Dam My Gia Gay Truoc Mat Thang Nam Chu Nguyet Thien Trong
 Yển Khư im lặng nâng tay, chậm rì bắt đầu động tác xoa bóp.
Hân cúi đầu, nửa quỳ trước mặt Quý Thời Tự. Động tác mềm nhẹ xoa bóp chân Quý Thời Tự trên mặt rõ ràng là dáng vẻ khuất nhục. Nhưng hắn cái gì cũng không nói.
Quý Thời Tự bình tĩnh tự nhiên ngồi ở ghế trên quan sát biểu tình khuất nhục của thằng nhóc. Quý Thời Tự đánh giá biểu hiện của Yển Khư trong lòng lặng lẽ nghiền ngẫm.
Trong sách có viết một đoạn tâm lý nhân vật nam chủ này, sau khi tiến vào môn phái nam chủ ở trong lòng âm thầm thề sau này nếu ai còn dám khinh nhục hắn chờ đến khi hắn thật sự mạnh mẽ hơn nhất định trăm ngàn lần sẽ quay về trả thù.
Quý Thời Tự âm thầm cân nhắc.
Hắn vừa rồi tạo ra một loạt hành động gây khó dễ tuy không đến mức làm nam chủ muốn giết hắn, nhưng đánh tơi bời một trận muốn nhìn thấy hắn khó chịu chật vật ít nhất cũng phải có.
Ờm, tạm thời vậy là đủ rồi.
Rốt cuộc không thể quá tham lam hấp tấp.
Quý Thời Tự trong lòng thầm nghĩ đột nhiên nhấc chân một đá chân đang quỳ của nam chủ "không kiên nhẫn" đá văng Yển Khư sang một bên.
Quý Thời Tự lực đạo lúc đá nam chủ không nặng. Nhưng đủ để cho Yển Khư lập tức té ngã xuống đất.
Yển Khư đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức chới với ngã xuống sàn nhà. Cũng may Yển Khư sớm hình thành thói quen Quý Thời Tự đột nhiên nổi điên, cho nên chỉ là chậm chạp từ trên mặt đất bò dậy rồi mới ngoan ngoãn một lần nữa quỳ bên chân hắn. Yển Khư lại lần nữa nửa quỳ bên chân Quý Thời Tự hơi cúi đầu, trầm mặc không nói gì.Quý Thời Tự ngồi ở trên ghế một tay dựa vào trên tay vịn một tay xoa xoa cằm nói: "Được rồi."
Yển Khư: "...... Dạ, nhị trưởng lão."
Vừa rồi có vết xe đổ, Yển Khư quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích chờ Quý Thời Tự tiếp tục phân phó. Chỉ thấy Quý Thời Tự ngồi trên ghế hơi hơi nghiên mặt, nói: "Đi vào trong buồng, đam tất cả đồ ta đã thay ôm ra đây."
Yển Khư: "...... Dạ."
Yển Khư thấp giọng trả lời chậm rì đứng lên, xoay người đi vào buồng, đi tìm quần áo Quý Thời Tự đã thay ra. Tới rồi buồng trong, Yển Khư ngẩn ra.
Yển Khư nhìn đống quần áo trước mắt nhíu mày, theo bản năng gọi: "Nhị trưởng lão, mấy cái này......"
Sớm đoán được Yển Khư sẽ mở miệng dò hỏi Quý Thời Tự hỏi lại: "Như thế nào, có vấn đề?"
Yển Khư sửng sốt, minh bạch. Sau đó lặng lẽ nắm chặt nắm tay, thấp giọng trả lời: "...... Không có."
Yển Khư hít một hơi thật sâu, đem mười bộ quần áo cố hết sức ôm lên rồi trầm mặc đi ra.
Yển Khư trầm mặc đi ra, Quý Thời Tự liếc mắt nhìn bộ dạng nam chủ gian nan bước đi, âm thanh lạnh lùng nói: "Hôm nay đều giặt sạch sẽ cho ta."
Yển Khư: "...... Dạ."
Quý Thời Tự ánh mắt lạnh băng, ngón tay gõ gõ trên tay vịn không chút để ý kế nói: "Nếu để ta phát hiện trên quần áo còn có chỗ nào không giặt sạch sẽ...... Biết rõ hậu quả thế nào rồi chứ?"
Yển Khư: "Dạ, đệ tử hiểu rõ."
