ZingTruyen.Store

Dam My Hoan Chua Kip Cong Khai Da Ly Hon

"Trạng thái của cậu ấy không đúng."

Giang Dụ Phi nhíu mày, bước nhanh lên trước, đẩy đám người đang chen vào ra.

Hắn nhìn chăm chú sắc mặt tái nhợt của Kha Tây Ninh, cảm thấy lo lắng, hỏi: "Tây Ninh, anh ổn chứ?"

Vu Thiến Văn ngồi xổm bên mép giường, dùng khăn mặt thấm ướt giúp anh lau mồ hôi, mặt lộ vẻ cấp bách.

Thẩm Tân Nam không dám lại gần quá, nhưng cũng không muốn đứng xa. Cậu đứng một bên lo lắng suông, không biết Kha Tây Ninh đang bị làm sao.

Nhân viên trong đoàn phim đều vây quanh Kha Tây Ninh, một đám nhìn chằm chằm anh, chú ý nhất cử nhất động của anh.

Qua một hồi lâu, Kha Tây Ninh bình thường lại, anh không khỏi ho khan vài tiếng, nâng tay lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "... Tôi không sao, vừa rồi hơi nhập vai quá. Bây giờ thì ổn rồi."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Vu Thiến Văn nhanh tay lẹ mắt đỡ Kha Tây Ninh dậy, muốn đút chút nước nóng cho anh uống, lại bị Kha Tây Ninh từ chối. Anh nhận cốc giấy, môi khô lại trắng bệch, lông mi rũ xuống: "Để tự anh."

Vu Thiến Văn theo lời đưa ly nước cho anh, dư âm của sợ hãi vẫn còn, chưa ổn định lại nổi, nói: "Anh Tây Ninh, anh thật là dọa chết tụi em."

Đoàn phim《 Nói mê 》 kể về người bị mắc bệnh trầm cảm, nên lúc trước trong đoàn cũng mời bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp đến giảng giải kiến thức liên quan đến căn bệnh này cho bọn họ, nên mọi người đương nhiên biết khi diễn loại phim này phải chú ý nắm chắc chừng mực, ngàn vạn không thể được cái này mất cái khác, được cái nhỏ mất cái lớn, vì quay được phim hay lại ép bản thân đến sinh bệnh.

Huống hồ trước khi Vu Thiến Văn theo Kha Tây Ninh đến đoàn phim, Dung Tuyết đã ngàn dặn vạn bảo cô phải chú ý đến Kha Tây Ninh nhiều hơn. Sau khi cô chen khỏi vòng vây đi lên, nhìn thấy ánh mắt vừa mờ mịt vừa trống rỗng của Kha Tây Ninh, trong lòng đúng thật vô cùng lo lắng.

Giang Dụ Phi xua xua tay với thành viên trong đoàn, hét lên ra lệnh: "Tạm dừng một lát, nghỉ ngơi một tiếng, sau đó quay cảnh tiếp theo."

Vu Thiến Văn kinh ngạc nhìn về phía Giang Dụ Phi. Phải biết là mỗi một phút đoàn phim khởi động máy đều là đang đốt tiền, đoàn phim《 Nói mê 》 quả thực nghèo kiết xác, cho nên mỗi một phần tiền Giang Dụ Phi muốn dùng đều ở trên lưỡi dao. Cho dù để diễn viên và nhân viên nghỉ ngơi, cũng nhiều nhất không vượt quá mười phút. Lần này, hắn đúng là hạ vốn gốc rồi.

Thẩm Tân Nam không nói một lời, cố chấp chờ đợi bên cạnh Kha Tây Ninh.

Sắc mặt Giang Dụ Phi nghiêm túc, hỏi lại một lần nữa: "Chắc chắn không có việc gì?"

"Chắc chắn." Kha Tây Ninh từ trên giường nhỏ ngồi dậy, thở dốc dồn dập hai cái, rồi đứng lên.

Giang Dụ Phi chần chờ hai giây, thử hỏi: "Lúc quay cảnh này, anh đang nghĩ gì?"

