Dam My Edit Nhu Thay Tuyet Roi Duong To
Chẳng trách từ xưa tới nay, chưa bao giờ có Bí Thuật Giả đạt đỉnh Thiên Nhân cảnh. Không hẳn là không có, mà là người đã đạt đỉnh đều bị hệ thống xóa bỏ.Thần Đồ tới giết chàng, thuật lại việc Yêu tộc cho rằng hệ thống là cùng loại với con rối, một pháp bảo Tinh Trận như vậy. Nếu bọn họ biết hệ thống ở trong đầu Tô Như Hối, chỉ sợ so với vận mệnh chôn thân tù đày của Tô Như Hối ở Động Tiên Nhân còn đáng sợ hơn. Với tính tình hung tàn của Yêu vật, nói không chừng sẽ đem đầu chàng mổ ra để tìm kiếm hệ thống.Hệ thống nói: 【 thực xin lỗi, "Thiên Nhân hẳn phải chết" là quy tắc trung tâm của thế giới này. Như quả táo nhất định phải rơi xuống phía dưới, mà không phải bay lên bầu trời, vịt là kêu cạc cạc chứ không phải sủa gâu gâu, Bí Thuật Giả một khi đạt đỉnh "Thiên Nhân cảnh", nhất định sẽ bị quy tắc xóa bỏ. 】Tô Như Hối cũng không thấy lạ, thực hiển nhiên, chính cha chàng cũng biết rõ hậu quả khi đạt đến Thiên Nhân cảnh. Gia hỏa kia dùng hết khả năng thông qua áp chế cảnh giới để lẩn tránh kết cục phải chết, chính là vì báo thù, hắn dứt khoát lựa chọn con đường không thể quay đầu. Giờ khắc này, Tô Như Hối rốt cuộc đã hiểu rõ được nam nhân kia, khổ tu mười năm, bôn ba vạn dặm, tâm tư của hắn không ở việc tính toán chi li hai tiếng "Trai lơ", hay bêu danh "Hạng người vô dụng", mà là ở nơi vạn dặm này vừa dũng mãnh vừa cô độc xả thân báo thù.Chỉ tiếc, Tô Như Hối rốt cuộc đợi không được người kia từ trong đêm đen gió tuyết trở về."Ta thì sao?", Tô Như Hối hỏi hệ thống, "Nếu ta đạt đỉnh Thiên Nhân cảnh, ngươi cũng sẽ giết ta sao?"Hệ thống nói: 【 Này thì quy tắc không thích hợp với ngươi. 】"Vì sao?"【 "Thiên Nhân hẳn phải chết" bị kích hoạt cần phải thỏa mãn hai loại điều kiện phán định: Thứ nhất, đối tượng là "Thiên Nhân cảnh"; thứ hai, đối tượng là chủng tộc tương quan với tập hợp chủng tộc thế giới. Khi ta tiến hành phán định, ta sẽ từ giữa bối cảnh xóa bỏ đối tượng, lấy ra số liệu chủng tộc của hắn, nếu đối tượng tương quan với Người, Yêu, mèo, chó cùng các loại chủng tộc khác, đồng thời phù hợp với điều kiện thứ nhất là "Thiên Nhân cảnh", quy tắc sẽ ngay lập tức xóa bỏ hắn. Giả dụ như Tô Quán Vũ, chủng tộc của hắn là "Người". 】Có ý gì? Tô Như Hối buồn bực, ngươi nói trong "tập hợp chủng tộc thế giới" không bao gồm "Con rối thịt siêu nhất phẩm"? Cho nên dù ta đạt tới Thiên Nhân cảnh, cũng không phù hợp với điều kiện phán định thứ hai của ngươi?【 không, "Tập hợp chủng tộc thế giới" bao gồm các chủng tộc mà thế giới này sở hữu, cũng bao gồm "con rối thịt siêu nhất phẩm". Nhưng dựa vào số liệu ta kiểm tra, thông tin chủng tộc của ngươi không chỉ có mỗi con rối thịt siêu nhất phẩm, còn có tin tức hạng nhất chưa được giải khóa. 】Tô Như Hối hiểu rõ, quyền hạn hiện tại của chàng không đủ, không có cách giải khóa tin tức bí mật này.【 đúng vậy, cố gắng làm nhiệm vụ đi ký chủ! 