Dam My Co Nhau Tron Doi Kang
Phòng ăn trong căn tin trường lúc này đông nghẹt sinh viên. Đa phần mọi người đều tụ tập thành những nhóm lớn ngồi bàn tán với nhau, hội chị em gái bàn về quần áo trang sức phấn son, hội anh em trai thì bàn về trò chơi điện tử, về phim kiếm hiệp hay phim hành động mới ra mắt. Còn nhóm « mọt sách 4 mắt » là khổ cực nhất, vừa phải chống chọi với tiếng ồn hỗn loạn vừa tập trung đọc sách làm bài. Minh An đang ngồi một mình bên bàn gần cửa sổ, lúi cúi ghi chép cái gì đó trên cuốn lịch tay. Từ đằng sau, một bàn tay bất ngờ vỗ lên bả vai, quay lại thì thấy Nhật Minh cùng khuôn mặt có vẻ hờn trách :
-Này, sao không đợi anh cùng đi ?Minh An vẫn tiếp tục ghi chép, đợi anh ngồi vào vị trí đối diện mình, không ngẩng đầu mà nói :-Anh nhìn khắp phòng đi ! Đợi anh xuống lớp tìm em thì chắc đã không còn chỗ ngồiNhật Minh gãi đầu cười hề hà biện minh :-À, hôm nay thầy giáo giữ lại giảng cho xong bàiMinh An chỉ bĩu môi không tin lí do lần này của anh:-Lần nào cũng có lí do, lần trước là bị một bạn nữ tỏ tình, lần trước nữa thì kẹt nhà vệ sinh, lần trước trước nữa thì là đưa bạn vào phòng y tế nghỉ ngơi. Lần này thì thầy giáo giảng bài. Anh nói luôn đi ngày mai là lí do gì?-Anh chỉ xuống trễ một chút, em có vẻ khó chịu quá vậy? Giận à?Minh An lúc này đã thoát khỏi đám ngày tháng năm trên cuốn lịch tay mà ngước mặt nhìn anh rất sâu sắc:-Em chỉ muốn nhắc anh nếu không có thời gian thì đừng rủ em ăn chung. Tránh việc em chờ anh cả buổi mà vẫn chưa ăn được gìNhật Minh nghe cậu nhắc vậy có chút xấu hổ, chỉ cười cho qua chuyện:-Được rồi, được rồi. Lần sau sẽ đến sớm hơn đợi em-Không biết đến lúc về già em có đợi được ngày đó không? – Cậu không để tâm đến mấy lời tùy hứng của anh cho lắm-Tất nhiên sẽ được, chờ đi! Ngày mai anh xuống sớm đợi em. Nếu xuống trễ thì bao em ăn cơm suốt một tuần. Chịu không? – Nhật Minh ngẩng đầu tự tin khẳng định, phong thái chắc nịch sẽ làm được-Thật không? – Minh An dường như vẫn chưa tin lắm nên nghi vấn hỏi lại, nhận được cái gật đầu mạnh mẽ của anh thì cúi đầu ghi vào sổ tay – Đợi em một chút!Nhật Minh nhìn cậu ghi ghi chép chép cẩn thận thì tò mò: - Ghi gì vậy?Minh An ghi hết một dòng chữ thì đưa cuốn lịch cùng cây bút đến trước mặt anh: - Kí tên vàoNhật Minh nhìn vào dòng chữ được viết rất ngay ngắn nắn nót: "Hoàng Nhật Minh nói nếu ngày mai còn đến trễ sẽ bao Dương Minh An ăn cơm hết tuần sau" thì dở khóc dở cười:-Này, nhìn anh giống sẽ lừa em lắm à? – Tuy nói vậy nhưng vẫn cầm viết kí tên bên dưới, còn chau mày nhìn cậu: - Cách xin chữ kí của em thật đặc biệt!