[Đam mỹ][Edit] Gặp phải ma tu, thần cũng khóc
Chương 30: Nuôi chó
Ngõ tắt ra sân bốc lên mùi máu tanh nồng nặc, Phương Chấp không khỏi nhíu mày, tim đập loạn. Cậu theo đám người kia di chuyển về phía trước hai bước, cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng ở đó, lúc này cậu suýt chút nữa loạng choạng té ngã xuống đất, cũng may Cố Tây Châu ở phía sau kéo cậu lại nên mới không ngã nhào.
Điều đầu tiên đập vào mắt là máu đọng trên mặt đất, bắn tung tóe lên bức tường trắng, loang lổ từng vết trên trần nhà, toàn bộ mặt đất đều là một vũng máu.
Dọc theo vũng máu, thứ đầu tiên nhìn thấy là một cái đầu chết không nhắm mắt, sau đó Cố Tây Châu nhìn xa hơn, tứ chi ngổn ngang trên mặt đất, những mảnh thịt vụn lớn nhỏ rải rác ngẫu nhiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của những người xung quanh đều tái nhợt như thể nhìn thấy tương lai của chính mình. Một vài người không nhịn được mà nôn khan, những ai có tâm lý kém hơn thì sợ đến mức ngồi sụp xuống đất.
Tạ Văn Hỏa tái mặt khi nhìn thấy cái xác trong ngõ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một cái chết thảm thương như vậy. Bộ phận trên thi thể của người đàn ông bỏ đi đêm qua nằm ngổn ngang khắp nơi, bụng bị rạch ra, nội tạng rơi vãi khắp sàn, mùi máu tanh gay mũi mãi không tản đi hết. Thứ duy nhất để họ xác định thân phận anh ta là bộ đồng phục học sinh xanh trắng trên người.
Một cô gái mặc áo khoác trắng trong đám người bật khóc nức nở như bị cảnh tượng này dọa sợ, loạng choạng lùi lại, dựa vào cô gái duy nhất ở bên cạnh là Tiết Tiếu, tìm kiếm sự an ủi.
Vẻ mặt của Cố Tây Châu bình tĩnh, tuy rằng cảnh tượng trước mắt rất đáng sợ, nhưng cũng không đủ để làm hắn sợ hãi.
"Kích thước của thi thể không đúng," - Lúc này Tư Dư đều đều nói, "Thiếu."
Cố Tây Châu nghe vậy liền nhìn kỹ, mặc dù có rất nhiều mảnh thi thể nằm rải rác, nhưng khi kết hợp lại, tất cả thịt trên mặt đất cũng không bằng kích thước cơ thể của một người trưởng thành, xác chết này thiếu ít nhất một phần ba máu thịt.
Ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía Tư Dư, dù bây giờ anh mang dáng vẻ mười bảy, mười tám tuổi nhưng vẫn không thể che giấu được khuôn mặt tuấn tú của mình. Sau khi anh nhẹ giọng nói giữa đám người, những người bên cạnh mới chú ý đến tình trạng của xác chết, bởi vì vừa nãy họ nhìn thấy tình huống bi thảm nên không kịp nghĩ về những vấn đề này.
Cô gái vừa khóc nghe thấy lời này thì càng khóc dữ dội hơn: "Chị Tiết, chúng ta sẽ bị ăn thịt hết sao."
"Không, lần này, bao gồm cả người chết, tổng cộng có mười một người, hơn nữa ba người trong đây là người mới, sẽ không quá nguy hiểm." - Tiết Tiếu vẫn bình tĩnh, tuy rằng môi có chút tái nhợt, nhưng lại nói năng rất rành mạch.
Cô gái kia vẫn khóc, một chàng trai trong số đó mỉa mai nói: "Khóc thì có thể sống tiếp à? Cô nghĩ ai sẽ đồng cảm với cô?"
Cô gái nghe vậy, dần dần đè nén tiếng khóc xuống.
"Tối qua các cậu có tìm thấy gì không?" - Tạ Văn Hỏa hỏi.
