[Đam Mỹ/TRANS] Đồng Tước Tỏa Kim Thoa - Thế Vị Chử Trà
Chương 106
Đêm nay, Thẩm Kinh Mặc ngủ rất không yên lòng.Bởi vì y ngủ chung một chiếc giường với Tiêu Diêm, tuy hai người đắp riêng chăn, giường lại lớn, họ cách nhau lại xa, nhưng loại cảm giác này rất quỷ dị.Y cuộn mình lại như cái kén, chỉ sợ là có chuyện nguy hiểm gì xảy ra, nhưng Tiêu Diêm ở bên cạnh hô hấp trầm ổn, giống như đã ngủ say rồi.Sau đó, thật sự không gắng được nữa, Thẩm Kinh Mặc cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.Lúc này, đôi mắt Tiêu Diêm mới từ từ mở ra, hắn ngồi dậy, mở đèn bên cạnh giường, mượn ánh đèn vàng ấm áp nhìn gương mặt Thẩm Kinh Mặc, sau đó đưa tay chạm lên gò má gầy của y.Hắn nỉ non: “Trên thế gian này, chỉ có tôi và anh mới là quan hệ thầy trò.”Lời này, chỉ có trăng và sao nghe thấy.Sáng sớm hôm sau, Thẩm Kinh Mặc mới tỉnh, thuốc của Hứa Hàng đã được đưa đến.Tiêu Diêm ra ngoài có chuyện cần làm, phân phó Liệu Cần ở lại chăm sóc Thẩm Kinh Mặc, Thẩm Kinh Mặc vừa uống thuốc vừa gọi anh: “Liêu tiên sinh?”“Thẩm tiên sinh cứ gọi tôi Liệu Cần là được, tôi chỉ là chân sai vặt, không thể để ngài gọi một tiếng tiên sinh đâu.”“Nhưng…”“Quỷ gia sẽ trách chúng tôi không biết phép tắc.”Thẩm Kinh Mặc biết bang phái như bọn họ có rất nhiều quy tắc, nên cũng thuận theo ý của anh: “Liệu Cần, Quỷ gia nhà… ừm… nhà các cậu tên là gì?”Liệu Cần nín cười đáp: “Trước khi rời đi Quỷ gia có căn dặn, nếu gặp phải những câu hỏi như vậy đều không được đáp, phải để ngài tự nhớ lại.”Thẩm Kinh Mặc cúi đầu, không ngờ rằng đã bị nhìn thấu, y lại hỏi: “Vậy cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”“Không thể nói.”“Quê quán?”“Không thể nói.”“…” Thẩm Kinh Mặc có chút bực bội, thật sự là không có chút manh mối nào. Nhưng mà, nếu người kia quen biết y, vậy nhất định là quen khi còn ở thành Hạ Châu.Uống xong chén thuốc, lại ăn sáng xong, Liệu Cần sai người dọn dẹp, nói: “Thẩm tiên sinh, ngài muốn đi đâu đó cho khuây khỏa thì nói với tôi một tiếng, tôi cho người chuẩn bị xe đưa ngài đi.”Thẩm Kinh Mặc ngạc nhiên không che giấu được: “Tôi có thể ra ngoài sao?”“Có phải bắt ngài ngồi tù đâu, đương nhiên là có thể ra ngoài”, Liệu Cần giải thích, “Nhưng phải để cho tôi đi theo ngài, sau đó dẫn ngài về an toàn. Ngoài ra, Quỷ gia không cho phép ngài đến chỗ cậu Hứa đó.”Thẩm Kinh Mặc hiểu rồi, nhưng trạng thái này y đã cảm thấy rất không tệ rồi.“Vậy tôi muốn… đi viện từ thiện.”Hôm nay trời âm u, chưa mưa, không biết có đổ mưa xuống hay không.Hứa Hàng xách hòm thuốc, bước xuống từ xe kéo, đứng ở trước cửa lãnh sự quán Nhật Bản, đứng yên một hồi.Đây là đơn bệnh đầu tiên trong ngày hôm nay y nhận, người đến nói là đến lãnh sự quán Nhật Bản, y ngừng lại một chút, cuối cùng vẫn nhận.Vốn tưởng rằng Hắc Cung Huệ Tử muốn nói gì với y, không ngờ rằng khi tiến vào trong phòng trà, lại nhìn thấy một vị tiểu thư yêu kiều mặc một chiếc váy trắng kiểu Tây.Cùng là thiên kim, nhưng cảm giác Cố Phương Phi mang đến là có học thức, Hắc Cung Huệ Tử là gợi cảm kiêu sa, còn người trước mắt này, người mặc tầng tầng lớp lớp diễm lệ.