ZingTruyen.Store

Dam My Np So Tay Truong Thanh Cua Du Thu Van Nhan Me

Đột nhiên nhìn thấy chàng thanh niên tuấn tú, phóng khoáng đang tiến về phía mình, mắt Hạ Ninh sáng lên, vui mừng gọi: "Anh Đương Dự!".

"Ninh Ninh" thấy bộ dạng tiểu mỹ nhân vui vẻ như vậy, Triệu Đương Dự bước nhanh đến trước mặt Hạ Ninh, dang tay trực tiếp ôm chầm lấy cậu.

"Mấy ngày nay có nhớ anh không? Hửm." Do tư thế ôm, bàn tay to của Triệu Đương Dự vô tình đặt đúng lên vòng mông căng tròn của Hạ Ninh, còn tiện thể bóp nhẹ vài cái. Hạ Ninh bị hành động ôm bất ngờ của hắn làm cho ngây người, mặt đỏ bừng, giục Triệu Đương Dự mau thả mình xuống. Cậu không hề nhận ra miếng đậu hũ non của mình đã bị người đàn ông xấu xa này ăn một lần lại một lần.

"Hôm qua chúng ta mới nói chuyện qua tin điện mà? Sao nhanh vậy đã nhớ rồi." Hạ Ninh dùng cả tay lẫn chân đẩy người đàn ông đang ôm chặt mình. Triệu Đương Dự tuy không ở phủ nguyên soái, nhưng ngày hôm đó rời đi, hắn đã trao đổi mã tin điện với Hạ Ninh. Tin điện tương lai tương đương với video call trên Trái đất, nhưng nó có thể hiển thị hình ảnh không gian ba chiều của người đối diện. Trừ việc không thể chạm vào, nó không khác gì gặp mặt trực tiếp. Hai người tuy không gặp mặt, nhưng thường xuyên gọi điện cho nhau. Dưới sự lấy lòng của Triệu Đương Dự, quan hệ của hai người đã trở nên rất thân thiết.

Từ Thanh và Nhậm Nhiên nhìn thấy đại ca nhà mình ôm một tiểu mỹ nhân dung mạo tuyệt sắc, đều kinh ngạc trợn tròn mắt. Triệu Đương Dự phong lưu là bản tính, trêu hoa ghẹo nguyệt không cần để ý đến địa điểm, nhưng người trong lòng hắn lại không hề hợp gu thẩm mỹ của hắn nha. Chẳng lẽ đại ca ăn cháo trắng rau dưa ngán rồi, cuối cùng cũng bắt đầu ăn thịt cá, Mãn Hán toàn tịch?

Sau khi đánh giá kỹ lưỡng cậu bé cuối cùng cũng được Triệu Đương Dự thả ra, cả hai đều kinh diễm. Thảo nào đại ca động lòng, cậu bé này lớn lên quá yêu nghiệt.

"Ninh Ninh đến đây làm gì vậy? Có cần anh giúp gì không?" Triệu Đương Dự mặc kệ hai người phía sau nghĩ gì. Hắn vốn dĩ không phải là người tuân theo khuôn mẫu. Hắn làm mọi việc chỉ vì một lý do: hắn vui.

"Anh Đương Dự, em chỉ đến mua ít máy móc và vật liệu chế tạo linh kiện cơ giáp thôi, em tự làm được."

"Ba không chuẩn bị cho em à?" Triệu Đương Dự nhíu mày.

"Ba?...... À...... À, em tự làm được rồi, không thể làm phiền ba ba hoài." Vì cậu luôn gọi Triệu Tông là chú, nên khi Triệu Đương Dự chọt dùng xưng hộ ba, làm Hạ Ninh suýt chút nữa không phản ứng kịp. Cậu có thân phận là con nuôi của Triệu Tông, nên phải gọi hắn là ba ba. Nhưng nghĩ đến việc gọi hắn là ba ba trong lúc hắn đang làm tình với mình, Hạ Ninh cảm thấy hạ thân hơi ướt át, tai cậu bắt đầu đỏ lên. Dưới sự dạy dỗ không ngừng của Triệu Tông, Hạ Ninh chỉ cần nghĩ đến chuyện tình dục, lỗ nhỏ phía sau sẽ tự động tiết ra dâm dịch, sẵn sàng đón nhận dương vật to lớn cắm vào. Không thể không nói, đây thật sự là thiên phú dị bẩm.

Hạ Ninh có hậu huyệt là "danh khí thủy tuyền cúc hoa", một khi động tình, nước dâm sẽ tràn lan, ướt đẫm cả vùng đáy chậu và xung quanh cúc huyệt. Dương vật của đàn ông khi cắm vào, lỗ nhỏ sẽ tạo ra lực co rút vô song, từng vòng từng vòng siết chặt lấy, như có hàng ngàn cái miệng nhỏ tham lam mút lấy gân máu trên dương vật, mang đến khoái cảm tột đỉnh cho người đàn ông đang chịch cúc huyệt.

Cảm thấy quần lót ướt đẫm, khuôn mặt trắng ngọc của Hạ Ninh ửng hồng, đôi mắt ướt át như muốn câu mất hồn người khác. Triệu Đương Dự thấy tiểu mỹ nhân thiếu chịch như vậy, mắt hắn tối sầm lại, yết hầu thô to chuyển động mạnh mẽ, hắn chỉ hận không thể lập tức nuốt chửng Hạ Ninh vào bụng.

