ZingTruyen.Store

Dam My Edit Hoan Tinh Te Tu Yeu Thanh Sac Vu Duc

Đúng lúc Thanh Dương cảm thấy bản thân sắp bị đè chết, cậu ra sức giãy giụa, rốt cục cũng chiếm được sự đồng tình của lão thiên gia khiến vật nặng trên người cậu bị dời đi, một tia ánh sáng xuyên qua mí mắt cậu. Dù bây giờ Thanh Dương không thể mở mắt nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được ánh sáng đang bao phủ thân mình và còn có mấy người hoặc là thú đang đứng ở bên cạnh cậu.

Điều này làm cho cậu không tự chủ được rùng mình một cái, cậu hiện tại đã xác định mình sinh ra là một loài động vật có lông, chân nguyên đã trở về con số 0, nếu kẻ trước mắt này không phải là thân sinh huynh đệ hay mẫu thân chỉ sợ chính là thiên địch đi. Thân là một liệt báo có sức chiến đấu bằng âm 5, thực sự là không có cơ hội giãy giụa a =.=

Hiện tại linh hồn cậu đã hoàn toàn dung hợp với khối thân thể này, nếu bây giờ thân thể bị người ta ăn mất thì cậu sẽ thật sự biến mất, đến cơ hội trở thành tán tu cũng không còn. Sự mờ mịt và bối rối khiến Thanh Dương lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi, cậu run rẩy thân mình, vừa vặn lúc này gió nhẹ thổi qua khiến cậu càng cảm thấy lạnh hơn.

Lúc này cậu cảm giác có một nguồn nhiệt cách đó không xa, thực ấm áp, Thanh Dương không kịp nghĩ nhiều liền nhích mình qua, sự thật chứng minh lựa chọn của cậu là chính xác − đó là bàn tay của một người, tuy rằng thô ráp nhưng thập phần hữu lực, hơn nữa còn thực ôn nhu. Cái tay kia nhẹ nhàng mà vuốt ve cậu, giống như cậu là một bảo vật vậy.

Bởi vì người này thập phần ôn nhu, chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết, Thanh Dương quyết định tạm thời đi theo chủ nhân bàn tay này, đương nhiên cậu cũng không có cơ hội phản kháng, chỉ là cam tâm tình nguyện vẫn tốt hơn bị cưỡng ép nhiều.

Hắn cảm thấy bản thân bị bỏ vào một nơi vô cùng ấm áp, có chút tối nhưng thực an tâm. Sau đó người nọ mang theo cậu đứng lên, vừa đi còn vừa nói với người bên cạnh: "Mẫu thú liệt báo bị phong hồ cắn chết, thi thể còn chưa mất độ ấm, hẳn phong hồ vẫn chưa đi xa."

Thanh âm này mang theo một tia lạnh lùng, nhưng mà Thanh Dương lại cảm thấy cũng rất êm tai và thực thân thiết, chẳng lẽ đây chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về trong truyền thuyết sao? Tựa như Phong sư thúc thích luyện đan cho nên mỗi lần nấu cơm thì biểu tình liền thực ôn nhu, khụ... Chắc là như vậy đi?

"Phong hồ? khế ước thú cấp 7, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi chỉ xứng có được khế ước thú cấp thấp như vậy thôi sao? Chẳng lẽ tôi không xứng đáng được ký kết khế ước với viêm sư đế vương cấp 9 à?" Một thanh âm nhanh nhẹn vang lên, ngữ khí giống như thực sự bị người ủy khuất.

"Cậu xác định khế ước thú cấp 9 sẽ chấp nhận cậu?"

"Khụ... Không phải còn có cậu sao..." Thanh âm càng ngày càng nhỏ.

"Tôi mới qua cấp 7." Thanh Dương cảm thấy người nọ sau khi nói xong liền gia tăng tốc độ nhanh lên không ít, người nói chuyện cùng anh chốc lát đã bị bỏ lại khá xa.

"May mà có cậu... Không! Dịch Trạch cậu có ý gì? Tôi vô dụng như vậy sao? Cậu làm như vậy là rất không có tình nghĩa huynh đệ!" thanh âm nhanh nhẹn kèm theo bi thương từ xa lại truyền đến, Thanh Dương có chút giật mình, nhanh như vậy đã đi được xa như thế sao? Tốc độ thân thể này có thể so sánh với tốc độ của ngự kiếm phi hành cấp thấp, thực lực của người này cũng rất mạnh?

