ZingTruyen.Store

[Đam Mỹ/TRANS] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà

Chương 126

MeiXiangRuNingHuai_

Khi Hứa Hàng để mặc cho hai binh lính kia dẫn đi đã âm thầm tính toán trong lòng một phen.

Binh lực của cả tòa sơn trang Thê Yến này, đại khái không quá ba mươi người, phần lớn là vây quanh Chương Nghiêu Thần, căn phòng nhốt y ở gần cuối tường, trực tiếp dựa vào một mặt tường, nhân khi một tên lính đi mở cửa, Hứa Hàng nhìn thấy ở bờ tường có vật gì phát sáng, sau đó trước mắt y lóe lên, một con dao đã bay tới.

Con dao đó bay tới cắm thẳng vào hầu kết của binh lính đang đứng còn lại, gã không kịp kêu lên một tiếng đã trợn mắt ngã xuống đất.

Tên lính đang mở cửa nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn, còn chưa nhìn rõ, đã bị Hứa Hàng đánh cho một chưởng vào sau gáy, ngất luôn tại chỗ.

Trên tường có hai người nhảy xuống, một là Liệu Cần, một người khác lạ mắt, bất quá người này theo rất sát Liệu Cần tiến về phía trước. Trên người họ đều quấn dây thừng, còn ném cho Hứa Hàng một khẩu súng: “Hứa tiên sinh mau đi thôi!”

Hứa Hàng dẫm lên tay Liệu Cần, rất nhanh trên tường liền có người xuất hiện kéo lên.

“Ai ở bên đó?” Tiếng hỏi cổ quái của binh lính đi tuần vang lên, vừa quay ra nhìn thì Hứa Hàng đã nhảy từ trên tường xuống, liền dơ súng lên bắn một trận vào mặt tường.

Đoàng đoàng đoàng!

Liệu Cần không chịu yếu thế, một bên trốn một bên phản kích, bắn chết hai tên lính rồi nhảy qua tường.

“Chuyện gì vậy?” Nghe thấy tiếng súng, Chương Nghiêu Thần cũng đuổi ra đến nơi, nhìn hiện trường liền biết người đã chạy mất, lập tức hạ lệnh: “Nổ súng!”

Hứa Hàng ở đầu bên kia tường dùng giọng điệu đầy ngạo mạn và trêu chọc kêu lên: “Tham mưu trưởng, ngày sau còn gặp, tôi đi trước một bước đây!”

“Mau đuổi theo! Thật sự không ổn thì bắn chết rồi lôi xác về cũng được! Tuyệt đối không được để rơi vào tay Đoạn Diệp Lâm!” Chương Nghiêu Thần đẩy binh lính ở bên cạnh, để bọn họ nhanh chóng xuất phát.

Thiếu niên này, lão có dự cảm, nếu như để y rời đi, nhất định sẽ đem lại uy hiếp lớn cho Chương gia!

Hứa Hàng với Liệu Cần thoát ra được liền chạy một mạch ra ngoài, trên tay Liệu Cần còn cầm một chiếc búa nặng, khua khua một cái: “Tôi còn lo cái còng tay của cậu phải làm thế nào, không ngờ tự cậu mở được rồi.”

Hứa Hàng một bên chạy một bên cứ như biết ma thuật rút ở bên hông mình ra một cái kim: “Tôi giấu một chiếc kim trong huyệt vị của mình.”

Liệu Cần vừa nhìn đã nhăn mặt nhe răng, cắm kim lên trên người mình, đúng là không sợ đau mà.

Hứa Hàng nhìn trái phải, phát hiện người Liệu Cần đưa theo chỉ có bốn năm người, truy binh ở phía sau bám mãi không buông, mãi cho đến khi họ chạy đến Vật Hoa Thiên Bảo, một ngã rẽ hai hướng.

Lúc này mới hiểu, Liệu Cần đã chuẩn bị trước ở đây không ít ngựa, các anh em trong Diêm bang cũng đều ở đây. Tiêu Diêm cũng giữ chữ tín, người có thể cho Hứa Hàng đều điều động đến cho y, ai nấy mặc đen xì xì nhưng đều là người có thể đánh đấm được.

