng tổng hợp lại thông tin.Hệ thống nói hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, nghĩa là Landers thực sự đã nghe lời hắn, không vì sự ra đi của hắn mà sụp đổ. Y đã giữ vững thế giới nhỏ đó đến khi nó tự đóng lại một cách tự nhiên. Có thể là mười năm, hoặc vài chục năm...Mạc Doãn dừng bước một giây, rồi lại tiếp tục đi.Từ thái độ của hệ thống, hắn vẫn chưa thể xác định hoàn thành nhiệm vụ là tốt hay xấu đối với Liên Minh.Ngoài trời nắng rất đẹp, ánh sáng chiếu vào mắt khiến hắn hơi khó chịu. Hắn nhận ra bản thân đang ngày càng bị ảnh hưởng bởi các thế giới nhỏ – thời gian trong đó đã để lại dấu vết rõ ràng trên cơ thể hắn.Phần thưởng cho lần đầu hoàn thành nhiệm vụ là một khoản tiền kếch xù.Mạc Doãn nhìn con số trên tài khoản, không nhịn được bật cười.Hắn là một người tự nhiên – điều đó đồng nghĩa với việc hắn có tài nguyên vô hạn trong Liên Minh, cũng chẳng có ham muốn gì về vật chất. Tiền đối với hắn chẳng có tí ý nghĩa nào.Nghĩ kỹ lại, cái khóa đào tạo tái việc nếu thất bại nhiệm vụ chẳng phải cũng vô nghĩa y chang sao?Trước đây hắn chưa từng nghĩ về chuyện này.Bởi vì chẳng có ham muốn, hắn cũng chẳng bao giờ suy nghĩ hay khám phá cuộc sống của chính mình. Nhưng bây giờ thì khác."Anh có muốn trở về chỗ ở của mình không?" Hệ thống chủ động hỏi."Xin lỗi, quyền hạn của mày không đủ."Hệ thống: "..."Mạc Doãn đứng trước nghĩa trang của những người tự nhiên. Hàng loạt bia mộ trắng trải dài như những vì sao đã chết, lặng lẽ nằm giữa đồng cỏ xanh.Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào đây.Ngay khi bước vào, một cơn chấn động kỳ lạ lan ra từ trong tâm trí hắn."Hệ thống.""Vâng?""Lúc tao rời khỏi thế giới nhiệm vụ... hình như có động đất?""Hả?" Hệ thống chớp chớp, "Không có nha."Tuy hệ thống trả lời rất nhanh, nhưng Mạc Doãn vẫn nhạy bén nhận ra nó đã chần chừ khoảng một mili-giây trước khi đáp lại. Đối với tốc độ xử lý của hệ thống, điều đó đồng nghĩa với việc nó đang nói dối.Khoảnh khắc hắn chết đi, tinh thần lực của hắn như tơ mỏng thoát ra khỏi cơ thể, bị hút trở lại thế giới thực. Chính vào giây phút đó, cả hành tinh này dường như khẽ rung lên một chút.Mạc Doãn cúi xuống, nghiêng đầu nhìn tấm bia trước mặt.Một tấm bia trắng trơn, không có bất kỳ thông tin gì."Quyền hạn của mày có đủ để tra xem ai nằm dưới những tấm bia này không?""Xin lỗi, quyền hạn của tôi không đủ."Mạc Doãn cười khẽ. "Đồ vô dụng."Hệ thống: "..."Người tự nhiên hình như ngày càng khó ở, tính tình cáu kỉnh hơn hẳn, hành vi cử chỉ cũng thay đổi hẳn so với trước kia... Hệ thống lập tức ghi lại điều này để báo cáo lên Liên Minh!Sau khi về chỗ ở, Mạc Doãn gửi yêu cầu truy cập đến tất cả khu vực của các người tự nhiên khác.Trong Liên Minh, mỗi người tự nhiên đều có lãnh thổ riêng, nếu muốn vào khu vực của người khác phải được chủ nhân cho phép.Đáng tiếc, hắn đợi cả ngày mà không nhận được bất kỳ phản hồi nào.Chẳng có gì ngạc nhiên. Nếu là trước đây, chính hắn cũng sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến một yêu cầu như thế.Mạc Doãn chống cằm nhìn danh sách yêu cầu bị bỏ xó, thoáng suy nghĩ rồi chuyển sang tra cứu thông tin của chính mình.Nghĩ lại thì thấy buồn cười, trước đây hắn chưa từng tò mò về cha mẹ ruột của mình là ai.Thông tin về người tự nhiên đều là dữ liệu công khai.Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm ra.Mạc Doãn Cha: Diệp Tề, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-98. Mẹ: Diệp Cửu, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-16.Một đoạn thông tin vô cùng đơn giản, kèm theo hai bức ảnh ba chiều.Mạc Doãn lặng lẽ nhìn hai khuôn mặt xếp song song. Bất kể là cha hay mẹ của hắn, cả hai trông đều rất bình thường. Nếu họ cũng là những người tự nhiên mạnh mẽ như hắn, hình ảnh được lưu lại hẳn sẽ còn vương vấn dấu vết của tinh thần lực, mang đến một cảm giác chấn động mãnh liệt.Hai người này... thật sự là cha mẹ của hắn sao?Mạc Doãn xoay nhẹ ngón tay, hình ảnh cũng xoay theo, lướt quanh hắn một vòng. Nhưng dù nhìn từ góc độ nào, hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ dấu vết tinh thần lực nào còn sót lại, chứ đừng nói đến một cảm giác thân thuộc nào đó.Tắt hình ảnh, Mạc Doãn tiếp tục tra cứu về xuất thân của cha mẹ mình.Diệp Tề Cha: Đường Ý Bạch, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-98. Mẹ: Đường Vũ Kỳ, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-16.Diệp Cửu Cha: Đường Lưu, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-98. Mẹ: Đường Nhĩ Tư, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-16.Hình ảnh của cả thế hệ cha mẹ và ông bà cùng lúc hiện ra—sáu người, sáu gương mặt. Nhưng cảm giác mà họ mang đến cho Mạc Doãn lại giống nhau đến kỳ lạ—họ trông quá đỗi bình thường, tinh thần lực dường như cũng chẳng hề mạnh mẽ.Mạc Doãn búng tay, tắt hình ảnh, rời khỏi nơi ở và thiết lập lộ trình bay đến khu vực mà cha hắn từng cư trú."Tọa độ bất thường, từ chối truy cập."Giọng nói của hệ thống phi thuyền không chút cảm xúc."Xin hãy tôn trọng người đã khuất. Đó là quê hương của ông ấy. Dù chủ nhân đã ra đi, chúng tôi vẫn ghi nhớ những cống hiến mà ông đã làm cho Liên minh."Mạc Doãn cười lạnh: "Tôi là con trai của ông ta, chẳng lẽ đó không phải là nhà của tôi sao?""Xin chào, hệ thống phát hiện tọa độ tinh thần lực của ngài thuộc khu vực Se. Nơi đó không phải là quê hương của ngài.""Vậy có nghĩa là tôi chẳng thể đi đâu cả?""Ngài có thể đến tất cả các khu vực công cộng và những khu vực tư nhân cho phép truy cập. Với tư cách là một người tự nhiên, ngài sở hữu quyền hạn cao nhất trên toàn bộ hành tinh.""Cái gọi là quyền hạn cao nhất... nghĩa là tôi không được phép đến nơi cha mẹ ruột của mình từng sống?""Xin lỗi, vui lòng xin cấp quyền truy cập."Mạc Doãn xuống phi thuyền, giơ ngón giữa với nó.Toàn bộ hành động này đều bị hệ thống ghi lại và báo cáo lên Liên Minh.Ở trung tâm Liên Minh, một bộ não khổng lồ lơ lửng, ánh sáng thần kinh lóe lên."Anh ta bắt đầu tò mò về cha mẹ mình rồi... Ngài có chỉ thị gì không?"Bộ não trung ương thoáng dừng lại, rồi lạnh nhạt ra lệnh:"Tiếp tục đưa hắn vào thế giới nhiệm vụ.""Vâng.""Đợi đã...""Ngài có dặn dò gì?""Hắn vô cùng quý giá. Nhất định phải bảo vệ sự an toàn của hắn, không thể để tinh thần lực bị tổn thương dù chỉ một chút.""Ngài yên tâm, màn chắn bảo vệ luôn ở cấp độ cao nhất, tuyệt đối không để anh ấy gặp bất kỳ nguy cơ bị nuốt chửng nào.""Tốt lắm..."Bộ não lại lóe lên, thở dài như một lời thì thầm:"Hãy bảo vệ hắn... Hắn là hy vọng cuối cùng của chúng ta."Sau nhiều ngày thăm dò, Mạc Doãn chẳng những không tìm được gì mà còn có thêm vô số câu hỏi.Cuộc sống trước đây thật tẻ nhạt, nhưng bây giờ lại đầy rẫy những bí ẩn. Hắn chợt nhận ra bản thân trước giờ thật ngu muội biết bao.Chính những tiểu thế giới, chính những thế giới ấy đã thay đổi hắn. Những nguồn sức mạnh trong đó đã khiến hắn suy nghĩ khác đi. Vậy nếu muốn giải đáp những thắc mắc này... chẳng phải hắn phải tiếp tục tiến vào tiểu thế giới hay sao?Thế nhưng, cơ thể lại đang chống cự.Hắn không muốn bước vào đó nữa.Trong tiểu thế giới, hắn cảm thấy cảm xúc của mình ngày càng phong phú, ngày càng giống con người hơn. Mọi niềm tin trước đây đều bị đảo lộn—mà đó, đối với bất kỳ ai, đều không phải là điều dễ dàng chấp nhận...Bàn tay siết lại, Mạc Doãn nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình.Đốt ngón tay căng cứng, khẽ run rẩy.Là sợ hãi. Hắn nhận ra mình đang sợ hãi.Cứ ngồi đờ ra như thế một lúc, đột nhiên hắn bật cười. Ban đầu chỉ là một nụ cười nhạt, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng ngã ngửa ra giường, cười vang không dứt.Hệ thống vẫn luôn ở bên cạnh người tự nhiên này, vừa ghi chép vừa cảm thán. Một người vốn vô cảm như thế... sao lại càng ngày càng kỳ lạ?"Hệ thống.""Nghe ạ.""Tao nghỉ đủ rồi, có thể nhận nhiệm vụ.""À, vâng! Mời ngài đến phòng chuẩn bị nhiệm vụ."Cả cơ thể như một chiếc lò xo, người tự nhiên ấy bật dậy khỏi giường nhẹ nhàng như một con cá, trên môi còn vương nét cười đầy hứng thú."Đi thôi, đi chơi một chút.""Chỉ số tương thích đạt chuẩn, mở ra thế giới mới."Một tấm lưới băng lam bao phủ lấy cơ thể đang nửa nằm.Tinh thần lực tràn ra khỏi thân thể.Hệ thống lập tức căng thẳng, duy trì màn chắn, cẩn thận bảo vệ tinh thần lực của phối hợp viên. Nhưng đúng lúc đó, một biến cố bất ngờ bùng nổ—Tinh thần lực vốn dĩ đang yên ổn bỗng dưng phình to! Một nguồn sức mạnh chưa từng có lao thẳng vào lớp màn chắn!"Không ổn!"Ngay khoảnh khắc hệ thống thét lên, nó cảm nhận được một luồng sức mạnh khác đã đoạt lấy quyền kiểm soát của mình!Lưới băng lam lập tức mở rộng, bao trùm toàn bộ phòng chuẩn bị, ép toàn bộ tinh thần lực đang bạo loạn quay trở về, cưỡng chế ổn định trong cơ thể đã chìm vào giấc ngủ."Đại nhân..." Hệ thống hoảng loạn."Không sao," giọng nói kia vang lên, "chỉ là một sự cố nhỏ."Hệ thống run rẩy kiểm tra tình trạng tinh thần lực của phối hợp viên, sau đó kinh hãi hét lên:"Hỏng rồi! Module ký ức của điều phối viên không vào được tiểu thế giới!"Ở trung tâm, hệ thần kinh trong bộ não lóe sáng dữ dội, toát ra cơn giận dữ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại bình tĩnh trở lại."Thử truy cập hỗ trợ vào tiểu thế giới.""Rõ!"Hệ thống vừa định thao tác thì giọng nói kia đột ngột ngăn lại."Không! Đừng làm vậy!"Trong giọng điệu ấy có một tia e ngại. Cuối cùng, như đang nghiến răng, y nói từng chữ:"Cứ để nguyên như vậy."Ngữ khí kiên định, không chút do dự.Câu nói ấy không giống như một mệnh lệnh dành cho hệ thống, mà giống như đang tự trấn an chính mình hơn.Cắt đứt kết nối với hệ thống, y lẩm bẩm một mình:"Hắn là kẻ hoàn mỹ nhất... Nhất định sẽ tìm ra câu trả lời..."*Trời vừa sụp tối thì bỗng dưng đổ mưa như trút nước. Cái oi ả của mùa hè hòa lẫn vào cơn mưa, thấm sâu vào da thịt. Ở đầu con hẻm nhỏ hẹp, chiếc đèn đường cũ kỹ chập chờn nhấp nháy, ánh sáng đứt quãng kéo dài bóng một chàng trai cao gầy trên tường, mờ ảo như ma chơi.Hẻm phố chật chội, ẩm ướt, không khí sực nức mùi "tổng hợp" của rác thối, đồ ăn ôi thiu, khói đốt rác, và... cả dấu tích "giải quyết nỗi buồn" của mấy ông say xỉn. Mưa xuống, nước bẩn lênh láng khắp nơi, mỗi bước đi đều như bị hút chặt xuống đất bởi lớp bùn nhầy nhụa.Len lỏi qua những biển hiệu sáng lập lòe, từng bậc thang xám xịt hiện ra. Đôi giày vải sũng nước lẹp nhẹp từng bước leo lên, khẽ né những bộ quần áo phơi ngoài hành lang bị mưa dội ướt nhẹp. Đứng trước cửa phòng, Mạc Doãn lôi chìa khóa ra mở cửa. Đẩy thử một cái—không được. Đằng sau cánh cửa có thứ gì đó chặn lại, trông có vẻ khá nặng.Sau