Dam My Hoan Quoc Vuong Lac Ai Si Bach Ho Tiep Hac Lmcqhl
Quốc Vương Lạc Ái Si Bạch Hổ | Chương 12
Lai Á Vương nhìn thấy Đằng Tử Bạch không chịu đứng lại mà còn ôm nữ nhân đi tiếp, tức giận lại dâng lên, rất nhanh mà đi đến chỗ bọn họ đang ôm ôm ấp ấp vươn tay kéo Đằng Tử Bạch lại:
-"Ngươi không nghe ta gọi?"
-"Không nghe, buông ra." – Đằng Tử Bạch muốn vung tay ra nhưng không được, ánh mắt nhìn Lai Á Vương như hỏi y muốn gì.
-"Ngươi..."
Lai Á Vương vẫn giữ chặt lấy tay hắn, không quan tâm nữ nhân kia có đang đứng bên cạnh hay không, tay còn lại liền ôm lấy cổ Đằng Tử Bạch, hướng môi hắn hôn lên.
Đằng Tử Bạch môi có hơi nhếch lên khó nhận ra, liền đáp trả nụ hôn của Lai Á Vương một cách mãnh liệt.
-"Ư..." – Lai Á Vương không biết từ khi nào đã bị hôn đến mềm nhũn, tay trượt nhẹ xuống bám lấy y phục của Đằng Tử Bạch để có thể đứng vững. Khuôn mặt đều nhuộm hồng hiện lên sự xấu hổ.
Nữ nhân kia không biết mình vừa chứng kiến cái gì trước mắt, miệng muốn khép mà khép chẳng được, qua một lúc liền kéo tay Đằng Tử Bạch nũng nịu nói:
-"Tử Bạch... chúng ta..."
-"Cút!" – Đằng Tử Bạch liền đẩy cô ta qua một bên.
Nữ nhân kia như bị tát vào mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ, khóc lóc thương tâm mà chạy nhanh ra ngoài một chút cũng không quay đầu lại.
Đằng Tử Bạch nhìn thấy Lai Á Vương vẫn như cũ mà bám vào hắn, liền nói:
-"Cô ta đi rồi, ngươi có hay không muốn buông ta ra? Không cần làm trò trước mặt ta nữa."
Lai Á Vương không hiểu sao vành mắt lại nóng lên, nghe hắn nói không buông ra còn ôm hắn chặt hơn, Lai Á Vương thêm một lần chủ động hôn Đằng Tử Bạch, đầu lưỡi cũng chủ động vươn ra cạy khớp hàm của hắn rồi luồn vào, quấn quýt không ngừng trao đổi nước bọt.
Đem nụ hôn trượt dần xuống cổ, Lai Á Vương răng cắn lên yết hầu không ngừng lên xuống, nghe thấy tiếng hít thở khó nhịn của Đằng Tử Bạch liền cong cong khóe môi. Sau đó liền quỳ hẳn trên mặt đất, đem khố hạ kéo xuống, côn thịt đã cương cứng nổi đầy gân xanh từ lúc nào liền đập vào mắt.
Lai Á Vương bàn tay cầm lấy côn thịt mà nhẹ nhàng tuốt lộng, hơi ngước mặt nhìn Đằng Tử Bạch phát hiện hắn cũng đang nhìn y. Nở một nụ cười xinh đẹp, Lai Á Vương đầu lưỡi vươn ra liếm lên quy đầu to tròn đã rỉ ra tinh dịch còn cố ý đâm vào lỗ nhỏ mẫn cảm khiến Đằng Tử Bạch run lên, sau đó ngậm quy đầu vào miệng vừa liếm vừa mút, toàn bộ rơi vào mắt Đằng Tử Bạch vô cùng d** đãng khiến Đằng Tử Bạch dục vọng dâng trào côn thịt trướng bạo thêm một vòng.
-"Tiểu Vương..."
Nghe tiếng gọi khiến tim như lệch đi một nhịp, Lai Á Vương ánh mắt nhìn Đằng Tử Bạch không rời, miệng vẫn chuyên tâm phun ra nuốt vào côn thịt, từ quy đầu đến gân xanh nổi lên hay âm nang trướng căng bên dưới, Lai Á Vương một chút cũng không bỏ xót, tiếng thở dốc cùng rên rỉ thỏa mãn của Đằng Tử Bạch lọt vào tai như một liều thuốc kích thích tinh thần, Lai Á Vương khẩu giao càng thêm lợi hại, khiến cho Đằng Tử Bạch hừ vài tiếng muốn phóng thích.
-"Tiểu Vương... hừ... Tiểu Vương... ta muốn bắn vào miệng của ngươi..."
Nghe đến như vậy Lai Á Vương không nhả côn thịt ra mà vẫn tiếp tục liếm mút, cam tâm tình nguyện mở rộng cổ họng đón lấy tinh dịch của ái nhân.
-"Tiểu Vương... ta tới... hừ..."
Đằng Tử Bạch tinh dịch trắng đục bắn ra trong miệng Lai Á Vương, Lai Á Vương như vậy cảm thấy có chút khó thở nhưng cũng đem nuốt hết, đầu lưỡi dính tinh dịch còn vươn ra liếm lên thân côn thịt vẫn còn cương cứng.
-"Ngươi... d** đãng!"
