ZingTruyen.Store

[Đam mỹ][Edit] Gặp phải ma tu, thần cũng khóc

Chương 8: Mở cửa

Kyouminai

Ngày hôm sau, Cố Tây Châu và Tư Diêu Tinh vừa rời giường, quần áo cũng không kịp mặc đã chạy tới cửa nhà vệ sinh, nhưng nhìn một vòng, Cố Tây Châu vẫn không thấy bóng người!

Hai người tìm hết một vòng lớn, mới tìm được người ở dưới gầm giường trong phòng ngủ ban đầu của Cố Tây Châu, hai người họ kéo người dưới gầm giường ra ngoài.

Tư Diêu Tinh vỗ vỗ lên người Mã Vũ đang ngủ, nói: "Dậy mau."

Mã Vũ mơ mơ màng màng bị Tư Diêu Tinh đánh thức, xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, hỏi: "Gì vậy?"

Cố Tây Châu đứng ở bên cạnh chỉ vào anh, nở nụ cười: "Tối qua không phải cậu nói cậu ở chung phòng với nó thì ngủ không được sao? Bây giờ trái lại còn không muốn rời giường? Cậu có phải là không nỡ không?"

Mã Vũ: "..."

Mã Vũ tức khắc tỉnh táo lại, hôm qua ở trong mộng, anh vốn ngủ không được, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau với nó, cuối cùng Chu Liễu rất hiểu chuyện, tự mình nằm đắp chăn trên giường, quấn chặt như cái bánh chưng, vì vậy Mã Vũ không còn sợ nữa, qua nửa đêm thì... ngủ mất.

Anh từ dưới đất bò dậy, ngủ một đêm dưới đất, trên người đau nhức mệt mỏi, anh đảo mắt nhìn tình hình xung quanh, hơi sững sờ, sau đó vừa xoa xoa người vừa nói: "Còn không phải là tại các cậu nhất định phải ngủ chung phòng với nó! Tôi thấy nó cũng không muốn!"

Cố Tây Châu: "Vì giữ mạng, tôi quan tâm nó tự nguyện hay không làm gì?"

Mã Vũ: "..." - Đúng vậy.

Mã Vũ bị Cố Tây Châu chặn họng cũng không cãi lại, thật sự sợ người này.

"Đúng rồi, cuối cùng Lý Hà xảy ra chuyện gì?" - Cố Tây Châu thuận miệng hỏi.

Mã Vũ nghe vậy, sắc mặt mười phần không tốt, không nhịn được nói: "Không biết."

Mã Vũ tự hỏi, anh đối xử với người khác không sai, trong thế giới nhiệm vụ có thể cứu đều cứu, có thể giúp đều giúp, không dám nói đã cứu được bao nhiêu tính mạng, quy tắc tử vong trong thế giới nhiệm vụ lần này vẫn là anh và Tư Diêu Tinh suy luận ra, anh không hiểu tại sao Lý Hà lại muốn làm như thế.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện.

Tư Diêu Tinh nói: "Chút nữa là biết thôi."

Giọng nói Tư Diêu Tinh rất nhẹ, nhàn nhạt, thế nhưng ngữ điệu lại êm tai, nói xong câu đó, bọn họ đã đến tầng một, tầm mắt cậu hướng tới cửa phòng ngủ.

Tư Diêu Tinh nói: "Chúng ta đi xem thử."

"Được."

Lần này Mã Vũ không phản đối, anh chỉ gật gật đầu, cũng muốn biết nguyên nhân.

...

Hai người Cố Tây Châu và Tư Diêu Tinh đi trước một bước đến lớp học, không lâu sau tất cả người trong lớp cũng lục tục đến.

Mắt của hai cô bé Tiểu Liên và Tiểu Điềm đỏ ngầu, hiển nhiên là vừa mới khóc, vành mắt rưng rưng, chờ nhìn thấy hai người Cố Tây Châu và Tư Diêu Tinh xong, giống như thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Liên vội vàng tiến lên một bước, hỏi: "Các cậu có nhìn thấy anh Mã không? Anh ấy cả đêm không trở về!"

