ZingTruyen.Store

Dam My Np So Tay Truong Thanh Cua Du Thu Van Nhan Me

Trong một gian phòng nghỉ VIP xa hoa bậc nhất, vài thanh niên dung mạo xuất chúng đang ngồi hoặc nằm. Người cầm đầu, một thanh niên mặc bộ đồ thường phục màu đỏ sẫm, có dung mạo đặc biệt nổi bật. Mái tóc đen nhánh tùy ý che phủ vầng trán, lông mày kiếm xếch lên thái dương, đôi mắt đào hoa mang vẻ phong lưu không kiềm chế. Làn da màu lúa mạch, chiều cao 188 cm, thực sự cho thấy thế nào là eo thon, chân dài.

Triệu Đương Dự lười biếng ngồi trên ghế sofa bọc da, trong lòng ôm một cậu bé có ngoại hình bình thường, đang đùa giỡn vui vẻ. Cậu bé tuy không có ngũ quan xuất sắc, nhưng được cái trẻ tuổi, làn da trắng nõn mịn màng, cũng coi như là tiểu gia bích ngọc.

Được một người đàn ông tuấn mỹ sở khanh như vậy ôm vào lòng, cậu bé mặt đỏ ửng, hận không thể hóa thành kẹo mạch nha dính chặt lấy người đàn ông. Nhưng nghĩ đến những lời đồn đại trong trường học, cậu lại cố gắng kìm nén, chỉ rụt rè đẩy đẩy, lại không thấy được vẻ mặt trêu đùa của người đàn ông, thỉnh thoảng trong mắt lóe lên vẻ trào phúng nhàn nhạt.

Những thanh niên trong phòng nghỉ này đều là con nhà giàu có hoặc quyền quý, loại mỹ nhân nào cũng từng thấy, đều không nỡ nhìn thẳng vào thẩm mỹ đặc biệt của bạn tốt mình. Trong giới quý công tử đế đô, ai cũng biết công tử Triệu, con của nguyên soái, thích những cậu bé có ngoại hình bình thường, hiền thê lương mẫu, hơn nữa, là một tên cặn bã. Lúc chơi tốt thì chiều chuộng hết mực, một khi chán ghét thì còn không bằng cỏ dại ven đường, thay bạn trai còn nhanh hơn thay áo. Nhưng dù vậy, vẫn có những người muốn một bước lên mây không biết mệt mỏi.

"Ê, lão đại, ba cậu lần này thắng trận trở về, cậu không về thể hiện chút gì à?" Một thanh niên mặc áo khoác màu xanh đậm nháy mắt mấy cái với người cầm đầu, trêu chọc hỏi.

Triệu Đương Dự đá một chân về phía người nọ, "Nhậm Nhiên, cậu định đào hố chôn tôi à? Về làm gì, để ông già đó mắng à?"

Đúng vậy, trong mắt công tử Triệu, nguyên soái Triệu mới 40 tuổi đang ở độ tuổi tráng niên chính là một lão già cứng nhắc bá đạo.

Nghe mọi người nói đến nguyên soái Triệu thắng trận trở về, Bạch Cùng trong lòng nhảy dựng, nếu được chọn, so với Triệu Đương Dự, cậu càng muốn quyến rũ Triệu Tông hơn. Một khi có thể ôm được cái đùi vàng đó, con đường sau này của cậu sẽ thuận lợi vô cùng. Nhất định phải khiến Triệu Đương Dự đưa mình về phủ nguyên soái. Là sinh viên Đại học Quân sự Đế quốc Đệ nhất, cậu không thiếu năng lực, chỉ cần một tấm ván để bước vào giới thượng lưu mà thôi. Tuy rằng cậu có ngoại hình thanh tú, nhưng được cái nhỏ nhẹ dịu dàng, bây giờ đàn ông chẳng phải thích kiểu đó sao? Cậu giả vờ thẹn thùng hơi cúi đầu, che giấu dã tâm nóng bỏng đang cuộn trào trong đáy mắt.

"Nói xấu người ta thì người ta không nói xấu mẹ cậu đâu, hòa khí cả nhà." Một thanh niên đeo kính gọng vàng, trang điểm phúc hậu vô hại, nhàn nhạt nhắc nhở.

"Địt,......" Từ Thanh ôn hòa cười với Nhậm Nhiên đang định văng tục, Nhậm Nhiên lập tức im thin thít, giơ tay che miệng, ý bảo mình không nói nữa.

