ZingTruyen.Store

Dam My Ngu Trung

Lục Đường Diên trước nay chưa từng ngủ ngon, nhưng buổi tối hôm nay lại đặc biệt khó ngủ. Quả nhiên, chỉ một lúc vừa mở mắt ra, cung nữ đã đứng trước cửa phòng trong, thấp giọng bẩm báo: "Điện hạ, Vương thống lĩnh nói đứa trẻ người sói có hành động kỳ lạ, sợ rằng sẽ gây náo loạn. Xin điện hạ nhanh chóng đến chuồng thú."

"Ừm." – Y rõ ràng mệt mỏi và buồn ngủ đến mức không muốn nhiều lời, nhưng khi nhắm mắt lại y càng cảm thấy bức bối hơn là mở mắt ra. Y từ trên giường đứng dậy, nhìn bộ y phục cầu kỳ dành cho hoàng tử mà không còn sức để mặc.

Cung nữ chờ bên ngoài nhìn ra suy nghĩ này nên chỉ khoác một chiếc áo choàng lông chồn lên người y. Không mặc ngoại y nên những vết sẹo do nhiều năm chinh chiến để lại lộ ra khắp vùng cổ, trông dữ tợn và kiên cố như những bụi gai.

Ban đêm đọng nhiều sương, gió lạnh luồn vào trong góc áo khiến y cảm thấy đau nhức đến tận xương. Sau khi đại thắng trở về vào ba năm trước, bệnh cũ của y vẫn chưa hề chữa khỏi, thế nhưng việc này chỉ có mình y biết nên không có ai dặn y phải mặc thêm y phục để giữ ấm người.

Mọi người đều nói y giỏi giang thiện chiến, bất khả chiến bại. Lời này được nói nhiều đến nỗi chính y cũng tin. Chỉ khi đau ốm ập đến, y mới nhớ ra rằng cơ thể mình không còn khỏe như xưa.

Giờ Mão mùa đông tháng Giêng, bầu trời vẫn còn tối đen. Khí lạnh dày đặc, ẩm ướt dưới "chuồng thú" quét qua cơ thể y. Mỗi một bước chân tiến vào trong khiến đầu gối y càng lúc càng đau nhức như bị búa đập vào, nhưng y không thể để bất cứ kẻ nào nhìn thấy điều đó.

Từ phía xa, Lục Đường Diên nhìn thấy Vương Thành chạy tới: "Bẩm điện hạ, các huynh đệ canh cửa nghe thấy động tĩnh quái dị nên lặng lẽ điều tra, kết quả nhìn thấy con "thú" kia..........lột sống da của Đỗ thái y."

Lục Đường Diên hơi do dự nhìn đội ảnh vệ trên dưới một trăm người đang đứng canh giữ phía trước.

"Con sói" kia hôm qua đã tức giận với y, có lẽ là nó muốn trút giận. Mình là nguyên nhân khiến nó trở nên như vậy, nếu đi vào không phải sẽ càng kích thích nó sao? Nhưng y là người duy nhất có thể tiếp xúc với nó, trận đấu thú lại đang đến gần, nếu không đánh cược, y sợ rằng mình sẽ thua Nhị Hoàng tử thêm một lần nữa. Đến lúc đó, đám triều thần sẽ lại bàn luận về "thiên tượng" trên người y, phụ hoàng cũng sẽ cảm thấy thất vọng đối với y.

"Ô?"

"Chuồng thú" vào ban đêm rất yên tĩnh, lại vô cùng trống trải vì chỉ giam giữ duy nhất một con "thú" là đứa trẻ người sói.

Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng của người sói, đội ảnh vệ và Vương Thành im lặng đặt tay lên kiếm, tiếng tim đập lẫn với tiếng nước rơi lách tách từ trên mái nhà ẩm ướt, cảm giác như trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào.

Ngay sau đó, có động tĩnh từ song sắt cửa chuồng thú vang lên, đội ảnh vệ đều rút kiếm chĩa về phía chuồng thú, Vương Thành lùi lại để bảo vệ Lục Đường Diên.

Tuy nhiên, đó chỉ đơn giản là tiếng cửa sắt mà thôi.

Người sói đang nắm lấy song sắt và thăm dò bên ngoài, các song sắt cách nhau rất gần làm cho má của hắn nhô ra như cái bánh bao nhỏ, phần thịt đầy đặn của má phải chèn lên khiến mắt phải cũng nhắm tịt lại.

Nhìn xuyên qua lớp đao kiếm đang vây thành hàng, người sói nhìn thấy Lục Đường Diên đang đứng ở phía cuối, đôi mắt hắn sáng lên, vẻ mặt tràn đầy sự vui sướng đơn thuần.

