Dam My Hoan Thanh Edit Bac Thay The Sao 294 End Diep Chi Linh
Khi trận đấu kết thúc, bốn tuyển thủ của đội Niết Bàn vẫn còn chìm trong trạng thái phấn khích khi giao đấu với Phong Hoa, họ không biết mình đã thắng hay thua. Dù Trần Tiêu có thống kê số thẻ tử trận của hai bên theo thời gian thực, nhưng giữa trận hỗn chiến như vậy, anh cũng không dám chắc bản thống kê của mình là hoàn toàn chính xác.45:46, đúng là con số này sao? Trong lòng Trần Tiêu cũng thấy nghi hoặc, cho đến khi anh thấy dòng chữ 'Chiến thắng' hiện lên trên màn hình!Trần Tiêu giật bắn cả người, nhanh chóng tháo mũ thực tế ảo, quay đầu hỏi Tạ Minh Triết: "Chúng ta thắng rồi sao?"Tạ Minh Triết cũng tháo mũ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn của sân đấu —3:2, Niết Bàn thắng, họ thực sự đã thắng rồi!Tạ Minh Triết siết chặt nắm đấm, giọng run lên vì kích động: "Anh Trần, bọn mình thắng thật rồi! Thật đấy!"Nghe vậy, viền mắt Trần Tiêu lập tức nóng lên, nước mắt tuôn trào.Người ta thường nói đàn ông không nên khóc, nhưng khoảnh khắc này, anh thật sự không thể kiềm nén được.Ngày rời khỏi sàn đấu thẻ sao năm ấy, anh đã thề một ngày nào đó sẽ quay lại, nhất định phải giành lấy chiếc cúp vô địch. Anh đã cắn răng chịu đựng suốt năm năm, khát vọng vô địch ấy chưa bao giờ nguôi ngoai trong từng giấc mơ, và giờ đây, điều ước đó... lại thực sự trở thành sự thật.Đm biến thành thật thiệt kìa!Trần Tiêu chỉ muốn gào khóc một trận thật to, rồi lại cười vang một trận cho đã!Chức vô địch này, thuộc về Niết Bàn!Anh quay người, ôm chầm lấy Tạ Minh Triết, mãi không thể nói thành lời.Nhận ra người đàn ông mạnh mẽ này đang khóc, Tạ Minh Triết cũng thấy sống mũi cay cay. Với cậu, khát vọng vô địch có lẽ không mãnh liệt như anh Trần, nhưng áp lực cậu gánh suốt thời gian qua thực sự rất lớn. Đặc biệt là sau khi bỏ quyền thi đấu cá nhân, mạng xã hội đầy rẫy lời chỉ trích, khó nghe tới mức không tưởng. Cậu gánh áp lực dư luận, mang theo kỳ vọng của đồng đội và người hâm mộ, từng trận từng trận vòng loại trực tiếp, như thể bước đi trên dây, chỉ cần sai một bước là tan xác nát thân.Và giờ đây, cậu đã chứng minh lựa chọn của mình không hề sai.Cậu từ bỏ thi đấu cá nhân để dồn toàn lực làm thẻ bài, bao ngày đêm cùng sư phụ nghiên cứu chiến thuật cho hình thức Vô Tận, dồn hết tiền cược vào trận chiến tổ đội của Niết Bàn, và cậu đã thắng cược!Cậu không phụ công sức dốc lòng làm thẻ, cũng không phụ lòng tin và kỳ vọng của đồng đội!Sống mũi Tạ Minh Triết cay xè, cố kìm nước mắt, cậu vỗ vai Trần Tiêu: "Anh Trần, bọn mình là nhà vô địch!"Trần Tiêu nghẹn ngào nói: "Ừ... chúng ta là nhà vô địch."Lúc này, Dụ Kha và Tần Hiên mới hoàn hồn lại. Tiểu Kha lao thẳng đến ôm lấy Trần Tiêu và Tạ Minh Triết, vừa cười lớn vừa hét lên: "A ha ha thắng rồi thắng rồi! Bọn mình là vô địch! Ai cũng siêu ngầu, ngầu bá cháy, Niết Bàn 6666, Niết Bàn vô địch thiên hạ, Niết Bàn đỉnh của đỉnh..." Một tràng tự tâng bốc không nghỉ lấy hơi, như thể trích nguyên văn bình luận của fan trong livestream.Dụ Kha nhảy lên nhảy xuống, còn kéo cả Tần Hiên vào ôm, gương mặt luôn lạnh lùng của Tần Hiên cũng hiện lên ý cười, cậu không thích quá thân thiết với người khác, nhưng khoảnh khắc ấy, cậu phát hiện mình chẳng hề ghét cái ôm của đồng đội.