"Không." - Cố Tây Châu lắc đầu, nói, "Các cậu có phát hiện gì không?"
Tạ Văn Hỏa cũng lắc đầu, trầm giọng nói: "Không, xem ra chúng ta vẫn cần thu thập thêm thông tin mới có thể biết được mục đích cuối cùng của thế giới nhiệm vụ này."
"Ừ." - Tư Dư gật đầu, nhẹ nhàng nói, "Chia ra hành động hay là đi chung?"
Tạ Văn Hỏa suy nghĩ một lát rồi đáp: "Đi chung đi, có thể hỗ trợ lẫn nhau, thế giới nhiệm vụ này lớn hơn nhiều so với thế giới trước, đi chung thì có thể an toàn hơn."
Những người khác cũng lần lượt bày tỏ nguyện vọng, cuối cùng mười người còn sống quyết định cùng nhau hành động.
Mẹ của học sinh do Cố Tây Châu thủ vai là nội trợ, lúc này người phụ nữ đã phơi quần áo vừa giặt xong, đang ngồi trên cầu thang trong sân nhặt rau.
Cố Tây Châu ba chân bốn cẳng đến giúp đỡ, người phụ nữ mặc áo vải họa tiết tranh sơn dầu hiển nhiên có chút hài lòng: "Bé con, sao hôm nay con ngoan thế? Không ra ngoài chơi à?"
Tư Dư bên cạnh tiếp lời, nói: "Cô Vương, trước đó Lý Minh và Lưu Thụ Vinh mất tích, tụi con cũng sợ nên không đi ra ngoài. Con muốn hỏi cô một chút, đã tìm thấy bọn họ chưa?"
Người phụ nữ nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài, nói: "Vẫn chưa, cả cậu hai Lý và cậu ba Lưu đều gấp đến bốc lửa, mong ngóng người trở về, nhưng tìm mấy ngày rồi vẫn không thấy."
"Con xem, hai đứa lớn to đầu rồi mà bảo mất tích là mất ngay được?"
"Vậy cô nghĩ tại sao bọn họ lại mất tích?" - Tư Dư hỏi.
"Chắc là bị bắt cóc? Ở chỗ của chúng ta, cha mẹ nhiều khi không có ở nhà, người già không thể quản được là điều khó tránh khỏi. Trước đây cũng có vài người đột nhiên mất tích, không tìm được, cuối cùng thì sống chết phó mặc cho trời." - Người phụ nữ cảm khái một tiếng, thản nhiên nói qua quýt như chuyện bình thường.
Sau khi nhặt rau xong, người phụ nữ nói với mấy người: "Các con cứ ở trong sân là được rồi, an toàn."
Nói xong, người phụ nữ cầm cái thau vào căn bếp nhỏ đối diện, bỏ lại Cố Tây Châu và những người khác.
"Buôn người, đây là manh mối!" - Một chàng trai trong số đó gấp gáp nói.
Cố Tây Châu liếc nhìn người kia một cái, không để ý đến cậu ta, chỉ thờ ơ nói với Tạ Văn Hỏa: "Bà ta không biết nhiều, đây nhất định không phải buôn người."
Chàng trai vừa lên tiếng cuống lên, hỏi ngược lại: "Tại sao không?"
"Bọn buôn người thường chọn phụ nữ trẻ tuổi hoặc trẻ em, sau khi qua mười hai tuổi, khả năng con trai bị bắt cóc là rất thấp. Thứ nhất, con trai sau mười hai tuổi đã dậy thì, hơn nữa nam và nữ có khác biệt về thể chất, con trai mười hai tuổi đã khá khỏe, huống chi là hai người mất tích đều là thanh niên mười bảy mười tám tuổi."
"Mười bảy mười tám tuổi chính là lúc con trai có thân thể cường tráng, không ai mua con trai độ tuổi này." - Cố Tây Châu giải thích, phán đoán này xuất phát từ những tư liệu khoảng thời gian trước hắn đã xem qua.
"Có lý..." - Tạ Văn Hỏa nói.