】Một chốc không thể có cách nâng cấp quyền hạn, Tô Như Hối không đáp lại hệ thống, ngồi xổm xuống mặt đối mặt cùng Thần Đồ, nói: "Tốt, hiện tại nói cho ta, các ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì để mưu đồ ở nhân gian?"Thần Đồ không hé răng."Thật ra cũng không khó đoán," Tô Như Hối ôm cánh tay nói, "Nhiều năm qua, các ngươi vẫn luôn nghĩ cách xâm nhập Bí Tông, ở Bí Tông xếp vào vô số nội quỷ. Các ngươi lúc đầu ra lệnh yêu trong tộc thay thế võ quan Bí Tông, đáng tiếc các ngươi biến hình bị bại lộ trước mắt người, chúng yêu liền bị Bí Tông bắt giết. Nhưng này không phải là đường duy nhất của các ngươi, cũng không phải là đường quan trọng nhất của các ngươi. Cậu ta cai quản thiên hạ nhiều năm, bốn mươi tám châu sớm đã có tâm làm phản. Các ngươi bèn tìm thế gia kết đồng minh, Vân Châu Giang thị là một trong số đó. Ta nói đúng không?"Thần Đồ dùng hai chân che miệng, làm tư thế đánh chết cũng không mở miệng.Tang Trì Ngọc đứng yên lặng ở một bên mở ra bí thuật 'Độc Tâm'.Tô Như Hối tiếp tục từ từ kể ra: "Yêu tộc tập kích lưu dân ở doanh địa, ý đồ muốn kích động mâu thuẫn giữa Hắc Nhai cùng Bí Tông. Các ngươi mượn Hắc Nhai làm tay sai, ở trên đại triều nghị ám sát cậu của ta. Cậu ta mà chết, Bí Tông theo đó sụp đổ, nhân gian náo động, các ngươi liền có thể thừa cơ mà xâm nhập. Chẳng qua có một chút việc làm ta nghĩ không thông, chính ngươi cũng nói, khoảng cách từ vương thành các ngươi tới nhân gian quá xa, đại quân không thể lặn lội đường xa tiến nhanh xuống phía nam, huống hồ còn có lá chắn trường thành Tuyết Cảnh này. Đương nhiên, các ngươi có thể mở ra Vô Tướng Pháp môn lẻn vào nhân gian. Nhưng mặc dù là Bí Thuật Giả Triêu Thánh cảnh, mở Pháp môn một lần thì chỉ duy trì được thời gian khoảng chừng mười hơi thở, một ngày nhiều nhất mở được năm lần Pháp môn, càng đừng nói Bí Thuật Giả dưới ngưỡng Triêu Thánh cảnh, một ngày mở ba, bốn lần liền sẽ hộc máu, không có khả năng làm mấy vạn đại quân thông qua hết bằng pháp môn. Vấn đề này, các ngươi tính toán giải quyết như thế nào?"Thần Đồ rầm rì nói: "Ta không biết. Điện hạ nói ta đầu óc không được tốt, xét cơ mật cấp bậc hai trở lên đều không thể cho ta biết. Mà cho dù ta có biết, ta cũng không nói cho ngươi. Muốn giết muốn xẻo, muốn làm gì cũng được. Chẳng qua trước khi chết, ngươi có thể nấu một bữa thịt kho cho ta ăn không?" Hắn vừa nói, nước miếng vừa chảy ròng ròng.Tô Như Hối liền bắt được một từ quan trọng, "Điện hạ?"Thần Đồ ý thức được bản thân vừa lỡ miệng, dứt khoát đem đầu vùi vào trong nền tuyết. Nhưng đáp án trong lòng hắn lại bị bại lộ, Tang Trì Ngọc từ tâm tình bề bộn của Thần Đồ thấy được một gia hỏa lấy túi dầu gói bánh nướng che mặt.Tang Trì Ngọc thốt ra tên của hắn, "Bạch Nhược Gia?"Thần Đồ đột nhiên rút đầu ra, trợn mắt lên hỏi: "Sao ngươi biết được?"Tang Trì Ngọc nhàn nhạt nói: "Yêu tộc vốn có bảy mươi hai bộ tộc, Tô Quán Vũ diệt sạch hơn phân nửa, hiện giờ chỉ còn mười một bộ tộc. 