ZingTruyen.Store

Dam My Co Nhau Tron Doi Kang

  Hôm nay là ngày lười biếng. Đối với Minh An là như vậy. Cậu không phải đến tòa soạn, cũng không phải ra ngoài mua đồ, cũng không cần rước con, chỉ ở nhà hết xem TV lại lướt web đến phát chán. Giữa cảnh nhà cửa âm u, chỉ một mình cô quạnh trong gian phòng. Xung quanh là một màu im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng điều hòa chạy đều đặn. Minh An đột nhiên nổi hứng thú. Cậu vui vẻ vươn người chạy xuống nhà tìm tìm lục lục...

Tìm được những thứ mình cần, cậu tự đắc hài lòng. Thầm khen mình quá tài giỏi!!! Chẳng qua cũng không tài cho lắm khi mà hôm nay cậu đột nhiên muốn tổng vệ sinh nhà cửa. Vốn dĩ đó là những công việc hằng ngày cậu phải làm mà. Chỉ có điều, lúc trước là bị ép buộc mà miễn cưỡng thực hiện, còn bây giờ là tự nguyên "xả thân vì lao động".

"Để xem, bắt đầu từ đâu đây?"

Minh An tung tăng xách bộ lau nhà đi từ tầng 1 đến tầng 3, rồi lại vòng xuống tầng hầm chứa đồ xem xét, vòng ra gara quét dọn. Tiếp tục tưới nước cho cây ngoài vườn, rồi đi vào nhà đến từng phòng lấy rèm cửa cùng gra giường đem phơi nắng. Nhìn những tấm vải trắng tinh căng lên trước nắng, bay bay trong gió, cậu mỉm cười hạnh phúc. Vốn dĩ được chăm sóc cho ngôi nhà của mình, cho những người thân yêu của mình là điều tuyệt diệu nhất trong cuộc sống!

"Tiếp theo làm cái gì đây?"

Cậu bất chợt nghĩ đến phòng làm việc của Vương Huy. Dạo gần đây văn phòng của anh phải gấp rút hoàn thành bản vẽ cho khách hàng nên lượng công việc tăng cao, buộc anh phải đem về nhà giải quyết tiếp. Nhiều đêm, thấy đèn phòng sáng trưng, cậu cũng lo lắng khuyên anh nên đi ngủ sớm

-Công việc của anh nhiều vậy sao?

-Ừ - Vương Huy chăm chú vào bản vẽ trước mắt

-Ngày mai làm tiếp cũng được mà

-Anh sợ không kịp, sắp đến ngày giao bản vẽ

-Có cần em phụ không?

-Tốt nhất em đừng đụng vào, nếu không anh phải thức thêm mấy đêm vẽ lại

-Đừng khinh thường em chứ

-Sự thật là vậy

-Anh thôi cái kiểu nói nói móc đó đi

-Vậy em nên đi ngủ sớm đi – Vương Huy lúc này đã thoát khỏi những hình vẽ chằng chịt mà âu yếm nhìn cậu. Ánh nhìn xoáy sâu khiến tim cậu run lên bần bật. Anh không muốn cậu phải bận tâm những chuyện này

Minh An đối với ánh mắt của anh có phần không quen. Dẫu sao cũng chưa từng thấy anh nhìn cậu như vậy. Từ sự ngơ ngác, cậu hắng giọng:

-Được rồi, vậy em đi đây

Minh An cười với anh rồi quay lưng đi. Nhưng không về phòng ngay, mà ghé vào nhà bếp. Cậu lấy ly pha cà phê cho anh, mở tủ lạnh nhìn ngắm một lượt rồi lấy ra một hộp kẹo bạc hà. Đem các thứ lên phòng, nhón nhân không tạo tiếng động đi về phía anh. Vương Huy đang ngồi tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn từng nhịp. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh xoa bóp. Có cảm giác đụng chạm, anh khẽ nhíu mày, sau đó cơ mặt dần dãn ra:

-Em vẫn chưa chịu ngủ?