một lúc đứng lặng thinh trước cửa, cậu cất chìa khóa đi, tháo ba lô xuống, lôi quyển sổ bài tập sai ra, dựa vào bức tường loang lổ, bắt đầu nghiên cứu."Bà nó chứ! Cái thời tiết quái quỷ gì đây, mưa như muốn nhấn chìm cả khu này vậy!"Tiếng bước chân hấp tấp vang lên từ cầu thang. Một người đàn ông chạy lên, cảm biến đèn hành lang lập tức sáng bừng, soi rõ dáng vẻ chàng trai đang chăm chú đọc sách. Cả người cậu ướt như chuột lột, mái tóc đen ngắn dính sát vào khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt."Tiểu Doãn tan học rồi à?"Mạc Doãn ngẩng đầu: "Chú Lưu."Lưu Uy liếc nhìn cánh cửa màu đỏ sậm bên cạnh, nhíu mày: "Sao không vào nhà?""Cháu quên mang chìa khóa.""Ba cháu không có nhà à?" Lưu Uy rút chìa khóa ra, định tra vào ổ khóa nhà mình, chợt do dự liếc nhìn cậu thiếu niên, "Cháu ướt hết rồi, vào nhà chú lau khô chút đi.""Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn.""Ừ."Lưu Uy không hỏi thêm. Hàng xóm trong khu này, ông hiểu rõ gần hết, chỉ có hai cha con nhà này là khó đoán nhất—lạnh lùng, xa cách, cứ như không thuộc về nơi này.Vừa vào nhà, chưa kịp đóng cửa, ông đã nghe thấy tiếng đồ vật đổ vỡ ầm ầm từ nhà bên cạnh. Ông khựng lại, thò đầu ra nhìn, thấy Mạc Doãn đang lôi chìa khóa ra mở cửa. Khuôn mặt cậu ta vẫn cúi gằm, u ám chẳng khác gì thời tiết ngoài trời.Lưu Uy đóng cửa lại, lắc đầu lẩm bẩm: "Nghe bảo thằng nhóc này học siêu giỏi, thế mà lại là một đứa nói dối chuyên nghiệp. Rõ ràng có chìa khóa mà bảo là không có, lừa mình để làm gì không biết?"Trong phòng, Mạc Doãn dùng vai đẩy cửa, từng chút từng chút mở rộng khoảng trống giữa cửa và chiếc tủ TV đổ sập sau nó. Cậu lách người vào như một tờ giấy.Căn phòng vuông vức, bé như một miếng đậu phụ, không có bếp, cũng chẳng có nhà vệ sinh. Một tấm rèm cũ được kéo ngang, chia phòng ra làm hai. Một chiếc giường lộ ra sau tấm rèm, từ đó thò ra một cái chân trần. Mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi. Cậu nhón chân, nhẹ nhàng tìm chỗ đặt chân xuống mà không giẫm phải.Điện thoại trong túi quần rung lên."Alo.""Tôi suy nghĩ kỹ rồi.""10 triệu." Ngón tay cậu khẽ nhặt một mảnh kính, hàng mi dày rủ xuống, giọng điềm nhiên: "Chuyển khoản cho tôi 10 triệu, tôi đi với anh.""Không được, chỉ một tuần thôi.""Không thích thì thôi, đâu phải tôi đòi hỏi."Cúp máy, Mạc Doãn đứng lên, lấy chiếc chổi cong vẹo trong góc nhà ra, bắt đầu quét những mảnh vụn nhỏ. Điện thoại lại rung không ngừng, đối phương có vẻ rất gấp. Đợi khoảng chục nhịp rung, cậu mới thản nhiên bắt máy."Được.""Vậy mai gặp.""Ừ, tôi đang cần tiền gấp.""Tùy anh chọn chỗ, vào khách sạn đi, anh trả.""OK, mai gặp."Mảnh vỡ rơi lách tách vào thùng rác, cuộc gọi kết thúc. Điện thoại trên tay cậu trĩu xuống. Mạc Doãn đứng lặng giữa căn phòng chật chội, nhận ra xung quanh đã ướt nhẹp từ lúc nào.
p/S: Hello mn, ở thế giới này MD bị mất ký ức và trở về năm cấp 3 nên mình tạm edit thành "cậu" cho hợp ngữ cảnh nhé! Bắt đầu cuộc phiêu lưu vào thế giới thứ 4 thôi bà con! :DO7/O2/2O25
