Dam My Edit Chao Mung Den Voi Phong Livestream Ac Mong 001 390
Chương 173Hiển nhiên số 02 cũng không ngờ Ôn Giản Ngôn lại nói vậy.Anh ta vô thức chớp mắt, mái xoăn xoăn bị xoa rối bù, đôi mắt màu sôcôla khẽ tỏa sáng trong bóng đêm, thoạt nhìn có chút mơ màng.Ôn Giản Ngôn thản nhiên thu tay về.Phảng phất động tác thân mật giống như khen thưởng vừa rồi không phải đến từ hắn ta mà là người khác, chỉ mới vài giây ngắn ngủi chàng trai đã quay trở lại dáng vẻ ban đầu.Lý trí, lạnh lùng, đầy xa cách.Khẩu súng nặng trịch vẫn nằm trong lòng bàn tay, đường nét kim loại thẳng tắp lạnh lẽo mang theo mùi thuốc súng.Cảnh giác như được xây thành một bức tường cao, bịt kín tất cả những sự tồn tại mềm mại, ngọt ngào và ấm áp, chỉ có một chút hơi ngọt len lỏi qua các khe hở."Tiếp tục đi thôi."Hắn nói.Ôn Giản Ngôn dẫn đầu."..."Số 02 nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, lập tức nâng bước đuổi theo.Sát sao.Giống như một con cá mập ngửi thấy mùi máu giữa vùng biển khơi, một con thú đói nhiều ngày ngửi được thứ mùi máu thịt.*Tầng hầm một viện điều dưỡng Bình An.Hành lang dài hẹp không có cửa sổ, ngoại trừ một vài đèn thoát hiểm còn phát sáng thì tất cả bóng đèn đều tắt ngúm. Bóng tối bao phủ mang cho người ta cảm giác nặng nề ngột ngạt khó tả.Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.Tiếng bước chân nhẹ nhàng vội vã quanh quẩn khắp hành lang.Tất cả mọi người lao về lối ra trong ký ức bằng tốc độ nhanh nhất.Mặc dù suy đoán của Tô Thành nghe khá hợp lý, nhưng nó vẫn có vẻ quá kỳ lạ với mọi người... Tên đồng đội bị tách biệt với họ trong thang máy kia thực sự có thể nhìn thấy nhiều thứ như vậy trong khoảng thời gian ngắn sao? Kết luận của hắn đúng chăng? Dẫu là đồng đội nhưng Tô Thành có hiểu sai ý hắn không?Có rất nhiều phân đoạn có thể mắc sai lầm, khiến người ta bán tín bán nghi về nó.Tuy nhiên suốt cả chặng đường, những điều Tô Thành kết luận nhanh chóng được chứng thực là chính xác.Bất kể bản đồ cụ thể hay là hình thức quái vật gặp phải, phần lớn đều giống hệt như những gì bọn họ trải qua trong ảo cảnh. Bên cạnh đó, streamer đã nắm chắc các địa điểm có thể gặp phải tập kích, vậy nên họ biết chính xác cần sử dụng đạo cụ gì trong tình huống nào, cần kích hoạt cái gì và tránh né cái gì.Hoạt động "diễn tập" khá suôn sẻ.Thậm chí còn dễ dàng hơn lần số 02 còn trong đội.Trong phòng livestream Tô Thành:"Đờ mờ, đây là sức mạnh của "tấm ván" sao!""Buồn cười chết mất. Thật luôn, nếu đây là game thì chẳng khác nào phiên bản bẻ khóa.""Cảm ơn streamer cách vách – Ôn Giản Ngôn đã tặng đồ bẻ khóa!""Cảm ơn streamer cách vách – Ôn Giản Ngôn đã tặng đồ bẻ khóa!"So với ảo cảnh, tốc độ di chuyển hiện giờ của mọi người đã tăng nhanh gấp đôi, không cần tốn nhiều công sức trốn thoát khỏi tầng hầm một, lần nữa quay lại cầu thang.Giống như lần trước, họ chia thành ba nhóm và chạy theo ba hướng khác nhau.Trong đại sảnh tối đen như mực, ngọn núi do vô số đầu người tạo thành sống lại. Chúng nó cựa quậy phát ra âm thanh nhớp nháp, dò xét về phía con mồi, cố gắng lôi họ vào trong sào huyệt và biến bọn họ trở thành một phần của nó.Nhưng khác lần trước, lần này không có Ôn Giản