'Bạch Nhược Gia' này là con cháu La Phù vương, cũng là máu mủ cuối cùng của dòng dõi hồ ly tuyết nhất tộc."Tô Như Hối nhìn Tang Trì Ngọc, lại nhìn Thần Đồ. Thần Đồ biểu tình kinh ngạc, xem ra lời Tang Trì Ngọc nói đều là sự thật. Chính là Tang Trì Ngọc từ nhỏ đã sinh sống ở nhân gian, làm thế nào biết nhiều chuyện của Yêu tộc như vậy? Trong chớp mắt, Tô Như Hối liền nhớ tới bí thuật của Tô Cấu- 'Độc Tâm'. Ngày đó Tô Cấu bỗng nhiên đi đời nhà ma, y còn nói tiểu yêu này chết nhanh cũng tốt. Hiện giờ xem ra, nhất định là khi đó Tang Trì Ngọc giả trang thành Tô Ngọc đã hút tinh huyết của nó.Tô Như Hối giãn mặt ra cười cười, từ từ nói: "Thần Đồ, đừng vội giấu chúng ta, chúng ta biết nhiều chuyện có thể còn hơn ngươi tưởng."Thần Đồ kinh ngạc, sau một lúc lâu bình tĩnh lại, lười nhác mà lật mình đưa bụng ra phơi nắng."Con trai, khỏi cần phí công phu nơi ta làm gì. Việc ta biết không nhiều, điện hạ hiện giờ thân phận là gì, là bộ dạng gì, là nam hay nữ, ta đều không biết. Ta chỉ biết hắn muốn giết ngươi, cho nên ta liền tới rồi." Thần Đồ nhìn vòm trời mênh mang, "Mẫu thân ngươi đã chết, Tô Quán Vũ cũng đã chết, về sau sẽ còn chết rất nhiều rất nhiều người. Tô Như Hối, ngươi nếu muốn sống, nên lưu lại ở Tuyết Cảnh, không nên về lại nhân gian."Tô Như Hối ngẩng đầu nhìn Tang Trì Ngọc, Tang Trì Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu.Thần Đồ đúng là cái gì cũng không biết, tin tức dùng được mà Độc Tâm nhìn ra, chỉ có gia hỏa mang trên mặt túi giấy dầu buồn cười kia. Tang Trì Ngọc ở trên nền tuyết vẽ ra dáng vẻ của túi giấy dầu, Tô Như Hối nhìn kĩ hóa trang này, tìm không ra manh mối. Đành phải chờ lúc về Biên Đô tìm sư tỷ, đem chuyện này báo cho nàng, nhờ nàng đi tra rõ từng khách mua bánh nướng.Chiều muộn, mặt trời ngả về tây, mắt thấy trời sắp tối, Tô Như Hối dùng ngón út ngoéo tay Tang Trì Ngọc, "Tang ca, hóa ra cha ta chết ở vương thành Yêu tộc, ta rất đau khổ, muốn hôn hôn, muốn ôm ôm một cái."Xung quanh người đến người đi, đám côn đồ Cực Lạc Phường đang khiêng cuốc đào mương máng, tăng lữ Đại Bi Điện hì hục rửa sạch tuyết đọng. Lời Tô Như Hối vừa thốt ra, lập tức dẫn dụ được ánh mắt chăm chú của không ít người. Tô Như Hối mặt dày không biết xấu hổ, Tang Trì Ngọc lại đạo mạo đoan trang. Tô Như Hối cũng nghĩ chỉ là quen thói mà đùa giỡn y, cũng không mong chờ y sẽ thật sự hôn mình. Ai ngờ Tang Trì Ngọc ôm chặt chàng, tay phải đè gáy chàng lại, môi y nhẹ nhàng chạm bờ môi chàng. Tô Như Hối lại lần nữa từ trên người Tang Trì Ngọc ngửi được hương tuyết đọng lạnh căm căm, tuy rằng lạnh băng, lại vô cớ làm chàng an tâm.Môi hai người tách ra, Tang Trì Ngọc vẫn còn tiếp tục ôm chặt Tô Như Hối.Tô Như Hối nhỏ giọng nói: "Kỳ thật ta không có đau khổ tới vậy.""Ta biết." Thanh âm trầm ổn của Tang Trì Ngọc vang lên bên tai chàng."Vậy mà ngươi còn hôn ta?" Tô Như Hối nhìn trái nhìn phải, "Nơi này rất nhiều người, bọn họ đều đang xem hai ta.""Không cần để ý bọn họ." Tang Trì Ngọc nói."Ngươi thay đổi rồi," Tô Như Hối nói, "Da mặt ngươi ngày càng dày.""