Kha Tây Ninh xác thực là loại người qua loa, lớn như thế rồi, rửa cái đĩa còn có thể ném cho vỡ, Lam Vũ không vui không được, nằm ở trên giường ôm chăn lăn qua lộn lại cười nhạo cậu.Người khởi xướng ngược lại không cảm thấy có chỗ nào buồn cười, trên mặt cậu là vẻ rất chi là buồn bực, nói với Lam Vũ một tiếng: "Tớ thu dọn mảnh vỡ một lát, cúp máy trước đi, chờ chút tớ gọi lại." Nói xong cậu liền thở dài, cúi thấp người thu dọn hài cốt trên đất. Đĩa sứ này cũng không phải là rất quý, nhưng là cái mà năm ngoái lúc Kha Tây Ninh quay phim ở trấn Cảnh Đức đã tỉ mỉ chọn lựa họa tiết, nền trắng hoa xanh, chủ đề là Uyên Ương nghịch nước, ngụ ý sinh hoạt vợ chồng hài hòa viên mãn, cậu mua một bộ hoàn chỉnh, bát ăn cơm, tô đựng canh, đĩa đựng đồ ăn, đều là hoạ tiết này.Đến tận bây giờ chỉ nát một cái, mấy cái khác vẫn còn êm đẹp đặt trong bồn rửa chén. Làm vỡ một cái đĩa sứ, không phải chuyện gì lớn, nhưng Kha Tây Ninh lại tan vỡ trong nháy mắt, yên lặng nhìn chằm chằm đôi Uyên Ương vỡ tan thành ba bốn miếng kia, trong lòng có hơi trì trệ không có tinh thần.Kha Tây Ninh một bên thật cẩn thận thu nhặt mảnh vỡ nhỏ, một bên thầm oán bản thân vì sao lại cậy mạnh không chuyên tâm làm việc, năng lực tự gánh vác sinh hoạt của cậu chỉ như người bình thường, đang làm việc nhà sao có thể nghe Lam Vũ nói mấy chuyện trên trời dưới đất được chứ.Sau tình huống vừa rồi, Kha Tây Ninh điều chỉnh lại tâm tình, rửa số bát đũa còn lại cho thật cẩn thận, thề sống chết không đập nát đôi Uyên Ương thứ hai.Bận rộn hoàn thành xong hết thảy, cậu từ tốn đi tắm một cái. Trong lúc tắm, Kha Tây Ninh nhớ ra cậu kết thúc cuộc tán gẫu với Lam Vũ hơi đột ngột, liền gọi lại lần nữa. Đầu bên kia kêu vài tiếng, Lam Vũ đã nghe máy: "Sao rồi? Chắc cậu dọn xong hết rồi ha."Kha Tây Ninh gật đầu, tâm tình vẫn không tốt lắm: "Ừm."Lam Vũ cười nói: "Cậu cũng chuyện bé xé ra to quá rồi, không nói đến vỡ cái đĩa, Nghiêm Tự cũng không phải không biết đức hạnh tay chân vụng về của cậu, sao có thể nói gì cậu được?""Tớ không phải sợ anh ấy nói gì tớ." Kha Tây Ninh sửa lời của cậu, "Chỉ là cái đĩa có hoạ tiết Uyên Ương, làm vỡ ngụ ý không tốt."Lam Vũ trừng thẳng hai mắt, không nghĩ tới Kha Tây Ninh qua mấy năm hôn nhân, sự nghiệp không tăng lên bao nhiêu, sinh hoạt cũng không dễ chịu gì, nhưng ngược lại giống y hệt mấy bà già mê tín.Tốt xấu gì Lam Vũ cũng viết tiểu thuyết đam mỹ, cậu đối với mâu thuẫn bình thường của chồng chồng cũng tính là có thể hiểu được, kết hôn đến năm thứ bảy, cái gì mà tình yêu, dopamine, hormone, cơ hồ đều tiêu tan hết rồi, hai người còn chưa ghét nhau đã là may rồi.Người già nhìn thấy máu thì sợ chết, Kha Tây Ninh nhìn thấy đĩa Uyên Ương bị bể thì sợ hôn nhân tan vỡ.Lam Vũ thực ra cũng có thể hiểu, cậu trầm tư một lát, nói: "Người xưa có câu, đắc thành bỉ mục hà từ tử, cố tác uyên ương bất tiện tiên. Nửa câu sau ý là, ngưỡng mộ có thể giống đôi chim uyên ương cùng nhau dắt tay đến già, làm bạn cả đời, ngay cả làm thần tiên trên trời cũng không cần.""Lam Vũ." Kha Tây Ninh nghiêm túc hỏi, "Giáo dục bắt buộc chín năm là tốt nghiệp rồi à?""