Cũng đến lúc kết thúc chuyện này thôi.Thế giới đó giờ chẳng còn lý do gì để ở lại nữa, nếu cứ tiếp tục, có khi mọi thứ lại diễn ra theo cái kết viên mãn hòa bình... Không lẽ lại biến thành cái thứ gọi là "tình yêu" sao?Mạc Doãn rùng mình, bật dậy khỏi sofa. Cái cảm giác chóng mặt quen thuộc khi tinh thần tách rời khỏi thể xác lại kéo đến, lần này còn dữ dội hơn trước. Hắn đứng yên mất một lúc mới bình thường trở lại."Điều phối viên thân mến! Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ!" Đúng lúc này giọng nói của hệ thống vang lên."Tao xong nhiệm vụ rồi á?""Đúng vậy! "Thế giới nhỏ đã vận hành hoàn tất, chúc mừng anh, đây là lần thứ nhất anh hoàn thành nhiệm vụ.""Thế mở nhật ký công việc ra cho tao xem nào.""Xin lỗi, quyền hạn của tôi không đủ, mở không được.""Quyền hạn không đủ? Vậy ai đủ?""Xin lỗi, quyền hạn của tôi không đủ."Tốt lắm, lại bắt đầu vòng lặp vô tận rồi.Mạc Doãn không buồn đôi co với hệ thống nữa, vừa bước ra ngoài vừa nhanh chóng tổng hợp lại thông tin.Hệ thống nói hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, nghĩa là Landers thực sự đã nghe lời hắn, không vì sự ra đi của hắn mà sụp đổ. Y đã giữ vững thế giới nhỏ đó đến khi nó tự đóng lại một cách tự nhiên. Có thể là mười năm, hoặc vài chục năm...Mạc Doãn dừng bước một giây, rồi lại tiếp tục đi.Từ thái độ của hệ thống, hắn vẫn chưa thể xác định hoàn thành nhiệm vụ là tốt hay xấu đối với Liên Minh.Ngoài trời nắng rất đẹp, ánh sáng chiếu vào mắt khiến hắn hơi khó chịu. Hắn nhận ra bản thân đang ngày càng bị ảnh hưởng bởi các thế giới nhỏ – thời gian trong đó đã để lại dấu vết rõ ràng trên cơ thể hắn.Phần thưởng cho lần đầu hoàn thành nhiệm vụ là một khoản tiền kếch xù.Mạc Doãn nhìn con số trên tài khoản, không nhịn được bật cười.Hắn là một người tự nhiên – điều đó đồng nghĩa với việc hắn có tài nguyên vô hạn trong Liên Minh, cũng chẳng có ham muốn gì về vật chất. Tiền đối với hắn chẳng có tí ý nghĩa nào.Nghĩ kỹ lại, cái khóa đào tạo tái việc nếu thất bại nhiệm vụ chẳng phải cũng vô nghĩa y chang sao?Trước đây hắn chưa từng nghĩ về chuyện này.Bởi vì chẳng có ham muốn, hắn cũng chẳng bao giờ suy nghĩ hay khám phá cuộc sống của chính mình. Nhưng bây giờ thì khác."Anh có muốn trở về chỗ ở của mình không?" Hệ thống chủ động hỏi."Xin lỗi, quyền hạn của mày không đủ."Hệ thống: "..."Mạc Doãn đứng trước nghĩa trang của những người tự nhiên. Hàng loạt bia mộ trắng trải dài như những vì sao đã chết, lặng lẽ nằm giữa đồng cỏ xanh.Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào đây.Ngay khi bước vào, một cơn chấn động kỳ lạ lan ra từ trong tâm trí hắn."Hệ thống.""Vâng?""Lúc tao rời khỏi thế giới nhiệm vụ... hình như có động đất?""Hả?" Hệ thống chớp chớp, "Không có nha."Tuy hệ thống trả lời rất nhanh, nhưng Mạc Doãn vẫn nhạy bén nhận ra nó đã chần chừ khoảng một mili-giây trước khi đáp lại. Đối với tốc độ xử lý của hệ thống, điều đó đồng nghĩa với việc nó đang nói dối.Khoảnh khắc hắn chết đi, tinh thần lực của hắn như tơ mỏng thoát ra khỏi cơ thể, bị hút trở lại thế giới thực. Chính vào giây phút đó, cả hành tinh này dường như khẽ rung lên một chút.Mạc Doãn cúi xuống, nghiêng đầu nhìn tấm bia trước mặt.Một tấm bia trắng trơn, không có bất kỳ thông tin gì."Quyền hạn của mày có đủ để tra xem ai nằm dưới những tấm bia này không?""Xin lỗi, quyền hạn của tôi không đủ."Mạc Doãn cười khẽ. "Đồ vô dụng."Hệ thống: "..."Người tự nhiên hình như ngày càng khó ở, tính tình cáu kỉnh hơn hẳn, hành vi cử chỉ cũng thay đổi hẳn so với trước kia... Hệ thống lập tức ghi lại điều này để báo cáo lên Liên Minh!Sau khi về chỗ ở, Mạc Doãn gửi yêu cầu truy cập đến tất cả khu vực của các người tự nhiên khác.Trong Liên Minh, mỗi người tự nhiên đều có lãnh thổ riêng, nếu muốn vào khu vực của người khác phải được chủ nhân cho phép.