Dam My Nghich Tap Quyen 2
Bởi vì thời gian gần đây Ngô Sở Úy bận rộn nhiều chuyện, không có thời gian chơi cùng Tiểu Dấm Chua, sợ nó buồn chán liền tìm cho nó một người bạn, một con rắn hoàng kim, da vàng óng.
Con rắn này chiều dài còn gấp hai lần Tiểu Dấm Chua, nhìn vô cùng hung hãn, nhưng tính cách lại rất dịu dàng. Ngô Sở Úy đặt tên cho nó là 'Tam bảo', tên thân mật là 'Đại Dấm Chua'.
Đại Dấm Chua lức vừa tới, Tiểu Dấm Chua đối với nó lạnh nhạt. Chỉ cần Đại Dấm Chua lảng vảng gần nó một chút thôi, Tiểu Dấm Chua phóng con mắt sắc bén đen tuyền nhìn nó. Đại Dấm Chua liền nằm ở vị trí xa nhìn thái độ của Tiểu Dấm Chua, nếu Tiểu Dấm Chua mà có ý định giận giữ thì Đại Dấm Chua liền chuồn về ổ của mình ngay lập tức.
Về sau, Ngô Sở Úy hễ là có thời gian liền tắm cho Đại Dấm Chua, làm cho da dẻ Đại Dấm Chua bóng mượt vàng óng, người lại thơm phức. Tiểu Dấm Chua kiêu ngạo mới miễn cưỡng bằng lòng ở chung một chỗ với nó.
Hai ngày nay, Tiểu Dấm Chua và Đại Dấm Chua đã có thể cùng nhau hòa thuận ở chung một ổ.
Nói là hài hòa, thực ra chính là bất kể Tiểu Dấm Chua có ức hiếp Đại Dấm Chua như thế nào thì Đại Dấm Chua cũng không bao giờ cắn trả. Rõ ràng thân hình to gấp hai Tiểu Dấm Chua, lại cam tâm tình nguyện mặc cho Tiểu Dấm Chua cắn quấn gặm, vẫn còn vui vẻ không thèm so bì sức mạnh.
Buổi trưa, Ngô Sở Úy ném cho Đại Dấm Chua một con chuột bạch lớn, cách ăn của rắn cũng là một tập quán hoang dã, nó dùng thân thể đem con mồi cuốn lại ra sức bóp ngạt, cho đến khi con chuột bạch xương cốt đều nhũn nhừ, biến thành một cục thịt viên, nó mới từ từ chậm rãi bắt đầu hưởng thụ.
Kết quả, Đại Dấm Chua thật vất vả đem con chuột bạch quấn, bóp thành cục thịt, Tiểu Dấm Chua liền vèo một cái há miệng ngoạm con chuột đi, một miếng nuốt con chuột vào bụng, duyên dáng không chịu được, vểnh đuôi bò đi như vị anh hùng thứ thiệt.
Buổi tối, Ngô Sở Úy sang phòng bên cạnh xem hai con rắn, đúng lúc hai con rắn đang ngủ. Ngày trước Tiểu Dấm Chua đều treo ở trên bóng đèn trùm hoặc quấn ở một nơi nào đó ngủ, hôm nay lại cuộn tròn bên cạnh Đại Dấm Chua, đầu khoát lên trên cổ nó, nhìn đặc biệt ấm áp.
Ngô Sở Úy ngồi xổm nhìn thật lâu.
Trì Sính vừa từ ngoài ban công hút thuốc trở vào, kết quả trở lại phòng ngủ liền không thấy người đâu. Gọi một tiếng không ai đáp, đi tới cửa phòng bên kia mới phát hiện Ngô Sở Úy đang ngồi xổm ở đấy.
Trì Sính nhẹ nhàng đi tới, cúi người hung hăng gõ lên đỉnh đầu Ngô Sở Úy một cái.
Ngô Sở Úy đau đến nhe răng nhếch miệng, tức giận đấm trên bắp chân Trì Sính hai đấm.
Trì Sính cười ngồi xổm xuống, đem đầu Ngô Sở Úy đặt lên trên đùi, tay nghịch tóc cậu hỏi,"Đêm rồi không ngủ ở đây nhìn cái gì hả?"
Ngô Sở Úy nói,"Anh xem hai đứa nó ngủ nhìn thật tốt."
