ZingTruyen.Store

Dam My Con Duong Tra Thu Cua Nhan Vat Phu

♪ Tác giả: Tà Miêu.

♪ Phần 1: Tử vong.

An Nhã Nhạc chịu đựng cơn đau thấu xương ở bả vai trái, lảo đảo lùi vào góc tường, trong tay nắm chặt một thanh sắt đã sắp gãy, ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo.

Nơi cậu đang đứng là một căn hộ hoang phế phủ đầy bụi, hiện tại bên trong đang đứng chật ních 'người', tất cả đều đang dùng ánh mắt thèm khát nhìn cậu, móng vuốt sắc bén cùng cái miệng dữ tợn đỏ tươi giương ra, quơ loạn trong không trung nhưng không hề có ý muốn chạm vào người cậu, lại càng giống như đang chờ chỉ thị.

Chỉ thị? Chỉ thị của ai?

An Nhã Nhạc hơi nhếch môi, đương nhiên là ả ta. Trừ ả ra, cũng chỉ còn kẻ kia...

Miệng vết thương ngứa ngáy kinh khủng, máu tươi xuôi theo cánh tay gầy nhom mà rơi xuống đất, tạo nên từng vết bẩn hình hoa mai đỏ đen lẫn lộn, hương vị hỗn tạp bốc lên làm những 'người' kia càng thêm hưng phấn, ngửa đầu rống ầm lên.

An Nhã Nhạc hơi loạng choạng một chút, run rẩy dựa vào tường, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, mùi hương tanh tưởi xung quanh xộc thẳng vào mũi, khiến dạ dày trống rỗng của cậu quặn lên từng cơn, trong khoang miệng đầy vị chua của dịch vị.

"Chậc, thật thảm hại."

Một giọng nữ trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu cậu, cơ thể An Nhã Nhạc cứng ngắc trong chốc lát, hai nắm tay xiết chặt, trong đôi mắt đen trào lên hận ý.

Một nữ nhân quyến rũ với bộ váy bó sát người bước vào trong nhà, những 'người' bên trong liền thu liễm lại vẻ háu đói, ngoan ngoãn tách ra một con đường cho ả bước vào.

"Ồ, còn sống à?" Nữ nhân ghét bỏ bịt mũi, trong lời nói tràn đầy chán ghét. "Phế vật có phúc của phế vật a."

"..."

"Bất quá..." Ả mỉm cười, "Vết thương nặng như vậy, chắc cũng không còn lâu nữa đâu. Có lẽ đủ thời gian để cho bạn trai mày chạy đến đấy."

An Nhã Nhạc mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt hằn lên tia máu.

Ả đàn bà ác độc này!

Tang thi xung quanh nhiều như vậy, là muốn đẩy hắn vào chỗ chết!

Cậu loạng choạng đứng lên, dùng hết sức lực còn lại vung tay đánh một quyền vào nữ nhân.

Ả ta khẽ cau mày, một con tang thi liền xông lên, đẩy mạnh An Nhã Nhạc ngã xuống chỗ cũ. Nữ nhân lại cười giả lả.

"Vậy, sau khi xử lí xong kẻ sắp đến, các ngươi cứ tự nhiên đi." Nữ nhân cúi đầu nhìn An Nhã Nhạc, giọng ngọt ngào. "Bảo trọng nhé, A Nhạc."

Nữ nhân rời đi, An Nhã Nhạc lại nằm thêm một lúc nữa, quả nhiên có người đến.

Nhìn từng tia sét màu tím mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống cùng xác tang thi chất chồng như rạ ở xa xa, đáy lòng An Nhã Nhạc chợt nảy lên một cảm giác bất an. Lúc này, cơ thể cậu đã bị thi hoá gần hết, nửa phần bên trái đã biến thành một màu đen xám, miệng vết thương đang bốc mùi tanh tưởi của thịt thối. Cậu thậm chí còn cảm thấy cơn đói đang dần xâm chiếm não bộ cậu, thôi thúc, dụ dỗ cậu.

Đói quá...

Ánh mắt An Nhã Nhạc đỏ lên, trong miệng khẽ phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ.

