[ ĐAM MỸ / EDIT HOÀN ] Tôi Ăn Cơm Mềm Ở Nhà Nam Chính
📖 Chương 31: Cho cậu bổ não
Tô Liệt chẳng buồn đáp, vừa bước vào phòng đã định đóng cửa. Nhưng Thẩm Đồng nhanh tay chèn chân vào kẹt, cánh cửa "cạch" một tiếng dừng lại. Anh không dám nhìn thẳng hắn, chỉ nghe giọng Tô Liệt lạnh nhạt:"Không cần nói gì hết. Đây là chuyện riêng của anh , không cần giải thích với tôi.""Cái gì mà riêng với tư! Đây là do tôi lỡ bấm nhầm thôi!" – Thẩm Đồng nóng nảy, túm lấy tay áo Tô Liệt, lớn tiếng thanh minh. – "Tôi không có cái loại sở thích đó! Cậu đừng hiểu lầm, thật sự là lỡ thôi!"Tô Liệt cúi đầu, ánh mắt rơi xuống mấy ngón tay trắng trẻo đang nắm lấy tay áo mình. Cảnh đó gợi lại hình ảnh chớp mắt kia – cái đoạn tìm kiếm đầy chói mắt. Trong lòng hắn bỗng nảy lên một tia cảm xúc khó tả, vội gật đầu lấy lệ:"Phải phải, anh lỡ tay. Tôi không hiểu lầm. Bỏ tay ra đi."Thẩm Đồng trừng mắt: "Không tin! Ánh mắt cậu rõ ràng coi tôi là cái loại người đó. Mau thu lại đi!"Tô Liệt quay mặt sang chỗ khác, nhíu mày: "Thu rồi, bỏ tay.""Không phải ánh mắt, là ý nghĩ của cậu! Phải làm cho nó thẳng lại!"Nghe vậy, Tô Liệt buộc phải quay đầu lại, bất lực giơ tay: "OK, đinh! Thu rồi, làm thẳng rồi. Giờ bỏ tay được chưa?""..." Thẩm Đồng nghẹn họng, lý lẽ giảng mãi cũng không ăn thua. Trong cơn bực mình, anh gắt: "Cậu đứng ngoài cửa phòng tôi làm gì? Rình nghe hả? Cẩn thận tôi nói với mẹ cậu!"Tô Liệt trợn mắt: "Cứ nói đi! Tôi cũng định nói với bà ấy về cái sở thích đặc biệt của anh đấy. Xem thử bà nói gì.""Cậu!" – Thẩm Đồng tức đến run người. Mất công mình tốt bụng với hắn, kết quả toàn bị coi là rác rưởi! Anh đẩy mạnh hắn ra, hậm hực xoay người xuống lầu.Ngoài trời vẫn còn mưa. Thẩm Đồng lái xe đi trong màn nước, xuyên qua từng dãy đèn đường vàng nhạt. Cuối cùng anh dừng ở siêu thị lớn nhất trong thành phố. Bực thì bực, nhưng việc phải làm vẫn phải làm – anh đã nghĩ kỹ rồi: phải ghi lại từng đồng mình bỏ ra, để sau này nếu tên nhóc đó không biết điều, anh còn có sổ sách mà tính.Heo não, óc heo, gan, cá hồi, cá ngừ, sò Bắc Cực, hải sâm, tôm hùm Úc... Thẩm Đồng mua lia lịa, càng mua càng thấy hả dạ — dù sao cũng là tiền nhà họ Tô.Khi đẩy xe hàng gần đầy ra bãi đỗ, anh ngang qua một cửa hàng bán tương cao. Lúc này mới nhớ mục đích thật sự của chuyến đi. Anh ghé vào, hỏi giá một lọ hạch đào mè đen.Ông chủ lanh lợi, lập tức xúc hai thìa bỏ vào ly dùng thử, thêm sữa chua, thêm mứt lê hoa quế, vừa làm vừa thao thao bất tuyệt về công dụng "bổ não, dưỡng khí, dưỡng nhan"...Thẩm Đồng ngại từ chối, đành nếm thử. Cũng được. Anh hỏi thêm về lọ "thuốc tăng lực" trưng bên cạnh. Ông chủ nghiêm túc giới thiệu:
