Dam My Than Y Tinh Te
Editor: SKZ.FelixChương 118"Chúng ta có nên qua giúp một tay không?" – Đới An hơi do dự, nhìn về phía Văn Giai Ngọc đang ngồi thụp xuống, rõ ràng có vẻ rất bất lực."Đi xem thử đi." Diệp Tử Tấn là người đầu tiên bước ra.Văn Giai Ngọc ôm đầu gối, hốc mắt đỏ hoe.Mặc dù vừa rồi Tề Đoàn có chuyển cho cô một ít tinh tệ, nhưng số đó chưa bằng một phần mười so với số ba mẹ từng đưa cho hắn. Với cô – người đang muốn chạy chữa cho ba mẹ thì số tiền này chẳng khác nào muối bỏ biển.Cảm nhận có người đến gần, Văn Giai Ngọc lau khóe mắt rồi đứng dậy."Chị cần giúp gì không?" – Diệp Tử Tấn đưa cho cô một tờ khăn giấy."Cảm ơn," – Văn Giai Ngọc nhận lấy, lau sạch nước mắt trên mặt. Do dự một chút, cô vẫn cắn răng mở lời. "Tôi... tôi muốn vay chút tiền."Mặt cô đỏ bừng, rõ ràng việc nói ra điều này khiến cô vô cùng xấu hổ.Nhưng dù xấu hổ đến đâu, cô cũng không thể vì giữ thể diện mà bỏ mặc tính mạng của ba mẹ mình được."Cha mẹ tôi mắc bệnh nặng, cần chuyển đến hành tinh cao cấp gần nhất để điều trị. Nhưng gia đình tôi nghèo quá.. chẳng có tiền trong tay." Văn Giai Ngọc nói nhỏ. "Tôi đến tìm Tề Đoàn cũng là để vay chút tiền đem về, nhưng hắn ta nói cũng không có. Tôi thực sự hết cách nên mới nhờ mọi người giúp. Đợi cha mẹ tôi khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ kiếm tiền để trả lại.""Tôi... tôi có thể đem trí não làm vật thế chấp." – Sợ mọi người không tin mình, cô vội nói thêm."Chị không cần vội vậy đâu." – Đới An lên tiếng trấn an. "và cũng không cần thế chấp trí não. Nếu chị đưa trí não rồi thì làm sao quay về hành tinh bằng phi thuyền được?"Sắc mặt Văn Giai Ngọc đột nhiên đỏ lên."Chị cần vay bao nhiêu?" – Đới An hỏi tiếp."Năm... năm vạn tinh tệ..." – Văn Giai Ngọc cúi đầu, khó nói thành lời.Đới An liếc nhìn hai người Diệp Tử Tấn, thấy họ gật đầu thì mới nói tiếp: "Em có thể cho chị vay. Chị viết cho em một giấy vay nợ đi.. trong vòng hai..à... ba năm trả thì không tính lãi, nhưng quá thời hạn thì phải tính theo lãi suất ngân hàng thời điểm đó.""Cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm!" – Văn Giai Ngọc xúc động đến rơi nước mắt, vừa khóc vừa viết giấy vay nợ trên trí não rồi in dấu nhận dạng của mình lên đó.Sau khi nhận được tiền, vẻ tuyệt vọng trên gương mặt cô đã tan biến, cả người như sống lại.Mà lúc này Diệp Tử Tấn lại nhìn chăm chú vào chiếc vòng cổ trên cổ cô."Cho em xem sợi dây chuyền của chị được không?"Văn Giai Ngọc đầu tiên sửng sốt, sau đó không chút do dự, cô cởi chiếc vòng cổ trên cổ ra đưa cho Diệp Tử Tấn."Chỉ là một hòn đá bình thường đẹp mắt chút thôi." Cô hơi xấu hổ, mặt ửng đỏ.Diệp Tử Tấn quan sát kỹ một lúc rồi hỏi tiếp: "Viên đá này chị kiếm từ đâu ra vậy ạ?""