ZingTruyen.Store

[Đam mỹ] Đại Địa Chủ - Doãn Gia (Hoàn)

Chương 71-75

Lyth97

Chương 71: Tạ lễ.

Ra khỏi đại sảnh, bản tính của An Khả Tâm lập tức bại lộ.

Không thèm cố kỵ ánh mắt hạ nhân, nàng vội vội vàng vàng lôi kéo Trịnh Bích trở lại Bích Thủy viện.

Tô quản gia vừa bước vào vừa vặn trông thấy cảnh này, quay đầu nói với An Tử Nhiên:"Đại thiếu gia, Tam phòng trước đây không phải còn sống chết không chịu để Nhị tiểu thư gả tới Lâm gia sao? Như thế nào lại đột ngột thay đổi?"

An Tử Nhiên nhìn theo bóng dáng mẫu tử Trịnh Bích biến mất trên hành lang, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô quản gia, hỏi lại:"Bà ta từ khi nào thì thay đổi thái độ?"

Tô quản gia ngẫm lại một hồi:"Hình như là sau khi Lâm gia đưa sính lễ tới."

"Đó chính là đáp án."

An Tử Nhiên xoay người chuẩn bị trở lại thư phòng, hắn đã nghĩ ra danh sách hồi môn của An Khả Tâm nên sắp xếp thế nào.

Tô quản gia bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Tam phòng đối với sính lễ của Lâm gia nảy sinh chủ ý, cũng không biết là tốt hay xấu, bất quá chỉ cần không phải đối mặt với mẫu tử Trịnh Bích, ông đã rất cao hứng rồi, về phần Lâm gia, Nhị tiểu thư gả qua đó thì chính là chuyện nhà của họ.

Lại nói về An KHả Tâm sau khi lôi kéo Trịnh Bích trở về Bích Thủy viện.

Vào trong sân, Trịnh Bích lập tức vùng khỏi tay nữ nhi:"Ngươi tự nhiên lại nổi xung gì a, tay nương đều bị ngươi làm gãy."

Dứt lời xoa xoa cổ tay.

An Khả Tâm cố gắng giữ bình tĩnh, đầy ám ách nói:"Nương, không phải người vẫn luôn phản đối việc ta gả vào Lâm gia sao? Vừa rồi ở đại sảnh vì cớ gì người lại đồng ý a?"

Nghe nữ nhi oán trách, Trịnh Bích thoáng sửng sốt, sau lại bật cười.

"Nương còn tưởng ngươi muốn nói gì nữa chứ, nguyên lại là chuyện này, mà có vấn đề gì sao?"

An Khả Tâm không dám tin nhìn Trịnh Bích:"Chẳng lẽ người không thấy dáng vẻ Lâm Hâm kia có bao nhiêu ghê tởm sao? Người không phải vẫn luôn muốn ta có thể gả cho một người có địa vị sao? Vì cớ gì sẽ thành ra như vậy?" Những lời muốn chất vấn cứ thay nhau xuất hiện, hiện tại nàng đầy óc đều là 'Vì cái gì'.

Trịnh Bích tươi cười phong tình vạn chủng (đủ loại phong tình, mị sắc), phấn trên mặt thiếu chút rơi xuống:"Không sai, nương trước kia luôn hy vọng ngươi có thể gả cho một nam nhân giống như cô gia của An gia vậy, liền tính không thể làm thê thì thiếp cũng được, nhưng tình huống hiện giờ ngươi đều rõ ràng, trừ phi gả cho Hoàng Đế, nếu không mẫu tử chúng ta vĩnh viễn không thể cùng An Tử Nhiên so sánh, đã vậy không bằng lấy lui làm tiến (Xem thêm: ), nương xem Lâm gia công tử kia đối với ngươi thực si mê, cớ sao lại không tận dụng cơ hội này?"

"Chỉ vì vậy mà người muốn ta gả cho Lâm Hâm kia sao?"

An Khả Tâm cũng không bị lời nói của Trịnh Bích đả động, dù thật sự lấy lui làm tiến là một kế hay, nhưng nàng nếu gả thì vẫn là phải gả cho một nam nhân anh tuấn suất khí chứ không phải đầu heo Lâm Hâm kia.

Trịnh Bích biết nữ nhi là nhất thời luẩn quẩn suy nghĩ chưa thông suốt, cũng không tức giận, kéo tay nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ:"Nương hiểu, nương biết như vậy thực ủy khuất ngươi, nhưng nương cam đoan với ngươi, đây chỉ là kế sách tạm thời..."

Trịnh Bích ghé sát bên tai An Khả Tâm thấp giọng nói.

Không biết hai người đã nói những gì, An Khả Tâm cuối cùng vẫn là bị trấn an, lửa giận biến mất thay vào đó là vẻ mặt chần chờ:"Nương, ngươi chắc chắn chứ?"

"Có nương ở đây, đương nhiên là được." Trịnh Bích tự tin nói.

An Khả Tâm do dự một hồi:"Nhưng là, An Tử Nhiên có ý định mang nương tới Quân Tử thành hay không?"

An Tử Nhiên nếu thật sự đem nương mang đi, nàng sẽ không thể thường xuyên cùng nương liên lạc, đến khi đó lấy ai vì nàng bày mưu tính kế chứ.

Trịnh Bích nói:"Ngươi yên tâm di, sản nghiệp An gia đều ở An Viễn Huyền, không có chuyện tất cả đều dọn tới Quân Tử thành, chắc chắn sẽ có người ở lại, hơn nữa An Tử Nhiên còn ước gì không thể bỏ lại mẫu tử chúng ta, làm sao có thể mang nương đi chứ."

An Khả Tâm cũng hiểu được nương nói có đạo lý, trước đây An Tử Nhiên cũng từng nói qua sẽ không đem mẫu tử nàng đi cùng, nếu không rõ điểm này, nàng cũng sẽ không đồng ý hôn sự với Lâm gia, hỏi như vậy cũng chỉ là muốn an lòng hơn thôi.

"Bằng không, nương tìm một cơ hội thử thăm dò An Tử Nhiên, xem xem hắn định làm gì?"

Trịnh Bích nghĩ nghĩ một hồi vẫn là quyết định đem việc này xác định rõ ràng, chỉ có như vậy nàng cùng nữ nhi mới có thể an tâm, ai biết được thằng ranh kia tự dưng có làm ra chuyện ngáng chân nào không.

An Khả Tâm gật gật đầu:"Hảo, nương nhớ cẩn thận đừng để hắn nhìn ra điều gì bất thường."

"Yên tâm đi."

Ngày hôm sau An Tử Nhiên mang theo Thiệu Phi đi xem xét tiến độ sửa chữa tiền trang.

Phó Vô Thiên từ sáng sớm đã tới huyện nha giải quyết công sự Hồng Châu.

Ý chỉ của Sùng Minh Đế chỉ mới truyền tới An Viễn Huyền hôm trước, tuy Phó Vô Thiên đã hạ lệnh xử quyết một đám tham quan mà không hướng hắn xin chiếu thư, nhưng thân là Hoàng Đế hắn vẫn cần làm ra vẻ chút, miễn để mấy kẻ thừa hơi có cơ hội nhàn thoại. Đã làm thì làm cho trót, Sùng Minh Đế đem luôn việc tuyển chọn tân nhậm Tri Phủ của Hồng Châu cho Phó Vô Thiên.

Lưu Phi Hồng vừa chết, vị trí Tri phủ Hồng Châu liền bỏ trống, đó là một chức vị béo bở, hàng năm những kẻ mang tiền tài đến hiếu kính không sao kể xiết, thời điểm Lưu Phi Hồng vẫn còn tại vị, đã từng đem một phần của cái tích trữ được đi hiếu kính Trưởng Tôn Thành Đức, nhưng bởi vì Đại Hoàng Tử sớm phát hiện, chứng cớ liên quan đều bị thủ tiêu.

Hiện giờ vị trí Tri Phủ bỏ trống, những kẻ nhìn chằm chằm vị trí này không mười cũng tám.

Thuộc hạ của Phó Vô Thiên đa phần đều là võ quan, quan văn ngược lại không có mấy người, phần dư lại thì chẳng đủ mang lên mặt bàn, đều không có tư cách điều đến nhậm chức Tri phủ, thật muốn cử đại một người dưới trướng lên, nhưng đến lúc đó chỉ e không thiếu kẻ phản đối, vẫn là phải từ đám người ở Quân Tử thành chọn ra.

Phó Vô Thiên vốn muốn mang theo An Tử Nhiên đến huyện nha, bất quá bị hắn cự tuyệt, trong thời điểm này hắn cũng rất bận.

Không còn cách nào, y liền mang theo Cát Khiêm An, Thiệu Phi thì lưu lại cho hắn.

Công trình tu sửa của An gia chỉ vừa mới bắt đầu.

Bất quá mấy chục công nhân đồng thời làm việc nên tốc độ cũng không chậm.

Thời điểm ăn cơm trưa, nhóm công nhân phi thường tự giác xếp thành hàng đi lĩnh cơm, An gia cung cấp thức ăn vô cùng sung túc, một người được phát hai chiếc màn thầu lớn, còn lại đều là cơm trắng nấu từ gạo địa phương, hai món chay, một món mặn cùng một chén canh phối hợp, đồ ăn tuy không phải đặc biệt nhiều, nhưng so với một bữa cơm của nhiều gia đình khác đã thực phong phú.

Có chút công nhân luyến tiếc không muốn ăn, hơn nữa giờ Thân (15-17h) vẫn còn được phát một chén canh uống, vì vậy đại bộ phận đều đem màn thầu lưu lại cho hài tử trong nhà, những thứ còn lại cũng đủ để họ ăn no rồi.