"Mật ong mè đen chưng chín chín lần, bổ thận, cường thân, ích tinh dưỡng huyết, đặc biệt tốt cho đàn ông!"Anh nếm một muỗng, thấy cũng thơm ngọt, bèn hỏi giá. Ông ta chỉ vào bảng: 388 tệ. Anh đếm qua loa, chừng hai mươi viên — đúng kiểu chém đẹp. Dù trong tay cầm thẻ kim cương không giới hạn, anh vẫn cảm thấy bị lừa."Lấy cái tương ớt kia gói cho tôi." – Anh chỉ vào lọ 28 tệ.Ông chủ sửng sốt, rồi cười gượng: "Cái đó là tương ớt, tiên sinh.""Không bán à?""Bán, bán!" – Ông nhanh nhảu gói lại, còn chưa quên mời chào – "Không lấy thêm lọ thuốc tăng lực sao? Hạch đào mè đen này tốt lắm, hay thêm hũ mứt lê cho nhuận phổi tiêu đờm—"Thẩm Đồng giả vờ không nghe. Anh quyết định về nhà tự làm, khỏi tốn tiền. Mè đen với hạch đào thôi mà, trộn lại chắc cũng bổ não được.9 giờ rưỡi tối.Tô Liệt ngồi trong phòng, đầu vùi vào sách. Nhưng sách rõ ràng không ưa hắn — chữ nhảy loạn, đọc nửa ngày chẳng vào đầu. Đang chán nản thì từ dưới bếp vọng lên tiếng "Ong ong" chói tai.Hắn ném bút, mở cửa gào xuống: "Thẩm Đồng! Lại làm phép hả?! Đêm hôm còn nghịch gì đó!"Không tiếng đáp.Tô Liệt nhíu mày, hét lớn hơn: "Thẩm Đồng! Anh điếc à?!"Dưới bếp, máy xay vẫn ầm ầm. Đến khi hắn bước xuống, Thẩm Đồng mới giật mình thấy hắn đang đứng ngay sau, mặt xanh như tảo."Cậu làm gì ở đây?" – anh giật thót."Còn hỏi tôi?! Mau tắt cái đồ quái quỷ đó đi! Nhanh lên!" – Tô Liệt kéo anh ra khỏi bếp."Bang" — tiếng máy xay dừng lại, thế giới yên tĩnh trở lại.Thẩm Đồng phủi đám mè đen bám trên người, vừa rửa tay vừa hỏi: "Cậu làm sao vậy?""Làm sao à? Ồn tới tận ngoại thành! Tôi còn học được gì nữa?!""Xin lỗi, lát nữa tôi nấu cháo hạch đào mè đen cho cậu ăn. Bổ não lắm." – Anh dùng ngón cái lau vệt nước trên má. –
"À, nước miếng cậu vừa bắn vào mặt tôi đấy.""..." Tô Liệt nghẹn lời, quay mặt đi."Bên ngoài bán toàn hàng công nghiệp, dinh dưỡng bay hết." – Thẩm Đồng thao thao. – "Tôi tự làm mới thật sự thiên nhiên, giàu dầu thực vật, kháng oxy hoá, chống lão hoá, không tăng cân, còn giúp cậu bổ thận nữa—"Bổ... thận?!Tô Liệt nghe hai chữ đó, cả người khựng lại. Trong đầu lập tức xoay mòng mòng — tại sao hắn lại muốn mình bổ thận? Chẳng lẽ... hắn có ý đồ khác?!"Còn có thuốc tăng lực nữa," – Thẩm Đồng hồn nhiên tiếp tục, – "Loại đó chưng dễ lắm, mai tôi thử làm cho cậu mấy viên, mang đi học ăn cho khỏe."Thuốc... tăng lực?!Tô Liệt đỏ bừng mặt, suýt ngã ngửa. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Hắn thật sự có sở thích đó!"Không biết xấu hổ!" – hắn gào lên."