"Không nghĩ gì cả." Kha Tây Ninh nói chi tiết, "Tôi chỉ là nghĩ đến cuộc đời của Lộ Linh, có hơi... nhập vai mà không kiềm lại được, nhưng bây giờ thì tốt rồi."

Giang Dụ Phi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Hắn lại hỏi: "Cho anh thời gian một tiếng để nghỉ ngơi, anh có trạng thái để quay cảnh tiếp theo không?"

"Có thể." Thái độ của Kha Tây Ninh rất kiên định.

Thẩm Tân Nam im lặng nhìn Kha Tây Ninh, thoạt nhìn có hơi do dự.

Giang Dụ Phi phát giác ra Thẩm Tân Nam không thích hợp, hắn không giữ trong lòng, trực tiếp hỏi: "Thẩm Tân Nam cậu có chuyện gì sao?"

"Đạo diễn Giang." Thẩm Tân Nam thổi đủ dũng khí, nói, "Tôi cứ nói thẳng vậy. Tôi cảm thấy trước mắt trạng thái của anh Tây Ninh còn cần nghỉ ngơi, một giờ chắc là không đủ. Tiếp theo có thể quay cảnh của tôi trước, rồi quay anh Tây Ninh sau."

Giang Dụ Phi không lạnh không nóng liếc cậu: "Cậu cho rằng vai của cậu rất nhiều sao? Hay là, cậu là con giun trong bụng Kha Tây Ninh. Trạng thái của anh ta tốt hay không tốt, còn tùy cậu há miệng ngậm lại nói là xong?"

Hôm qua vì Kha Tây Ninh kéo dài cảnh diễn, nên phải quay trước mấy đoạn của Thẩm Tân Nam và vai phụ. Giang Dụ Phi nói đúng, đâu ra còn cảnh của Thẩm Tân Nam.

Thẩm Tân Nam bị nói cho đỏ hết cả mặt, á khẩu không trả lời được.

"Tôi thật sự không sao." Kha Tây Ninh hơi nghiêng đầu, anh cười cười với Thẩm Tân Nam, nụ cười coi như thoải mái, "Cậu yên tâm."

Tiếp theo quả thực giống như Kha Tây Ninh đã bảo —— anh không sao. Cả một buổi sáng, trừ cảnh đầu tiền không ổn định ra, mấy cảnh diễn khác của Kha Tây Ninh đều như bình thường.

Phần quay hôm nay kết thúc, không có gì ngoài ý muốn.

Giang Dụ Phi phun ra một vòng khói, đế giày chà chà dập tàn thuốc, hắn vẫy tay với Thẩm Tân Nam.

"Cậu, lại đây."

Giang Dụ Phi vòng tay khoác vai Thẩm Tân Nam, dẫn cậu ta vào một góc ít người.

Gần đây Vu Thiến Văn cảm giác tính tình Giang Dụ Phi có hơi táo bạo, cô ngồi bên cạnh Kha Tây Ninh, mắt không chớp nhìn chăm chú vào cái góc kia, lo lắng hỏi: "... Thầy Thẩm sẽ không sao chứ."

Kha Tây Ninh hoàn toàn không sầu lo như Vu Thiến Văn, anh nói: "Sẽ không. Thân hình đạo diễn phải gấp đôi lên mới bì được với Thẩm Tân Nam."

Vu Thiến Văn lo nghĩ, cảm thấy Kha Tây Ninh nói cũng đúng, cũng không lo lắng nữa. Ở trong mắt cô bé, chỉ cần hai người không đánh nhau, cãi nhau như nào cũng không sao, huống chi với cái tính của Thẩm Tân Nam, Giang Dụ Phi nói anh ấy hai câu, anh ấy phỏng chừng sẽ cúi đầu liên tục nhận sai.

Cô chống cằm, nhỏ giọng nói: "Cũng không biết đạo diễn Giang tìm thầy Thẩm làm gì nữa."