Đối với chuyện này, An Tử Nhiên không nói gì.

Vốn là cơm trưa phân phối cho họ, để dành hay ăn đó là chuyện của họ, chỉ cần nghiêm túc làm việc, không cần vì ăn không đủ no mà xảy ra chuyện, hắn sẽ không can thiệp.

Xem xét một vòng, An Tử Nhiên lại chuyển hướng đi thăm đồng ruộng.

Hai ngày trước, nhóm nông dân đã bắt đầu thu hoạch một bộ phận lúa chín, bất quá năm nay bởi vì nam nhân trong nhà đều đi làm công cho An gia, nhà chỉ còn lại nữ nhân, hài tử cùng lão nhân gia, nên thời gian thu hoạch vẫn kéo dài hơn một chút.

Mặc dù vậy, tâm tình của mọi người vẫn rất hào hứng.

Lượng gạo thu vào vẫn như cũ đảm bảo, lại nhiều thêm một phần tiền công An gia phân phát, ngày qua dần tốt lên, thậm chí có gia đình còn dư dả tiền đi mua thịt và quần áo mới.

"Thiếu đông gia?"

Một phụ nhân đang thu hoạch lúa dưới đồng ruộng ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy An Tử Nhiên, chỉ cần liếc mắt một cái phụ nhân liền nhận ra hắn, biểu tình nghi hoặc lập tức biến thành vui sướng, vội vàng đi lên bờ ruộng.

An Tử Nhiên nhìn phụ nhân này, mãi sau mới nhớ ra đây là thê tử của Chu lão hán, cô nương gia mười tám tuổi gả cho Chu lão hán ba mươi tuổi, bộ dạng tuy không quá xinh đẹp, nhưng lại có thể chịu được khổ cực, có người nói đây là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu (ý chỉ không xứng), nhưng Chu lão hán danh tiếng tại An Viễn Huyền đều rất hảo, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy bản thân phải chịu ủy khuất.

Phụ nhân sau khi gả cho Chu lão hán, một hơi sinh liền hai nam oa cùng một nữ oa, nam oa vẫn là một đôi song sinh, năm nay vừa tròn hai tuổi, một nhà năm miệng ăn, tiểu hài tử lượng ăn không nhiều, nhưng chi tiêu cho phương diện khác lại không ít.

Chu lão hán ngay lúc An Tử Nhiên vừa qua mễ trang xem xét đã muốn báo danh ngày chỉ có thể tham gia tu sửa bốn canh giờ do trong nhà vẫn còn đất vườn cần chiếu cố, thời gian nghỉ trưa còn vội mang màn thầu về cho tử nữ ở nhà.

Phụ nhân phi thường cảm kích An tử Nhiên.

Nếu không có thiếu đông gia, hài tử của họ liền bị đói.

Phụ nhân gọi An Tử Nhiên, nói có thứ muốn cấp cho thiếu đông gia, dứt lời nhanh chóng chạy về nhà, không lâu sau đem một túi lớn quay lại.

"Thiếu đông gia, lần trước nếu không nhờ ngài, oa oa nhà chúng ta năm nay khẳng định ăn không đủ no, không có gì nhiều nhặn, ta làm chút cháo, thỉnh ngài nhận lấy, cũng không phải thứ gì quý giá, nhưng hàng xóm đều khen ngon, thiếu đông gia chiếu cố mà nhận lấy."

Phụ nhân cẩn thận nâng lên một túi lớn thoạt nhìn không nhẹ, đôi tay thô ráp, vẻ mặt chờ mong.

An Tử Nhiên trầm mặc một lát rồi đưa tay tiếp lấy:"Cám ơn."

Phụ nhân nhất thời nở nụ cười.

Thiệu Phi lập tức vươn tay tiếp nhận túi cháo từ tay An Tử Nhiên, thử ướm ướm, quả thực không nhẹ, mở ra nhìn, cháo thoạt nhìn là mới làm, nhìn rất hấp dẫn, nước miếng nhất thời ứa ra, vội vàng thu hồi, có điểm tò mò hỏi:"Vương phi, người vừa nãy vì sao lại không cự tuyệt?"

"Vì sao phải cự tuyệt?" An Tử Nhiên hỏi ngược lại.

Thiệu Phi cấm thanh.

"Hảo, trở về ăn cơm."

Thiệu Phi nhanh chóng đuổi theo.

Chương 72: Câu hỏi.

Phó Vô Thiên về nhà trước lúc dùng bữa.

Nghe nói Vương phi nhà mình đã trở lại, y quay về phòng tắm rửa một chút liền tới đại sảnh, còn chưa tới nơi đã gặp Thiệu Phi đang đứng trước cửa đá đá chân.

"Ngươi mắc bệnh gì sao?"

Người hỏi là Cát Khiêm An, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng bồn chồn không yên này của cậu.

Thiệu Phi vừa thấy Vương gia đã trở lại, vốn định đáp trả vài câu nhưng lại thôi:"Ta không bị bệnh gì cả." Dứt lời liền hướng Phó Vô Thiên:"Gia, Vương phi đang chờ người trở về cùng dùng bữa."

Phó Vô Thiên nhìn cậu một cái rồi mới đi vào.

Mà nói là chờ cùng dùng bữa, trên bàn ăn vẫn trống trơn, nếu như ngày thường thì lúc này ít ra hạ nhân đã dọn lên vài món chay, còn có cơm trắng thơm ngon.

Phó Vô Thiên ngồi xuống bên cạnh An Tử Nhiên, thuận miệng hỏi:"Vương phi, hôm nay có gì đặc biệt sao?"

An Tử Nhiên rót cho y một tách trà, vốn là muốn giải thích một chút, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng biến thành:"Chờ một chút ngươi sẽ biết."

Vương phi vậy mà lại cùng y thừa nước đục thả câu?

Phó Vô Thiên ngày càng chờ mong, phối hợp mà không hỏi gì nữa, chuyển sang một đề tài khác:"Hôm nay ra ngoài có thu hoạch được gì không?"

Lời vừa dứt, Thiệu Phi đã nhìn qua.

Gia tật sự rất thần thánh a, thuận miệng hỏi là trúng ngay hồng tâm.

Phản ứng của cậu tự nhiên rơi vào mắt Phó Vô Thiên, y nhìn về phía An Tử Nhiên, chờ đợi câu trả lời.

An Tử Nhiên không có phản ứng gì, hắn không như Thiệu Phi có tâm tư gì đều viết hết lên mặt, Phó Vô Thiên chỉ mới vô ý hỏi một câu, cứ thế liền lộ tẩy, mà câu hỏi của y cùng Cát Khiêm An vừa nãy cũng tương tự, khôn khéo như Phó Vô Thiên sao lại không nhận ra cơ chứ.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm của Vương đầu bếp.

Không lâu sau, thân ảnh Vương đầu bếp xuất hiện ngoài cửa, theo sau là hai nha hoàn, một người bê mấy bộ chén đũa, một người khác bưng canh, mùi thơm đặc biệt, món chính thì do Vương đầu bếp bưng lên, vì được che đậy rất kĩ nên cũng không nhìn ra là cái gì.

"Đại thiếu gia, cô gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong."

Vương đầu bếp lập tức đem đồ vật đặt lên bàn, cẩn thận mở nắp, một cỗ hương khí nồng đậm chậm rãi phiêu tán...

Cháo mà vợ của Chu lão hán đưa cho An Tử Nhiên.

Trải qua tay nghề Vương đầu bếp, chỉ nhìn qua cũng đủ gợi lên tham trùng trong bụng mỗi người, Thiệu Phi đứng một bên đã không kìm nổi nước miếng.

Khi còn chưa chế biến lại cậu chỉ biết cháo này ăn thật ngon, bây giờ chỉ mới ngửi mùi thôi mà đã khiến nước miếng ứa ra.

"Đây chính là kinh hỉ mà Vương phi cấp cho bổn Vương ư? Là gì vậy?" Phó Vô Thiên nhìn cháo trong bát, quả thực là ngoài dự liệu của y, từ trước đến nay y chưa từng ăn qua thứ này.

An Tử Nhiên cầm lấy đũa:"Là do tức phụ(vợ) của Chu lão hán đưa tặng, các ngươi cũng ngồi xuống ăn đi."

Nửa câu sau là nói với Thiệu Phi và Cát Khiêm An, bình thường có gì ngon hắn cũng sẽ để Tô quản gia cùng ăn, bất quá hiện giờ ông không có ở đây.

Thiệu Phi do dự một lát.

Cát Khiêm An bất động.

Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn hai người:"Vương phi cho phép các ngươi ngồi xuống."

Thiệu Phi lập tức nghe lời ngồi xuống, động tác lưu loát như đã chuẩn bị từ trước, lại bị Cát Khiêm An khinh bỉ liếc một cái, rõ ràng muốn ăn lại còn giả bộ, làm bộ làm tịch cho ai xem chứ?

An Tử Nhiên để Vương đầu bếp làm rất nhiều, bốn nam nhân ăn một nồi lớn cũng không quá ít, bản thân hắn đã đem cả hai người tính toán vào, tức phụ Chu lão hán đưa một túi lớn, kết quả cũng chỉ vừa đủ.

Thiệu Phi tự lấy thêm một chén nữa, vừa ăn vào miệng đã oa oa kêu lớn:"Cái này ăn thật ngon, vừa mềm lại vừa mịn, co dãn nữa, đây thật sự là cháo sao?" (thật sự là cháo không co dãn đâu ==, không hiểu sao lại có co dãn nữa)

"Câm miệng, không biết là khi ăn thì không nói sao?"Cát Khiêm An cảnh cáo nhìn về phía cậu.