Nhưng mà, bọn họ vừa mới nói cái gì a? Ngoại trừ biết được người đang ôm cậu gọi là Dịch Trạch, Thanh Dương cái gì cũng đều nghe không hiểu.

"Dịch Trạch sao?" Cậu thì thào trong lòng, đem cái tên này ra mặc niệm mấy lần, hướng lại nguồn ấm áp trong ngực cọ cọ rồi cuộn thành một cục, cố gắng điều động nguyên khí trong cơ thể, muốn dựa theo Thiếu Dương Tông tâm pháp bắt đầu tu luyện. Mặc kệ là yêu thú cũng được, người cũng được, cậu dù sao cũng chỉ biết có một loại tâm pháp, dù có thích hợp hay không cậu cũng luyện, nói chung thì so với bị ăn chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Thanh Dương nghĩ như vậy, thần thức liền chìm vào trong cơ thể, một lần lại một lần chải chuốt khối thân thể vô cùng yếu ớt này.

May mà cậu còn dư lại một chút chân nguyên, nếu không chỉ bằng chút sinh khí của cơ thể này chỉ sợ sống cũng không qua được một tháng. Thanh Dương một bên than thở, một bên khơi thông kinh mạch đang bế tắc trong cơ thể, một bên... ngủ!

Không biết qua bao lâu, cậu bị một loại cảm giác kỳ quái đánh thức, dạ dày không ngừng văn vẹo co rút rồi phát ra âm thanh "Ọt ọt ọt". Thanh Dương−−−−

(⊙o⊙)! Cậu đã tích cốc bao nhiêu năm rồi, vậy mà vẫn có thể cảm thấy đói sao?

-

Hoa Thiên Tề cuối cùng vẫn lựa chọn phong hồ cấp 7, không còn cách nào a, đây đã là khế ước thú có cảnh giới cao nhất mà bọn họ gặp được trong suốt hơn một tháng qua, nếu còn đắn đo lựa chọn không khế ước nhanh, hắn thậm chí còn không qua nổi lần khảo nghiệm cuối cùng của đại học St.Tres.

Điều khiến hắn cảm thấy bi ai chính là phong hồ vốn bị Dịch Trạch đánh cho gần chết đã chấp nhận thần phục, đôi mắt to xanh biếc kia cũng đã lộ ra vẻ cầu xin. Vậy mà khi hắn mới vừa đưa đầu ngón tay có chút máu đến gần miệng của phong hồ, thì nó liền bày ra biểu tình như bị người ta vũ nhục, sống chết không chịu cùng hắn ký kết huyết khế. Chẳng lẽ tiềm lực của hắn thấp đến nỗi một con phong hồ chỉ có cấp 7 thôi cũng khinh thường hắn sao?

Càng làm cho hắn thêm bi thương chính là, phong hồ vốn bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục vậy mà chỉ cần Dịch Trạch nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng thôi thì con phong hồ chết tiệt kia co rụt lại không dám ra vẻ kiên trinh bất khuất nữa, ủy ủy khuất khuất vươn ra đầu lưỡi liếm giọt máu trên đầu ngón tay hắn.

Thật bi thương a, Hoa Thiên Tề phẫn nộ mà trừng Dịch Trạch, thân thể lại theo phản xạ tự nhiên thập phần chân chó nói cười với Dịch Trạch: "Thật là làm phiền anh em tốt quá!"

Ý thức được bản thân lại đang bày ra loại hành vi chân chó này, Hoa Thiên Tề thực sự là muốn khóc a!

Dịch Trạch căn bản không nhận ra được tâm lý mâu thuẫn rối rắm của Hoa Thiên Tề, lực chú ý của anh toàn bộ còn đang đặt trên người bé báo nhỏ trắng trắng mềm mềm trong ngực. Ngay từ đầu vật nhỏ này còn cọ cọ trong lòng ngực của anh, ai biết cọ xong trong chốc lát thì không động nữa. Anh nhìn xuống phát hiện hô hấp của vật nhỏ bắt đầu đều, lâu lâu còn khò khè vài tiếng, đầu lưỡi phấn hồng vươn ra liếm liếm cái mũi, không biết nó đang sa vào mộng đẹp nào.