???" – Thẩm Đồng chết lặng. Tôi làm gì sai?!Tô Liệt tức giận: "Mấy thứ đó vứt hết đi! Tôi không ăn! Tôi không cần bổ thận, tôi khỏe mạnh lắm rồi!"Thẩm Đồng cuối cùng cũng hiểu ra, vừa buồn cười vừa bất lực: "À... ra là vậy. Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tôi rảnh cũng không thèm lo thận của cậu. Tôi làm cho cậu bổ não, để thi được điểm cao thôi, thiếu niên!""Đừng chống chế!""..." Đúng là không ai chịu nghe người thật lòng nữa rồi.Anh thở dài, định uống ngụm nước nhưng ly dính đầy bột mè, đành đặt xuống. Bình tĩnh nói:"Cậu thử suy nghĩ đi, trước kỳ thi tôi cho cậu bổ thận để làm gì? Nhìn xem tôi mua gì – toàn đồ bổ não. Không tin thì tra mạng mà xem."Tô Liệt bán tín bán nghi, rút điện thoại tra "Ăn gì bổ não", nhưng vừa gõ chữ "não", trình duyệt tự động gợi ý một loạt "ăn gì bổ thận, ăn gì tăng tinh lực, ăn gì kéo dài thời gian..."Lỡ tay chạm phải, màn hình lập tức hiện video với tiêu đề 'Dùng nó xong, chồng tôi không dứt ra nổi' — cảnh trần truồng, tiếng rên rỉ ầm ỹ, khiến hắn như bị sét đánh.Thẩm Đồng cũng giật mình, ho khan một tiếng: "Ơ... cái này... xem cái gì vậy..."Tô Liệt im thin thít, mặt đỏ như gấc, vội tắt đi. Bầu không khí xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Cuối cùng, hắn ấp úng hỏi:"Ờ... Cái kia... trước đó... anh thật sự là lỡ bấm nhầm à? Tôi... hiểu sai rồi?"Thẩm Đồng nhún vai, ánh mắt như nói: Cậu nghĩ sao thì nghĩ."Thế mấy thứ này thật ra đều để cho tôi... bổ não? Không có ý gì khác?"Anh trừng mắt: "Cậu nghĩ tôi có thể có ý gì khác? Nói sao cậu cũng là con riêng tương lai của tôi, tôi hại cậu chắc?""Anh !" – Tô Liệt giận tím mặt. – "Đừng nói linh tinh! Tôi cảnh cáo anh , đừng kéo tôi vào mấy thứ quan hệ rối rắm đó!"Thẩm Đồng thở dài: "Dù thế nào đi nữa, tôi thật lòng muốn cậu sống tốt. Cậu cần gì phải ghét bỏ tôi vậy..."Giọng anh trầm xuống, thoáng buồn. Tô Liệt nhìn thấy mà chột dạ. Nghĩ kỹ lại, hình như người này cũng đâu làm gì quá đáng — trừ vụ lần đầu báo cảnh sát và lần thứ hai đưa hắn vào đồn công an.Có khi nào... hắn thật sự không xấu? — Ý nghĩ đó khiến lòng Tô Liệt rối tung.Thẩm Đồng nhẹ giọng nói thêm:
"Tôi biết cậu nghi tôi ham tiền nhà họ Tô. Tôi không có cách nào chứng minh, chỉ mong một ngày cậu tự nhìn thấy. Tôi muốn cậu học tốt, vì sau này cậu phải kế thừa Vân Hồ. Thời gian không đợi ai, cổ đông cũng không đợi cậu, thị trường lại càng không—"Anh dừng lại. Nghe sao giống mấy lời của cha thật sự quá. Mà anh đâu phải. Tô Liệt chắc chắn cũng chẳng muốn nghe thêm.Thẩm Đồng thở ra, cười khổ. Đúng là nuôi não cho người ta còn mệt hơn cả thi đại học.
