ZingTruyen.Store

Dam My Edit Luu 2 Quy To Du Binh

Người chết cũng không bỏ qua cho bằng được! Tin mê tín nóng như vậy, cần khai sáng bằng khoa học —— cảnh sát Vương phải biết.

A Bảo xúi giục Lê Kỳ báo cảnh sát, để trưởng thôn cảm thụ chủ nghĩa duy vật giả yêu giáo dục.

Cảnh sát Vương cũng cảm thấy trưởng thôn quá hoang đường, nội dung cử báo không phù hợp với giá trị quan trong xã hội chủ nghĩa, lập tức chạy tới khai triển hoạt động giáo dục.

Trưởng thôn một tay đương đảm thôn Thường Nhạc nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng có chút tài năng. Cảnh sát Vương vừa vào cửa, ông ta liền lấy ra chứng cứ, để trong sân cho mọi người xem.

Ông ta lấy ra một tấm ảnh cổ ố vàng, trên ảnh chụp có ba người, hai nam một nữ.

A Bảo liếc mắt một cái nhận ra hai người trong đó: Khâu Mẫn, Quách Uyển Giang.

Minh hôn, cô dâu chú rể vượt qua ngàn năm để kết hôn... Không nghĩ ra, trưởng thôn đã bằng này tuổi, thế mà lại giấu kỹ thuật photoshop thần kỳ như vậy nha!

Trưởng thôn thấy những người khác không nói lời nào, chậm rãi mở miệng nói: "Đại sư đã chứng kiến hôn lễ của Quách Uyển Giang và Khâu Mẫn, nhất định nhận ra hai người kia."

A Bảo phất cờ hò reo với cảnh sát Vương: "Quách Uyển Giang với Khâu Mẫn chênh nhau hơn trăm tuổi cùng xuất hiện trong một khung ảnh, hoàn toàn chứng minh khoa học hiện đại rất tiến bộ và phát triển."

Cảnh sát Vương không tự giác gật gật đầu.

Trưởng thôn nói: "Đại sư là chuyên gia, khẳng định hiểu được cái gì gọi là luân hồi."

A Bảo ha hả cười lạnh: "Trưởng thôn lại truyền thụ từ mới hả? Thật là dạy không biết mệt. Lần trước ông 'hối hận', tôi còn đang nghiền ngẫm đây."

Trưởng thôn da mặt dày bất thường làm bộ không thèm quan tâm, tự nhiên nói tiếp: "Cậu luôn muốn biết nguyên nhân tôi muốn tổ chức minh hôn cho Khâu Mẫn và Quách Uyển Giang, chính là như thế! Bọn họ hơn trăm năm trước là người yêu, Khâu Mẫn chết ở Quách Trang chính là do âm hồn của Quách Uyển Giang muốn cùng cô nàng đoàn viên. Tôi giúp bọn họ hoàn thành ước nguyện."

Loạn quyền đánh chết sư phụ già.

Không thể không nói, một chiêu này của trưởng thôn, đúng thật là đánh bọn họ một cái không kịp trở tay.

Ấn Huyền chỉ vào người thứ ba trên ảnh chụp: "Hắn là ai?"

Trưởng thôn nói: "Là tổ tông của nhà của chúng tôi, Trần Mạnh Hữu."

Ấn Huyền nói: "Nhìn tư thế đứng của ba người, Trần Mạnh Hữu thân thiết với người con gái kia hơn."

Những người khác lập tức cầm lấy ảnh chụp cẩn thận xem xét.

Quả thật, trên ảnh chụp ba người, Trần Mạnh Hữu và Quách Uyển Giang đứng một hàng, người con gái kia đứng ở phía trước hai người, gần về bên trái Trần Mạnh Hữu hơn.

Trưởng thôn nói: "Hơn một trăm năm trước chú ý việc nam nữ đại phòng, Quách Uyển Giang và Khâu Mẫn còn chưa thành thân, trước mặt người ngoài tất nhiên phải có tị hiềm. Tổ tiên hai nhà Trần, Khâu có quan hệ thân thích, đỡ bị người dị nghị."

Cảnh sát Vương nói: "Tôi cần phải giữ bức ảnh này để giám định một chút."

Trưởng thôn cười nói: "Đương nhiên là được, đương nhiên là được. Nếu ảnh chụp là thật, có phải  sẽ chứng minh con tôi vô tội, ngài có thể thả nó ra không?"