Dịch Trạch nhìn vật nhỏ trong ngực, chính anh cũng không biết ánh mắt mình bắt đầu cong cong.

Hoa Thiên Tề sau khi ký kết khế ước cùng phong hồ liền chạy nhanh trở lại hành tinh Dorset, dù chỉ còn cánh lần khảo nghiệm của đại học St.Tres vẻn vẹn 10 ngày nhưng Hoa Thiên Tề còn phải rèn luyện ma hợp cùng phong hồ cho nhuần nhuyễn, lại còn phải bồi dưỡng một chút tình cảm. Phải biết rằng nếu độ phù hợp với khế ước thú không đạt trên 70% thì khả năng phát huy sức mạnh đến 50% còn không đạt nổi, dù cho cấp bậc phong hồ đủ cao đi chăng nữa nhưng nếu sức mạnh phát huy không đủ thì hắn vẫn trượt bình thường, càng miễn bàn đến chuyện thể trạng hắn trong tương lai có đủ điều kiện điều khiển cơ giáp không.

Năm 2222 nhân loại có người thức tỉnh dị năng, con người phát hiện ra loại dị năng này có thể đề cao cấp bậc gen, nâng cao tố chất thân thể, kéo dài tuổi thọ, nên họ đã toàn lực nghiên cứu tìm hiểu để khai phá món quà này.

Đến nay đã là năm 5132, dị năng giả đã chiếm tổng số gần 10% trong nhân loại, mà xã hội hiện nay trên rất nhiều phương diện cũng không thể tách rời khỏi dị năng. Tỷ như chiến hạm cơ giáp, vô luận là đại chiến hạm hay chiến hạm loại nhỏ thì người điều khiển vẫn phải đạt tới trình độ dị năng nhất định mới có thể điều khiển cơ giáp, mà dị năng cấp bậc càng cao thì khả năng phát huy sức mạnh của cơ giáp càng vượt trội.

Về phần những người không thể thức tỉnh dị năng, vốn dĩ bọn họ không có hy vọng trở thành chiến sĩ cơ giáp. Nhưng năm 3671, Tiếu Minh − một nhà sinh vật học vĩ đại đã phát hiện ra rằng con người có khả năng kết hợp cùng với một giống loài sinh vật đặc biệt, có cơ thể là vật dẫn, sự kết hợp sẽ sinh ra một loại năng lượng có sức mạnh không kém so với dị năng, điều này khiến cho người thường cũng có cơ hội có được sức mạnh như mơ ước.

Và cho đến ngày nay, nhân loại đã phát hiện thêm được hàng ngàn loại sinh vật có thể cùng con người ký kết khế ước thú, từ cấp thấp nhất là cấp 1 đến cao cấp nhất là cấp 9, thậm chí là cấp 10 trong truyền thuyết. Kể từ đó việc khế ước thú lại càng thêm phát triển và từng bước xâm nhập mạnh mẽ vào đời sống thường nhật của con người. Dù không trở thành chiến sĩ thì mọi người cũng có thể lựa chọn một loại sức mạnh khác là khế ước thú.

Có một điểm tiếc nuối chính là dị năng giả thì không thể ký khế ước cùng khế ước thú. Theo nghiên cứu, đó là do trong bản thân cơ thể dị năng giả đã có một sẵn một loại sức mạnh mâu thuẫn với sức mạnh khế ước nên cơ thể không thể làm vật dẫn để phát huy sức mạnh khế ước, nếu mạnh mẽ kết hợp sẽ dẫn đến tình trạng lưỡng bại câu thương. Sau nhiều lần nghiên cứu, hiện nay dị năng giả cũng buông bỏ mong muốn cùng khế ước thú khế hợp. Một khi dị năng thức tỉnh liền đại biểu cho việc bạn không thể có khế ước thú, thậm chí nếu thức tỉnh dị năng ngay trong trạng thái hợp thể với khế ước thú cũng sẽ mang đến tổn hại không thể chữa trị đối với cơ thể. Cho nên mọi người chỉ có cách xác định đến năm mười tám tuổi mà vô pháp thức tỉnh dị năng thì mới có thể lựa chọn khế ước thú thích hợp với mình.