Quý Thời Tự lúc này mới rốt cuộc đại phát từ bi buông tha hắn vẫy vẫy tay, nói: "Tốt, ngươi có thể lui xuống."
Yển Khư rũ mắt ôm đống quần áo vào lòng ngực gian nan hướng Quý Thời Tự khom mình hành lễ: "Dạ, nhị trưởng lão."
Quý Thời Tự nhàn nhạt ừ một tiếng.
Yển Khư trầm mặc ôm quần áo lui ra, lần nữa trở lại căn phòng của mình.
Đúng lúc mấy người Đinh Trường Húc và Biện Thái cũng vừa lúc tập thể dục buổi sáng xong đã trở lại.
Mấy người đồng loạt trở về đúng lúc gặp Yển Khư cũng vừa trở về, Biện Thái vừa thấy Yển Khư lập tức không chút suy nghĩ mở miệng trào phúng nói: "Người nào đó buổi sáng không phải đi đến chỗ nhị trưởng lão sao không biết có thể kể cho mọi người nghe một chút không......nhị trưởng lão kêu người nào đó hầu hạ như thế nào?"
Nói xong cười trào phúng.
Yển Khư không hề để tâm đến. Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, ôm quần áo tới giếng nước rồi mới đem tất cả bỏ vào chậu nước, quay đầu cúi người múc nước, chuẩn bị đi giặt đồ.
Miêu San San tinh mắt lập tức liền phát hiện ra mấy bộ đồ đó không phải là của Yển Khư, ngạc nhiên nói: "Cái này, đống quần áo kia là......"
Đinh Trường Húc cũng nhìn thấy lập tức ngạc nhiên nói: "Quần áo như vậy hình như không phải của hắn đâu...... Không phải là của nhị trưởng lão chứ?"
Biện Thái vừa nghe lập tức theo bản năng nhìn vào chậu nước đang xem xét một lúc sau đó Biện Thái lập tức liền xác định.
Tuyệt đối là quần áo của nhị trưởng lão không thể nghi ngờ!
Mấy bộ đồ kia rõ ràng với vóc người Yển Khư hoàn toàn không bằng nhau cho nên đương nhiên không phải là của hắn. Mà Yển Khư mới vừa ở chỗ nhị trưởng lão trở về còn ôm theo đống xiêm y trở về...... ngoại trừ của nhị trưởng lão còn có thể là của ai khác?
Biết trong chậu nước là xiêm y của ai rồi Biện Thái đột nhiên ngửa đầu cười nói: "Nhanh thật đấy, thật đúng là tiến bộ thần tốc so với buổi sáng giờ thì thay ngay một bộ mặt khác hẳn. Càng nhìn càng thấy giống tiểu nương tử đi giặt giũ chăm lo cho nhị trưởng lão, ha ha ha!"
Yển Khư vừa nghe, lửa giận khơi lên phút chốc đứng thẳng dậy ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Biện Thái.
Biện Thái bị hoảng sợ nhưng vẫn cho là bản thân đúng lý hợp tình đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Bộ dáng hoàn toàn không sợ Yển Khư. Biện Thái cười lạnh: "Như thế nào, còn muốn động thủ với ta?"
Yển Khư lạnh mặt không nói chuyện càng khiến Biện Thái tự tin, hắn cười nhạo từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Hôm qua sư huynh chính là rõ ràng đã nói, đệ tử nào nếu dám lén đánh nhau...... Bất luận ngươi có là thân phận cao quý gì một khi bị phát hiện ngay lập tức bị trục xuất khỏi môn phái. Lời này ngươi hẳn là không quên chứ?"
Yển Khư trầm mặc, khuôn mặt bình tĩnh mắt nhìn Biện Thái một lát, cuối cùng vẫn là thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống trước chậu nước. Thấy thế, Biện Thái biểu tình khinh thường: "Đồ nhát gan"
Yển Khư không hé răng.
Biện Thái trong miệng một câu lại một câu ' tiểu nương tử thật đáng yêu ' đi ngang qua sau lưng Yển Khư từ từ trở về phòng.
Xương Bình cũng chính là người ở cùng phòng với Yển Khư. Xương Bình đi theo sau Biện Thái, lúc sắp đi ngang qua Yển Khư hắn do dự một hồi, lại chạy về bên cạnh Yển Khư dò hỏi: "Ừm...... Ta gọi là Xương Bình, ngươi...... Có muốn ta giúp một chút không?"