Đằng Tử Bạch mắng một tiếng, sau đó liền kéo Lai Á Vương từ dưới đất đứng lên đè y vào tường đá, tại môi y cuồng hôn một trận.
Mùi vị tinh dịch có chút đắng có chút tanh như hòa vào khiến cho nụ hôn thêm phần d** loạn, hai đầu lưỡi quấn quýt giữa không trung rồi lại thu dần khoảng cách ở một chỗ, nước bọt không nuốt kịp theo khóe môi mà chảy xuống cằm, lưu lại trên cổ rồi thấm vào y phục.
Đằng Tử Bạch vừa hôn bàn tay vừa tìm đến hạ thân của Lai Á Vương, rất nhanh đem hạ thân không còn mảnh vải, không chút thương tình nhào nặn hai cánh mông mềm mại đến đỏ ứng.
-"Ư... ưm..."
Đem hai chân Lai Á Vương quấn quanh thắt lưng, côn thịt không báo trước mà tiến nhanh vào huyệt động, Lai Á Vương bị làm cho bất ngờ đau đến thở không nổi, tay bấu chặt vào vai Đằng Tử Bạch móng tay ghim chặt vào y phục hắn.
-"Ngươi..." – Lai Á Vương khí lực tan thành mây khói, tiểu huyệt chưa qua làm ướt đã bị nhồi đầy đau đớn đánh tới.
Đằng Tử Bạch nửa lời cũng không nói, thắt lưng liền bắt đầu đưa đẩy.
Lai Á Vương biết không còn đường lui, chỉ biết thả lỏng thân thể để giảm bớt đau đớn, nhưng mà thật sự rất đau. Lai Á Vương đem mặt chôn vào cổ Đằng Tử Bạch, vì đau nên đều run rẩy.
Đằng Tử Bạch hôn nhẹ lên tóc của Lai Á Vương, qua một lúc mới nói:
-"Tiểu Vương, ta xin lỗi, làm ngươi đau rồi."
-"Ngươi... ngươi..." – Lai Á Vương từng lời đứt quãng, muốn mắng nhưng không thể mắng.
-"Tiểu Vương..." – Đằng Tử Bạch nâng mặt Lai Á Vương lên, tại môi y nhẹ nhàng hôn để xoa dịu, Lai Á Vương cũng rất nhanh mà phối hợp, cùng Đằng Tử Bạch giao triền không rời.
Đằng Tử Bạch lại tiếp tục đưa đẩy thắt lưng, xuyên vào huyệt động mềm mại mà ấm nóng của ái nhân, huyệt động cũng đã bắt đầu phân bố d** dịch trong suốt để bôi trơn thuận lợi cho côn thịt xoay chuyển, Đằng Tử Bạch một tay ôm thắt lưng một tay ôm mông Lai Á Vương, côn thịt cứ như thế đâm vào càng sâu, từ nhẹ nhàng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ ra ra vào vào.
-"Tiểu Vương... Tiểu Vương... bên trong ngươi thật thoải mái... Tiểu Vương... hừ..."
Đằng Tử Bạch liên tục luận động, côn thịt mài qua tất cả các điểm mẫn cảm bên trong huyệt động, cảm giác thoải mái theo thế liên tục đánh tới đại não, đầu óc phút chốc trở nên mông lung bị tình dục chi phối. Đằng Tử Bạch nghiêng đầu qua, ngậm lấy một bên vành tai của Lai Á Vương, đầu lưỡi không ngừng đùa bỡn tàn sát bừa bãi. Đến khi cắn liếm đến thỏa mãn mới buông ra, Đằng Tử Bạch thanh âm thở dốc không ngừng bật ra, bên dưới đâm rút lại càng thêm lợi hại.
-"Tiểu Vương... ta yêu ngươi... Tiểu Vương... ở lại đây với ta... đừng rời ta..."
Từng lời trầm thấp như ma mị mà lọt vào tai không sót một chữ, Lai Á Vương trở nên run rẩy, vành tai phiếm hồng, tim không ngừng đập thình thịch. Lai Á Vương hơi ngước mặt lên nhìn Đằng Tử Bạch, phát hiện ánh mắt độc chiếm của hắn, mà trong ánh mắt kia duy nhất chỉ có hình bóng của y.
Lai Á Vương không biết cảm giác hiện tại của mình như thế nào, chỉ biết nhất định phải đáp trả những lời này, giọng không chút run rẩy nói:
-"Được, ở đây với ngươi, không bao giờ rời ngươi."
Đằng Tử Bạch nghe rất rõ, cũng không nói thêm gì liền bắt lấy môi Lai Á Vương hôn lên, nụ hôn tưởng chừng như điên cuồng không lối thoát, vừa ngọt ngào lại vừa d** loạn.
Bên trên vẫn còn chỉnh tề như không có chuyện gì xảy ra, nhưng hạ thân đã sớm trở nên hỗn độn không thể diễn tả bằng lời. Thanh âm giao hợp "phốc phốc" không ngừng phát ra cùng với tiếng hôn môi quấn quýt, buông ra chính là tiếng thở dốc hòa cùng rên rỉ kiều mị đánh thẳng vào tâm trí.
-"Ư... Tử Bạch... lại thao ta... ahhhhhhh... ngươi... ahhh... như thế nào lại đâm sâu... như vậy..."
-"Tử Bạch... ta... ta không chịu được mất... Tử Bạch..."