Ấm áp đến mức khiến từng hơi thở cũng trở nên nóng hổi.Bốn người ôm chặt lấy nhau, xúc động rất lâu, cho đến khi Trần Thiên Lâm bước lên sân khấu lớn, tất cả mới dần bình tĩnh lại, khôi phục lý trí.Dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu, vẻ mặt Trần Thiên Lâm vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng nụ cười trong mắt thì không thể giấu được. Trần Tiêu mấp máy môi, anh có rất nhiều điều muốn nói với anh trai, nhưng lúc này lại chẳng nói nên lời. Mãi đến khi Trần Thiên Lâm đứng trước mặt, anh mới khàn giọng cất lời: "Anh... bọn em thắng rồi."Giọng khàn đặc như người bị cảm nặng, còn mang theo cả tiếng mũi của người vừa khóc.Trần Tiêu vụng về lau nước mắt, cảm thấy hơi mất mặt, may mà Trần Thiên Lâm không để tâm, vỗ vai anh, giọng hiếm khi dịu dàng: "Tốt lắm, anh tự hào về em."Trần Tiêu: "......"Anh ấy vậy mà lại nói... anh ấy tự hào về mình?Trái tim Trần Tiêu như muốn bay lên trời rồi nổ tung tại chỗ! Cảm giác y như một fanboy vừa nhận được chữ ký của thần tượng.Trần Thiên Lâm quay sang Tạ Minh Triết nói: "Qua bên kia bắt tay một cái đi, khán giả đang nhìn đó."Tạ Minh Triết lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt, dẫn các đồng đội cùng nhau bước tới phòng cách âm của chiến đội Phong Hoa để bắt tay.Đường Mục Châu thấy sư đệ bước đến liền đùa: "Em làm anh mất hai lần vô địch đó."Tạ Minh Triết lập tức chối: "Đâu có, chỉ hôm nay thôi mà?"Đường Mục Châu nhướng mày: "Chung kết mùa trước, em tạo thẻ vọng ngữ Đậu Nga cho Lưu Sương Thành, gián tiếp giúp họ giành chức vô địch."Tạ Minh Triết: "..."Hình như... thật sự hơi có lỗi với sư huynh nhỉ? Khiến Phong Hoa hai mùa liên tiếp chỉ về nhì... khụ, mà đâu phải cố ý đâu.Nhìn vào ánh mắt vô tội của Tạ Minh Triết, Đường Mục Châu khẽ cười, dang tay ôm cậu một cái đầy dịu dàng, thì thầm bên tai: "Nhưng hôm nay, có thể tận mắt chứng kiến em đoạt chức vô địch, sư huynh cũng rất vui... A Triết của anh, thật là ngầu."Anh ấy nói: A Triết của anh.Câu nói ấy thật sự ngọt ngào đến tận tim. Tạ Minh Triết cũng lập tức ôm lại sư huynh, thì thầm bên tai anh: "Sư huynh của em cũng siêu ngầu, dù sao phù sa không chảy ruộng ngoài, anh thắng hay em thắng, vô địch đều là người nhà mình cả."Đường Mục Châu bật cười khẽ: "Ừ."Thấy Trần Tiêu bước tới, Đường Mục Châu mới buông Tạ Minh Triết ra, vỗ vai người bạn cũ: "Cái tên Niết Bàn đặt rất hay, hôm nay cậu đúng thật đã niết bàn rồi, chào mừng quay trở lại."Trần Tiêu không giấu được nụ cười trong mắt: "Đúng là tôi đã tìm lại được trạng thái từng đấu với cậu năm đó, cảm ơn nhé, người anh em."