Yển Khư đầu cũng không nâng "Cút"
Xương Bình sắc mặt cứng đờ, qua một hồi lâu mới khôi phục lại tự nhiên.
Thấy Yển Khư bộ dáng xinh đẹp lại không có ai cùng làm bạn với hắn. Xương Bình mới bỏ chút rộng lượng, không so đo cặp mắt màu lục kia mà chạy tới muốn giao lưu kết bạn...... Kết quả không nhận được cảm kích còn chưa tính thế nhưng còn đuổi hắn!
Không biết tốt xấu!
Xương Bình trong miệng thầm mắng, nghĩ thầm khó trách không ai nguyện ý cùng hắn chơi chung, rồi mới căm giận đứng lên.
Xương Bình hừ lạnh một tiếng đứng dậy rời đi vì thế chỗ này cũng chỉ dư lại mỗi Yển Khư.
Yển Khư yên lặng mà ngồi xổm chậu nước giặt đồ, tay nhỏ trắng nõn chậm rãi xoa xoa chà chà trên quần áo.
Trong lòng hắn vô cùng bình tĩnh. Không có oán hận, chỉ có không cam lòng.
Hắn chỉ là không cam lòng chính mình.
—— không cam lòng chính mình vì sao lại yếu đuối như vậy.Đến nỗi nhị trưởng lão...... Hắn cũng không oán hận.Mặc dù người kia đối đãi hắn ra sao, hắn cũng không sinh ra nửa phần oán hận.
Bởi vì ngày ấy, chỉ có người đó không có coi hắn là yêu vật.
Hắn khó có thể quên được.
Từ khi hắn sinh ra cho đến nay lần đầu tiên nghe qua lời nói đó.
Hơn nữa, nếu không phải bởi vì ngày tổ chức khảo hạch người kia đứng dậy vì hắn tranh luận chỉ sợ cũng không thể nào trở thành đệ tử nhập môn của phái Thiên Sơn mà là trực tiếp bị trục xuất xuống núi.
Chỉ vì điểm này, hắn liền tuyệt không sẽ đi oán hận người kia.
Edit bởi protectsilver_
Đêm dài.
Yển Khư dùng cả ngày để giặt sạch hết đống xiêm y, rốt cuộc cũng đem chậu nước rửa sạch sẽ.
Cuối cùng Yển Khư mặt vô biểu tình đứng dậy cầm quần áo phơi khô, rồi mới chậm rãi trở lại phòng chuẩn bị đi ăn cơm chiều sớm đã nguội lạnh.
Nhưng mà khi Yển Khư trở lại phòng chỉ thấy được hai cái chén trống rỗng.
Yển Khư đứng trước chén của mình nhíu mày.Bạn cùng phòng Xương Bình cùng hắn "hàm hậu" cười, biểu tình hơi có chút "ngượng ngùng" nói: " Ta thấy ngươi vẫn không trở về ăn, còn nghĩ là ngươi không ăn, ta ăn giúp phần của ngươi luôn rồi...... Ngươi hẳn là sẽ không để ý đi?"
Yển Khư lạnh lùng nhìn hắn.
Xương Bình ha hả cười, trên mặt biểu tình không thay đổi.
Yển Khư lạnh lùng nhìn chăm chú hắn một lát, rồi sau đó thu hồi tầm mắt. Yển Khư cái gì cũng không nói, xoay người đi đến mép giường của mình nằm xuống. Chờ đến khi Yển Khư nằm xuống. Biểu tình trên mặt Xương Bình lập tức liền thay đổi. Ở chỗ Yển Khư không nhìn thấy, Xương Bình lộ ra biểu tình oán độc.Hừ, đúng là thứ không biết tốt xấu.
Không sai, hắn chính là cố ý.
Hắn cho rằng Yển Khư nếu có sinh khí cũng không dám động thủ gì với hắn, cho nên hắn liền thừa dịp Yển Khư đang giặt đồ trộm ăn cơm của hắn.
Trở về không nhìn thấy cơm ăn, chắc là rất tức giận?
Ha ha, dù cho tức giận thì thế nào cũng không thể làm gì hắn. Nếu là dám động thủ liền bị trục xuất khỏi môn phái. Trừ phi hắn không muốn lưu tại trong môn phái, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không dám làm gì hết.
Thật là thống khoái!
Ngày mai mình lại tiếp tục làm như thế. Nếu không cảm kích hắn cũng sẽ không khách khí.