Bọn họ hỏi thăm một vòng, nhận thấy các bậc cha mẹ trong khu này dường như chẳng biết nhiều lắm, hơn nữa đều nhất trí rằng đó là một vụ buôn người.
"Không thể lấy được manh mối hữu ích nào từ họ, chúng ta chỉ có thể ra ngoài xem xét thôi."
Bọn họ chuẩn bị cùng ra ngoài, vài người lớn trong nhà dường như cũng không quan tâm mấy, nhìn thấy mười người đi cùng nhau thì cảm thấy bọn buôn người cũng không có lá gan lớn như vậy, nghe thấy mấy người muốn ra ngoài chơi, chỉ vung vung tay bảo bọn họ chú ý an toàn.
Con đường duy nhất để rời khỏi đây là con đường có xác chết. Chân của Cố Tây Châu giẫm lên vũng máu, thái độ vô cùng lạnh nhạt, vô cùng bình tĩnh, là người đầu tiên bước ra ngoài. Người đằng sau thì lại bị ám ảnh với con đường này, sắc mặt trắng bệch, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào khi nhìn thấy thi thể.
Sau khi ba người Cố Tây Châu đi ra ngoài trước, Tạ Văn Hỏa và vợ của anh là Tiết Tiếu cũng theo sau. Mối quan hệ giữa hai người rất tốt, Cố Tây Châu nhìn thấy Tạ Văn Hỏa nắm tay vợ dắt qua vũng máu và không ngừng an ủi vợ, nhưng hắn cũng nghe rõ ràng âm thanh lo lắng của Tạ Văn Hỏa. Có thể thấy bình tĩnh của Tạ Văn Hỏa đều là giả vờ để động viên vợ mình.
Tạ Văn Hỏa là nhân vật nòng cốt trong đội này, sau khi anh ra sân, những người khác cũng lần lượt chịu đựng sự sợ hãi và ghê tởm mà rời khỏi ngõ dài hẹp này.
Đi ra khỏi ngõ, thị trấn nhỏ trong tầm mắt, cái trấn này không lớn, ngược lại rất nhỏ, chỉ có một con đường, lúc này tất cả cửa hàng trên phố đều đóng cửa, trên đường cũng không có ai.
Cố Tây Châu bất lực nói: "Giờ này chả có ai."
"Ừ, lát nữa rồi ra sau," - Tư Dư ngước nhìn mặt trời trên bầu trời rồi nói, "Hôm nay nắng tốt. Sau khi ăn trưa xong chúng ta trở ra, khi đó chắc sẽ có người."
Tạ Văn Hỏa hơi ngạc nhiên, hỏi: "Sao cậu chắc được lúc đó có người?"
Tư Dư chỉ vào bên đường, nhẹ nói: "Mặc dù thị trấn nhỏ này gần với khu danh lam thắng cảnh, nhưng không khác gì mấy với những vùng nông thôn khác, có nhiều người già, khu chúng ta đang sống cũng có nhiều người già."
"Ừ." - Tạ Văn Hỏa khẽ cau mày, lời của Tư Dư không sai, tám trong số mười người ở đây đều không sống cùng bố mẹ, chỉ có hai người có người lớn ở nhà, "Nhưng điều này thì liên quan gì?"
Cố Tây Châu tiếp lời: "Sau khi ăn trưa rất nhàn rỗi, hơn nữa nắng đẹp, người già sẽ ra ngoài đi dạo. Bây giờ thì họ đều đang nấu bữa trưa cho con cháu, hiển nhiên trên đường phố sẽ không có người."
"Đúng." - Tạ Văn Hỏa gật đầu.
Mấy người tay trắng trở về. Sau khi ăn cơm trưa xong, ánh mặt trời phủ lên ấm áp, lúc này vừa vặn rất thoải mái, bọn họ lại đi ra ngoài.
Đúng như dự đoán, lúc này trên đường có rất nhiều người già đang chắp tay sau lưng, chậm rãi từng bước đi về phía trước, vừa đi vừa trò chuyện.