-"Ahhh..."
Đằng Tử Bạch bàn tay đánh lên mông Lai Á Vương một cái, côn thịt chôn sâu vào bên trong hung hăng va chạm, dùng lực chà đạp vách tràng bích mềm mại đang ra sức cắn chặt lấy côn thịt của hắn, thật là làm hắn sung sướng đến phát điên rồi.
Lai Á Vương hai mắt ướt át, há miệng mà thở dốc rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy cổ Đằng Tử Bạch, hai chân cũng quấn chặt lấy thắt lưng hắn, hai người cũng duy trì tư thế đứng làm này được một lúc rồi, Lai Á Vương lo lắng Đằng Tử Bạch có hay không sẽ mỏi chân, vì vậy liền nhỏ giọng hỏi:
-"Chân... chân ngươi... cứ như vậy..."
Đằng Tử Bạch khóe môi cong lên, tất nhiên hiểu ý của Lai Á Vương, nói:
-"Không mỏi, nhưng nếu Tiểu Vương muốn đổi tư thế thì... ta chắc chắn sẽ đáp ứng..."
-"Ta... không phải..."
Không đợi Lai Á Vương nói tiếp, Đằng Tử Bạch đã giữ nguyên tư thế ôm Lai Á Vương đi về phía phiến đá có trải thảm lông, mỗi bước đi côn thịt lại cố tình đâm sâu vào bên trong khiến Lai Á Vương một chút lại một chút trở nên run rẩy. Đến khi lưng chạm tới thảm lông mềm mại vừa lúc bị Đằng Tử Bạch áp lên, môi bị hắn chiếm lấy mà hôn, hạ thân không chậm chạp tiếp tục trừu sáp ra vào.
-"Ư... Tử Bạch..."
Đằng Tử Bạch giúp Lai Á Vương cởi ra y phục vướng víu còn sót lại, bản thân cũng cởi ra, thoáng chốc hai thân thể trần trụi từ trên xuống dưới đã dính chặt vào nhau cọ xát hôn liếm, Đằng Tử Bạch trước ngực Lai Á Vương mà hôn loạn lên lưu lại những dấu vết đỏ hồng mờ ám, đầu lưỡi di chuyển đến đầu vú đã cứng lên liếm nhẹ một đường, còn dùng răng cắn cắn trêu chọc.
-"Tử Bạch... Tử Bạch... ư... ahhh..."
Lai Á Vương khoái cảm tập kích toàn thân không nói được lời nào ngoài rên rỉ cùng gọi tên ái nhân, tấm thảm bên dưới bị nắm chặt đến nhăn nhó, Lai Á Vương lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả trán.
-"Tử Bạch... ahhh... lại đâm sâu quá rồi... ta... ta không chịu được mất..."
Lai Á Vương cảm giác đã đạt tới cực hạn, côn thịt cương cứng trở nên run rẩy muốn bắn tinh, nhưng chưa kịp đã bị Đằng Tử Bạch dùng tay nắm chặt không cho bắn, Lai Á Vương khó chịu đến nức nở.
-"Ta... ta... không được..."
Đằng Tử Bạch nở một nụ cười đầy mờ ám, lựa thời điểm thừa nước đục thả câu:
-"Tiểu Vương... ngươi sinh cho ta vài con hổ đáng yêu được không? Ngươi có nguyện ý không?"
Lai Á Vương nghe thấy liền lắc đầu, nói:
-"Ngươi... nói nhảm... ư... ta là nam nhân... không thể sinh... mau buông tay ra... ahhh... không được... sẽ chạm tới ruột mất... ta... ta muốn bắn..."
-"Tiểu Vương, ngươi chỉ cần trả lời là có nguyện ý hay không. Tiểu Vương, sinh con cho ta... Tiểu Vương..."
-"Ta... ta... không thể..." – Lai A Vương khó chịu muốn phát điên tới nơi lại nghe Đằng Tử Bạch nói lung tung, hắn biết y là nam còn nói như vậy, đáng chết!
-"Tiểu Vương, ngươi nên ngoan ngoãn." – Đằng Tử Bạch thắt lưng đẩy tới thật mạnh, tay vẫn như cũ giữ chặt lấy côn thịt Lai A Vương không buông.
-"Ahhh... ngươi... ngươi..." – Lai Á Vương toàn thân run rẩy, thật sự đã đạt tới cực hạn rồi, nhận thấy Đằng Tử Bạch đang tức giận, Lai Á Vương nghĩ nếu không chấp nhận thì ruột của y sẽ bị hắn đâm thủng mất, hơn nữa, nếu không được phóng thích, y sẽ chết a. Vì vậy mặc kệ Đằng Tử Bạch đang nói nhảm cái gì sinh con với không sinh con, Lai A Vương cũng không đủ tỉnh táo nữa để phân tích suy nghĩ, liền gật đầu đáp ứng:
-"Ta... ta sinh... ta sinh con cho ngươi... ahhh... cầu ngươi buông tay... Tử Bạch..."
Đằng Tử Bạch vô cùng hài lòng mà nở nụ cười ôn nhu, bàn tay cũng buông lỏng, Lai A Vương trong phút chốc khống khoái bắn ra tinh dịch trắng đục, ánh mắt cũng dần trở nên mông lung.