Đáng tiếc, hắn đợi cả ngày mà không nhận được bất kỳ phản hồi nào.Chẳng có gì ngạc nhiên. Nếu là trước đây, chính hắn cũng sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến một yêu cầu như thế.Mạc Doãn chống cằm nhìn danh sách yêu cầu bị bỏ xó, thoáng suy nghĩ rồi chuyển sang tra cứu thông tin của chính mình.Nghĩ lại thì thấy buồn cười, trước đây hắn chưa từng tò mò về cha mẹ ruột của mình là ai.Thông tin về người tự nhiên đều là dữ liệu công khai.Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm ra.Mạc Doãn Cha: Diệp Tề, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-98. Mẹ: Diệp Cửu, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-16.Một đoạn thông tin vô cùng đơn giản, kèm theo hai bức ảnh ba chiều.Mạc Doãn lặng lẽ nhìn hai khuôn mặt xếp song song. Bất kể là cha hay mẹ của hắn, cả hai trông đều rất bình thường. Nếu họ cũng là những người tự nhiên mạnh mẽ như hắn, hình ảnh được lưu lại hẳn sẽ còn vương vấn dấu vết của tinh thần lực, mang đến một cảm giác chấn động mãnh liệt.Hai người này... thật sự là cha mẹ của hắn sao?Mạc Doãn xoay nhẹ ngón tay, hình ảnh cũng xoay theo, lướt quanh hắn một vòng. Nhưng dù nhìn từ góc độ nào, hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ dấu vết tinh thần lực nào còn sót lại, chứ đừng nói đến một cảm giác thân thuộc nào đó.Tắt hình ảnh, Mạc Doãn tiếp tục tra cứu về xuất thân của cha mẹ mình.Diệp Tề Cha: Đường Ý Bạch, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-98. Mẹ: Đường Vũ Kỳ, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-16.Diệp Cửu Cha: Đường Lưu, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-98. Mẹ: Đường Nhĩ Tư, người tự nhiên, cư trú tại khu Si-16.Hình ảnh của cả thế hệ cha mẹ và ông bà cùng lúc hiện ra—sáu người, sáu gương mặt. Nhưng cảm giác mà họ mang đến cho Mạc Doãn lại giống nhau đến kỳ lạ—họ trông quá đỗi bình thường, tinh thần lực dường như cũng chẳng hề mạnh mẽ.Mạc Doãn búng tay, tắt hình ảnh, rời khỏi nơi ở và thiết lập lộ trình bay đến khu vực mà cha hắn từng cư trú."Tọa độ bất thường, từ chối truy cập."Giọng nói của hệ thống phi thuyền không chút cảm xúc."Xin hãy tôn trọng người đã khuất. Đó là quê hương của ông ấy. Dù chủ nhân đã ra đi, chúng tôi vẫn ghi nhớ những cống hiến mà ông đã làm cho Liên minh."Mạc Doãn cười lạnh: "Tôi là con trai của ông ta, chẳng lẽ đó không phải là nhà của tôi sao?""Xin chào, hệ thống phát hiện tọa độ tinh thần lực của ngài thuộc khu vực Se. Nơi đó không phải là quê hương của ngài.""Vậy có nghĩa là tôi chẳng thể đi đâu cả?""Ngài có thể đến tất cả các khu vực công cộng và những khu vực tư nhân cho phép truy cập. Với tư cách là một người tự nhiên, ngài sở hữu quyền hạn cao nhất trên toàn bộ hành tinh.""Cái gọi là quyền hạn cao nhất... nghĩa là tôi không được phép đến nơi cha mẹ ruột của mình từng sống?""Xin lỗi, vui lòng xin cấp quyền truy cập."Mạc Doãn xuống phi thuyền, giơ ngón giữa với nó.Toàn bộ hành động này đều bị hệ thống ghi lại và báo cáo lên Liên Minh.Ở trung tâm Liên Minh, một bộ não khổng lồ lơ lửng, ánh sáng thần kinh lóe lên."Anh ta bắt đầu tò mò về cha mẹ mình rồi... Ngài có chỉ thị gì không?"Bộ não trung ương thoáng dừng lại, rồi lạnh nhạt ra lệnh:"Tiếp tục đưa hắn vào thế giới nhiệm vụ.""Vâng.""Đợi đã...""Ngài có dặn dò gì?""Hắn vô cùng quý giá. Nhất định phải bảo vệ sự an toàn của hắn, không thể để tinh thần lực bị tổn thương dù chỉ một chút.""Ngài yên tâm, màn chắn bảo vệ luôn ở cấp độ cao nhất, tuyệt đối không để anh ấy gặp bất kỳ nguy cơ bị nuốt chửng nào.""Tốt lắm..."Bộ não lại lóe lên, thở dài như một lời thì thầm:"Hãy bảo vệ hắn... Hắn là hy vọng cuối cùng của chúng ta."Sau nhiều ngày thăm dò, Mạc Doãn chẳng những không tìm được gì mà còn có thêm vô số câu hỏi.Cuộc sống trước đây thật tẻ nhạt, nhưng bây giờ lại đầy rẫy những bí ẩn. Hắn chợt nhận ra bản thân trước giờ thật ngu muội biết bao.Chính những tiểu thế giới, chính những thế giới ấy đã thay đổi hắn. Những nguồn sức mạnh trong đó đã khiến hắn suy nghĩ khác đi. Vậy nếu muốn giải đáp những thắc mắc này... chẳng phải hắn phải tiếp tục tiến vào tiểu thế giới hay sao?Thế nhưng, cơ thể lại đang chống cự.Hắn không muốn bước vào đó nữa.Trong tiểu thế giới, hắn cảm thấy cảm xúc của mình ngày càng phong phú, ngày càng giống con người hơn. Mọi niềm tin trước đây đều bị đảo lộn—mà đó, đối với bất kỳ ai, đều không phải là điều dễ dàng chấp nhận...Bàn tay siết lại, Mạc Doãn nhìn chằm chằm vào nắm đấm của mình.Đốt ngón tay căng cứng, khẽ run rẩy.Là sợ hãi. Hắn nhận ra mình đang sợ hãi.Cứ ngồi đờ ra như thế một lúc, đột nhiên hắn bật cười. Ban đầu chỉ là một nụ cười nhạt, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng ngã ngửa ra giường, cười vang không dứt.Hệ thống vẫn luôn ở bên cạnh người tự nhiên này, vừa ghi chép vừa cảm thán. Một người vốn vô cảm như thế... sao lại càng ngày càng kỳ lạ?"Hệ thống.""Nghe ạ.""Tao nghỉ đủ rồi, có thể nhận nhiệm vụ.""À, vâng! Mời ngài đến phòng chuẩn bị nhiệm vụ."Cả cơ thể như một chiếc lò xo, người tự nhiên ấy bật dậy khỏi giường nhẹ nhàng như một con cá, trên môi còn vương nét cười đầy hứng thú."Đi thôi, đi chơi một chút.""Chỉ số tương thích đạt chuẩn, mở ra thế giới mới."Một tấm lưới băng lam bao phủ lấy cơ thể đang nửa nằm.Tinh thần lực tràn ra khỏi thân thể.Hệ thống lập tức căng thẳng, duy trì màn chắn, cẩn thận bảo vệ tinh thần lực của phối hợp viên. Nhưng đúng lúc đó, một biến cố bất ngờ bùng nổ—Tinh thần lực vốn dĩ đang yên ổn bỗng dưng phình to! Một nguồn sức mạnh chưa từng có lao thẳng vào lớp màn chắn!"Không ổn!"Ngay khoảnh khắc hệ thống thét lên, nó cảm nhận được một luồng sức mạnh khác đã đoạt lấy quyền kiểm soát của mình!Lưới băng lam lập tức mở rộng, bao trùm toàn bộ phòng chuẩn bị, ép toàn bộ tinh thần lực đang bạo loạn quay trở về, cưỡng chế ổn định trong cơ thể đã chìm vào giấc ngủ."Đại nhân..." Hệ thống hoảng loạn."Không sao," giọng nói kia vang lên, "chỉ là một sự cố nhỏ."Hệ thống run rẩy kiểm tra tình trạng tinh thần lực của phối hợp viên, sau đó kinh hãi hét lên:"Hỏng rồi! Module ký ức của điều phối viên không vào được tiểu thế giới!"Ở trung tâm, hệ thần kinh trong bộ não lóe sáng dữ dội, toát ra cơn giận dữ, nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại bình tĩnh trở lại."Thử truy cập hỗ trợ vào tiểu thế giới.""Rõ!"Hệ thống vừa định thao tác thì giọng nói kia đột ngột ngăn lại."Không! Đừng làm vậy!"Trong giọng điệu ấy có một tia e ngại. Cuối cùng, như đang nghiến răng, y nói từng chữ:"Cứ để nguyên như vậy."Ngữ khí kiên định, không chút do dự.Câu nói ấy không giống như một mệnh lệnh dành cho hệ thống, mà giống như đang tự trấn an chính mình hơn.Cắt đứt kết nối với hệ thống, y lẩm bẩm một mình:"Hắn là kẻ hoàn mỹ nhất... Nhất định sẽ tìm ra câu trả lời..."