[Đam mỹ][Edit] Gặp phải ma tu, thần cũng khóc
Chương 39: Nghe lời cao thủ
Xe vừa dừng lại, Cố Tây Châu xuống xe liền nhìn thấy Tư Dư đang đứng trên lầu hai của biệt thự.
Tư Dư nói cho Cố Tây Châu mật mã khóa điện tử trên cửa và ra lệnh: "Tự lên đi."
"Ờ." - Cố Tây Châu không chút do dự nhập mật mã của Tư Dư rồi lên lầu, tò mò hỏi, "Sao lần nào tôi tới cũng chỉ có mình cậu ở nhà vậy? Bố mẹ cậu đâu?"
"..." - Tư Dư liếc nhìn hắn, giọng điệu bình thản, "Chết rồi."
"Xin lỗi."
"Không sao," - Tư Dư xua tay, nhẹ giọng hỏi, "Ăn sáng chưa? Tôi đã bảo dì giúp việc làm hai phần rồi."
Cố Tây Châu lập tức nói: "Ăn, tôi đói lắm rồi!"
Cún con còn có sữa, còn hắn chẳng có gì.
Trong lúc ăn, Tư Dư lại dặn dò hắn sau khi tiến vào không được rời khỏi tầm mắt của anh, không được tùy tiện nói chuyện với NPC, phải bình tĩnh trước khi làm rõ quy tắc, không được dễ dàng tin tưởng lời nói của bất kỳ ai.
Cố Tây Châu gật đầu: "Đừng lo, tôi hứa sẽ làm theo."
Tư Dư hơi nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng Cố Tây Châu. Sau khi ăn sáng và đọc báo một lúc, Tư Dư nói với Cố Tây Châu: "Còn một phút nữa."
Hai người nắm tay nhau, trong chốc lát Cố Tây Châu đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn cảnh xung quanh đồng loạt thay đổi.
Cảm thấy lạnh, Cố Tây Châu theo bản năng lấy tay che lại cánh tay đang hở, xung quanh gió thổi, mưa phùn nhẹ rơi tí tách, mặt đất lầy lội in đầy dấu chân, trên đồng ruộng có mấy cụ già nhìn thấy họ thì vẫy tay và mỉm cười với họ.
"Ồ, cuối cùng các cậu cũng đến rồi."
Cố Tây Châu giật mình nhớ lại lời dặn của Tư Dư, hắn không đáp lời NPC ngay mà im lặng, mắt chăm chú nhìn Tư Dư.
Ở thế giới này, ngoại hình của Tư Dư có chút khác biệt so với dung mạo thật của anh, nhưng vẫn mơ hồ nhận ra hình dáng gốc, trai đẹp thì vẫn đẹp trai thôi, vẫn trắng trẻo và thanh tú như vậy.
Tư Dư khẽ nghiêng đầu, để lộ xương hàm góc cạnh, ra hiệu cho Cố Tây Châu im lặng.
"Hức... hức..."
Cố Tây Châu lắng nghe chăm chú, nhận ra có người đang khóc thút thít gần đó.
Cố Tây Châu và Tư Dư chưa đi được hai bước đã thấy một cô gái ngồi bên rìa đồng ruộng khóc nức nở. Đó là một cô gái trẻ, dường như thấy khung cảnh xa lạ xung quanh thì suy sụp tinh thần, khóc khe khẽ ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Sau khi khóc một lúc, cô gái nghe thấy tiếng động rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người Cố Tây Châu và Tư Dư, khóc tới mức nước mắt đầy mặt, sợ hãi lùi lại liên tục hai bước: "Các... các người là ai? Tôi... tôi đang ở đâu?"
Cố Tây Châu sửng sốt, nhìn Tư Dư với vẻ mặt dò hỏi. Hắn nghe thấy Tư Dư nói với giọng hơi lạnh lẽo: "Hừ, đừng giả vờ nữa. Thế giới nhiệm vụ của tôi không thể có người mới."
"Anh, anh đang nói gì vậy?" - Cô gái trông có vẻ bối rối, giọng nói nhỏ nhẹ có chút đáng thương.
Cô gái này thực ra khá cao, khoảng một mét bảy, khuôn mặt rất xinh xắn, khi khóc trông vô cùng đáng thương, nghe những lời lạnh lùng của Tư Dư, cô tỏ vẻ bối rối và tiếp tục khóc nức nở.
Thấy cô gái như vậy, Tư Dư phất tay, dường như không muốn nói thêm gì nữa. Ngay lúc đó, có tiếng nói vọng đến từ phía trước, hai người đàn ông trưởng thành tiến lại gần họ, bắt tay với đám Cố Tây Châu và tự giới thiệu.
"Lưu Khải, lần thứ mười."
"Văn Văn, lần thứ mười hai."
Nghe họ giới thiệu, Cố Tây Châu biết rằng những con số sau tên họ đại diện cho số lần họ đã trải qua thế giới nhiệm vụ, hắn hơi ngạc nhiên, hai người đàn ông trước mặt này đều là những tay trải đời. Lúc này, Cố Tây Châu nghe thấy Tư Dư bình tĩnh nói: "Tư Diêu Tinh, lần thứ mười tám. Đây là bạn đồng hành của tôi."
Cố Tây Châu nhận thấy hai người đàn ông đồng loạt hít một hơi khi nghe Tư Dư nói, rõ ràng đây là lần đầu tiên họ thấy có người thành công đến thế giới nhiệm vụ thứ mười tám. Rồi ánh mắt họ đồng loạt đổ dồn về phía Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu xua tay, biết hai người đã hiểu lầm, liền nói: "Cố Nhiễm, lần thứ tư."
Nghe thấy vậy, hai người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nghe Tư Dư nói, cô gái đang khóc lóc vội vàng lau nước mắt, chường mặt qua hỏi bằng giọng nam khàn khàn: "Cậu ư? Lần thứ mười tám? Trời má..."
Cố Tây Châu nghe thấy giọng nói của cô gái, vô thức nhìn xuống nửa người bên dưới mặc váy của cô, giọng nói này chắc chắn không phải của con gái.
Cô gái quay lại nháy mắt với hắn, cười toe toét: "Người anh em thấy sao? Chưa từng thấy cao thủ giả gái bao giờ à?"
Cố Tây Châu quay mặt đi, nói: "Đúng là chưa thấy."
Tư Dư đứng bên cạnh, thấy Cố Tây Châu và người kia đang nói chuyện qua lại, liền liếc nhìn vị cao thủ giả gái một cái, làm ngơ tiếng cảm thán của cậu ta, chỉ châm chọc mỉa mai: "Không diễn nữa à?"
"Không, không diễn nữa!" - Người đàn ông mặc đồ nữ, trang điểm nhẹ nhàng chìa tay ra, "Chào cao thủ, tôi tên là Phục Dịch Nhiên, lần thứ mười hai."
Tư Dư lạnh lùng liếc nhìn Phục Dịch Nhiên một cái, không để ý đến cậu nữa.
Trên đường đi, Cố Tây Châu quay lại nhìn Phục Dịch Nhiên, hơi tò mò hỏi: "Giọng nói vừa rồi của cậu làm như thế nào vậy?"
Phục Dịch Nhiên nhìn Cố Tây Châu với vẻ khinh thường, thản nhiên nói: "Tôi giả giọng."
Phục Dịch Nhiên liếc nhìn về phía bên cạnh Cố Tây Châu, Cố Tây Châu nhận ra hàm ý trong vẻ mặt của Phục Dịch Nhiên, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thả chậm bước, muốn nghe xem Phục Dịch Nhiên muốn nói gì.