Thiệu Phi quay ngoắt đi, nhưng cuối cùng cũng không dám nói thêm gì nữa.

An Tử Nhiên nêm nếm cháo trong bát, quả thực ăn rất ngon, thơm mịn đậm đà, khiến người ta rất khó tin được đồ ăn này làm ra từ gạo, tuy nói tay nghề tuyệt hảo của Vương đầu bếp là một nguyên nhân, nhưng nếu không có nguyên liệu tốt, thì cho dù tay nghề cao siêu đến đâu cũng không thể làm ra đồ ăn ngon đến vậy.

"Thế nào?" An Tử Nhiên nhìn Phó Vô Thiên.

Phó Vô Thiên ăn tương đối nhanh, tam khẩu chén của y đã thấy đáy, nghe được câu hỏi cũng không trực tiếp trả lời mà nói:"Thêm một chén nữa."

An Tử Nhiên tự tay lấy cho y.

Lúc này, Thiệu Phi nhịn không được hỏi:"Vương phi, ta thấy tay nghề của tức phụ nhà Chu lão hán kia quả thực quá lợi hại, hình dung một chút, nếu họ mở một quán nhỏ bán cháo, tuyệt đối sẽ nổi tiếng khắp Đại Á, ân, nổi tiếng ra khỏi Đại Á cũng không khó a."

Động tác của An Tử Nhiên khựng lại chút, bình tĩnh mở miệng:"Họ không có bạc."

Thiệu Phi lập tức bị nghẹn trụ.

Một đáp quá trực tiếp, nhưng lại là sự thực!

"Bất quá suy nghĩ của ngươi vẫn là có thể thực hiện được."

An Tử Nhiên chậm rì rì bồi thêm một câu, hai mắt Thiệu Phi nhất thời tỏa sáng, cậu từ nhỏ áo cơm vô ưu, không biết được sinh hoạt bần cùng rốt cuộc là thế nào, nhưng kể từ sau khi tới An Viễn Huyền, cơ hồ là nơi nơi đều nhìn đến, về sau được nhận giúp đỡ từ An gia, trên mặt của dân chúng lộ rõ tươi cười thỏa mãn, tâm tình Thiệu Phi cũng theo đó mà vui vẻ.

Bất quá cậu vẫn không biết, thời điểm An Tử Nhiên ăn cháo của tức phụ nhà Chu lão hán, trong đầu đã hình thành một kế hoạch.

Bốn nam nhân trầm mặc ăn xong cháo và canh.

An Tử Nhiên ăn được ít nhất, hắn vốn vẫn đang giảm béo, lần này lại ăn đến ba bát cháo cùng một chén canh, bụng lập tức no căng.

Thời điểm rời đi, Phó Vô Thiên nhìn bụng hắn hàm ý trêu chọc nói:"Vương phi, xem ra cháo nhà Chu lão hán mị lực thực lớn, nếu không mỗi ngày đều ăn?"

An Tử Nhiên liếc nhìn y:"Ngươi nếu không ngán thì mỗi ngày đều có thể ăn, bất quá thứ ta không thể phụng bồi."Đồ ăn dù ngon đến đâu, mỗi ngày đều ăn thì sẽ chán ngấy, đến lúc đó thì phải một thời gian dài sau cũng chẳng muốn nhìn đến thứ đó nữa.

Hai người tách ra trên hành lang.

Phó Vô Thiên chuẩn bị trở về phòng tẩy trừ, nhân tiện ngỏ ý muốn cùng Vương phi nhà mình đồng thời, lại bị lườm một cái.

An Tử Nhiên tới thư phòng, hắn quyết tâm rèn sắt nhân lúc còn nóng, đem kế hoạch mở cửa hàng bán cháo viết ra, bởi vì việc này vốn không nằm trong kế hoạch, hắn tính toán để tức phụ Chu lão hán triển khai tay nghề, tựa như hiện đại hợp tác làm ăn, mở cửa hàng cháo không tốn bao nhiêu ngân lượng, đến lúc đó chỉ cần để họ tự quản lý là được.
Lên kế hoạch cũng không mất nhiều thời gian, hắn chỉ mất chưa đến hai khắc chung đã hoàn thành.(30ph)

"Cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên.

AN Tử Nhiên mới đầu còn tưởng là Phó Vô Thiên, giây tiếp theo mới kịp phản ứng, Phó Vô Thiên từ trước đến nay sẽ không gõ cửa, hiển nhiên sẽ chẳng lễ phép như vậy, không lẽ Tô quản gia đã trở về?

"Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, phát ra tiếng vang 'Y nha', người tới cũng không lên tiếng, không khí có chút quỷ dị, An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, thấy người tới là ai không khỏi nhíu mày.

"Bà tới đây làm gì?"

Trịnh Bích đứng ngoài cửa không tiến vào, thấy hắn nhìn qua lập tức lộ ra vẻ mặt lấy lòng, nhưng chính là không có chút hiệu quả nào:"Ta có thể vào không?"

An tử Nhiên nhìn Trịnh Bích, tựa hồ đang suy xét xem người đàn bà này đang toan tính gì.

Trịnh Bích nói:"Ta biết trước đây đã làm không ít chuyện có lỗi với An gia, thực xin lỗi ngươi, ta hiện giờ rất hối hận, Tử Nhiên ngươi đại nhân đại lượng không cần cùng Tam di nương so đo, ta cam đoan, về sau sẽ không tái phạm nữa, Tam di nương không dám xin ngươi tha thứ, chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội hối cải."

"Nói mục đích thực sự." An Tử Nhiên không tính toán nghe mấy lời vô nghĩa của người đàn bà này.

Trịch Bích nghe hắn hỏi như vậy, trực tiếp nói:"Ngươi tính toán khi nào trở lại Quân Tử thành?"

An Tử Nhiên nói:"Sợ ta mang bà theo ư?"

Trịnh Bích bị hắn nghẹn trụ:"Không phải... Tam di nương chính là lo lắng muội muội ngươi, ngươi cũng biết nàng tính tình ngang bướng, cũng không phải là rất thích Lâm gia công tử, ta sợ nàng lại làm ra việc gì ngốc nghếch (không ai hiểu con bằng mẹ, không những làm mà còn làm không ít cơ), cho nên ta muốn ở lại An Viễn Huyền, nếu có chuyện gì thì cũng có thể chiếu cố nàng."

Chiêu lấy lui làm tiến này quả thực không tồi, trừ bỏ mục đích thực sự thì tất cả đều nói ra.

"Ta có thể cho bà ở lại An Viễn Huyền, nhưng có một chuyện bà tốt nhất nên thành thực với ta, chỉ cần ta phát hiện có nửa lời dối trá, ta cam đoan những tính toán của bà sẽ thất bại." An Tử Nhiên trầm ngâm nói.

"Chuyện gì cơ?" Trịnh Bích không nghĩ là hắn lại đồng ý dễ dàng như thế, vội vàng hỏi.

An Tử Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Bích, chậm rãi lên tiếng:"Buổi chiều ngày hai bảy tháng Giêng năm nay, bà cùng nữ nhi ở đâu, có từng đi qua chủ viện không?"

Trịnh Bích ngẩn người, có chút không kịp phản ứng, dù sao cũng qua nhiều tháng như vậy, bất quá vẫn rất nhanh phản ứng lại, ngày hai bảy tháng Giêng, không phải là ngày tin tức lão gia cùng Đại phòng qua đời truyền tới An gia sao, ngày hôm đó An gia trên dưới loạn thành một đoàn.

"Ngươi hỏi chuyện ngày hôm đó để làm gì?"

"Bà chỉ cần trả lời ta là được rồi."

Trịnh Bích nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ nghĩ một hồi vẫn là lên tiếng trả lời:"Ngày đó nghe tin lão gia cùng Đại phu nhân ngoài ý muốn qua đời, ta liền gọi Khả Tâm vào phòng, thẳng đến giờ Dậu(17-19h) mới đi ra, chủ viện thì đi qua một lần, nhưng mà là khi nghe nói ngươi ngất xỉu trong tuyết..."

Nói đến đây, Trịnh Bích liền im bặt.

Chương 73: Câu hỏi và tình cảm mãnh liệt.

"Ngươi hỏi chuyện này là có ý gì? Chẳng lẽ nghi ngờ ta hãm hại ngươi?"

Trịnh Bích lập tức phản ứng, lúc này mới hiểu được hắn là đang hoài nghi chuyện ngất xỉu trong tuyết, xém chút thì toi mạng hồi tháng Giêng, thanh âm bén nhọn hẳn lên.

Tuy vẫn luôn ước An Tử Nhiên sớm ngày biết mất, nhưng đến cùng cũng chỉ là thầm nghĩ trong lòng thôi, nàng chưa từng có suy nghĩ sẽ động thủ với hắn. Ngày An tử Nhiên gặp chuyện không may, mọi người đều cho rằng hắn vì phụ mẫu qua đời đột ngột, thương tâm quá độ mà làm ra hành vi quá khích, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của hạ nhân mà thôi.

Trịch Bích ban đầu cũng cho là thế, nhưng sau khi nghe hai nha hoàn hầu hạ An Tử Nhiên nói chuyện, An Tử Nhiên buổi sáng vẫn thực bình thường, trừ bỏ lúc đầu có gào khóc qua, sau đó lại y hệt lúc bình thường, nên ăn vẫn ăn, nên ngủ vẫn ngủ, hoàn toàn là một bộ dáng vô tư vô tâm.