Đẹp thì đẹp thật, nhưng khó thân cận.Nàng đang ngửi hương thơm phảng phất trong lư hương, nhìn thấy Hứa Hàng đi vào, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc, lười nhác nói: “Đã đến rồi còn đứng ngơ ra đó làm gì, còn không qua đây bắt mạch cho tôi.”Tính nết cũng lớn quá rồi.Hứa Hàng đi lên phía trước, lấy đồ khám bệnh ra, kê dưới tay của nàng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập.Sau đó y nghe thấy nàng hỏi: “Anh là Hứa Hàng đúng chứ?”Hứa Hàng nhìn nàng một cái.“Tôi nói chứ anh tôi dạo này tại sao cứ ngày ngày chạy đến dược đường, còn uống mấy bát thuốc ngửi đã thấy buồn nôn, cho nên mới mời anh đến xem cho tôi. Ôi… cũng chẳng ra cái dạng gì mà, khẩu vị của anh trai càng ngày càng kém.”Ồ, thì ra người này là Chương Ẩm Khê. Hứa Hàng không nói một lời, chỉ chuyên tâm bắt mạch.“Bất quá anh cũng có chút chí khí, còn biết làm bộ làm tịch, tôi lâu lắm rồi còn chưa thấy anh mình có lòng kiên nhẫn như vậy.”Hứa Hàng nhấc tay, mạch tượng y đã bắt xong rồi: “Sức khỏe cô Chương khỏe lắm, y thuật tôi không tinh, không nhìn ra được vấn đề gì.”Chương Ẩm Khê nghe vậy cười khẩy, thu tay lại: “Tên thầy thuốc như anh đắc ý cái gì, không nhìn ra bệnh gì, cần anh thì có tác dụng gì?”Hứa Hàng không gấp không giận: “Tôi chỉ là một đại phu bình thường, bắt mạch khám bệnh vặt còn ổn, còn bệnh ở chỗ này thì không bắt ra được.”Y chỉ chỉ lên đầu mình.“Anh đang mắng tôi?” Chương Ẩm Khê trợn trắng mắt.“Đó là cô Chương tự mình nói thôi.”“A, coi như tôi hiểu rồi”, Chương Ẩm Khê hai tay ôm ngực, không coi ai ra gì nhìn Hứa Hàng, “Chẳng trách anh tôi hứng thú với anh, thì ra là có gai.”Giọng điệu của nàng ta nghe rất nhục mạ người khác, coi người ta cứ như ngựa hoang đang đợi người khác thuần phục. Hoặc là nói, trong mắt nàng ta, Hứa Hàng chỉ là một món đồ chơi.Không biết sự ác ý của nàng ta là xuất phát từ sự chiếm hữu của em gái đối với anh trai, hay là sự khinh thường của kẻ trên cao đối với người dân bình thường.“Bất quá anh cũng đừng vội đắc ý, anh trai tôi mà, tôi còn không hiểu sao? Chỉ ham cái mới lạ, anh mà chơi màn lạt mềm buộc chặt, tôi khuyên anh bớt bớt lại, chúng tôi ở thành Hạ Châu cũng chẳng bao lâu, đừng mong chờ được giá rồi mới bán, anh nhanh nhẹn một chút, lúc rời đi biết đâu anh trai còn thưởng cho chút tiền.”Chương Ẩm Khê một bên nói, một bên dùng tay phe phẩy mùi hương, nhắm mắt ngửi rất hưởng thụ.“Nhanh nhẹn? Nhanh nhẹn bằng cách gì?” Hứa Hàng khiêm tốn hỏi.