Trì Sính lơ đểnh,"Hai ta ngủ so với hai đứa nó cũng không tồi, chỉ là cậu không thấy được mà thôi."
"Ai nói tôi không thấy được?"
Từ cái đêm Ngô Sở Úy bị hù dọa sợ hãi, vẫn thường xuyên bật đèn ngủ. Ngô Sở Úy tự mình thiết kế một chiếc đèn ngủ nhỏ nhỏ áp tường, mặt trên có in tên hai người bọn họ.
Mỗi ngày buổi tối Ngô Sở Úy tỉnh lại, đèn tường phát ra tia sáng mờ ảo nhàn nhạt, cậu cũng có thể nhìn thấy trong gương Trì Sính ôm cậu nằm ngủ.
Đối với cậu đây như một thói quen, nếu như một ngày nào đó, nửa đêm tỉnh lại, trong gương chỉ còn một bóng hình. Hay cái gương đổi thành giấy dán tường, nhìn không thấy người, cậu lại đặc biệt sợ hãi và bất an.
Trầm mặc thật lâu, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng nói,"Thật hâm mộ hai đứa nó, không cần làm cái gì, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon."
"Nếu như cậu làm thú cưng của tôi, cái gì tôi cũng không cần cậu làm, mỗi ngày đều cho cậu ăn ngon."
Đầu Ngô Sở Úy quay lại, cắn một cái lên 'vận mệnh' của Trì Sính.
Trì Sính gầm nhẹ một tiếng, ôm Ngô Sở Úy vào phòng.
Còn chưa kịp vuốt ve an ủi, điện thoại Trì Sính liền vang lên.
Ừ ừ vài tiếng, Trì Sính cúp điện thoại.
Ngô Sở Úy hỏi,"Ai gọi tới?"
Trì Sính nói,"Thư ký của ba tôi, cậu ta nói mẹ tôi ngày mai về nước, chị gái tôi cùng hai đứa con trai cũng về theo."
"Thật náo nhiệt." Ngô Sở Úy nói,"Vậy ngày mai anh phải về nhà hả?"
Trì Sính kéo đầu Ngô Sở Úy ôm vào lòng, lưng chạm ngực tay đặt lên ngực cậu, châm mọt điếu thuốc đưa lên miệng Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy hít một hơi, khói thuốc bay bay bên mép, nhìn Trì Sính say mê, mê mẩn.
Ngô Sở Úy thần sắc đanh lại,"Anh ngay cả nhà cũng không muốn về hay sao? Đấy là mẹ anh, chị gái anh, thời gian dài như vậy không gặp, anh không trở về một chuyến liệu có được hay không?"
"Tôi không phải là không muốn quay về." Trì Sính nói,"Tôi là muốn cùng dẫn cậu về nhà."
"Anh đừng nói vậy!" Ngô Sở Úy lập tức bác bỏ,"Tôi thật sự muốn cùng với anh về nhà, nhưng hai ta đều không thể cùng về được."
Trì Sính búng tàn thuốc lá, không lên tiếng.
Nếu như là trước đây, anh quay về nhà không cảm thấy vấn đề gì. Nhưng hiện tại, anh mà về nhà đoàn tụ với mọi người, để lại Ngô Sở Úy một mình đơn độc, chỉ là nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng đau lòng.
Ở trong lòng anh, Ngô Sở Úy chính là Trì gia gia, cho nên muốn quang minh chính đại dẫn cậu về nhà.
Hai người trầm tư một hồi, Ngô Sở Úy lại nói,"Cho dù mẹ và chị gái anh không về, anh cũng nên về thăm nhà một chút. Lần trước bởi vì chuyện của tôi, anh với ba anh ầm ĩ như vậy không được, anh cũng nên sớm trở về xin lỗi ông cụ đi."
"Ông ta đem cậu đánh thành như vậy, tôi dựa vào cái gì mà phải xin lỗi ông ta?" Giọng nói của Trì Sính đanh lại.
Ngô Sở Úy nói,"Không liên quan gì đến chú, là hai người họ nhìn tôi không vừa mắt."
"Đó cũng là trách nhiệm của ông ấy, nếu như trước khi ra lệnh nói một câu, không được làm tổn hại đến cậu nguyên vẹn đem cậu về, hai người kia có ăn gan hùm cũng không dám động thủ với cậu!"