Thị trấn không lớn, nhiều người đều biết nhau, bọn Cố Tây Châu ra đường vài bước, mọi người trên đường đều chào hỏi và gọi tên họ.
Ông lão: "Con hỏi Lý Minh và Lưu Thụ Vinh à? Ông nghe nói là cha mẹ hai nhà đều trở về tìm người trong trấn, nghe bảo mắng ông bà già trong nhà dữ lắm, ông thì thấy không đáng."
"Con lớn to đầu vậy rồi mà mất tích, làm sao có thể trách người già được?"
"Ông có biết cha mẹ của Lý Minh và Lưu Thụ Vinh ở đâu không?" - Cố Tây Châu hỏi.
Ông lão chỉ vào ngọn núi gần đó, nói: "Đang tổ chức tuần tra núi!"
Ánh mắt của Cố Tây Châu chuyển về hướng ngọn núi được nhắc đến. Núi cao và chắc chắn, thế núi chót vót, cây cối xanh um tươi tốt bao phủ lẫn nhau, trong khe núi tình cờ có thể nghe thấy tiếng chó sủa.
"Gâu gâu gâu!"
Ông lão lắc đầu nói: "Nghe thấy tiếng chó sủa không? Sau khi con cái của hai nhà này biến mất, họ liền nhờ thanh niên cường tráng trong trấn mang chó nhà đi tìm kiếm khắp hang hốc trên núi. Tìm mấy ngày nay vẫn chưa thấy người, e rằng đã sớm rời khỏi trấn này."
Sau khi đám người Cố Tây Châu cảm ơn ông lão, ánh mắt của bọn họ hướng lên trên núi.
"Gâu gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Chó sủa không ngừng, Tiết Tiếu và cô gái rụt rè đi cùng nhau, cô gái kia cầm một thanh gỗ làm gậy trên tay, thở hổn hển leo núi cùng họ. Đến lưng chừng núi, bọn Cố Tây Châu cuối cùng cũng gặp được một người.
Người kia đi phía trước, Cố Tây Châu tiến lên trước hai bước, hét lớn: "Chờ bọn con với!"
Người đàn ông da ngăm phía trước quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tây Châu và những người khác, cau mày nói: "Sao mấy đứa nhỏ tụi con còn dám ra ngoài? Không sợ bị bắt cóc sao?"
Tư Dư chỉ vào đám người phía sau: "Bọn con đi chung với nhau, kẻ xấu không dám động tới. Bọn con muốn đến giúp đỡ, đã tìm thấy manh mối của Lý Minh và Lưu Thụ Vinh chưa ạ?"
Người đàn ông da ngăm lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng biết Cố Tây Châu và những đứa trẻ ở thị trấn này, và nói: "Hầy, vẫn chưa tìm ra. Cha mẹ của hai nhà đều sắp điên rồi."
"Bọn con cũng giúp nữa!" - Tư Dư nói rất nhiệt tình, người đàn ông da ngăm bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy thái độ kiên quyết của bọn họ thì đồng ý để bọn họ giúp đỡ.
Họ giúp đỡ tìm kiếm một chốc, nhưng vẫn không có manh mối, lại biết được về quá trình mất tích của Lưu Thụ Vinh và Lý Minh từ miệng của cư dân thị trấn này.
Sau khi tan học, cả hai không về nhà như hầu hết mọi người, vì bố mẹ không ở nhà nên ông bà không thể kiểm soát được hai đứa trẻ, họ đến thẳng quán Internet duy nhất của thị trấn để chơi game sau khi tan học. Lúc ông bà đến tìm còn bị hai học sinh này quát mắng.
Sau khi cả hai chơi đủ rồi, khoảng chừng một giờ sáng, họ trả tiền và rời quán Internet về nhà, rồi mất hút.
"Vậy thì tại sao lại tìm người trên ngọn núi này? Có nhiều khả năng họ đang ở trong thị trấn hơn, đúng không?" - Cố Tây Châu nói.