"Gì vậy?" - Cố Tây Châu hơi nghiêng đầu hỏi. Vì trời mưa nên tóc hắn đã ướt nhẹp, tóc đen bết lại hai bên gáy, trông hắn có vẻ hơi nhợt nhạt.
Phục Dịch Nhiên liếc nhìn hắn rồi nói: "Người dẫn cậu vào đây đã đến thế giới nhiệm vụ thứ mười tám rồi, cẩn thận một chút, đừng để bị bán mà còn giúp người bán đếm tiền."
Cố Tây Châu hơi bất ngờ trước lời cảnh báo của Phục Dịch Nhiên, hắn không ngờ vị cao thủ giả gái này lại là người đàng hoàng.
"Ồ, đừng lo, cậu ta không lừa được tôi đâu." - Cố Tây Châu cười.
Phục Dịch Nhiên rõ ràng xem nhẹ lời Cố Tây Châu, nói thẳng: "Đừng bảo tôi không cảnh báo cậu, mấy tay cao thủ mang mấy đứa mới toanh như cậu đến những thế giới nhiệm vụ khó nhằn chỉ để làm công cụ sử dụng một lần thôi."
Nói chuyện với Phục Dịch Nhiên xong, Cố Tây Châu thấy Tư Dư đứng trước mặt, nhíu mày nhìn hắn rồi gọi: "Nhanh lên, lừng khà lừng khừng phía sau làm gì?"
Cố Tây Châu: "Tới liền."
Sau khi hắn quay lại, Tư Dư bên cạnh khẽ hỏi: "Cậu ta nói gì với cậu vậy?"
Cố Tây Châu: "À, cậu ta bảo tôi phải cẩn thận với cậu."
Tư Dư: "Tôi mới là người nên cẩn thận."
Cố Tây Châu bị chặn họng trước lời nói của anh, thực sự nghi ngờ rằng lẽ nào Tư Dư vẫn còn nghi hắn không phải con người!
... Họ tiếp tục đi trên con đường lầy lội, Cố Tây Châu lắng nghe họ kể vắn tắt về những thế giới nhiệm vụ họ đã trải qua, những quy tắc kỳ lạ khó đoán khiến họ khó lòng phòng bị, và càng nói về những thế giới họ đã gặp, Cố Tây Châu càng cảm thấy khó chịu.
Họ vừa đi vừa nói chuyện, hắn biết được rằng Phục Dịch Nhiên ngoài đời thực là một cao thủ giả gái kiếm tiền bằng nghề livestream. Phục Dịch Nhiên nói rằng đó là để kiếm sống, nhưng Cố Tây Châu lại cảm thấy chắc chắn đó là vì sở thích của cậu ta.
Nửa tiếng sau, cuối cùng họ cũng đến cuối đường. Phía trước là một thôn xóm nhỏ, một ông lão đứng ở lối vào.
"Là các cháu sao? Trưởng thôn bảo ông đến đón các cháu." - Ông lão gánh hai xô đầy nước ở hai bên trái phải, mỉm cười với bọn Cố Tây Châu, "Đi thôi, trời cũng muộn rồi, chúng ta về nhà trọ trước đi."
"Trưởng thôn gọi bọn cháu đến đây để làm gì vậy?" - Tư Dư hỏi.
Ông lão không trả lời, gánh đòn gánh thẳng tiến về phía trước, dẫn họ đến chỗ trọ qua đêm. Cố Tây Châu và Tư Dư đi theo sau ông lão.
Một thành viên trong đội, Lưu Khải, hạ giọng nói: "Nhìn hai xô nước kìa."
Nghe Lưu Khải nói, hắn vội vàng quay đầu nhìn những chiếc xô treo trên đòn gánh của ông lão. Một khuôn mặt người nổi trên mặt nước, đôi mắt đỏ ngầu như máu, khuôn mặt đó đảo mắt nhìn về phía đám người Cố Tây Châu.
"Vãi."