“Bốn phía Thê Yến sơn trang quá mức yên tĩnh, sợ rằng họ đã cảnh giác trước mà hạ thủ với cậu, cho nên chỉ có thể bố trí ở Vật Hoa Thiên Bảo trước.” Liệu Cần giải thích với Hứa Hàng, “Bọn họ chỉ có chút người như vậy, giờ đây chúng ta dẫn người giết ngược lại, nhất định có thể dồn Chương Nghiêu Thần vào chỗ chết!”

“Không, đây không phải kế hoạch của tôi.” Hứa Hàng nhìn số lượng đạn còn lại trong súng, “Từng có một sát thủ của Chương Nghiêu Thần nói với tôi, Thê Yến sơn trang có một thông đạo thoát thân, thông đạo này chỉ có Chương Nghiêu Thần biết nằm ở đâu. Chúng ta nếu cứ hung hăng giết ngược lại như vậy, lão nhất định sẽ nhân khi sơn trang chưa bị công phá mà bỏ lại những người khác, một mình chạy trốn.”

“Vậy kế hoạch của cậu là gì?”

Hứa Hàng nheo mắt: “Bây giờ không phải đã dẫn hổ rời núi rồi sao? Lão tạm thời vẫn nghĩ rằng tôi chỉ là bỏ trốn mà thôi, cho nên vẫn chưa nảy sinh cảm giác nguy cơ, các anh giúp tôi giữ chân những binh sĩ này, tôi tự mình quay lại.”

“Cậu?” Liệu Cần dường như nghe thấy điều gì viển vông, “Cho dù Thê Yến sơn trang chỉ còn lại vài người, một mình cậu cũng rất nguy hiểm!”

“Sẽ không nguy hiểm lắm đâu, chỉ cần viện binh của Chương Tu Minh chưa tới, tôi có thể nắm chắc bảy phần. Tôi tin Đoạn Diệp Lâm có thể giữ chân binh lực ở trang viên nhà họ Chương, anh chỉ cần bảo đảm không để người của Chương Nghiêu Thần có cơ hội chạy về báo tin là được.”

“Không được! Như vậy quá nguy hiểm.” Liệu Cần gọi người bên cạnh, “Tiểu Cửu, Nồi, hai người đi theo cậu ấy.”

Hứa Hàng đã lật người nhảy lên ngựa, đương lúc làm quen tính cách của ngựa, chuẩn bị quay đầu ngựa tiến về Thê Yến sơn trang, ở một bên đã có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, ngựa còn chưa đứng vững đã hí một tiếng, người nhảy xuống lập tức chạy tới bên tai Liệu Cần vội vàng báo cáo điều gì.

Liệu Cần nghe xong kinh sợ, lập tức mở miệng ngăn Hứa Hàng: “Hứa tiên sinh! Đợi đã!”

Hứa Hàng kìm cương ngựa, không hiểu chuyện gì.

“Tình huống có biến động!”

Tình huống có biến hóa, là phía Đoạn Diệp Lâm đang công phá trang viên nhà họ Chương.

Theo như kế hoạch của Hứa Hàng, lúc này Chương Tu Minh và Đoạn Diệp Lâm đang chiến đấu kịch liệt, đánh đến người chết ta sống.

Bất quá dựa vào cơ trí của Đoạn Diệp Lâm, có lẽ sẽ sớm nhìn ra đây chỉ là một chiêu nghi binh, mà thất sách của Hứa Hàng chính là ở việc Đoạn Diệp Lâm nhận ra điều này thật sự quá nhanh.

Y đã quá xem thường thực lực khi thực chiến của Đoạn Diệp Lâm rồi.

Bên Đoạn Diệp Lâm tính tất cả chỉ có hơn hai trăm người một chút, mỗi người đều đóng giả làm người trong giang hồ, mà Chương Tu Minh điều động gần ngàn người bao vây tứ phía trang viên.

Đợt tấn công đầu tiên có năm mươi người đi vào, quậy phá một trận, thế mà có thể phá cửa xông vào bên trong nội đình. Nếu không phải Kiều Tùng nhớ lời dặn dò của Đoạn Diệp Lâm, anh đã suýt chút không nhịn được đánh vào tận bên trong.

