ZingTruyen.Store

Dam My Ha Ha That The Huu Hanh

CHƯƠNG 25: ĐẾN GẦN (HAI)
Editor: Anh Anh

Sống nhẹ nhàng hơn à.

Bạch Kỳ cười cười, đảo mắt: "Tiếng Anh của cậu không tồi nhỉ?"

"Cũng được...... Sao lại hỏi vậy?"

Bạch Kỳ chỉ chỉ cuốn sách để giải trí cậu mới mua đặt trên bàn: "Hai quyển này, là về lý thuyết dịch thuật nhỉ."

"Ồ, anh cũng từng đọc à?" Hứa Thần Xuyên kinh ngạc nhướng mày. Nghĩ lại, hình như lần trước cũng gặp đối phương ở khu sách ngoại văn. "Hay là anh cũng là phiên dịch viên?"

Bạch Kỳ cười như không cười mà lắc đầu: "Tính chuyên nghiệp quá mạnh, không làm được."

"À, tôi không nói đến kiểu dịch giả chuyên nghiệp. Anh biết nhóm phụ đề không?"

Phục vụ mang đồ ăn lên, Bạch Kỳ cầm đũa gắp tượng trưng vài miếng, lại nhìn về phía Hứa Thần Xuyên. Hứa Thần Xuyên tìm được chủ đề chung, nhiệt tình giải thích: "Chính là làm phụ đề tiếng Trung cho phim điện ảnh nước ngoài, phim truyền hình hoặc là những chương trình khác, không yêu cầu kiến thức dịch thuật chuyên nghiệp, có nền tảng tiếng Anh nhất định là có thể thử, trong quá trình làm cũng có thể cải thiện tiếng Anh, là một công việc rất thú vị."

"Có thu nhập từ công việc đó không?"

Hứa Thần Xuyên ngẩn người: "Bình thường thì không có."

"Vậy tại sao còn muốn làm? Chỉ để luyện tiếng Anh thôi à?"

"Ừm —— Mỗi người có một mục đích khác nhau đi. Luyện tiếng Anh này, tìm cảm giác thuộc về tập thể này, giết thời gian này, hưởng thụ niềm vui dịch thuật này...... À đúng rồi, còn sẽ gặp được rất nhiều người thú vị trong nhóm."

"Ví dụ như?" Bạch Kỳ như lơ đãng hỏi.

"Ví dụ như ...... Phiên dịch viên cực kỳ tài giỏi, vua kỹ thuật nhỏ tuổi gì đó...... Tôi còn gặp được một đại thần trong đại thần, đó thật sự là một nhân vật lợi hại."

Đũa trong tay Bạch Kỳ khựng lại một chút, Hứa Thần Xuyên lại gãi gãi đầu, không định nói tiếp nữa.

Vì thế Bạch Kỳ không chịu bỏ qua hỏi: "Là người như thế nào?"

"Ai?" Hứa Thần Xuyên không rõ đối phương tại sao chỉ thấy hứng thú với phần này, cố gắng tìm kiếm một từ miêu tả phù hợp, "Ừm...... Trình độ cao, chỉ là có chút ám ảnh cưỡng chế." Đang nói thì không cậu nhớ tới cái gì, khóe miệng cong lên, "Anh ấy chưa bao giờ tham gia vào các cuộc trò chuyện trong nhóm, mỗi lần ngoi lên không phải vì công việc thì cũng là vì để đả kích người khác, dáng vẻ như chỉ sống trong thế giới của dịch thuật."

Bạch Kỳ chậm rãi ngẩng đầu.

"Nhưng mà, một người như vậy, khi nhóm bị trộm phụ đề, lại nhanh chóng tìm ra bằng chứng thuyết phục nhanh hơn bất kỳ ai, anh nói có phải rất kỳ quái không."

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Bạch Kỳ vẫn không nhúc nhích dừng trên cặp mắt hoa đào kia, dường như muốn nhìn thấu từng chi tiết trong đó.

Hứa Thần Xuyên gượng gạo, dời mắt đi, cười nói: "Ngại quá, lại nói những lời khó hiểu này với anh."

"...... Không sao."

Cuộc trò chuyện đột nhiên kết thúc ở đây.

Hứa Thần Xuyên không tìm được chuyện gì để nói, đành phải im lặng ăn cơm. Mà Bạch Kỳ thế mà cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn để bầu không khí im lặng tiếp tục.

Mà Hứa Thần Xuyên cũng đánh trống lui quân trong lòng. Thôi thôi, tuy anh ấy không phải người hai mặt, nhưng cũng có những mảnh băng ở bốn phương tám hướng. Không chỉ che kín hơi nóng, mà lại còn cộm tay.

Bữa cơm kết thúc trong đầu voi đuôi chuột. Hứa Thần Xuyên gọi phục vụ tới thanh toán, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: "Mưa còn chưa tạnh, anh về có tiện không?"

Đối phương nghiêng đầu: "Cậu muốn đưa tôi về nhà à?"

"Đúng vậy ——?"

Hứa Thần Xuyên không nghĩ ngợi gì đã trả lời, xong rồi mới cảm thấy cuộc trò chuyện này có nghĩa xấu khác. Bắt chuyện, mời khách, lại đưa về nhà, bước tiếp theo sẽ là...... Hứa Thần Xuyên hơi chột dạ mà ngước mắt, lại bắt gặp nụ cười của đối phương.

Cậu đột nhiên nhận ra đối phương cũng hiểu.

Nhận thức này khiến Hứa Thần Xuyên nhất thời khó có thể tiêu hóa được, không biết làm sao đành rời ánh mắt đi, lại liếc nhìn màn mưa bên ngoài.

Bạch Kỳ thưởng thức phản ứng của cậu đủ rồi, mới cười khẽ điều khiển xe lăn ra bên ngoài: "Tôi mang theo ô, không làm phiền cậu nữa."

Động thái của Bạch Kỳ thu hút không ít ánh mắt. Người phục vụ mang tiền lẻ trả lại kinh ngạc Hứa Thần Xuyên vẫn đứng im tại chỗ, trên mặt có ý chửi thầm. Hứa Thần Xuyên rối rắm đuổi theo hai bước: "Vẫn để tôi......"

Chỗ tựa lưng xe lăn che khuất bóng dáng của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy một bàn tay nhợt nhạt vẫy vẫy: "Có duyên gặp lại."

"À...... Tạm biệt."

Hứa Thần Xuyên tâm trạng phức tạp nhìn anh biết mất ngoài cửa.

Mưa đã tạnh, trên lối đi bộ ngập tràn mùi bụi đất và hương cỏ xanh. Một giọt nước lớn từ trên cành lá của hàng cây bên đường rơi xuống, đập mạnh vào mu bàn tay Bạch Kỳ, vỡ thành vô số cánh hoa. Bạch Kỳ cúi đầu, cực kỳ hứng thú nhìn chăm chú vào ấn ký lạnh lẽo trên tay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store