“Hừ, anh cảm thấy mình đáng giá bao nhiêu tiền, thì ra giá đi.”Hứa Hàng cảm thấy mùi hương trong lư hương và mùi trên người Chương Ẩm Khê ngấy đến mốn nôn, động tác của y ngừng lại, sau đó mặt cười nhưng trong không cười: “Lời này cô Chương nói rất có đạo lý, vừa nói đã thấy được phong phạm trong truyền thuyết của kỹ nữ hạng nhất trong tám ngõ hẻm sương khói lớn* của bến Thượng Hải, thành Hạ Châu nhỏ bé xa xôi này tuyệt đối không nuôi được ra người như vậy. Lần này thật sự mở mang tầm mắt, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”*Tám ngõ hẻm sương khói lớn八大风烟胡同里: những khu phố nổi tiếng ngày xưa tụ tập đủ kỹ nữ, vũ nữ ở bến Thượng Hải.Nói xong y mở cửa đi.Chương Ẩm Khê lớn như vậy còn chưa từng bị ai chửi mắng nhục mạ như vậy, nàng tóm lấy lư hương muốn ném qua: “Anh hỗn láo!”Lư hương đó làm từ đồng nguyên chất, nếu đập phải người thì chắc chắn sẽ rất đau, Chương Ẩm Khê còn nhắm thẳng vào sau đầu người ta để ném.Hứa Hàng không sợ, y định lấy hòm thuốc để chặn, nhưng tay còn chưa nhấc lên thì bên cạnh đã có người kéo y qua, cái lư hương đó ném sượt qua đầu, đập lên cánh cửa, hương trong đó đổ tung hết ra, rơi đầy trên đất.Y ngẩng đầu, người đứng trước mình không biết đã xuất hiện từ khi nào, là Chương Tu Minh đang cau chặt hai mày.Không biết gã đã xuất hiện ở ngoài cửa từ lúc nào, một thân tây trang lúc này nhìn có chút nhơ nhác, trên vai với tóc còn dính chút bụi hương.Bẩn hết cả một bộ quần áo.Sắc mặt Chương Ẩm Khê cứng đờ, đôi mắt trợn tròn, lập tức đứng lên, không dám chớp mắt nhìn Chương Tu Minh.Chương Tu Minh đưa tay phủi phủi, quay người dữ dằn nhìn Chương Ẩm Khê: “Tiểu Khê, em càng ngày càng quá đáng rồi.”“Kẻ quá đáng là anh ta! Anh chẳng nghe anh ta nói gì em cả…”“Anh không cần nghe cũng biết.” Chương Tu Minh chặn lời Chương Ẩm Khê, “Hứa tiên sinh sẽ không chủ động sinh sự với em, nhất định là em chọc vào cậu ấy, mau xin lỗi cậu ấy đi.”Chương Ẩm Khê nhìn Chương Tu Minh cứ như tai mình đột nhiên mắc bệnh, ngón tay hung hăng chỉ vào Hứa Hàng: “Em xin lỗi anh ta? Anh ta xứng sao? Anh, em vì anh mới giáo huấn anh ta.”“Chuyện của anh không đến lượt em làm chủ, em còn không xin lỗi, anh đưa em về Thượng Hải ngay, sau này đừng hòng ra ngoài với anh.”Câu nói mang chút uy nghiêm của huynh trưởng, con sói mặt cười này thu hết lại biểu cảm thoải mái thường ngày, đổi thành vẻ nghiêm khắc nghiêm túc nói một không hai, dáng vẻ chỉ trích em gái không cho phép cãi lại.Chương Ẩm Khê đại khái là chưa từng thấy dáng vẻ này của Chương Tu Minh, mím môi uất ức một lúc, mặt cũng chướng hồng lên, mới nhấc váy chạy đi: “Em mặc kệ anh.”Bù lu bù loa một trận, đại tiểu thư làm ra một tràng tiếng động lớn để biểu hiện sự bất mãn của mình, sau đó trốn trong phòng không ra.Sắc mặt Chương Tu Minh lúc này mới đỡ lại, quay người nói: “Cậu Hứa, em gái tôi không hiểu chuyện, tôi xin lỗi thay nó, hôm khác tôi dạy dỗ nó đàng hoàng sau sẽ đến cửa thỉnh tội với cậu.”Bụi trên nửa gương mặt của gã chưa kịp lau, khiến cho lời này thốt ra có chút như từ trong phế phủ, mười phần chân thành.Hết chương 106.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store