Người đàn ông da ngăm dùng liềm chặt đứt đám cỏ trước mặt: "Trong trấn nhiều người, mọi người đều giúp đi tìm, thực sự không ai nhìn thấy hai đứa trẻ. Có mấy đứa nhỏ đã mất tích trên núi này, thế là bố mẹ hai nhà cho rằng sau khi con mình rời khỏi quán Internet thì đột nhiên muốn lên núi chơi, nhưng ban đêm..."
Người đàn ông còn chưa nói hết lời, nhưng Cố Tây Châu đã biết ý tứ trong đó. Trẻ con ở đây đều sống trong thị trấn, chỗ này rất gần, rõ ràng ngọn núi này có một ý nghĩa đặc biệt đối với trẻ em ở đây. Chúng đã dành phần lớn thời gian chơi ở đây khi chúng còn nhỏ. Có thể hai người mất tích trèo lên và trượt chân rơi xuống khe núi nên mới mất tích.
Dù sao thì, ngọn núi trước mặt quả thật cao lớn, cao ngất trời mây.
Người đàn ông liếc nhìn mặt trời chói chang đang treo trên bầu trời, lau mồ hôi trên trán, vừa đi thì đụng một đội khác, đội này có ba người, mỗi người đều mang theo một con chó cỏ.
"Thế nào rồi, có tìm thấy gì không?" - Người đàn ông da ngăm hỏi khi nhìn thấy ba người.
Cả ba người đều lắc đầu: "Không, bọn tôi sắp lật tung cả núi này rồi nhưng vẫn không tìm thấy ai. Hai nhà bọn họ cho rằng con mình ở trên núi, mọi người đều biết là không có, nhưng cho dù thế thì cũng không thể không giúp đỡ."
Cố Tây Châu quan sát ngọn núi, tuy núi dốc nhưng không có đá tảng lớn, dù có trượt chân lăn xuống núi cũng không ngã chết, hơn nữa việc người chết đêm qua có thể chứng minh, những người này mất tích chắc chắn không phải vì leo núi.
Cố Tây Châu đang quan sát thì bỗng nghe thấy tiếng chó sủa.
"Gâu gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Ba con chó điên cuồng lao về phía bọn họ, không ngừng há miệng phát ra tiếng gầm gừ dữ tợn, trong vòm miệng là những chiếc răng nanh sắc nhọn.
"Đệt, con súc sinh này, im lặng!" - Chủ chó gắt gao cầm lấy dây xích chó trong tay, cơ thể con chó bị chủ nhấc lên một nửa nhưng nó vẫn không quên sủa nhặng lên với bọn họ, hung tợn như muốn cắn chết người.
"Mày nổi điên cái gì! Đệt!"
"Bố tổ sư lũ súc sinh này, sủa nữa đi, hôm nay tao sẽ hầm chúng mày làm thịt chó!"
Mấy thanh niên mười bảy, mười tám tuổi không sợ chó, chỉ có cô gái nhút nhát lại bật khóc một lần nữa, nấp phía sau Tạ Văn Hỏa và Tiết Tiếu, vừa khóc vừa nói: "Tôi sợ chó, các cậu giữ chúng nó lại! Đừng cắn tôi!"
Bốn người đàn ông cầm gậy đánh mạnh vào mấy con chó, chúng bị đánh đến sủa ầm ĩ, nhưng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Cố Tây Châu không hề giảm đi chút nào.
"Gâu gâu gâu..."
Ba con chó bị đánh nằm lăn ra đất, nhưng chúng vẫn nhe nanh không chịu thua và thốt ra tiếng gầm gừ đe dọa với đám người Cố Tây Châu.
Ba người đàn ông trung niên nhìn thấy cô gái sợ hãi khóc, họ vô cùng áy náy và xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, bình thường con chó này không như thế, dọa các con sợ rồi."
Cố Tây Châu lắc đầu, họ nói vài câu, nhưng không chịu nổi ba con chó không ngừng sủa, liền tách khỏi bốn người kia và đi xuống núi.
Xuống núi, trở về thị trấn, cô gái kia vẫn còn hơi sợ hãi, từ xa nhìn thấy một con chó liền hét lên rồi đi vòng vòng cho đến khi Cố Tây Châu và cả bọn quay trở lại sân.
