Dam My Part 1 Vi Nguoi Re Tinh Dam Sau Dang Tien Hanh
Bầu trời đen kịt, ngoài trời mưa như thác đổ, gió mưa chao đảo, thế nhưng trong phòng thí nghiệm lại rất yên tĩnh, nhiều người đã rơi vào giấc ngủ say, cho đến khi cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, tiếng bước chân trần chạm vào sàn gỗ vang lên.Tông Khuyết vẫn nhắm mắt, mở miệng nói: "Cậu mà ra đây thì tôi ném cậu ra ngoài đấy."Tiếng bước chân dừng lại, một tiếng hừ nhẹ vang lên, cánh cửa phòng ngủ lập tức đóng sầm lại....Cả đêm mưa gió, khi một chút ánh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa, Tông Khuyết mở mắt, ngồi dậy trên ghế sô pha rồi đi đến bên cửa sổ.Ánh bình minh và sóng biển vẫn như mọi ngày, làn gió biển theo cửa sổ vừa mở thổi vào như thể cơn bão đêm qua chỉ là một giấc mơ. Chỉ có con cá trong thùng chẳng mấy hoạt bát kia là bằng chứng rằng đêm qua đã có người cá ghé thăm.Tông Khuyết liếc nhìn con cá một cái rồi mở cửa phòng ngủ. Chăn đệm trong phòng vẫn còn hơi lộn xộn, thế nhưng người cá nằm trên đó đêm qua giờ đã biến mất không chút tăm hơi.[Ký chủ, con cá đó đã rời đi khi thủy triều rút vào lúc giữa đêm rồi.] 1314 nói.Lúc đó ký chủ đang ngủ say như chết.[Biết rồi.] Tông Khuyết vô thức kéo phẳng chăn đệm. Hắn suy nghĩ một lát rồi quyết định thay toàn bộ ga trải giường và vỏ chăn bằng một bộ mới, còn bộ cũ thì ném vào máy giặt.Máy giặt được khởi động, robot nhỏ đứng chờ ở bên cạnh. Tông Khuyết xách cái thùng đựng cá ra khỏi phòng ngủ vào bếp: "Nửa giờ nữa nấu nó lên."Ở cái viện nghiên cứu hẻo lánh không người này, ngay cả việc bếp núc cũng do robot phục vụ đảm nhiệm.Robot vung vẩy cánh tay cơ khí của nó, tỏ ra là đã nhận lệnh: "Đã rõ."Dù kinh phí cho các thí nghiệm ở viện nghiên cứu không nhiều nhưng đồ ăn thì quả thật không tệ. Vì là gần biển nên ở đây không bao giờ thiếu được các loại hải sản phong phú. Vậy mà bữa sáng hôm nay, mọi ánh mắt lại dán chặt vào đĩa của Tông Khuyết.Trong đĩa của hắn là vài miếng thịt đã được nấu chín, một số còn được bao bọc trong vỏ cứng, trông vừa mềm mịn vừa ngon mắt,mùi thơm bay xa đến mức chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta động lòng, nước miếng cứ tự nhiên mà ứa ra.Mọi người không dám hỏi, nhưng La Hâm không nhịn được nuốt mấy ngụm nước miếng rồi hỏi: "Tiến sĩ, cái này là thịt gì vậy ạ?""Chắc là cá biển sâu." Tông Khuyết thong thả nhấm nháp từng miếng thịt cá.Quả thật không tệ, chỗ thịt mềm thì gần như tan ngay trong miệng, chỗ dai hơn thì lại có độ đàn hồi giống như phần mềm nhất của thịt bò nhưng lại chẳng hề có chút tanh hôi hay mùi máu.Nhà bếp đã chế biến riêng theo đặc điểm của từng phần thịt. Chỉ có điều con cá nhìn thì to nhưng phần xương bên ngoài lại chiếm đa số. Tính ra phần thực sự có thể ăn lại chẳng được bao nhiêu. Dù vậy, nó vẫn xứng đáng với cái ngon đậm đà mà người cá kia mang lại, bất kể vẻ ngoài của nó thế nào."Tiến sĩ, ngài tìm thấy