Vì mặt nước phản sáng, Cố Tây Châu hơi nheo mắt, nhìn hai khuôn mặt kia. Đôi mắt đỏ như máu nhìn họ chằm chằm, hai khuôn mặt người nở nụ cười quỷ dị.
Lưu Khải hạ giọng hỏi mọi người: "Thấy chưa?"
"Rồi."
"Thấy rồi."
Mọi người đều nhỏ giọng đáp lại Lưu Khải rồi im lặng, bình tĩnh lạ thường so với những người ở thế giới trước.
Họ theo ông lão vào một căn nhà hai tầng, chưa kịp bước vào, đã nghe thấy tiếng người nói chuyện khe khẽ bên trong.
"Vãi, cái quái gì thế này? Chúng ta phải ở lại một đêm mới được gặp NPC chủ chốt sao? Đệt, ai mà biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì chứ!" - Một giọng nam trầm thấp than vãn.
Phục Dịch Nhiên đẩy cửa ra, mấy người lần lượt bước vào. Bốn người bên trong đều mang vẻ mặt thờ ơ, mặt không chút cảm xúc. Cố Tây Châu nhận thấy tâm trạng của mọi người đều ổn định, khác với những thế giới hắn từng trải qua, những người này đều là người có kinh nghiệm, ít nhất không ai trong số họ làm loạn đòi về nhà.
Những người bên trong tự giới thiệu, trong đó ba người đang thực hiện nhiệm vụ thứ mười một, một người đang thực hiện nhiệm vụ thứ mười, số lượng thế giới nhiệm vụ họ đã trải qua cũng xấp xỉ nhau, nhiều nhất là Tư Dư, thứ mười tám, ít nhất là Cố Tây Châu, thứ tư.
Cố Tây Châu có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc lẫn lộn giữa thích và ghét của những người xung quanh đối với Tư Dư. Có Tư Dư, người đến thế giới nhiệm vụ lần thứ mười tám, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ này khó khăn hơn họ tưởng, và Tư Dư là người họ phải dựa vào...
Hắn thấy vẻ mặt sốt ruột của họ đối với Tư Dư, cảm thấy hơi buồn cười.
Một người đàn ông tính tình nóng nảy lẩm bẩm than phiền: "Lần này có chín người, chắc sẽ vất vả đây."
Tư Dư chỉ gật đầu hờ hững, dường như không muốn nói chuyện với anh ta. Anh hỏi ba người còn lại: "Có manh mối gì chưa?"
Một cô gái lắc đầu: "Không có, phải đợi đến ngày mai mới gặp được trưởng thôn mà ông lão ở cổng nhắc đến. Giờ trời cũng sắp tối rồi, chúng tôi không dám ra ngoài."
Tư Dư gật đầu, ánh mắt hướng về sảnh chính của ngôi nhà, đúng lúc đó, một người phụ nữ mang thai bụng lớn gõ cửa bước vào, "Ôi trời, mấy hôm nay phiền mọi người giúp đỡ thôn, đồ ăn đã dọn sẵn ở sân sau rồi, ăn chút gì rồi ngủ một giấc đi, mai còn nhiều việc phải làm lắm!"
Người phụ nữ cười nói.
"Ngày mai có chuyện gì nhỉ?" - Phục Dịch Nhiên hỏi thăm dò, không bỏ cuộc.
Người phụ nữ mỉm cười, nhưng dường như không nghe thấy câu hỏi của Phục Dịch Nhiên, cô ta chỉ cười ngốc nghếch rồi bảo họ ra sau nhà ăn.
Đồ ăn chỉ là những món ăn thường ngày ở nông thôn, nhưng hương vị cũng tạm được, Cố Tây Châu ăn một chút.
"Chúng ta chia phòng nhé," - Tư Dư đều giọng nói, "Ai muốn ở chung với ai thì báo trước."