Ngôn dùng súng đồ chơi phá tan ảo cảnh đưa bọn họ quay về điểm xuất phát, trái lại, cả đám thuận lợi đi tới phía cuối đại sảnh."Mau lên! Sắp xong chưa!"Thược Dược kích hoạt vòng bảo vệ, cảnh giác nhìn chằm chằm cái cổ trắng bệch trước mặt mình, cũng không ngoảnh đầu mà vội vàng hỏi."Sắp xong ngay đây!"Cùng với âm thanh ăn mòn xèo xèo, khóa cửa kim loại trong sảnh dần dần biến mất.Rất nhanh, theo một tiếng "ầm", cửa sau chật hẹp bị đá văng ra, không khí lạnh lẽo tràn vào khoang phổi, xua tan bóng tối đục ngầu, chết chóc, nặng nề sau lưng."Cửa mở ra rồi! Đi thôi!"Nghe thấy mệnh lệnh, mọi người xoay lưng, nhanh chóng vọt ra bên ngoài.Ở sau bọn họ, cửa lớn chậm rãi khép vào, loáng thoáng có thể nhìn thấy đám cổ trắng bệch trong đêm. Tuy nhiên như là sợ thứ gì đó, đám cổ không dám lao ra cánh cửa chưa khóa đuổi theo mấy người.Cho dù những cái đầu kia không đuổi theo sau thì bọn họ cũng không dám lơ là cảnh giác. Tất cả vẫn tiếp tục kéo dài khoảng cách, cuối cùng đến khi xác nhận an toàn mới thả chậm bước chân.Họ đến bên giếng trời.Mặc dù nơi này cũng là một phần của viện điều dưỡng Bình An nhưng nó không nằm trong tòa nhà.Giống như một cái hõm nhỏ được bao quanh bởi hai cánh hình bán nguyệt, mơ hồ có thể nhìn thấy trong trung tâm hõm là một gian nhà thờ nhỏ.Nhà thờ không tính là lớn, được xây bằng gạch đá màu xám, trên vách tường có dấu vết năm tháng rõ ràng, trên đỉnh là cây thánh giá hiển hiện dưới nền trời máu.Đúng vậy... Nền trời máu.Đám người đứng giữa giếng trời, ngẩng đầu cảnh giác nhìn bầu trời kia.Đó là màu đỏ chói mắt như được nhuốm máu, phảng phất ngay giây sau thôi bầu trời sẽ nhỏ xuống dưới giọt máu đỏ tươi, mang tới dấu hiệu chẳng lành.Giữa bối cảnh phụ trợ quái dị ấy, tất cả tòa nhà đều bị bao trùm bên trong khiến lòng người bất an.Tóc Vàng rít vào một hơi khẽ khẽ, mặt mày tái nhợt.Tô Thành cách gã gần nhất nghe thấy tiếng rít, quay đầu nhìn sang: "Sao vậy?""..." Tóc Vàng lắc đầu, lắp bắp nói: "Không, không có gì."Bầu trời đỏ tuy hiếm gặp trong phó bản, song cũng không phải không có tiền lệ. Dù sao nơi này không phải thế giới thực tại, tất cả tình huống kỳ lạ đều có khả năng xảy ra.Nhưng...Tóc Vàng kìm không được ngước mắt nhìn lên trời.Trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ có mình gã bước vào phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo.Không hiểu vì sao màu sắc nền trời nơi này lại mang cho gã cảm giác vô cùng quen thuộc, và lần mang tới cảm giác ấy là Công viên giải trí Mộng Ảo.Thậm chí có thể nói...Nếu không phải không có đám mắt giống miệng vết thương kia thì hai nền trời giống nhau y đúc."Này, mọi người mau xem."Bỗng nhiên giọng nói trang nghiêm của Luce đứng cạnh vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Tóc Vàng.Mọi người quay đầu dõi mắt theo hướng Luce chỉ. Nháy mắt, trái tim tất cả như thắt lại, gần như quên thở là thế nào.