Ngô Sở Úy vẫn như trước nói tốt cho Trì Viễn Đoan,"Trong khoảng thời gian tôi ở nhà anh, chú đối với tôi vô cùng tốt, chăm ăn chăm mặc, cũng không để tôi ngủ dưới nền đất. Có lúc tôi cố tình chọc tức chú, chú cũng không tức giận tôi. Tôi nghĩ ba anh rất nhân từ, anh không nên đối với chú như vậy."
"Cậu mới chỉ thấy bề ngoài thôi." Trì Sính nói,"Ông ta dùng chiến thuật tâm lý đánh cậu, thủ đoạn vô cùng kín đáo không khe hở, trên thực tế lực sát thương lại rất mạnh mẽ. Ông ta bản lĩnh lớn nhất chính là làm cậu tiêu hao ý chí, làm cho cậu hao tổn kiệt sức mới thôi."
Ngô Sở Úy nói,"Vậy thì thật là tốt cũng rất hợp ý tôi mà! Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là có sự chịu đựng mạnh mẽ, thích nhất kích thích tinh thần lớn như vậy. Có chú ấy đi cùng con đường này, tôi sẽ không thấy cô đơn nữa..!!!"
Trì Sính thực sự không còn gì để nói, mặt không chút biến đổi.
Ngô Sở Úy vòng tay ôm hông Trì Sính, nói,"Trở lại nói xin lỗi chú một câu đi, ba anh dù có thế nào thì cũng không thể nào đối phó với anh!"
Trì Sính vẫn cứ nghiêm mặt không nói gì.
Ngô Sở Úy gương mặt liền thay đổi ngay, quay đầu không nhìn Trì Sính. Cậu khăng khăng quay lại nhìn gương không liếc mắt anh một cái. Trì Sính không cần liếc qua cũng có thể thấy gương mặt Ngô Sở Úy giận dỗi khó chịu.
Ánh mắt cứng rắn hung hăng nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy rất lâu, cuối cùng, cũng vẫn phải dịu xuống dịu dàng ôn nhu.
"Sợ cậu rồi." Bàn tay to của Trì Sính vỗ hai cái lên mông Ngô Sở Úy, giọng giống như thỏa hiệp nói,"Ngày mai trở về cùng ông ta nói chuyện hòa thuận được chưa."
Gương mặt của Ngô Sở Úy coi như là có chút giãn ra, miệng nhếch lên vui vẻ.
Ân ái triền miên, mãnh liệt, kích tình, Trì Sính nhỏ giọng bên tai Ngô Sở Úy nói,"Bảo bối, tôi chỉ yêu cậu.!"
Ngô Sở Úy rất kích động lớn tiếng rên rỉ, ôm Trì Sính siết chặt, rung động một trận.
Sau đó, đem miệng dán lên tai Trì Sính, giọng nói mặc dù có chút run rẩy nhưng âm điệu vô cùng kiên định.
"Tôi nhất định sẽ làm cho bọn họ chấp nhận tôi."
Bàn tay to của Trì Sính búng lên trán Ngô Sở Úy nói, "Bé ngoan."
....
Trưa hôm sau, Trì Sính đưa Trì Giai Lệ và Chung Văn Ngọc cùng với hai đứa cháu ngoại một đen một trắng trở về nhà.
Trên đường, Trì Sính hỏi Trì Giai Lệ,"Chị sao 'lại' trở về rồi?"
"Cái gì mà, lại đã trở về?" Trì Giai Lệ tức giận,"Tao đã hơn một năm chưa về thăm nhà, trong lòng mày không có chút biểu hiện mong đợi nào hả? Đem 'lại' đổi thành 'mới' nhanh!"
Kết quả, Trì Sính nói,"Chị 'mới' đi một năm mà đã về hả?"
Trì Giai Lệ tức giận quay sang Chung Văn Ngọc kêu gào ầm ĩ.
"Mẹ, mẹ xem nó kìa, nó như vậy thì làm sao có thể tìm bạn gái được? Ai thèm cùng nó chứ.?!!!"
Chung Văn Ngọc vội vàng vỗ về con gái,"Em trai con nói đúng là khó nghe, thực ra nó rất nhớ con."