Đừng ngắt lời." Lam Vũ cười ha hả nói, "Làm chim uyên ương đúng là không tốt như chúng ta tưởng, loài chim uyên bản tính phong lưu, cũng không phải là trước sau như một từ đầu đến cuối. Cố tác uyên ương bất tiện tiên sợ có nghĩa là... Hầy, hâm mộ chim uyên ương có thể tùy tiện xằng bậy, mà thần tiên cần thanh tâm quả dục, giữ mình trong sạch đi?""Tớ có mà tin mấy cái chuyện ma quỷ của cậu." Kha Tây Ninh nghe Lam Vũ nói linh tinh, tâm tình ngược lại tốt lên rất nhiều, "Đừng nói tớ cậu mỗi ngày viết văn như này để dạy hư đời sau nha?"Lam Vũ không phục: "Tớ chỗ nào dạy hư chứ, cậu lên Baidu là biết ngay."Kha Tây Ninh đương nhiên tin tưởng chuyện ma quỷ của Lam Vũ, nếu là Nghiêm Tự và Lam Vũ đứng hai bên trái phải của cậu nói hoàn toàn ngược nhau, cậu cũng sẽ tin tưởng Lam Vũ hơn chứ không phải Nghiêm Tự.Mấy chuyện tình cảm này, thời gian càng lâu càng nhạt, cậu cũng đã quên đến tột cùng có yêu qua người này không, nhưng phần chấp niệm kia vẫn chặt chẽ muốn nắm đoạn tình cảm này ở trong tay, không nghĩ đến việc buông ra.Ra khỏi phòng tắm, Kha Tây Ninh toàn thân mỏi mệt đều tiêu tán, cả người nằm trong ổ chăn, đầu đặt trên chiếc gối mềm mại nhớ là mua ở Thái Lan, nặng nề tiến vào giấc ngủ.Rạng sáng ba giờ, di động của cậu vang lên vài tiếng ngắn ngủi.Tiếng chuông di động không nhỏ, dù cho chỉ có ngắn ngủi hai ba tiếng, cũng đủ gọi người từ trong mộng dậy. Thanh âm lọt vào tai, Kha Tây Ninh choàng mở to mắt, lần theo màu trắng sữa của tủ đầu giường mò lấy điện thoại, mắt nhìn thấy tên cuộc gọi nhỡ, cậu hít vào một hơi thật sâu, gọi lại."Nghiêm Tự." Kha Tây Ninh nhắm chặt mắt, đang ngủ say lại bừng tỉnh khiến đầu cậu rất không thoải mái, hỗn loạn, lại đau đầu muốn nứt, giọng cậu khàn khàn khô nứt, giống như là vớt ra từ trong sa mạc, vừa nghe biết ngay là mới tỉnh.Nghe vậy, đầu bên kia yên lặng nửa ngày.Kha Tây Ninh nhịn không được lên tiếng: "Anh nói chuyện đi.""Xin lỗi... Quấy rầy giấc ngủ của em." Giọng nói của Nghiêm Tự như cũ luôn khiến Kha Tây Ninh rung động, trầm thấp rất có từ tính, rành mạch, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, trong hỗn loạn chợt có một tia thân thiết như có như không cùng sự dịu dàng lưu luyến rơi vào trong tai, Kha Tây Ninh lại thấy đau đầu cũng không nghiêm trọng đến vậy.Hiện nay rất nhiều diễn viên không đủ bản lĩnh đọc lời thoại, thành ra đều sử dụng diễn viên lồng tiếng. Dùng diễn viên lồng tiếng cũng tốt, mới đầu hiệu quả cũng rất kinh diễm, danh tiếng mấy diễn viên lồng tiếng cũng tăng lên, dẫn đến đi đi về về đều dùng cùng người, cuối cùng lại khiến khán giả xem mãi cũng thấy mệt.Nghiêm Tự có điểm này là làm tốt, anh cho rằng lời thoại cũng thuộc khảo nghiệm hàng đầu về năng lực của diễn viên, có thể tự mình đọc thì sẽ tự mình đọc, từ phim truyền hình màn ảnh nhỏ, đến phim điện ảnh màn ảnh lớn, mỗi một bộ anh đều dùng giọng nói nguyên bản. Giọng của anh người xem đều biết, rất nhiều người xem thân thiết gọi giọng Nghiêm Tự là nam thần âm độc nhất vô nhị.Kha Tây Ninh ấn sáng đèn đầu giường, ánh đèn vàng tươi mỏng manh trong vải bố chụp đèn thêu hoa ngọc lan lộ ra, dịu dàng bao phủ mi mắt người trên giường.Cậu mỉm cười, trở mình, nhìn lên trần nhà màu trắng sữa."Anh mới kết thúc công việc à?" Kha Tây Ninh hỏi."Ừm." Đối phương đáp, "Vừa khéo là một cảnh diễn trong mưa, đạo diễn lợi dụng thời tiết một chút."Đây quả thật là tính sai, Kha Tây Ninh ngàn tính vạn tính cũng không tính đến đoàn phim của bọn họ ngoại trừ diễn đêm, lại còn cần diễn ở ngoài trời mưa to. Quả nhiên là đoàn phim của ảnh đế, khắc khổ gian nan mọi người đều xem bản thân như trâu như bò, làm cậu nhớ tới đoàn phim của mình.Mở đầu là kịch bản máu chó không nói, toàn bộ hành trình đều không có cảnh diễn ngoài trời, mỗi ngày đều chờ đến lúc xây dựng trường quay trong phòng rồi ăn ăn uống uống, rối rắm với một ít mâu thuẫn nhỏ lông gà vỏ tỏi.Hai ngày gần đây, kịch bản sắp xếp mâu thuẫn là —— nữ chính kiên cường không ngừng nghỉ một lần ngoài ý muốn bị thương sau đó vào bệnh viện, báo cáo kiểm tra sức khỏe nói cô có khả năng cả đời không có con, mẹ của nam chính liền lập tức thay đổi sắc mặt, khuyên nam chính ly hôn với nữ chính.
Nam chính cũng là một tên tra nam, khi nghe mẹ của hắn nói, đã cùng nữ chính bàn bạc ký giấy ly hôn. Vai diễn của Kha Tây Ninh chính là một tra nam như vậy, một nhân vật không hề diễn ra nổi khả năng của mình.
Kha Tây Ninh nói: "Mọi người không sợ sét đánh à."
"Bọn anh bên này không có sấm sét." Nghiêm Tự nhẹ nhàng hỏi thăm, "Ngược lại là em, có sợ không..."
Chung cư Kha Tây Ninh đang ở cùng với đoàn phim Nghiêm Tự đang ở chung một thành phố, cách nhau không xa đi tầm một hai giờ, nhưng cái gọi là phía tây mặt trời mọc phía đông mưa, cùng một thành phố mà thời tiết khác nhau cũng rất lớn. Cửa sổ chung cư đều đóng quá chặt chẽ, không lộ một tia sáng, cho nên cậu không rõ lắm tình huống bên ngoài, nhưng đôi khi vẫn có thể nghe được từng tiếng sấm rền.
"Em sao có thể sợ được." Kha Tây Ninh cười nói, "Em cũng không phải tiểu Lưu Lê, sợ sét đánh là cậu ta, một tiếng sét thôi liền chui vào lòng chú Mạc Thất."
Nghiêm Tự nghe vậy, ngạc nhiên tạm dừng một lát, chậm rãi nở nụ cười, tiếng cười dễ nghe êm tai, giống như một trận gió xuân gột rửa lòng người, nếu là người có năng lực miễn dịch không cao, sợ là đã mềm nhũn nửa người.
Kha Tây Ninh dù sao cũng sống chung với Nghiêm Tự bảy năm, thế nên khả năng ức chế này thì vẫn có, cậu nửa điểm cũng không nhũn, cũng nở nụ cười với Nghiêm Tự, đáy mắt còn dằn ý cười xuống.
"Tây Ninh, hôm nay anh vì công việc nên không có cách nào chạy đến." Chờ tiếng cười dần dần thưa thớt, Nghiêm Tự bỗng nhiên đè thấp giọng, "Chúc hai chúng ta, ngày kỷ niệm kết hôn vui vẻ."