Đằng sau bọn họ là tòa nhà chính viện điều dưỡng Bình An vừa trốn thoát.Trông nó khác hẳn lúc đầu.Tòa nhà khổng lồ bị bao phủ bởi ánh sáng đỏ trên trời. Vách tường bị lớp màng thịt bao trùm, chúng nó trào ra từ trong khe hở cửa sổ, có nơi trào ra từ trong khe hở vách tường, dường như tất cả đều bắt đầu từ tầng lầu cao nhất. Tầng cao nhất của viện điều dưỡng Bình An đã không thể nhìn thấy vách tường, thay vào đó là lớp màng thịt dày cộp có được sinh mệnh và khả năng cắn nuốt. Đám "sinh vật" cựa quậy tựa như tế bào thần kinh, dường như đang bò xuống dưới.Bây giờ nó tạm thời đứng yên.Tuy nhiên bọn họ không khỏi nghi ngờ, rằng khi tiếng chuông tiếp theo vang lên, lớp màng thịt này sẽ bắt đầu hành động tiếp, thẳng cho đến khi nhấn chìm toàn bộ viện điều dưỡng Bình An."Anh cảm thấy còn chống đỡ được khoảng bao lâu?"Tô Thành nhìn Tóc Vàng.Tóc Vàng đảo mắt nhìn quanh tòa nhà, tái mặt lắc đầu: "Nhiều nhất hai lần, thậm chí có thể ít hơn..."Nếu màng thịt có thể lan rộng rất nhiều trong một tiếng chuông, và nếu "quy tắc" trước đó vẫn hoạt động, vậy thì cả tòa nhà sẽ biến mất hoàn toàn trong hai lần chuông tiếp theo.Đến lúc đó, số phận những streamer mắc kẹt trong viện điều dưỡng Bình An đều tự hiểu rõ.Chỉ sợ nhà thờ nhỏ cũng khó an toàn với tốc độ lây lan này.Streamer chỉ có hai lựa chọn.Hoặc là hoàn thành nhiệm vụ trước khi viện điều dưỡng Bình An biến mất, đạt đủ tích phân rời khỏi phó bản, hoặc là phải chết.Mọi người đều hiểu điều ấy."Mọi người còn thiếu bao nhiêu tích phân?" Luce quay đầu hỏi.Sắc mặt mọi người không dễ nhìn lắm.Nhiệm vụ tích lũy trong phó bản này có cái không giới hạn số người, song lại có cái giới hạn thời gian. Một khi streamer hoàn thành, nhiệm vụ sẽ biến mất vĩnh viễn trong phó bản, điều này dẫn đến nhiệm vụ kích hoạt của mỗi người không giống nhau, do đó tích phân tích lũy cũng vậy.Người hoàn thành nhiệm vụ nhiều nhất trong họ là Luce, nhưng dù vậy thì hắn vẫn thiếu 3000 tích phân để qua màn.Hoàn thành nhiệm vụ trong hai tiếng chuông... là điều vượt quá giới hạn.Thược Dược nhìn lướt thanh nhiệm vụ của mình.Sau khi họ đến chỗ giếng trời, thanh nhiệm vụ đã cập nhật các nhiệm vụ mới.[Nhiệm vụ sơ cấp đã được làm mới: vào nhà thờ nhỏ][Thưởng tích phân: 200]Hiển nhiên sau khi tiến vào nhà thờ sẽ có nhiều nhiệm vụ hơn để streamer hoàn thành."Đi thôi, chúng ta đi vào."Luce trầm ngâm, lý trí nói.Hắn nhìn hai người Tô Thành và Tóc Vàng: "Hai người thì sao, đi cùng nhau chứ?"Tô Thành lắc đầu: "Tôi không.""Cậu tính chờ đồng đội của mình sao?" Luce nhíu mày: "Tôi khuyên cậu không nên chờ. Cậu ta đã tách khỏi chúng ta từ đoạn thang máy, nói trắng ra thì khả năng cậu ta sống sót là rất thấp. Thay vì ôm ấp hy vọng viển vông, chi bằng..."Hắn ta chưa kịp dứt lời đã bị Tô Thành cắt ngang:"Nếu cậu ta cũng nghĩ như anh, vậy thì ngay từ đầu tôi đã không thể rời phòng thí nghiệm.""..."Câu nói đâm thẳng vào tim đen khiến Luce dừng việc khuyên nhủ.Không cần quan sát nhiều cũng có thể nhìn ra, ắt hẳn hai người bọn họ quen nhau từ trước, bằng không tên kia cũng chẳng vươn tay kéo đồng đội bất tỉnh nhân sự đi giữa thời khắc hung hiểm. Cảm giác tín nhiệm ấy không phải chỉ hai ba câu của hắn là đả động được.Rất khó để khuyên nhủ một tên cứng đầu.Nhưng người còn lại thì khác.Luce nhìn Tóc Vàng: "Còn cậu thì sao? Cậu cũng muốn chờ à?""