"Mật ong mè đen chưng chín chín lần, bổ thận, cường thân, ích tinh dưỡng huyết, đặc biệt tốt cho đàn ông!"Anh nếm một muỗng, thấy cũng thơm ngọt, bèn hỏi giá. Ông ta chỉ vào bảng: 388 tệ. Anh đếm qua loa, chừng hai mươi viên — đúng kiểu chém đẹp. Dù trong tay cầm thẻ kim cương không giới hạn, anh vẫn cảm thấy bị lừa."Lấy cái tương ớt kia gói cho tôi." – Anh chỉ vào lọ 28 tệ.Ông chủ sửng sốt, rồi cười gượng: "Cái đó là tương ớt, tiên sinh.""Không bán à?""Bán, bán!" – Ông nhanh nhảu gói lại, còn chưa quên mời chào – "Không lấy thêm lọ thuốc tăng lực sao? Hạch đào mè đen này tốt lắm, hay thêm hũ mứt lê cho nhuận phổi tiêu đờm—"Thẩm Đồng giả vờ không nghe. Anh quyết định về nhà tự làm, khỏi tốn tiền. Mè đen với hạch đào thôi mà, trộn lại chắc cũng bổ não được.9 giờ rưỡi tối.Tô Liệt ngồi trong phòng, đầu vùi vào sách. Nhưng sách rõ ràng không ưa hắn — chữ nhảy loạn, đọc nửa ngày chẳng vào đầu. Đang chán nản thì từ dưới bếp vọng lên tiếng "Ong ong" chói tai.Hắn ném bút, mở cửa gào xuống: "Thẩm Đồng! Lại làm phép hả?! Đêm hôm còn nghịch gì đó!"Không tiếng đáp.Tô Liệt nhíu mày, hét lớn hơn: "Thẩm Đồng! Anh điếc à?!"Dưới bếp, máy xay vẫn ầm ầm. Đến khi hắn bước xuống, Thẩm Đồng mới giật mình thấy hắn đang đứng ngay sau, mặt xanh như tảo."Cậu làm gì ở đây?" – anh giật thót."Còn hỏi tôi?! Mau tắt cái đồ quái quỷ đó đi! Nhanh lên!" – Tô Liệt kéo anh ra khỏi bếp."Bang" — tiếng máy xay dừng lại, thế giới yên tĩnh trở lại.Thẩm Đồng phủi đám mè đen bám trên người, vừa rửa tay vừa hỏi: "Cậu làm sao vậy?""Làm sao à? Ồn tới tận ngoại thành! Tôi còn học được gì nữa?!""Xin lỗi, lát nữa tôi nấu cháo hạch đào mè đen cho cậu ăn. Bổ não lắm." – Anh dùng ngón cái lau vệt nước trên má. –
"À, nước miếng cậu vừa bắn vào mặt tôi đấy.""..." Tô Liệt nghẹn lời, quay mặt đi."Bên ngoài bán toàn hàng công nghiệp, dinh dưỡng bay hết." – Thẩm Đồng thao thao. – "Tôi tự làm mới thật sự thiên nhiên, giàu dầu thực vật, kháng oxy hoá, chống lão hoá, không tăng cân, còn giúp cậu bổ thận nữa—"Bổ... thận?!Tô Liệt nghe hai chữ đó, cả người khựng lại. Trong đầu lập tức xoay mòng mòng — tại sao hắn lại muốn mình bổ thận? Chẳng lẽ... hắn có ý đồ khác?!"Còn có thuốc tăng lực nữa," – Thẩm Đồng hồn nhiên tiếp tục, – "Loại đó chưng dễ lắm, mai tôi thử làm cho cậu mấy viên, mang đi học ăn cho khỏe."Thuốc... tăng lực?!Tô Liệt đỏ bừng mặt, suýt ngã ngửa. Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Hắn thật sự có sở thích đó!"Không biết xấu hổ!" – hắn gào lên."