Đường Mục Châu gật đầu với anh: "Sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội đấu lại."Niết Bàn giành chức vô địch năm nay, nhưng mùa giải tiếp theo thì sao? Với họ, đây không phải điểm kết thúc, mà là khởi đầu cho hành trình thi đấu chuyên nghiệp. Sau này sẽ còn nhiều trận chiến kịch liệt, nhưng Trần Tiêu tin rằng, Niết Bàn sẽ không còn sợ bất kỳ đối thủ mạnh nào nữa.Anh ôm Đường Mục Châu một cái thật chặt, như lần đầu họ gặp nhau năm năm trước.Tiểu Kha cũng chạy tới bắt tay, cậu vốn chỉ định làm thủ tục bắt tay sau trận như thường lệ, ai ngờ Đường Mục Châu lại chủ động lên tiếng: "Tiểu Kha, hôm nay cậu phản ứng rất nhanh, khác hẳn khi đấu đôi, tiến bộ vượt bậc."Dự Kha được khen mà choáng váng, hồi thần lại thì mặt đỏ bừng vì xúc động: "Hehehe, dạo này em luyện tập nhiều hơn, chính em cũng thấy mình tiến bộ lớn lắm, hahahaha! Cảm ơn anh Đường đã khen!"Cậu nhóc này chỉ được khen một câu mà cứ như bay lên trời, hệt như con nít, hoàn toàn không thể tưởng được cậu bằng tuổi A Triết, cảm giác tuổi tâm lý của cậu chắc trẻ hơn A Triết ít nhất năm tuổi.Dụ Kha vẫn còn cười ngây ngô bên cạnh, người cuối cùng là Tần Hiên bước tới, mặt không biểu cảm bắt tay từng người bên Phong Hoa, Đường Mục Châu biết Tần Hiên không thích giao tiếp nên chỉ đơn giản nói: "Chúc mừng, sau này cậu sẽ là trợ thủ của đội vô địch."Tần Hiên gật đầu nghiêm túc: "Cảm ơn."Tạ Minh Triết dẫn các đồng đội bắt tay xong, cùng nhau bước ra giữa sân khấu, bốn người đứng thành hàng cúi chào khán giả.Cả sân vang lên những tràng pháo tay và tiếng hét chói tai, rất nhiều cô gái thậm chí hét đến khàn cả giọng.Người hâm mộ mặc đồng phục đội Niết Bàn đã biến nơi này thành một biển trắng bạc rực rỡ, những tấm poster vẽ bốn thành viên của đội được giơ cao. Tiếng hét ban đầu dần dần hòa làm một, tất cả fans cùng đồng thanh hô vang: "Niết Bàn! Niết Bàn! Niết Bàn!"Bốn người trên sân khấu bị sự cuồng nhiệt của fans làm cho choáng ngợp, đành phải cúi chào cảm ơn lần nữa. Thế nhưng tiếng cổ vũ vẫn không hề giảm xuống, ngược lại càng lúc càng vang, như muốn phá tung nóc nhà, bay thẳng lên trời.Tạ Minh Triết chỉ còn cách dẫn đồng đội cúi chào lần nữa, Ngô Nguyệt cười nói: "Tin chắc rằng các thành viên của Niết Bàn đã cảm nhận được sự nhiệt tình của người hâm mộ rồi, hãy cùng chúc mừng đội Niết Bàn giành chức vô địch mùa giải thứ 11!"Tiếng vỗ tay vang trời. Lưu Sâm nối tiếp: "Bên cạnh việc chúc mừng người chiến thắng, chúng ta cũng phải cảm ơn đối thủ của họ, hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt cho Phong Hoa! Không có họ, trận chung kết sẽ không thể đặc sắc như vậy. Dù Phong Hoa không đoạt chức vô địch, nhưng thực lực của họ là điều không thể nghi ngờ. Cảm ơn vì đã mang đến một trận đấu tuyệt vời!"Hai đội rời khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay rộn ràng.Phòng phỏng vấn sau trận chung kết quả nhiên đông nghịt phóng viên.Bốn thành viên của Niết Bàn được phỏng vấn trước, khi họ bước vào, khu vực phóng viên lại vang lên