Thời điểm buổi chiều xảy ra chuyện, hai nha hoàn là người phát hiện đầu tiên.

Chờ các nàng nhận ra An Tử Nhiên không ở trong phòng, hắn đã hấp hối vùi thân trong tuyết.

Trịnh Bích cũng là tình cờ nghe được hai nha hoàn bàn tán mới biết An Tử Nhiên thực chất là bị hãm hại, cũng chẳng phải do thương tâm quá độ mà chạy đi tự tử, vốn là có kẻ ác tâm cố ý dụ hai nha hoàn rời đi, sau đó đem An Tử Nhiên gọi ra.

Rốt cuộc là kẻ nào dám làm như vậy Trịnh Bích căn bản đoán không ra.

An Tử Nhiên vẫn luôn để ý biểu tình của nàng, thấy Trịnh Bích ánh mắt chợt lóe là biết ắt có miêu nị.

Trịnh Bích tự biết bản thân không làm chuyện hãm hại An Tử Nhiên, cũng không sợ hắn truy cứu, lần đầu tiên ưỡn ngực ngẩng đầu, nàng không làm gì để thẹn với lương tâm cả.

An tử Nhiên nói:"Ta có nói qua bà là người hại ta sao? Mọi người đều nghĩ ta hôm đó gặp chuyện không may là do thương tâm quá độ, vì cớ gì bà cho rằng ta là nghi ngờ bà? Vẫn là bà đã biết được chuyện gì?"

Trịnh Bích đến đây nhận ra bản thân đã lỡ lời, vội vàng che miệng lại, trốn tránh tầm mắt của hắn, mắt lại càng lóe ra lợi hại hơn.

"Trả lời ta!" An Tử Nhiên nhấn mạnh từng từ từng chữ.

Trịnh Bích chần chờ giây lát, nghĩ thầm dù sao cũng không phải nàng, cũng không cần chột dạ, liền đem cuộc đối thoại của hai nha hoàn kể lại rành mạch.

"Ta sở dĩ biết chuyện là vì vậy, ta thật sự không có hại ngươi."

An Tử Nhiên rũ mắt.

Những điều Trịnh Bích nói ra hắn đã sớm biết.

Hắn cũng đã từng điều tra qua hai nha hoàn kia, thực tế hai nha hoàn rời đi hoàn toàn là trùng hợp, hung thủ đại khái là phát hiện điều này nên mới lâm thời nảy sinh sát tâm đi.

Phu thê An Thường Phú đột ngột qua đời, An Tử Nhiên lại chết vào xế chiều hôm đó, hoàn toàn có thể loại trừ khả năng đối phương hành động có kế hoạch từ trước.

Mà cũng chính do có sự trùng hợp này, hắn mãi vẫn không tìm được hung thủ.(Ai đoán ra hung thủ rồi? Hung thủ này ngu ngu nhưng được cái số đỏ, mà không chỉ đỏ lúc này thôi đâu)

Hắn quan sát biếu tình của Trịnh Bích, bà ta không nói dối, một người khi nói dối đều làm ra vài hành động khác thường hoặc quen che dấu, trừ phi là chuyên gia hoặc thiên tài trong phương diện này, hiển nhiên Trịnh Bích không phải, nếu bà ta lợi hại như vậy thì đã không phải là thiếp thất của An Thường Phú.

Loại trừ Trịnh Bích, cũng có thể tạm thời loại trừ An Khả Tâm.

Sự thật cùng Trịnh Bích nói không sai biệt lắm, ngày đó mẫu tử hai người vẫn luôn ở trong phòng không hề ra ngoài, bởi vì không có nha hoàn nào ở cạnh hai người lúc đó, nên hắn mới hoài nghi mẫu tử Trịnh Bích.

"Nếu muốn lưu lại An Viễn Huyền, vậy thì tùy bà, ta đã để người mua một tòa nhà khác, An gia đại trạch từng có người chết, không may mắn, đến lúc đó An Khả Tâm ở nhà mới xuất giá là được, nếu không còn vấn đề gì khác, bà có thể đi rồi." An Tử Nhiên bâng quơ nói về vấn đề này, sau liền đuổi người.

Trịnh Bích không quá vừa lòng với kết quả này, không xuất giá từ đại trạch An gia, nàng sao có thể vừa ý chứ! Người không biết chuyện sẽ cho rằng mẫu tử nàng không được An gia coi trọng mất, nhưng những gì An Tử Nhiên nói cũng không sai.

Trịnh Bích đi khỏi.

An Tử Nhiên tựa lưng vào ghế trầm tư.

Một thân ảnh cao lớn không biết từ khi nào đã đứng ngoài cửa, ánh trăng hắt lên phía sau, từ hướng ngược sáng nhìn lại trông âm trầm hệt một bóng ma.

An Tử Nhiên cũng không ngẩng đầu.

Phó Vô Thiên sau khi tẩy trừ sạch sẽ khoác áo choàng gấm xanh ngọc, đi tới trước thư án, hai tay chống mặt bàn nhìn hắn:"Vương phi, xem ra ngươi vẫn chưa rõ ràng a."

An Tử Nhiên sớm biết là y, cũng không nghĩ còn có thể là ai khác nữa, đến khi y lên tiếng mới ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn Phó Vô Thiên, đôi mắt trong bóng đêm tỏa ra quang mang sáng ngời:"Đây là chuyện của ta, ngươi không cần nhúng tay vào."

Phó Vô Thiên ung dung:"Bổn Vương chỉ là có một nghi vấn."

An Tử Nhiên nhướng mày:"Nghi vấn?"

Phó Vô Thiên nói:"Người bị hại không phải là Vương phi sao? Nói người nào biết rõ mọi chuyện đã xảy ra nhất, thì chính là ngươi. Mà phản ứng của ngươi hiện giờ lại giống như hoàn toàn không còn chút ấn tượng gì về ngày hôm đó vậy?"

An Tử Nhiên mặt không đổi sắc:"Bởi vì ta quả thực không nhớ gì."

"Đây là lý do gì vậy???"

"Có lẽ do lúc ấy bị kích thích quá lớn đi."

"Cứ như vậy?"

"Nếu không thì sao?"

Phó Vô Thiên quả nhiên lảng sang chuyện khác:"Vương phi, vất vả bận bịu xong rồi, không nên về phòng nghỉ ngơi sao? Ta đã cho hạ nhân chuẩn bị nước ấm, không đi ngay thì sẽ nguội mất."

An Tử Nhiên thu hồi đồ vật trên bàn, nhìn y một cái nhưng không lên tiếng, rõ ràng đã chuẩn bị xong hết tất cả lại còn giả bộ hỏi ý kiến hắn; hơn nữa mấy hôm trước khi chém Giết Giang Trung Đình cùng thủ hạ của lão, dáng vẻ hung thần ác sát khiến người người kinh sợ, vậy mà ở chung với y mấy hôm nay ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Hai người trở về phòng.

An Tử Nhiên đi đến sau bình phong quả nhiên nhìn thấy mộc dũng chứa đầy nước, độ ấm vừa phải, y phục để thay cũng đã được vắt trên bình phong.

"Cần bổn Vương hỗ trợ không?" Phó Vô Thiên đi tới.

"Không cần."

An Tử Nhiên kiên quyết cự tuyệt, hắn không phải con nít ba tuổi.

Âm thanh quần áo ma sát truyền từ sau bình phong tới, thân ảnh thiếu niên tinh tế ẩn hiện, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người rung động, đây tuyệt đối là dụ dỗ người phạm tội mà.

"Vương phi, thật sự không cần ư?" Phó Vô Thiên vẫn không chịu từ bỏ ý định.

Thanh âm An Tử Nhiên truyền ra:"Không cần! Ngươi có thể đi ngủ trước."

Phó Vô Thiên hiển nhiên sẽ không làm như vậy, chờ An Tử Nhiên tắm rửa xong xuôi, y vẫn duy trì tư thế ban đầu, chưa từng đổi quá.

Trên người An Tử Nhiên chỉ mặc tiết y, tóc dại ướt đẫm rủ sau lưng, làm một người hiện đại hai mươi mấy năm, hắn đến tận giờ vẫn không thể quen với mái tóc dài này, mỗi lần tẩy rửa xong đều hệt như lăng trì.

Khăn trên tay đột nhiên bị lấy đi.

An Tử Nhiên liếc Phó Vô Thiên một cái, phi thường tự nhiên nói:"Giúp ta lau tóc."

Phó Vô Thiên vốn là có ý này, nhưng nghe được lời của An Tử Nhiên thì lại giống như một mệnh lệnh, trên mặt y vẫn là tươi cười thản nhiên, vươn tay kéo hắn đến trước mặt, khăn đặt trên đỉnh đầu, từng giọt nước đều bị hấp thu triệt để.

Lực đạo của y không lớn, vừa phải, nhưng thủ pháp lại không ổn cho lắm.

An Tử Nhiên không cần nhìn cũng biết tóc bản thân hiện giống hệt như vừa trải qua một vụ nổ lớn, sau lại tự hỏi liệu quyết định nhờ vả Phó Vô Thiên phải chăng là một sai lầm.

Đúng lúc này, Phó Vô Thiên đột nhiên ôm lấy thắt lưng An Tử Nhiên, tỳ cằm vào hõm vai hắn, thanh tuyến trầm thấp kề sát bên tai:"Vương phi, chúng ta làm đi."

Đề tài đột ngột chuyển hướng...

An Tử Nhiên bình tĩnh cầm lại khăn mặt trên tay y, lau đến khi tóc không còn tích nước nữa mới dừng lại, sau mới nói:"Hảo a..."