"Ha ha ha ha ha"

"Nhậm Nhiên trừ lão đại ra thì không sợ ai, chỉ sợ Từ Thanh thôi."

"Từ ca, Thanh ca, mau kể cho mọi người nghe đi, anh đã chế phục cái tên lỗ mãng này thế nào vậy. Ha ha, cười chết mất."

Một đám thanh niên thấy dáng vẻ sợ sệt của Nhậm Nhiên, lập tức cười ha hả.

Từ Thanh cười không nói, Nhậm Nhiên lại thầm chửi trong lòng, "Từ Thanh là một tên biến thái, sau này mấy người mà chọc vào hắn, đảm bảo còn sợ hơn tôi." Cười đi cười đi, tôi có thiếu miếng thịt nào đâu.

"Lão đại, nghỉ hè có kế hoạch gì chưa?" Từ Thanh không để ý đến đám người đang đùa giỡn, nhìn Triệu Đương Dự hỏi.

"Ăn cơm, ngủ, lên Tinh Võng, yêu đương." Triệu Đương Dự nâng ly rượu Bạch Cùng vừa rót, lười biếng nhấp một ngụm, trả lời rất tùy tiện.

"Cậu không định luyện tập cơ giáp cho đàng hoàng, rồi đánh bại ba cậu à?" Từ Thanh rất không hài lòng với câu trả lời không có chí tiến thủ của hắn. Triệu Đương Dự thừa hưởng hoàn hảo tướng mạo của mẹ là công chúa Vi Vi Nhi, cùng thể chất và tinh thần lực mạnh mẽ của cha là Triệu Tông, chỉ là không có chút chí tiến thủ nào, ngày thường huấn luyện cũng qua loa đại khái. Tuy rằng vẫn bỏ xa mọi người một đoạn dài, nhưng Từ Thanh biết tiềm lực của lão đại không chỉ có vậy. Nếu hắn chịu dành một nửa tinh lực tán tỉnh mấy cậu bé vào huấn luyện chiến sĩ cơ giáp, thành tựu chắc chắn không thể so với bây giờ.

Là người thừa kế dòng chính của gia tộc mưu thần Từ gia, Từ Thanh đôi khi còn nghi ngờ liệu mình có bị Triệu Đương Dự rót bùa mê thuốc lú hay không, mới nhận cái tên tay chơi phong lưu này làm chủ.

"Thanh ca à, cậu thấy tôi thế này có thể đánh bại người kia sao, một hiệp đã bị ông ấy KO rồi." Hắn rất tự biết thân biết phận.

"Cũng không phải là không có khả năng, chỉ cần......"

"Dừng, Thanh Thanh, hôm nay chúng ta ra đây là để thả lỏng, đừng thảo luận những đề tài nặng nề như vậy, nào, cùng Triệu ca uống một chén."

"Thủ tướng lo lắng cho hoàng đế." Từ Thanh thầm thì, bực bội rời khỏi chỗ ngồi, nâng ly về phía Triệu Đương Dự.

"Keng" một tiếng, hai ly rượu nhẹ nhàng chạm nhau.

Những thanh niên đang ngồi đều chứng kiến toàn bộ màn giao phong giữa hai vị đại lão, im lặng như gà. Điều này càng làm nổi bật tiếng nhắc nhở trong quang não của Triệu Đương Dự, đây là âm báo đặc biệt mà cậu cài đặt. Triệu Đương Dự đành buông tay đang ôm Bạch Cùng, mở quang não ra.

Nhìn nội dung trên màn hình, cậu nhướng mày, có chút bất ngờ.

"Lão già đuổi tôi ra khỏi nhà."

"Lão đại, nguyên soái Triệu nói gì vậy?" Dù biết mối quan hệ giữa lão đại và nguyên soái Triệu không tốt, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ của Nhậm Nhiên dành cho Triệu Tông. Thật lòng mà nói, Nhậm Nhiên là người hy vọng họ sẽ hòa thuận nhất, như vậy cậu sẽ có thể quang minh chính đại đến phủ nguyên soái làm khách, từ đó nhận được sự chỉ dạy của chiến thần Liên Bang, đây là điều tuyệt vời đối với một kẻ cuồng chiến đấu.

"Này, tự xem đi." Triệu Đương Dự không chút để ý chiếu màn hình tin nhắn quang não lên không trung.