"Gõ cửa phòng, các cậu cũng không mở cửa..." - Tiểu Điềm bên cạnh cũng vội vàng nói, rõ ràng là rất lo lắng.

"Không có thấy, sao vậy? Cậu ta không phải ở cùng với các cậu sao?" - Cố Tây Châu biết rõ còn hỏi, nhìn xung quanh một chút, không nghĩ cái tên Lý Hà này còn dám xuất hiện, hắn chép miệng.

Tiểu Liên: "Lý Hà muốn anh Mã đưa cậu ta ra ngoài đi vệ sinh, lúc về tới đẩy cửa ra liền mắng anh Mã không thành thật, bỏ lại một mình cậu ta ở nhà vệ sinh rồi chạy mất, lúc đó chúng tôi cũng choáng váng, bởi vì anh Mã vốn không có trở về!"

"Đại khái là đợi khoảng hai mươi phút, không thấy anh Mã trở về, chúng tôi liền tới nhà vệ sinh tìm thì không có ai! Anh Mã vì cậu ta mà mất tích, cậu ta còn không chịu đi tìm!" - Nói đến đây, Tiểu Liên liếc đôi mắt như dao nhìn Lý Hà.

Lý Hà ở bên cạnh giải thích: "Tôi không phải không chịu đi, mà tôi sợ, anh Mã nói sẽ chờ tôi, vậy mà đột nhiên không thấy tăm hơi... Tôi tìm bốn phía đều không thấy người!"

Tiểu Điềm cuống lên: "Các cậu có còn lương tâm hay không? Anh Mã cứu các cậu bao nhiêu lần, các cậu phải biết ơn chứ!"

Cố Tây Châu nghe thấy lời này, hơi hơi kinh ngạc, bởi vì hai cô gái Tiểu Liên và Tiểu Điềm này có lá gan nhỏ, lại dám đi ra tìm người, khiến cho hắn có chút bội phục dũng khí của hai người.

Nghe thấy Tiểu Điềm chất vấn, mấy người khác đều xấu hổ cúi đầu, nhất thời không có ai nói chuyện.

Ngay lúc này, Mã Vũ đi vào, tầm mắt mọi người đồng thời hướng tới trên người anh, Cố Tây Châu và Tư Diêu Tinh cũng vậy.

Tiểu Liên nhìn thấy Mã Vũ, kích động la lớn: "Anh Mã, hôm qua anh đi đâu vậy! Chúng tôi tìm anh mãi!"

Mã Vũ không để ý đến cô, anh đi từ từ tới bên người Lý Hà, liếc mắt nhìn cậu ta, tiếp tục đi đến vị trí phía trước Cố Tây Châu, mở cửa sổ ra, quay đầu lại, yên lặng nhìn Lý Hà.

"Anh, anh Mã..." - Nhìn thấy động tác mở cửa sổ của Mã Vũ, những người còn lại tựa hồ nghĩ tới điều gì, đồng tử vô thức nở to.

Trái lại, Cố Tây Châu chú ý đến trên mặt mấy người mới vừa xấu hổ chợt lóe lên vẻ vui mừng.

Đây cũng quá mức chân thật đi.

Thanh niên mở cửa sổ ra, thả người xuống, qua mấy giây, rầm rầm hai tiếng âm thanh vật nặng rơi xuống đất, Cố Tây Châu ló đầu liếc mắt nhìn, sau đó kéo rèm cửa sổ lại, lắc lắc đầu với mấy người: "Đừng nhìn, nhìn sẽ hoảng sợ."

Nghe vậy, người ở chỗ này đều phút chốc trầm mặc.

"Đều là tại các cậu, các cậu sao lại nhẫn tâm như vậy, tại sao không đi tìm anh Mã, có lẽ anh ấy có thể tránh được một kiếp! Anh ấy đã cứu chúng ta bao nhiêu lần rồi!" - Tiểu Liên đột nhiên chửi ầm lên, "Đệt mẹ các cậu đều không phải là người!"