Phó Vô Thiên hơi ngẩn ra.

Lại nghe hắn nói tiếp:"Chỉ cần ngươi đồng ý để ta thượng, ta không phản đối."

Người phía sau nhất thời im bặt.

An Tử Nhiên đem khăn mặt ném tới bàn gương cách đó không xa, xoay người nhìn Phó Vô Thiên, khóe miệng câu lên:"Thế nào?"

Ánh mắt Phó Vô Thiên so với sao đêm còn sáng hơn, rồi lại âm trầm như đáy vực thẳm, hấp dẫn người đối diện.

Dưới ánh nến, An Tử Nhiên trông thấy khóe miệng y nứt ra tươi cười càng lớn, tựa như hưng phấn đến tột cùng, hỗn hợp không khí như một thứ thuốc kích thích, cảm giác run sợ bắt đầu lan tràn lên tay hắn, An Tử Nhiên không nhịn được mà nhíu mi.

Đang lúc hắn muốn chủ động đánh vỡ bầu không khí kì quái này, một bàn tay to lớn đột nhiên kéo trụ cổ áo hắn, lực đạo mạnh mẽ kéo hắn qua, vị trí hai người nháy mắt thay đổi, An Tử Nhiên ngã lên đệm giường mềm mại, vừa mới chống nửa thân thể lên, miệng lập tức bị chặn lại, thân thể lại ngã trở về giường.

Nụ hôn của Phó Vô Thiên hôm nay mang theo sự bá đạo, trong miệng hắn công thành chiếm đất, hô hấp của hai người như hòa làm một.

An Tử Nhiên phản ứng lại rất nhanh, nhưng hai tay đã bị chế trụ, thân thể lại không bằng người, vũ lực càng không thể so được, chống cự tựa hồ là dư thừa, nhưng muốn hắn mãi bị động như vậy là không có khả năng.

Ánh mắt Phó Vô Thiên hiện lên ý cười trêu tức.

An Tử Nhiên trừng y, đột nhiên làm ra một hành động ngoài dự đoán, hắn ngẩng đầu dùng sức hôn trả, môi răng chi gian va chạm, nghiến qua da thịt non mịn, vị rỉ sắt thản nhiên tràn ngập khoang miệng hai người.(kĩ thuật kém là đổ máu ngay)

Không biết là ai, hai người mày cũng không buồn nhăn lại, tiếp tục nụ hôn hệt như đang đánh trận, tranh đoạt tới lui, nước miếng ướt chăn, thân thể ma sát dẫn ra tình cảm mãnh liệt, không biết đã qua bao lâu, An Tử Nhiên vẫn là không chịu nổi.

Phó Vô Thiên buông tha cho môi của hắn, tiếp tục chiến đấu trên các chiến trường khác, lưu lại dấu ấn của y trên làn da bạch bạch nộn nộn.

An Tử Nhiên khó khăn thở dốc, mi gian nhăn lại, thân thể hiện tại quá yếu ớt, tuy đã rèn luyện qua vài tháng, nhưng do bình thường quá bận bịu, cơ hội rèn luyện không nhiều, cánh tay cùng đùi cơ hồ không có lấy chút cơ bắp nào, đều là nộn thịt mềm mềm, chỉ cần vận động kịch liệt một chút, sức lực sẽ xói mòn nhanh chóng.

Hiên tại mới chỉ là một cái hôn, hắn đều đã thở không ra hơi.

"Tránh ra!"

An Tử Nhiên nắm lấy vai y, nhưng đẩy mãi không ra.

Phó Vô Thiên tự nhiên sẽ không thuận theo, thật vất vả mới trông thấy phản ứng của hắn, mặc kệ là lý do gì, y sẽ không buông tha hắn.

An Tử Nhiên phát hiện y phục bị bới xuống ngực, lộ đến da thịt trần trụi, đôi tay mang theo vết chai ma sát làn da nhẵn nhịu mang đến từng đợt run rẩy, vốn dĩ đã động tình, theo lần vuốt ve này, phía dưới liền ngạnh, hắn ý thức được rõ ràng nếu còn tiếp tục đi xuống bản thân chắc chắn sẽ bị Phó Vô Thiên ăn tươi.

"Phó Vô Thiên..."

Âm thanh An Tử Nhiên mang theo chút khàn khàn vang lên.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên Phó Vô Thiên, dĩ vãng đều gọi Vương gia, thành công khiến y phản ứng lại, nhưng là hiệu quả trái mong đợi.

Phó Vô Thiên đột nhiên ngậm lấy hồng quả trước ngực hắn, dùng sức hút mạnh.

"Tê!"

An Tử Nhiên hít sâu một hơi, hắn chưa từng biết điểm này trên cơ thể lại mẫn cảm đến vậy, kích thích đột ngột khiến hắn thiếu chút nữa thì kêu lên, giãy dụa càng thêm mạnh.

"Phó Vô Thiên, có bản lĩnh thì chờ đến khi ta mười tám tuổi."

Thân thể mười sáu tuổi hắn thiệt đủ, căn bản chỉ có thể để mặc người chiếm tiện nghi, giờ phút này hắn đã quên mất mục đích ban đầu khi gả cho Phó Vô Thiên, ở trên giường, chỉ cần đánh giá khả năng của nam nhân là đủ, hắn muốn áp đảo Phó Vô Thiên.

Phó Vô Thiên buông tha hồng quả bị hút đến sưng đỏ, ngón tay khẽ chạm liền nghe được thanh âm hút khí, từ yết hầu phát ra tiếng cười trầm thấp:"Bổn vương thân không bản lĩnh, cho nên không muốn chờ."

Chưa từng gặp qua vô lại như vậy!

Ngay lúc An Tử Nhiên đang hối hận vì đã không phản kháng mạnh hơn, Phó Vô Thiên đột nhiên chen vào giữa hai đùi hắn, thân thể bị ép buộc mở rộng, hai người y phục bất chỉnh, hạ thân sưng lên, loại tình huống này tái phát triển thêm nữa cũng là thuận lý thành chương.

"Ngươi không thể phủ nhận trong chuyện này chúng ta thực phù hợp."

"Trung thành với dục vọng của bản thân không khó đi."

Thanh âm dụ dỗ vang lên bên tai, thân thể nam nhân tựa một ngọn núi lớn, đẩy cũng không động, nhưng mang lại cảm giác an toàn, đời trước phiêu bạt lâu như vậy, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ở trên thân thể một nam nhân khác tìm được cảm giác an toàn.

Đây là lần đầu tiên!

Phó Vô Thiên quả thực rất có mị lực.

Giờ phút này, hắn thừa nhận bản thân có chút tâm động.

(Tâm động thì nên hành động thui)

Chương 74: Khác hẳn với người thường.

Ánh trăng qua cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, quang mang mỏng manh giúp trong phòng sáng thêm đôi chút, chiếu rọi sa trướng cách đó không xa.

Thanh âm 'Y nha' vốn rất nhỏ trong đêm tĩnh lặng trở nên phá lệ rõ rệt, sa trướng màu trắng như ẩn như hiện, hai thân thể trần trụi giao triền miên man, tiếng thở dốc đầy áp lực từ bên trong truyền ra.

Thiếu niên mềm nhũn vô lực nằm trên chăn, sắc mặt đỏ đến mức có thể trích ra máu, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, khớp hàm cắn chặt, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kìm được phun ra vài tia rên rỉ tinh tế, ẩn nhẫn mà hưởng thụ.

Thắt lưng mảnh mai ép tới cực thấp, kiều đồn lại nâng lên cao cao.

Nam nhân dáng người so với hắn cao lớn hơn rất nhiều, tựa một đầu dã thú gào thét, không ngừng tiến tiến xuất xuất trong cơ thể hắn, côn bổng tráng kiện, mỗi lần lui ra đều đem lại kích thích đáng kinh ngạc.

Tiếng nước từ nơi kết hợp theo động tác trừu sáp của nam nhân vang lên, không biết là mồ hôi hay vẫn là dịch thể do hai người phun tới, chăn đều là một mảnh ẩm ướt.

Cuối cùng, An Tử Nhiên vẫn thuận theo dục vọng bản thân.

Thiếu niên động tác trở nên sảng khoái lưu loát, gả cho một nam nhân vốn nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng ván đã đóng thuyền (trong trường hợp này có nghĩa là chuyện đã xảy ra rồi không thể thay đổi gì thêm nữa), nếu còn nhăn nhó ra vẻ thì chẳng khác gì nữ nhân.

"Vương phi, trong cơ thể ngươi thực thoải mái."

Phó Vô Thiên tựa hồ trêu chọc hắn chưa đủ, vào lúc đầu óc hắn gần như biến thành tương hồ liền mạnh mẽ động thân, thanh âm vì dục vọng mà khàn khàn mất tiếng.

An Tử Nhiên thân thể chấn động, lý trí dần trở lại:"...Câm miệng!"

Hắn nguyện ý phóng túng dục vọng, tạm thời nhân nhượng để y chiếm tiện nghi thì thôi, tên hỗn đản này lại không biết đủ, ngược lại được nước lấn tới, bất quá hắn sẽ nhớ kĩ, về sau có cơ hội, nhất định đòi lại cả vốn lẫn lãi.

"Ha hả..."

Phó Vô Thiên thỏa mãn trêu chọc Vương phi nhà mình, như An Tử Nhiên mong muốn mà ngậm miệng, tiếp tục cặm cụi cày cấy, tần suất hoạt động của hông nhanh thêm vài phần, lực đạo tiến xuất gia tăng, chốc lát lại đỉnh đến điểm nhạy cảm của hắn, kết quả là phân thân vừa mới thư giải không bao lâu lại có xu thế đứng lên.