Về phần dị năng giả cùng khế ước giả ai mạnh ai yếu thì cho đến nay cũng khó mà phân ra cao thấp. Nhưng vẫn có thể xác định, bởi vì độ phù hợp của nhân loại cùng khế ước thú không có khả năng đạt tới trăm phần trăm, cho nên dị năng giả cấp 9 nhất định có sức mạnh cao hơn khế ước giả cấp 9, mà dị năng giả trải qua rèn luyện khắc khổ có thể tăng cấp bậc, còn khế ước giả thì vô pháp tăng cấp bậc khế ước thú.

Hoa Thiên Tề lựa chọn phong hồ cấp 7, đại biểu rằng đẳng cấp cao nhất của hắn vĩnh viễn sẽ không vượt qua cấp 7, nhưng mà hiện nay số cơ giáp chiến sĩ vượt qua cấp 7 cũng không nhiều lắm, nếu độ phù hợp của hắn cùng phong hồ đạt trên 90%, đồng thời có được một cơ giáp có thuộc tính tốt thì chỉ cần kỹ thuật đủ thành thạo, hắn cũng có thể khiến cho nhiều người ngưỡng mộ mình.

Chỉ là... đội trưởng hộ vệ Tiêu Cách nhìn thấy Hoa Thiên Tề suy yếu thành một cục nằm tại ghế phi hạm rên hừ hừ do quá mệt mỏi trong chuyến du hành, thì hắn cảm thấy vừa rồi mình đã quá đề cao người này rồi.

Xem ra, cái người thần bí tên Dịch Trạch đi cùng với Hoa Thiên Tề, mới là cường giả chân chính. Trời mới biết thiếu gia nhà bọn họ rốt cuộc là gặp cái vận cứt chó gì mới có thể giao hảo được với một người như thế, Hoa Thiên Tề không có thực lực, nhưng hắn có vận khí. Sự thật chứng minh, có thời điểm vận khí là thứ còn đáng sợ hơn so với thực lực

Mà hiện tại, cường giả bí ẩn trong mắt Tiêu Cách, đang nhíu mày nhìn bé báo nhỏ nằm trong lồng năng lượng.

Bởi vì đây là phi hạm không gian, mà bé báo nhỏ thân thể gầy yếu như vậy, chỉ sợ không chống nổi áp lực của phi hạm. Vì tránh việc chấn động gây ra khi thoát ly tầng khí quyển tạo thành thương tổn đối với vật nhỏ này nên Dịch Trạch tùy tay làm ra một cái lồng năng lượng, đem bé báo nhỏ bảo hộ an toàn ở bên trong.

Khóe miệng Tiêu Cách run rẩy nhìn lồng năng lượng ít nhất cũng có thể ngăn chặn dao động tương đương cấp 6 kia, trong lòng hắn lại mặc niệm, thì ra dị năng còn có thể dùng như vậy.

Dịch Trạch nhíu nhíu mi, nhìn bé báo nhỏ thống khổ vặn vẹo bên trong lồng năng lượng, rốt cục nhịn không được mà mở miệng: "Nó bị làm sao vậy?"

"Có lẽ là sắp chết? Thân thể quá yếu, nghe nói thịt khế ước thú mới sinh rất mềm, cậu có muốn..."

Dịch Trạch đảo mắt nhìn qua, Hoa Thiên Tề ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tiêu Cách nhìn Dịch Trạch nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nhịn không được mà xen vào: "Dịch tiên sinh, tôi nghĩ... Nó có thể là đói bụng. Khế ước thú cũng là sinh vật, sẽ thấy đói."

"Vậy à? Tôi nhớ là khế ước thú một hai tháng mới cần cho ăn một lần mà?" Hoa Thiên Tề nhìn chằm chằm vào bé báo nhỏ, quả nhiên là quá yếu ớt.

"... Thiếu gia, đó là khế ước thú đã trưởng thành còn con này chỉ là mới được sinh ra thôi."

"A." Hoa Thiên Tề gật gật đầu, quay đầu nhìn Dịch Trạch rồi rất thức thời từ trong không gian của mình lấy ra một khối năng lượng thạch cấp 1, ném cho Dịch Trạch: "Đút nó ăn đi."