Ở trong hang núi gần nhà tôi." Văn Giai Ngọc đáp. "Ba tôi đi xây nhà cho người ta đều lấy đá từ cái hang đó. Trong đó có một vùng toàn đá trong suốt, nhìn rất đẹp. Nhưng mấy viên này rất cứng, trông thì đẹp nhưng chẳng có tác dụng gì. Ba tôi phải thử rất lâu mới lấy được một miếng nhỏ như thế này."Văn Giai Ngọc nhìn Diệp Tử Tấn, cảm thấy cậu cho rằng sợi dây chuyền này là một loại bảo vật nào đó, cô vội nói thêm: "Nó không phải thứ gì đặc biệt đâu, chỗ tôi có rất nhiều.""Nhưng rất khó khai thác, miếng này tôi phải mất nửa năm mới mài được các cạnh cho mịn đấy."Khóe miệng Diệp Tử Tấn giật nhẹ: "Hành tinh của các chị... hẻo lánh lắm hả?""Cũng... cũng hơi hẻo lánh." Cô ngượng ngùng đáp."Vậy thì không lạ rồi." Cậu thì thầm.Văn Giai Ngọc còn đang thắc mắc thì Diệp Tử Tấn đã nói: "Cho em giới thiệu chính thức, em là Diệp Tử Tấn, sinh viên Học viện Quân sự trung ương. Ngoài ra em còn là bác sĩ bán thời gian có tên trong danh sách của Viện Nghiên cứu khoa học và Bệnh viện Trung ương." Văn Giai Ngọc ngơ ngác sửng sốt."Đây là giấy chứng nhận của em." Diệp Tử Tấn mở trí não, đưa cho cô xem giấy xác nhận từ hai cơ quan nói trên."Nếu thuận tiện, em có thể đi cùng chị về nhà. Bệnh của bác trai, bác gái, có lẽ em có thể chữa trị được."Ngón tay Văn Giai Ngọc khẽ run. Dù không hiểu biết nhiều nhưng cô cũng biết Viện Nghiên cứu và Bệnh viện Trung ương là những nơi gần như là thánh địa y học của cả Đế quốc – có tiền chưa chắc đã được vào."Tôi, tôi không đủ khả năng chi trả..." Giọng Văn Giai Ngọc run run."Nếu em có thể chữa khỏi được cho cha mẹ chị, khi đó em mới tính phí." Diệp Tử Tấn nói. "Nhưng không cần phải bằng tinh tệ đâu, chị chỉ cần đưa em đến nơi có loại đá này là được rồi."Văn Giai Ngọc có chút không kịp phản ứng, nhưng vẫn ngơ ngác nói: "Loại đá đó rất khó khai thác...""Không sao đâu. Vấn đề khai thác em sẽ tự mình nghiên cứu."Chuyện cứ thế mà được giải quyết trong mớ hỗn độn như vậy. Đến khi Văn Giai Ngọc hoàn hồn lại, cô liền hiểu rõ Diệp Tử Tấn thật ra chỉ đang tìm cớ để giúp mình. Lòng biết ơn trong cô như sóng trào, thầm hạ quyết tâm – nhất định sau này phải báo đáp những ân nhân tốt bụng này.Còn Diệp Tử Tấn thì lại đang cảm thán với vận may của mình.Đá dung hợp kìa.Lại còn là một đống đá dung hợp.Nếu những gì Văn Giai Ngọc nói đều là thật, nếu những mảnh đá trong hang động kia cùng loại với viên nhỏ này thì có lẽ toàn bộ hành tinh của họ sẽ phát tài.Sau khi quyết định sẽ chữa bệnh, Diệp Tử Tấn bắt đầu cẩn thận hỏi thăm tình hình của cha mẹ Văn Giai Ngọc.Theo lời cô kể, không chỉ ba mẹ cô bị bệnh nặng mà toàn bộ thị trấn đều có người mắc bệnh giống nhau, dù nặng hay nhẹ. Những nơi xa hơn thì cô không rõ, nhưng những người xung quanh đúng là