Kết quả, Chung Văn Ngọc bên này vừa mới nói xong, Trì Sính bên kia lại lên tiếng.
"Chị và ông chồng da đen kia có phải là sắp ly hôn hay không? Hai lần về đều không thấy anh ta."
Trì Giai Lệ tức giận đến ngay cả ham muốn giải thích cũng không có.
Lúc này, ngay cả Chung Văn Ngọc cũng nghe không lọt tai nổi, một tay bế một thằng cháu cho nó ăn oán trách nói với Trì Sính,"Con nói cái gì thế hả? Mẹ ở nhà chị con mấy ngày liền, gia đình người ta quan hệ rất tốt."
Một thằng cháu cũng dùng quả đấm nhỏ ra sức đấm đấm vai Trì Sính.
Trì Sính trợn mắt hổ trừng trừng nhìn nó, giả vờ tức giận nhìn cháu trai da đen quát một tiếng,"Còn nghịch nữa tao đem mày ném vào đống than, để cho lò nấu rượu trực tiếp xem mày như than mà đút vào trong bếp lò."
Thằng cháu da đen nghe không hiểu, cho rằng Trì Sính đang khen nó đây, ngu ngốc hồ hồ cười hai tiếng, lộ ra hai hàng răng nhỏ trắng.
Trì Sính đột nhiên cảm thấy thằng cháu trai cười rộ lên rất giống điệu bộ của Ngô Sở Úy.
Vì vậy một tay cầm tay lái, một tay trực tiếp đem thằng nhỏ từ phía sau tóm lấy, nhét vào giữa hai chân. Bất kể nó lăn qua lăn lại kêu gào như thế nào, vẫn kẹp cho nó không thể nhúc nhích.
Ô tô một mạch lái về đến nhà.
Trì Viễn Đoan cũng vừa trở về không bao lâu, thấy hai đứa cháu ngoại, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng. Lại nhìn thấy Trì Sính đi phía sau, khuôn mặt lập tức liền co lại.
"Ai cho mày trở về?"
Trì Viễn Đoan vốn tưởng rằng sau khi nói như vậy sẽ làm nó tức giận, vậy mà không ngờ Trì Sính nhìn ông thản nhiên cười, không nói gì liền đi vào nhà.
Con rắn này chiều dài còn gấp hai lần Tiểu Dấm Chua, nhìn vô cùng hung hãn, nhưng tính cách lại rất dịu dàng. Ngô Sở Úy đặt tên cho nó là 'Tam bảo', tên thân mật là 'Đại Dấm Chua'.
Đại Dấm Chua lức vừa tới, Tiểu Dấm Chua đối với nó lạnh nhạt. Chỉ cần Đại Dấm Chua lảng vảng gần nó một chút thôi, Tiểu Dấm Chua phóng con mắt sắc bén đen tuyền nhìn nó. Đại Dấm Chua liền nằm ở vị trí xa nhìn thái độ của Tiểu Dấm Chua, nếu Tiểu Dấm Chua mà có ý định giận giữ thì Đại Dấm Chua liền chuồn về ổ của mình ngay lập tức.
Về sau, Ngô Sở Úy hễ là có thời gian liền tắm cho Đại Dấm Chua, làm cho da dẻ Đại Dấm Chua bóng mượt vàng óng, người lại thơm phức. Tiểu Dấm Chua kiêu ngạo mới miễn cưỡng bằng lòng ở chung một chỗ với nó.
Hai ngày nay, Tiểu Dấm Chua và Đại Dấm Chua đã có thể cùng nhau hòa thuận ở chung một ổ.
Nói là hài hòa, thực ra chính là bất kể Tiểu Dấm Chua có ức hiếp Đại Dấm Chua như thế nào thì Đại Dấm Chua cũng không bao giờ cắn trả. Rõ ràng thân hình to gấp hai Tiểu Dấm Chua, lại cam tâm tình nguyện mặc cho Tiểu Dấm Chua cắn quấn gặm, vẫn còn vui vẻ không thèm so bì sức mạnh.