Tư Dư vừa dứt lời, cả nhóm lập tức đồng ý. Thì ra, ngoại trừ Phục Dịch Nhiên, mọi người đều đến theo cặp, mà trong nhà còn khá nhiều phòng trống.
Giọng nói trầm ấm và nam tính của Phục Dịch Nhiên đi cùng với chiếc váy ngắn của cậu ta khiến những người đàn ông khác liên tục liếc nhìn, bởi vì trông quá không khớp, và cũng vì cậu ta đi một mình nên chẳng ai muốn ở chung phòng cả.
"Ừm... tôi có thể ở chung phòng với hai người được không?" - Phục Dịch Nhiên ngượng ngùng hỏi Cố Tây Châu và Tư Dư, "Tôi... sợ ở một mình."
Cậu ta nói xong, Tư Dư lạnh lùng nhìn một cái, không nói gì, Cố Tây Châu thấy vẻ mặt đáng thương của Phục Dịch Nhiên lại khẽ gật đầu, "Được."
"Cảm ơn." - Phục Dịch Nhiên vui mừng khôn xiết khi nghe Cố Tây Châu đồng ý, hoàn toàn ngó lơ vẻ mặt lạnh lùng của Tư Dư bên cạnh.
Buổi tối, đến giờ đi ngủ, Phục Dịch Nhiên vội vã chạy vào phòng của Cố Tây Châu và Tư Dư, như sợ họ bỏ rơi mình.
Sau khi mọi người về phòng, Cố Tây Châu nhanh chóng rửa mặt đánh răng rồi nằm xuống giường, chuẩn bị đi ngủ. Tư Dư cũng đã lên giường rồi. Phục Dịch Nhiên tắm rửa rất lâu, thấy hai người mỗi người chiếm một giường, cậu cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, nói: "Hai người ngủ chung một giường được không? Tôi... tôi..."
Cố Tây Châu: "?"
Tư Dư: "?"
Phục Dịch Nhiên ngượng ngùng nói: "Tuy là con trai, nhưng tôi có trái tim của một người phụ nữ, thân thể trong sáng ngây thơ... hic..."
"Đương nhiên là nếu có người bằng lòng ngủ chung giường với tôi, chịu trách nhiệm với tôi, thì... cũng được." - Phục Dịch Nhiên chọt chọt hai đầu ngón tay.
Cố Tây Châu: "..."
Tư Dư quay sang nhìn Cố Tây Châu: Cậu nhìn đi, cậu đồng ý với thứ vớ vẩn gì vậy!
Cố Tây Châu: Sao tôi biết cậu ta sẽ làm ba cái trò yêu đấy chứ!
Tư Dư: Cậu tự chịu đi.
Cố Tây Châu: Không, không được đâu...
Sau một hồi liếc mắt trao đổi, Cố Tây Châu cuối cùng cũng chịu thua, chen vào giường Tư Dư.
Tư Dư vẫn chưa ngủ, anh nhìn Cố Tây Châu một lúc rồi quay lưng lại với hắn, "Ngủ đi."
"Ừ."
Nửa đêm, Cố Tây Châu bị đánh thức. Hắn mơ màng mở mắt, nhìn Phục Dịch Nhiên bên cạnh với vẻ mặt khó hiểu. "Cái gì đấy?"
"Nhìn ra cửa sổ..." - Phục Dịch Nhiên nắm lấy tay hắn, thì thầm.
Ánh mắt Cố Tây Châu hướng về phía cửa sổ, qua lớp giấy báo dán che kín cửa sổ, hắn lờ mờ thấy được vài bóng người, đang định đi kiểm tra thì đột nhiên có người kéo hắn lại.
"Ngủ."
Là giọng của Tư Dư. Cùng lúc đó, Tư Dư quay sang nhìn Phục Dịch Nhiên: "Cậu cũng vậy."
Phục Dịch Nhiên nhún vai thờ ơ: "Được được, nghe lời cao thủ."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store