???" – Thẩm Đồng chết lặng. Tôi làm gì sai?!Tô Liệt tức giận: "Mấy thứ đó vứt hết đi! Tôi không ăn! Tôi không cần bổ thận, tôi khỏe mạnh lắm rồi!"Thẩm Đồng cuối cùng cũng hiểu ra, vừa buồn cười vừa bất lực: "À... ra là vậy. Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tôi rảnh cũng không thèm lo thận của cậu. Tôi làm cho cậu bổ não, để thi được điểm cao thôi, thiếu niên!""Đừng chống chế!""..." Đúng là không ai chịu nghe người thật lòng nữa rồi.Anh thở dài, định uống ngụm nước nhưng ly dính đầy bột mè, đành đặt xuống. Bình tĩnh nói:"Cậu thử suy nghĩ đi, trước kỳ thi tôi cho cậu bổ thận để làm gì? Nhìn xem tôi mua gì – toàn đồ bổ não. Không tin thì tra mạng mà xem."Tô Liệt bán tín bán nghi, rút điện thoại tra "Ăn gì bổ não", nhưng vừa gõ chữ "não", trình duyệt tự động gợi ý một loạt "ăn gì bổ thận, ăn gì tăng tinh lực, ăn gì kéo dài thời gian..."Lỡ tay chạm phải, màn hình lập tức hiện video với tiêu đề 'Dùng nó xong, chồng tôi không dứt ra nổi' — cảnh trần truồng, tiếng rên rỉ ầm ỹ, khiến hắn như bị sét đánh.Thẩm Đồng cũng giật mình, ho khan một tiếng: "Ơ... cái này... xem cái gì vậy..."Tô Liệt im thin thít, mặt đỏ như gấc, vội tắt đi. Bầu không khí xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Cuối cùng, hắn ấp úng hỏi:"Ờ... Cái kia... trước đó... anh thật sự là lỡ bấm nhầm à? Tôi... hiểu sai rồi?"Thẩm Đồng nhún vai, ánh mắt như nói: Cậu nghĩ sao thì nghĩ."Thế mấy thứ này thật ra đều để cho tôi... bổ não? Không có ý gì khác?"Anh trừng mắt: "Cậu nghĩ tôi có thể có ý gì khác? Nói sao cậu cũng là con riêng tương lai của tôi, tôi hại cậu chắc?""Anh !" – Tô Liệt giận tím mặt. – "Đừng nói linh tinh! Tôi cảnh cáo anh , đừng kéo tôi vào mấy thứ quan hệ rối rắm đó!"Thẩm Đồng thở dài: "Dù thế nào đi nữa, tôi thật lòng muốn cậu sống tốt. Cậu cần gì phải ghét bỏ tôi vậy..."Giọng anh trầm xuống, thoáng buồn. Tô Liệt nhìn thấy mà chột dạ. Nghĩ kỹ lại, hình như người này cũng đâu làm gì quá đáng — trừ vụ lần đầu báo cảnh sát và lần thứ hai đưa hắn vào đồn công an.Có khi nào... hắn thật sự không xấu? — Ý nghĩ đó khiến lòng Tô Liệt rối tung.Thẩm Đồng nhẹ giọng nói thêm:
"Tôi biết cậu nghi tôi ham tiền nhà họ Tô. Tôi không có cách nào chứng minh, chỉ mong một ngày cậu tự nhìn thấy. Tôi muốn cậu học tốt, vì sau này cậu phải kế thừa Vân Hồ. Thời gian không đợi ai, cổ đông cũng không đợi cậu, thị trường lại càng không—"Anh dừng lại. Nghe sao giống mấy lời của cha thật sự quá. Mà anh đâu phải. Tô Liệt chắc chắn cũng chẳng muốn nghe thêm.Thẩm Đồng thở ra, cười khổ. Đúng là nuôi não cho người ta còn mệt hơn cả thi đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store