-Cũng không có gì đặc biệt. Nhắc đến việc bao ăn cơm em rất bực mình. Rõ ràng đã phân chia sẽ thay nhau trả tiền mỗi ngày, nhưng lúc nào cũng bị anh lừa trả nhiều hơn. Một tuần ăn 5 ngày, đều bị anh lừa trả hết 3 ngày. Em cảm thấy vô cùng không công bằng. Vì vậy, kí tên để đảm bảo! – Nói rồi lật ra mấy trang lịch tháng chằng chịt những dấu mực tự hào khoe – Em chuẩn bị hết rồi, ngày nào anh phải bao đều đánh dấu rất kĩ, lần này đừng hòng lừa được em!Nhật Minh thấy bộ dạng quyết tâm của cậu như vậy muốn cười cũng chẳng được mà muốn khóc cũng không xong, chỉ đưa ra một nhận định không biết là khen hay chê:-Minh An, anh không ngờ em có lúc lại chu đáo như vậy! Xem ra rất khó dùng thủ đoạn với em rồiMinh An tự nhiên xem đó như lời khen dành cho mình, thừa nhận bản thân không dấu diếm:-Biết sao được, em là người rất biết quý trọng đồng tiềnNhật Minh lắc đầu cười khổ không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, rời chỗ đi lại bảng thực đơn hôm nay, nhìn một lượt ghi nhớ hết rồi quay lại hỏi cậu:-Muốn ăn gì? Hôm nay anh bao-Chính xác hôm nay là ngày anh phải bao mà! Hôm nay căn tin bán gì vậy?-À, hôm nay có bán mì trộn, có thịt kho tàu, sườn rim mật ong... - Anh liệt kê ra một loạt mónMinh An ngây người như nhớ lại điều gì đó ...... "sườn rim mật ong?"[-Này, anh ăn gì vậy? – Minh An sau khi ăn được chén cháo trắng thịt bò mới hỏi thămVương Huy không nói gì, đưa ra một hộp cơm trộn cùng phần sườn rim mật ong-Tôi thử được không?Minh An không đợi trả lời thò tay định lấy một miếng sườn, bị Vương Huy dùng đũa ngăn lại-Cậu tham ăn như gấu chó-Này, gấu chó con gì?-Không biết-Không biết mà cũng đem ra nói tôi-Trong đầu mới nghĩ ra, cậu y hệt gấu chó-Vậy gấu chó là con gì?-Không biết-Không biết mà cũng đem ra nói tôi-Cậu không ăn hết chỗ đồ ăn này, tôi bẻ răng cậu ]Nhật Minh đứng chờ thật lâu mà không thấy cậu trả lời, đành búng một cái rõ đau vào trán cậu. Minh An lập tức ôm trán suýt xoa trừng mắt nhìn anh.-Còn nhìn anh ? Em thỉnh thoảng lại ngây người như vậy thật khiến anh phải lo sợ. Nói đi, em mắc bệnh gì? Tâm thần phân liệt hay rối loạn ý thức trưởng thành ? Có truyền nhiễm không ?Minh An không để tâm lời anh nói quay lại hỏi lần nữa : - Hôm nay có bán sườn sim mật ong ?Nhật Minh gật đầu : - Ừ, muốn ăn ? Để anh đi lấyCậu vội vàng xua tay : - Không có, em muốn ăn mì trộnAnh nghe vậy thì mở to mắt ngạc nhiên: - Phải em không vậy? Bình thường đâu có ăn mì buổi trưa, em còn nói ăn mì sẽ không đủ sức để học-Hôm nay lại đột nhiên muốn ăn, anh đi lấy dùm em nhá. Cám ơn trước ! – Cậu vội vàng đẩy anh đi về phía cô đang đứng bán đồ ăn trưa.Trong phòng. Giữa đám người. Ồn ào và hỗn hoạn. Minh An lặng người trầm ngâm nhìn cây bút chì đang nằm trên bàn. Cậu giữ nó cẩn thận, cậu trân trọng nó để chờ đợi một người quay trở về lấy lại. Vậy mà, đã gần nửa năm nay. Một phần hai của một năm, thành phố trải dài qua hai mùa nhớ và đau. Nếu như mùa nhớ đi qua cùng với màu nắng nhạt nhòa tắt lịm trên môi ai đó, thì mùa đau tràn về theo những trận gió mùa tiu đìu xơ xác trên đầu ngọn cây, ôm trọn cả bầu trời một màu xát xịt rét buốt. Vậy mà. Người đi vẫn chưa về... Cứ cố giấu kín thật nhiều những thứ kí ức để hình thành nỗi nhớ không hình dạng, rồi đem