đều có triệu chứng tương tự nhau.Không biết có phải vì Văn Giai Ngọc thường xuyên làm việc bên ngoài hay không mà cô lại may mắn không bị bệnh.Nghe xong, sắc mặt Diệp Tử Tấn lập tức trở nên nghiêm trọng.Nếu chỉ là một hai người mắc bệnh thì dù có nặng đến đâu cũng vẫn có thể kiểm soát. Nhưng nếu cả thị trấn đều bị thì rất có khả năng đây là một loại dịch bệnh có khả năng lây lan cực cao. Nếu không kiểm soát kịp thời, cả hành tinh có thể bị liên lụy."Đới An, giúp tớ xin nghỉ một tuần nhé. Tối nay tớ sẽ xuất phát tới đó." Diệp Tử Tấn vẻ mặt nghiêm túc nói.Nghe xong, Đới An và Giang Chính Tín đều hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức gật đầu đồng ý."Thị trấn các chị không có bác sĩ sao?" Giang Chính Tín cau mày hỏi. "Sao có thể để lan đến mức cả thị trấn đều mắc bệnh giống nhau như vậy?""Có chứ." Văn Giai Ngọc cười khổ. "Nhưng thị trấn chúng tôi chỉ có một bệnh viện nhỏ. Thiết bị y tế thông minh của chúng tôi không xử lý được, còn thiết bị trong bệnh viện cũng hoàn toàn bó tay với căn bệnh này. Vậy nên tôi mới nghĩ cách vay tiền để đưa ba mẹ đi bệnh viện lớn trên hành tinh bên cạnh khám thử.""Em về ký túc xá lấy vài thứ, chị đợi dưới nhà nhé. Em xuống là đi ngay." Diệp Tử Tấn nói.Nếu nói trước đây mục đích của cậu là vì đá dung hợp thì bây giờ cậu đã hoàn toàn gạt chuyện đó sang một bên. Không có gì quan trọng hơn tính mạng con người. Nhiệm vụ hàng đầu lúc này là đến hành tinh của Văn Giai Ngọc càng sớm càng tốt, tìm cách kiểm soát dịch bệnh.Chuyện này không hề nhỏ nên Diệp Tử Tấn cũng không định tự mình gánh vác. Ngay lập tức, cậu liên hệ với bác sĩ của Bệnh viện Trung ương. Sau khi bên kia biết được tình hình, họ liền liên lạc với bộ phận quản lý để trích xuất hồ sơ khám chữa bệnh trên hành tinh của Văn Giai Ngọc.Và tình huống khiến Diệp Tử Tấn lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.Bởi vì các ca bệnh rải rác ở nhiều nơi nên mỗi bệnh viện đều không chú ý đến nhưng khi tổng hợp hồ sơ từ hàng chục bệnh viện trên toàn hành tinh, kết quả phân tích cho ra vô cùng đáng sợ. Dịch bệnh từ thị trấn nơi ba mẹ Văn Giai Ngọc sống đã lây lan ra toàn bộ hành tinh, chỉ là mức độ ở nơi khác chưa nghiêm trọng bằng mà thôi."Có điều tra ra được rốt cuộc là bệnh gì không?" Diệp Tử Tấn liên lạc với bác sĩ bên bệnh viện Trung ương thông qua thiết bị liên lạc."Dựa vào hồ sơ bệnh án thì trước nay chúng tôi chưa từng gặp loại bệnh này, tạm thời chưa có phương pháp điều trị." Bác sĩ trả lời. "Nhưng cũng liên quan đến thiết bị phân tích nữa. Mức độ y tế ở hành tinh Minh Viễn rất kém. Thiết bị tiên tiến nhất ở đó là loại chúng ta đã loại bỏ cách đây hàng chục năm. Tôi sẽ xin phép bệnh viện, mang theo thiết bị sang hỗ trợ. Cậu