Đằng Tử Bạch ngón tay quệt lấy tinh dịch Lai Á Vương vừa bắn ra đưa đến bên miệng đầu lưỡi vươn ra liếm đi, lại cúi người xuống hôn lên môi Lai Á Vương một cái, nói:
-"Tiểu Vương thật ngoan, Tiểu Vương nói xem, chúng ta nên sinh con đực hay con cái?"
Lai Á Vương thần trí nào còn rõ, cộng thêm vừa trải qua cuồng loạn, mơ hồ mà trả lời Đằng Tử Bạch:
-"Con cái..."
Đằng Tử Bạch vui vẻ bật cười thành tiếng, nói tiếp:
-"Tiểu Vương rất giống ta, vậy chúng ta sẽ sinh vài con hổ cái đáng yêu, sau đó sẽ sinh thêm vài con đực nữa, gia đình chúng ta cùng nhau sẽ thật hạnh phúc."
Lai Á Vương nhìn thấy Đằng Tử Bạch như vậy đột nhiên cũng trở nên thật vui, khóe môi cong lên thành nụ cười xinh đẹp, nói:
-"Được, chúng ta... sẽ thật hạnh phúc..."
Nụ cười xinh đẹp đồng lòng người như vậy sao có thể không động lòng của Đằng Tử Bạch, côn thịt vẫn còn chôn sâu trong huyệt động chưa thỏa mãn lại bừng bừng khí thế, tiếp tục cuồng thao một trận rối tinh rối mù.
Lai Á Vương không có đường lui bị thao đến rên rỉ, mặc dù vừa bắn ra một lần nhưng lại bị Đằng Tử Bạch từ trên xuống dưới vừa hôn vừa sờ khơi lên ham muốn, vì vậy hai chân lại mở rộng nghênh đón xỏ xuyên điên cuồng của ái nhân.
-"Ahhh... Tử Bạch... Tử Bạch..."
Đằng Tử Bạch miệt mài thao Lai Á Vương, Lai Á Vương bị thao đến d** thủy chảy ròng ròng, há miệng hít từng ngụm khí như con cá mắc cạn. Không biết trải qua thêm bao lâu, Lai Á Vương cảm giác tràng đạo của mình bị mài đến sắp tan ra, vậy mà Đằng Tử Bạch côn thịt vẫn cứng rắn mạnh mẽ đâm chọc không có ý định muốn bắn, Lai Á Vương nghĩ mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
-"Tử Bạch... ta... ta... ư..."
Lai Á Vương nắm chặt lấy tấm thảm lông bên dưới, tinh dịch thêm một lần phóng thích, sung sướng đến co quắp cả ngón chân.
Đằng Tử Bạch bị Lai Á Vương kẹp chặt suýt chút nữa cũng bắn ra, may mắn hắn có thể kiềm chế lại, thắt lưng tiếp tục đưa đẩy hòa cùng khoái cảm, Đằng Tử Bạch côn thịt không ngừng thao, côn thịt tàn sát bên trong nơi mềm mại tiêu hồn.
-"Ư... ta... ta..." – Lai Á Vương khí lực hoàn toàn sụp đổ, thật sự không thể chịu nổi sự điên cuồng của Đằng Tử Bạch.
-"Từ bỏ... ư... Tử Bạch... tha cho ta... ahhh... không làm nữa..."
Đằng Tử Bạch hôn hôn môi Lai Á Vương để an ủi, nói:
-"Tiểu Vương ngoan, làm nhiều thì ngươi mới có thể sinh con cho ta."
-"Không muốn... ngươi... ngươi không được nói lung tung..."
-"Ta không nói lung tung... nào... chúng ta lại tiếp tục..."
-"Ahhh... ngươi... ư... từ bỏ..."
Tất nhiên đối với thời điểm hiện tại thì hai từ "từ bỏ" Đằng Tử Bạch sẽ không thèm để vào tai. Như cũ mà trừu sáp cuồng thao huyệt động đã trở nên tê tại, bên tai truyền đến từng tiếng rên rỉ đứt quãng cùng cầu xin của Lai Á Vương cũng không động lòng, thắt lưng va chạm, thân thể quấn quýt không ngừng.
Đến thời điểm thích hợp qua nửa canh giờ, hai mắt Đằng Tử Bạch màu xanh càng thêm rõ, hắn cúi người hôn lên môi Lai Á Vương để y không chú ý đến, bỗng chốc một khối ánh sáng màu xanh di chuyển từ trước ngực Đằng Tử Bạch đến trước ngực Lai Á Vương rồi ẩn vào trong. Bên dưới cũng động thân thật mạnh phóng thích ra luồng tinh dịch nóng bỏng chảy sâu vào cơ thể Lai Á Vương. Lai Á Vương hai tay bám chặt lấy vai Đằng Tử Bạch hoàn toàn không nhận ra sự bất thường, cả người trở nên mềm nhũn không chút sức lực.
Đằng Tử Bạch thở dốc vài tiếng, nhìn thấy Lai Á Vương trong ngực mình càng thêm vui vẻ. Cầm lấy tay của Lai Á Vương, Đằng Tử Bạch tại cổ tay có hai vết móng vuốt màu trắng nhẹ nhàng hôn lên, trong ánh mắt chứa đầy sự yêu thương sủng nịch cùng với bóng dáng của ái nhân, vương vấn một hồi lâu không rời...