-Anh thức khuya làm việc như vậy, em cũng nên thực hiện chút trách nhiệm

-Em chỉ cần đi ngủ, với anh đó là trách nhiệm

-Nói vậy mà nghe được, em đang giúp anh thư giãn đó

Minh An tiếp tục nắm lấy tay anh xoa xoa, ấn ấn vào chỗ huyệt đạo trên mu bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ

-Anh sao lại siêng làm việc như vậy? Kiếm nhiều tiền cũng đâu xài hết

-Là để nuôi em và con . Anh đã hứa sẽ cho em cuộc sống vui vẻ, không cần lo nghĩ thì nhất định phải làm được

Minh An nghe anh nói thì hạnh phúc xâm lấn khắp cõi lòng,vòng tay ôm lấy cổ anh mà dụi dụi đầu vào bả vai

-Huy!

-Được rồi, em đi ngủ đi – Vương Huy vỗ vỗ nhẹ đầu cậu

-Vậy em đi ngủ trước. Anh xong rồi thì cũng nên đi ngủ

-Uhm – Vương Huy gật đầu tiếp lời cậu

Trở về với hiện tại, tức là vào thời khắc lịch sử Minh An đang bừng bừng khí thế muốn tổng vệ sinh nhà cửa. Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ Vương Huy cũng đã hoàn thành xong việc. Cậu cũng nên sắp xếp lại mấy thứ anh bày ra mấy hôm trước

Minh An mở cửa, đập vào mắt cậu là cả một bãi thu gom rác thải. Không thể nhận ra trong nhà lại có một cái phòng như vậy. Cậu đang nghĩ có nên hối hận về quyết định của mình hay không. Dù gì dọn phòng này cũng gần như dọn nguyên căn nhà.

"Biết làm sao được, đã làm thì làm cho trót"

Minh An bước vào gom hết đống giấy rác trên sàn nhà, trên mặt bàn, kệ sách, cửa sổ... Cậu chú ý xem xét từng tờ giấy, tránh không để vứt nhầm văn kiện quan trọng của anh. Tiếp đó, cậu cẩn thận lau dọn phòng, cầm khăn chùi chùi các vật dụng. Cậu lau kĩ bàn làm việc, từng chỗ, từng góc một. Khựng lại trong giây lát. Cậu phát hiện ngăn bàn bên trái của anh hôm nay lại mở ra. Bình thường nó luôn được anh khóa lại, Minh An nhiều lần có hỏi nhưng anh đều không cho phép cậu đụng vào.

Nhìm chằm chằm vào ngăn bàn, cậu phân vân không biết có nên mở hay không.

"Chắc không sao. Dù gì cũng đã mở từ trước, mình cũng chỉ tiện tay thôi. Tò mò không có lỗi"

Minh An từ từ kéo ra, hồi hộp chờ đợi thứ mình sắp phát hiện. Bên trong không có gì đặc biệt, chỉ có một cuốn sách đã cũ, bìa sách được bao bọc cẩn thận. Cậu cầm cuốn sách lên, lật ra trang đầu tiên. Nhìn những dòng chữ trên đó, cảm xúc đan xen lẫn lộn. Không gian lặng xuống đứng hình trong phút giây... Không chủ động được bản thân, Minh An đưa tay lên miệng che giấu đi sự ngạc nhiên tột độ...

****

Bữa cơm tối diễn ra trong thinh lặng. Vương Huy từ lúc đi làm về đã thấy cậu không nói gì thì có chút bất an. Như hiện tại, cậu cứ nhìn anh, không nói tiếng nào, cũng không thèm động đũa.

-Sao không ăn cơm? – Vương Huy lo lắng hỏi cậu

Minh An vẫn nhìn anh không nói, như thể là lần cuối được thấy mặt anh

-Hôm nay em lại bị sao?

Minh An chớp chớp mắt, vẫn không

-Nói anh nghe, có chuyện gì?

Cuối cùng cũng có âm thanh, nhưng không phải đáp lại anh. Minh An quay qua xoa đầu con trai, lùa từng sợi tóc mềm mại của con qua kẽ tay

-Minh Minh, con ăn no chưa? Xong rồi thì đi vào phòng, để ba nói chuyện với ba Huy

Thằng bé nheo nheo mắt nhìn cậu, rồi buông cái muỗng xuống, gật gật đầu

-Con ăn xong rồi, con đi vào phòng đây

Dương Minh nhảy xuống ghế, nhìn về phía Vương Huy le lưỡi. Phen này chết toi!