Anh rút lui ra ngoài có chút hưng phấn nói với Đoạn Diệp Lâm: “Tư lệnh, bên trong nhìn thì có nhiều người, nhưng cảnh giác lơ là lắm.”

Đoạn Diệp Lâm nghe xong câu này không hề thấy hưng phấn, cúi đầu chống eo nghĩ một lát, sau đó nói với Kiều Tùng: “Người chỉ huy trong Chương gia là ai?”

“Chương Tu Minh ở trên ban công nhìn.”

“Chương Nghiêu Thần đâu?”

“Sáng sớm đã đến Thê Yến sơn trang rồi.”

Đoạn Diệp Lâm quyết đoán ngay tức khắc: “Rút lui! Đi Thê Yến sơn trang!”

“Hả? Tư lệnh… nhưng mà Chương Tu Minh đặt trọng binh trấn thủ ở đây…”

“Nếu cậu ta đã tốn nhiều công sức bảo vệ chốn này, lại bị năm mươi người các cậu xông vào tận nội đình, giờ các cậu chạy ra ngoài cũng không bị truy kích, không phòng bị, cửa còn mở ra đó, không phải là dẫn ông vào rọ, bắt rùa trong chum sao? Cái trò này, thời ông còn trẻ lên chiến trường đã không thèm dùng rồi.”

Đoạn Diệp Lâm khinh bỉ một tiếng sau đó ngồi vào trong xe.

Kiều Tùng lúc này mới chợt ngộ ra, vội vàng ra hiệu cho tất cả mọi người đi theo Đoạn Diệp Lâm rời khỏi đây.

Chương Tu Minh đứng trên ban công, vốn đang dùng kính viễn vọng để nhìn, nhìn thấy hành động của đám người Đoạn Diệp Lâm mang đến, liền cảm thấy đã nắm được vài phần thắng lợi trong tay. Ai biết được bọn họ chỉ tấn công một lần không đau không ngứa, sau đó thì im bặt.

Gã nhịn cả nửa tiếng đồng hồ mới không nhịn nổi gọi người đi thăm dò một chút, kết quả bên ngoài đến con muỗi cũng chẳng còn, đến nửa bóng người cũng chẳng có.

Chương Tu Minh lập tức ném vỡ tung cái kính viễn vọng: “Mẹ nó!”

Thủ hạ chạy lên ban công liền bị Chương Tu Minh túm lấy cổ áo: “Anh ta chạy đi đâu rồi?”

“Không không không không biết, chỉ thấy… thấy bánh xe dẫn về hướng… hướng nam.”

Hướng nam? Đó là hướng Thê Yến sơn trang, gã bố trí một trận mê hồn lớn như vậy, Đoạn Diệp Lâm thế mà chỉ tốn sức thổi tắt ngọn đèn đã nhìn thấu rồi!

“Thiếu gia, chúng ta cũng đuổi theo về phía Thê Yến sơn trang sao?”

Chương Tu Minh rút súng ra dí thẳng vào đầu binh sĩ kia: “Phí lời! Còn không mau đi! Còn không đi tao bắn chết mày!”

Binh sĩ dơ hai tay làm tư thế đầu hàng, chỉ sợ Chương Tu Minh tức giận nhất thời trượt tay: “Vâng vâng vâng, tôi đi ngay!”

“Quay lại!” Chương Tu Minh tức giận đập lan can, binh sĩ kia run lên một cái, “Những “đồ” tôi kêu cậu chuẩn bị sao rồi?”

“Dạ… đều, đều chuẩn bị xong rồi!”

“Được, tốt”, Chương Tu Minh cắn rắng, cười gằn hai tiếng.

Đánh cờ mà thôi, thua một nước thì có sao, người thắng đến sau cùng mới là kẻ làm vua. Ai nói Chương Tu Minh gã chỉ chuẩn bị một chiêu, chiêu lớn còn ở phía sau kìa.

Đoạn Diệp Lâm, Hứa Hàng, cứ đợi đó đi.

Cho dù không có được bộ xương mỹ nhân kia, gã cũng phải thắng bọn hắn một lần.

Hết chương 126.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store