"Ngô..."
An Tử Nhiên không kìm được phun ra một tia rên rỉ đầy áp lực, hai tay khẩn cấp níu lấy chăn dưới thân, lực đạo lớn đến nỗi đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nếu không phải Phó Vô Thiên đang giữ lấy thắt lưng, hắn tuyệt đối đã xụi lơ.

Thân thể rất mẫn cảm, đụng chạm nhẹ một chút đều có phản ứng, khoái cảm nhận được so với người bình thường đều mãnh liệt.

Nương theo động tác ngày càng mạnh mẽ của Phó Vô Thiên, hắn cảm thấy phía trước trướng đến khó chịu, nhịn không được đem tay sờ soạng đi xuống, nghĩ muốn an ủi dục vọng bản thân, chính là còn chưa kịp đụng tới thì đã bị một bàn tay to lớn cầm đi, thanh âm mất tiếng của Phó Vô Thiên vang lên.

"Chúng ta đồng thời."

Tiếp sau là một trận trừu sáp thô bạo.

Mỗi lần va chạm lực đạo lớn đến mức làm cả người hắn run rẩy, phía sau không tự chủ xiết chặt lại, mang theo khoái cảm mãnh liệt ào tới không ngừng.

Nam nhân phát ra một tiếng gầm nhẹ, đợt trừu sáp thô bạo hơn đột ngột tiến đến, một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng bắn vào cơ thể hắn, An Tử Nhiên bị nhiệt độ kia hâm đến ngón chân co quắp, rốt cuộc cũng bắn ra, số lượng không nhiều, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn ra trong đêm nay, thân thể trẻ tuổi vốn không chịu được một lần lại một lần khiêu khích.

An Tử Nhiên mềm nhũn vô lực ngã vào chăn, cũng đã không còn sức lực kén chọn sạch bẩn.

Phó Vô Thiên bất động, cự vật như trước chôn sâu trong cơ thể hắn, lấy một tư thế không đè lên thân thể hắn nằm xuống, sau một phen vận động kịch liệt y cũng không nhịn được thở dốc, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy thỏa mãn.

"Ra ngoài..."
An Tử Nhiên cố bình ổn hô hấp, giơ tay đẩy đẩy lồng ngực Phó Vô Thiên.

Y vươn tay đem cằm hắn kéo lại gần, cúi đầu, áp lên miệng hắn hút mạnh một hơi.

An Tử Nhiên vừa muốn dãy dụa, y đã buông ra, giây tiếp theo, vật vẫn luôn vùi trong cơ thể hắn chậm rãi lui ra, động tác cố ý thả chậm làm trong đầu hắn không kìm được nảy ra một loạt hình ảnh kiều diễm nóng bỏng, mặt không tự chủ đỏ ửng.

Theo động tác của y, chất lỏng lưu lại trong cơ thể hắn cũng từ từ chảy ra, uốn lượn chảy xuống đùi, không cần nhìn cũng biết cảnh tượng này dâm loạn thế nào.

An Tử Nhiên đen mặt.

Vừa nãy đáng nhẽ không nên để y bắn ra bên trong, nhưng giờ đã trễ, hắn phải tẩy trừ thế nào?

Chẳng lẽ đi đánh thức hạ nhân, để tất cả đều biết chuyện.

Phó Vô Thiên thể lực khôi phục trần như nhộng xuống giường, phủ thêm ngoại sam rồi đi ra ngoài, chờ khi y trở lại, trên vai nhiều thêm một mộc dũng đầy nước ấm, khí lực quả thực mạnh đến biến thái.

An Tử Nhiên nghe thấy tiếng nước, có điểm kinh ngạc.

Gây sức ép lâu như vậy mà còn có khí lực nhường này? Bất quá nghĩ đến đêm nay y chỉ làm một lần, rất nhanh bình thường trở lại cũng không quá lạ, nam nhân cường tráng như Phó Vô Thiên, tinh lực so với hắn tưởng tượng còn vượt xa nhiều lắm, hơn nữa người tập võ sức chịu đựng không kém.

Sa trướng bị xốc lên, gió lạnh từ ngoài thổi vào.

An Tử Nhiên nhíu nhíu mày, đang muốn đem chăn kéo qua, giây tiếp theo đã bị ôm đứng lên, hắn cả kinh:"Thả ta xuống dưới, ta tự đi được."

Phó Vô Thiên đừng đắn lên tiếng:"Hiện tại không có ngoại nhân, ngươi không cần lo lắng bị người nhìn thấy."

Đây không phải là vấn đề có ngoại nhân hay không a!

An Tử Nhiên mặt mày bình tĩnh.

Phó Vô Thiên ôm hắn hướng mộc dũng đi tới, kỳ thực cũng chỉ có vài chục bước chân, mỗi bước đi của y lại khá lớn, vài chục bước chỉ còn vài bước, tiếp tục phản kháng là dư thừa.

Mộc dũng chỉ đủ cho một người thoải mãi duỗi tứ chi, Phó Vô Thiên đem hắn thả vào trong.

Nước mang theo nhiệt độ ấm áp, đem mệt nhọc xua đi không ít, An Tử Nhiên thoải mái phun ra một hơi trọc khí, bả vai bị Phó Vô Thiên dùng nước xối, quay đầu nói:"Ta tự làm được, ngươi tự tẩy thân thể mình đi."

"Vương phi là đang mời bổn Vương cùng tẩy trừ sao?"

An Tử Nhiên lập tức ngậm miệng.

Hai người yên lặng, trong phòng chỉ còn tiếng nước va chạm.

Tẩy xong tứ chi, An Tử Nhiên nghĩ muốn lấy ra đồ vật Phó Vô Thiên để lại trong cơ thể, nhưng là... Nghiêng đầu nhìn Phó Vô Thiên vẫn luôn chằm chằm nhìn mình, bảo y đi ra e là vô ích, An Tử Nhiên rũ mắt nói:"Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."

"Vấn đề gì?" Phó Vô Thiên lấy tay hất nước lên vai hắn.

"Ngươi còn nhớ rõ hiệp nghị chúng ta đã giao hẹn khi thành thân sao?"

Động tác của Phó Vô Thiên chợt đình chỉ:"Ngô... có chuyện này sao?"

An Tử Nhiên:"..."

Đã kiến thức qua sự vô lại của kẻ này, giờ phút này mới nhận ra thể vẫn chưa thấm vào đâu, hắn hẳn nên sớm nhận ra, hành vi của Phó Vô Thiên hoàn toàn không giống như đến thời điểm thích hợp sẽ để hắn đi, y kỳ thực ngay từ đầu đã lừa hắn, ra vẻ đáp ứng điều kiện, trên thực tế căn bản không buồn để trong lòng!

"Vì sao?"

Vì cớ gì lại là hắn, vẫn đề này hắn không sao lý giải được.

An Vu Chi đào hôn, đáng lẽ phải là một lý do tuyệt hảo để Phó Vô Thiên cự tuyệt hôn sự giữa hai bên, y cũng không cần tuân theo ý tứ trưởng bối lấy một nữ nhân vốn chẳng có chút tình cảm nào, nhưng y không làm như vậy, ngược lại yêu cầu hắn gả thay.

"Ngay từ đầu chính là tò mò."

Trầm mặc hồi lâu, ngay tại lúc An Tử Nhiên cho rằng y sẽ không trả lời, thanh âm thuần hậu của Phó Vô Thiên vang lên, đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

An Tử Nhiên nghe được thanh âm của bản thân:"Tò mò? Về điều gì?"

Tay Phó Vô Thiên đột nhiên đưa qua, ngả ngớn nâng cằm hắn, ánh mắt trong bóng đêm trở nên âm trầm:"Tò mò một người trước sau sao có thể biến hóa lớn đến vậy, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều tò mò, vì vậy bổn Vương mới bắt đầu chú ý đến ngươi, sau đó biết được rất nhiều chuyện của ngươi."

"Chỉ vì vậy, cho nên ngươi mới muốn ta gả thay?" An Tử Nhiên cảm thấy Phó Vô Thiên không khỏi rất coi nhẹ hôn nhân đại sự, tuy một phần là do mệnh lệnh của trưởng bối không thể không tuân theo, nhưng về sau y rõ ràng có quyền chủ động.

Phó Vô Thiên nghe ra bất mãn trong lời hắn, không chút để bụng nói:"Sau khi tiếp xúc, bổn Vương phát hiện, ngươi tựa như một quyển sách rất đáng lưu tâm..."

"So sánh thô tục."

"Không cần như vậy, Vương phi, bổn Vương hiếm khi mới có dịp trữ tình một chút."

"Nói trọng điểm!"

"Hảo, trọng điểm chính là, bổn Vương thấy cưới ngươi thực giá trị, bổn Vương thực thích 'Vẻ đẹp tâm hồn' của ngươi, cho nên chưa từng cảm thấy hối hận."

"...Vẻ đẹp tâm hồn?" An Tử Nhiên khó tin, đây mà là lời y nên nói ra sao?

Phó Vô Thiên gật đầu:"Đúng vậy, 'Vẻ đẹp tâm hồn'."

An Tử Nhiên rốt cuộc đã hiểu, nhưng vẫn có một chút không rõ:"Bởi vì đối với ta thấy hứng thú, nên liền thú ta, như vậy ngươi kỳ thực là một cái song tính luyến?"

"Ân? Song tính luyến?"

"Chính là vừa thích nữ nhân lại thích cả nam nhân."