"Đặc biệt là cậu! Cũng bởi vì cậu anh Mã mới chết!" - Tiểu Liên chỉ vào Lý Hà, "Tôi đệt mẹ cậu, sao cậu không chết đi!"

Tư Diêu Tinh thuận thế đổ thêm dầu vào lửa, lạnh lùng nói: "À, cũng chỉ tại cậu ta là người tốt, tôi mới có thể mang theo phế vật các cậu như vậy, dùng các cậu thăm dò quy tắc mới lại không thích hợp lắm."

Nói xong, hai mắt cậu còn có ý cười, ngồi vào vị trí của mình, nhìn thẳng mấy người.

Mấy người đỏ mặt vì xấu hổ, nghe vậy, nhất thời hoảng hồn, Tư Diêu Tinh vốn dĩ đối với bọn họ rất lạnh nhạt, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không quá tự nguyện nói nhiều hơn một câu, chứ đừng nói chi là nhắc nhở!

Các phân tích lúc trước hoàn toàn là do nể mặt anh Mã mới nói cho bọn họ biết, anh Mã xảy ra chuyện, vậy tính khả thi trong việc muốn Tư Diêu Tinh giúp bọn họ là con số không, chuyện này... làm sao bây giờ đây?

Tranh chấp giữa mấy người càng lúc càng lớn, cãi vã xem đến cùng là ai nên chịu trách nhiệm cho việc Mã Vũ chết, đột nhiên Lý Hà hô to một tiếng: "Mẹ nó đừng có ồn ào nữa!"

Lý Hà đột nhiên đi ra từ giữa đoàn người, tới trước mặt Tư Diêu Tinh, lấy tay nắm cổ áo Tư Diêu Tinh, hung tợn nói: "Mày nói không giúp ông đây thì sẽ không giúp? Quy tắc không ngủ sẽ không chết này sẽ không thay đổi đi? Hôm nay ông đây phải nói cho rõ ràng!"

"Tao có thứ mà có thể thần không biết quỷ không hay để cho tất cả chúng mày đều ngủ!"

"Cho nên, thằng ẻo lả, mày tốt nhất nói ra cho tao biết, nếu không, haha..." - Lý Hà lấy tay đánh nhẹ lên hai má Tư Diêu Tinh.

Tư Diêu Tinh động đậy một chút, đứng lên, vững vàng đá một cước vào bụng Lý Hà, tất cả những thứ này phát sinh quá nhanh, cho dù Lý Hà thân thủ nhanh nhẹn cũng không tránh được một cước này của Tư Diêu Tinh.

Rầm.

Lý Hà bị đá văng ra xa hơn ba mét, rốt cuộc lực này có bao nhiêu lớn.

Người bên cạnh hỗn loạn, Lý Hà bối rối, bị dọa cho sững sờ không nói nên lời.

Tư Diêu Tinh lạnh lùng nhìn cậu ta: "Mã Vũ bởi vì cậu mới chết!"

"Tại sao cậu phải làm như vậy?" - Tư Diêu Tinh bước nhanh về phía trước, túm lấy Lý Hà, chất vấn.

Lý Hà nhìn cậu: "Hahaha, đúng vậy, làm sao nào, nếu không phải tao ra tay, chính nó cũng không biết sao mình lại ngủ!! Mày xem, quy tắc của thế giới nhiệm vụ không cho giết tao, chúng mày bắt tao như thế nào?"

Ngay lúc hắn ta điên cuồng, cửa sau lớp học bị đẩy ra, Mã Vũ đi vào.

Cố Tây Châu quay đầu lại liếc mắt nhìn anh: "Không nghĩ cậu cũng không tệ lắm nha, mới vừa rồi tôi còn lo cậu có thể hay không trượt chân ngã chết thật rồi."

Nghe vậy, Mã Vũ liếc Cố Tây Châu một cái, cái tên này miệng mồm không nói được lời hay!

Anh là cảnh sát hình sự, từ tầng ba nhảy xuống tầng hai vốn không có vấn đề gì!

"Mày, mày không chết..." - Lý Hà nhìn thấy thanh niên, cả người đều cứng đờ.