Đi theo chúng tôi, cơ hội sống sót của cậu sẽ lớn hơn rất nhiều."Hiếm dịp Luce khuyên nhủ.Bởi suy cho cùng, số lượng nhiệm vụ có hạn – những người kích hoạt và hoàn thành đầu tiên là những người chiếm ưu thế.Luce ngỏ lời không phải vì hắn đã thiết lập mối quan hệ đồng đội thân thiết với Tóc Vàng, mà vì trong khoảng thời gian ngắn này, Luce chú tới thiên phú thị giác của gã.Vậy nên thật ra Luce có chút tư tâm trong việc đào tường.Loại thiên phú nọ không cần tiêu tốn năng lượng kích hoạt, thời gian tồn tại lâu dài, cho dù không kích hoạt thì streamer cũng không đánh mất ưu thế thị giác.Hơn nữa so với tên streamer có thiên phú không rõ ràng kia, thoạt nhìn gã và đội trưởng đối diện không thân quen lắm, lá gan cũng nhỏ, dễ dàng bị khống chế hơn. Có gã gia nhập sẽ tăng tỷ lệ đoàn đội sống sót.Tuy nhiên khiến Luce bất ngờ là, cái tên Tóc Vàng thoạt nhìn cực kỳ nhát gan, rụt rè, nhút nhát lại dứt khoát lắc đầu, từ chối đề nghị của hắn:"Không, không được, tôi sẽ ở đây chờ người."Luce không thấy bất ngờ trước lời từ chối của Tô Thành, nhưng nhìn Tóc Vàng kiên định như vậy lại khiến hắn phải ngạc nhiên.Hắn ta thoáng dừng chốc lát, không khỏi liếc nhìn viện điều dưỡng Bình An đằng sau.Một nửa tòa nhà đã bị cắn nuốt, lộ vẻ hung hiểm dưới ánh sáng đỏ của nền trời... Đội trưởng phe khác mắc kẹt bên trong không rõ sinh tử, chẳng biết còn khả năng sống sót hay không.Dẫu vậy hắn vẫn còn hai thành viên trong nhóm, sẵn sàng hy sinh cơ hội sống sót chỉ để chờ đợi hắn ta."..."Dựa theo kinh nghiệm trước đây, Luce hiểu khá rõ năng lực của tên kia, song điều hắn không ngờ là mình vẫn đánh giá thấp năng lực khống chế lòng người.Loại sức hút có thể khiến người ta khăng khăng một lòng đi theo đúng là vô cùng đáng sợ.Hắn ta thở dài không khuyên nhủ nữa, cùng hai đồng đội của mình xoay người rời đi, tiến nhanh về phía nhà thờ nhỏ.Đáy mắt Thược Dược lóe sáng. Cô quay đầu nhìn hai người Tô Thành đang đứng giữa giếng trời, đoạn xoay người tiếp tục đuổi theo đồng đội mình.Tô Thành ngoái đầu nhìn Tóc Vàng.Hiển nhiên anh vừa bất ngờ vừa không bất ngờ trước sự lựa chọn của gã.Bất ngờ là, cái người thoạt nhìn nhát gan như gã lại lựa chọn phương án nguy hiểm. Còn về phần không bất ngờ là... tuy rằng trước đó anh không hề biết Tóc Vàng là ai, nhưng dẫu sao gã cùng là người do Ôn Giản Ngôn mang vào.Chính bản thân Ôn Giản Ngôn có loại ma lực như vậy đấy."Tên anh là gì?" Tô Thành hỏi.Thái độ của anh đã thay đổi.Nếu như trước đây anh chỉ coi gã là đồng đội tạm thời, vậy thì hiện tại anh đã coi gã là một đồng bạn có thể hợp tác chung đụng trong tương lai.Tóc Vàng nhe răng cười: "Dương Phàm.""Tô Thành."Tô Thành tự giới thiệu.Hai người siết chặt tay nhau trong chốc lát.Một lời khẳng định gần như vô hình ra đời.Tô Thành thu tay về, quay đầu nhìn tòa nhà cách đó không xa. Đoạn anh hít sâu một hơi, kích hoạt thiên phú của mình.Nhìn động tác rút bài quen thuộc của đối phương, Tóc Vàng sửng sốt, lập tức hiểu ra đối phương đang làm gì. Gã im lặng hẳn, hồi hộp quan sát động tác của đối phương.Vài giây sau, mọi thứ kết thúc.Tô Thành cúi đầu, cau mày nhìn chăm chú lòng bàn tay mình, như thể ở đó có một lá bài vô hình."Anh đã hỏi gì?"Tóc Vàng không dám thở mạnh, hạ thấp giọng hỏi."Sự an toàn của cậu ta.""Kết quả thế nào?""