ZingTruyen.Store

Dam My Co Nhau Tron Doi Kang

Vương Huy gần đây phải tăng ca để hoàn thiện bản vẽ cho khách hàng. Vị khách này đòi hỏi chuyên môn rất cao, bản vẽ bên anh đưa ra đều khó lòng phù hợp với yêu cầu của ông. Vì thế, bản vẽ luôn phải sửa chữa hoàn thiện đến từng chi tiết, báo hại các nhân viên kĩ thuật luôn trong tình trạng căng thẳng tăng ca, còn Vương Huy thân là giám đốc cũng thức trắng mấy đêm liền.

Minh An nghe được tin, vô cùng lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng không thể mở miệng khuyên can. Cậu biết rõ người này một khi đã chuyên tâm làm việc thì bất cứ thứ gì cũng không cản trở được. Nhưng nếu tăng ca như vậy thì sức con voi cũng không chịu được. Bởi thế, sáng nay cậu nhờ mẹ nấu canh gà tẩm bổ cho anh. Sau khi đưa con tới trường, Minh An không vội đến tòa soạn như hằng ngày, mà phóng xe đến Royal.

Văn phòng kiến trúc Royal bao trọn ba tầng của tòa nhà trung tâm thành phố. Đây là văn phòng kiến trúc nổi tiếng nhất nhì thành phố với lượng khách ra vào trong một ngày rất đáng kể. Cậu vừa đặt chân vào cửa, cảm giác lạ lùng xâm chiếm khắp thân người. Văn phòng hôm nay khá vắng lặng, đến cả tiếp tân cũng không thấy đâu. Cậu rụt rè từng bước tiến vào bên trong, bán tín bán nghi không biết mình có nhầm đường đến ... nhà xác chăng? Không khí im lìm bao trùm sởn tóc gáy. Minh An một mạch nhắm mắt chạy thẳng đến phòng giám đốc

Ô hô, bên ngoài vắng vẻ như nghĩa địa, còn ở đây lại đông vui như lễ hội. Minh An mồm chữ O nhìn một đám người đang bu đông trước mắt. Gần như hầu hết nhân viên đang tập trung về đây để làm gì? Làm gì mà lén lút như vậy? Là nghe lén. Cậu lặng nhìn bao nhiêu cái đầu đang chen chúc trước cửa phòng giám đốc, rồi lặng lẽ tiến lại gần:

-Này, các người đang làm gì?

-Im lặng, đã nghe lén mà còn la lớn – Nhân viên A nói

-Nghe lén? Chuyện gì? – Minh An tò mò

-Mẹ của Boss tới, đang quát tháo ầm ĩ ở trong – Nhân viên B vừa nói vừa kéo cậu lại gần cửa

Qua khe cửa khép hờ, cậu nhìn thấy anh đang ngồi trên sofa, hai tay ôm mặt, ngửa đầu lên trời, tóc tai bù xù, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.

-Con đã bao nhiêu tuổi mà không biết suy nghĩ

Minh An di dời tầm mắt qua phía phát ra giọng nói. Đó là một người phụ nữ trung niên, tóc xõa ngang vai uốn thành từng lọn, khuôn mặt tuy đã có tuổi nhưng vẫn mang nét sắc sảo. Người phụ nữ mặc đầm màu kem làm nổi bật nước da trắng trẻo của bà. Người mà được cái nhân viên giới thiệu là "mẹ của Boss" đang tức giận la mắng anh

-Con đã gần 30, tại sao không chịu kết hôn đàng hoàng, lại đi thích một thằng đàn ông

Minh An đứng tim, khuôn mặt hoảng hốt tột độ, đôi tay run rẩy suýt làm rớt hộp canh. Tiếng xì xào vang động xung quanh cậu

-Boss thích đàn ông? – Nhân viên C

-Còn không nghe rõ à – Nhân viên A

-Hèn gì chưa từng thấy Boss hẹn hò với phụ nữ nào – Nhân viên D

-Haizz, gừng càng già càng cay, trai càng gay càng đẹp – Nhân viên E than thở

-Vốn đĩ tôi còn ôm mộng sẽ được cưới Boss - Nhân viên F tiếc nuối

-Sìiiiiiiiii! Té đi – Cả đám nhân viên đồng thanh. Âm thanh nứt toạc vang vọng vào bên trong. Một nam một nữ trung niên trong phòng đồng loạt im lặng phóng tầm mắt ra bên ngoài. Cả đám nhân viên hoảng loạn mạnh ai người đó chạy, không cần xác định phương hướng cứ cắm đầu mà trốn.

Nghe thấy tiếng giày, guốc khua động mạnh mẽ trên nền sàn, Mẹ Boss không còn chú ý mà tiếp tục tập trung lại "vấn đề"

-Thằng đó đã có con, vậy mà con cứ đâm đầu vào. Tại sao không chịu suy nghĩ hả con? Con là con trai một, còn phải nối dõi nữa chứ?