Khi Lục Đường Diên nhìn tới, cậu bé người sói quay đầu lại nhìn cái xác bê bết máu của Đỗ thái y, rồi phấn khích quay lại nhìn y, hành động đó lặp lại lặp lại vài lần cùng với ánh mắt mong đợi, không phải như trút giận, mà giống như......muốn được khen thưởng.

Hành động của đứa trẻ người sói hơi hưng phấn quá mức khiến cho sợi dây đỏ gần như lộ ra.

Lục Đường Diên vội vàng ra lệnh: "Lui ra hết đi."

Vương Thành trợn to hai mắt, nhanh chóng nói: "Điện hạ! Hắn lúc này đang kích động như muốn lao ra khỏi cửa ngục, chắc chắn là dấu hiệu nguy hiểm! Thuộc hạ đến chết vẫn sẽ bảo vệ điện hạ, tuyệt đối không —— A!"

Lục Đường Diên nhấc chân đạp Vương Thành một cái: "Lui ra!"

"Hic......Vâng." – Vương Thành che eo lại, phất tay ra hiệu đội ảnh vệ lui ra ngoài, trước khi rời khỏi còn ló đầu lại ở chỗ góc ngoặt: "Thuộc hạ sẽ ở bên ngoài đợi lệnh!"

Chuồng thú hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Lục Đường Diên chậm rãi bước đến gần cửa sắt, đứa trẻ người sói cũng dần bình tĩnh lại nhưng tay vẫn nắm chặt song sắt và nhìn y với ánh mắt trông mong. Khi khoảng cách chỉ còn hai thước, đứa trẻ sói đột nhiên vươn tay về phía y. Lục Đường Diên phản ứng nhanh, cảnh giác lùi về phía sau, giơ tay nắm chặt cơ quan trên trâm cài.

Nhưng người sói trước mặt không hề di chuyển thêm nữa, hắn xụ mặt xuống một cách hậm hực và nắm chặt tay lại.

Lục Đường Diên cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.

Thú vui của Đấu thú là chứng kiến kẻ khác bị hạ gục và tận hưởng cảm giác vượt trội hơn, chỉ có điều là những con "thú" được chiến đấu không phải là những con thú thật sự. Y tham dự Đấu thú chỉ để giành được sự ưu ái của phụ hoàng, vì để chiến thắng, y đã tìm thấy một thứ không khác gì con thú thực sự.

Y đã quen với việc thao túng người khác, nhưng lại chưa bao giờ thực sự thuần hóa một con thú, điều này khiến y cảm thấy bế tắc.

"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì......"

Lục Đường Diên chán nản thở dài, không hề nghĩ đến chuyện được đáp lại, nhưng người sói trước mặt lại nghiêng đầu, sau đó mở miệng nói: "Ngươi..."

Lục Đường Diên sững sờ.

Tuy chỉ ngắn gọn một chữ, giọng nói lại cực kỳ khàn đặc không hề phù hợp với khuôn mặt non nớt trước mắt, nhưng y chắc chắn nó phát ra từ miệng người sói.

"Ngươi có thể nói?" Lục Đường Diên lùi lại: "Chẳng lẽ ngươi đã giả vờ suốt những ngày qua?"

Sự cảnh giác của y lại tăng thêm một nấc, thậm chí còn có ý định giết hắn. Người dù sao vẫn là người, có giả vờ thế nào thì một lúc nào đó bí mật của họ cũng sẽ bị bại lộ và nói ra điều đó trong vô thức, giống như chữ "ngươi" thoáng qua vừa rồi. Trong đầu y hiện lên vô số âm mưu quỷ kế, ví dụ như sự xuất hiện đột ngột của người sói có thể là gian tế nước khác. Hoặc người sói hợp tác cùng Nhị Hoàng tử và Đỗ thái y để lừa y, trên thực tế không có vết bầm nào trên đầu hắn cả.

Trận đấu thú tiếp theo dĩ nhiên quan trọng, cùng lắm y sẽ để Vương Thành quay trở lại sàn đấu. Có quá nhiều bí ẩn về người sói này, rủi ro quá lớn......

Trong lúc y đang do dự không biết nên gọi Vương Thành lấy cho y một món vũ khí vừa tay hay không, đứa trẻ người sói lại lên tiếng.

"Nươi ó hể nói......."

"Cái gì?"

Người sói chỉ vào miệng y, sau đó lại chỉ vào miệng mình, vẻ mặt rất kiêu ngạo: " Cái gì!"

Lục Đường Diên nhìn quanh, mặc dù biết hắn đần độn nhưng vẫn nói: "Học mà không biết nghĩ cũng vô dụng."