Ừm, là học theo ngươi."Có cái rắm, Tô Như Hối âm thầm bật cười, thằng nhãi này trước kia đều đoan chính giữ lễ. Y là yêu, y giữ lễ cái rắm."Ngươi có muốn hỏi Thần Đồ thêm chút chuyện của cha mẹ ngươi không? Chuyện hắn biết có lẽ còn nhiều hơn Tô Cấu." Tô Như Hối nói.Tang Trì Ngọc lắc đầu, "Không cần thiết."Tô Như Hối nhìn nhìn sườn mặt y, không thể không nghĩ, tiểu tử này thật sự không tò mò về chuyện của cha mẹ mình sao?Thần Đồ ngửa đầu nhìn hai người, dùng móng vuốt lay lay ống quần bọn họ, "Các ngươi ôm nhau làm cái gì? Do thấy lạnh sao? Con người thật là yếu ớt, nếu vào lúc rét đậm, các ngươi còn chịu nổi sao?"Tang Trì Ngọc hỏi Tô Như Hối: "Ngươi muốn nuôi thêm con chó này nữa?"Thần Đồ phản bác, "Ta là sói!" Hắn nhìn chằm chằm cằm Tang Trì Ngọc một lúc lâu, sau đó nói, "A, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là người ngày đó đem ta đưa đi......"Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của Tang Trì Ngọc dừng ở trên thân Thần Đồ, Thần Đồ chợt rùng mình một cái, liền dùng hai chân bịt kín miệng.Tô Như Hối nói: "Nuôi chứ, nuôi nó làm chó canh nhà, giữ cửa lớn cho ta.""Ngươi có ta." Tang Trì Ngọc nói."Hẳn chốc lát nữa ngươi sẽ đi cùng ta về Biên Đô?" Tô Như Hối cười tủm tỉm nói, "Trời sắp tối rồi, người của sư tỷ ta hẳn là sắp tới đón ta."Tang Trì Ngọc chớp mắt liền trầm mặc, nói: "Xin lỗi."Tô Như Hối sửng sốt, hỏi: "Vì cái gì? Ngươi không muốn cùng ta về Biên Đô?"Tang Trì Ngọc xoa xoa đầu chàng, lại không nói gì.Tô Như Hối từ trong lồng ngực Tang Trì Ngọc giãy ra, hàng mi run run trách móc: "Rốt cuộc vì sao hả Tang Trì Ngọc? Ngươi mấy ngày nay lưu lại ở đâu, vì sao gạt ta? Ngươi đừng gạt ta, ta đều biết cả, ngươi căn bản không ngủ lại Đại Bi Điện." Tô Như Hối đánh giá y từ trên xuống dưới, "Ngươi có nam nhân khác ở bên ngoài ư, không thể nói ra bèn phải gạt ta?"Tang Trì Ngọc không hé một lời, ánh mắt bình đạm, y biết rõ Tô Như Hối là đang kích y để y nói thật."Ngươi không nói cho ta việc mấy ngày nay đã ở đâu, ta cũng không thèm nói cho ngươi chuyện vòng cổ." Tô Như Hối uy hiếp."Không sao." Tang Trì Ngọc lại xoa xoa đầu chàng.Thằng nhãi này dầu muối đều không ăn, nếu Tang Trì Ngọc đã hạ quyết tâm kín miệng như nút hồ lô, ai cũng không thể cạy miệng y ra. Tô Như Hối hết cách, "Ngươi vậy mà lại yên tâm để ta một thân một mình ở Biên Đô?""Biên Đô quả thực an toàn." Tang Trì Ngọc giữ bả vai Tô Như Hối, đem chàng xoay sang một hướng khác.Đối diện Tô Như Hối, một cánh cửa Vô Tướng Pháp môn mở ra, thuật sĩ dưới trướng Giang Tuyết Nha cung cung kính kính chắp tay thi lễ với chàng."