cứ đi trước đi. Sau khi được phê duyệt, tôi và bác sĩ Liên sẽ lập tức đến.""Cảm ơn anh.""Là bác sĩ thì đây là trách nhiệm của chúng ta. Cảm ơn gì chứ." Bác sĩ thở dài. "Chỉ qua những dấu hiệu này thôi cũng đủ thấy bệnh này không thể xem thường, cậu cũng phải cẩn thận.""Vâng."Hành tinh Minh Viễn cách hành tinh Trung Ương thật ra không tính là quá xa, thậm chí còn gần hơn quê nhà Cách Nạp của Diệp Tử Tấn. Nhưng vì xung quanh hành tinh Minh Viễn không có hành tinh nào lân cận, thậm chí còn có một vành đai thiên thạch bao quanh khiến cho giao thông rất bất tiện, thành ra ít có giao thương với các hành tinh khác. Điều này khiến tất cả mọi mặt ở hành tinh Minh Viễn đều vô cùng lạc hậu.Lần này Diệp Tử Tấn thật sự rất may mắn, bởi mỗi tuần chỉ có một chuyến phi thuyền từ hành tinh Trung Ương đến hành tinh Minh Viễn mà khi cậu tới nơi thì còn đúng nửa tiếng nữa là khởi hành.Chiếc phi thuyền này khác hoàn toàn với những phi thuyền mà Diệp Tử Tấn từng đi. Trông nó cũ kỹ, rách nát, nhìn như sắp thành phế thải đến nơi. Trước khi bước lên, cậu còn lo lắng cho an toàn tính mạng của mình. Nhỡ đâu đang bay giữa không gian mà con tàu này vỡ một cái thì cậu phải làm sao."Chị đến đây cũng ngồi chiếc phi thuyền này à?" Gương mặt Diệp Tử Tấn đầy bất lực.Ở đằng xa là những chiếc phi thuyền sáng bóng, đẹp đẽ. Còn cái của họ thì... vừa nhỏ lại vừa nát.Văn Giai Ngọc có chút ngượng ngùng nói: "Từ hành tinh của chúng tôi đến tinh cầu Trung ương thật sự chỉ có một chiếc phi thuyền này. Tôi cũng ngồi nó khi tới đây...""Dù nhìn nó có hơi tàn tạ thật, nhưng đến giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì cả."Diệp Tử Tấn chỉ cảm thán vài câu nhưng cuối cùng vẫn phải lên tàu.Cậu và Văn Giai Ngọc lên phi thuyền, một ngày rưỡi sau thì đến hành tinh Minh Viễn.Trên đường đi, Văn Giai Ngọc hầu như luôn giữ liên lạc với cha mẹ. Trong thời gian đó, Diệp Tử Tấn cũng tranh thủ hỏi cặn kẽ về bệnh tình của cha mẹ cô cũng như những gì xảy ra trước và sau khi phát bệnh. Trong lòng cậu đã có vài phỏng đoán, chỉ đợi gặp người rồi bắt mạch để xác minh."Nếu các vị có ý định rời khỏi đây thì nhớ quay lại trước 12 giờ trưa mai, vì ngày mai là chuyến cuối cùng trong khoảng thời gian gần nhất." Nhân viên phi hành nói với hai người chuẩn bị xuống tàu."Có chuyện gì sao?" Diệp Tử Tấn cau mày."Hành tinh này giờ ai cũng mắc bệnh lạ, nhìn thấy mà phát sợ. Bọn tôi tuy làm ăn kiếm sống nhưng cũng phải biết quý mạng mình chứ." Nhân viên nói. "Nếu không phải hành trình đã được công bố trước đó rồi thì hai chuyến này bọn tôi cũng chẳng dám chạy."Diệp Tử Tấn còn muốn hỏi thêm nhưng nhân viên lại xua tay nói: "Thôi, hai người mau xuống đi, tôi còn tranh thủ chuyển đồ tiếp tế