Xứng đáng! Do hắn tự chuốc lấy
Xương Bình vui sướng khi người khác gặp họa vui vẻ đi ngủ.
 Hân cúi đầu, nửa quỳ trước mặt Quý Thời Tự. Động tác mềm nhẹ xoa bóp chân Quý Thời Tự trên mặt rõ ràng là dáng vẻ khuất nhục. Nhưng hắn cái gì cũng không nói.
Quý Thời Tự bình tĩnh tự nhiên ngồi ở ghế trên quan sát biểu tình khuất nhục của thằng nhóc. Quý Thời Tự đánh giá biểu hiện của Yển Khư trong lòng lặng lẽ nghiền ngẫm.
Trong sách có viết một đoạn tâm lý nhân vật nam chủ này, sau khi tiến vào môn phái nam chủ ở trong lòng âm thầm thề sau này nếu ai còn dám khinh nhục hắn chờ đến khi hắn thật sự mạnh mẽ hơn nhất định trăm ngàn lần sẽ quay về trả thù.
Quý Thời Tự âm thầm cân nhắc.
Hắn vừa rồi tạo ra một loạt hành động gây khó dễ tuy không đến mức làm nam chủ muốn giết hắn, nhưng đánh tơi bời một trận muốn nhìn thấy hắn khó chịu chật vật ít nhất cũng phải có.
Ờm, tạm thời vậy là đủ rồi.
Rốt cuộc không thể quá tham lam hấp tấp.
Quý Thời Tự trong lòng thầm nghĩ đột nhiên nhấc chân một đá chân đang quỳ của nam chủ "không kiên nhẫn" đá văng Yển Khư sang một bên.
Quý Thời Tự lực đạo lúc đá nam chủ không nặng. Nhưng đủ để cho Yển Khư lập tức té ngã xuống đất.
Yển Khư đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức chới với ngã xuống sàn nhà. Cũng may Yển Khư sớm hình thành thói quen Quý Thời Tự đột nhiên nổi điên, cho nên chỉ là chậm chạp từ trên mặt đất bò dậy rồi mới ngoan ngoãn một lần nữa quỳ bên chân hắn. Yển Khư lại lần nữa nửa quỳ bên chân Quý Thời Tự hơi cúi đầu, trầm mặc không nói gì.Quý Thời Tự ngồi ở trên ghế một tay dựa vào trên tay vịn một tay xoa xoa cằm nói: "Được rồi."
Yển Khư: "...... Dạ, nhị trưởng lão."
Vừa rồi có vết xe đổ, Yển Khư quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích chờ Quý Thời Tự tiếp tục phân phó. Chỉ thấy Quý Thời Tự ngồi trên ghế hơi hơi nghiên mặt, nói: "Đi vào trong buồng, đam tất cả đồ ta đã thay ôm ra đây."
Yển Khư: "...... Dạ."
Yển Khư thấp giọng trả lời chậm rì đứng lên, xoay người đi vào buồng, đi tìm quần áo Quý Thời Tự đã thay ra. Tới rồi buồng trong, Yển Khư ngẩn ra.
Yển Khư nhìn đống quần áo trước mắt nhíu mày, theo bản năng gọi: "Nhị trưởng lão, mấy cái này......"
Sớm đoán được Yển Khư sẽ mở miệng dò hỏi Quý Thời Tự hỏi lại: "Như thế nào, có vấn đề?"
Yển Khư sửng sốt, minh bạch. Sau đó lặng lẽ nắm chặt nắm tay, thấp giọng trả lời: "...... Không có."
Yển Khư hít một hơi thật sâu, đem mười bộ quần áo cố hết sức ôm lên rồi trầm mặc đi ra.
Yển Khư trầm mặc đi ra, Quý Thời Tự liếc mắt nhìn bộ dạng nam chủ gian nan bước đi, âm thanh lạnh lùng nói: "Hôm nay đều giặt sạch sẽ cho ta."
Yển Khư: "...... Dạ."
Quý Thời Tự ánh mắt lạnh băng, ngón tay gõ gõ trên tay vịn không chút để ý kế nói: "Nếu để ta phát hiện trên quần áo còn có chỗ nào không giặt sạch sẽ...... Biết rõ hậu quả thế nào rồi chứ?"
Yển Khư: "Dạ, đệ tử hiểu rõ."
Quý Thời Tự lúc này mới rốt cuộc đại phát từ bi buông tha hắn vẫy vẫy tay, nói: "Tốt, ngươi có thể lui xuống."