Đi thôi." Tang Trì Ngọc nói."Tang Trì Ngọc," Tô Như Hối buồn bã nói, "Ngươi giống như có thể sẽ bỏ rơi ta."Tiếng của chàng trùng xuống, mặt mày cũng rầu rĩ theo, không giống đang cố ý kích thích Tang Trì Ngọc, tựa hồ là chàng thật sự nghĩ như vậy. Quả thực trong lòng Tô Như Hối nghẹn lại một nỗi uất ức đắng nghét, chàng không hiểu, Tang Trì Ngọc vì sao không muốn cùng chàng về Biên Đô? Hai người mới vừa đem mọi nỗi niềm nhịn nhục nói ra rõ ràng, Tang Trì Ngọc thế nhưng nỡ lòng nào cùng chàng chia lìa không gặp? Nếu hai bên đều có tình cảm với nhau, không phải lúc nào cũng nên dính ở một chỗ sao?Tang Trì Ngọc hơi hơi nhíu mày, "Đừng nghĩ nhiều."Tô Như Hối nhìn y một cái, thắt chặt tay nải, chậm rì rì đi tới chỗ Vô Tướng Pháp môn. Bộ dáng ủ rũ cụp đuôi, trông rất giống chó con bị vứt bỏ, toàn thân tản ra nỗi sầu hận tối tăm.Tô Như Hối đi đến trước Vô Tướng Pháp môn, lại quay đầu liếc nhìn Tang Trì Ngọc một cái. Tang Trì Ngọc đứng ở trên nền tuyết, thân ảnh cao gầy thẳng tắp như cây tuyết tùng, khuôn mặt y giống như bị sương gió thổi đi biểu tình rồi, mặt lạnh như khối ngọc bích. Một người đẹp như vậy, tựa tiểu tiên đồng cùng với vân mây rơi xuống nhân gian. Đáng tiếc y chính là giọt sao băng giá, luôn treo ở bầu trời cao cao, làm người ta khó mà thân cận.Tô Như Hối đột nhiên chạy về, ôm chặt lấy y, nói: "Ta luyến tiếc ngươi."Tang Trì Ngọc rũ mắt nhìn chàng, "Ngươi có thể không về.""Thôi bỏ đi," Tô Như Hối như đang cam chịu, "Sư tỷ của ta ra lệnh, ta không dám không nghe theo, nàng gấp gáp tới mức dọa người. Bảo bảo còn ở nhà, ta phải trở về chăm nó, ăn nhiều cá khô đối với thân thể nó không tốt." Tô Như Hối buồn bực hỏi, "Ngươi chừng nào thì tới tìm ta?"Tang Trì Ngọc nghĩ nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: "Sẽ mau thôi."Này dường như là có trả lời cũng như không, Tô Như Hối không thèm giận dỗi nữa, liếc mắt xéo sắc chồng chất sự bất mãn mà rời đi.Bước vào Vô Tướng Pháp môn, quang cảnh trước mắt thay đổi, chàng quay đầu lại, đã là màn đêm buông xuống ở Biên Đô, đầu tường yên tĩnh không một tiếng động, đường cái trống vắng tích đầy tuyết, không thấy bóng dáng của Tang Trì Ngọc.Tô Như Hối hỏi hệ thống: Có phải ta đã đối xử tốt với y quá rồi không? Y liền không quý trọng ta.【 Tang Trì Ngọc là nửa yêu, có thể bị vòng cổ khống chế, kiến nghị ký chủ mang vòng cổ cho y, thống khoái đung đưa "ngọn nến" ở trên cơ bụng y. 】Tô Như Hối: "......"Hệ thống rác rưởi đáng khinh này đúng là cái đồ hư hỏng.Thôi đi. Chàng ngó lơ hệ thống, móc la bàn ra nhìn. Chàng rời đi cũng được một lúc rồi, mà Tang Trì Ngọc ngay cả chút ít tin tức đều không gửi tới. Được thôi, Tô Như Hối âm thầm nghĩ, nếu đêm nay giờ Tý mà Tang Trì Ngọc vẫn không có chút tin tức nào, cái đồ đáng ghét này liền chờ bị đánh hết sạch trứng đi. Tô Như Hối tức đến ngứa răng, chàng thông minh hiền huệ như vậy, nam nhân tốt như chàng, Tang Trì Ngọc có đốt hết đèn cũng tìm không ra![P/s: trứng là cái ấy ấy đóa mấy bà ;))))))) Này là câu chửi tục mà không biết nên dịch như nào á hix]Bên kia, Tang Trì Ngọc nhìn theo Tô Như Hối từ Vô Tướng Pháp môn rời đi, quay đầu gọi A Nan tới."Mở pháp môn, thông tới đường cái phía nam Biên Đô." Tang Trì Ngọc nói.A Nan không hiểu ra sao, hỏi: "Tang công tử, mới vừa rồi chỗ mà Tô...... Tang phu nhân đi đến còn không phải là Biên Đô