Phó Vô Thiên hiểu được ý của hắn, nhìn nhìn:"Là nam hay nữ đối với ta cũng không quan trọng, nhưng nam nhân không phải đều như vậy sao?"

An Tử Nhiên ách thanh.

Nam nhân đều như vậy sao? Là hắn tư tưởng lạc hậu, vẫn là thế giới này tư tưởng quá mức siêu thoát, hoặc là tư duy của Phó Vô Thiên chưa bao giờ nằm trên cùng một trục hoành với người bình thường?

Hắn đột nhiên có một loại ảo giác chân tướng kỳ thực là cái thứ ba.

Chương 75: Giúp đỡ.

Sáng sớm hôm sau, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vẫn dậy sớm như mọi khi.

An gia trên dưới không ai phát hiện chuyện hai người đã trở thành phu thê danh xứng với thực, còn về kỳ hạn giữ đạo hiếu, đối với hai phu phu này, một người mang linh hồn tới từ thế kỉ hai mươi mốt, kẻ còn lại rõ rang là phần tử tam quan bất chính, việc giữ đạo hiếu gì gì đó chưa bao giờ nằm trong phạm vi cần suy xét.

Hôm nay An Khả Tâm dọn đến tân phủ để chuẩn bị xuất giá.

Tòa nhà kia chỉ lớn bằng một nửa đại trạch An gia, không đủ chỗ cho quá nhiều người trụ lại, An Tử Nhiên tính toán để mẫu tử Trịnh Bích dọn qua trước.

"Tay chân thận trọng một chút, đây chính là đồ cưới của bổn tiểu thư, nếu phá hỏng thì cả đám các ngươi đều không bồi thường nổi đâu." Thanh âm An Khả Tâm kiêu ngạo sai bảo truyền tới từ tiền thính.

An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vừa đi tới đã trông thấy nàng ta đứng trên bậc thang không ngừng sai sử hạ nhân dọn những sính lễ Lâm Hâm mang tới, ngày đó còn một bộ dáng sống chết không chịu gả, hiện tại thì như vậy.

"Đều cẩn thận cho ta."

Trịnh Bích đứng bên cạnh nữ nhi, mặt mày đầy vẻ xuân phong đắc ý, dứt lời liền nhìn qua phía An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên.

*Xuân phong đắc ý: đầy đủ cả câu là 'Xuân phong đắc ý mã đề tật' – trong gió xuân mát rượi thả sức cho ngựa phóng đi– là câu thứ ba trong bài 'Đăng khoa hậu' (Sau khi thi đỗ) thuộc thể Thất ngôn tứ tuyệt của Mạnh Giao (751-814) một nhà thơ cùng thời với Bạch Cư Dị, Hàn Dũ, Giả Đảo,... thời Trung Đường. Đại ý của câu thơ này là chỉ việc sau khi đạt được thành tựu trong công việc hay cuộc sống thì có cảm giác đắc ý, hả hê.*

An Khả Tâm cũng chú ý tới bên này, không biết suy nghĩ gì mà ám chỉ liếc Trịnh Bích một cái. Trịnh Bích lập tức đi đến trước mặt hai người, cười nói:"Tử Nhiên a, tiếp qua vài ngày chính là lúc Khả Tâm xuất giá, này danh sách hồi môn, không biết đã viết xong chưa?"

An Tử Nhiên liếc nhìn mẫu tử hai người một chút, từ trong ngực lấy ra đan tử (tấm thiếp đỏ viết danh sách của hồi môn) đã sớm viết xong đưa cho An Khả Tâm:"Đồ vật ta đã để Tô quản gia chuẩn bị, các người trước đem sính lễ của Lâm gia mang tới tân trạch tử, buổi chiều Tô quản gia sẽ đem đồ vật chuyển qua."

Trịnh Bích không thể chờ thêm nữa, vội vàng mở đan tử ra nhìn.

An Khả Tâm cũng muốn biết An gia cấp cho mình bao nhiêu hồi môn.

Nhìn thoáng qua, Trịnh Bích đột nhiên khép lại đan tử, không hài lòng nói:"Như thế nào mà ngay cả một khối đất cũng không có, ta nhớ khi trước lão gia đã từng nói qua, chờ Khả Tâm xuất giá sẽ đem vài mẫu đất vườn tặng cho nó làm hồi môn."

Đất vườn thuộc loại bất động sản, có trong tay chính là chuyện cả đời, không giống như trang sức vàng bạc, chỉ cần dùng là sẽ hết, nàng tuy chỉ là nữ nhân hậu viện, chính là đạo lý đơn giản ấy vẫn phải biết, nàng vốn nghĩ An Tử Nhiên ít nhiều sẽ cấp vài mẫu đất vườn.

An Tử Nhiên nói:"Bà cũng biết được đó là khi phụ thân còn tại thế."

"Nhưng đó là nguyện vọng của lão gia, sao ngươi có thể làm trái?" Trịnh Bích có điểm tức giận, nàng còn trông chờ nhờ vào chuyện nữ nhi xuất giá có thể thu tới tay vài mẫu đất vườn đâu.

"Mặc kệ phụ thân của ta còn tại thế hay không, hiện tại đương gia là ta, nếu bà còn chưa vừa lòng, không sao cả, ta có thể viết lại một đan tử khác." Ánh mắt đen đặc nhìn chằm chằm Trịnh Bích, thanh âm bình tĩnh không chút gợn sóng.

An Khả Tâm vừa định mở miệng nói bản thân không vừa lòng.

Trịnh Bích đã vội ngăn cản:"Không, không, chúng ta đã thực vừa lòng, vừa lòng rồi, không cần sửa lại đâu."

An Khả Tâm không rõ mẫu thân vì cớ gì lại đột nhiên thay đổi thái độ, còn chưa kịp chất vấn thì đã bị lôi đi, mẫu tử hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ.

"Vương phi, ngươi đối với hai kẻ này quả thực rất nhân hậu."

Liếc theo bóng dáng hai người rời khỏi, Phó Vô Thiên đột nhiên ghé vào tai hắn nói.

An Tử Nhiên thu hồi ánh mắt:"Ngươi từ nơi nào nhìn được ta đối với họ thực hảo?"

Phó Vô Thiên không nhanh không chậm lên tiếng:"Tuy ngươi không cho họ đất đai, nhưng trên đan tử tựa hồ có một cửa hàng, như vậy còn chưa đủ hảo sao?"

Khóe miệng An Tử Nhiên khẽ câu:"Trên đời có một vài kẻ thích tự tìm tử lộ, ngay cả khi ta không ra tay, hạ tràng của họ cũng sẽ không tốt đẹp, mà đã vậy, ta hà tất phải đem thời gian lãng phí trên người những kẻ không đáng quan tâm như vậy."

Phó Vô Thiên thu vào mắt ý cười của hắn, hình như đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Vương phi nhà mình cười, trong thoáng chốc nhớ đến mấy chữ ôn nhuận như ngọc, có lẽ tiếp qua vài năm, loại cảm giác này sẽ càng rõ ràng hơn.

"Vương phi, ngươi quả thực có một tâm hồn rất đẹp." (tình yêu làm con người ta mù quáng, nhất là khi đối với một kẻ như PVT)

"..."

Tâm hồn đẹp cái từ này kì thực không phải dùng như vậy.

Huyện nha, An Tử Nhiên rốt cuộc có cơ hội nhìn thấy bộ dáng khi làm việc của Phó Vô Thiên, cùng y bình thường khác biệt, khí tức quanh thân mãnh liệt hơn, một chút cũng không giống võ nhân, tứ chi phát đạt đầu óc đơn giản, tương phản, y rất thông minh, thường thường đều là nhất châm kiến huyết. (một châm thấy máu – chỉ đúng trọng điểm)

Bởi vì y đang ở tại An Viễn Huyền nên mỗi chuyện cần báo cáo đều là cho người truyền đến.

Nhưng Phó Vô Thiên không phải lúc nào cũng tại huyện nha, công văn trọng yếu vẫn là được giao cho Trương Huyện lệnh, chính là ngay từ đầu, Trương Huyện lệnh nào có gan dám xem qua, hắn nói cho cùng chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, nếu muốn nhìn thì cũng phải là Tri phủ đại nhân.

Kết quả tích tiểu thành đại, Trương Huyện lệnh quả thực có mệnh lao lực, không thể nhìn mãi công văn chồng chất, rốt cuộc bạo gan đi xử lý, trừ phi là những việc quan trọng, những thứ khác hắn đều có thể tự làm chủ.

"Ngươi không định giúp Trương Huyện lệnh sao?"

An Tử Nhiên nghe được việc Trương Huyện lệnh trong thời gian này vẫn luôn giúp y xử lý công văn, lập tức nghĩ ngay đến chuyện vị trí Tri phủ vẫn còn để trống, thế lực các nơi luôn nhìn chằm chằm vị trí này, nên việc phái ai đảm nhận cũng là một nan đề, người không bối cảnh chỉ sợ ngồi chưa yên vị thì đã bị kéo xuống, kẻ có bối cảnh thì lại cũng dễ bị bàn tán.

Phó Vô Thiên giải thích:"Cái này, đừng nhìn Trương Hà chỉ là một tiểu tiểu Huyện lệnh, hắn kì thực vẫn rất có dã tâm, chỉ là bối cảnh không đủ lên mặt bàn, nên mới vẫn luôn ngốc tại An Viễn Huyền làm một tiểu Huyện lệnh, ngươi nghĩ hắn vì cớ gì lại duy trì An Thường Đức? Chính là nhìn trúng Giang Trung Đình đứng phía sau."