Cảnh sát Vương đã từng tiếp xúc với Trần Kiệt, chỉ là một tên tiền hùng hậu nạo, nên đối với cha cậu ta cũng không có hảo cảm lắm: "Muốn dùng tấm ảnh của một trăm năm trước xử vụ án của một trăm năm sau, ngài đây là chưa tỉnh ngủ hay là đang nằm mơ vậy?"

Trưởng thôn trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, ác thanh ác khí nói: "Khâu Mẫn kia bị Quách Uyển Giang chơi chết, đó là do cô ta tự mình phóng đãng, liên quan gì đến con trai tôi? Tối nói cho mấy người biết, tôi là người hiểu pháp luật. Các người không có chứng cứ, các người không kiện được! Con trai tôi nếu ở đồn công an phải chịu ủy khuất, toàn bộ Vương gia trấn các người cũng sẽ không tốt hơn đâu! Lời tôi để lại đây, sáng mai tôi tới dẫn con tôi đi, nếu các người còn không chịu thả người, tôi sẽ khiếu nại lên cấp trên! Lên thành phố, lên tỉnh. . . chỗ nào tôi không dám đi? Tôi không tin tôi không làm gì được cái đồn công an nho nhỏ này của mấy người."

A Bảo, Thương Lộ Lộ đã biết được tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt của trưởng thôn ngồi một bên cạnh cắn hạt dưa xem phim hay: Chính là cái cảm giác thô bạo lưu manh này!

Trưởng thôn nổi giận đùng đùng đi rồi, cảnh sát Vương đột nhiên hỏi một câu: "Các người làm lộ ra tình huống nghiệm thi Khâu Mẫn ư?"

Những người khác đồng thời lắc đầu.

Cảnh sát Vương trong lòng có số, mang theo ảnh chụp, tinh thần phấn chấn đến đi.

Thương Lộ Lộ hỏi: "Ý cảnh sát Vương là gì?"

A Bảo nói: "Nếu cái chết của Khâu Mẫn hoàn toàn không liên quan đến trưởng thôn thì làm sao ông ta biết được trước khi chết cô ấy gặp phải chuyện gì. Dù sao bên ngoài thi thể Khâu Mẫn cũng không có dấu hiệu bị xâm phạm."

Lê Kỳ nói lên ý kiến: "Có thể là lúc trưởng thôn phát hiện thi thể Khâu Mẫn, trên người cô ấy không mặc quần áo hoặc vết thương lộ ra ngoài. Trưởng thôn sợ có người nhìn thấy nên mới mặc quần áo vào? Cho nên ông ta biết chuyện xảy ra với Khâu Mẫn trước khi chết."

A Bảo gật đầu nói: "Cũng đúng."

Lê Kỳ đi rồi, A Bảo vẫy tay với những người khác: "Nào nào nào, bây giờ đến phiên thảo luận tiếp về Lê Kỳ."

Những người khác: "..."

Muốn phá án, chỉ thảo luận thôi là không được, cần phải tìm kiếm ra chứng cứ.

A Bảo vắt chéo chân, ngửa đầu nhìn trần nhà nửa ngày, cuối cùng đập bàn đứng lên: "Chỉ cần có được nhân chứng làm chứng, tất cả bí ẩn đều được cởi bỏ. Cho nên, việc cấp bách là tìm được Khâu Mẫn hoặc Quách Uyển Giang!"

Thương Lộ Lộ nói: "Không phải không tìm được à?"

A Bảo nói: "Còn có một biện pháp."

"Biện pháp gì?"

"Tìm quỷ sai." A Bảo dừng một chút, lông mày run lên với Ấn Huyền, cười đến đắc ý, "Vừa lúc anh có quan hệ."

Vị có quan hệ này, chính là một trong ba quỷ sử năm đó của A Bảo tam - Tứ Hỉ đảm nhiệm vai trò quản gia. Về sau cậu ta quyết chí tự cường, thi đậu quỷ sai, đi Địa Phủ ăn máng khác, xem như dốc lòng làm một quỷ sai điển hình.

A Bảo có thể đi địa phủ bài tiết sát khí, một phần công lao là do cậu ấy.

A Bảo thành thạo mà châm mến đốt vàng gọi Tứ Hỉ.

Không bao lâu sau, một quỷ sai mặc áo trắng tinh thần phấn chấn hân hoan từ địa phủ bước ra, vừa thấy đã cho A Bảo một cái ôm thật to: "Đại nhân! Em rất nhớ ngài quá."

A Bảo thuận tay đưa cho cậu một xấp Hữu vị phù.