-Nếu là chuyện nối dõi sinh con, mẹ không phải lo

-Tại sao mẹ không lo? Con chẵng lẽ bắt nó sinh cho họ Vương một thằng con trai à?

-Đúng vậy, em ấy sinh con được, con của em ấy chính do em ấy sinh ra

-Này, con đang hoang tưởng à? Đàn ông sao mang thai được hả?

-Em ấy là ngoại lệ

-Ngoại lệ cái gì? Chuyện hoang đường

-Con không đem chuyện hôn nhân đùa giỡn, Minh An đích xác có thể sinh con – Vương Huy vô cùng kiên quyết nhìn mẹ

-Sao? Là thật à? – Mẹ Boss thấy con trai không giống nói đùa, hơi run rẫy

-Con không nói dối

-Nhưng mẹ không chấp nhận con là gay – Mẹ Boss sau khi định thần vẫn kiên quyết phản đối

-Con không phải gay, chỉ yêu một người, vừa vặn lại là nam mà thôi

-Con đang nói cái gì vậy hả? Con không biết người đời ác độc cỡ nào à? Con lấy một thằng con trai, người ta sẽ cười chê

-Con không quan tâm người khác nghĩ gì. Chỉ cần chúng con hạnh phúc, người nhà chấp nhận. Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con, tại sao không đồng ý? – Vương Huy buông ra câu hỏi đau lòng

-Chính vì mẹ là mẹ ruột của con nên mẹ biết thế nào con mới hạnh phúc? Cưới một thằng con trai không dễ dàng như con nghĩ – Mẹ Boss mắt không ngừng rơi lệ, tiến đến nắm bàn tay con trai

-Thật không dễ, nhưng cố gắng sẽ vượt qua được – Vương Huy nhìn mẹ thầm mong một tin chấp thuận

-Sẽ không hạnh phúc đâu con

-Mẹ thật sự nghĩ như vậy? – Vương Huy bất lực nhìn mẹ, sự mệt mỏi giăng đầy trên con ngươi

Minh An từ bên ngoài lắng nghe cuộc đối thoại, từ đầu đã không kìm chế được mà bật khóc. Cậu khóc vì người đàn ông của cậu đang kiên quyết bảo vệ tình cảm của họ. Cậu khóc vì cảm động. Cậu khóc vì hiểu cho nỗi lòng của mẹ anh, cuộc sống vô cùng khắc nghiệt, liệu họ có dũng cảm đối đầu? Cậu khóc vì xót thương. Minh An cố gắng vươn người dậy, lấy tay gạt đi nước mắt, khổ sở đi ngược ra ngoài. Cậu gửi hộp canh ở bàn tiếp tân, dặn vài câu với nữ nhân viên. Rồi từng bước nặng trĩu ra ngoài....

....

Minh An về tòa soạn, giải quyết một số công việc, nộp vội cho chủ biên bài viết kì tới, rồi xin phép về sớm. Làm việc ở toàn soạn này, công việc cũng chỉ có vậy, viết bài rồi nộp, có việc khác thì làm, nếu không có thể về sớm.

Hiện tại cậu cần sự yên tĩnh, cậu muốn một mình suy nghĩ. Dừng xe bên vệ đường, tấp vào một công viên có đồng cỏ xanh rì rào, cậu lặng người ngồi trên ghế đá.

Gió thổi từng cơn mát rượi vào tâm hồn đang băn khoăn, trăn trở. Cả đồng cỏ cựa mình bật lên tiếng xào xạc như đồng cảm.

Gió thổi mạnh tốc vào vạt áo, lau khô giọt nước mắt. Gió xoa mái tóc rối bù, khe khẽ khép hờ đôi mi mắt.

Minh An trong lòng xáo rỗng, hít căng một bầu ngực không khí. Cả thân người cô độc giữa khoảng không mênh mông rộng lớn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa nơi thanh vắng

-Em nghe – Minh An bắt máy

-Minh An, anh nhận được canh gà rồi – Giọng nói Vương Huy đôi phần mệt mỏi

-Uhm

-Sao vậy?

-Em không sao, chỉ hơi mệt

-Có cần đi khám?

-Không cần, em uống thuốc xong sẽ khỏe.

-Em không sao thật chứ?

-Em không sao. Cần nghỉ ngơi, em cúp máy máy trước

Minh An cúp máy, trong lòng khua lên tiếng vỡ tan. Tắt nguồn điện thoại, cậu im lặng nhìn lên trời. Qua mái che, mặt trời không chói lói mà dịu dàng chiếu từng tia sáng xuống mặt đất, gieo rắc sự sống cho vạn vật.

Cậu ngồi đó cả buổi, đầu óc trống rỗng, cảm thấy bế tắc hoàn toàn. Cuộc sống thật quá phũ phàng, gieo giắc cho con người ta niềm hi vọng, sự may mắn rồi trong phút chốc lại hóa thành tuyệt vọng, cùng cực. Hạnh phúc, hôn nhân – những thứ đó vốn dĩ mỏng manh vô cùng, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan biến. Người đời, miệng lưỡi khó lường, họ kì thị, họ khinh miệt, họ nhấn chìm người đồng tính vào tột cùng đau khổ, để người đồng tính không thể ngước lên đối mặt với xã hội. Họ cười chê, họ mắng chửi, họ xa lánh, họ đánh đập. Vì cái gì? Cũng là con người với nhau tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Họ sẽ vui khi làm vậy?