Buổi trưa, Ngô Sở Úy ném cho Đại Dấm Chua một con chuột bạch lớn, cách ăn của rắn cũng là một tập quán hoang dã, nó dùng thân thể đem con mồi cuốn lại ra sức bóp ngạt, cho đến khi con chuột bạch xương cốt đều nhũn nhừ, biến thành một cục thịt viên, nó mới từ từ chậm rãi bắt đầu hưởng thụ.
Kết quả, Đại Dấm Chua thật vất vả đem con chuột bạch quấn, bóp thành cục thịt, Tiểu Dấm Chua liền vèo một cái há miệng ngoạm con chuột đi, một miếng nuốt con chuột vào bụng, duyên dáng không chịu được, vểnh đuôi bò đi như vị anh hùng thứ thiệt.
Buổi tối, Ngô Sở Úy sang phòng bên cạnh xem hai con rắn, đúng lúc hai con rắn đang ngủ. Ngày trước Tiểu Dấm Chua đều treo ở trên bóng đèn trùm hoặc quấn ở một nơi nào đó ngủ, hôm nay lại cuộn tròn bên cạnh Đại Dấm Chua, đầu khoát lên trên cổ nó, nhìn đặc biệt ấm áp.
Ngô Sở Úy ngồi xổm nhìn thật lâu.
Trì Sính vừa từ ngoài ban công hút thuốc trở vào, kết quả trở lại phòng ngủ liền không thấy người đâu. Gọi một tiếng không ai đáp, đi tới cửa phòng bên kia mới phát hiện Ngô Sở Úy đang ngồi xổm ở đấy.
Trì Sính nhẹ nhàng đi tới, cúi người hung hăng gõ lên đỉnh đầu Ngô Sở Úy một cái.
Ngô Sở Úy đau đến nhe răng nhếch miệng, tức giận đấm trên bắp chân Trì Sính hai đấm.
Trì Sính cười ngồi xổm xuống, đem đầu Ngô Sở Úy đặt lên trên đùi, tay nghịch tóc cậu hỏi,"Đêm rồi không ngủ ở đây nhìn cái gì hả?"
Ngô Sở Úy nói,"Anh xem hai đứa nó ngủ nhìn thật tốt."
Trì Sính lơ đểnh,"Hai ta ngủ so với hai đứa nó cũng không tồi, chỉ là cậu không thấy được mà thôi."
"Ai nói tôi không thấy được?"
Từ cái đêm Ngô Sở Úy bị hù dọa sợ hãi, vẫn thường xuyên bật đèn ngủ. Ngô Sở Úy tự mình thiết kế một chiếc đèn ngủ nhỏ nhỏ áp tường, mặt trên có in tên hai người bọn họ.
Mỗi ngày buổi tối Ngô Sở Úy tỉnh lại, đèn tường phát ra tia sáng mờ ảo nhàn nhạt, cậu cũng có thể nhìn thấy trong gương Trì Sính ôm cậu nằm ngủ.
Đối với cậu đây như một thói quen, nếu như một ngày nào đó, nửa đêm tỉnh lại, trong gương chỉ còn một bóng hình. Hay cái gương đổi thành giấy dán tường, nhìn không thấy người, cậu lại đặc biệt sợ hãi và bất an.
Trầm mặc thật lâu, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng nói,"Thật hâm mộ hai đứa nó, không cần làm cái gì, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon."
"Nếu như cậu làm thú cưng của tôi, cái gì tôi cũng không cần cậu làm, mỗi ngày đều cho cậu ăn ngon."
Đầu Ngô Sở Úy quay lại, cắn một cái lên 'vận mệnh' của Trì Sính.
Trì Sính gầm nhẹ một tiếng, ôm Ngô Sở Úy vào phòng.
Còn chưa kịp vuốt ve an ủi, điện thoại Trì Sính liền vang lên.
Ừ ừ vài tiếng, Trì Sính cúp điện thoại.
Ngô Sở Úy hỏi,"Ai gọi tới?"
Trì Sính nói,"Thư ký của ba tôi, cậu ta nói mẹ tôi ngày mai về nước, chị gái tôi cùng hai đứa con trai cũng về theo."
"Thật náo nhiệt." Ngô Sở Úy nói,"Vậy ngày mai anh phải về nhà hả?"
Trì Sính kéo đầu Ngô Sở Úy ôm vào lòng, lưng chạm ngực tay đặt lên ngực cậu, châm mọt điếu thuốc đưa lên miệng Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy hít một hơi, khói thuốc bay bay bên mép, nhìn Trì Sính say mê, mê mẩn.