nữa.""Chuyến phi thuyền này là con đường duy nhất chúng tôi có để liên hệ với bên ngoài, nếu nó ngừng hoạt động thì sau này chúng tôi không thể ra ngoài được, phải làm sao bây giờ!"Văn Giai Ngọc sốt ruột vô cùng."Với lại cậu còn phải quay về trường nữa, cái này... cái này...""Không sao đâu, chị không cần phải lo lắng cho em. Bác sĩ từ Bệnh viện Trung Ương chắc chắn sẽ dùng phi thuyền để đến đây." Diệp Tử Tấn trấn an. "Còn về phi thuyền tới nơi này, nó dừng lại cũng chỉ vì dịch bệnh lan rộng. Chờ khi dịch bệnh được kiểm soát, mọi thứ tự nhiên sẽ trở lại bình thường."Còn cái gọi là "dịch bệnh" này có thật là bệnh hay không thì phải xem lại. Diệp Tử Tấn thầm nghĩ trong lòng.Văn Giai Ngọc được Diệp Tử Tấn an ủi như vậy, nỗi lo lắng trong nội tâm của cô đã bình ổn lại phần nào. Cả hai rời khỏi phi thuyền để lên phi hành khí, mất thêm hai tiếng thì về đến nhà Văn Giai Ngọc."Khụ, khụ... Ngọc Nhi, con về rồi à... khụ!" Một người đàn ông và một người phụ nữ da ngăm đen, thân hình gầy yếu bước ra cửa đón."Bác sĩ Diệp, chào cậu. Còn để cậu đích thân tới đây, thật sự phiền cậu quá rồi.""Không sao đâu ạ. Bác trai bác gái vào nhà ngồi nghỉ đi, để cháu xem bệnh cho hai bác."Ánh mắt Diệp Tử Tấn lướt qua cánh tay, cổ và phần mặt lộ ra ngoài của họ. Da bị lở loét, nổi đầy mụn nước, nhìn cực kỳ rùng rợn.Trên đường đi, cậu cũng đã gặp nhiều người có triệu chứng giống cha mẹ Văn Giai Ngọc. Nhưng theo dữ liệu từ bệnh viện Trung Ương, những ca bệnh ở những khu vực khác của hành tinh Minh Viễn lại không nghiêm trọng như thế này. Nhiều nhất cũng chỉ mẩn đỏ, ngứa, một số vùng thì nổi mụn nước, trường hợp nặng nhất cũng không tệ như ở thị trấn này.Sau khi bắt mạch cho họ, ánh mắt Diệp Tử Tấn thoáng lộ vẻ lạnh lẽo."Thuốc này dùng để bôi vào vùng da bị lở loét, có thể giảm đau và ngứa." Diệp Tử Tấn lấy từ trong không gian nhưng giấu dưới ba lô. Đây là một lọ thuốc mà cậu đã chuẩn bị sau khi có hiểu biết sơ bộ về bệnh tình của bọn họ."Tuyệt đối không được gãi, nếu không, tình trạng lở loét sẽ nghiêm trọng hơn. Còn việc điều trị sâu hơn thì để cháu hiểu thêm tình hình rồi sẽ quyết định phương pháp." Diệp Tử Tấn nói.Cha mẹ Văn Giai Ngọc vội vàng gật đầu."Chị Giai Ngọc, thức ăn và nước uống hàng ngày của mọi người lấy từ đâu?""Thức ăn là hoa quả và nông sản trong không gian trồng trọt, mì hay bánh thì là từ bột xay từ lúa mì trong không gian." Văn Giai Ngọc hơi nghi hoặc vì sao Diệp Tử Tấn lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời."Còn nước uống thì từ con sông lớn gần như chạy dọc cả hành tinh này. Mọi người thường lấy nước trực tiếp từ sông để dùng.""Chị dẫn em đi xem con sông đó." Diệp Tử Tấn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store