"Triệu Đương Dự, ta cho phép con chuyển ra ngoài ở, tiền đã chuyển vào quang não của con, sau này không có việc gì đừng về làm phiền ta. —— Triệu Tông"

Theo sau tin nhắn ngắn gọn là thông báo chuyển khoản hai mươi triệu.

Từ Thanh đẩy gọng kính, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.

Một kẻ lỗ mãng phấn khích nói: "Lão đại, cậu không phải vẫn luôn muốn chuyển ra ngoài ở sao? Cậu tự do rồi."

"Đúng vậy, tôi tự do, sau này tôi muốn làm gì thì làm, nào, cạn ly." Đối với Triệu Đương Dự, đây không hẳn là tin tốt, việc cậu muốn chuyển ra ngoài ở và việc bị Triệu Tông đuổi ra ngoài có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

"Cạn ly!"

"Keng" Mọi người mỗi người một tâm tư, nhưng ngoài mặt vẫn rất hòa hợp.

Thấy vài người trong đám có vẻ có tâm tư riêng, Triệu Đương Dự cười nhạo trong lòng. Cậu muốn gì thì tự mình đi lấy, đi giành, đi đoạt, tuyệt đối không chờ người khác tặng cho hoặc bố thí. Dựa núi núi lở, dựa nước nước trôi, Triệu Tông đối với cậu thế nào cậu thực sự không quan tâm, chỉ cần nghĩ đến những chuyện xấu xa mẹ cậu đã làm, Triệu Tông không giết cậu đã là nhân từ rồi.

Thưởng thức những kẻ hề nhảy nhót trước mặt mình mới là thú vui cuộc sống. Triệu Đương Dự nhếch mày, mắt đào hoa cong lên, cười như một con sói già.

"Họ mời Triệu Tông dự tiệc?"

Trong một căn phòng xa hoa lãng phí của hoàng cung, trên chiếc ghế dài xa hoa, một mỹ nhân mặc đầm lụa mỏng manh lười biếng hỏi. Mái tóc xoăn đỏ rực rối tung khắp thân thể, ngực đầy mông cong, chỗ kín đáo ẩn hiện.

Vị thị vệ trưởng cao lớn đứng trước mặt cô nuốt nước miếng, giọng khàn khàn trả lời: "Công...... Công chúa điện hạ, Kiều tướng vừa báo cáo với bệ hạ và hoàng hậu, nguyên soái Triệu thân thể không khỏe, e rằng không thể đến dự tiệc, hiện tại Hoàng đế bệ hạ đang nổi giận trong cung điện."

"Hắn đến mới là lạ, phụ hoàng tốt của ta ngày trước tự cho mình là thần cơ diệu toán, cuối cùng không phải bị con cờ không an phận kia phản phệ sao." Dường như nhớ ra điều gì, trong mắt mỹ nhân lóe lên vẻ oán hận.

Thị vệ trưởng không dám tùy tiện đáp lời, đành cúi đầu giả câm điếc.

May mắn là vị mỹ nhân ngực đầy mông cong không có ý định nói tiếp, nhìn vị thị vệ trưởng cao lớn anh tuấn đứng trước mặt, phía dưới đã ướt đẫm.

"Nói cho ta biết, ngươi tên gì?" Vi Vi Nhi thở dốc, mắt dần mê ly.

"Công chúa điện hạ, thần...... thần tên An Á."

"Lại đây, gần chút nữa, đúng vậy, ngươi thấy ta đẹp không?" Nàng mắt phượng như tơ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực rộng lớn của An Á.

"Đẹp, công chúa điện hạ là người đẹp nhất ta từng thấy." Dương vật của thị vệ trưởng cứng như sắt, liên tục nuốt nước miếng.

"Ưm...... a, ngươi...... ngươi có bao nhiêu thuộc hạ?"

"Bốn...... bốn mươi lăm người, thưa điện hạ." Cảm nhận được ngón tay trắng nõn của mỹ nhân chạm vào phía dưới mình, lướt quanh eo bụng, An Á thở dốc.

"Ngoan, gọi tất cả bọn họ đến đây, nhanh lên."

_____________________

Chương sau là H về bà công chúa này với đám thị vệ nên mình xin phép không edit nha mn......

Tui edit tới đây tui sốc luôn á!!!

Một mình bả với 45 tên thị vệ :)))

(Ai có nhu cầu muốn đọc thì lên koanchay đọc nha!)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store