một tràng pháo tay. Ngay sau đó, một cô gái phóng viên đứng bật dậy phấn khích: "Chúc mừng Niết Bàn giành chức vô địch! Tôi muốn hỏi anh Trần, ở ván thứ ba khi đang bị dẫn 0:2, đột nhiên thay anh làm người chỉ huy, lúc đó áp lực có lớn không? Trong tình huống như vậy, sao anh lại dám mạo hiểm dùng chiến thuật Loạn Đao đòi hỏi sự phối hợp cực cao?"Lúc này Trần Tiêu cũng đã bình tĩnh lại, nước mắt lau sạch, anh chính là người anh cả đáng tin nhất của Niết Bàn.Trần Tiêu đối mặt với ống kính, mỉm cười nói: "Khi đó bị dẫn trước, chúng tôi đều rất áp lực. HLV kịp thời lên sân giúp chúng tôi điều chỉnh tâm lý, thay chỉ huy là để thử chiến thuật mới. Tôi mang tâm lý có thể sẽ thua để liều một phen." Anh dừng lại, nhìn về phía các đồng đội bên cạnh, rồi nói tiếp: "Tôi rất thích chiến thuật Loạn Đao, dám dùng vào thời điểm đó là vì tôi tin vào đồng đội của mình, họ chắc chắn có thể theo kịp nhịp đấu của tôi!"Câu nói vang dội này khiến ba người đồng đội đều chấn động trong lòng.Chính sự tin tưởng vào đồng đội là chỗ dựa lớn nhất để Trần Tiêu dám đánh một trận lật kèo.Phóng viên cũng bị lời nói ấy làm cho cảm động, phấn khích vỗ tay: "Anh Trần chỉ huy ván thứ ba thật sự rất xuất sắc, ba đồng đội phối hợp cực kỳ ăn ý. Tôi nghĩ, trận đấu hôm nay khiến nhiều người phải nhìn nhận lại anh, hôm nay anh thi đấu rất đẹp mắt, chúc mừng anh Trần!"Trần Tiêu lịch sự gật đầu: "Cảm ơn!"Ngay sau đó lại có phóng viên đứng lên hỏi: "Hình thức vô tận yêu cầu rất cao về kho thẻ, thẻ đã dùng không thể dùng lại. Đánh liền hai ván hình thức vô tận, A Triết, cậu có tự tin vào bộ thẻ của Niết Bàn không?"Tạ Minh Triết thẳng thắn trả lời: "Tất nhiên, tất cả thẻ của chúng tôi đều là thẻ mới chế tạo mùa này, phù hợp với hình thức thi đấu hiện tại, không có thẻ nào là vô dụng cả, số lượng thì chắc chắn đủ, quan trọng là thứ tự ra sân."Phóng viên hỏi tiếp: "Dùng hồi máu cho Quách Gia để dụ sư huynh xài đại chiêu, đây là chiến thuật cậu đã chuẩn bị trước sao?"Tạ Minh Triết cười gật đầu: "Anh ấy có thể lợi dụng tầm nhìn để chôn nhiều thẻ của tôi như vậy, thì tôi cũng phải lừa lại đại chiêu của anh ấy một lần chứ."Phóng viên hỏi: "Ở ván quyết định, cậu dùng Luân Hồi Chuyển Thế để sao chép thẻ giảm hồi chiêu của Phong Hoa, pha xử lý này rất bất ngờ, cậu nghĩ ra tại chỗ hay đã lên kế hoạch từ trước?"Tạ Minh Triết trả lời nghiêm túc: "Tôi nghĩ ra tại chỗ, khi đó bị Phong Hoa đè rất nặng, chỉ còn 30 giây, sát thương không đủ, muốn bùng nổ để thắng trận thì chỉ có thể cược cả đội hồi chiêu rồi tung thêm một lượt đại chiêu nữa, cược thử vận may, và tôi đã thắng."Chiến thuật xếp sẵn từ trước và thực hiện suôn sẻ, đó chỉ là người chỉ huy đạt chuẩn. Nhưng trong thi đấu, mọi thứ thay đổi theo từng giây, khả năng ứng biến tại chỗ mới là sự linh hoạt mà một người chỉ huy cần có.Trong trận hôm nay, dù là chiến thuật Loạn Đao của Trần Tiêu hay pha dựa vào Luân Hồi Chuyển Thế xoay chuyển thế cục của Tạ Minh Triết