Vẻ kiêu ngạo của người sói thoáng chốc biến thành sự buồn bã, ngập ngừng một chút mới nói: "Học hông nghĩ cũng dụng."

Có lẽ người sói này có khả năng thích nghi cực kỳ tốt nên mới thích ứng được với bầy sói, còn bây giờ hắn đang muốn hòa nhập với con người sao? Tuy nhiên, một khi đã nảy sinh nghi ngờ thì rất khó loại bỏ. Y quyết định phải làm xong việc hôm qua chưa làm xong, sau đó phải tìm một y sĩ đáng tin cậy để chẩn đoán lại cho người sói.

"Giao hồng ngọc trên cổ ngươi cho ta." – Y nhếch khóe miệng, giả bộ như đã bỏ qua khúc mắc, tiến lên một bước: "Được không?"

Đứa trẻ người sói chớp mắt, thu tay, cúi đầu che đi viên hồng ngọc trước ngực, khi ngước mắt lên lần nữa thì trông có vẻ ngượng ngùng. Khuôn mặt người sói vốn luôn dính đầy máu nên không thể phân biệt được liệu hắn có phải đỏ mặt hay không.

"Thế nào? Cho ta được không?" – Lục Đường Diên tạm thời cho rằng hắn là kẻ ngốc với chỉ số thông minh của một đứa bé nên hơi nhướng mày: "Ngoan, đưa cho ta."

Y chậm rãi tiến lại gần, mùi máu tanh xộc vào mũi càng lúc càng nồng hơn, y thậm chí không dám nhìn thẳng thảm trạng của Đỗ thái y ở phía sau cửa sắt, thế mà vẻ mặt của đứa trẻ người sói lại trông giống như thiếu nữ mong ngóng mùa xuân.

Người sói luôn nhìn y bằng ánh mắt trần trụi, lúc này không biết hắn đang nghĩ gì mà nhìn trộm y một cái rồi mím môi cười, cuối cùng cẩn thận tháo viên hồng ngọc ra. Tuy nhiên, sợi dây màu đỏ được hắn giữ lại, chỉ có viên ngọc là được tháo ra.

Lục Đường Diên lại bước đến gần, hơi cong đầu gối, bước nửa chân vào cái lồng toàn song sắt, ngón cái và ngón trỏ cầm lấy viên hồng ngọc trong lòng bàn tay người sói. Y lau đi vết máu trên mặt dây chuyền rồi giơ nó lên cao, dưới ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu xuống từ những lỗ khí trên nóc hầm, y dần nhìn thấy một vài văn tự ẩn ở bên trong.

Lục Đường Diên cười khinh miệt, nói: "Vậy ta sẽ gọi ngươi là A Kiêu, thế nào?" Chỉ là hỏi cho có nên y không trông đợi câu trả lời.

Y thu lại nụ cười, nhìn xuống thì thấy người sói đang nằm sấp trên đất và hôn nhẹ lên mũi giày ướt đẫm bùn và máu của y, hắn hôn nhẹ đến mức y không nhận ra đó là hôn. Khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, không hề có chút nịnh nọt nào cả, giống như hắn không cảm thấy như vậy là nhục nhã mà là được ban ân.

Y chợt hiểu ra hành vi kích động, lắc đầu qua lại vừa nãy của người sói.

Lục Đường Diên: "Ngươi tra tấn Đỗ thái y như vậy là vì ta?"

Người sói ngơ ngác, giọng nói thốt lên khàn khàn trầm thấp chứng tỏ hắn lâu rồi chưa nói chuyện: "Tra tấn?"

Cũng đúng, người sói không hiểu 'tra tấn' là gì. Lục Đường Diên lười giải thích, y chỉ vào cái xác không ra hình người của Đỗ thái y ở sau lưng người sói.

Người sói phồng má nói: "Hắn, ngươi tức giận."

Lục Đường Diên đánh giá người sói, nếu hắn không làm bộ làm tịch với y thì với khả năng chiến đấu và sự phục tùng đó, dù là đấu thú hay đánh nhau đều có tác dụng rất lớn. Nếu hắn thật sự ngu ngốc thì quá tốt, còn nếu như không phải, y cũng sẽ biến hắn thành kẻ ngốc.

"A Kiêu, ta sẽ tìm cho ngươi một vị thần y có thể khiến ngươi vĩnh viễn nghe lệnh ta."

Người sói ngẩng đầu nhìn y với vẻ mặt ngơ ngác, có lẽ đang cố gắng hiểu ý mà y muốn nói, sau đó hắn nắm lấy sợi dây màu đỏ trên cổ như đã hiểu: "......Vĩnh viễn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store