Minh An nhìn sắc trời càng lúc càng u tối, nhìn vào đồng hồ đã hơn 6h tối. Giờ này, Dương Minh cũng đã tan học, hôm nay đến lượt Phong Linh rước thằng bé. Cậu an tâm nhấc mình rời đi. Trên đường về nhà, dòng xe cộ chen chúc lưu thông, bụi khói, tiếng kèn xe, đèn đường ảo não khiến cậu bức bí ngột ngạt. Cậu nghĩ về Vương Huy, những lời của mẹ anh lại vang vọng trong đầu. Một nỗi buốt lòng tê tái

"Đúng, liệu chúng ta có dũng cảm đối diện với xã hội này?"

"Anh, em và Minh Minh, chúng ta có phải là một gia đình bình thường?"

"Vương Huy, em đã rất mệt mỏi ..."

Lặng như cơn gió

Tôi bay về cuối trời

Đi tìm một thứ

.... gọi là điều giản đơn....

.....

Vương Huy đứng đợi cậu trước cổng nhà. Sáng nay, gặp phải chuyện của mẹ mình cộng với việc tăng ca liên tiếp khiến anh rất áp lực. Nhận được canh gà của cậu, trong lòng có chút hưng phấn, liền gọi điện cho cậu nói lời cám ơn nhưng lại nhận được thái độ lạnh lùng của cậu thì sinh nghi.

Anh liên tiếp gọi điện, nhưng máy vẫn nghe giọng nữ quen thuộc cùng với câu nói bất hữu: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".

Vương Huy lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, cố gắng thu xếp ổn thỏa phần công việc còn lại. Lập tức tan sở sớm phóng xe đi tìm cậu. Anh chắc chắn có chuyện liên quan đến mình mà cậu vẫn nhất quyết giấu không nói.

Vương Huy đến tòa soạn, nhân viên cho biết cậu đã nghỉ sớm từ sáng, lòng lại thêm bồn chồn. Khuôn mặt tối sầm, nhấc điện thoại gọi điện cho cậu, tình trạng vẫn như trên. Vương Huy cảm thấy mình lúc này thật bất tài, đến cả những nơi cậu có thể tới anh cũng không biết. Không còn cách nào chỉ có thể về nhà cậu tìm.

Anh đã đợi cậu rất lâu. Từ lúc mặt trời còn đỏ hỏn như hòn lửa khổng lồ ở đằng tây đến khi màn đêm buông xuống, toàn thành phố lên đèn. Cứ thế đứng chờ cậu mà nghĩ về chuyện hai người. Qúa khứ nhuốm màu đau buồn là sự chia cách, hi vọng hiện tại đẹp đẽ là hạnh phúc đong đầy và tương lai sau này sẽ có nhau trọn đời.

Minh An về nhà. Vương Huy trông thấy. Dáng người nhỏ bé của cậu đơn côi trong đêm khiến người khác xót xa, muốn được bảo vệ bằng mọi cách. Cậu thấy anh, cũng không quá ngạc nhiên. Cất xe vào nhà, rồi ra ngoài, mở cửa xe anh ngồi vào.

-Sáng nay em có đến văn phòng của anh – Minh An bắt chuyện

Vương Huy gật đầu tỏ ý đã biết

-Em có nghe chuyện của anh và bác gái – Minh An nói càng lúc càng nhỏ

-Anh biết

-Em...

-Em muốn từ bỏ?

-Không phải – Minh An lắc đầu

-Vậy em còn lo chuyện gì?

-Bác gái phản đối, em không muốn anh khó xử. Dù sao bác cũng chỉ có mình anh, không nên để bác phiền lòng

-Em là lo lắng cho mẹ anh?

Minh An lặng lẽ gật đầu

Vương Huy nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cậu, xoay người hướng mặt đối mặt

-Chuyện mẹ anh phản đối chỉ là nhất thời bất ngờ. Em không cần nghĩ nhiều. Dù sao các bà mẹ phản đối cũng chỉ là do không sinh được con nối dõi thôi sao. Em lại có khả năng đó, sẽ không sao.

-Nhưng mà...

-Anh đã từng nói sẽ thay em chịu trách nhiệm mọi việc. Đến cả chuyện này cũng không giải quyết được thì anh không xứng làm người đàn ông của em. Minh An, tin anh được không?

Minh An nhìn người đàn ông của mình quả quyết, những lời muốn nói tiếp theo đều không thốt thành lời. Nếu như một phút trước cậu còn hoang mang lựa chọn giữa tiếp tục và từ bỏ thì bây giờ cậu có đáp án chính thức. Cậu muốn sống cả đời này bên cạnh anh. Minh An tin tưởng đó là quyết định chính xác nhất của cuộc đời mình.







Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store