Bàn ăn lúc này chỉ còn lại hai người. Minh An hít một hơi căng lồng ngực cất tiếng nói

-Em có chuyện muốn hỏi anh?

Vương Huy ý thức được chuyện lần này rất nghiêm túc, dừng lại động tác ăn, đặt hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt cậu

-Được, em nói đi

-Trong quá khứ, anh đã từng yêu em chứ?

-Sao... em lại hỏi vậy?

-Có phải không, từ lúc học đại học, anh đã từng yêu em?
Vương Huy nhìn cậu một lúc lâu, sâu trong đôi mắt ấy cần được một câu trả lời trung thực. Anh quả quyết gật đầu:

-Có

-Từ lúc nào?

-Sao em phải hỏi cái đó?

-Trả lời em, rốt cuộc từ lúc nào?

-Anh không biết

-Thật sao?

-Thật

-Vậy để em nhắc anh nhớ

Minh An lôi ra cuốn sách lấy được từ ngăn bàn của anh. Thấy được vật quen thuộc, Vương Huy đứng hình vài giây, khuôn mặt thoắt đen lại:

-Sao em lấy được nó?

-Lúc trưa, em quét dọn, tình cờ lấy được từ bàn làm việc của anh

-Em không được đụng vào đồ riêng tư của anh

-Ai nói đây là đồ của anh?

-Nó là của anh – Vương Huy lấy tay giành lại cuốn sách, nhưng đáng tiếc Minh An đã nhanh tay rụt lại

-Của anh à? Sách này có ghi tên em mà. Để nhớ xem, tại sao anh lại có nó?
Minh An bày ra bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau thì thích thú với cái vừa nghĩ ra

-À, nhớ rồi, là lần đầu gặp mặt, cuốn sách đại cương em lấy che nắng cho anh. Lúc đó anh lấy đi mất, không ngờ còn giữ đến giờ...

-Muốn nói gì nữa? – Vương Huy hai mắt đỏ ngầu nhìn cậu

-Này Boss, anh không nên tức giận, những chữ này có phải anh viết?

Minh An chỉ chỉ vào dòng chữ trong những tấm bưu thiếp đã ngả màu. Dòng chữ ấy được ghi bằng màu mực đen, nét chữ rất ngay ngắn

Vương Huy cố tình lơ đi chỗ khác. Minh An bịt miệng cười đắc chí

-Anh không cần nói em cũng biết. Nét chữ này là của Boss Huy nhà ta

-Dẹp đi cho anh

-Thái độ khó chịu như vậy, thật khác với những gì anh viết nha. Không sao, em cuối cùng cũng biết được chân tình của anh ròi

Minh An đặt cuốn sách lên bàn chạy lại đứng trước mặt anh, cậu nhẹ nhàng cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi anh. Vương Huy vài giây bất ngờ lại quay ngược tấn công. Anh mơn trớn đôi môi cậu, cắn nhẹ lên đó, rồi bá đạo luồn lách trong khoang miệng. Minh An mê mẩn, vòng tay qua cổ anh hưởng thụ. Hai người hôn nhau cuồng nhiệt đến mức sắp tắt thở mới chịu lìa môi. Cậu nhẹ run người, đôi môi sưng đỏ liên tục khép mở lấy oxi

-Huy, ...

Chưa kịp nói hết câu, môi cậu đã bị chặn lại. Lại là một nụ hôn. Nhưng lần này mãnh liệt hơn, còn thấm đẫm cả lửa tình. Vương Huy nhấc bổng cậu bế lên phòng. Minh An híp mắt cười nhìn anh. Người đàn ông này luôn khiến cậu phải bất ngờ. Bất giác suy nghĩ đến cuốn sách với những tấm bưu thiếp không gửi, cậu lại càng cười tươi hơn nữa.

Cuốn sách cậu mới vừa nghĩ tới lại cư nhiên bị bỏ rơi trên bàn ăn. Từng trang sách theo gió nặng nề lật qua lật lại, để lộ ra cái bưu thiếp hình sông Seine nằm đè lên. Mặt sau trắng trơn chỉ ghi vỏn vẹn hai dòng chữ:

"Minh An!


Anh nhớ em"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store