Dam My Khong Yeu Thi Di Chet Di
Nhậm Cảnh mấp máy môi, không tiếp thu nổi đả kích của câu sau.Thật ra, Cố Khê còn chưa nói hết. Bình thường, anh ta còn cười cợt bảo nếu như mình và Dạ Sâm có thể thành một đôi thật, thì có khi phải đợi đến ngày trạch đẻ ngọn đa luôn!xuống, mang theo ý lạnh.Cố Khê rốt cuộc cũng cắt xuống một nhát. Dạ Sâm sợ anh ta chậm chạp, vội đoạt lấy dao nói “Tôi làm cho, tôi làm cho!” Nói xong hình như thấy mình có vẻ vội vã quá, liền tìm lí do giải vây “Sinh nhật anh, anh ngồi đi, cái này giao cho tôi.”Cố Khê thật sự rất muốn biết cậu đang có âm mưu gì!!!Dạ Sâm cắt xong bánh kem, kêu Tiểu Lưu đến giúp mình chia cho mọi người. Xong xuôi, cậu mới cầm một miệng đưa đến trước mặt Nhậm Cảnh, hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười “Nếm thử đi, ngon lắm.”Còn chưa đến mười phút, chocolate đã được giấu trong bánh ngọt, chỉ cần Nhậm Cảnh cắn một miệng, là cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ!Nhiệm vụ cũng không yêu cầu Nhậm Cảnh phải ăn hết, chỉ cần ăn là được!Dạ Sâm đang muốn like cho sự thông minh của bản thân, kết quả đã bẻ ngoặt sang hướng khác.Cố Khê nhíu mày. Đi vệ sinh còn cầm bánh kem? Sở thích gì vậy?Nhậm Cảnh căn bản không đi vệ sinh. Anh ra cửa sổ đứng hóng gió.Dạ Sâm thở phào, vội vã đuổi theo.Đúng vậy, bọn họ vốn dĩ là “môn đăng hộ đối”. Anh không phải đã biết từ lâu rồi ư?Nhậm Cảnh không lên tiếng nữa, Dạ Sâm giục anh, nói “Ăn thử chocolate đi?”Nhậm Cảnh thấy chocolate kia thật ngứa mắt, không muốn ăn tí nào, chỉ đành cố tưởng tượng thành đây là Dạ Sâm làm cho mình, cầm lấy nhét vào miệng.Ngọt quá, ngọt đến… Có chút đắng.Thấy Nhậm Cảnh rốt cuộc cũng chịu ăn chocolate trái tim, Dạ Sâm thở phào, kích động đến hận không thể ôm anh hôn một cái.Nhiệm vụ hôm nay thật khó khăn, để hoàn thành được đúng là gian nan vất vả, gần như phải đến tận giây cuối cùng mới xong!. Sống chết thế này làm Dạ Sâm cứ như bị rút hết sức lực, đứng cũng sắp không đứng nổi nữa!Cậu nói “Tôi… Tôi về trước đây.”Nhậm Cảnh cho là cậu quay về phòng ăn, nên không nói gì thêm.Nhưng kỳ thật, Dạ Sâm lại rẽ sang hướng thang máy, xuống lầu, về nhà.Cậu cần phải tỉnh táo, cậu nhất định cần phải tỉnh táo, suốt từ sáng tới giờ quá là kích thích rồi!Hệ thống đi chết đi “Đúng là không dễ gì.”Dạ Sâm “Nhờ ai ban tặng?”Hệ thống đi chết đi “Nào, nào, nào, cho cậu một phúc lợi đây.”Dạ Sâm vểnh tai “Phúc lợi gì?” Cậu không tin nó lại có lòng tốt như thế.Hệ thống đi chết đi “Nhiệm vụ tuần: Duy trì trạng thái ở cùng Nhậm Cảnh tám tiếng liên tục, thưởng 1 điểm sinh mệnh.”Mẹ nó! Đây mà cũng gọi là phúc lợi? Cậu sắp không biết hai chữ phúc lợi viết như thế nào nữa rồi đấy!Dạ Sâm đáp “Từ chối không nhận!” Nhiệm vụ hàng ngày đã đủ lắm rồi, ai còn muốn làm thêm nhiệm vụ tuần nữa chứ? Hơn nữa, nhiệm vụ nào cũng khắc nghiệt, mà đến cuối cùng lại chỉ thưởng cho có mỗi 1 điểm, coi anh đây ngốc chắc!Hệ thống đi chết đi ê a nói “Thật sự không nhận? Nhiệm vụ này có thời hạn một tuần nha, còn dư hẳn 1 điểm sinh mệnh nha.”Dạ Sâm “…”Mẹ kiếp! Quá âm hiểm!run cả người “Cậu ta đánh vật cả buổi sáng, làm cháy đen một cái chảo, lãng phí một hộp Debauve&Gallais mà chỉ làm ra có một cái thôi á?”Sau đó, anh ta còn đùa đùa nói thêm “Cũng không biết ai may mắn được ăn chocolate trái tim của Dạ thiếu gia nhỉ, phải nói là có một không hai ấy chứ, ha ha ha!”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store