Tư Diêu Tinh liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu một cái: "Cậu cho rằng thủ đoạn giết người vụng về như vậy có thể giấu diếm khỏi quy tắc của thế giới nhiệm vụ? Bây giờ cậu cần phải thắp hương bái Phật, vui mừng vì Mã Vũ chưa chết, bằng không cậu sẽ chết còn thảm hại hơn."

Lạch cạch-

Còng tay khóa lại trên người Lý Hà, khóa tay hắn ở sau lưng, nếu hắn đã thừa nhận, Mã Vũ cũng không khách sáo với hắn làm gì.

Ai biết Lý Hà vẫn còn muốn phản kháng, thấy giáo viên đến liền kêu to: "Thầy chủ nhiệm cứu em!"

Đáng tiếc, giáo viên chủ nhiệm cũng không để ý tới hắn, tự mình mở sách giảng bài.

Mã Vũ liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Tại sao lại muốn giết tôi?"

"Không giết mày, tao có thể chạy thoát sao? Đệt mẹ mày, cảnh sát thối, ông đây trốn đông trốn tây, ngày hôm nay tưởng ăn được bữa ngon, đệt mẹ mày đuổi ông chạy ba con phố!"

"Hả? Hóa ra là tù nhân trốn trại à." - Mã Vũ ngẩn ra, "Nhìn cậu có vẻ quyết liệt, có án mạng trên người hả?"

Lý Hà nghe Mã Vũ nói, khẽ nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn Mã Vũ: "Mày không phải gã cảnh sát kia?"

"Haha, mày không phải!" - Lý Hà đột nhiên không khỏi lên hứng, "Hahaha, mày không phải gã cảnh sát kia!"

Lý Hà đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn, nói: "Không ngại cho chúng mày biết, ông đây trên tay có mười mấy mạng người! Hahahaha, ông một đường trốn, một đường giết, cảnh sát thì thế nào, không bắt được ông!!"

"Chúng mày ai dám đụng đến tao, hahaha, ai dám đụng đến tao?" - Lý Hà giống như điên rồi.

Mã Vũ trừng Lý Hà cười như điên dại, anh không biết Lý Hà đang suy nghĩ cái gì!

Nếu anh không phải người cảnh sát đang đuổi theo Lý Hà kia, chờ đến khi Lý Hà rời khỏi thế giới nhiệm vụ, chỉ muốn chạy trốn, liền có thể một lần nữa chạy trốn khỏi trừng phạt của pháp luật.

Buổi trưa, thừa dịp rảnh rỗi, ba người Cố Tây Châu đưa Lý Hà đến phòng ngủ, còn xin giáo viên vắng một buổi.

Sau giữa trưa ngày đông, ánh nắng chói chang giảm bớt, trong ký túc xá vẫn có người hùng hùng hổ hổ.

"Hahaha, chúng mày cũng không dám đụng tao, lũ chết nhát!" - Lý Hà bị còng tay ở bên giường cười điên loạn, khiêu khích nói.

Nghe thấy người trong phòng điên cuồng kêu to, Cố Tây Châu thật sự đau đầu, Tư Diêu Tinh không biết từ đâu lấy ra một đôi tất thối, đi đến trước mặt Lý Hà.

"Mày, mày muốn làm gì?" - Lý Hà nhìn thấy đôi tất mới vừa cởi ra, hung tợn trừng Tư Diêu Tinh.

"Cho cậu nếm thử vị tất thối."

Cố Tây Châu liếc mắt nhìn biểu tình khuất nhục của Lý Hà, không nhịn cười nổi: "Cậu ta xạo đó, vốn dĩ không thối, tôi không ngửi thấy mùi gì."

Tư Diêu Tinh mặt lạnh nhét tất vào trong miệng Lý Hà, nhất thời trong phòng ngủ yên tĩnh hẳn.

"Ưm... ưm..." - Lý Hà ư ử không ngừng.

Hai người Cố Tây Châu và Tư Diêu Tinh bỏ Lý Hà lại phòng 106, đến phòng bên cạnh hợp lại với những người khác, bây giờ mới nói ra thông tin thu được hôm qua, buổi trưa Cố Tây Châu đã hỏi mấy bạn học về Cao Hàng Nhất.