*Trời vừa sụp tối thì bỗng dưng đổ mưa như trút nước. Cái oi ả của mùa hè hòa lẫn vào cơn mưa, thấm sâu vào da thịt. Ở đầu con hẻm nhỏ hẹp, chiếc đèn đường cũ kỹ chập chờn nhấp nháy, ánh sáng đứt quãng kéo dài bóng một chàng trai cao gầy trên tường, mờ ảo như ma chơi.Hẻm phố chật chội, ẩm ướt, không khí sực nức mùi "tổng hợp" của rác thối, đồ ăn ôi thiu, khói đốt rác, và... cả dấu tích "giải quyết nỗi buồn" của mấy ông say xỉn. Mưa xuống, nước bẩn lênh láng khắp nơi, mỗi bước đi đều như bị hút chặt xuống đất bởi lớp bùn nhầy nhụa.Len lỏi qua những biển hiệu sáng lập lòe, từng bậc thang xám xịt hiện ra. Đôi giày vải sũng nước lẹp nhẹp từng bước leo lên, khẽ né những bộ quần áo phơi ngoài hành lang bị mưa dội ướt nhẹp. Đứng trước cửa phòng, Mạc Doãn lôi chìa khóa ra mở cửa. Đẩy thử một cái—không được. Đằng sau cánh cửa có thứ gì đó chặn lại, trông có vẻ khá nặng.Sau một lúc đứng lặng thinh trước cửa, cậu cất chìa khóa đi, tháo ba lô xuống, lôi quyển sổ bài tập sai ra, dựa vào bức tường loang lổ, bắt đầu nghiên cứu."Bà nó chứ! Cái thời tiết quái quỷ gì đây, mưa như muốn nhấn chìm cả khu này vậy!"Tiếng bước chân hấp tấp vang lên từ cầu thang. Một người đàn ông chạy lên, cảm biến đèn hành lang lập tức sáng bừng, soi rõ dáng vẻ chàng trai đang chăm chú đọc sách. Cả người cậu ướt như chuột lột, mái tóc đen ngắn dính sát vào khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt."Tiểu Doãn tan học rồi à?"Mạc Doãn ngẩng đầu: "Chú Lưu."Lưu Uy liếc nhìn cánh cửa màu đỏ sậm bên cạnh, nhíu mày: "Sao không vào nhà?""Cháu quên mang chìa khóa.""Ba cháu không có nhà à?" Lưu Uy rút chìa khóa ra, định tra vào ổ khóa nhà mình, chợt do dự liếc nhìn cậu thiếu niên, "Cháu ướt hết rồi, vào nhà chú lau khô chút đi.""Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn.""Ừ."Lưu Uy không hỏi thêm. Hàng xóm trong khu này, ông hiểu rõ gần hết, chỉ có hai cha con nhà này là khó đoán nhất—lạnh lùng, xa cách, cứ như không thuộc về nơi này.Vừa vào nhà, chưa kịp đóng cửa, ông đã nghe thấy tiếng đồ vật đổ vỡ ầm ầm từ nhà bên cạnh. Ông khựng lại, thò đầu ra nhìn, thấy Mạc Doãn đang lôi chìa khóa ra mở cửa. Khuôn mặt cậu ta vẫn cúi gằm, u ám chẳng khác gì thời tiết ngoài trời.Lưu Uy đóng cửa lại, lắc đầu lẩm bẩm: "Nghe bảo thằng nhóc này học siêu giỏi, thế mà lại là một đứa nói dối chuyên nghiệp. Rõ ràng có chìa khóa mà bảo là không có, lừa mình để làm gì không biết?"Trong phòng, Mạc Doãn dùng vai đẩy cửa, từng chút từng chút mở rộng khoảng trống giữa cửa và chiếc tủ TV đổ sập sau nó. Cậu lách người vào như một tờ giấy.Căn phòng vuông vức, bé như một miếng đậu phụ, không có bếp, cũng chẳng có nhà vệ sinh. Một tấm rèm cũ được kéo ngang, chia phòng ra làm hai. Một chiếc giường lộ ra sau tấm rèm, từ đó thò ra một cái chân trần. Mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi. Cậu nhón chân, nhẹ nhàng tìm chỗ đặt chân xuống mà không giẫm phải.Điện thoại trong túi quần rung lên."Alo.""Tôi suy nghĩ kỹ rồi.""10 triệu." Ngón tay cậu khẽ nhặt một mảnh kính, hàng mi dày rủ xuống, giọng điềm nhiên: "Chuyển khoản cho tôi 10 triệu, tôi đi với anh.""Không được, chỉ một tuần thôi.""Không thích thì thôi, đâu phải tôi đòi hỏi."Cúp máy, Mạc Doãn đứng lên, lấy chiếc chổi cong vẹo trong góc nhà ra, bắt đầu quét những mảnh vụn nhỏ. Điện thoại lại rung không ngừng, đối phương có vẻ rất gấp. Đợi khoảng chục nhịp rung, cậu mới thản nhiên bắt máy."Được.""Vậy mai gặp.""Ừ, tôi đang cần tiền gấp.""Tùy anh chọn chỗ, vào khách sạn đi, anh trả.""OK, mai gặp."Mảnh vỡ rơi lách tách vào thùng rác, cuộc gọi kết thúc. Điện thoại trên tay cậu trĩu xuống. Mạc Doãn đứng lặng giữa căn phòng chật chội, nhận ra xung quanh đã ướt nhẹp từ lúc nào.
p/S: Hello mn, ở thế giới này MD bị mất ký ức và trở về năm cấp 3 nên mình tạm edit thành "cậu" cho hợp ngữ cảnh nhé! Bắt đầu cuộc phiêu lưu vào thế giới thứ 4 thôi bà con! :DO7/O2/2O25
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store