-End Chương 12- [3k từ ][Tiếp Hạc]
H như thế nào quý dị?? =))))))))
Lai Á Vương nhìn thấy Đằng Tử Bạch không chịu đứng lại mà còn ôm nữ nhân đi tiếp, tức giận lại dâng lên, rất nhanh mà đi đến chỗ bọn họ đang ôm ôm ấp ấp vươn tay kéo Đằng Tử Bạch lại:
-"Ngươi không nghe ta gọi?"
-"Không nghe, buông ra." – Đằng Tử Bạch muốn vung tay ra nhưng không được, ánh mắt nhìn Lai Á Vương như hỏi y muốn gì.
-"Ngươi..."
Lai Á Vương vẫn giữ chặt lấy tay hắn, không quan tâm nữ nhân kia có đang đứng bên cạnh hay không, tay còn lại liền ôm lấy cổ Đằng Tử Bạch, hướng môi hắn hôn lên.
Đằng Tử Bạch môi có hơi nhếch lên khó nhận ra, liền đáp trả nụ hôn của Lai Á Vương một cách mãnh liệt.
-"Ư..." – Lai Á Vương không biết từ khi nào đã bị hôn đến mềm nhũn, tay trượt nhẹ xuống bám lấy y phục của Đằng Tử Bạch để có thể đứng vững. Khuôn mặt đều nhuộm hồng hiện lên sự xấu hổ.
Nữ nhân kia không biết mình vừa chứng kiến cái gì trước mắt, miệng muốn khép mà khép chẳng được, qua một lúc liền kéo tay Đằng Tử Bạch nũng nịu nói:
-"Tử Bạch... chúng ta..."
-"Cút!" – Đằng Tử Bạch liền đẩy cô ta qua một bên.
Nữ nhân kia như bị tát vào mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ, khóc lóc thương tâm mà chạy nhanh ra ngoài một chút cũng không quay đầu lại.
Đằng Tử Bạch nhìn thấy Lai Á Vương vẫn như cũ mà bám vào hắn, liền nói:
-"Cô ta đi rồi, ngươi có hay không muốn buông ta ra? Không cần làm trò trước mặt ta nữa."
Lai Á Vương không hiểu sao vành mắt lại nóng lên, nghe hắn nói không buông ra còn ôm hắn chặt hơn, Lai Á Vương thêm một lần chủ động hôn Đằng Tử Bạch, đầu lưỡi cũng chủ động vươn ra cạy khớp hàm của hắn rồi luồn vào, quấn quýt không ngừng trao đổi nước bọt.
Đem nụ hôn trượt dần xuống cổ, Lai Á Vương răng cắn lên yết hầu không ngừng lên xuống, nghe thấy tiếng hít thở khó nhịn của Đằng Tử Bạch liền cong cong khóe môi. Sau đó liền quỳ hẳn trên mặt đất, đem khố hạ kéo xuống, côn thịt đã cương cứng nổi đầy gân xanh từ lúc nào liền đập vào mắt.
Lai Á Vương bàn tay cầm lấy côn thịt mà nhẹ nhàng tuốt lộng, hơi ngước mặt nhìn Đằng Tử Bạch phát hiện hắn cũng đang nhìn y. Nở một nụ cười xinh đẹp, Lai Á Vương đầu lưỡi vươn ra liếm lên quy đầu to tròn đã rỉ ra tinh dịch còn cố ý đâm vào lỗ nhỏ mẫn cảm khiến Đằng Tử Bạch run lên, sau đó ngậm quy đầu vào miệng vừa liếm vừa mút, toàn bộ rơi vào mắt Đằng Tử Bạch vô cùng d** đãng khiến Đằng Tử Bạch dục vọng dâng trào côn thịt trướng bạo thêm một vòng.
-"Tiểu Vương..."
Nghe tiếng gọi khiến tim như lệch đi một nhịp, Lai Á Vương ánh mắt nhìn Đằng Tử Bạch không rời, miệng vẫn chuyên tâm phun ra nuốt vào côn thịt, từ quy đầu đến gân xanh nổi lên hay âm nang trướng căng bên dưới, Lai Á Vương một chút cũng không bỏ xót, tiếng thở dốc cùng rên rỉ thỏa mãn của Đằng Tử Bạch lọt vào tai như một liều thuốc kích thích tinh thần, Lai Á Vương khẩu giao càng thêm lợi hại, khiến cho Đằng Tử Bạch hừ vài tiếng muốn phóng thích.
-"Tiểu Vương... hừ... Tiểu Vương... ta muốn bắn vào miệng của ngươi..."
Nghe đến như vậy Lai Á Vương không nhả côn thịt ra mà vẫn tiếp tục liếm mút, cam tâm tình nguyện mở rộng cổ họng đón lấy tinh dịch của ái nhân.
-"Tiểu Vương... ta tới... hừ..."
Đằng Tử Bạch tinh dịch trắng đục bắn ra trong miệng Lai Á Vương, Lai Á Vương như vậy cảm thấy có chút khó thở nhưng cũng đem nuốt hết, đầu lưỡi dính tinh dịch còn vươn ra liếm lên thân côn thịt vẫn còn cương cứng.
-"Ngươi... d** đãng!"
Đằng Tử Bạch mắng một tiếng, sau đó liền kéo Lai Á Vương từ dưới đất đứng lên đè y vào tường đá, tại môi y cuồng hôn một trận.