Gáy Tiêu Cách nhất thời phủ kín mồ hôi lạnh, thiếu gia, cậu có thể vô tri hơn được không?

Ngay khi hắn thấy Dịch Trạch bắt đầu muốn đem khối năng lượng thạch kia đút vào miệng bé báo nhỏ, Tiêu Cách liền vội vàng nói: "Dịch tiên sinh, đây chẳng qua chỉ là một con liệt báo mới sinh, nó không thể trực tiếp hấp thu năng lượng mà vẫn còn cần sữa của mẫu thú nuôi nấng!"

Dịch Trạch nghe xong lời Tiêu Cách nói, đem năng lượng thạch ném trở về ngực Hoa Thiên Tề, đồng thời lẳng lặng mà nhìn Hoa Thiên Tề.

Hoa Thiên Tề run run: "Câu đừng có mà mơ tưởng đến ly sữa ưu hoá mỗi ngày của tôi, cậu phải biết là chúng ta đã chạy qua chạy lại khắp các tinh hệ lâu như vậy, hàng tồn kho cũng không còn nhiều, thiếu nó tôi không thể sống được a!"

"Đưa đây." Dịch Trạch quay ra phân phó Tiêu Cách.

"Được." Tiêu cách hoàn toàn không để ý đến lời thiếu gia nhà mình, trực tiếp đem lương thực dự trữ vài ngày của Hoa Thiên Tề tất cả đều tiến cống cho Dịch Trạch.

"Này! Các người như vậy là không tôn trọng nhân quyền của tôi!"

Hoa Thiên Tề bất lực kháng nghị nhưng ly sữa ưu hóa vẫn được tiến cống đến trước mặt bé báo nhỏ.

Nhưng mà bước kế tiếp mới là khó khăn nhất, phải biết rằng khi đứng trong vũ trụ tất cả các vật thể đều ở trạng thái không trọng lượng, mà chiến hạm bọn họ đang dùng chỉ là chiến hạm phổ thông, bên trong cũng không có trang bị trọng lực, chỉ có khi bọn họ tiến hành du hành vào vũ trụ thì mới được trang bị dụng cụ. Mà bé báo nhỏ cùng với sữa ưu hoá là rõ ràng không được trang bị dụng cụ trọng lực này, vậy làm như thế nào để đút cho bé báo nhỏ đây? Huống chi hiện tại ở đây căn bản là không có núm vú cao su!

Dịch Trạch nhìn bé báo nhỏ một chút, rồi lấy một ly sữa được đậy kín ra, bàn tay khẽ động một chút, chất lỏng bên trong ly bay lên trôi nổi giữa không trung, biến thành một quả cầu sữa nhỏ, quả cầu này chuyển động xung quang miệng bé báo nhỏ một lúc lâu mà không có biện pháp đi vào. Dịch Trạch đưa ngón tay vào lồng năng lượng, đầu ngón tay khẽ chạm vào cằm bé báo, vật nhỏ bất mãn hé miệng, quả cầu nhân cơ hội đó mà đi vào.

Bé báo nhỏ có chút sửng sốt, vươn nhẹ đầu lưỡi liếm một vòng quanh miệng rồi bắt đầu dùng cái mũi cọ cọ ngón tay Dịch Trạch.

Khóe môi Dịch Trạch chậm rãi câu lên, lại khẽ chạm vào cằm bé báo nhỏ, miệng vật nhỏ hơi mở ra, từng bóng năng lượng từ từ chảy vào.

Đến khi bé báo nhỏ ăn đến bụng tròn căng, Dịch Trạch mới khống chế lượng chất lỏng còn dư trở lại cái ly, chất lỏng vừa về bên trong ly thì nắp tự động bay lên rồi đóng kín lại.

Ngón tay Dịch Trạch chọc chọc vào cái bụng tròn vo của bé báo nhỏ, nghe thấy bé báo nhỏ phát ra âm thanh gầm gừ bất mãn mới nhếch khóe miệng thu ngón tay trở về. Lồng năng lượng mang theo bé báo nhỏ dừng trên đùi Dịch Trạch, bé báo nhỏ lại lăn một vòng, chép chép miệng, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Hoa Thiên Tề cùng toàn bộ đội ngũ hộ vệ đều rất (⊙o⊙)!

Thì ra dị năng còn có thể dùng như vậy a!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store