Nam sinh này là một cái gai trong lớp học, học hành không được, nhờ người nhà nhét tiền mới vào được trung học, đi học cũng không ổn, giao lưu với người không đàng hoàng ở bên ngoài, ở trường thích bắt nạt bạn học, hút thuốc uống rượu đều có, có lần đánh nhau còn tổn thương đến nội tạng người khác, phải bồi thường không ít tiền.

Vậy mà tên khốn này lúc trước còn sống rất tốt.

Buổi chiều, mới vừa vào tiết, mấy nữ sinh liền cố ý tới bên cạnh Cao Hàng Nhất nhỏ giọng trò chuyện.

"Ai da, chúng ta không nên chuyển tới trường này, các cậu xem mấy ngày nay rốt cuộc là có chuyện gì, ngày nào cũng có người chết!"

"Tớ nghe nói ở trường này có một nữ sinh tên là Lâm Viện, chết chưa được bao lâu, là tự sát!"

"Này là chuyện như thế nào?"

"Cậu hỏi tớ tớ hỏi ai? Nhưng mà tớ nghe Hướng Tiếu Tiếu nói qua một lần, giống như là có quan hệ với nam sinh đã chết lúc trước, bọn họ nói Lâm Viện bị nam sinh kia cưỡng hiếp, sự thật không phải như vậy, là người khác cưỡng hiếp cô ấy, hơn nữa người đó còn ở trong lớp chúng ta!"

"Không thể nào? Lớp học chúng ta còn có tội phạm cưỡng hiếp sao? Chung lớp với người như thế, thật buồn nôn."

"Không thế thì sao? Những nữ sinh chúng ta học chung lớp với loại người như vậy, ngẫm lại thấy sợ quá..."

"Cút mẹ đi, không tự đái một vũng soi mặt mình, mày như vậy còn lo bị ai hiếp?" - Cao Hàng Nhất nghe mấy cô gái nói chuyện, tức giận chửi một câu, mắng cô bé mặt tròn kia một trận.

Thiếu nữ mặt tròn vốn dĩ có chút tự ti về mặt của mình, bị Cao Hàng Nhất nói vậy, trong chốc lát nghẹn lại dừng nói chuyện, trái lại Tiểu Điềm bèn nói một câu: "Liên quan gì tới cậu, cậu tức giận cái gì? Lẽ nào cậu là tên tội phạm cưỡng hiếp kia?"

"Mày nói bậy gì đó!" - Nam sinh đột nhiên tức giận đập bàn.

"Á, thật là càng nói càng tức giận kìa, sẽ không thật sự là cậu đấy chứ?" - Tiểu Điềm dùng ánh mắt đánh giá nhìn Cao Hàng Nhất, đặc biệt không thoải mái, cảm giác giống như mình bị người nhìn thấu.

"Xùy! Nhà tao có tiền, muốn gái nào chả có, hiếp Lâm Viện? Tao điên à?" - Cao Hàng Nhất nổi giận mắng.

"Không phải thì không phải, cậu to tiếng như vậy làm gì?" - Tiểu Điềm trừng mắt với Cao Hàng Nhất, nói.

Tiểu Điềm chờ mấy nữ sinh theo bản năng liếc đối phương một cái, mấy nam sinh khác cũng lộ ra vẻ vui mừng, điều kiện tử vong thứ nhất đạt thành! Điều kiện tử vong thứ hai đơn giản hơn nhiều, có được hay không chờ đêm nay liền biết!

Sau bữa cơm tối, bọn Cố Tây Châu trở về phòng, đêm đó Cố Tây Châu và Tư Diêu Tinh đều ở phòng 105, căn phòng bên cạnh chỉ để lại một mình Lý Hà bị còng bên giường.