Mùi vị tinh dịch có chút đắng có chút tanh như hòa vào khiến cho nụ hôn thêm phần d** loạn, hai đầu lưỡi quấn quýt giữa không trung rồi lại thu dần khoảng cách ở một chỗ, nước bọt không nuốt kịp theo khóe môi mà chảy xuống cằm, lưu lại trên cổ rồi thấm vào y phục.
Đằng Tử Bạch vừa hôn bàn tay vừa tìm đến hạ thân của Lai Á Vương, rất nhanh đem hạ thân không còn mảnh vải, không chút thương tình nhào nặn hai cánh mông mềm mại đến đỏ ứng.
-"Ư... ưm..."
Đem hai chân Lai Á Vương quấn quanh thắt lưng, côn thịt không báo trước mà tiến nhanh vào huyệt động, Lai Á Vương bị làm cho bất ngờ đau đến thở không nổi, tay bấu chặt vào vai Đằng Tử Bạch móng tay ghim chặt vào y phục hắn.
-"Ngươi..." – Lai Á Vương khí lực tan thành mây khói, tiểu huyệt chưa qua làm ướt đã bị nhồi đầy đau đớn đánh tới.
Đằng Tử Bạch nửa lời cũng không nói, thắt lưng liền bắt đầu đưa đẩy.
Lai Á Vương biết không còn đường lui, chỉ biết thả lỏng thân thể để giảm bớt đau đớn, nhưng mà thật sự rất đau. Lai Á Vương đem mặt chôn vào cổ Đằng Tử Bạch, vì đau nên đều run rẩy.
Đằng Tử Bạch hôn nhẹ lên tóc của Lai Á Vương, qua một lúc mới nói:
-"Tiểu Vương, ta xin lỗi, làm ngươi đau rồi."
-"Ngươi... ngươi..." – Lai Á Vương từng lời đứt quãng, muốn mắng nhưng không thể mắng.
-"Tiểu Vương..." – Đằng Tử Bạch nâng mặt Lai Á Vương lên, tại môi y nhẹ nhàng hôn để xoa dịu, Lai Á Vương cũng rất nhanh mà phối hợp, cùng Đằng Tử Bạch giao triền không rời.
Đằng Tử Bạch lại tiếp tục đưa đẩy thắt lưng, xuyên vào huyệt động mềm mại mà ấm nóng của ái nhân, huyệt động cũng đã bắt đầu phân bố d** dịch trong suốt để bôi trơn thuận lợi cho côn thịt xoay chuyển, Đằng Tử Bạch một tay ôm thắt lưng một tay ôm mông Lai Á Vương, côn thịt cứ như thế đâm vào càng sâu, từ nhẹ nhàng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ ra ra vào vào.
-"Tiểu Vương... Tiểu Vương... bên trong ngươi thật thoải mái... Tiểu Vương... hừ..."
Đằng Tử Bạch liên tục luận động, côn thịt mài qua tất cả các điểm mẫn cảm bên trong huyệt động, cảm giác thoải mái theo thế liên tục đánh tới đại não, đầu óc phút chốc trở nên mông lung bị tình dục chi phối. Đằng Tử Bạch nghiêng đầu qua, ngậm lấy một bên vành tai của Lai Á Vương, đầu lưỡi không ngừng đùa bỡn tàn sát bừa bãi. Đến khi cắn liếm đến thỏa mãn mới buông ra, Đằng Tử Bạch thanh âm thở dốc không ngừng bật ra, bên dưới đâm rút lại càng thêm lợi hại.
-"Tiểu Vương... ta yêu ngươi... Tiểu Vương... ở lại đây với ta... đừng rời ta..."
Từng lời trầm thấp như ma mị mà lọt vào tai không sót một chữ, Lai Á Vương trở nên run rẩy, vành tai phiếm hồng, tim không ngừng đập thình thịch. Lai Á Vương hơi ngước mặt lên nhìn Đằng Tử Bạch, phát hiện ánh mắt độc chiếm của hắn, mà trong ánh mắt kia duy nhất chỉ có hình bóng của y.
Lai Á Vương không biết cảm giác hiện tại của mình như thế nào, chỉ biết nhất định phải đáp trả những lời này, giọng không chút run rẩy nói:
-"Được, ở đây với ngươi, không bao giờ rời ngươi."
Đằng Tử Bạch nghe rất rõ, cũng không nói thêm gì liền bắt lấy môi Lai Á Vương hôn lên, nụ hôn tưởng chừng như điên cuồng không lối thoát, vừa ngọt ngào lại vừa d** loạn.
Bên trên vẫn còn chỉnh tề như không có chuyện gì xảy ra, nhưng hạ thân đã sớm trở nên hỗn độn không thể diễn tả bằng lời. Thanh âm giao hợp "phốc phốc" không ngừng phát ra cùng với tiếng hôn môi quấn quýt, buông ra chính là tiếng thở dốc hòa cùng rên rỉ kiều mị đánh thẳng vào tâm trí.
-"Ư... Tử Bạch... lại thao ta... ahhhhhhh... ngươi... ahhh... như thế nào lại đâm sâu... như vậy..."
-"Tử Bạch... ta... ta không chịu được mất... Tử Bạch..."
-"Ahhh..."