Những con chó đó ở cách xa vẫn sủa với họ, nếu không bị trói bằng dây xích chó, chúng nhất định sẽ chạy thẳng tới chỗ họ!
Khi họ đi qua con hẻm một lần nữa, họ tưởng rằng sẽ nhìn thấy cái xác thảm thương kia, nhưng khi họ quay lại thì cái xác đã biến mất, những vết máu trên bức tường trắng cũng không còn tăm hơi.
Cô gái hay khóc nhìn thấy điều này, nhỏ giọng hỏi: "Thi thể không còn nữa, đi đâu mất rồi?"
Tiết Tiếu thẳng thừng nói: "Bình thường, sau này cô gặp nhiều hơn sẽ không còn thấy kỳ quái nữa."
Không còn thi thể, khi bọn họ trở lại ít căng thẳng hơn hẳn so với lúc rời đi.
Trong sân, các gia đình đều đang nấu nướng, ngoại trừ mọi người trong gia đình của người đàn ông đã chết hôm qua đều đang đau buồn, hai người lớn tuổi đang gọi điện cho những người trẻ đang làm việc bên ngoài và báo rằng cháu bé đã mất tích.
"Thằng nhỏ mất tích rồi, tụi bây còn làm làm cái gì, về nhanh lên! Bố mẹ già rồi, mắt không rõ, không tìm thấy người!"
Hai người già khóc thảm thiết, ruột đau như cắt.
Người ở đầu dây bên kia có vẻ rất lo lắng, gấp gáp nói: "Biết rồi, biết rồi, chiều nay về! Trước tiên kiếm người giúp đỡ tìm thằng bé đã!"
...
Mấy người xúm lại trong phòng của Tạ Văn Hỏa, hôm nay đi bộ cả ngày cũng hơi mệt, bọn họ ngồi trên giường túm năm tụm ba với nhau, Tiết Tiếu có chút bất lực nói: "Có vẻ như không tìm thấy thông tin hữu ích nào."
Tư Dư nhìn Tiết Tiếu một cái, nhẹ nhàng nói: "Cũng không phải không có, ba con chó vừa rồi cảm thấy hơi kỳ lạ."
"Lạ chỗ nào?" - Tạ Văn Hỏa hỏi.
Cố Tây Châu trả lời câu hỏi của anh ta: "Ba con chó từ khi nhìn thấy chúng ta thì đều sủa điên cuồng. Tôi phát hiện trên đường trở về, nhà nào cũng có chó để phòng trộm cắp, mấy nhà hàng xóm cũng có nuôi chó. Không biết mọi người có để ý không?"
Phương Chấp đặt cốc nước trên tay xuống, đột ngột nói: "Đúng vậy, trong sân nhà chúng ta không nuôi chó! Mười ba gia đình không ai nuôi chó cả! Loại thị trấn nhỏ này thì mỗi nhà đều nên nuôi chó trông nhà mới phải!"
Tạ Văn Hỏa thấy Phương Chấp nói thế, cau mày: "Hình như đúng thật là như vậy."
"Các cậu cho rằng thế giới nhiệm vụ này có liên quan đến chó sao?"
"Đúng vậy." - Tư Dư gật đầu.
"Được, vậy đầu tiên xác định nguyên nhân việc không có chó trong sân của chúng ta!" - Tạ Văn Hỏa thấy thế, sau khi cân nhắc một lúc thì đồng ý với ý kiến của ba người Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu là người đầu tiên ra ngoài, thấy mẹ đang nấu ăn liền hỏi: "Tại sao trong sân nhà chúng ta không nuôi con chó nào vậy mẹ?"
Người phụ nữ bỏ thức ăn vào nồi nghe xong liền nói: "Lúc trước có nuôi, nhưng sau này không phải là do các con sợ sao?"
Cố Tây Châu sửng sốt, hỏi: "Sợ?"
Nếu từ trước đến nay nuôi chó, làm sao lại có thể đột nhiên sợ chó?