Đáng tiếc Giang Trung Đình lại chẳng phải thứ tốt.

Trương Hà chính là sớm nhìn ra điểm này, nên mới bứt ra đúng lúc.

"Hắn có thể chống lại những áp lực đó sao?" An Tử Nhiên hoài nghi hói, quan trường vốn chẳng phải chỗ đơn giản, nhất lại trong thế cục hiện nay.

Sùng Minh ngu muội vô năng, nhưng vài cái nhi tử của lão lại chẳng phải ăn chay, một đám dã tâm đầy mình, chỉ cần có thể gia tăng lợi thế trong tay, thì thủ đoạn dơ bẩn đến đâu cũng không ngần ngại. Bất quá, nếu Trương Hà trở thành Tri phủ Hồng Châu, cam đoan sẽ không kẻ nào dám mượn tay hắn, đơn giản là vì trên người Trương Hà đã dán nhãn Phó Vô Thiên, đến lúc đó những kẻ này chỉ e sẽ gây khó dễ không ít.

Phó Vô Thiên cực kì vô tránh nhiệm nói:"Bổn Vương chỉ cho hắn một cơ hội, có thể đứng vững hay không thì phải nhìn bản sự của hắn."

An Tử Nhiên không tiếp tục đề tài này nữa, giả sử hai người nếu thay đổi vị trí, hắn cũng sẽ làm vậy, nhân tài chỉ khi vượt qua sóng gió mới có thể làm đại sự, nhân tài như vậy có giá trị sử dụng, việc lần này không chỉ là cơ hội,mà cũng là khảo nghiệm đối với Trương Hà.

"Sự tình Nhất Bình trấn Xương Châu như thế nào rồi?"

"Nhờ phúc của Vương phi, mấy ngày nay ta vẫn luôn bị binh lính ở đó oán hận."

Phó Vô Thiên trêu tức nhìn hắn, lúc trước y cũng không ngờ Vương phi sẽ đề xuất yêu cầu như vậy, tuy thực kì lạ, nhưng chỉ cần suy nghĩ kĩ lưỡng lại thấy rất hợp lý.

Dự phòng nạn châu chấu biện pháp tốt nhất chính là lợi dụng thiên địch của chúng, tỷ như ếch, thằn lằn, chim chóc, nếu không thì nuôi gà vịt cũng được.

Bất quá đây quả thực là một công trình lớn.

Vì vậy Phó Vô Thiên để binh lính tới Xương Châu giúp đỡ dân chúng địa phương, nhà có điều kiện thì nuôi gà vịt, không có điều kiện thì đi bắt ếch hoặc thằn lằn linh tinh.

An Tử Nhiên không nói tiếp, kỳ thực vẫn còn một phương pháp khác, chính là sử dụng nông dược (thuốc trừ sâu, phân bón hóa học,... các sản phẩm hóa chất dùng trong nông nghiệp nói chung), nhưng chính là không có điều kiện sử dụng, thời không này vẫn còn rất lạc hậu, liền tính hắn biết cách điều chế nông dược diệt châu chấu thì cũng chẳng thể làm ra, cho nên cuối cùng cũng không nói ra biện pháp này.

Bất quá đây mới chỉ là bắt đầu.

Muốn thay đổi tình hình thiên tai thường xuyên ở Xương Châu, còn phải làm rất nhiều việc nữa.

Loại chuyện này không thể một lần là giải quyết triệt để, vẫn cần thời gian lâu dài.

Phó Vô Thiên từ trên án thường cầm lấy một phần công văn, đưa cho hắn rồi nói:"Đây là báo cáo kĩ càng tỉ mỉ về Xương Châu, phát hiện ba địa phương có tình hình thiên tai nghiêm trọng, Nhất Bình trấn là một trong số đó."

An Tử Nhiên nhận lấy công văn nhìn một lần.

Vụ thu hoạch lúa nước năm nay đã bắt đầu, nhưng lượng thu hoạch của Xương Châu cơ hồ là không, cây trong ruộng đa phần đều thiếu nước mà chết, dẫn đến nhiều nơi đất đai một mảnh hoang vu tiêu điều, hiện tượng này xảy ra ở rất nhiều nơi thuộc Xương Châu.

Chân chính tìm hiểu thì mới biết được, tình hình ở Xương Châu so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

"Vương phi, xem ra gạo ngươi tích trữ cuối cùng cũng có cơ hội phát huy công dụng của nó."

An Tử Nhiên khép công văn lại, liếc nhìn y:"Vương gia tính toán cấp ta giá cả thế nào? Ta xin báo trước một điều, giá không thấp đâu." Bán cho Phó Vô Thiên căn bản không cần khách khí.

Đại án tham ô oanh động Đại Á thời gian trước đã hạ màn, Phó Vô Thiên bắt không ít quan viên vi phạm, những kẻ này tham ô không ít tài phú, nhưng đó cũng chỉ là một bộ phận, còn cả những thương nhân vì làm giàu mà gây không ít chuyện xấu, đa phần đều là mễ thương Hồng Châu, tại thời điểm lòng người bất ổn không thôi như lúc này, còn mễ thương nào dám nâng giá gạo lên nữa.

Phó Vô Thiên dung túng nói:"Vương phi thích giá cả nào thì là giá cả ấy, bổn Vương đều không có ý kiến."

An Tử Nhiên lên tiếng:"Vương gia tài đại khí thô."

"Đa tạ Vương phi khích lệ!"

...

Buổi chiều hai người rời huyện nha trở về An gia.

Tô quản gia đã theo phân phó đem đồ cưới đưa đến tân trạch tử, Một bộ phận hạ nhân cũng dọn qua đó.

An Tử Nhiên không tính toán đem tất cả mọi người đến Quân Tử thành, trong đó gồm cả Tô quản gia.

Tô quản gia hiện là người hắn tín nhiệm nhất, An Viễn Huyền vẫn cần một người có thể thay hắn làm chủ, chỉ có thể là Tô quản gia, Tô Tử chỉ vừa tiếp xúc với sản nghiệp An gia, còn chưa đủ khả năng tự thân đảm nhận.

"Đại thiếu gia..."

Tô quản gia vẻ mặt âu sầu, ông luyến tiếc Đại thiếu gia a.

An Tử Nhiên ngăn lại câu nói tiếp theo:"Tô quản gia, đem ngươi để lại An Viễn Huyền kỳ thực rất quan trọng, ta có chuyện cần đích thân quản gia ra tay." Dứt lời từ trong ngăn kép lấy ra kế hoạch mở cửa hàng cháo viết mấy hôm trước:"Nhìn xem, sau khi An Khả Tâm xuất giá ta sẽ trở lại Quân Tử Thành, phần kế hoạch này chỉ có thể để ngươi thực thi."

Tô quản gia kinh ngạc nhướng mày:"Lão đã biết, Đại thiếu gia."

An Tử Nhiên nghe ông nói vậy liền yên tâm.

"Đại thiếu gia, vẫn còn một chuyện nữa, ngài định sắp xếp Tứ phòng như thế nào?" Tô quản gia đột nhiên nhớ đến vấn đề này, Tam phòng đã an bài ổn thỏa, Nhị phòng thì đem theo nữ nhi bỏ trốn, hậu viện chỉ còn lại một Tứ phòng.

An Tử Nhiên trầm mặc.

Tô quản gia lo lắng nói:"Đại thiếu gia, Tứ phòng dù sao cũng là thiếp thất của lão gia, mang nàng tới Quân Tử thành chỉ e không thích hợp, không bằng đem nàng để lại An Viễn Huyền?"

An Tử Nhiên lắc đầu:"Ta tính mang ả theo."

Vương Tình Lam hiện tại là đối tượng hoài nghi trọng điểm của hắn, hơn nữa ả thực sự là một nữ nhân nhiều thủ đoạn, để ả ở lại không yên tâm, nói về đùa giỡn thủ đoạn, Tô quản gia không phải đối thủ của ả, so với Nhị cùng Tam phòng, Vương Tình Lam càng cần phải để tâm hơn.

Tô quản gia biết Đại thiếu gia đều nói một không hai.

Ngày An Khả Tâm xuất giá rất nhanh liền tới.

Ngày mười lăm tháng năm, một ngày phi thường may mắn, ở Đại Á, mười lăm tháng năm có nghĩa là ngày toàn gia đoàn viên vui vẻ.

Hôm nay, An gia tân trạch tử giăng đèn kết hoa, hạ nhân đi lại tấp nập, vội vàng đến chân không chạm đất.

Sáng sớm, đội ngũ đón dâu đã khua chiêng gõ trống tiên vào đại môn, đi đầu đúng là chuẩn tân lang Lâm Hâm, mặt mũi mập mạp đầy hân hoan, cơ hồ không nhìn đến mắt.

Tân nương An Khả Tâm được hỉ nương cùng nha hoàn dìu ra.

Lâm Hâm thấy vậy lập tức nhảy xuống ngựa, bất quá, vì cơ thể quá nặng nề, động tác lại có vể đặc biệt vụng về ngốc nghếch, may mắn có gia nhân đứng dưới đỡ, nếu không rất có thể chuẩn tân lang ở trước mặt đại gia sẽ trình diễn một màn cạp đất.

Lâm Hâm kích động đi đến trước mặt tân nương tử.

An Tử Nhiên nhìn gã:"Muội muội của ta về sau liền giao cho ngươi."

Lâm Hâm lập tức gật gật đầu:"Đại cữu tử xin yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố Khả Tâm thật tốt." Dứt lời liền cùng hỉ nương phù tân nương lên kiệu hoa.

Đội ngũ đón dâu lại oanh oanh liệt liệt rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store