Đằng Tử Bạch bàn tay đánh lên mông Lai Á Vương một cái, côn thịt chôn sâu vào bên trong hung hăng va chạm, dùng lực chà đạp vách tràng bích mềm mại đang ra sức cắn chặt lấy côn thịt của hắn, thật là làm hắn sung sướng đến phát điên rồi.
Lai Á Vương hai mắt ướt át, há miệng mà thở dốc rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy cổ Đằng Tử Bạch, hai chân cũng quấn chặt lấy thắt lưng hắn, hai người cũng duy trì tư thế đứng làm này được một lúc rồi, Lai Á Vương lo lắng Đằng Tử Bạch có hay không sẽ mỏi chân, vì vậy liền nhỏ giọng hỏi:
-"Chân... chân ngươi... cứ như vậy..."
Đằng Tử Bạch khóe môi cong lên, tất nhiên hiểu ý của Lai Á Vương, nói:
-"Không mỏi, nhưng nếu Tiểu Vương muốn đổi tư thế thì... ta chắc chắn sẽ đáp ứng..."
-"Ta... không phải..."
Không đợi Lai Á Vương nói tiếp, Đằng Tử Bạch đã giữ nguyên tư thế ôm Lai Á Vương đi về phía phiến đá có trải thảm lông, mỗi bước đi côn thịt lại cố tình đâm sâu vào bên trong khiến Lai Á Vương một chút lại một chút trở nên run rẩy. Đến khi lưng chạm tới thảm lông mềm mại vừa lúc bị Đằng Tử Bạch áp lên, môi bị hắn chiếm lấy mà hôn, hạ thân không chậm chạp tiếp tục trừu sáp ra vào.
-"Ư... Tử Bạch..."
Đằng Tử Bạch giúp Lai Á Vương cởi ra y phục vướng víu còn sót lại, bản thân cũng cởi ra, thoáng chốc hai thân thể trần trụi từ trên xuống dưới đã dính chặt vào nhau cọ xát hôn liếm, Đằng Tử Bạch trước ngực Lai Á Vương mà hôn loạn lên lưu lại những dấu vết đỏ hồng mờ ám, đầu lưỡi di chuyển đến đầu vú đã cứng lên liếm nhẹ một đường, còn dùng răng cắn cắn trêu chọc.
-"Tử Bạch... Tử Bạch... ư... ahhh..."
Lai Á Vương khoái cảm tập kích toàn thân không nói được lời nào ngoài rên rỉ cùng gọi tên ái nhân, tấm thảm bên dưới bị nắm chặt đến nhăn nhó, Lai Á Vương lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả trán.
-"Tử Bạch... ahhh... lại đâm sâu quá rồi... ta... ta không chịu được mất..."
Lai Á Vương cảm giác đã đạt tới cực hạn, côn thịt cương cứng trở nên run rẩy muốn bắn tinh, nhưng chưa kịp đã bị Đằng Tử Bạch dùng tay nắm chặt không cho bắn, Lai Á Vương khó chịu đến nức nở.
-"Ta... ta... không được..."
Đằng Tử Bạch nở một nụ cười đầy mờ ám, lựa thời điểm thừa nước đục thả câu:
-"Tiểu Vương... ngươi sinh cho ta vài con hổ đáng yêu được không? Ngươi có nguyện ý không?"
Lai Á Vương nghe thấy liền lắc đầu, nói:
-"Ngươi... nói nhảm... ư... ta là nam nhân... không thể sinh... mau buông tay ra... ahhh... không được... sẽ chạm tới ruột mất... ta... ta muốn bắn..."
-"Tiểu Vương, ngươi chỉ cần trả lời là có nguyện ý hay không. Tiểu Vương, sinh con cho ta... Tiểu Vương..."
-"Ta... ta... không thể..." – Lai A Vương khó chịu muốn phát điên tới nơi lại nghe Đằng Tử Bạch nói lung tung, hắn biết y là nam còn nói như vậy, đáng chết!
-"Tiểu Vương, ngươi nên ngoan ngoãn." – Đằng Tử Bạch thắt lưng đẩy tới thật mạnh, tay vẫn như cũ giữ chặt lấy côn thịt Lai A Vương không buông.
-"Ahhh... ngươi... ngươi..." – Lai Á Vương toàn thân run rẩy, thật sự đã đạt tới cực hạn rồi, nhận thấy Đằng Tử Bạch đang tức giận, Lai Á Vương nghĩ nếu không chấp nhận thì ruột của y sẽ bị hắn đâm thủng mất, hơn nữa, nếu không được phóng thích, y sẽ chết a. Vì vậy mặc kệ Đằng Tử Bạch đang nói nhảm cái gì sinh con với không sinh con, Lai A Vương cũng không đủ tỉnh táo nữa để phân tích suy nghĩ, liền gật đầu đáp ứng:
-"Ta... ta sinh... ta sinh con cho ngươi... ahhh... cầu ngươi buông tay... Tử Bạch..."
Đằng Tử Bạch vô cùng hài lòng mà nở nụ cười ôn nhu, bàn tay cũng buông lỏng, Lai A Vương trong phút chốc khống khoái bắn ra tinh dịch trắng đục, ánh mắt cũng dần trở nên mông lung.