Kha Tây Ninh liếc Vu Thiến Văn một cái, không trả lời, nhưng anh đại khái cũng có thể đoán được là chuyện gì. Vai trò của Thẩm Tân Nam trong đoàn phim《 Nói mê 》 là một diễn viên, lại là diễn viên chính của《 Nói mê 》, không phải fan của Kha Tây Ninh. Với cái tính tôn kính tiền bối của Thẩm Tân Nam, lần này lại vì anh, không tiếc chống đối Giang Dụ Phi, thậm chí dưới tình huống đoàn phim đang trong tình trạng kinh tế túng quẫn như thế, lại đi đề nghị kéo dài thời gian quay phim của đoàn.

Giang Dụ Phi là đạo diễn thống lĩnh toàn cục, hắn có thể chấp nhận Thẩm Tân Nam trong lúc rảnh rỗi làm một cậu fan nhỏ, nhưng không thể chịu được Thẩm Tân Nam xem trọng chuyện riêng tư hơn công việc.

Thẩm Tân Nam bị giáo huấn nửa ngày. Tuy rằng cậu vẫn không cảm thấy mình sai, nhưng vì không để Giang Dụ Phi tiếp tục cằn nhằn, cậu nhận sai rất nhanh.

Cậu cúi đầu cứ như học sinh tiểu học, chân tay khép nép đứng nghiêm.

Giang Dụ Phi nói đến miệng khô lưỡi khô, Thẩm Tân Nam vội vàng đưa cho hắn một chai nước.

"... Tuy vậy điều cậu nói cũng có chỗ đúng." Giang Dụ Phi như đang suy nghĩ, "Sáng nay trạng thái của Kha Tây Ninh đúng thật là kì lạ, lát nữa cậu có thể an ủi anh ấy một chút."

Cái tính khí lúc đứng ra nói chuyện với Giang Dụ Phi khi đó, tựa như bong bóng, bị kim đâm một cái, xì mạnh rồi mất tiêu.

Thẩm Tân Nam dùng dằng nói: "Đạo diễn, anh đi đi. Tôi... Tôi không đi đâu."

Giang Dụ Phi không tưởng tượng nổi, hỏi: "Vì sao?"

Thẩm Tân Nam tách chân ra, lại "lạch cạch" khép lại, giống như làm như vậy có thể điều chỉnh cảm xúc rối rắm của cậu lúc này.

"Giữa fan và thần tượng hẳn là nên có chút khoảng cách, tôi đi nhiều lần lắm rồi."

Giang Dụ Phi là người từng trải, hắn khá rõ suy nghĩ của Thẩm Tân Nam, hơi gật đầu nói: "... Vậy được rồi. Lần trước anh ấy nhắc tới việc thay đổi kịch bản với tôi, tôi vẫn chưa thương lượng cẩn thận với anh ấy. Thuận đường hôm nay nói luôn vậy."

Thế nhưng, khoảng tám chín giờ tối, Thẩm Tân Nam lại nhận được một tin nhắn WeChat của Giang Dụ Phi.

"Người không có trong phòng, tôi gõ cửa gần mười lăm phút rồi, không có ai trả lời cả."

Trăng sáng sao thưa, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, ngọn cây lắc lư đôi chút, phát ra tiếng xào xạc. Công viên bên đường này thường ít có người trẻ tuổi đến, mà phần lớn người già đến đây cũng chỉ tản bộ xong rồi về nhà.

Một công viên rộng lớn, trống rỗng, chỉ có cảnh vật tự nhiên làm bạn, hiện ra có chút tịch liêu.

Kha Tây Ninh một mình lẳng lặng ngồi trên băng ghế ở công viên, hai chân tùy ý thả xuống, hai tay giao nhau khép lại đặt giữa hai chân.

Hôm nay lúc quay phim, cậu không nói thật lòng. Thời điểm Kha Tây Ninh nằm trên chiếc giường nhỏ kia, nhắm mắt lại, không phải nghĩ đến cuộc đời Lộ Linh, mà là nhớ đến ác mộng tối qua. Trên thực tế, lúc trước cậu đã từng gặp qua loại giấc mơ như thế, nhưng đã rất lâu rất lâu rồi không còn mơ thấy.