Lúc này, ở mu bàn tay phải của cậu bỗng xuất hiện một hình xăm hình mặt trăng màu bạc sáng rực rỡ rồi biến mất, như chưa từng xuất hiện. Ngay sau đó, một bóng người đá văng cửa xông vào, kèm theo là từng tiếng sét vang dội.

"An Nhã Nhạc!"

An Nhã Nhạc nghe thấy tiếng gọi thì giật mình, đầu óc thoáng thanh tỉnh, cậu ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam nhân tuấn mỹ quen thuộc, đôi mắt sắc tím biếc lộ ra vẻ không thể tin.

Dạ Thiên Lăng?

Không hiểu sao, khi nhìn thấy hắn, An Nhã Nhạc thoáng thả lỏng người, cả nỗi đau đớn nãy giờ vẫn giày vò cậu cũng dịu đi hẳn.

Trời biết khi Dạ Thiên Lăng nhìn thấy bộ dạng chật vật của An Nhã Nhạc đã có bao nhiêu đau lòng.

Cậu im lặng nằm tựa vào tường, chiếc áo thun lấm lem bụi đất và máu tươi, vai trái bị xé toạc ra, miệng vết thương nham nhở ứa máu đen, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, khiến hắn hoài nghi rằng cậu đã chết, bỏ hắn lại một mình trên thế giới này.

Thoáng nhìn qua đôi mắt đỏ ngầu của cậu cùng làn da một bên người tái xanh như không còn chút máu, lòng hắn vừa quặn đau vừa trào lên một nỗi căm hận.

Là kẻ nào?!

Một tia sét bổ xuống, thiêu rụi tang thi cuối cùng trong phòng, Dạ Thiên Lăng thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhanh chóng chạy đến, không hề cố kị đến vết thương của An Nhã Nhạc mà ôm lấy cậu lên.

"Dạ... Thiên Lăng?"

"Im lặng, tôi đưa cậu về."

An Nhã Nhạc khó khăn mở mắt, chỉ thấy hết thảy trước mắt đều trở nên thật mơ hồ, duy độc chỉ có màu mắt tím biếc kia là rõ ràng nhất.

Cậu lắc đầu, cổ họng nóng rát muốn hỏng.

"Xin... lỗi..."

Khẽ cong khóe môi, An Nhã Nhạc thở hắt ra, sau đó nhắm mắt, không còn hô hấp.

"Tiểu Nhạc!"

Tiếng gọi đau thương của Dạ Thiên Lăng văng vẳng bên tai, trở thành âm thanh cuối cùng An Nhã Nhạc nghe được trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

'Tíc tíc tíc...'

Tiếng chuông đồng hồ báo thức quen thuộc vang lên, mi mắt An Nhã Nhạc rung rung rồi khẽ nâng lên, để lộ ra con ngươi đen bóng còn chút mơ màng.

Mình... còn sống?

Dưới thân là thứ gì đó mềm mại ấm áp, thật quen thuộc, xúc giác này... không lẽ là giường?

Bên chóp mũi quanh quẩn mùi oải hương dịu nhẹ cùng với hơi lạnh của sáng sớm khiến đầu óc cậu lập tức thanh tỉnh, vội vàng bật dậy, đập vào mắt là căn phòng ngủ của chính mình trước khi mạt thế kéo đến.

An Nhã Nhạc sững sờ đứng yên một hồi lâu, sau cùng như nhớ ra điều gì, cậu vội vội vàng vàng chộp lấy điện thoại ở đầu giường, bật nguồn lên.

4:00 ngày 12 tháng 12 năm 2022.

Là hai năm trước?

An Nhã Nhạc bị chuỗi số liệu trước mặt đập đến choáng váng.

Cậu... sống lại?

"Ha ha..."

Thật tốt...

Nhìn ra khung cảnh an bình trước mắt, An Nhã Nhạc cười dài. Chuyện đã qua giống như một giấc mộng phi lí, nhưng cậu biết, đó là sự thật. Đau đớn như muốn khắc vào xương tủy cậu từng chút từng một sự phản bội của những người kia, dù có muốn quên cũng không quên được.

Ông trời đã cho cậu cơ hội làm lại cuộc đời, cậu có lí nào lại không nhận đâu?

.::.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store