Tứ Hỉ không thèm nhìn mà cất ngay vào trong lòng ngực: "Đại nhân, ngài lại chọc phải cái gì phiền toái hả?"

"..." A Bảo nói, "Cho em một cơ hội, nói lại lần nữa."

Tứ Hỉ cực kỳ thức thời mà nói: "Lại có cái gì phiền toái tìm tới đại nhân ạ?"

A Bảo trực tiếp bỏ qua tiền căn hậu quả, ban bố yêu cầu: "Giúp ta tra xét một quỷ hồn." Báo ra sinh nhật của Quách Uyển Giang cùng ngày giỗ.

Tứ Hỉ lắc lắc chuông chiêu hồn, không tìm thấy người đâu, nhíu mày. Một bàn tay lặng yên đưa ra phía sau mà tính toán.

A Bảo chờ mong mà nhìn cậu ấy: "Tìm được không?"

Tứ Hỉ nói: "Khó tìm lắm ạ."

A Bảo lại lấy ra một xấp Hữu vị phù.

Tứ Hỉ vẻ mặt thất vọng mà nói: "Đại nhân, không nghĩ tới ngài còn tồn trữ hàng!" Mà không có cho em.

A Bảo nói: "Đề phòng em mặc cả thôi."

"Đại nhân, ngài thật quá coi thường em, em..." Thấy A Bảo duỗi tay muốn đoạt lại phù, cậu lập tức cô rụt thân thể lại, chạy về phía địa phủ.

A Bảo nhìn theo cậu, bỗng thấy từ lối vào địa phủ chui ra một cặp sừng trâu, còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Tứ Hỉ dùng thân thể chặn lại tầm nhìn.

Tứ Hỉ biến mất vài phút, lại hấp tấp mà chạy ra: "Tìm được rồi! Hắn ở Quách Trang! Khoản làm ăn này không dễ nha, đại nhân cũng nên đưa lễ cho bạn em đi."

Hai tay một quán, mục đích rõ ràng.

A Bảo đành phải hướng Ấn Huyền duỗi tay, Ấn Huyền liền cho hai tấm.

A Bảo có chút ngượng ngùng: "Số lượng là hơi ít, về sau ta..."

"Không sao, chất lượng tốt mà!" Tứ Hỉ vô cùng cao hứng mà cất vào trong lòng ngực.

Không biết có phải ảo giác hay không, A Bảo cảm thấy, mình lúc trước đưa hai xấp kia, Tứ Hỉ tuỳ tay nhét vào, hai tấm này lại làm như là chi phiếu, cẩn thận mà bỏ vào trong người.

Tứ Hỉ nói: "Đại nhân, nếu không có việc gì nữa, em đi trước tuần tra. Địa phủ gần đầy nhiều việc, em không thể ở lại lâu."

A Bảo trong lòng có chút phiên, cũng muốn cho cậu ta thêm một chút phiền: "Ta vừa rồi có nhìn thấy một đôi sừng trâu, trông có chút giống thần đồ."

Tứ Hỉ "Xì" cười ra tiếng: "Thần đồ vốn dáng dấp quê mùa nhìn giống con trâu. Còn vị kia chính là cấp trên của em — Đầu trâu. Quách Uyển Giang đang ở Quách Trang chính là hắn nói cho em biết."

Lối vào địa phủ đột nhiên âm phong từng trận.

A Bảo hít hít mũi, nói: "Ta vẫn luôn cho rằng đầu trâu mặt ngựa là tầng lớp thấp kém ở địa phủ, không ngờ em còn là cái tầng hầm ngầm." Cứ thế ngẫm lại, tâm tình sáng tỏ thông suốt, đột nhiên còn phiền nữa: "Em có việc thì cứ đi trước, có gì ta lại gọi em sau!"

Tứ Hỉ thất thần mà đáp ứng một tiếng, vội vã mà trở về địa phủ.

A Bảo đang muốn đi về, sắp xoay người, chợt nhìn thấy cửa địa ngục chuẩn bị đóng chấn động một chút.

A Bảo: "?!"

Cậu khẩn trương nhìn về phía Ấn Huyền: "Ngài vừa rồi, có thấy... không?"

Ấn Huyền như có điều suy nghĩ nói: "Không thấy."

A Bảo nói: "... Tôi còn chưa nói thấy cái gì mà."

Ấn Huyền nói: "Cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta."

...

Cũng đúng.

A Bảo lại vui vẻ thắp cho Tứ Hỉ một cây nến, bày tỏ chút tình cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store