Yển Khư rũ mắt ôm đống quần áo vào lòng ngực gian nan hướng Quý Thời Tự khom mình hành lễ: "Dạ, nhị trưởng lão."
Quý Thời Tự nhàn nhạt ừ một tiếng.
Yển Khư trầm mặc ôm quần áo lui ra, lần nữa trở lại căn phòng của mình.
Đúng lúc mấy người Đinh Trường Húc và Biện Thái cũng vừa lúc tập thể dục buổi sáng xong đã trở lại.
Mấy người đồng loạt trở về đúng lúc gặp Yển Khư cũng vừa trở về, Biện Thái vừa thấy Yển Khư lập tức không chút suy nghĩ mở miệng trào phúng nói: "Người nào đó buổi sáng không phải đi đến chỗ nhị trưởng lão sao không biết có thể kể cho mọi người nghe một chút không......nhị trưởng lão kêu người nào đó hầu hạ như thế nào?"
Nói xong cười trào phúng.
Yển Khư không hề để tâm đến. Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, ôm quần áo tới giếng nước rồi mới đem tất cả bỏ vào chậu nước, quay đầu cúi người múc nước, chuẩn bị đi giặt đồ.
Miêu San San tinh mắt lập tức liền phát hiện ra mấy bộ đồ đó không phải là của Yển Khư, ngạc nhiên nói: "Cái này, đống quần áo kia là......"
Đinh Trường Húc cũng nhìn thấy lập tức ngạc nhiên nói: "Quần áo như vậy hình như không phải của hắn đâu...... Không phải là của nhị trưởng lão chứ?"
Biện Thái vừa nghe lập tức theo bản năng nhìn vào chậu nước đang xem xét một lúc sau đó Biện Thái lập tức liền xác định.
Tuyệt đối là quần áo của nhị trưởng lão không thể nghi ngờ!
Mấy bộ đồ kia rõ ràng với vóc người Yển Khư hoàn toàn không bằng nhau cho nên đương nhiên không phải là của hắn. Mà Yển Khư mới vừa ở chỗ nhị trưởng lão trở về còn ôm theo đống xiêm y trở về...... ngoại trừ của nhị trưởng lão còn có thể là của ai khác?
Biết trong chậu nước là xiêm y của ai rồi Biện Thái đột nhiên ngửa đầu cười nói: "Nhanh thật đấy, thật đúng là tiến bộ thần tốc so với buổi sáng giờ thì thay ngay một bộ mặt khác hẳn. Càng nhìn càng thấy giống tiểu nương tử đi giặt giũ chăm lo cho nhị trưởng lão, ha ha ha!"
Yển Khư vừa nghe, lửa giận khơi lên phút chốc đứng thẳng dậy ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Biện Thái.
Biện Thái bị hoảng sợ nhưng vẫn cho là bản thân đúng lý hợp tình đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Bộ dáng hoàn toàn không sợ Yển Khư. Biện Thái cười lạnh: "Như thế nào, còn muốn động thủ với ta?"
Yển Khư lạnh mặt không nói chuyện càng khiến Biện Thái tự tin, hắn cười nhạo từng câu từng chữ chậm rãi nói: "Hôm qua sư huynh chính là rõ ràng đã nói, đệ tử nào nếu dám lén đánh nhau...... Bất luận ngươi có là thân phận cao quý gì một khi bị phát hiện ngay lập tức bị trục xuất khỏi môn phái. Lời này ngươi hẳn là không quên chứ?"
Yển Khư trầm mặc, khuôn mặt bình tĩnh mắt nhìn Biện Thái một lát, cuối cùng vẫn là thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống trước chậu nước. Thấy thế, Biện Thái biểu tình khinh thường: "Đồ nhát gan"
Yển Khư không hé răng.
Biện Thái trong miệng một câu lại một câu ' tiểu nương tử thật đáng yêu ' đi ngang qua sau lưng Yển Khư từ từ trở về phòng.
Xương Bình cũng chính là người ở cùng phòng với Yển Khư. Xương Bình đi theo sau Biện Thái, lúc sắp đi ngang qua Yển Khư hắn do dự một hồi, lại chạy về bên cạnh Yển Khư dò hỏi: "Ừm...... Ta gọi là Xương Bình, ngươi...... Có muốn ta giúp một chút không?"
Yển Khư đầu cũng không nâng "Cút"
Xương Bình sắc mặt cứng đờ, qua một hồi lâu mới khôi phục lại tự nhiên.