chúng gom góp thành nỗi buồn man mác mãi không quên. Cái cảm giác lưng chừng đong đưa giữa cô đơn thật khiến con người ta bất an, chết dần, chết mòn trong những điều vô vọng. Suy cho cùng, cô đơn là gì? Đó không phải là cảm giác lạc lõng một mình giữa dòng người không có nhịp chân ai đó bước cùng, không phải là cảm giác trống trải không có ai bên cạnh ủ ấm đôi bàn tay giữa trời rét, mà chính là bên cạnh có quá nhiều người, có quá nhiều gương mặt vây quanh nhưng chẳng thể thay thế được hình bóng người đó trong tim...Nhật Minh bên cạnh Minh An như một sự bù đắp ông trời ban tặng. Bù đắp cho việc ông lấy Vương Huy bắt đi. Nhật Minh bên cạnh để khiến cậu vui khi buồn, để khiến cậu thổn thức khi cố kiềm nén, để nắm lấy tay cậu khi nhiều lần muốn bỏ đi, để kiên nhẫn chờ cậu một ngày quên đi Vương Huy. Nhưng Minh An chẳng thể coi anh như một người thay thế, mà cậu cũng chẳng muốn như vậy...Có lần Nhật Minh đã hỏi cậu vì sao đã nhiều thời gian trôi qua, cậu vẫn còn nhớ về Vương Huy. Đúng, tại sao cậu chỉ có thể nhớ về Vương Huy mà không thể tiếp nhận thêm một người ngày ngày bên cạnh. Có lẽ.... Đối với cậu, Nhật Minh chính là chỗ dựa để cậu tin tưởng ngày nào đó Vương Huy sẽ quay về. Là một người thân thiết trên mức tình bạn nhưng không thể với tới mức tình yêu. Chính là lấp lửng, bất định như thế. Một mối quan hệ chẳng thể gọi mặt đặt tên, chỉ biết nó có hiện diện và công nhận sự tồn tại của nó.Những lúc đó, Minh An chỉ cúi đầu nói ra một câu buồn tênh, nhẹ hẫng như làn hơi mỏng: - Không phải là nhớ mà là không thể quên được...Ngước nhìn ra cái cây to đang chuyển mình thay lá. Mùa này rét đến sớm hơn mọi năm. Gió lạnh đã tràn về trên sân vắng lác đác lá bay... Người ở nơi đó – còn nhớ hay đã quên?
-Này, sao không đợi anh cùng đi ?Minh An vẫn tiếp tục ghi chép, đợi anh ngồi vào vị trí đối diện mình, không ngẩng đầu mà nói :-Anh nhìn khắp phòng đi ! Đợi anh xuống lớp tìm em thì chắc đã không còn chỗ ngồiNhật Minh gãi đầu cười hề hà biện minh :-À, hôm nay thầy giáo giữ lại giảng cho xong bàiMinh An chỉ bĩu môi không tin lí do lần này của anh:-Lần nào cũng có lí do, lần trước là bị một bạn nữ tỏ tình, lần trước nữa thì kẹt nhà vệ sinh, lần trước trước nữa thì là đưa bạn vào phòng y tế nghỉ ngơi. Lần này thì thầy giáo giảng bài. Anh nói luôn đi ngày mai là lí do gì?-Anh chỉ xuống trễ một chút, em có vẻ khó chịu quá vậy? Giận à?Minh An lúc này đã thoát khỏi đám ngày tháng năm trên cuốn lịch tay mà ngước mặt nhìn anh rất sâu sắc:-Em chỉ muốn nhắc anh nếu không có thời gian thì đừng rủ em ăn chung. Tránh việc em chờ anh cả buổi mà vẫn chưa ăn được gìNhật Minh nghe cậu nhắc vậy có chút xấu hổ, chỉ cười cho qua chuyện:-Được rồi, được rồi. Lần sau sẽ đến sớm hơn đợi em-Không biết đến lúc về già em có đợi được ngày đó không? – Cậu không để tâm đến mấy lời tùy hứng của anh cho lắm-Tất nhiên sẽ được, chờ đi! Ngày mai anh xuống sớm đợi