Người phụ nữ vừa nấu ăn vừa nói: "Con quên hết rồi à? Còn không phải là do con chó từ thành phố đó sao. Quốc Khánh năm ngoái, nhà hàng xóm dẫn theo một con chó trắng về, nó vừa nhìn thấy các con thì cắn, đứa nào cũng bị cắn, sau này người trong nhà về nhìn thấy, lúc này mới giúp các con đánh chết con chó dữ kia."
"Gia đình họ Điền kia rất buồn bực, bồi thường một ít tiền, rồi cho mười ba đứa nhỏ tiêm vắc-xin phòng bệnh dại, sau khi xác nhận rằng con chó kia không bị bệnh dại, mọi người mới cảm thấy yên tâm."
Cố Tây Châu hỏi: "Gia đình đó đâu rồi ạ?"
Người phụ nữ: "Ở thành phố kiếm được nhiều tiền, năm ngoái về đón ông cụ trong nhà đi rồi."
"Sau khi nhà đó đi, có một khoảng thời gian các con nhìn thấy chó sẽ khóc. Khi đó ở đây có tới bảy tám con chó! Mấy đứa các con sợ đến nỗi đi mua thuốc chuột, đánh bả chết mấy con chó kia."
"Ban đầu, nếu các con sợ thì gửi con chó đi cũng được, dù gì chúng nó cũng trông nhà cho chúng ta bao nhiêu năm trời, vẫn có chút tình nghĩa. Không nghĩ tới mấy đứa con lại sợ đến vậy, khi mọi người về thì chỉ còn xác chó."
"Về sau, thấy các con bị ám ảnh bởi con chó dữ kia, nhà nào cũng ngừng nuôi chó."
Người phụ nữ cảm khái vài câu, cũng không quan tâm lắm, chỉ nói một cách lạnh nhạt.
Sau khi hỏi thăm được tin tức, Cố Tây Châu và những người khác lại tụ họp với nhau, quả nhiên tin tức có được đều tương tự nhau. Có chín con chó chết trong sân vào ngày Quốc Khánh năm ngoái, một con là theo nhà họ Điền về, còn lại là tám con chó giữ nhà.
Tạ Văn Hỏa nghe được tin tức này, trong đó có Quốc Khánh, có chó, lúc này ánh mắt của anh nhìn về phía ba người Cố Tây Châu cũng thay đổi, khi đưa ra quyết định cũng sẽ thường hỏi ý kiến của ba người bọn họ.
"Xem ra đúng là có liên quan đến chó." - Tạ Văn Hỏa cau mày nói.
"Vậy chúng ta đã biết nguyên nhân cái chết của chó rồi, chúng ta có thể rời đi được chưa?" - Cô gái hay khóc rốt cuộc lúc này cũng lộ ra vẻ mặt khác, có chút chờ mong nhìn mọi người.
"Không dễ dàng như vậy." - Tạ Văn Hỏa bình thản nói, "Nhưng hiện tại, đối với việc tìm kiếm ba người mất tích, chúng ta đã tiến thêm một bước nữa. Nhà họ Điền sống ở căn trong cùng trong sân, chúng ta vào trong xem xét một chút!"
Có manh mối, những người khác dường như cũng thả lỏng một chút, cũng có thêm hy vọng rời đi, vì vậy bọn họ liền bước tới cửa nhà họ Điền.
Cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, sau khi gia đình rời đi, cửa nhà khóa trái, tất cả mọi người đều gặp khó khăn.
"Cánh cửa này..."
Tạ Văn Hỏa nhăn nhó nhìn chằm chằm cánh cửa, khó rồi đây.
"Để tôi."
Cố Tây Châu nghe Tư Dư nhẹ nói, sau đó anh cắn chặt cọng thép đen trong miệng, bật khóa cửa một hồi, cửa mở ra.
Cố Tây Châu: "..."
Phương Chấp: "..." - Thành thạo đấy!
Thấy hai người liếc mắt nghi ngờ nhìn mình, Tư Dư thờ ơ nhún vai, nói: "Đây là kỹ năng cần thiết."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store