đều thể hiện được sự linh hoạt ấy, không gò bó trong tư duy cố định.Người hâm mộ nghe xong buổi phỏng vấn lại càng yêu thích Niết Bàn hơn, có hai chỉ huy, Niết Bàn chắc chắn sẽ vô địch mọi mặt trận!Một phóng viên khiêu khích hỏi: "Cậu đánh giá thế nào về biểu hiện của Đường Mục Châu trong trận hôm nay? Là sư đệ nhưng lại thắng sư huynh, cậu có nghĩ anh ấy sẽ khó chịu không?"Tạ Minh Triết đáp: "Sư huynh tôi không phải người nhỏ nhen như vậy, anh ấy chắc chắn không giận tôi. Hôm nay Phong Hoa chơi rất hay, khống chế, giảm hồi chiêu, trói, chồng độc, anh ấy sử dụng thành thạo đủ loại đội hình. Trong chỉ huy, anh ấy cũng luôn bình tĩnh, từng có lúc khiến tôi ngộp thở. Anh ấy luôn là một trong những tuyển thủ mà tôi ngưỡng mộ nhất."¥%¥%#%#¥%...Cả phòng họp báo chết lặng.Khoan đã, A Triết, cậu khen sư huynh mà cứ như đang đọc thơ vậy?Fans cứng cũng không tâng bốc Đường Mục Châu được đến mức này!Livestream lại nổ tung:"Về khoản nịnh bợ, tôi phục Tạ Minh Triết.""Cậu ấy mà khen sư huynh thì nói mãi không ngừng...""Tui cảm nhận được ý chí muốn sống của Tạ Minh Triết vô cùng mãnh liệt, là sợ bị sư huynh đánh sau trận hả?""Nếu tôi là Đường Mục Châu, tôi sẽ bắt cậu ấy lại và đánh cho một trận, sư đệ này quá nghịch!"Tạ Minh Triết vì muốn sống mà nịnh nọt khen ngợi sư huynh liên tục suốt 3 phút.Lúc Đường Mục Châu xem phỏng vấn thì hơi nhếch khóe miệng, cố nhịn cười: "Dù khen bao nhiêu cũng vô ích, anh sẽ tính sổ với em sau."Tiểu Kha và Tần Hiên trong phòng phỏng vấn vốn luôn im lặng, nhưng hôm nay giành chức vô địch, phóng viên cũng không quên hỏi họ đôi lời.Tiểu Kha cầm micro, phấn khích nói: "Tôi vui quá đi mất! Vô địch! Tôi chưa từng nghĩ mình có thể vô địch, như là đang mơ ấy, đến giờ tôi vẫn thấy mình như đang mộng du!"Tần Hiên thì ngắn gọn súc tích: "Rất xúc động."Nhưng nhìn mặt cậu, chẳng có chút gì giống xúc động cả, vẫn là gương mặt lạnh lùng đó.Buổi phỏng vấn bên phía Phong Hoa thì khá đơn giản, trước mặt Đường Mục Châu các phóng viên cũng không dám quá lố. Nhưng vẫn có một phóng viên tò mò hỏi: "Nói nghiêm túc thì thất bại của Phong Hoa ở trận chung kết mùa trước và mùa này đều có liên quan đến Tạ Minh Triết. Hai lần bị sư đệ làm mất chức vô địch, ngay từ đầu cậu ấy đã tạo ra thẻ chết tức thì Lâm Đại Ngọc để khắc chế anh. Đường Thần có cảm thấy, tiểu sư đệ của anh đặc biệt khắc anh không?"Đường Mục Châu cười nhẹ: "Cậu ấy không cố ý nhắm vào tôi, chỉ có thể nói là duyên phận thôi."Các phóng viên: "???"Sao lại lôi cả chuyện duyên phận vào đây?Đường Mục Châu nói tiếp: "Hôm nay cậu ấy đánh rất hay, giành chức vô địch hoàn toàn xứng đáng, tôi không có gì phải để ý cả."So với một tràng nịnh nọt mà Tạ Minh Triết dành cho mình, thì đánh giá của Đường Mục Châu với sư đệ lại ngắn gọn hơn nhiều, hoàn toàn xứng đáng.Tuy chỉ có bốn chữ, nhưng đó lại là sự công nhận lớn nhất mà Đường Mục Châu dành cho cậu.***
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store