Ngô Sở Úy thần sắc đanh lại,"Anh ngay cả nhà cũng không muốn về hay sao? Đấy là mẹ anh, chị gái anh, thời gian dài như vậy không gặp, anh không trở về một chuyến liệu có được hay không?"
"Tôi không phải là không muốn quay về." Trì Sính nói,"Tôi là muốn cùng dẫn cậu về nhà."
"Anh đừng nói vậy!" Ngô Sở Úy lập tức bác bỏ,"Tôi thật sự muốn cùng với anh về nhà, nhưng hai ta đều không thể cùng về được."
Trì Sính búng tàn thuốc lá, không lên tiếng.
Nếu như là trước đây, anh quay về nhà không cảm thấy vấn đề gì. Nhưng hiện tại, anh mà về nhà đoàn tụ với mọi người, để lại Ngô Sở Úy một mình đơn độc, chỉ là nghĩ một chút đã cảm thấy vô cùng đau lòng.
Ở trong lòng anh, Ngô Sở Úy chính là Trì gia gia, cho nên muốn quang minh chính đại dẫn cậu về nhà.
Hai người trầm tư một hồi, Ngô Sở Úy lại nói,"Cho dù mẹ và chị gái anh không về, anh cũng nên về thăm nhà một chút. Lần trước bởi vì chuyện của tôi, anh với ba anh ầm ĩ như vậy không được, anh cũng nên sớm trở về xin lỗi ông cụ đi."
"Ông ta đem cậu đánh thành như vậy, tôi dựa vào cái gì mà phải xin lỗi ông ta?" Giọng nói của Trì Sính đanh lại.
Ngô Sở Úy nói,"Không liên quan gì đến chú, là hai người họ nhìn tôi không vừa mắt."
"Đó cũng là trách nhiệm của ông ấy, nếu như trước khi ra lệnh nói một câu, không được làm tổn hại đến cậu nguyên vẹn đem cậu về, hai người kia có ăn gan hùm cũng không dám động thủ với cậu!"
Ngô Sở Úy vẫn như trước nói tốt cho Trì Viễn Đoan,"Trong khoảng thời gian tôi ở nhà anh, chú đối với tôi vô cùng tốt, chăm ăn chăm mặc, cũng không để tôi ngủ dưới nền đất. Có lúc tôi cố tình chọc tức chú, chú cũng không tức giận tôi. Tôi nghĩ ba anh rất nhân từ, anh không nên đối với chú như vậy."
"Cậu mới chỉ thấy bề ngoài thôi." Trì Sính nói,"Ông ta dùng chiến thuật tâm lý đánh cậu, thủ đoạn vô cùng kín đáo không khe hở, trên thực tế lực sát thương lại rất mạnh mẽ. Ông ta bản lĩnh lớn nhất chính là làm cậu tiêu hao ý chí, làm cho cậu hao tổn kiệt sức mới thôi."
Ngô Sở Úy nói,"Vậy thì thật là tốt cũng rất hợp ý tôi mà! Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là có sự chịu đựng mạnh mẽ, thích nhất kích thích tinh thần lớn như vậy. Có chú ấy đi cùng con đường này, tôi sẽ không thấy cô đơn nữa..!!!"
Trì Sính thực sự không còn gì để nói, mặt không chút biến đổi.
Ngô Sở Úy vòng tay ôm hông Trì Sính, nói,"Trở lại nói xin lỗi chú một câu đi, ba anh dù có thế nào thì cũng không thể nào đối phó với anh!"
Trì Sính vẫn cứ nghiêm mặt không nói gì.
Ngô Sở Úy gương mặt liền thay đổi ngay, quay đầu không nhìn Trì Sính. Cậu khăng khăng quay lại nhìn gương không liếc mắt anh một cái. Trì Sính không cần liếc qua cũng có thể thấy gương mặt Ngô Sở Úy giận dỗi khó chịu.
Ánh mắt cứng rắn hung hăng nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy rất lâu, cuối cùng, cũng vẫn phải dịu xuống dịu dàng ôn nhu.