Thấy Yển Khư bộ dáng xinh đẹp lại không có ai cùng làm bạn với hắn. Xương Bình mới bỏ chút rộng lượng, không so đo cặp mắt màu lục kia mà chạy tới muốn giao lưu kết bạn...... Kết quả không nhận được cảm kích còn chưa tính thế nhưng còn đuổi hắn!
Không biết tốt xấu!
Xương Bình trong miệng thầm mắng, nghĩ thầm khó trách không ai nguyện ý cùng hắn chơi chung, rồi mới căm giận đứng lên.
Xương Bình hừ lạnh một tiếng đứng dậy rời đi vì thế chỗ này cũng chỉ dư lại mỗi Yển Khư.
Yển Khư yên lặng mà ngồi xổm chậu nước giặt đồ, tay nhỏ trắng nõn chậm rãi xoa xoa chà chà trên quần áo.
Trong lòng hắn vô cùng bình tĩnh. Không có oán hận, chỉ có không cam lòng.
Hắn chỉ là không cam lòng chính mình.
—— không cam lòng chính mình vì sao lại yếu đuối như vậy.Đến nỗi nhị trưởng lão...... Hắn cũng không oán hận.Mặc dù người kia đối đãi hắn ra sao, hắn cũng không sinh ra nửa phần oán hận.
Bởi vì ngày ấy, chỉ có người đó không có coi hắn là yêu vật.
Hắn khó có thể quên được.
Từ khi hắn sinh ra cho đến nay lần đầu tiên nghe qua lời nói đó.
Hơn nữa, nếu không phải bởi vì ngày tổ chức khảo hạch người kia đứng dậy vì hắn tranh luận chỉ sợ cũng không thể nào trở thành đệ tử nhập môn của phái Thiên Sơn mà là trực tiếp bị trục xuất xuống núi.
Chỉ vì điểm này, hắn liền tuyệt không sẽ đi oán hận người kia.
Edit bởi protectsilver_
Đêm dài.
Yển Khư dùng cả ngày để giặt sạch hết đống xiêm y, rốt cuộc cũng đem chậu nước rửa sạch sẽ.
Cuối cùng Yển Khư mặt vô biểu tình đứng dậy cầm quần áo phơi khô, rồi mới chậm rãi trở lại phòng chuẩn bị đi ăn cơm chiều sớm đã nguội lạnh.
Nhưng mà khi Yển Khư trở lại phòng chỉ thấy được hai cái chén trống rỗng.
Yển Khư đứng trước chén của mình nhíu mày.Bạn cùng phòng Xương Bình cùng hắn "hàm hậu" cười, biểu tình hơi có chút "ngượng ngùng" nói: " Ta thấy ngươi vẫn không trở về ăn, còn nghĩ là ngươi không ăn, ta ăn giúp phần của ngươi luôn rồi...... Ngươi hẳn là sẽ không để ý đi?"
Yển Khư lạnh lùng nhìn hắn.
Xương Bình ha hả cười, trên mặt biểu tình không thay đổi.
Yển Khư lạnh lùng nhìn chăm chú hắn một lát, rồi sau đó thu hồi tầm mắt. Yển Khư cái gì cũng không nói, xoay người đi đến mép giường của mình nằm xuống. Chờ đến khi Yển Khư nằm xuống. Biểu tình trên mặt Xương Bình lập tức liền thay đổi. Ở chỗ Yển Khư không nhìn thấy, Xương Bình lộ ra biểu tình oán độc.Hừ, đúng là thứ không biết tốt xấu.
Không sai, hắn chính là cố ý.
Hắn cho rằng Yển Khư nếu có sinh khí cũng không dám động thủ gì với hắn, cho nên hắn liền thừa dịp Yển Khư đang giặt đồ trộm ăn cơm của hắn.
Trở về không nhìn thấy cơm ăn, chắc là rất tức giận?
Ha ha, dù cho tức giận thì thế nào cũng không thể làm gì hắn. Nếu là dám động thủ liền bị trục xuất khỏi môn phái. Trừ phi hắn không muốn lưu tại trong môn phái, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không dám làm gì hết.
Thật là thống khoái!
Ngày mai mình lại tiếp tục làm như thế. Nếu không cảm kích hắn cũng sẽ không khách khí.
Xứng đáng! Do hắn tự chuốc lấy
Xương Bình vui sướng khi người khác gặp họa vui vẻ đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store