em. Nếu xuống trễ thì bao em ăn cơm suốt một tuần. Chịu không? – Nhật Minh ngẩng đầu tự tin khẳng định, phong thái chắc nịch sẽ làm được-Thật không? – Minh An dường như vẫn chưa tin lắm nên nghi vấn hỏi lại, nhận được cái gật đầu mạnh mẽ của anh thì cúi đầu ghi vào sổ tay – Đợi em một chút!Nhật Minh nhìn cậu ghi ghi chép chép cẩn thận thì tò mò: - Ghi gì vậy?Minh An ghi hết một dòng chữ thì đưa cuốn lịch cùng cây bút đến trước mặt anh: - Kí tên vàoNhật Minh nhìn vào dòng chữ được viết rất ngay ngắn nắn nót: "Hoàng Nhật Minh nói nếu ngày mai còn đến trễ sẽ bao Dương Minh An ăn cơm hết tuần sau" thì dở khóc dở cười:-Này, nhìn anh giống sẽ lừa em lắm à? – Tuy nói vậy nhưng vẫn cầm viết kí tên bên dưới, còn chau mày nhìn cậu: - Cách xin chữ kí của em thật đặc biệt!-Cũng không có gì đặc biệt. Nhắc đến việc bao ăn cơm em rất bực mình. Rõ ràng đã phân chia sẽ thay nhau trả tiền mỗi ngày, nhưng lúc nào cũng bị anh lừa trả nhiều hơn. Một tuần ăn 5 ngày, đều bị anh lừa trả hết 3 ngày. Em cảm thấy vô cùng không công bằng. Vì vậy, kí tên để đảm bảo! – Nói rồi lật ra mấy trang lịch tháng chằng chịt những dấu mực tự hào khoe – Em chuẩn bị hết rồi, ngày nào anh phải bao đều đánh dấu rất kĩ, lần này đừng hòng lừa được em!Nhật Minh thấy bộ dạng quyết tâm của cậu như vậy muốn cười cũng chẳng được mà muốn khóc cũng không xong, chỉ đưa ra một nhận định không biết là khen hay chê:-Minh An, anh không ngờ em có lúc lại chu đáo như vậy! Xem ra rất khó dùng thủ đoạn với em rồiMinh An tự nhiên xem đó như lời khen dành cho mình, thừa nhận bản thân không dấu diếm:-Biết sao được, em là người rất biết quý trọng đồng tiềnNhật Minh lắc đầu cười khổ không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, rời chỗ đi lại bảng thực đơn hôm nay, nhìn một lượt ghi nhớ hết rồi quay lại hỏi cậu:-Muốn ăn gì? Hôm nay anh bao-Chính xác hôm nay là ngày anh phải bao mà! Hôm nay căn tin bán gì vậy?-À, hôm nay có bán mì trộn, có thịt kho tàu, sườn rim mật ong... - Anh liệt kê ra một loạt mónMinh An ngây người như nhớ lại điều gì đó ...... "sườn rim mật ong?"[-Này, anh ăn gì vậy? – Minh An sau khi ăn được chén cháo trắng thịt bò mới hỏi thămVương Huy không nói gì, đưa ra một hộp cơm trộn cùng phần sườn rim mật ong-Tôi thử được không?Minh An không đợi trả lời thò tay định lấy một miếng sườn, bị Vương Huy dùng đũa ngăn lại-Cậu tham ăn như gấu chó-Này, gấu chó con gì?-Không biết-Không biết mà cũng đem ra nói tôi-Trong đầu mới nghĩ ra, cậu y hệt gấu chó-Vậy gấu chó là con gì?-Không biết-Không biết mà cũng đem ra nói tôi-Cậu không ăn hết chỗ đồ ăn này, tôi bẻ răng cậu ]Nhật Minh đứng chờ thật lâu mà không thấy cậu trả lời, đành búng một cái rõ đau vào trán cậu. Minh An lập tức ôm trán suýt xoa trừng mắt nhìn anh.