"Sợ cậu rồi." Bàn tay to của Trì Sính vỗ hai cái lên mông Ngô Sở Úy, giọng giống như thỏa hiệp nói,"Ngày mai trở về cùng ông ta nói chuyện hòa thuận được chưa."
Gương mặt của Ngô Sở Úy coi như là có chút giãn ra, miệng nhếch lên vui vẻ.
Ân ái triền miên, mãnh liệt, kích tình, Trì Sính nhỏ giọng bên tai Ngô Sở Úy nói,"Bảo bối, tôi chỉ yêu cậu.!"
Ngô Sở Úy rất kích động lớn tiếng rên rỉ, ôm Trì Sính siết chặt, rung động một trận.
Sau đó, đem miệng dán lên tai Trì Sính, giọng nói mặc dù có chút run rẩy nhưng âm điệu vô cùng kiên định.
"Tôi nhất định sẽ làm cho bọn họ chấp nhận tôi."
Bàn tay to của Trì Sính búng lên trán Ngô Sở Úy nói, "Bé ngoan."
....
Trưa hôm sau, Trì Sính đưa Trì Giai Lệ và Chung Văn Ngọc cùng với hai đứa cháu ngoại một đen một trắng trở về nhà.
Trên đường, Trì Sính hỏi Trì Giai Lệ,"Chị sao 'lại' trở về rồi?"
"Cái gì mà, lại đã trở về?" Trì Giai Lệ tức giận,"Tao đã hơn một năm chưa về thăm nhà, trong lòng mày không có chút biểu hiện mong đợi nào hả? Đem 'lại' đổi thành 'mới' nhanh!"
Kết quả, Trì Sính nói,"Chị 'mới' đi một năm mà đã về hả?"
Trì Giai Lệ tức giận quay sang Chung Văn Ngọc kêu gào ầm ĩ.
"Mẹ, mẹ xem nó kìa, nó như vậy thì làm sao có thể tìm bạn gái được? Ai thèm cùng nó chứ.?!!!"
Chung Văn Ngọc vội vàng vỗ về con gái,"Em trai con nói đúng là khó nghe, thực ra nó rất nhớ con."
Kết quả, Chung Văn Ngọc bên này vừa mới nói xong, Trì Sính bên kia lại lên tiếng.
"Chị và ông chồng da đen kia có phải là sắp ly hôn hay không? Hai lần về đều không thấy anh ta."
Trì Giai Lệ tức giận đến ngay cả ham muốn giải thích cũng không có.
Lúc này, ngay cả Chung Văn Ngọc cũng nghe không lọt tai nổi, một tay bế một thằng cháu cho nó ăn oán trách nói với Trì Sính,"Con nói cái gì thế hả? Mẹ ở nhà chị con mấy ngày liền, gia đình người ta quan hệ rất tốt."
Một thằng cháu cũng dùng quả đấm nhỏ ra sức đấm đấm vai Trì Sính.
Trì Sính trợn mắt hổ trừng trừng nhìn nó, giả vờ tức giận nhìn cháu trai da đen quát một tiếng,"Còn nghịch nữa tao đem mày ném vào đống than, để cho lò nấu rượu trực tiếp xem mày như than mà đút vào trong bếp lò."
Thằng cháu da đen nghe không hiểu, cho rằng Trì Sính đang khen nó đây, ngu ngốc hồ hồ cười hai tiếng, lộ ra hai hàng răng nhỏ trắng.
Trì Sính đột nhiên cảm thấy thằng cháu trai cười rộ lên rất giống điệu bộ của Ngô Sở Úy.
Vì vậy một tay cầm tay lái, một tay trực tiếp đem thằng nhỏ từ phía sau tóm lấy, nhét vào giữa hai chân. Bất kể nó lăn qua lăn lại kêu gào như thế nào, vẫn kẹp cho nó không thể nhúc nhích.
Ô tô một mạch lái về đến nhà.
Trì Viễn Đoan cũng vừa trở về không bao lâu, thấy hai đứa cháu ngoại, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng. Lại nhìn thấy Trì Sính đi phía sau, khuôn mặt lập tức liền co lại.
"Ai cho mày trở về?"
Trì Viễn Đoan vốn tưởng rằng sau khi nói như vậy sẽ làm nó tức giận, vậy mà không ngờ Trì Sính nhìn ông thản nhiên cười, không nói gì liền đi vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store