sao? Ngài sao lại không đi cùng một lần luôn?"Tang Trì Ngọc không trả lời, A Nan cũng không dám hỏi thêm, tự mình não bổ, có lẽ đây là tình thú của tiểu phu thê người ta, hắn là hòa thượng nên không hiểu được. Hắn tìm Bí Thuật Giả Vô Tương Pháp môn của Đại Bi Điện, mở pháp môn cho Tang Trì Ngọc.Trước khi đi, Tang Trì Ngọc liếc nhìn Thần Đồ trên mặt đất, nói: "Trông chừng nó."Nói xong, Tang Trì Ngọc bước vào pháp môn.Tô Như Hối bị đưa tới phủ đệ của Giang Tuyết Nha, chàng đi vào thư phòng, thấy Giang Tuyết Nha ôm lò sưởi tay ngồi ở ghế bành, gương mặt nàng mơ mơ hồ hồ trong làn khói lượn lờ của lò huân Bác Sơn phủ đầy nhũ kim. Mặt mày nàng vốn tươi tỉnh giờ phút này lại tích đầy vẻ ủ dột, tư thái không một chút biểu tình kia quả thật dễ làm người ta có chút kinh hồn bạt vía. Tô Như Hối cảm thấy áp lực như mây đen bao trùm, liền hỏi: "Tâm tình sư tỷ không tốt?"Giang Tuyết Nha liếc mắt nhìn chàng một cái, hất cằm về phía bàn, "Tới mau, vẽ.""À." Tô Như Hối ngồi xuống, bắt đầu dùng bút lông phác họa ra tinh đồ của tinh trận Hắc Nhai."Ta tới nhà ngươi, không nhìn thấy mèo." Thanh âm của Giang Tuyết Nha truyền đến.Tô Như Hối nhíu mày, rõ ràng lúc chàng rời đi đã đem cửa sổ đóng kín mít, sao Tang Bảo Bảo lại chạy ra ngoài được?"Ta để lại chén cá khô, nó đói bụng sẽ tự ăn." Giang Tuyết Nha nói, "Ngươi ăn no rảnh rỗi, chạy tới Tuyết Cảnh làm cái gì?""Theo đuổi chàng dâu đã cưới về.""Theo đuổi ?" Giang Tuyết Nha ghé mắt xem chàng."Theo đuổi rồi đuổi theo, chính là y như thế nào cũng không chịu cùng ta về Biên Đô, ta chỉ còn thiếu ba quỳ chín lạy mời y về." Tô Như Hối khảy la bàn, qua lâu như vậy, đồ đáng ghét kia cũng không có chút tin gì, Tô Như Hối sinh lòng nghi ngờ la bàn này hỏng rồi, moi linh thạch ra rồi lại lắp về lại. Được lắm Tang Trì Ngọc, chờ gia quay lại xem xem nên tính sổ như nào với ngươi. Tô Như Hối tâm phiền ý loạn mà chống cằm, không khí bên Giang Tuyết Nha cũng ảm đạm theo, Tô Như Hối ngưng mi hỏi, "Sư tỷ, ngươi gặp chuyện gì khó giải quyết sao?"Khóe miệng Giang Tuyết Nha nhếch lên nụ cười đầy trào phúng, "Ta thì có thể gặp được chuyện gì khó giải quyết chứ?"Trạng thái này rõ ràng không đúng nha...... Tô Như Hối khó xử."Là cậu của ta làm khó ngươi phải không? Muốn ta giúp xử lão không?" Tô Như Hối thử thăm dò nàng."Không phải chuyện liên quan đến ngươi," Giang Tuyết Nha nghiêm mặt với chàng, "Đem tranh của ngươi vẽ cho xong, chính là đã giúp ta việc lớn."Tô Như Hối tất nhiên biết là cậu đã làm nàng tổn thương. Ôi, tình yêu luôn là vấn đề nan giải nhất. Không phải chính Tô Như Hối cũng đã mệt nhọc nhiều năm như vậy sao?Tô Như Hối giật giật khóe miệng, "Cậu của ta làm khó ngươi, ngươi còn mệt chết lên chết xuống giúp việc cho lão làm chi. Sư tỷ, ngươi thật sự rất thích lão sao?""Ngươi không cần lo lắng cho ta," Giang Tuyết Nha hướng về phía tinh đồ rực rỡ kia, "Sau đại triều nghị, ta liền sẽ không giúp hắn làm việc nữa."Tô Như Hối sửng sốt, "Ngươi muốn từ chức?""Cũng có thể coi là vậy."Tô Như Hối thở ngắn than dài, không cần phải nhiều lời nữa. Giang Tuyết Nha ngồi trong chốc lát, càng ngồi càng bực bội, bèn đi ra ngoài dạo quanh. Cởi chuông cần người cột chuông, Tô Như Hối nhìn nàng đi xa, đặt bút xuống, mở la bàn thông tin ra, liên lạc Đàm Đài Tịnh."Chuyện gì?" Thanh âm Đàm Đài Tịnh vang lên.Tô Như Hối nói: "Cậu, sư tỷ nói nàng sau đại triều nghị muốn xin từ chức, ngài xem xem nên làm gì đi."Đàm Đài Tịnh bên kia trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Cô đã biết."Tô Như Hối cắt liên lạc, hết sức chuyên chú vẽ tiếp. Tinh đồ phức tạp ở dưới ngòi bút của Tô Như Hối dần dần thành hình, có tinh đồ, vận động mấy trăm dân phu đào mương máng thâu đêm, bỏ ra công sức một buổi tối liền có thể bài trí tốt Tinh Trận. Sau một canh giờ, Giang Tuyết Nha đi dạo đã trở lại, tinh đồ cũng vẽ xong, Tô Như Hối làm khô mực, giao cho Giang Tuyết Nha."Vất vả rồi." Giang Tuyết Nha vỗ vỗ bờ vai chàng, "A Hối, ngươi lần này thật sự đã giúp ta việc lớn."Tô Như Hối tỏ vẻ buồn bực đầy mặt, "Sư tỷ, hay là để ta giúp ngươi đánh cậu ta một trận đi."Giang Tuyết Nha hít sâu một hơi, giương mắt trông ra trận tuyết lớn rơi ở bên ngoài, ánh mắt nàng ẩn chứa sự đẹp đẽ mờ mịt như màu tuyết. Nàng cười nói: "A Hối, nếu có cơ hội, ngày sau lại cùng ngươi uống say một trận ra trò."Không biết sao, Tô Như Hối ở trong lời nói của nàng nhận ra một loại ý niệm sầu bi không thể xem nhẹ. Tô Như Hối không biết nàng cùng Đàm Đài Tịnh trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên cũng hết cách xen vào. Huống hồ Giang Tuyết Nha vốn chính là một người rất cố chấp, việc nàng đã quyết định rồi, ai ai cũng không thể thay đổi được. Nếu trong lòng Giang Tuyết Nha đã quyết đoán tốt việc phải làm, nói đến đây, lại liền khuyên không hay nữa. Tô Như Hối lấy lại giấy bút, "Đúng rồi, sư tỷ, ta ở Tuyết Cảnh gặp được một yêu quái, hắn nói cho ta......"Tô Như Hối đang muốn cùng Giang Tuyết Nha nói chuyện "Giấy dầu túi" kia, bỗng nhiên một cái túi bánh nướng xẹt qua phía dưới tông cuốn rồi bị đè lại, Tô Như Hối ngẩn người, thoáng đẩy nhẹ tông cuốn kia ra, năm chữ "Võ Đại Lang bánh nướng" đập vào mắt chàng.______________________________________Tác giả:Cốt truyện hôm nay có phải thật nhàm chán hay không ô ô ô ôThần Đồ: Có dám làm cho ta ăn một miếng thịt kho không?
______________________________________Edit:Tuy đã biết trước kết của cp sư tỷ rồi nhưng mà vẫn cay xé lòng mề á chờiA Hối dỗi cực mạnh kk Tang bảo bảo đích xác là chàng dâu đã cưới về đóa, A Hối mau mau biếttt chứ y ngại y tự ái y giấu mãi bây chừ ><Chị iemmm, đội mũ zô :>>>
______________________________________Edit:Tuy đã biết trước kết của cp sư tỷ rồi nhưng mà vẫn cay xé lòng mề á chờiA Hối dỗi cực mạnh kk Tang bảo bảo đích xác là chàng dâu đã cưới về đóa, A Hối mau mau biếttt chứ y ngại y tự ái y giấu mãi bây chừ ><Chị iemmm, đội mũ zô :>>>
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store