-Còn nhìn anh ? Em thỉnh thoảng lại ngây người như vậy thật khiến anh phải lo sợ. Nói đi, em mắc bệnh gì? Tâm thần phân liệt hay rối loạn ý thức trưởng thành ? Có truyền nhiễm không ?Minh An không để tâm lời anh nói quay lại hỏi lần nữa : - Hôm nay có bán sườn sim mật ong ?Nhật Minh gật đầu : - Ừ, muốn ăn ? Để anh đi lấyCậu vội vàng xua tay : - Không có, em muốn ăn mì trộnAnh nghe vậy thì mở to mắt ngạc nhiên: - Phải em không vậy? Bình thường đâu có ăn mì buổi trưa, em còn nói ăn mì sẽ không đủ sức để học-Hôm nay lại đột nhiên muốn ăn, anh đi lấy dùm em nhá. Cám ơn trước ! – Cậu vội vàng đẩy anh đi về phía cô đang đứng bán đồ ăn trưa.Trong phòng. Giữa đám người. Ồn ào và hỗn hoạn. Minh An lặng người trầm ngâm nhìn cây bút chì đang nằm trên bàn. Cậu giữ nó cẩn thận, cậu trân trọng nó để chờ đợi một người quay trở về lấy lại. Vậy mà, đã gần nửa năm nay. Một phần hai của một năm, thành phố trải dài qua hai mùa nhớ và đau. Nếu như mùa nhớ đi qua cùng với màu nắng nhạt nhòa tắt lịm trên môi ai đó, thì mùa đau tràn về theo những trận gió mùa tiu đìu xơ xác trên đầu ngọn cây, ôm trọn cả bầu trời một màu xát xịt rét buốt. Vậy mà. Người đi vẫn chưa về... Cứ cố giấu kín thật nhiều những thứ kí ức để hình thành nỗi nhớ không hình dạng, rồi đem chúng gom góp thành nỗi buồn man mác mãi không quên. Cái cảm giác lưng chừng đong đưa giữa cô đơn thật khiến con người ta bất an, chết dần, chết mòn trong những điều vô vọng. Suy cho cùng, cô đơn là gì? Đó không phải là cảm giác lạc lõng một mình giữa dòng người không có nhịp chân ai đó bước cùng, không phải là cảm giác trống trải không có ai bên cạnh ủ ấm đôi bàn tay giữa trời rét, mà chính là bên cạnh có quá nhiều người, có quá nhiều gương mặt vây quanh nhưng chẳng thể thay thế được hình bóng người đó trong tim...Nhật Minh bên cạnh Minh An như một sự bù đắp ông trời ban tặng. Bù đắp cho việc ông lấy Vương Huy bắt đi. Nhật Minh bên cạnh để khiến cậu vui khi buồn, để khiến cậu thổn thức khi cố kiềm nén, để nắm lấy tay cậu khi nhiều lần muốn bỏ đi, để kiên nhẫn chờ cậu một ngày quên đi Vương Huy. Nhưng Minh An chẳng thể coi anh như một người thay thế, mà cậu cũng chẳng muốn như vậy...Có lần Nhật Minh đã hỏi cậu vì sao đã nhiều thời gian trôi qua, cậu vẫn còn nhớ về Vương Huy. Đúng, tại sao cậu chỉ có thể nhớ về Vương Huy mà không thể tiếp nhận thêm một người ngày ngày bên cạnh. Có lẽ.... Đối với cậu, Nhật Minh chính là chỗ dựa để cậu tin tưởng ngày nào đó Vương Huy sẽ quay về. Là một người thân thiết trên mức tình bạn nhưng không thể với tới mức tình yêu. Chính là lấp lửng, bất định như thế. Một mối quan hệ chẳng thể gọi mặt đặt tên, chỉ biết nó có hiện diện và công nhận sự tồn tại của nó.Những lúc đó, Minh An chỉ cúi đầu nói ra một câu buồn tênh, nhẹ hẫng như làn hơi mỏng: - Không phải là nhớ mà là không thể quên được...Ngước nhìn ra cái cây to đang chuyển mình thay lá. Mùa này rét đến sớm hơn mọi năm. Gió lạnh đã tràn về trên sân vắng lác đác lá bay... Người ở nơi đó – còn nhớ hay đã quên?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store