Kha Tây Ninh không nghĩ tới Nghiêm Tự đột nhiên nói cái này, cậu có hơi bất ngờ không kịp đề phòng, gật đầu: "Ừm, ngày kỷ niệm vui vẻ."
Nói xong câu này, hai người đều trầm mặc. Qua điện thoại dường như có tiếng dòng điện lưu chuyển, Kha Tây Ninh phảng phất có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của Nghiêm Tự, rõ ràng không ở bên cạnh nhau, lại có thể cảm nhận được sự ái muội và ưu thương.
Kha Tây Ninh khoa trương "A" một tiếng.
Nghiêm Tự nhíu đôi lông mày anh tuấn, vội hỏi: "Sao vậy?"
"Đã ba giờ rưỡi rồi." Kha Tây Ninh thở dài nói.
Luôn không đầu không não, to mồm như vậy, Nghiêm Tự hiểu rõ người của mình, anh trầm giọng cười nhẹ, mang theo hương vị nuông chiều, hỏi: "Em mới biết à?"
Anh mới không biết, sớm đã qua rạng sáng mười hai giờ rồi, đây là giọng điệu của người chúc phúc ngày kỷ niệm kết hôn muộn à, Kha Tây Ninh nghĩ.
"Muộn quá rồi." Kha Tây Ninh tắt đèn đầu giường, lật người nằm ngang, nhanh chóng nói lời công đạo, "Hôm nay em xin phép đến, ngày mai còn phải về đoàn phim, em muốn ngủ, ngủ ngon ngủ ngon."
Nghiêm Tự một câu ngủ ngon còn chưa nói ra miệng, Kha Tây Ninh đã cúp máy.
Nếu nói thành phố Lâm An có một góc hình chữ nhật, Kha Tây Ninh ở cực nam hình chữ nhật, thì Nghiêm Tự nằm ở cực bắc hình chữ nhật. Anh tại cực bắc ở trong một khách sạn năm sao được cấp, trợ lý còn ở bên cạnh xử lý công vụ.
Nghiêm Tự bị cúp điện thoại, trợ lý A Kiệt trợn mắt há hốc mồm: "Kha... Kha tiên sinh, vậy mà dám cúp điện thoại của anh."
Diễn viên đi tới vị trí của Nghiêm Tự đều có địa vị cực cao, có ai dám không xem sắc mặt ảnh đế, tiểu minh tinh bình thường nhìn Nghiêm Tự đến đầu cũng không dám ngẩng lên, hơi có chút tiềm lực bay lên đều hận không thể đi nịnh bợ đùi vàng này. Vừa rồi đạo diễn kia là có tiếng độc miệng khắc nghiệt, gặp được Nghiêm Tự, còn không phải phải xem mặt mũi anh sao, lòng nghĩ muốn diễn cảnh trong mưa còn phải cố ý đi hỏi ý kiến Nghiêm Tự. May mà bản thân Nghiêm Tự là người nghiêm khắc kiềm chế bản thân, liên tục theo diễn đêm vài ngày đã không nói gì, thế nên diễn trong mưa cũng không nói chơi.
Vị ảnh đế này vẫn là có tiếng thanh tâm quả dục trong showbiz, ra mắt hơn mười năm không có một chút chuyện xấu nào, sinh hoạt tình cảm sạch sẽ không dính một hạt bụi, dường như giống một tờ giấy trắng, có rất nhiều tiểu minh tinh tuyến mười tám vì nổi danh, làm liều cùng bọn chó săn thông đồng kế hoạch, kết quả mỗi một lần đều nhận lấy thất bại.
Phóng viên cười nói, nếu showbiz là một cái chảo nhuộm lớn, thế thì Nghiêm Tự chính là một cỗ đất đá hiếm thấy.
Nghiêm Tự nhìn về phía A Kiệt: "Em ấy sao lại không thể cúp điện thoại của tôi?"
"Không có ai... Không ai dám cúp điện thoại của anh cả." A Kiệt nói.
"Kha Tây Ninh không giống bọn họ." Trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Nghiêm Tự đột nhiên lướt qua một tia dịu dàng khó có thể bắt giữ, "Em ấy không phải người khác, là người yêu hợp pháp của tôi."
***
Tác giả có lời muốn nói:Kha Tây Ninh: Cưng, anh nói ngày kỷ niệm kết hôn vui vẻ với em, có phát hiện đã qua mười hai giờ chưa : )
Boom:Mọi người thấy lỗi chính tả thì nhắc giùm nhen