..." Tô Thành trầm mặc, chậm rãi lắc đầu, ngước mắt lên đáp: "Tôi không biết."Tóc Vàng sửng sốt hai giây.Mặc dù không phải cao thủ Tarot nhưng trước đây gã cũng từng chơi trong thế giới thực. Lời khuyên Tarot đưa ra có thể mơ hồ hoặc khó giải thích, nhưng tóm lại luôn có hướng đi.Bất kể bài xuôi hay ngược sẽ luôn tiết lộ một chút tin tức trước mặt cao thủ Tarot.Tuy nhiên... Anh ta không biết?Sao có thể như vậy được?Tô Thành nhìn chằm chằm lá bài trống rỗng trong tay, vẻ mặt đanh lại.Từ sau khi có thiên phú, anh chỉ rút được thẻ trắng hai lần. Một lần là câu hỏi Ôn Giản Ngôn đưa ra, và lần còn lại chính là bây giờ.Ngay cả thiên phú tiên tri cũng không nhìn thấu vận mệnh phủ đầy sương mù, cứ như có một tồn tại mạnh hơn ngăn cản năng lực của anh. Trước kia bất kể anh rút được thẻ bài gì, trong lòng đều sẽ có chút cảm giác mơ hồ, thứ cảm giác ấy tương tự trực giác, nhưng chỉ khi anh rút bài trắng thì đầu óc sẽ trống rỗng và không có gì cả.Chẳng lẽ...Sự an toàn lần này của đối phương có liên quan đến vấn đề lần trước?*Tầng hầm hai viện điều dưỡng Bình An.Lộ trình tiếp theo khá suôn sẻ.Có lẽ là vì số lượng bệnh nhân nguy hiểm cao ở tầng hầm hai không nhiều, hơn nữa không bị ảnh hưởng biến thành quái vật như tầng hầm một và đại sảnh, nên dọc đường đi bọn họ không gặp phải chuyện khó khăn gì, vô cùng thuận lợi đi tới cầu thang.Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ ngước mắt nhìn lên trên.Những bậc thang tăm tối dài dằng dặc dẫn đến lối đi xa xăm.Cầu thang giữa tầng hầm một và tầng hầm hai nối liền, chỉ cần hắn đi lên cầu thang này thì không cần đi vòng qua tầng hầm một nữa, trái lại có thể băng thẳng qua đại sảnh, sau đó từ trong đại sảnh đi tới giếng trời.Cùng lắm chưa đầy mười phút là hắn sẽ rời khỏi viện điều dưỡng Bình An.Nhưng Ôn Giản Ngôn hiểu rõ, cuộc khảo nghiệm thực sự của mình chỉ mới bắt đầu.Hắn thầm liếc mắt nhìn số 02 bên cạnh.Thoạt nhìn đối phương không có gì khác trước đây. Tư thái nhàn nhã, vẻ mặt khoái trá, con ngươi màu nâu ẩn dưới hàng mi khép hờ, không thể thấy rõ biểu cảm nơi đáy mắt.Sợi dây thừng mong manh bắt đầu có xu hướng đứt lìa.Bởi vì trọng lượng bên kia cán cân bắt đầu tăng lên.Rời khỏi nơi này đồng nghĩa với việc quan hệ hợp tác vốn đã mỏng manh giữa hai người sắp chấm dứt. Ôn Giản Ngôn không cần bệnh nhân nguy hiểm cao hộ tống nữa, số 02 không thể không biết điều này.Hợp tác với bệnh nhân nguy hiểm cao chẳng khác nào bảo hổ lột da, cùng lắm chỉ có thể duy trì sự cân bằng tạm thời. Tuy nhiên chỉ cần hoàn cảnh xuất hiện một chút thay đổi, vẻ ngoài an toàn sẽ dễ dàng bị phá vỡ.Ôn Giản Ngôn hiểu mình đang chơi một trò chơi nguy hiểm.Bất cẩn chút thôi là đi tong cả ván cờ.Hắn hít thật sâu rồi cất bước dẫn đầu, đi thẳng về phía cầu thang.Cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp.Tiếng bước chân đều đều vang vọng khắp không gian chật hẹp, từng bước như gõ mạnh vào tim hắn.Hay nói cách khác, nếu mình sẽ bị cắn ngược...Vậy thì đến lúc bị cắn rồi.Hết chương 173***Chương 174Hành lang chật hẹp quanh co, uốn lượn về phía bóng tối trên đỉnh đầu.Ôn Giản Ngôn bình tĩnh đi lên.Số 02 theo sau hắn.Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:"Là tôi sinh ảo giác à? Sao cứ cảm thấy bầu không khí rất căng thẳng?""Không phải ảo giác đâu, chắc chắn không phải lầu trên sinh ảo giác, tôi cũng thấy căng thẳng lắm. Cứ luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.""Số 02 không phải kiểu chó ngu dễ lừa như số 01, hắn rất thông minh. Trò chơi giữa người thông minh với người thông minh thật sự rất khó đoán.""Tôi cảm giác hai người hiện giờ đã biết rõ suy nghĩ của đối phương.""Đúng vậy, có lẽ 02 đoán được từ lâu, rằng khi mình đến đại sảnh sẽ bị vứt bỏ. Hơn nữa hắn biết ác ý của mình giấu không được, hiện tại hai bên đều có bài tẩy, số 02 có thể chế tạo ảo cảnh, streamer có đạo cụ và vũ khí, vì vậy tất cả đề phòng lẫn nhau, chỉ là không biết ai sẽ xuống tay phá vỡ cục diện cân bằng trước.""Hồi hộp quá, căng thẳng quá!""Tôi cược số 02. Dù sao tên này cũng là bệnh nhân nguy hiểm cao, đối với loại biến thái này mà nói, con mồi còn quan trọng hơn tính mạng, nếu cứ tiếp tục đi nữa thì chẳng khác gì thả con mồi đi, tôi không tin hắn lại dễ dàng để streamer rời đi như vậy.""Tôi cược streamer!! Mấy lần trước đó Ôn Ôn ra tay chuẩn xác vô tình. Tôi cược lần này hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường, làm thịt số 02 trước rồi tính sau."Cộp cộp, cộp cộp.Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang hẹp.Ôn Giản Ngôn đã chuẩn bị sẵn sàng.Xác suất số 02 để hắn rời đi dễ dàng là rất thấp, điều này hắn cũng không còn nghi ngờ.Trong dự đoán của hắn, khả năng cao đối phương sẽ tìm thời điểm nào đó hắn lơi là trước khi rời đi, sau đó kéo hắn vào trong ảo cảnh... Trước đây hắn từng lĩnh giáo mô hình ảo cảnh của số 02, thật sự rất đáng sợ.Vậy vì sao anh ta không kích hoạt ảo cảnh trong phòng bệnh mình?Bởi vì điều kiện không được đáp ứng.Cách đây không lâu, Ôn Giản Ngôn đã lén sử dụng "Đóa hoa phá tan hư ảnh".Hiển nhiên đóa hoa không những nhìn thấu được bản chất của quỷ quái mà còn có tác dụng với năng lực của NPC, thông tin thu được càng nghiệm chứng suy đoán của hắn.Khả năng này bị hạn chế ở thế giới ngoài.Không chỉ không thể tạo ra nhân loại mà còn phải có bản thiết kế cần thiết, thời gian kích hoạt cũng cần khoảng cách.Sở dĩ lần trước toàn bộ bọn họ trúng chiêu, phần lớn nguyên do là bởi bị nhiễm chất dịch trên người con sên, lúc này mới cho đối phương cơ hội.Vậy nên hai người mới có thể giữ vững sự cân bằng mong manh và yếu ớt kia một cách khó hiểu đến tận bây giờ.Đối với số 02 mà nói, rất khó để lừa một người có trí nhớ tốt, óc quan sát cẩn thận lại còn cực kỳ đa nghi... Nhất là khi đối phương đã sinh lòng cảnh giác, hơn nữa còn biết được cách phá vỡ ảo cảnh.Nếu anh ta thất bại, ảo cảnh lại bị phá vỡ từ bên trong, vậy thì không thể lập tức tiến hành thêm lần nữa.Đối với Ôn Giản Ngôn mà nói, không thể tùy ý sử dụng súng.Đây là thứ vũ khí quá nổi bật, sẽ không có chuyện số 02 không đề phòng. Nếu cứ lựa chọn dứt khoát xuống tay trước và xé rách mặt cùng đối phương, hắn rất dễ dàng gặp bất lợi.Dẫu gì hắn cũng tiếc mạng của mình hơn, còn đối phương thì chưa chắc.Nếu số 02 giống hệt mấy tên điên kia, sẵn sàng trả mọi cái giá để đạt mục đích, vậy Ôn Giản Ngôn không đủ trình chơi với anh.Tuy nhiên với tư cách là streamer từng trải qua vài phó bản cao cấp, không phải hắn không có khả năng tự vệ.Hay nói cách khác, Ôn Giản Ngôn đã chuẩn bị cho thời khắc này từ lâu.Nói đơn giản hơn là, hắn có sự chuẩn bị khác.Tầng hầm hai bị bỏ lại phía sau.Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, đáy lòng mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, từng giây trôi qua tưởng như rất dài, song lại chóng vánh đến mức khiến người ta không tài nào cảm nhận được.Đã đến tầng hầm một.Đi lên một tầng nữa là đại sảnh.Ôn Giản Ngôn nhìn số 02.Dưới ánh sáng mờ, rất khó để hắn nhìn rõ dáng vẻ đối phương, chỉ có thể nghe được bước chân vững vàng cùng tiếng hít thở thoắt ẩn thoắt hiện của đối phương."..."Chỉ dựa vào tình hình hiện tại, rất khó để đoán liệu rằng người kia có tạo ảo cảnh hay không.Nếu có, vậy thì trình độ ảo cảnh lần này của số 02 sẽ cao hơn trước rất nhiều.Ôn Giản Ngôn lẳng lặng rời mắt nhìn sang chỗ khác.Khoảng cách từ tầng hầm một đến tầng một cũng không quá dài, trong tiếng bước chân ổn định vững vàng, rất nhanh cánh cửa dẫn tới đại sảnh màu xanh đen đã xuất hiện trước mặt Ôn Giản Ngôn.Nói cách khác, cuối cùng hắn đã trở lại nơi tất cả bắt đầu.Ôn Giản Ngôn chậm rãi hít sâu một hơi, cũng không nhìn số 02 mà bước thẳng vào đại sảnh.Không gian rộng lớn bị bóng đen bao trùm, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy ba ngọn núi khổng lồ do đống cổ quấn quấn quanh vặn vẹo hình thành.Ba bóng hình tối đen đứng ở ba góc đại sảnh khiến lòng người bất giác quặn thắt.Ôn Giản Ngôn không quá lo lắng về mấy con sên này.Không chỉ bởi vì bên cạnh có số 02 nguy hiểm, cho dù anh ta không làm gì nhưng sau khi thăm dù quy luật công kích của đám sinh vật kia, kể cả chỉ có mình hắn, nếu muốn băng qua khu vực này cũng không phải điều quá khó. Chỉ cần nắm bắt thời cơ và tạo tiếng ồn từ các hướng khác nhau trong đại sảnh là đủ.Trước đây Ôn Giản Ngôn đã từng làm chuyện ấy trong phòng thí nghiệm, coi như nghiệp vụ khá thành thạo.Tiếng bước chân vang trong đại sảnh, vong vọng dưới mái vòm trống trải.Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn chợt nhận ra điều gì đó.Có gì đó không ổn.Những ngọn núi kia quá đỗi yên tĩnh và bình lặng.Lần trước đến đây, cho dù bọn họ chưa kịp tiến vào đại sảnh cũng đã nghe thấy tiếng cựa quậy khe khẽ nhớp nháp, nhìn thấy bóng đen di chuyển cùng sự thay đổi tinh tế.Nhưng lần này, cho dù hắn đã tạo ra tiếng ồn đáng chú ý thì ba ngọn núi kia vẫn yên lặng bất động, không có bất kỳ khuynh hướng di chuyển hay thay đổi nào.Quả thực cứ như... chết rồi.Có điều gì đó không ổn.Ôn Giản Ngôn dừng bước, toàn bộ thần kinh đều theo bản năng căng lên.Chuyện gì đang xảy ra vậy?Không giống do số 02 làm. Chưa bàn đến việc thế giới bên ngoài có áp chế không, chủ yếu là bởi đối phương không cần chế tạo ảo như vậy... Nếu thể chẳng phải hoàn toàn trái ngược mục đích "hạ thấp cảnh giác" sao?Cộp cộp, cộp cộp.Tiếng bước chân vững vàng vang lên từ bóng tối phía trước.Trong bóng tối và sương mù ngoài đại sảnh, một bóng hình cao lớn dần hiện ra.