Nhận thấy mình lại động dục giữa thanh thiên bạch nhật, Hạ Ninh xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.

"Dù sao anh cũng không có việc gì, hay là anh dẫn em đi luôn nhé? Vật liệu chế tạo cơ giáp ở tầng 15, khí giới ở tầng 17. Chúng ta đi tầng 15 trước nhé?" Như nhận ra sự lúng túng của cậu, Triệu Đương Dự khéo léo chuyển chủ đề. Không ai hiểu rõ quan hệ giữa ba hắn và tiểu mỹ nhân hơn hắn. Nhưng hắn muốn có được trái tim của tiểu mỹ nhân, chứ không phải dùng nhược điểm để uy hiếp cậu, để có được niềm vui tạm thời. Vì vậy, hắn không đào sâu vào vấn đề vừa rồi.

"Vâng, vậy làm phiền anh Đương Dự." Hạ Ninh cong mắt cười, trong lòng lại âm thầm cầu nguyện đừng để Đương Dự ngửi thấy mùi hương dâm mỹ trên người mình. Chú Triệu luôn nói nước dâm của cậu có mùi hương ngọt ngào, hắn ngửi thấy sẽ đặc biệt hưng phấn, muốn chịch chết cậu trên giường.

"Chuyện này tuyệt đối không phải là thật" vì Hạ Ninh không ngửi thấy mùi hương đó, nên cậu luôn bán tín bán nghi lời Triệu Tông nói. Nhưng hiện tại, cậu thà tin là có còn hơn không.

Nghĩ vậy, Hạ Ninh hơi dịch người ra xa. Triệu Đương Dự thấy cậu bé rõ ràng tránh xa mình, mày hắn nhíu chặt...... Hắn vung tay, ôm chầm Hạ Ninh vào lồng ngực.

"Triệu Đương Dự, anh mau thả em ra." Hạ Ninh vừa xấu hổ vừa tức giận. Hắn coi cậu là ai chứ? Lại ôm ôm ấp ấp. Cậu trợn mắt nhìn hắn, nhưng thực ra lại rất thiếu tự tin, như một chú mèo con bị chủ chọc cho tức giận, chỉ có thể vẩy vẩy móng vuốt nhỏ xíu, giả vờ đe dọa đối phương. Cậu lại càng không biết rằng dáng vẻ đó của mình lại đáng yêu đến mức khiến người ta rối loạn tim gan.

Quả không hổ là ba con, Triệu Đương Dự làm một động tác giống hệt Triệu Tông, đưa tay che đôi mắt mèo tròn xoe của tiểu mỹ nhân. Tim hắn lại không chịu khống chế mà "thình thịch thình thịch" đập loạn xạ.

Nhậm Nhiên và Từ Thanh nhìn Triệu Đương Dự khác thường, trong lòng đánh giá lại vị trí của tiểu mỹ nhân trong lòng hắn. Chắc chắn đây tuyệt đối không phải, hoặc không chỉ là đối tượng săn mồi của đại ca mình.

"Bảo bối, không giận nha, ngoan, anh giới thiệu cho em nhé. Đây là Từ Thanh, năm ba hệ chỉ huy của Đế Quân (tên viết tắt của Đại học Quân sự Đế quốc). Đây là Nhậm Nhiên, năm ba hệ chiến đấu cơ giáp của Đế Quân." Để dỗ dành bé mèo nhỏ xù lông này, Triệu Đương Dự giới thiệu hai người phía sau mình.

"Anh Từ, anh Nhậm." Hạ Ninh lập tức biến lại thành bé ngoan, lễ phép chào hỏi.

"Cậu ấy là con nuôi của ba tôi, em trai tôi, Hạ Ninh. Khai giảng này sẽ là sinh viên năm nhất hệ chế tạo cơ giáp của Đế Quân."

"Vậy anh sẽ gọi em là em Ninh Ninh nhé." Từ Thanh đẩy gọng kính, cười như gió xuân, rất dễ tạo thiện cảm cho người khác. Nhưng Hạ Ninh biết đây chắc chắn không phải là một người đơn giản, ít nhất không phải là người ôn hòa dễ gần như vẻ ngoài.

"Ê hê, em là em trai của đại ca, cũng là em trai của Nhậm Nhiên anh. Sau này nếu có ai dám bắt nạt em, anh Nhậm sẽ giúp em đánh cho hắn răng rơi đầy đất." Nhậm Nhiên là một gã đàn ông cường tráng, nước da ngăm đen, khuôn mặt tuấn tú, mang khí chất tiêu sái.

Nếu đại ca đã đích thân thừa nhận đây là em trai mình, hơn nữa quan sát thấy Hạ Ninh là một đứa trẻ thật thà, không hề giả tạo, dám giận dám cười với đại ca, cả hai cũng rất thoải mái chấp nhận người em này. Tất nhiên, để thật lòng yêu quý, còn phải xem biểu hiện của Hạ Ninh sau này.

"Em trai" Triệu Đương Dự thầm mắng, sau này không chừng phải gọi là em dâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store