nó ở đâu vậy?" La Hâm hỏi."Sáng sớm tôi nhặt trên bãi biển, chắc là đêm qua bị sóng đánh dạt lên." Sắc mặt của Tông Khuyết không hề thay đổi. Hắn ăn hết miếng cuối cùng, dọn rác, đứng dậy nói: "Tôi ăn xong rồi, tôi sẽ đến phòng thí nghiệm trước."Hắn quay người bước đi. La Hâm ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn khuất dần, phát hiện rằng dù bản thân có mặt dày đến đâu cũng không thể xin nếm thử một miếng xem mùi vị như thế nào....Cuộc sống ở bên bờ biển không có thay đổi gì nhiều, chỉ khi thí nghiệm có tiến triển, hai người trẻ tuổi mới vui vẻ một chút.Nhưng vào ngày thứ ba sau trận mưa gió ấy, cả viện nghiên cứu bỗng nhiên xôn xao từ sáng sớm."Có người cá ư?""Người cá gì? Sao người cá có thể đến được chỗ này cơ chứ?""Không phải chỗ chúng ta, là viện nghiên cứu phía Nam! Tàu nghiên cứu khoa học phát hiện ra một người cá biển sâu, loại bơi dưới biển ấy!""Không phải là truyền thuyết đâu, người cá biển sâu không phải truyền thuyết!""Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của trận mưa gió? Vì vậy nên người cá mới xuất hiện?""Viện nghiên cứu phía Nam phát hiện ra người cá thì đâu có liên quan gì tới chúng ta đâu. Có khi họ sẽ được quay về, còn chúng ta thì vẫn phải ở lại đây.""Cậu bị ngốc hả. Chắc chắn không chỉ có duy nhất một người cá biển sâu đâu. Đến khi đó nếu như chúng ta lại phát hiện ra một người cá nữa thì không phải chúng ta có thể rời khỏi nơi đây à?""Nghe cũng đúng nhỉ!""Tuyệt quá, tôi chưa từng thấy người cá biển sâu trông như thế nào.""Tôi cũng muốn nhìn thử."Tông Khuyết đứng ở hành lang nhìn đám thanh niên vui mừng, biết rằng nhân vật chính đã lên bờ.Theo ghi chép của tuyến thế giới ban đầu thì Dụ Hoa là con người từ một kỷ nguyên công nghệ khác xuyên qua đến. Nếu y chỉ là người cá, ở lại dưới biển thì không có vấn đề gì. Nhưng y là con người, mà con người lại dễ gần con người hơn. Khi sống lâu dài ở nơi biển sâu như vậy, bất kỳ con người nào cũng sẽ cảm thấy bất an và mâu thuẫn.Việc y ngoi lên bờ là điều tất yếu, bị viện nghiên cứu phát hiện, báo cáo cho hành tinh A rồi được bảo vệ cũng là điều không thể tránh khỏi.Từ đó tuyến thế giới được mở ra. Đối với Liên minh, người cá biển sâu vô cùng quý hiếm. Khi người cá nhận được sự ủng hộ và quý trọng cũng sẽ dần dần đánh mất một phần tự do của mình. Trong số những người theo đuổi y ở đông đảo các gia tộc, y buộc phải lựa chọn một người trở thành chồng của mình và sinh con nối dõi.Theo ghi chép của tuyến thế giới ban đầu, còn một năm nữa nhân vật chính mới xác định được chồng của mình."Tiến sĩ, thật sự có người cá biển sâu đấy." La Hâm không tham gia vào đám người đang vui mừng đó mà ngược lại, vẻ mặt cậu ta có chút lo lắng: "Vậy thí nghiệm của chúng ta còn tiếp tục không?"Công lao của việc tìm được người cá biển sâu có thể nói là lớn hơn thành quả của bất kỳ nghiên cứu nào. Tâm trạng của những người trong viện nghiên cứu sẽ càng dao động mạnh mẽ hơn so với trước đây. "Cậu muốn chọn như thế nào?" Tông Khuyết bình tĩnh hỏi."Dù tôi cũng muốn sớm có kết quả." La Hâm nói: "Nhưng ngay cả khi tìm thấy người cá biển sâu, Liên minh cũng cấm bắt ép chúng. Nếu người cá thật sự muốn lên bờ thì chẳng cần chúng ta tìm, họ cũng sẽ tự đến. Nếu không muốn lên bờ thì dù tìm thấy cũng vô dụng. Thay vì gửi hy vọng vào điều đó, chi bằng cứ làm thí nghiệm cho tử tế.""Đi thôi." Tông Khuyết quay người nói."Vâng." La Hâm vội vàng theo sau.Vào trong phòng thí nghiệm, tất cả âm thanh ồn ào đều bị ngắt hẳn ở bên ngoài.Đến giờ ăn trưa, cả viện nghiên cứu chỉ còn lại ba người bọn họ."Tiến sĩ, hình như mọi người trong viện nghiên cứu đều ra biển rồi." Lưu Siêu gắp thức ăn trên đĩa, vẻ mặt hơi lo lắng: "Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?""Không rõ." Tông Khuyết vừa ăn vừa đáp.Mọi người tự quyết định số phận của mình. Quả thật biển Nguyệt Quỳnh rất đẹp, thế nhưng những nơi đẹp đẽ thường ẩn chứa nhiều hiểm nguy.Nơi đó không chỉ có tộc Ngân Nguyệt sinh sống mà còn có tộc Ô Khung. Tộc Ngân Nguyệt tôn màu bạc làm quý, còn tộc Ô Khung lại lấy màu đen làm đẹp.Tộc Ngân Nguyệt mê hoặc lòng người bằng tiếng hát và sương mù, tộc Ô Khung sinh sôi nảy nở bằng sóng biển và vũ lực.Không chỉ con người có thể thay đổi người cá mà người cá cũng có thể thay đổi con người. Bá chủ biển sâu chưa bao giờ là kẻ dễ đối phó. Một khi đã bước vào hiểm cảnh, phải chuẩn bị cho việc mạng sống bị đe dọa."Vậy chúng ta có báo cáo lên cấp trên không?" Lưu Siêu nhìn hắn hỏi."Ừ, báo đi." Tông Khuyết nhìn cậu ta nói.Viện nghiên cứu vắng đi rất nhiều, cũng yên tĩnh đi rất nhiều. Hai người trẻ tuổi từng chung sống với những người khác khá lâu, dù có chí hướng khác nhau nhưng rõ ràng vẫn có tình cảm. Điều này khiến họ có phần hơi mất tập trung. Đến khi mẫu vật thứ ba bị hủy, Tông Khuyết để họ về nghỉ ngơi, còn hắn thì thì thay bộ đồ bảo hộ rồi đi ra biển.Bờ biển kia vẫn yên tĩnh như thường lệ. Chỉ có điều trước đây mỗi lần Tông Khuyết đến không lâu thì người cá kia sẽ đạp sóng mà tới, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa vô vàn tâm tư. Nhưng lần này, Tông Khuyết ngồi ở đó sắp xếp dữ liệu từ lúc mặt trời ngả bóng đến khi trời đầy sao vẫn không thấy người cá kia xuất hiện.Cá vào biển lớn cũng như muối bỏ vào biển..Đối phương có thể dễ dàng tìm ra chỗ hắn, nhưng hắn muốn tìm người cá ấy lại rất khó.Những vì sao lấp lánh trên bầu trời, Tông Khuyết nhìn đồng hồ, đứng dậy định bước xuống mỏm đá thì bỗng nghe thấy sau lưng sóng vỗ cùng với tiếng gọi nhẹ nhàng: "Này, đang đợi ta đấy à?"Tông Khuyết quay lại, ánh sao trải đầy trời, người cá tuyệt đẹp tắm trong ánh sao như thể được sinh ra từ đó. Người cá tựa tay lên tảng đá biển nhìn hắn.Nước bắn tung tóe tạo ra vô số gợn sóng, cảnh tượng này chẳng khác gì lần đầu họ gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store