Đồng tử Ôn Giản Ngôn bỗng co rụt.Tiêu rồi!Giây tiếp theo, phía trước truyền đến giọng nói quen thuộc:"Ngày mới tốt lành."Âm điệu trầm thấp tao nhã, mang theo cảm giác xa cách lịch thiệp.Cùng với âm thanh, bóng hình cao lớn của người đàn ông dần xuất hiện dưới ánh đèn. Đôi mắt màu xám nhợt nhạt tựa như sương mù, mái tóc dài xám tro buộc sau gáy, ngón tay trắng nõn thon dài tao nhã.Là số 04!Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm đối phương, hô hấp thoáng nhẹ đi."Tôi rất nhớ em, nàng thơ của tôi." Số 04 dùng cặp mắt thâm thúy xen lẫn cảm xúc mãnh liệt nhìn chàng trai đối diện: "Em quên rồi sao, giao dịch giữa chúng ta còn chưa hoàn tất?"Ôn Giản Ngôn: "...""Viu, rầm!"Đúng lúc này, nơi khác cách đó không xa bỗng vang lên tiếng xé gió nặng nề, như thể một loại vũ khí nào đó rơi xuống.Lục cục.Có cái gì đó lăn qua.Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn....Là một cái đầu đụng vào chân hắn.Khuôn mặt trắng bệch đờ đẫn, cổ to bằng đầu và dòng nước mủ vàng nhạt quen thuộc chảy xuống phía dưới.Một bóng người cao lớn khác nhảy xuống bên cạnh.Thân hình của gã cường tráng, khi đáp đất mang theo cơn rung chấn nhẹ.Chỉ vài bước chân, bóng hình của gã hiện dưới ánh đèn.Mái tóc màu vàng rối bù, đôi mắt xanh dương, hình thể cao lớn cường tráng cùng với chiếc rìu trên vai... So với thế giới bên trong, kích thước chiếc rìu đã được thu nhỏ đến một mức độ nhất định, tuy nhiên nhìn vẫn rất sợ.Đôi mắt của gã nóng rực. Gã mỉm cười với Ôn Giản Ngôn, để lộ hàm răng trắng tinh sắc nhọn:"Cưng à, em có thích không?""Chúng nó sẽ không tấn công em nữa."Người đàn ông tóc vàng nhìn chàng trai đối diện bằng ánh mắt mong đợi, cứ như một con chó lớn hy vọng được khen ngợi, cái đuôi xoắn tít như chong chóng quay."..."Ôn Giản Ngôn đã nhận ra điều gì đó.Hắn lạnh lùng nheo mắt quay đầu nhìn sang bên cạnh.Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, số 02 đã đi đến bên cạnh hắn. Bước chân của anh yên tĩnh tựa như một con mèo lớn, cách nhấn nhá chữ mang theo khẩu âm khác lạ.Anh cúi người, cọ mũi lên tóc Ôn Giản Ngôn:"Em đoán được rồi phải không?"Người đàn ông da nâu mỉm cười, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, cất lời tán dương: "Tôi đã từng nghĩ tới rất nhiều cách, nhưng không cách nào giữ được em cả. Em quá thông minh và mạnh mẽ, ngay cả ảo cảnh tôi hằng tự hào cũng có thể nhìn thấu dễ dàng..."Đối phương nhíu mày, dường như thực sự buồn rầu vì điều đó."Muốn giữ em lại, chỉ bằng mình tôi thì quá khó...""A... Em thật xinh đẹp."Số 02 lộ vẻ trìu mến, ánh mắt nóng bỏng. Anh ta nâng tay, dùng khớp ngón tay cong lên chạm gò má hắn, động tác vô cùng nhẹ nhàng: "Tôi đã hiểu ra, vì sao con chó 01 ngu ngốc lại đào tim đào phổi vì em, vì sao 04 lại nhớ em da diết không quên, vì sao 03 cùng bản thân mình nảy sinh xung đột trong khoảng thời gian rất ngắn, và đó cũng là lần bộc phát xung đột nhanh nhất từ trước đến giờ của họ...""Vài người có thể cần chút thời gian để gia nhập, nhưng tôi thì không."Số 02 ngửi cổ chàng trai, cổ họng phát ra tiếng lẩm nhẩm dịu dàng:"Dù sao tôi vốn rất thích chia sẻ."Anh ta mỉm cười trìu mến hạnh phúc.Hết chương 174
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store