[Đam mỹ - Hoàn thành] Boss nẫu ruột với Sen quá trời! (xuyên sách)
CHƯƠNG 35: SẾP DIỆP BỊ GIỤC CƯỚI
Diệp Hiệt kể đầu đuôi câu chuyện.Cha mẹ anh ngơ ngác: "Anh vừa nói gì à? Hình như nói gì đó rồi, nhưng nói gì thế?"Diệp Hiệt: "..." Thiên đạo chết tiệt lại giở chứng.Diệp Hiệt nhìn Tô Lâm Thanh đang đặt tay trên đầu gối: "Em nghe rõ tôi nói gì không?"Tô Lâm Thanh gật đầu: "Nghe rõ, nhưng chả hiểu."Diệp Hiệt: "Không cần hiểu, cứ lặp lại lời tôi là được"Quả nhiên, mèo là bug của thế giới này. Diệp Hiệt dùng bug, cha mẹ anh cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện. Hóa ra còn có thứ gọi là số mệnh.Con người trở thành con rối bị số mệnh giật dây, chán ghét đến mấy vẫn chẳng ích gì, chỉ đành nhìn về phía trước mà thôi. Số mệnh cũng cho Diệp Hiệt một đường sống, nếu có thể vượt qua tử kiếp sẽ thoát khỏi trói buộc. Giờ đây Diệp Hiệt đã tự do và còn nhận được món quà của số mệnh là năng lực biết trước cốt truyện. Với IQ của mình, anh dễ dàng phân tích thông tin kinh tế quan trọng từ cốt truyện rồi thu được rất nhiều lợi ích.Cha mẹ Diệp thở phào nhẹ nhõm rồi khen ngợi Meo Meo hết lời."Lâm Thanh, không có con thì biết làm sao đây!""Con quả nhiên là mèo chiêu tài trừ tà. Xứng danh thần thú trấn trạch của nhà ta!""Để mẹ ôm con nào.""Con muốn gì? Cha mua cho."Biết Diệp Hiệt vẫn bình an vô sự, ông bà lập tức thả lỏng.Diệp Hiệt bất lực nhìn đôi tay run run của họ, hiểu rằng họ chỉ đang giả vờ thờ ơ. Chuyện đã xảy ra vài tháng rồi, hung thủ còn là một thế lực siêu nhiên khiến họ chẳng thể làm gì. Đạo đức gia đình cũng không cho phép họ làm điều vượt quá giới hạn như tìm người bắt cóc Văn Tễ ném xuống biển.Ngẩn ngơ hưởng thụ vuốt ve của ông bà thật lâu, IQ Tô Lâm Thanh mới online trở lại: "Hả! Anh thích Văn Tễ á?! Hắn có đẹp trai bằng tui không? Diệp Hiệt, mau nói rõ ràng!"Cha mẹ Diệp: "?"Họ nhìn con trai. Có ẩn tình sau giọng điệu chất vấn này!Diệp Hiệt cạn lời: "Em thi đỗ tiến sĩ thật đấy à? Đến tư duy logic cơ bản còn chẳng có. Qua đây."Tô Lâm Thanh nhảy khỏi hai người định bắt cóc mèo, nhào vào lòng Diệp Hiệt: "Trong truyện anh thích hắn còn gì."Diệp Hiệt: "Hắn xấu hơn em, vừa xúi quẩy vừa dốt nát. Cốt truyện không ép tôi thích hắn nổi nên mới định thủ tiêu tôi."Diệp Hiệt xoa nhẹ gáy Tô Lâm Thanh: "Mọi chuyện kết thúc rồi."Nước mắt cậu rưng rưng: "Thật sao?"Diệp Hiệt gật đầu.Tô Lâm Thanh lau nước mắt, nép sát người dụi dụi mặt lên gò má anh: "Tui có thể giúp gì cho anh không?"Diệp Hiệt: "Em đã cứu tôi rồi."Tô Lâm Thanh siết chặt nắm đấm: "Tui rất lợi hại, tui có thể trùm bao tải ném hắn xuống biển, không ai phát hiện ra được!"Diệp Hiệt: "Không được phạm pháp."Tô Lâm Thanh lẩm bẩm: "Hừ."Thấy hai đứa nhà mình rúc vào nhau, cha mẹ Diệp trao đổi ánh mắt phấn khích.Mẹ Diệp: Xem đi! Tôi nói chỉ có chuẩn! Sách cổ đều bảo yêu tinh sẽ lấy thân báo đáp mà! Cha Diệp: Tuyệt lắm con trai!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store