Đằng Tử Bạch ngón tay quệt lấy tinh dịch Lai Á Vương vừa bắn ra đưa đến bên miệng đầu lưỡi vươn ra liếm đi, lại cúi người xuống hôn lên môi Lai Á Vương một cái, nói:
-"Tiểu Vương thật ngoan, Tiểu Vương nói xem, chúng ta nên sinh con đực hay con cái?"
Lai Á Vương thần trí nào còn rõ, cộng thêm vừa trải qua cuồng loạn, mơ hồ mà trả lời Đằng Tử Bạch:
-"Con cái..."
Đằng Tử Bạch vui vẻ bật cười thành tiếng, nói tiếp:
-"Tiểu Vương rất giống ta, vậy chúng ta sẽ sinh vài con hổ cái đáng yêu, sau đó sẽ sinh thêm vài con đực nữa, gia đình chúng ta cùng nhau sẽ thật hạnh phúc."
Lai Á Vương nhìn thấy Đằng Tử Bạch như vậy đột nhiên cũng trở nên thật vui, khóe môi cong lên thành nụ cười xinh đẹp, nói:
-"Được, chúng ta... sẽ thật hạnh phúc..."
Nụ cười xinh đẹp đồng lòng người như vậy sao có thể không động lòng của Đằng Tử Bạch, côn thịt vẫn còn chôn sâu trong huyệt động chưa thỏa mãn lại bừng bừng khí thế, tiếp tục cuồng thao một trận rối tinh rối mù.
Lai Á Vương không có đường lui bị thao đến rên rỉ, mặc dù vừa bắn ra một lần nhưng lại bị Đằng Tử Bạch từ trên xuống dưới vừa hôn vừa sờ khơi lên ham muốn, vì vậy hai chân lại mở rộng nghênh đón xỏ xuyên điên cuồng của ái nhân.
-"Ahhh... Tử Bạch... Tử Bạch..."
Đằng Tử Bạch miệt mài thao Lai Á Vương, Lai Á Vương bị thao đến d** thủy chảy ròng ròng, há miệng hít từng ngụm khí như con cá mắc cạn. Không biết trải qua thêm bao lâu, Lai Á Vương cảm giác tràng đạo của mình bị mài đến sắp tan ra, vậy mà Đằng Tử Bạch côn thịt vẫn cứng rắn mạnh mẽ đâm chọc không có ý định muốn bắn, Lai Á Vương nghĩ mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
-"Tử Bạch... ta... ta... ư..."
Lai Á Vương nắm chặt lấy tấm thảm lông bên dưới, tinh dịch thêm một lần phóng thích, sung sướng đến co quắp cả ngón chân.
Đằng Tử Bạch bị Lai Á Vương kẹp chặt suýt chút nữa cũng bắn ra, may mắn hắn có thể kiềm chế lại, thắt lưng tiếp tục đưa đẩy hòa cùng khoái cảm, Đằng Tử Bạch côn thịt không ngừng thao, côn thịt tàn sát bên trong nơi mềm mại tiêu hồn.
-"Ư... ta... ta..." – Lai Á Vương khí lực hoàn toàn sụp đổ, thật sự không thể chịu nổi sự điên cuồng của Đằng Tử Bạch.
-"Từ bỏ... ư... Tử Bạch... tha cho ta... ahhh... không làm nữa..."
Đằng Tử Bạch hôn hôn môi Lai Á Vương để an ủi, nói:
-"Tiểu Vương ngoan, làm nhiều thì ngươi mới có thể sinh con cho ta."
-"Không muốn... ngươi... ngươi không được nói lung tung..."
-"Ta không nói lung tung... nào... chúng ta lại tiếp tục..."
-"Ahhh... ngươi... ư... từ bỏ..."
Tất nhiên đối với thời điểm hiện tại thì hai từ "từ bỏ" Đằng Tử Bạch sẽ không thèm để vào tai. Như cũ mà trừu sáp cuồng thao huyệt động đã trở nên tê tại, bên tai truyền đến từng tiếng rên rỉ đứt quãng cùng cầu xin của Lai Á Vương cũng không động lòng, thắt lưng va chạm, thân thể quấn quýt không ngừng.
Đến thời điểm thích hợp qua nửa canh giờ, hai mắt Đằng Tử Bạch màu xanh càng thêm rõ, hắn cúi người hôn lên môi Lai Á Vương để y không chú ý đến, bỗng chốc một khối ánh sáng màu xanh di chuyển từ trước ngực Đằng Tử Bạch đến trước ngực Lai Á Vương rồi ẩn vào trong. Bên dưới cũng động thân thật mạnh phóng thích ra luồng tinh dịch nóng bỏng chảy sâu vào cơ thể Lai Á Vương. Lai Á Vương hai tay bám chặt lấy vai Đằng Tử Bạch hoàn toàn không nhận ra sự bất thường, cả người trở nên mềm nhũn không chút sức lực.
Đằng Tử Bạch thở dốc vài tiếng, nhìn thấy Lai Á Vương trong ngực mình càng thêm vui vẻ. Cầm lấy tay của Lai Á Vương, Đằng Tử Bạch tại cổ tay có hai vết móng vuốt màu trắng nhẹ nhàng hôn lên, trong ánh mắt chứa đầy sự yêu thương sủng nịch cùng với bóng dáng của ái nhân, vương vấn một hồi lâu không rời...
-End Chương 12- [3k từ ][Tiếp Hạc]
H như thế nào quý dị?? =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store