"Hai người các cậu hôm nay đừng ngủ, bọn họ sợ." - Mã Vũ dặn riêng hai người Cố Tây Châu và Tư Diêu Tinh, chờ hai người đảm bảo không ngủ xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nửa đêm, Tư Diêu Tinh đột nhiên nói với Mã Vũ: "Tôi còn muốn ngủ một giấc, để tôi sang phòng bên ngủ, ngày mai phải về rồi, mấy ngày nay tôi mệt muốn chết, phải mấy ngày không ngủ, trong mộng vẫn luôn chạy tới chạy lui, quá mệt mỏi."

Mã Vũ: "..." - Tôi có thể thấy cậu đã ngủ mấy ngày...

Cố Tây Châu ừ một tiếng, ở trong mộng phòng 308 rất an toàn, hắn cũng không lo cho Tư Diêu Tinh, hiện tại không buồn ngủ, hắn đang suy nghĩ nếu quả thật tất cả những thứ này đều kết thúc, rời đi thế giới này rốt cuộc trở lại thế giới hiện đại, vẫn là...

Hắn không biết ra sao, nghĩ đến những thứ này liền tỉnh cả ngủ.

Lý Hà phòng bên vừa nhìn thấy Tư Diêu Tinh tiến vào, đầu tiên là kêu gào, nhưng chốc lát sau nhìn thấy Tư Diêu Tinh nằm ngủ say trên giường, miệng bị nhét giẻ chỉ có thể không ngừng ư ử.

Hai mắt sưng đỏ, biểu tình khuôn mặt dữ tợn.

...

Tờ mờ sáng, mặt trời mọc, trong lớp đã có người lục tục đến.

Cố Tây Châu nhìn thấy Tư Diêu Tinh chẳng hề kinh ngạc, nhưng mà sau đó hắn liền nhìn thấy Lý Hà tiến vào, da thịt tay phải bị còng chặt lúc trước bị lột ra một lớp, hẳn là đã kéo mạnh tay từ trong còng ra ngoài, mặt ngoài trên tay máu thịt be bét.

Mấy nữ sinh vừa nhìn thấy Lý Hà liền hét ầm lên.

Lý Hà đi tới trước mặt Cố Tây Châu, mở cửa sổ ra, nhảy xuống.

Cố Tây Châu ló đầu nhìn xuống phía dưới, trên đất giống như có cơn mưa máu, Lý Hà bẹp dí chỉ còn lại một bãi thịt.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Tư Diêu Tinh: "?"

Trên mặt Tư Diêu Tinh đầy sự bất đắc dĩ: "Tôi tới phòng bên ngủ một giấc, hắn bị kéo vào trong mộng, quá đáng thương, sắp được rời đi, lại bị nữ quỷ kia bắt được."

Mã Vũ: "..." - Là cậu cố ý!

Mấy người đều ớn lạnh sau lưng, thế nhưng cũng không thương tiếc gì Lý Hà, bọn họ đều biết loại tội phạm giết người này chết thì tốt hơn là sống, nếu để cho hắn tiếp tục sống tiếp, không biết còn phải chết bao nhiêu người.

"Bịch bịch bịch-"

Tiếng bước chân hơi gấp.

Mấy người đồng thời nhìn về phía cửa lớp học, Cao Hàng Nhất mặt mũi hoảng sợ đi vào, thân thể hoàn toàn không bị khống chế, trong mắt đều là nước mắt, rất sợ hãi.

Có thể tay cậu ta bị sức mạnh vô hình khống chế được, đẩy ra tới trước cửa sổ, như trước đây không lâu... giống như thiếu nữ tên là Lâm Viện.

Sau khi Cao Hàng Nhất đang kinh hãi thét một tiếng chói tai, Cố Tây Châu nhìn cậu ta trèo qua cửa sổ, nhảy xuống.

Mà cửa sổ trước mặt hắn, hóa thành một tấm cửa gỗ, hắn vô thức vặn nắm đấm cửa, sau một tiếng cọt kẹt, cửa mở.

Bên trong đen thui không nhìn thấy gì.

"Đi thôi." - Tư Diêu Tinh làm một tư thế mời, Cố Tây Châu đứng trước cửa do dự một chút, bước lên bước thứ nhất, tiếp theo ý thức của hắn trở nên mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store