Bởi vì thật sự qua lâu lắm rồi.

Ấn tượng còn lại trong đầu cũng dần dần nhạt đi.

Khi mẹ Kha qua đời, cậu mới năm tuổi, đối với cái chết không có bất kì khái niệm gì. Lúc cử hành tang lễ, ba Kha thuê một người khóc tang có tiếng, cô ta đứng trước đoàn đưa tang, khóc đến mức không kịp thở.

Người xa lạ đang khóc, người thân đang khóc, ngay cả ba Kha bình thường một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi xuống, cũng vừa khóc vừa quỳ.

Duy chỉ Kha Tây Ninh là không.

Một dáng người nhỏ bé đội nón tang màu trắng, mặc tang phục, đứng chung với ba Kha. Mọi người đều đang thất thanh khóc rống, chỉ có Kha Tây Ninh mở to đôi mắt to tròn đen láy, mơ mơ màng màng theo dòng người đi lại. Có mấy người thân còn châu đầu ghé tai nói, thằng bé này thật không có lương tâm, mẹ nó qua đời, cũng không rơi một giọt nước mắt.

Lúc quỳ xuống bên linh đường, ba Kha nhịn không được ghé vào lỗ tai cậu nói: "Mẹ đối xử với con tốt như vậy, sao con không khóc?"

Mấy năm sau khi chuyện qua đi, Kha Tây Ninh lại lớn hơn một chút, ba Kha nấu ăn trong bếp, hỏi cậu muốn ăn gì? Kha Tây Ninh ngồi bên cửa sổ làm bài tập, viết viết, đột nhiên rơi nước mắt.

Ba Kha đầy mặt kinh hoảng, cho rằng con trai ở trường bị ai khi dễ.

Một bên khác của ghế dài trong công viên thoáng hạ xuống, Kha Tây Ninh cảm giác có người cũng ngồi lại đây. Khi cậu nghiêng mặt qua vừa thấy, thân ảnh người nọ cao ngất trong bóng đêm, hơi cúi lưng, lấy thứ gì đó từ trong túi quần ra, nhìn không rõ lắm.

Kha Tây Ninh hạ giọng, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Thanh âm nhẹ đến mức cứ như sợ quấy rầy hai chú chim đang ca hát trên cây.

"Anh ngủ không được, đến đây đi dạo." Đối phương nói.

Lý do này với cái câu "Anh đến đây xây dựng tình cảm với đoàn phim bên cạnh" lúc trước đều không đáng tin như nhau.

Kha Tây Ninh thản nhiên xuy một tiếng, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên tai cậu bị nhét một tai nghe. Bên trong tai nghe truyền ra một đoạn nhạc nhẹ thấm vào ruột gan, giai điệu nhẹ nhàng như dòng nước chậm rãi chảy qua.

"Tây Ninh." Nghiêm Tự nhìn cậu, chậm rãi nói, "Hai năm trước anh từng quay một bộ phim điện ảnh."

Bộ phim đó, anh diễn vai một người cha có con gái và vợ bị bắt cóc, không nơi giúp đỡ. Không ai giúp người cha đó, anh ta lại kiếm không đủ tiền chuộc, cuối cùng vợ và con chết thảm, còn anh ta rơi vào tình cảnh cô độc lạnh lẽo.

Nghiêm Tự dừng một lát, nói: "Trong lúc quay bộ phim đó, trạng thái của toàn bộ đoàn phim đều vô cùng không ổn và áp lực. Đi gặp bác sĩ tâm lý, thì đề cử bài hát này... Chính là bài em đang nghe."

Kha Tây Ninh quay đầu nhìn anh, trên mặt thế mà lại mang theo một chút ý cười khó hình dung.

"Bài tôi đang nghe?" Cậu nói sự thật, "Nếu tôi nghe không lầm, người hát bài này là tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store